Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1 - Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1 - Người đàn ông phòng số 1205

Chương 11

———

Bá Viễn quay trở lại Cục cảnh sát hình sự thành phố Bắc Kinh khi đó đã là 3 giờ sáng.

Anh vừa bước vào sảnh Cục đã bắt gặp Lưu Chương đi hướng ngược lại, gấp gáp chào anh một câu, báo rằng tài liệu quá trình thẩm vấn nhân chứng vừa rồi hắn để trên bàn làm việc trong phòng anh, rồi chạy ra ngoài. Trông như có việc quan trọng không thể chậm trễ. Bá Viễn không kịp hỏi thăm, quay đi quay lại anh chỉ còn thấy bóng lưng của hắn.

Bá Viễn nhìn theo hướng Lưu Chương rời đi. Trong đầu nghĩ ngợi lung tung rồi khẽ thở dài, anh từng bước quay trở về phòng làm việc của mình.

Bá Viễn lên tinh thần chuẩn bị báo cáo nhiệm vụ lần hành động này và nhận khiển trách của cấp trên. Sự bất cẩn đã dẫn đến một kết quả tệ hại không ai mong muốn.

Anh cảm thấy vụ án dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chính mình.

Có lẽ Bá Viễn đã lờ mờ có trực giác từ sớm, ngay khi Lưu Chương đến tận Cục cảnh sát bắt tay hợp tác với anh, hoặc ngay từ khi nhìn thấy bóng hình Trương Gia Nguyên, người bạn cũ xuất hiện trong camera an ninh, hoặc có thể sớm hơn ngay khi mà căn phòng đầy máu đấy được phát hiện và báo án.

Bá Viễn tự trách bản thân rất nhiều. Nhưng anh hiểu rõ, có trách cứ thế nào đi chăng nữa thì sự thật tàn khốc đó vẫn không thay đổi. Ngọn lửa cháy hừng hực giữa màn đêm đen, chiếc xe nát vụn không ra hình dạng đó vẫn ám ảnh anh từng giây phút.

Cả một đoạn đường đến phòng, bước chân của Bá Viễn nặng nề và đầy tâm trạng.

Nơi này mấy ngày nay Lưu Chương đóng chiếm phần lớn thời gian, đồ dùng cá nhân cũng như giấy tờ của hắn xâm chiếm hơn nửa căn phòng làm việc của Bá Viễn. Anh bước vào lại không quá ngạc nhiên với hàng chồng giấy tờ hồ sơ chất đống trên bàn khách giữa phòng. Cốc nước nóng vừa mới pha không lâu còn bốc hơi để ngổn ngang trên tập hồ sơ dày cộp ở góc bàn. Cốc nước chưa kịp uống Lưu Chương đã gấp gáp ra ngoài.

Bá Viễn vào phòng, việc đầu tiên anh làm là nối liên lạc với Lục Bằng, và chờ đợi báo cáo điều tra camera của cậu cảnh sát an ninh mạng. Anh vừa nhấc điện thoại lên kết nối cuộc gọi chưa đến 5 giây đầu bên kia đã có người nhấc máy.

Lục Bằng không có mặt ở Cục, lúc này cậu đang ở nhà nghỉ ngơi sau hai ngày làm việc thâu đêm vì chiếc camera an ninh bị hỏng ở khách sạn. Nhận được lệnh lập tức kiểm tra, cậu cảnh sát từ trong chăn ấm đệm êm, nhanh chóng ngồi dậy bật máy tính vươn vai bắt tay vào công việc.

Mọi hành động tối nay diễn ra quá mức chóng vánh, do vậy cảnh sát bọn họ không thể chậm trễ điều tra. Chậm một chút thôi có thể sẽ đánh mất dấu vết những tên tội phạm nguy hiểm lưu lại chưa kịp xoá bỏ ở hiện trường. Bá Viễn đã sớm liên lạc với cậu cảnh sát, từ khi anh còn đang ở ngoài gần hiện trường, về đến Cục, với năng suất công việc của Lục Bằng, anh hi vọng mình có thể nghe báo cáo điều tra hoàn chỉnh từ CCTV các tuyến đường quanh khu vực đó.

