Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Bí mật của bệnh viện

"Đây là đâu.... Riki đâu?" Santa được Lâm Mặc đỡ ngồi dậy, toàn thân đã ướt nhẹp, đang mặc áo khoác của Lâm Mặc.

"Anh tìm thấy Riki rồi sao? Em cũng không biết đây là đâu, em đã mò mẫm và đi được đến đây, sau đó nhặt được bức ảnh này." Lâm Mặc nói rồi lấy bức ảnh ra. 

Tình cờ trên đó có một bức ảnh tập thể của mười một người, mặt sau của bức ảnh có mấy dòng chữ:

Tiêu diệt tất cả tang thi 

Lâm Mặc và Santa nghiên cứu bức ảnh này, họ kết luận rằng nó có lẽ là do Riki để lại, dù thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không từ bỏ Riki. 

Cả hai lại đứng lên, Santa nhìn lên trên đầu, anh muốn tìm nơi mà mình đã ngã xuống, sau đó trèo lên lại để tìm Riki.

...

Đây căn bản không phải người, chỉ là một tang thi, Duẫn Hạo Vũ dùng sức đẩy mạnh con tang thi nữ đang áp sát vào mặt mình, con tang thi này cực kỳ mạnh mẽ, Duẫn Hạo Vũ căn bản không phải là đối thủ của cô ta. Nhìn thấy cậu sắp bị cắn, Cao Khanh Trần đánh một đòn từ phía sau, Duẫn Hạo Vũ mới có thể sống sót.

Sau khi xác nhận tang thi đã chết, hai người cùng nhau ra ngoài, những bức tranh trên tường có vẻ hơi kỳ lạ, hai người dùng tay chạm vào từng bức tranh, cuối cùng, khi chạm vào bức tranh ở cuối hành lang, bức tường đã được mở ra.

Đứng trước mặt họ là Châu Kha Vũ và Mika. Bọn họ vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên, dù sao việc tập hợp thành viên cũng đồng nghĩa với việc xác nhận thêm được sự bình an của nhiều người. 

Châu Kha Vũ nghĩ rằng những tài liệu này có thể hữu ích nên hai người bắt đầu xem qua tài liệu.

"Bệnh viện này rất kỳ lạ. Tôi nghi ngờ nơi này chính là nơi đã tạo ra tang thi, sở dĩ nơi này phức tạp như vậy có lẽ vì đây là một nhà máy được xây dựng dưới lòng đất, chuyên biệt để huấn luyện tang thi." Châu Kha Vũ vừa nói vừa xem hồ sơ bệnh án.

"Biến người thành tang thi? Tại sao họ lại làm như vậy? Mục đích của họ là gì?" Cao Khanh Trần hỏi một loạt câu hỏi.

"Tôi không biết. Có lẽ nó đã thất bại và sau đó virus bị rò rỉ..." Mika trả lời.

Một số bệnh nhân được ghi lại trong hồ sơ bệnh án cũng chính là những bệnh nhân mà họ gặp phải khi chiến đấu với tang thi, bao gồm cả tang thi nữ khóc nhè mà Duẫn Hạo Vũ vừa nhìn thấy, chính vì tình trạng không thể tự chủ được nước mắt một cách nghiêm trọng mà nữ tang thi này mới không thể ngừng khóc.

Nhãn cầu của cô ta không biết là đang ở chỗ nào, nghĩ về khuôn mặt trống rỗng kia, Duẫn Hạo Vũ không khỏi rùng mình. 

Trong hồ sơ không có ghi chép về nơi điều chế thuốc, tạm thời bỏ qua một bên, nhiệm vụ chính bây giờ của họ là tìm những người khác và tụ họp cùng nhau.

...

Lưu Vũ chạm phải thứ gì đó thì gần như hét lên, cậu dùng đèn pin chỉ thẳng vào thì phát hiện đó chỉ là một cánh tay, may mà không phải tang thi, Lưu Vũ sợ đến mức thở hổn hển. 

Trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh, Lưu Vũ dường như nghe thấy một số âm thanh, âm thanh đó rất nhỏ, tựa hồ như là tiếng đánh nhau. 

Lưu Vũ dựa người vào tường, lúc này cậu vô tình chạm phải một công tắc, không cần suy nghĩ, Lưu Vũ trực tiếp ấn vào, toàn bộ đèn xung quanh bắt đầu nhấp nháy vài lần rồi bật sáng.

"Phòng... Phòng giải phẫu...?" Lưu Vũ che miệng, không khỏi lùi về sau một bước, cậu nhìn thấy chân tay người nằm rải rác trên mặt đất, còn có một thùng gỗ lớn chứa đầy nội tạng người.

