Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: Ngày 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba giờ chiều, ánh nắng chiều ấm áp chang hòa cả khu nhà. Lúc này những chủ nhân hiện tại của nhà chung vẫn đang bận bịu với công việc của mình bên ngoài. Bỗng nhiên một chiếc xe ô tô tấp vào gara của nhà chung.
 
Phụ đề: Vị khách cuối cùng đây rồi, đội ngũ tình yêu chính thức được tập hợp.
 
Anh mặc chiếc áo len xanh bạc hà đơn giản, ba lô đen và quần đen, giản dị nhưng tươi tắn.
 
Bá Viễn mỉm cười chào nhân viên công tác: "Xin chào, đáng lẽ chúng ta nên gặp nhau vào ngày hôm qua."
 
Phụ đề: Dù sao thì, chúng ta cũng sẽ gặp nhau ở nhà chung ~
 
Bá Viễn cất hành lý vào phòng, đem đồ ăn vặt anh mua ra phòng khách, còn rau củ quả được sắp xếp cẩn thận vào trong tủ lạnh.
 
Phụ đề: Chắc hẳn anh ấy là một người rất chu đáo, cẩn thận.
 
Bá Viễn: "Nhân tiện, tôi phải đưa thứ gì đó cho buổi hẹn hò ngày mai đúng không? Mặc dù tôi vừa đến, chưa biết nhiều về mọi người, nhưng có lẽ tôi sẽ mua theo cảm tính."
 
Phụ đề: Trong khi đó, những người khác đang bắt đầu chọn các vật phẩm trao đổi cũng như quà tặng cho buổi hẹn hò ngày mai của họ.
 
Máy quay hướng đến trung tâm mua sắm, nơi Châu Kha Vũ đang chọn quà. Hắn nán lại cửa hàng đồ chơi sang trọng một lúc lâu, chần chừ chọn một con búp bê thỏ, nhìn nó một lần nữa, không biết hắn đã cầm nó lên rồi lại đặt xuống bao nhiêu lần rồi nữa.
 
Phụ đề: Tại sao lại do dự như vậy?
 
Châu Kha Vũ: "Tôi không biết liệu anh ấy có chọn cái này hay không, thôi thì là nó đi. "
 
Vật phẩm của Châu Kha Vũ: Búp bê thỏ
 
Tiếp theo, Lưu Vũ cũng đang chọn quà.
 
Lưu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không muốn chọn cái gì quá rõ ràng."
 
Cậu bước vào một cửa hàng trang sức, chọn một chiếc trâm cài có hình nốt nhạc.
 
Cậu ấy có vẻ hơi đăm chiêu ngắm nhìn nó lại lần nữa rồi đưa cho tổ chương trình, "Cảm giác quá rõ ràng rồi haha, thôi tôi nghĩ là được rồi, nếu anh ấy không chọn trúng thì đừng trách tôi."
 
Vật phẩm của Lưu Vũ: Trâm cài áo hình nốt nhạc.
 
Doãn Hạo Vũ cũng chọn phụ kiện làm quà tặng.
 
Doãn Hạo Vũ: "Tôi muốn mua một cái mũ."
 
Cậu ấy nhìn trúng một chiếc mũ nồi đen siêu xinh được trang trí bằng những vật sáng lấp lánh bên trên. Doãn Hạo Vũ có vẻ rất hài lòng, trong đầu tự tưởng tượng ra hình ảnh người đó đội chiếc mũ này, đến điểm hẹn với cậu, "Anh ấy đội nó lên trông sẽ rất đẹp."
 
Vật phẩm của Doãn Hạo Vũ: Mũ beret đen.
 
Trong lúc Trương Gia Nguyên đi lang thang trên đường phố, anh đã bị cửa hàng hoa thu hút. Bên trong có rất nhiều loài hoa khác nhau, chúng đều xinh đẹp kiều diễm, khoe sắc khoe hương. Thế nhưng, Trương Gia Nguyên nhìn trúng một bông hoa hồng trắng, tuy không sặc sỡ nhưng lại tạo cảm giác tinh khôi. Cậu quyết định sẽ mua nó.
 
