Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Nhắc lại tuổi của các bạn nhỏ trong này cho mọi người nhớ nha ~

Bá Viễn 30 tuổi > Cao Khanh Trần 27 tuổi > Lâm Mặc = Trương Gia Nguyên 25 tuổi > Lưu Chương = Lưu Vũ = Châu Kha Vũ 24 tuổi > Doãn Hạo Vũ 22 tuổi.

----------------------------------------------------

Tập 14. Ái tình

10:00 sáng, tòa B

Trương Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ kéo dậy lúc còn đang ngái ngủ. Hắn rất ghét bị đánh thức dậy như thế. Miệng đang tính chửi thề thì nhận ra máy quay vẫn đang chạy.

"Đi hẹn hò thôi." Châu Kha Vũ coi đó chuyện hiển nhiên.

Cửa sổ của tòa B thuộc loại cửa sổ sát đất, nhìn ra thời tiết bên ngoài rất rõ ràng. Trương Gia Nguyên nghiêng đầu, đưa tay chỉ cho Châu Kha Vũ xem mây mù bên ngoài.

"Chẹp." Châu Kha Vũ ngồi lại xuống giường, "Vậy thì hẹn hò ở nhà cũng được, em nấu cho anh ăn."

Trương Gia Nguyên nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi theo Châu Kha Vũ xuống nhà ăn.

"Đại ca," Trương Gia Nguyên thở dài, "Cậu kêu anh đây dậy chỉ để ăn mì ăn liền hả?"

"Bộ anh có vấn đề gì với mì ăn liền hả? Em làm cho anh phiên bản sang chảnh thế này còn gì. Này nhé, có cả phô mai, thịt bò rồi rau nữa nhé." Châu Kha Vũ dùng đũa gắp nguyên liệu ra cho Trương Gia Nguyên xem.

Trương Gia Nguyên thật sự muốn lật bàn đứng lên: "Vấn đề là chúng ta đi hẹn hò, đại ca ạ. Cậu đi hẹn hò với người ta rồi cho người ta ăn mì ăn liền hả?"

Châu Kha Vũ bình tĩnh đặt đũa xuống.

"Có mì ăn là được rồi nhé. Nhìn trời đi, anh có thể ra ngoài ăn hay đặt đồ về không?"

Chỉ là Trương Gia Nguyên thật sự không thích mì ăn liền. Hắn đành im lặng ngồi xuống. Sau khi ăn miếng đầu tiên, hắn nhớ ra gì đó.

"Này," mắt hắn đảo quanh: "Những người khác, họ ở đâu rồi?"

"Lâm Mặc và Bá Viễn đã ăn sáng rồi, giờ thì đang ở trong phòng đó." Châu Kha Vũ nhướn mày nhìn sắc mặt phức tạp của Trương Gia Nguyên, không nhịn được hỏi, "Sao? Anh có muốn quay lại với Lâm Mặc không?"

Trương Gia Nguyên lại cầm đũa lên, gật đầu ngay lập tức.

"Vậy anh định làm gì?" Châu Kha Vũ lại hỏi.

Thật sự rất khó để nói rõ, hắn chỉ có thể trả lời có hoặc không mà thôi. Trương Gia Nguyên đành kể lại cho Châu Kha Vũ về cuộc nói chuyện hôm trước với Lâm Mặc.

Châu Kha Vũ nghe xong liền cho Trương Gia Nguyên một dấu like.

"Vậy thì anh định làm gì tiếp theo?"

"...Còn chưa nghĩ ra." Trương Gia Nguyên cúi đầu ăn mì.

Châu Kha Vũ thật sự muốn hắn ngừng ăn lại: "Anh đùa em à? Không lâu nữa là chương trình kết thúc rồi đấy. Anh nói ra như thế rồi không định làm gì nữa hả?"

Lần này Trương Gia Nguyên hoàn toàn mất hết hứng thú ăn mì.

"Chỉ là, có chút gấp." Hắn nắm chặt tay. "Nếu anh không giữ cậu ấy lại lúc đó và không nói gì, hai đứa sẽ thật sự kết thúc mất."

"Anh không biết nên làm gì nữa. Người mà cậu ấy quan tâm hiện tại là Bá Viễn."