Theo đúng quy trình, Bá Viễn bắt buộc phải đến phòng quản lý dữ liệu an ninh để xem lại chi tiết camera hành trình. Nhưng do tính chất vụ việc lần này, anh đành nhờ Lục Bằng bằng cách nhanh nhất, xâm nhập vào hệ thống quản lý, trích xuất video họ cần, và báo cáo lại kết quả với anh.

Tình thế không cho phép, việc làm vượt thẩm quyền này anh sẽ trình bày rõ ràng và chi tiết trong bản báo cáo khi kết thúc vụ án.

Giọng Lục Bằng vang bên tai anh, mang Bá Viễn dần rơi vào suy tư.

[Chiếc xe theo lời anh ra tới quốc lộ, đến đoạn ngã rẽ số 4 thì mất tung tích.]

Kho hàng số 1078 nằm sâu trong khu rừng phía Nam thủ đô Bắc Kinh, đi một đoạn dài từ đường quốc lộ tiến vào. Con đường vắng vẻ, vốn không có người qua lại, an ninh khu vực này quản lý không quá tốt, camera chỉ được đặt ở tuyến đường chính, con đường rẽ nhỏ hẹp hoàn toàn nằm trong góc chết, không có cách nào kiểm tra.

Bá Viễn suy tính đặt giả thuyết cho mọi tình huống mọi trường hợp trong đầu, anh đưa ra một kết luận tạm thời với Lục Bằng và nhờ cậu kiểm tra chiếc xe có biển số quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên đường quốc lộ trong những ngày gần đây, khoanh vùng được một nhóm đối tượng thì xem xét trong khoảng thời gian từ 12 giờ đêm đến 1 giờ sáng. Lúc đó có thể xác định được dấu vết chúng để lại.

Tại sao phải kiểm tra biển số quen mắt trong thời gian này? Vì đây vốn là một bàn cờ lớn, một kế hoạch không đơn giản, những tên tội phạm mưu mô đã lên kế hoạch chi tiết, chúng sẽ không để bất kỳ sai sót không đáng có nào xảy ra. Vì vậy không thể thiếu giai đoạn kiểm tra cẩn thận kỹ lưỡng khu vực xung quanh tìm kiếm bất lợi xảy đến và lên phương án rút lui. Chiếc xe chở bọn chúng sẽ xuất hiện với tần suất tương đối dày quanh nơi này. Và đó là điểm Bá Viễn có thể nắm bắt được để truy lùng manh mối.

Thật ra chuyện đổi xe sử dụng không phải không có khả năng. Nên tất cả chỉ là xác suất, Bá Viễn tính toán cẩn thận rồi lựa chọn tin tưởng vào cảm giác của mình.

Quả nhiên như mong đợi và thêm phần may mắn, đối tượng đã hiển hiện rõ ràng trước mắt.

[Tổ trưởng, chiếc xe đó tới đường số 4 đến nơi nào, anh chắc hẳn rõ ràng nhất.]

Bá Viễn lặng người đi một lát, xong anh cất lời đáp lại.

"Được."

Anh có tính toán của riêng mình. Việc chúng lấy đi tương lai của 3 người cảnh sát trẻ đầy nhiệt huyết đã dấy lên trong lòng anh một hồi chuông báo động. Nếu không nhanh chóng giải quyết dứt điểm, thiệt hại sẽ càng trở nên nặng nề hơn.

Bá Viễn hít một hơi sâu và thở ra. Anh nhìn vào một hộp hình lập phương màu đen sậm bị lửa đốt cháy đựng trong chiếc túi bằng chứng plastic anh đem về. Vụ nổ lớn không khiến chiếc hộp nhỏ này tan nát, Bá Viễn cảm thán ông trời dường như không tuyệt đường của họ, vẫn còn hi vọng.

"Hộp đen...ngày mai cậu đến sớm, thử xem giúp tôi có thể khôi phục được không."