Phụ đề: Tại sao lại mua hoa hồng trắng?
 
Trương Gia Nguyên cười nói: "Khi nhìn thấy bông hồng trắng này, tôi đã nghĩ đến người muốn hẹn hò, tôi hy vọng người ấy sẽ thích."
 
Trương Gia Nguyên cẩn thận bảo vệ bông hồng, cậu đưa nó cho tổ tiết mục, không quên nở nụ cười thân thiện hết sức có thể kèm theo lời dặn "Hãy giữ gìn nó cẩn thận, và đừng để khô héo... được không"
 
Trương Gia Nguyên Vật phẩm: Hoa hồng trắng
 
Quay đến phiên Lâm Mặc, cậu dường như nhân cơ hội này để đi mua sắm. Phải mất rất nhiều thời gian cậu mới mua được một món quà cho buổi hẹn hò của mình. Chỉ là một lần ngẫu nhiên bước vào một cửa hàng quần áo trong số các cửa hàng cậu mua, đập vào mắt cậu là một chiếc áo khoác denim có tua rua khắp thân áo. Cậu đắc ý cười thầm, đem chiếc áo độc lạ đến chỗ tổ chương trình.
 
Lâm Mặc: "Hahaha, người chọn chiếc áo này nhất định phải mặc cho tôi xem vào ngày mai!"
 
Phụ đề: Cầu nguyện cho cuộc hẹn hò của Lâm Mặc.
 
Vật phẩm của Lâm Mặc: (Kỳ lạ) Áo khoác denim.
 
Cao Khanh Trần bước vào một cửa hàng thời trung cổ. Anh loay hoay một hồi, cuối cùng chọn một chiếc khăn quàng cổ.
 
Cao Khanh Trần: "Tôi không biết nên chọn một chiếc khăn hay một chiếc cà vạt, nhưng tôi cảm thấy đối phương là một người rất ấm áp, vì vậy cuối cùng tôi chọn một chiếc khăn."
 
Anh tự nhìn mình trước gương, trên môi là nụ cười tự mãn "Chậc chậc chậc, rất có mắt thẩm mỹ, tôi có thể tự choàng vào trông cũng rất đẹp."
 
Vật phẩm của Cao Khanh Trần: Khăn quàng cổ.
 
Lưu Chương chọn một cửa hàng đồ chơi. Anh đi loanh quanh tìm kiếm thứ gì đó, sau cùng mua được hai món đồ trang trí hình cá voi nhỏ.
 
Lưu Chương: "Hôm trước cậu ấy đã cho tôi nghe một bài hát về chú cá voi, tôi đã rất xúc động. Khi tôi nhìn thấy nó làm tôi nhớ lại điều này. Cậu ấy không chọn đồ của tôi cũng không sao cả, tôi còn thừa một cái để đưa cho cậu ấy sau."
 
Phụ đề: Sự chu đáo của Lưu Chương thực sự rất cảm động.
 
Vật phẩm của Lưu Chương: Cá voi trang trí
 
Bá Viễn thực sự không có bất kỳ phương hướng nào, đến sau quả là thiệt thòi mà. Cuối cùng, anh quyết định chọn một cặp kính gọng vàng vì nghĩ rằng bản thân đeo trông rất đẹp trai, nên là...
 
Vật phẩm của Bá Viễn: Kính gọng vàng.
 
Phụ đề: Tất cả các vật phẩm đã được lựa chọn. Liệu rằng, ngày mai mọi người có thể tìm thấy người mình muốn hẹn hò hay không?
 
Đúng lúc này, mọi người đồng loạt nhận được tin nhắn giống nhau.
 
Gửi đến tất cả các bạn tại căn nhà tình yêu: Vui lòng đến nhà hàng x để ăn tối trước tám giờ tối nay.
 
Lưu Vũ là người đầu tiên đến phòng riêng đã được đặt sẵn của nhà hàng. Ánh đèn bên trong nhà hàng rất mờ, ở giữa có một bàn dành cho tám người.
 