Trương Gia Nguyên thở dài, tiếp tục:

"Nếu người đó là cậu hay AK thì anh đã không như thế này. Dù sao thì nếu là cậu hay AK, chúng ta đều sẽ có những điểm chung, nhưng mà Bá Viễn thật sự quá khác với anh."

"Thật ra mà nói, nếu anh là Lâm Mặc, anh cũng sẽ chọn một người giống Bá Viễn."

Châu Kha Vũ đột nhiên cười khúc khích.

"Nhưng nếu em là Lâm Mặc, em sẽ chọn anh."

Y nghiêm túc nhìn vào mắt Trương Gia Nguyên.

"Anh thật sự không biết ưu điểm của mình là gì à? Lâm Mặc chỉ mới biết Bá Viễn được hai tuần. Còn hai người lại là tình đầu của nhau. Ai nhìn vào cũng có thể thấy Lâm Mặc quan tâm đến anh hết."

"Cho anh ấy thấy quyết tâm của anh đi, Trương Gia Nguyên, kiên định lên."

Vừa nói, Châu Kha Vũ vừa lấy lốc sữa đậu nành trên bàn, cắm ống hút đưa cho Trương Gia Nguyên.

"Nào, uống đi"

"...Cảm ơn" Trương Gia Nguyên cười, "Nhưng anh không thích uống sữa đậu nành."

"...Em sẽ đi nói với Lâm Mặc rằng Bá Viễn là người phù hợp với anh ấy nhất thế giới này."

Châu Kha Vũ cầm hộp sữa toan quay đi, nhưng Trương Gia Nguyên nhanh chóng giữ y lại, lấy hộp sữa trên tay y.

"Đùa thôi, anh không quen với kiểu không khí nghiêm túc này lắm. Cảm ơn cậu nhiều lắm, sau khi nghe cậu nói thì anh sẽ không nhát gan nữa, được chưa?"

Trương Gia Nguyên cầm lấy một hộp mới, lại cắm ống hút và đưa cho Châu Kha Vũ.

Mì để quá lâu đã nở ra rất nhiều, cho nên hai người chỉ đành uống sữa, sau đó Trương Gia Nguyên hỏi,

"Nói chứ, anh luôn muốn hỏi cậu, cậu rất kiên định trong việc quay lại với Lưu Vũ, không phải trước đây khi chia tay đã đi tìm thằng bé rồi sao?"

Châu Kha Vũ uống xong hộp sữa trong tay, bóp nó lại rồi ném vào thùng rác.

"Ban đầu, em còn không nghĩ tới việc chúng em có thể quay lại với nhau."

Y nhỏ giọng nói.

----------------------------------------------------

Phỏng vấn cá nhân:

Châu Kha Vũ: Ban đầu, dĩ nhiên, tôi thấy chúng tôi không thể quay lại được. Lưu Vũ rất dứt khoát rời đi. Tôi cũng có lòng tự trọng của riêng mình chứ. Nếu cậu ấy đã không cần tôi nữa, thì sao tôi phải giữ lại? Tôi không thể chịu được cho tới khi gặp lại cậu ấy.

Thời gian đó, cảm xúc của tôi dành cho cậu ấy đan xen giữa yêu và ghét. Tôi nhớ cậu ấy rất nhiều, cũng hận cậu ấy.

Khi thư mời của tổ chương trình được gửi đến, tôi ban đầu không biết nên đi hay không, nhưng cùng lúc đó, trợ lý của Lưu Vũ gửi tin nhắn bảo là muốn nói với tôi một số thứ.

Sau khi tôi và Lưu Vũ chia tay, mỗi lần Lưu Vũ uống say, cậu ấy sẽ tới nơi chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau, không làm gì cả, chỉ lặng im như thế, và chỉ rời đi sau 1-2 tiếng đồng hồ.

Nghe xong, tôi gọi lại cho tổ chương trình nói rằng tôi sẽ tới.

----------------------------------------------------

"Cậu ấy thậm chí còn không cho bản thân mình cơ hội để phát tiết ra ngoài." Châu Kha Vũ cười, "Nếu em không tới cạy đi lớp vỏ bọc của cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ tự mình chết ngạt mất."