Dù không tan tành thành từng mảnh vụn, nhưng hộp đen hư hỏng không hề nhẹ. Hộp đen ô tô là thiết bị giám sát hành trình, định vị chính xác vị trí của ô tô trên bản đồ vệ tinh. Vật này vốn không quan trọng, cái Bá Viễn để tâm, là chiếc camera ẩn giấu kín trong vật thể này. Xe cảnh sát, đặc biệt là những chiếc xe chuyên dùng để dẫn giải tội phạm hoàn toàn không đơn giản như những chiếc xe ô tô bình thường khác. Một vài bộ phận của nó đã được thay đổi và lắp ráp thêm những linh kiện phục vụ quá trình điều tra truy bắt. Trên chiếc xe cảnh sát, có tổng cộng 3 chiếc camera ẩn, Bá Viễn kiểm tra hiện trường chỉ duy nhất phát hiện chiếc camera này là không hoàn toàn bị phá huỷ. Những người biết sự xuất hiện của camera không nhiều, biết vị trí chính xác của nó lại càng ít. Khi không thật sự cấp thiết, vật dụng này hoàn toàn bị lãng quên.

Nhưng lúc này nó gần như là bằng chứng xác thực duy nhất để cảnh sát Bắc Kinh có thể đem những tên tội phạm này truy nã toàn quốc, phơi bày sự dã man của chúng. Cũng là thứ duy nhất chứng kiến sự ra đi của những người cảnh sát trẻ. Bá Viễn không muốn che giấu. Anh quyết tâm đưa chúng ra ánh sáng, để xã hội lên án, để người thân gia đình những người hi sinh biết họ đã mất như thế nào. Những con người nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ đã hy sinh vẻ vang ra sao. Và một phần cũng nhắc nhở răn đe chính bản thân anh về sơ sót của mình.

Bá Viễn nhìn chiếc hộp đen nhỏ, âm thầm hi vọng camera có thể hoạt động. Bằng chứng rõ ràng duy nhất lúc này của họ không thể đứt đoạn.

Lục Bằng ở đầu dây bên kia đáp ứng xong lầm bầm.

[Vụ này lằng nhằng hơn em nghĩ.]

Cậu cảnh sát trẻ cắn móng tay ngứa ngáy muốn làm việc.

[Thủ đoạn cũng đủ tinh vi. Chúng ta quá bị động.]

Bá Viễn không nói gì, âm thầm thừa nhận. Họ đã quá bị động trước những hành động của tổ chức tội phạm. Nếu không phải nhờ Trương Gia Nguyên tình báo kịp thời, anh không thể phát hiện ra sự tồn tại của bom hạng nặng. Cũng do một phần, anh đã quá coi thường khả năng phạm tội của những tên khủng bố nguy hiểm.

"Mất dấu vết tại đường số 4?"

[Phải, em kiểm tra vài lần thì đến đoạn bãi đất trống, chúng dừng xe và biến mất.]

"Biến mất?"

[Đã rời khỏi xe và không thấy tung tích sau đó nữa.]

Lục Bằng chậc một tiếng rất lớn. Có kẻ gan lớn dám một tay che mắt cảnh sát.

[Em nghi ngờ có người nhúng tay vào CCTV.]

Cậu cảnh sát khó chịu nói. Đối phương là một tổ chức ma tuý quy mô lớn, chúng sẽ không thiếu những tên sành sỏi máy tính, chuyên gia công nghệ thông tin. Thay đổi hình ảnh camera an ninh ghi lại không phải hành động khó nhằn gì.

Nhưng việc cậu giúp Bá Viễn nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống CCTV khu vực ngoại thành quản lý lỏng lẻo để điều tra đã vượt quá thẩm quyền, cấp trên phát hiện, không chỉ riêng Bá Viễn, Lục Bằng cũng sẽ bị khiển trách nặng nề. Để tiếp tục kiểm tra sâu hơn, cậu không có cách nào trực tiếp ra mặt được nữa.

Do đó, Lục Bằng nhanh chóng đề xuất với Bá Viễn về người bạn đã từng giúp đỡ. Một thiên tài máy tính đích thực.