Bá Viễn từ ngoài cửa đi vào, "Hi, xin chào."
 
Lưu Vũ lịch thiệp gật đầu, "Xin chào, tôi tên là Lưu Vũ."
 
Bá Viễn mỉm cười, "Bá Viễn, tôi là khách mời cuối cùng."
 
Lưu Vũ cúi thấp người bắt tay với anh: "Chào anh, chào anh, chúng ta ngồi trước đi."
 
Bá Viễn ngồi ở vị trí chính giữa, Lưu Vũ ngồi chéo phía đối diện.
 
Bá Viễn: "Bởi vì tôi đến muộn, cho nên hôm nay mời mọi người ăn tối coi như lời xin lỗi."
 
Lưu Vũ xua tay dùng kính ngữ nói chuyện với anh, "Thật quá khách khí rồi. Xin hỏi, anh đang làm gì?"
 
Bá Viễn: "Tôi là một giảng viên đại học, nhưng tôi không lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi đâu, vì vậy đừng khách sáo."
 
Lưu Vũ có chút nôn nóng, không tự chủ được mà cúi đầu chào người lớn hơn: "Vâng, vâng, Bá Viễn lão sư."
 
Bá Viễn không nhịn được cười, "Cậu sợ giảng viên lắm sao?"
 
Lưu Vũ ngượng ngùng gật đầu, "Từ nhỏ tôi đã sợ, nhưng Bá Viễn lão sư nhìn rất tốt bụng."
 
Phụ đề: Họ rất hòa hợp với nhau.
 
Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên cùng nhau bước vào. Từng người một cũng chào hỏi Bá Viễn.

Châu Kha Vũ: "Cảm ơn Bá Viễn ca rất nhiều, nếu không tối nay em lại phải nấu ăn rồi."
 
Bá Viễn: "Nấu ăn khó khăn vậy sao?
 
Châu Kha Vũ dừng lại một lúc, sau đó xấu hổ nói, "Thật ra nó cũng không khó nấu"
 
Trương Gia Nguyên nghe vậy, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn anh.
 
Châu Kha Vũ: "Quên đi, anh không hiểu đâu."
 
Bá Viễn bất lực mỉm cười, "Ngồi xuống trước đi."
 
Những người còn lại cũng lần lượt đến nơi, nhưng Lâm Mặc là người duy nhất đến muộn với một túi lớn, vừa nhìn ra biết cậu đã rinh cả khu mua sắm đến đây.
 
Lưu Vũ kinh ngạc nhìn cậu, "Oa Momo, cậu mua cái gì mà nhiều vậy?"
 
Lâm Mặc xua tay, "Tôi nhất thời không khống chế được nên hơi quá đà. Hahaha, mọi người đều đến cả rồi à?"
 
Bá Viễn đứng dậy bắt tay cậu, "Xin chào, tôi là Bá Viễn."
 
Lâm Mặc lịch sự đáp lại," Tôi tên là Lâm Mặc."
 
Phụ đề: Tám khách mời cuối cùng đã được tập hợp đầy đủ.
 
Trương Gia Nguyên    Châu Kha Vũ
 
                            Bàn
Lưu Vũ                           Cao Khanh Trần
 
Lưu Chương      Ăn       Bá Viễn
 
Lâm Mặc                     Doãn Hạo Vũ
 
Bá Viễn: "Để tôi chính thức giới thiệu với các bạn. Tôi là Bá Viễn, giáo viên của trường đại học X. Tôi rất tiếc vì hôm nay không có cơ hội trổ tài nấu nướng. Lần sau có dịp tôi sẽ nấu đãi mọi người một bữa ăn thịnh soạn. Trù nghệ của tôi khá ngon đấy."
 
Lâm Mặc phấn khích tán thưởng: "Thế này đi, từ ngày mai Trương Gia Nguyên và thầy Bá Viễn sẽ phụ trách nấu ăn!"
 
Trương Gia Nguyên nghi hoặc nhìn cậu "Này, từ khi nào tôi thành đầu bếp của mọi người vậy?"
 