Y đảo mắt, lại cười,

"Nhưng giờ thì tiến bộ hơn rồi. Dù vẫn không thẳng thắn lắm, nhưng được cái là cậu ấy biết giả vờ say mà nói ra lòng mình rồi."

"Giả vờ say?" Trương Gia Nguyên muốn hỏi thêm.

Châu Kha Vũ lắc lắc ngón trỏ.

"Cái này không nói được."

Y cười mỉm.

"Đó là bí mật của riêng em"

----------------------------------------------------

A: Giờ thì là bí mật của tất cả chúng ta.

B: Hóa ra cậu ta biết hết tất cả!

C: Châu Kha Vũ giấu kĩ lắm... Tới gần cuối rồi chúng ta mới thấy được mặt này của Châu Kha Vũ.

----------------------------------------------------

Bởi vì Doãn Hạo Vũ nhất định muốn ra ngoài hẹn hò, thời tiết lúc này quá khó để quay hình cho nên tổ chương trình không còn cách nào đành dời ngày quay hình. May sao, hôm sau trời đã trong xanh trở lại, nhiệt độ cũng rất tuyệt. Thời tiết tốt hiếm hoi.

Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ hẹn nhau lúc 11 giờ trưa. Tối hôm trước hai người nói chuyện với nhau tới khuya. Cao Khanh Trần bị khó ngủ, cho nên buổi sáng y không cảm thấy buồn ngủ lắm. Vì tránh làm phiền đến giấc ngủ của Doãn Hạo Vũ, y nhẹ nhàng lấy đồ vệ sinh cá nhân và xuống nhà tắm tầng một.

Sau khi rửa mặt xong, lúc y mở cửa ra đã thấy Lưu Chương ngồi bên bàn ăn. Trước đây cả hai ở chung với nhau cũng không ngại ngùng gì, nhưng sau khi tiết lộ X, Cao Khanh Trần lại trở thành "người muốn hẹn hò với X của Lưu Chương", thực tế thì cả hai đều đang rất bồn chồn.

Cao Khanh Trần vốn muốn trở lại phòng lấy máy sấy rồi xuống lầu để sấy tóc, nhưng giờ tình cảnh có chút tiến thoái lưỡng nan, y sợ Lưu Chương sẽ nghĩ y lên tầng hai để tránh mặt gã.

Cuối cùng, Lưu Chương lên tiếng trước, gã đưa tay chỉ vào cái tủ khóa bên cạnh y.

"Anh muốn dùng mấy sấy hả? Em thấy ở đó có một cái."

"A, được!"

Cao Khanh Trần cứng nhắc bước tới, lấy máy sấy rồi trở lại phòng tắm. Khi y sấy tóc xong bước ra, Lưu Chương vẫn đang ngồi ở bàn ăn với hai ly cà phê trước mặt.

Thấy Cao Khanh Trần bước ra, Lưu Chương vẫy tay với y: "Anh muốn uống cà phê không?"

Cao Khanh Trần bước tới, ngồi đối diện Lưu Chương, cầm lấy cốc cà phê người kia đưa cho. Y giữ lấy bằng hai tay, nhấp một ngụm nhỏ. Lưu Chương không hề động tới cốc cà phê trước mặt gã. Gã nhìn Cao Khanh Trần rồi cười phá lên.

"Tiểu Cửu, em không ăn thịt anh đâu, sao anh sợ dữ vậy."

Cao Khanh Trần lúc này mới thả lỏng, đặt cốc cà phê xuống bàn.

"Sao mà không sợ được, trông như em đang muốn nói gì với anh vậy."

"Đúng là em muốn nói vài điều." Lưu Chương gật đầu: "Nhưng nghĩ lại, em không có tư cách để nói bất kì điều gì. Anh hẳn là so với em đã làm tốt hơn rất nhiều lần."

"Thật tình..." Cao Khanh Trần bất giác xoay cái cốc trong tay.

"Liệu anh có thể làm tốt được hay không..."

Lưu Chương luôn nghĩ Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ đang tiến triển tốt đẹp, gã có chút ngạc nhiên khi thấy biểu hiện lúc này của Cao Khanh Trần.