[Cậu ấy có thể giúp anh tổ trưởng. Với thân phận của cậu ta bắt tay hợp tác với chúng ta vô cùng có lợi.]

Lục Bằng thấy tổ trưởng im lặng liền muốn tiếp tục nói. Một sự nhờ vả khó cất lời.

[Thật ra, tổ trưởng, là chuyện này...]

"Có chuyện gì?"

[Chẳng là, cậu bạn đó của em chiều tới này là đến Trung Quốc, em không tiện ra đón. Anh có thể giúp em chuyện này không?]

Bá Viễn im lặng, trong lòng liền nhận định, tên nhóc lười biếng giới thiệu người bạn cho anh chủ yếu là muốn nhờ người đi đón hộ.

"...Cậu ấy không thể tự bắt xe về?"

Anh có phần cạn lời hỏi lại.

Lục Bằng nghe vậy là biết tổ trưởng nhất định đáp ứng, giọng nói tươi tỉnh hơn hẳn.

[Tên đó ngốc lắm, em không yên tâm. Nhưng nếu anh bận thì không sao đâu em có thể - ]

"Được rồi, gửi thông tin lại cho tôi. Đúng giờ tôi sẽ giúp cậu đón người về tận nơi."

Bá Viễn tay với sang phía bên kia bàn lấy từ trong hộp một túi trà lọc.

[Em biết tổ trưởng thương em nhất mà.]

"Là tôi sợ cậu phiền tôi thôi."

Anh cúp máy ngay sau đó. Đứng dậy tự pha cho mình một cốc trà nóng làm dịu đi cơn đau đầu. Đợi nước trong bình siêu tốc đặt ở góc phòng sôi liền đơn giản đổ vào cốc. Anh cầm lên và về lại bàn làm việc của mình.

Một vấn đề đã xong, nhưng còn rất nhiều vấn đề nữa.

Bá Viễn bóp chặt trán, ngồi xuống ghế xoay. Mở bản báo cáo quá trình thẩm vấn nhân chứng Lưu Chương để trên bàn. Chậm rãi đọc từng từ từng chữ không để bỏ sót bất kỳ chi tiết.

Một đêm không thể ngủ.

Cơn ác mộng về ngọn lửa đỏ bám chặt lấy anh, không thể an yên chợp mắt.

Bá Viễn mở đoạn video quay lại cuộc thẩm vấn nhân chứng tối nay được gửi vào máy tính cá nhân. Trên màn hình hiện rõ khung cảnh căn phòng nhỏ quen thuộc nằm sâu trong Cục cảnh sát. Chiếc camera quay hướng chính diện gương mặt của người được thẩm vấn, nhất cử nhất động từng biểu hiện đều không hề bỏ sót. Đó là một người phụ nữ khoảng tầm 30 tuổi, mặc một chiếc váy dài màu đỏ đồng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng với mái tóc màu nâu đậm được uốn xoăn tinh tế, cô gái ngồi lưng thẳng tắp trên chiếc ghế gỗ. Khuôn mặt không có biểu cảm dư thừa, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước.

Một cô gái bình thường không có dấu hiệu gì đáng ngờ, vậy mà lại là đấu mối rõ ràng duy nhất về vụ án mạng.

Bá Viễn đăm chiêu.

Video này được quay lại ngay khi Lưu Chương bước vào phòng. Là một cảnh sát hình sự quốc tế, hắn không có thẩm quyền được tiến hành thẩm vấn ngay trên đất Bắc Kinh, trước mặt các cảnh sát nội địa. Là cấp trên đã cấp quyền cho hắn.

Lưu Chương là một lựa chọn bất đắc dĩ khi đó.

Bá Viễn ngồi trước màn hình mắt nhìn tai nghe rõ ràng cuộc thẩm vấn của Lưu Chương.

"Xin chào." Hắn bước vào không đem theo bất kỳ đồ vật nào khác và bắt đầu với một câu chào lịch sự.

Cô gái ngước lên bắt gặp ánh mắt tự tin nhìn thấu mọi thứ hắn lập tức có phần hoang mang.