Lâm Mặc: "Cách đây vài ngày, cả nhà đã công nhận rằng cậu là người nấu ăn giỏi nhất ở đây. Thầy Bá Viễn đang ở đây, tôi chỉ muốn để cho hai người có không gian học hỏi lẫn nhau thôi."
 
Cao Khanh Trần cũng đồng ý, "Lâm Mặc và tôi không thể nghĩ ra nên nấu món gì tiếp, cho nên chúng tôi chuẩn bị hái hoa trong sân vào nấu cho mọi người ăn đó."
 
Doãn Hạo Vũ: "Tiểu Cửu ca, mỗi ngày anh đều làm cà ri tôm là được rồi."
 
Ngoại trừ một vài người đang tán gẫu, những người khác đều chăm chú lắng nghe những gì họ nói, thỉnh thoảng Lưu Chương gắp thức ăn cho Lưu Vũ hoặc rắc một ít hạt tiêu lên dĩa của cậu.
 
Trương Gia Nguyên dường như không thể ngồi yên, quay sang người bên cạnh nói: "Lưu Vũ, anh có muốn uống gì không?"
 
Lưu Vũ quay đầu nhìn hắn, tựa hồ có chút kinh ngạc, sau đó ánh mắt của Lưu Chương cũng đặt ở trên người Trương Gia Nguyên.
 
Lưu Vũ: "À, vậy cho tôi nước cam đi."
 
Trương Gia Nguyên cầm lấy bình nước cam rót cho Lưu Vũ, lúc này Lưu Chương nói: "Tôi cũng muốn uống."
 
Trương Gia Nguyên nhìn anh cười nói: "Đây này, anh tự mình rót đi."
 
Lưu Chương quay đầu lại không nhìn hắn nữa, chỉ nghe thấy âm thanh sắc bén của dao chém rộn rạo trên bàn ăn và cả trong lòng anh.
 
Bá Viễn nhấp một ngụm nước, trầm ngâm nhìn họ.
 
Sau bữa tối, mọi người trở về căn nhà tình yêu, Lưu Vũ và Cao Khanh Trần giúp Bá Viễn dọn dẹp phòng. Doãn Hạo Vũ rửa hoa quả cho mọi người trong bếp, Lưu Chương ngồi trong sảnh nhỏ trên lầu hai nghe nhạc, Lâm Mặc và Châu Kha Vũ chơi cờ caro ở tầng một.
 
Lúc này, thẻ nhiệm vụ tập hợp mọi người ở phòng khách.
 
Lưu Vũ từ lầu hai đi xuống trước, "Lâm Mặc, hai người chơi cờ mấy ngày nay, còn chưa phân định thắng bại sao?"
 
Châu Kha Vũ nhấp một ngụm nước, âm thầm nói: "Anh ấy không phục."
 
Lâm Mặc: "Rõ ràng là do cậu thích chơi!"
 
Châu Kha Vũ: "Đừng nói nữa, bây giờ tôi đến nằm mơ cũng đang chơi cờ caro đấy."
 
Lâm Mặc: "Ngày mai tiếp tục"
 
Châu Kha Vũ: "Vậy mà anh cứ nói tôi là một người nghiện chơi cờ, anh mới là..."
 
Cao Khanh Trần ho khan mấy tiếng làm gián đoạn cuộc cãi cọ của họ. Mọi người cùng quay qua nhìn anh.
 
Cao Khanh Trần: "Mau xem thẻ nhiệm vụ là gì?"
 
Lưu Vũ tiếp nhận thẻ nhiệm vụ "Những món đồ bạn mua hôm nay đang ở dưới tầng hầm, hãy quyết định thứ tự chọn rồi xuống tầng hầm lần lượt chọn đồ. Những người chọn nhau sẽ tự động ghép thành cặp, những người còn lại sẽ được chỉ định ngẫu nhiên."
 
Lưu Vũ nhìn mọi người trong phòng khách, "Vậy thì, ai đi trước đây?"
 
Doãn Hạo Vũ: "Hay là chúng ta rút thăm đi, đánh số từ 1 đến 8, tám con số."
 