"Có chuyện gì xảy ra sao?" Gã hỏi.

Cao Khanh Trần lác đầu.

"Không phải, chỉ là dạo gần đây anh hoài nghi về bản thân mình thôi. Liệu có thích hợp để yêu thêm một lần nữa không?"

"Chà... thỉnh thoảng nghi ngờ cũng không phải vấn đề gì to tát."

Lưu Chương dừng lại, sau đó tiếp tục: "Nhưng Paipai là kiểu người sẽ chạy về phía anh mà không do dự điều gì, chỉ cần anh không đẩy em ấy ra."

"Em ấy sẽ giúp anh tin tưởng trái tim mình hơn."

Lưu Chương kiên định nói.

----------------------------------------------------

Hôm nay, Doãn Hạo Vũ xin phép được lái xe ra ngoài. Sau khi tham gia chương trình, đây là lần đầu tiên cậu lái xe chở mọi người. Cậu có chút lo lắng. Cậu hơi chu môi, vỗ nhẹ vào má để tỉnh táo.

Hành động này làm Cao Khanh Trần cười lớn. Dù rất muốn trêu đứa nhỏ này, nhưng người kia trông rất lo lắng, Cao Khanh Trần đành nhịn xuống lời trêu chọc. Y không hỏi Doãn Hạo Vũ về nơi sẽ đến, cứ lên xe và đi thôi.

"Cửa hàng đồ handmade đính đá?" Cao Khanh Trần nhìn lên biển hiệu.

"Đúng vậy," Doãn Hạo Vũ mở cửa, hai người tiến vào cửa hàng.

"Chúng ta có thể làm nhẫn và những thứ tương tự... Nhẫn tự làm có thể hơi lỗi thời, em sợ anh không thích."

Doãn Hạo Vũ cười: "Chúng ta làm nhẫn đôi được không? Chỉ hai chúng ta thôi."

Nhẫn...

Cao Khanh Trần nhất thời xuất thần.

Y cũng từng mang nhẫn đôi với người đó.

Y cố gắng không nghĩ đến những kí ức kia nữa, vui vẻ chào hỏi nhân viên.

Cuối cùng, cả hai làm nhẫn cho nhau. Doãn Hạo Vũ làm cho Cao Khanh Trần một cái nhẫn cầu vồng với mặt cười màu vàng ở giữa; Cao Khanh Trần thì làm cho Doãn Hạo Vũ một cái nhẫn đính đá màu đen và màu bạc xen kẽ. Sau khi đeo thử, hai người cũng ăn ý không ai tháo xuống. Họ cũng làm thêm mấy cái vòng tay đủ màu, dự định đem về tặng mọi người.

"Lát nữa mình đi cano rồi về được không anh? Anh không muốn cũng không sao, tụi mình đi về luôn cũng được." Doãn Hạo Vũ lo lắng hỏi.

"Được mà, thời tiết hôm nay rất tốt, với cả, anh cũng chưa chơi đủ." Cao Khanh Trần cười trả lời..

"Vậy được! Em lái cano giỏi lắm đó!" Doãn Hạo Vũ lúc này mới dám thả lỏng, "Vậy đi luôn thôi."

"Nếu em muốn đi cano như vậy, sao lúc đầu chúng mình không đi luôn?" Cao Khanh Trần hỏi.

Doãn Hạo Vũ giải thích: "Vì đi cano xong thì tóc và quần áo có thể bị ướt, tới chỗ khác sẽ không thoải mái. Với lại, thời tiết ấm nhất vào lúc hai, ba giờ nên là cũng không lo anh sẽ bị cảm nữa."

Cao Khanh Trần không nghĩ nhiều đến thế, y cười với Doãn Hạo Vũ, "Em cẩn thận quá đó. Anh xin lỗi, anh vốn dĩ là người lớn hơn, anh phải chăm sóc cho em mới đúng."

"Sao anh lại nhắc đến tuổi tác nữa vậy?" Doãn Hạo Vũ bĩu môi, "Với em, Tiểu Cửu mới là người cần được quan tâm."