"Mấy người còn muốn nói đến bao giờ. Tôi có thể kiện mấy người giam giữ trái phép."

Trong báo cáo toàn bộ quá trình thẩm vấn người phụ nữ này Bá Viễn đọc qua, đây đúng là khoảnh khắc nhân chứng có biểu hiện căng thẳng hiếm hoi.

"Chúng tôi có bằng chứng chứng minh cô có liên quan đến vụ án mạng tại phòng số 1205. Hi vọng cô hợp tác điều tra."

Bá Viễn không nhìn thấy biểu cảm của Lưu Chương, nhưng anh nghe thấy giọng nói tràn ngập sự ngông nghênh tự tin của hắn.

"Bằng chứng? Bằng chứng mấy người nói là dấu vân tay? Thật nhảm nhí."

Dấu vân tay Trương Gia Nguyên cung cấp trên tờ nhân dân tệ khi cậu điều tra viên giả trang người nghệ sĩ hát rong được cho tiền và dấu vân tay người diễn viên nọ vô tình có được khi ở khách sạn vào hôm xảy ra án mạng hoàn toàn trùng khớp. Bá Viễn nhờ Lưu Vũ kiểm tra đối chứng cách đấy không lâu. Vật chứng nhân chứng đều có đầy đủ.

"Không chỉ duy nhất bằng chứng đó. Chúng tôi có nhân chứng việc cô đã xuất hiện tại khách sạn trong khoảng thời gian nạn nhân tử vong."

"Vậy sao? Mấy người nghĩ tôi là thủ phạm?" Người phụ nữ gắt gao nhìn Lưu Chương.

"Chúng tôi chỉ hi vọng cô có thể giúp hợp tác điều tra sớm tìm ra thủ phạm thật sự."

"Vậy rõ là đang nhằm vào tôi." Cô gái lớn tiếng.

"Thưa cô, cô có quyền chứng minh bản thân vô tội."

Lưu Chương không nói gì thêm. Khoảng lặng vô hình trở thành gánh nặng đè lấy tâm lý không ổn định.

Người phụ nữ trong lòng rối loạn lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục chầm chậm nói.

"Tôi đã ngồi trong căn phòng này 7 tiếng 26 phút. Gặp 3 người cảnh sát. Một người rất nóng nảy, tôi lựa chọn im lặng nghe anh ta, không phản hồi, anh ta nói chán chê, rồi buồn bực đi ra ngoài. Một người khác vào nhẹ nhàng khuyên bảo, tôi lập tức gắt gỏng với anh ta, đôi co chày cối. Và cuối cùng là một cô gái. Tất cả đều không thành công. Anh nghĩ có thể xoay chuyển được sao?"

"Có lẽ, tôi là lựa chọn cuối cùng."

Bá Viễn biết, việc để Lưu Chương xuất hiện trong căn phòng đó là bước đường cùng của cấp trên. Một chuyên gia phân tích đến từ tổ chức Cảnh sát hình sự quốc tế có lẽ là mảnh ghép hoàn hảo cho công việc này. Cuộc thẩm vấn nhân chứng của hắn sẽ không được ghi chép lại, nhưng bản quay hình nhất định không thể thiếu.

"Cô là một người rất thông minh, thưa cô. Nhưng trong vụ này, cô không có điểm tựa. Nếu cô ngã, sẽ không thể gượng dậy. Nếu cô hợp tác với chúng tôi, vụ án này được giải quyết và có thể đem lại cho cô vài lợi ích."

"Những người đồng nghiệp của tôi đi vào trình bày và tra hỏi không nhận được sự phản hồi cũng thật phiền não. Tôi thì không thích lằng nhằng thủ tục. Nếu cô có thể cho chúng tôi biết thông tin cô nắm giữ, cô sẽ được hưởng chế độ bảo vệ nhân chứng thưa cô. Tội danh đồng phạm sẽ không gắn liền nữa."