Lâm Mặc lấy ra một tờ giấy, chia làm tám phần, "Phương pháp dễ nhất và thú vị nhất."
 
Đặt tờ giấy vào hộp, Lâm Mặc lắc nó vài lần, "Được rồi, thưa quý vị, chúng ta hãy bóc thăm nào."
 
Doãn Hạo Vũ, người gần Lâm Mặc nhất, là người vẽ đầu tiên, cậu mở tờ giấy ra cho mọi người xem, "Thứ ba."
 
Cao Khanh Trần: "Wow, may mắn của Paipai thật là tốt!"
 
Lưu Vũ đi lấy tờ thứ hai, câuh mở tờ giấy, kinh ngạc nhảy dựng lên, "Của tôi là thứ hai!"
 
Sau đó những người khác cũng làm theo.
 
Thứ tự cuối cùng: Lâm Mặc, Lưu Vũ, Doãn Hạo Vũ, Cao Khanh Trần, Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ, Bá Viễn, Lưu Chương.
 
Lưu Chương tuyệt vọng nằm trên sô pha: "Đi, mọi người đi đi, tôi đã vô dục vô cầu rồi."
 
Lưu Vũ cười an ủi, "Chưa ngã ngựa chưa biết thắng thua, làm sao biết không phải là may mắn. Thôi tôi đi chọn trước đây."
 
Lưu Chương nhìn theo bóng lưng của cậu đi xuống dưới, chắp tay khấn "tâm linh tương thông."
 
Lâm Mặc nhìn những thứ trên bàn, nhìn khăn quàng cổ, cầm búp bê thỏ lên, đặt búp bê xuống, cầm lấy bông hoa.
 
Lâm Mặc: "Ai đi mua hoa, chắc chắn không phải Châu Kha Vũ, sinh viên đại học không có người yêu chắc sẽ không làm mấy thứ này, hay là Paipai mua sao?"
 
Lâm Mặc suy nghĩ hồi lâu mới đặt bó hoa xuống.
 
Lưu Vũ bước vào phòng, cầm một món đồ trên bàn lên, đưa vào giữa mũi ngửi,

"Cái này hẳn là do anh ấy mua."
 
Doãn Hạo Vũ liếc nhìn mấy thứ trên bàn, rồi cầm con búp bê lên,

"Chắc là anh ấy sẽ chọn thứ gì đó dễ thương."
 
Cao Khanh Trần nhặt chiếc trâm cài đầu lên.

"Tôi cảm thấy đây là thứ mà Pai Pai rất thích."
 
Sau đó anh ấy đeo kính vào và chụp ảnh bằng điện thoại.
 
Trương Gia Nguyên liếc nhìn mấy thứ trên bàn, mắt sáng lên khi nhìn thấy thứ gì đó, cầm lên xem lại, tựa hồ rất thích.
 
Châu Kha Vũ nhìn vài thứ còn lại trên bàn và lắc đầu, cuối cùng do dự lựa chọn.
 
Bá Viễn đứng trước sự lựa chọn giữa hai thứ, nhìn một thứ thật lâu rồi cầm lên xem xét, cuối cùng kiên quyết chọn thứ kia.
 
Lưu Chương không muốn đi vào chút nào, anh nhìn thứ cuối cùng trên bàn, tuy rằng đã xây dựng tâm lý, nhưng vẫn có vẻ không thể chấp nhận được. Anh cầm lên xem kỹ một chút, cuối cùng bất lực nói với tổ chương trình: "Tôi có thể từ chối được không?"
 
Phụ đề: Sự lựa chọn của mọi người là gì?
 
Sau khi quyết định vật phẩm cho ngày mai, mọi người cùng nhau ngồi trong phòng khách, từ nét mặt họ có thể thấy có người vui, có người buồn. Lưu Chương quá lo lắng, anh hỏi tổ đạo diễn: "Bây giờ chúng tôi có thể thông báo được không?
 
Các nhân viên bình tĩnh lắc đầu.
 
"Nhưng những gì tôi có thể nói với bạn là có hai nhóm chọn được nhau, và hai nhóm còn lại được phân công ngẫu nhiên."
 