----------------------------------------------------

Phỏng vấn cá nhân:

Doãn Hạo Vũ: Đúng là Tiểu Cửu là một người lớn đã trưởng thành rồi, nhưng phần lớn thời gian anh ấy vẫn trông giống một em bé vậy đó. Nói sao nhỉ? Ví dụ, thỉnh thoảng nấu ăn, anh ấy sẽ bỏ gia vị quá tay một tí, hay là anh ấy đi trên đường thì tự nhiên đạp phải dây giày của chính mình ấy. Đáng yêu quá trời quá đất. (cười)

----------------------------------------------------

Phòng quan sát: Công nhận hahahaha, không biết mọi người còn nhớ không, Tiểu Cửu hôm đầu tiên tới còn làm rơi vali.

----------------------------------------------------

Cao Khanh Trần nghe xong, cười trêu cậu: "Thật không đó? Vậy sau này anh phải gây rối để Paipai chăm sóc cho anh na~

"Được mà." Doãn Hạo Vũ tuy vẫn ngại ngùng, nhưng cậu lại nhìn thẳng vào mắt của Cao Khanh Trần.

"Em muốn được chăm sóc cho anh."

Dù ngại, nhưng cậu ấy nói rất chắc chắn.

Cao Khanh Trần ngừng hô hấp trong một khắc.

Lưu Chương nói đúng.

Y nghĩ.

Cậu ấy thật sự chạy về phía y.

----------------------------------------------------

Khu nghỉ dưỡng lúc này.

Lâm Mặc đang ngồi ở bàn ăn để chơi Lego. Cậu đã cố gắng tập trung nhưng cuối cùng lại ném đi.

"Chết tiệt, cậu đang làm cái quái gì vậy hả?" Cậu nhìn thủ phạm khiến cho mình không thể tập trung.

Trương Gia Nguyên giả vờ vô tội: "Gì đâu, tôi xem cậu chơi Lego mà."

"À." Lâm Mặc bất lực, "Cậu xem tôi chơi Lego chứ gì. Buổi sáng thì muốn xem tôi rửa mặt, đánh rắng. Sau đó lại muốn xem tôi ăn cơm. Sao cậu không nói cậu muốn xem tôi đi vệ sinh luôn đi?"

"Khụ." Trương Gia Nguyên đỏ mặt, "Cẩn thận ngôn từ đi."

"Cậu muốn gây chú ý với tôi..." Lâm Mặc cố kìm nén những từ chửi thề.

"Rốt cục là cậu muốn gì đây? Cậu đã ở với tôi cả buổi sáng rồi. Có gì muốn nói thì mau nhả ra."

Trương Gia Nguyên gãi má: "Ờm thì... để cậu biết tôi tồn tại?"

Lâm Mặc tức đến bật cười.

"Trương Gia Nguyên, đi làm trông trẻ đã đủ rồi, đừng bắt tôi đi nghỉ cũng trông trẻ nữa."

"Cậu không được phép." Trương Gia Nguyên muốn kéo cậu lại, nhưng sau đó lại rụt tay về, "muốn tôi không làm phiền cậu nữa cũng được thôi, cậu đi hẹn hò với tôi đi."

"Chúng ta lâu rồi chưa đi biển với nhau."

Hắn gần như van nài.

"Vậy sao?" Lâm Mặc nhìn hắn.

"Nhưng tôi đã tới biển với người khác rồi."

----------------------------------------------------

A: Cứu...

B: Tôi cảm nhận được nỗi đau của Trương Gia Nguyên khi cậu ấy nghe được điều đó...

C: Lâm Mặc... Nói ra những lời tàn nhẫn đó, không phải cũng là tàn nhẫn với bản thân cậu sao...

----------------------------------------------------

Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần đến khu vực để họ có thể lái cano, vì Cao Khanh Trần chưa thử trò này bao giờ, Doãn Hạo Vũ sợ rằng y sẽ lo lắng, nhưng nhìn Cao Khanh Trần đang phấn khích bên này, cậu tự thấy bản thân mình lo thừa rồi.

"Sao em lo lắng quá vậy? Dù trông anh thế này thôi nhưng anh không sợ mấy trò mạo hiểm đâu na." Cao Khanh Trần cười nói.