Bằng nhiều cách khác nhau, Lưu Chương luôn cho Bá Viễn một cảm giác. Thay vì giống một cảnh sát quên mình phục vụ vì nhân dân, vì công lý lẽ phải, Lưu Chương càng giống một người có thiên phú đầu óc kinh doanh đặt lợi ích lên hàng đầu. So bề lợi hại mà tính toán chi li.

Người phụ nữ như bị đánh trúng vào điểm yếu lập tức rơi vào đắn đo. Nhưng chỉ một lúc sau, khi đã thông suốt, cô nhìn Lưu Chương đầy hứng thú. Sự bất an trong ánh mắt cô gái dần vơi bớt. Có người đưa tay ra vẽ cho cô một đường lùi. Là người thông minh, không lợi dụng cơ hội này sẽ không có khả năng quay đầu. Trong vụ án, cô không chỉ đơn giản là người đứng ngoài chứng kiến. Một câu chắc nịch nói được làm được của Lưu Chương khiến người phụ nữ như tìm được cọc giữ mạng khi chênh vênh trôi nổi giữa biển lớn, khi đang sợ hãi duy trì sự sống.

Khác biệt của Lưu Chương so với những người cảnh sát khác là hắn lường trước và suy đoán được thân phận vai trò của người phụ nữ trong vụ án mạng này. Nghiên cứu hồ sơ kỹ lưỡng cùng những chi tiết tình báo của Bá Viễn để lại cho hắn, chỉ cần suy luận đơn giản, hắn có thể nắm chắc đằng chuôi của con dao. Hắn tự tin đề xuất giải pháp cũng mở luôn đường điều tra cho Bá Viễn.

"Anh cho rằng lợi ích đó tôi cần không?"

"Tôi cho rằng nó rất hữu ích trên nhiều phương diện thưa cô."

Lưu Chương khẽ cười. "Một lựa chọn không tồi đúng chứ?"

Nghe xong, tiếng cười lớn phát ra vang vọng căn phòng nhỏ.

"Haha. Được. Vì tôi rất thích anh, nên để tôi kể anh nghe một câu chuyện."

"Được quý cô đây quan tâm, là vinh hạnh của tôi."

Bá Viễn lắng nghe kỹ càng từng lời nhân chứng. Sổ tay nhỏ của anh dày đặc chữ viết ghi chú lại. Anh biết, mọi thứ đang dần sáng tỏ.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác, một bãi đất trống thưa thớt dân cư.

Từ Cục cảnh sát thành phố Bắc Kinh đến nơi này Lưu Chương mất khoảng 20 phút ngồi ô tô. 3 giờ sáng bắt xe đi cũng không hề dễ dàng, nhưng Lưu Chương may mắn vừa ra khỏi cửa đợi vài phút là có xe. Hắn đi ra từ Cục cảnh sát, nơi mà không có ma quỷ trộm cướp nào dám lại gần, nơi mà người ta an tâm nhất khi ngang qua, tài xế trung niên còn rất vui vẻ hỏi han hắn có chuyện gấp hay không, có phải hắn đang làm nhiệm vụ không, có cần đuổi theo không.

Lưu Chương cũng gấp, nhưng không cần theo dõi ai cả. Hắn đưa cho tài xế vị trí cụ thể rồi im lặng ngồi ở ghế sau bấm điện thoại.

Sau 20 phút, xe đến nơi, Lưu Chương trả tiền bác tài, mở cửa bước xuống đi vào trong con ngõ tới bãi đất trống như đã hẹn trước. Đi bộ một đoạn, ở cuối đường đầy sỏi đá cát bụi là một căn nhà nhỏ còn sáng đèn. Cả khu đất vắng tanh không có hơi người khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi như lo lắng gặp ma gặp quỷ. Bóng đèn màu vàng giữa sân ở nơi này là vật thể duy nhất cho dấu hiệu có sự sống.

Lưu Chương không tin mấy chuyện tâm linh, hắn chỉ tin những gì hắn mắt nhìn tai nghe, vì vậy dù có ban đêm một mình đi bộ hắn cũng không hoảng sợ nửa phân.