Toàn bộ khung cảnh thật kinh hoàng, máu bắn tung tóe trên tường, trên bàn mổ trước mặt vẫn còn sót lại vài mảnh vụn và máu đã khô.

"Lưu Vũ? Lưu Vũ, là anh sao?!" Cuối cùng nghe được một thanh âm quen thuộc, Lưu Vũ lập tức quay đầu, liều mạng đập vào tường. Giọng nói đó là của Trương Gia Nguyên.

"Là em! Gia Nguyên! Em đây!" 

Lưu Vũ dường như đã nắm được một chiếc phao cứu mạng, cuối cùng cũng tìm thấy đồng đội của mình. Có người trong số họ còn sống có nghĩa là mọi thứ đều ổn. Đây là suy nghĩ tích cực của Lưu Vũ.

Hai phòng cách nhau một bức tường, Trương Gia Nguyên bảo Lưu Vũ tránh sang một bên, cậu chạm vào một khoảng trống, với sự hỗ trợ của vũ khí cùng một chuyển động mạnh, một vết nứt lớn nhanh chóng xuất hiện trên bức tường cũ kỹ đã ố vàng. 

Khi ánh sáng chiếu vào Trương Gia Nguyên, Lưu Vũ lập tức bước vào. Với sự trợ giúp của ánh sáng, Trương Gia Nguyên tìm thấy công tắc trong phòng và mở đèn lên.

Nếu chỗ của Lưu Vũ là phòng giải phẫu thì chỗ của Trương Gia Nguyên có thể coi là phòng thí nghiệm, trong tủ chứa đầy những chai lọ đủ màu sắc. 

Lưu Vũ đang lục lọi thứ gì đó trong tủ trước mặt, thứ mà Trương Gia Nguyên chạm vào là tang thi đã chết trong các tư thế kỳ lạ, khó có thể đoán được tất cả họ từng là con người. 

Lưu Vũ cùng Trương Gia Nguyên lục lọi khắp nơi, muốn tìm chìa khóa rời đi hoặc thứ gì đó có thể mở được ổ khóa, nếu không tìm được thì đành phải đi tìm cơ quan.

"Này, đợi một chút, đây là cái gì?" Trương Gia Nguyên lấy ra một cuốn sổ, trong đó viết rất nhiều thứ. 

Đây là nhật ký báo cáo, hai người được biết bản thân nơi này không phải là bệnh viện tâm thần hợp pháp, nhân danh cứu chữa cho bệnh nhân để tiến hành các nghiên cứu phi pháp, các chất hóa học, thuốc và một số sản phẩm không đạt yêu cầu kỹ thuật đều có ở đây. 

Và những bệnh nhân tâm thần tội nghiệp đó chính là chuột thí nghiệm của họ.

Mọi khuyết điểm của họ sẽ được củng cố khi biến thành tang thi, phóng đại khuyết điểm của họ trở thành lợi thế, chẳng hạn như Riki, người nhanh hơn và mạnh hơn trước gấp 20 lần.

Phía sau cuốn nhật ký còn thiếu mấy trang, cuối cùng còn có một chiếc chìa khóa, hai người đồng thời nhìn về phía cửa, bọn họ chuẩn bị ra ngoài và đi tìm Riki cùng đồng đội khác.

...

"Viễn ca, cẩn thận." Lưu Chương kéo tay áo Bá Viễn, hai người đi vào cổng, quét đèn pin xung quanh và nhìn thấy một tấm biển lớn. 

Tấm biển được dán ở trên tường, Lưu Chương chiếu đèn pin vào đó, trên đó là hình ảnh những bệnh nhân tâm thần nguy hiểm và các triệu chứng của họ để nhắc nhở mọi người hãy cẩn thận.

Chứng điên cuồng, nhân cách kép, chứng hoang tưởng bị bức hại, hội chứng pica... danh sách không dài nhưng chứa đựng nhiều yếu tố, chuyển dời ánh sáng sang phía bên kia là một tấm bảng trống. 

Trên cái bảng trống có đúng 11 ô. Điều này có ý nghĩa gì không?

"Không đúng, đây là cái gì? anh xem!" 

Đồng tử Bá Viễn run rẩy, anh nhìn thấy hình ảnh Rikimaru ở hàng đầu tiên, dòng chữ màu đỏ như máu chậm rãi xuất hiện ở mặt sau tờ giấy.

Hai người bị cảnh tượng này dọa sợ, bất giác lùi về phía sau, Bá Viễn cúi đầu xuống, giống như vừa giẫm phải một mảnh giấy nào đó... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top