"Được rồi," Doãn Hạo Vũ nhấn mạnh: Phải giữ em cho chắc vào đó, nếu không anh sẽ rơi xuống nước và bị cảm lạnh đấy."

Họ chọn một chiếc cano tự lái không cần huấn luyện viên, chỉ có một giám sát viên đi theo. Sau khi mặc áo phao và lên cano, Doãn Hạo Vũ lại quay sang Cao Khanh Trần, nhắc nhở y này kia.

"Biết rồi, biết rồi a," Cao Khanh Trần có chút bất lực, "Anh sẽ ôm em chặt đến không thở được luôn."

Nói xong, y thật sự ôm lấy eo của Doãn Hạo Vũ.

Dù đang mặc áo phao không thể cảm nhận rõ ràng, mặt của Doãn Hạo Vũ phi thường nóng lên khi cậu nhìn xuống và thấy tay của Cao Khanh Trần đang vòng quanh eo mình.

"Đi thôi!"

Doãn Hạo Vũ hét lên, sau đó cano bắt đầu nổ máy, lướt nhẹ trên mặt biển, tốc độ ngày một nhanh hơn.

Cao Khanh Trần nhìn những đợt sóng được tạo ra bởi cano, y hét lên với Doãn Hạo Vũ, "Em đi nhanh hơn đi!"

"Nhanh hơn á?" Doãn Hạo Vũ cũng hét lại trả lời y: "Vậy cầm lấy tay em!"

Cao Khanh Trần nhẹ nắm lấy tay Doãn Hạo Vũ, giây tiếp theo, y nghe tiếng gió biển vù vù bên tai, tóc y rối hết cả lên, y còn không thể mở mắt. Nhưng lúc này đây, y cảm thấy mình như đang bay, y quên hết mọi thứ, vô thức hét lên.

Doãn Hạo Vũ nghe thấy giọng hét đầy ủy khuất của y, cũng hét lên: "Tiếp tục tăng tốc!"

Cậu thật sự tăng tốc. Cao Khanh Trần nhìn đường bờ biển vô tận, những tòa nhà dần trở nên xa hơn, đột nhiên hét tên Doãn Hạo Vũ.

"Doãn Hạo Vũ—"

Doãn Hạo Vũ hét lại hỏi y có chuyện gì, y chỉ cười nói không có gì.

Không có gì quan trọng, anh chỉ muốn nói cảm ơn em thôi.

Y im lặng.

Về mọi thứ, mọi điều mà em làm cho anh, cảm ơn em nhiều lắm.

Lúc cả hai trở lại điểm bắt đầu, Doãn Hạo Vũ cứ nhắc nhở Cao Khanh Trần cẩn thận khi đi xuống, vậy mà tới lượt mình, cậu lại bị trượt chân, nước biển còn bắn lên mặt Cao Khanh Trần. Y thế mà chỉ cười, không lau nó đi. Y vừa cười vừa kéo Doãn Hạo Vũ dậy.

Doãn Hạo Vũ đứng dậy trước tiên không quan tâm tới bản thân, nhưng phải đưa tay ra xác nhận là nhẫn không bị rơi mất. Nhìn chiếc nhẫn vẫn đang an ổn trên tay, cậu thở ra nhẹ nhõm, sau đó mới thấy xấu hổ. Gương mặt tuấn tú nhăn lại.

Cao Khanh Trần sau khi cười đủ rồi, y tiến tới xoa dịu bạn nhỏ đang khó xử. Y đưa tay lên tóc cậu, vỗ nhẹ như một thói quen.

"Thật sự biến thành một cún con ướt sũng, anh nên làm gì bây giờ ta?"

Y cười.

----------------------------------------------------

Flashback

Cao Khanh Trần: Đôi lúc Paipai làm tôi nhớ tới một chú cún con bị ướt mưa, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Làm tôi muốn đối xử tốt với em ấy hơn nữa.

----------------------------------------------------

Doãn Hạo Vũ cố không nhìn thẳng vào y, nhưng cậu không chịu nổi, sau đó cũng cười rộ lên với Cao Khanh Trần.