Lưu Chương đến trước cửa căn nhà nhỏ, gõ 1 tiếng ngắn 2 tiếng dài rồi lại 1 tiếng ngắn 1 tiếng dài. Tiếng gõ tưởng chừng chẳng có trật tự lại là loại mật mã mà ai cũng quen thuộc. Chưa đầy một phút, cánh cửa gỗ mở rộng, xuất hiện ở đằng sau là một người thanh niên có nụ cười rất đẹp.

"Đến sớm như vậy?" Thay vì một câu chào hỏi, người quen gặp nhau lập tức vào luôn chủ đề chính.

"Không sai biệt mấy so với thời gian dự định." Người thanh niên có chất giọng thanh, nói tiếng Trung với những âm cuối lên giọng kỳ lạ.

Lưu Chương sửa lại lời người kia. "Không, lúc này lại vừa kịp."

Hắn tiếp lời. "Cần cậu giúp đó."

Người thanh niên tỏ vẻ ngạc nhiên, AK Lưu Chương mà y biết không hay tìm kiếm sự trợ giúp của bạn bè, đồng nghiệp. Y cười, vươn ngón cái lên làm dấu hiệu đồng ý.

"Lần này xí xoá không nợ nần nữa."

Lưu Chương sảng khoái cười.

"Được. Sòng phẳng chứ Tiểu Cửu."

Sáng sớm, vừa bắt đầu giờ hành chính, Bá Viễn, người chưa được chợp mắt chút nào đêm hôm qua đã bị gọi đến phòng cấp trên báo cáo.

"Cục phó Vương." Anh không một lời bao biện. Đứng thẳng lưng nghênh đón tất cả khiển trách.

Cục phó Vương nhìn Bá Viễn, ông thở dài. Bản báo cáo chi tiết hành động tối hôm qua được Bá Viễn viết cẩn thận đang được đặt trước mặt ông. Từng lời từng câu từng chữ đều tự trách sự lơ đãng bất cẩn của bản thân, đều thẳng thắn chỉ ra thiếu sót cơ bản của một người chỉ huy lên kế hoạch.

"A Viễn." Ông nhỏ giọng gọi tên anh.

"Là sai sót của cháu."

Bá Viễn thẳng người bất khuất, sẵn sàng chịu mọi hình thức kỷ luật.

Cục phó Vương im lặng một hồi, rồi trầm mặc cảm thán.

"Gọi cậu lên đây không phải trách mắng cậu, A Viễn."

"Cháu sẽ chấp nhận tất cả các hình thức kỷ luật dù bị đình chỉ hay rời khỏi ngành. Nhưng cháu chỉ xin duy nhất một điều, Cục phó, hãy để cháu giải quyết xong vụ án này."

"Không nặng nề như vậy A Viễn. Bác hiểu cảm giác của cậu. Cậu phải bình tĩnh. Cậu hoảng cấp dưới sẽ loạn, cậu gấp họ sẽ rối. Việc này không thể hoàn toàn trách cậu."

Cục phó Vương đứng dậy khỏi ghế lại gần Bá Viễn vỗ vai động viên anh. Vụ án rắc rối dây dưa lớn như này ngoài Bá Viễn sẽ không có ai dám đảm đương chịu trách nhiệm toàn bộ. Hơn hết, anh hiện tại là cầu nối duy nhất giữa các manh mối và là người sớm nhất biết tường tận vụ án.

"Bác vốn gọi cậu lên đây để nhắc cậu A Viễn."

"Các thế lực tranh nhau triệt để phá tan tổ chức này đang trên bàn cân duy trì cân bằng. Chúng ta đều cố gắng không can thiệp vào việc của nhau, không dính tới địa phận của nhau."

"Nhưng có một bên không chịu được quyết ra mặt rồi. Chỉ lát nữa cậu sẽ gặp."

Bá Viễn nghe thấy ông thở dài lo lắng.

"Là một bên khó đối phó đấy."

Như lời Cục phó, nhắc tới Tào Tháo, liền thấy bóng người xuất hiện, lúc sau khi anh xuống tới sảnh Cục, một người ngoại quốc lạ mặt tiến lại gần Bá Viễn thân thiện chào hỏi anh.