Lưu Chương: "Thà đừng nói ra, tôi còn có hy vọng hơn. Bây giờ thì..."
 
Phụ đề: Đừng lo lắng, chúc bạn có một buổi tối tốt lành và mong chờ cuộc hẹn của bạn vào ngày mai. Hãy trở về phòng của bạn ngay bây giờ và gửi một tin nhắn cho người bạn thích.
 
Lâm Mặc: "Chúc mọi người ngủ ngon"
 
Doãn Hạo Vũ rót sữa nóng cho Cao Khanh Trần, "Chúc ngủ ngon, em hy vọng anh có một giấc mơ đẹp đêm nay."
 
Cao Khanh Trần nhận lấy chiếc cốc và mỉm cười với cậu "Ngủ ngon."
 
Lưu Vũ và Lâm Mặc đang trò chuyện thì tin nhắn trên điện thoại vang lên.
 
To Lưu Vũ:
Tôi không thể bày tỏ điều đó, nhưng tôi muốn nói thẳng với bạn rằng tôi muốn hẹn hò với bạn.
 
To Lưu Vũ:
Tìm hiểu thêm về tôi.
 
Lưu Vũ xem tin tức đỏ bừng cả lỗ tai, Lâm Mặc vừa thấy, liền trêu cậu: "Xem ra AK đã thay đổi tính tình ngây ngô rồi."
 
Lưu Vũ đỏ mặt ném cái gối qua người kia, "Cậu thật đáng ghét, đi chết đi."
 
To Lâm Mặc:
Khi tôi nhìn thấy thứ phế phẩm đó, tôi biết bạn đã mua nó, nhưng tôi không chọn.
 
To Lâm Mặc:
Tôi đã gặp một tâm hồn thú vị.
 
Lâm Mặc đảo mắt trước tin nhắn đầu tiên và suýt chút nữa đã ném điện thoại đi vì tức giận.
 
Lưu Chương đi vào phòng ngủ sau khi tắm, Trương Gia Nguyên đang nghe nhạc bằng tai nghe thì điện thoại di động của Lưu Chương đổ chuông.
 
To Lưu Chương:
Tôi rất mong chờ ngày mai.
 
Nhìn thấy tin nhắn này, sự lo lắng của Lưu Chương dường như được giải tỏa rất nhiều, anh thở dài một hơi rồi chuẩn bị đi ngủ.
 
Trương Gia Nguyên không nhận được tin nhắn, anh ta nhìn Lưu Chương đang nhìn di động, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
 
Châu Kha Vũ nhận được hai tin nhắn.
 
To Châu Kha Vũ:
Sẽ là bạn? Sẽ là bạn? Sẽ là bạn chứ?
 
To Châu Kha Vũ:
"Khi người ấy bước vội qua tôi, mép váy của cô đã chạm vào tôi. Hơi ấm của mùa xuân bất ngờ thổi từ hòn đảo không tên của trái tim." Một bài thơ tôi đọc hôm nay, chia sẻ cho bạn.
 
Châu Kha Vũ dường như đang có một tâm trạng tốt và viết lại bài thơ trong một cuốn tập.
 
Doãn Hạo Vũ không nhận được tin nhắn. Đèn trong phòng đã sớm tắt, người trên giường có vẻ hơi bực bội quẹt điện thoại không nói lời nào.
 
Tin nhắn của Cao Khanh Trần đến đúng giờ.
 
To Cao Khanh Trần:
Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho bạn.
 
Cao Khanh Trần thở dài, cất điện thoại và bắt đầu đọc sách, như thể anh không muốn bị làm phiền nữa.
 
Bá Viễn không nhận được tin nhắn.
Anh vui vẻ tiếp nhận, tắm rửa, đắp mặt nạ, đàn một bài hát và vui vẻ chờ đón buổi hẹn hò ngày mai.
 
Ngày mai nhóm hẹn hò sẽ được thông báo...!
 
________o0o__________

Là cặp nào nhỉ?

08/04/2022
𝒀𝒖𝒎𝒊 𝒀𝒖𝒂𝒏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top