Bầu trời xanh và biển phía sau lưng họ, tuy giờ vẫn đang là tháng 3, nhưng nhìn nụ cười của hai người khiến người khác cảm thấy mùa hè thật sự đã đến rồi.

----------------------------------------------------

A: Hai người này kết thúc không ở bên nhau thật uổng.

B: Kết thúc mà hai người họ không về với nhau mới lạ ấy.

C: Bá... Bá Viễn... Phải làm sao đây...

----------------------------------------------------

Lúc Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ trở về, trời đã bắt đầu chạng vạng.

Ban đầu, hai người muốn đem quà chia cho mọi người ở tòa B trước rồi mới trở lại tòa A. Nhưng lúc họ bước vào phòng khác tòa B, họ thấy mọi người trừ hai người họ đều đang tập trung ở đây. Có người nói chuyện với nhau, có người nhìn điện thoại không thì làm việc khác, nhưng khi nghe hai người trở về, tất cả đều nhìn lên.

Doãn Hạo Vũ cười, giơ lên túi quà trong tay: "Tụi em mang quà về cho mọi người đây!"

Cả hai đặt túi quà ở giữa bàn cà phê, mở ra cho mọi người cùng xem.

"Wow, hai người tự làm sao?" Lưu Vũ mắt sáng lên, có vẻ rất thích thú.

Châu Kha Vũ thấy cậu đáng yêu quá nên bắt đầu nhại giọng: "Wow, hai người tuyệt vời quá."

Mọi người đều ở đây, Lưu Vũ không thể nói gì được, chỉ đành bất lực trừng mắt với Châu Kha Vũ, nhưng người kia có vẻ không bị dọa sợ, vẫn cười.

"Dễ làm lắm ạ." Doãn Hạo Vũ chia cho từng người một, "Tụi em nghĩ tới mọi người, rồi tụi em nghĩ nên làm gì để phù hợp với từng người."

Lúc cả hai đưa quà, mọi người đều nhận thấy hai chiếc nhẫn trên tay bọn họ, tất cả đều lo lắng cho X của hai người.

Dĩ nhiên, Lưu Chương và Bá Viễn đều thấy được, Lưu Chương có chút mất mát nhưng Bá Viễn thì lại chẳng biểu hiện gì.

Sau đó mọi người tách ra, Lâm Mặc kéo Bá Viễn vào một góc khuất ôm lấy anh,hỏi anh có sao không.

Bá Viễn gật đầu nhẹ một cái, nói, "Ổn mà, hôm qua trút được hết mọi chuyện, anh đã ổn hơn rất nhiều rồi."

Lâm Mặc lo lắng nhìn anh, sau đó chỉ đành thở dài.

Phụ đề: Chuyện gì đã xảy ra với Bá Viễn ngày hôm trước...

----------------------------------------------------

10 giờ sáng ngày hôm trước.

Bá Viễn và Lâm Mặc yên lặng ngồi bên cửa sổ. Cả hai ôm hai cái gối ngồi dưới sàn, nhìn về phía biển ở đằng xa, bởi vì gió lớn nên chẳng còn tĩnh lặng nữa.

Lại là biển.

Lâm Mặc nghĩ.

Cuộc đời cậu lúc nào cũng có gì đó liên quan tới biển.

"Nói mới nhớ, anh chưa trả lời câu hỏi lần trước của em." Bá Viễn đột nhiên nói, "Chính là, lần em hỏi anh thích biển hoang vắng hay là biển ngập nắng ấy."

Lâm Mặc âm ừ, ra hiệu cho anh tiếp tục.

"Nếu biển hôm nay là một bãi biển vắng, thì anh ghét biển hoang vắng."

Lâm Mặc ngạc nhiên, bởi vì Bá Viễn hầu như chưa từng dùng từ "ghét" để biểu lộ cảm xúc.

Cậu nhìn Bá Viễn, không biết có phải vì thời tiết không, người kia trông biểu cảm rất bình tĩnh nhưng cậu lại nhìn ra anh ấy chất chứa rất nhiều nỗi buồn.

"Hình như lúc nào anh cũng lắng nghe em nói nhỉ," Lâm Mặc ôm đầu gối. "Vậy anh có muốn chia sẻ gì với em không? Bọn trẻ trong trường mẫu giáo rất thích nói cho em nghe suy nghĩ của chúng."

Bá Viễn nhất thời cười to, sau đó lại trầm mặc.

Một lúc lâu sau, anh mới mấp máy đôi môi khô khốc.

"Anh là một kẻ đạo đức giả."

Anh nhếch mép, cố gắng mỉm cười, nhưng bởi vì đôi môi quá khô và nức nẻ, anh cố gạt đi vết đỏ trên môi, tiếp tục:

"Anh nói với Tiểu Cửu rằng sẽ không chọn Doãn Hạo Vũ làm đối tượng hẹn hò cho em ấy. Nhưng cuối cùng anh lại chọn cậu ấy. Biểu cảm em ấy lúc đó quá đỗi ngạc nhiên, anh biết, em ấy lại cảm thấy có lỗi với anh nhiều hơn."

"Đúng vậy, anh làm thế là để cho em ấy nhớ tới anh nhiều hơn."

Lâm Mặc chú ý thấy vết nứt trên môi anh, đặt một chai nước trước mặt nhưng anh không cầm lấy.

"Nhưng mà, mỗi lần anh nhìn vào đôi mắt đầy hối lỗi của em ấy, anh thật sự rất muốn khóc. Bởi vì anh lúc nào cũng nhìn thấy em ấy với ánh mắt tràn ngập tình yêu, lần duy nhất anh thấy em ấy nhìn anh với đôi mắt như vậy là sau 4 năm bên nhau, là hôm em ấy đề nghị chia tay."

Những vệt nước hiện ra trên quần áo của Bá Viễn. Lâm Mặc nhìn thấy nhưng không vạch trần.

Cậu biết lúc này, sự an ủi của cậu chẳng thấm vào đâu cả.

----------------------------------------------------

Q: Nhớ cậu ấy nhiều như vậy, sao bạn không thử quay lại với X?

Bá Viễn: (cười) Dễ dàng như vậy sao?

Kể cả có thật sự về bên nhau, có phải chúng ta lại đối xử với nhau như cách chúng ta đã từng không? Nghĩ như vậy thôi đã khiến tôi không thể tiến thêm rồi.

Sau này, nhìn thấy em ấy trưởng thành, gần gũi với người khác, tôi rất hối hận nhưng tôi không thể bước tiếp được.

Tôi đã là vật cản trong cuộc đời em ấy rồi, làm sao tôi có thể nào lại một lần nữa trở thành chướng ngại cho em ấy chứ?

Đúng là tôi có thể làm thế mà không quan tâm tới cảm xúc của em ấy, nhưng tôi không dám bước về phía em hơn nữa.

----------------------------------------------------

Bá Viễn ngắt quãng nói.

"Một tình yêu hoàn hảo là loại tình yêu như thế nào?"

Anh không kìm nén nổi sự nghẹn ngào. Gương mặt lúc này hoàn toàn là nước mắt, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn Lâm Mặc giống như đứa trẻ không giải quyết được vấn đề của mình.

"Cho đi tất cả yêu thương không phải là tình yêu tốt. Vậy thì là gì? Năm nay anh đã 30 tuổi rồi, vậy mà anh vẫn không biết cách để yêu thương một người."

Anh hỏi, nhưng không biết nên hỏi ai.

Lâm Mặc rơm rớm nước mắt, cậu gần như bật khóc. Cậu không thể nào trả lời câu hỏi của Bá Viễn.

Yêu như thế nào mới là tốt nhất?

Chẳng ai trong số họ có câu trả lời cả..

Tất cả những gì cậu có thể làm đó là nghiêng người, choàng tay ôm lấy người kia, vỗ lưng anh như đang dỗ dành một đứa trẻ không có được cây kẹo yêu thích của mình.

"Trao đi tất cả cũng là một loại tình yêu rất đẹp."

Nước mắt của cậu rơi xuống, tí tách từng giọt ướt đẫm vai Bá Viễn.

"Chỉ là người đó không phù hợp với anh mà thôi. Ba mươi không quá muộn, anh vẫn có thể chờ đợi."

"Thật đó, anh lúc nào cũng có thể chờ đợi tình yêu đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top