"Chào anh." Người đàn ông giao tiếp bằng tiếng Trung rất từ tốn.

"Vâng, cậu là?"

Bá Viễn bình tĩnh theo phép lịch sự đưa tay ra bắt lấy tay của người đối diện.

Một người có khuôn mặt và mái tóc rất nổi bật. Giữa sảnh Cục người qua người lại, người đàn ông mang hương vị mới mẻ độc nhất xuất hiện. Gương mặt có nét Á châu, có nét Âu Mỹ, với mái tóc 3 phân nhuộm vàng. Người có một thân hình khoẻ khoắn trong bộ vest trang trọng. Hắn lấy ra từ túi áo trong thẻ cảnh sát của mình hướng về phía Bá Viễn làm chứng.

"Tôi là Hashizume Mika, nhân viên Cục tình báo trung ương Mỹ."

Cục Tình báo trung ương Mỹ, tên quen thuộc, ngắn gọn và được nhiều người biết đến hơn hơn là CIA. Người này là một nhân viên của IOC, trên thẻ của hắn viết rõ ràng, Bá Viễn nhanh chóng đọc được.

"Chào cậu, tôi là Bá Viễn." Bá Viễn thân thiện giới thiệu.

"Tôi đã nghe nhiều người nhắc đến tên anh."

"Xin lỗi vì tiếng Trung của tôi không tốt." Mika khẽ cười.

Bá Viễn lắc đầu. "Không, cậu nói rất dễ nghe."

Phát âm của vị cảnh sát Mỹ này thật sự rất hay. Có thể ví von như một người nghệ sĩ hát trữ tình văng vẳng bên tai. Chất giọng trầm rất ấm.

"Vâng, cảm ơn lời khen của anh." Người đối diện có chút ngại vì lời khen đột ngột. Hắn vươn tay gãi đầu bối rối theo phản xạ.

Bá Viễn đánh giá trong lòng, một người đồng nghiệp trong ngành nói chuyện thân thiện dễ gần dù có vẻ ngoài tương đối lạnh lùng. Nhưng anh không hề quên, mục đích thật sự của Mika đến Trung Quốc. Ánh mắt anh vẫn bình thản đợi hắn bắt lời trước.

"Lần này tới Trung Quốc, chúng tôi muốn áp giải tên tội phạm về nước."

Mika không đợi anh lên tiếng thắc mắc, hắn liền thẳng thắn.

"Đúng như anh nghĩ anh Bá Viễn, bọn chúng từng là công dân nước Mỹ."

"Từng là? Đã từng thì cũng không thuộc thẩm quyền của các cậu mới phải. Việc các cậu tham gia giữa chừng này cũng chẳng phải hay ho gì."

Bá Viễn hiếm khi nói có phần mỉa mai cay nghiệt.

Khi cảnh sát Trung Quốc vất vả đối phó với tổ chức nguy hiểm này trên đất nước họ thì cảnh sát Mỹ đang làm gì. Khi những người đồng nghiệp thân thiết của anh ngã xuống thì họ đang làm gì mà không lộ mặt vươn tay trợ giúp.

Bá Viễn không cho là sự xuất hiện muộn màng của cảnh sát nước ngoài có thể thay đổi hướng đi của anh. Sự việc xảy ra trên đất Bắc Kinh, Bá Viễn nhất định không để bất kỳ bên nào can thiệp vào việc điều tra của mình.

Mika trông có vẻ Bá Viễn đã hiểu nhầm. Hắn lập tức nói. Đều rất cẩn thận chắc chắn từng từ.

"Tôi hiểu ý anh, anh Bá Viễn. Quốc tịch bọn chúng từng mang đã ảnh hưởng rất lớn đến đất nước chúng tôi. Và tôi có mặt ở đây lúc này, không đả động gì, chỉ hi vọng có thể giúp anh. Đến khi giải quyết xong vụ án, xin hãy giao chúng cho chúng tôi."

Bá Viễn trầm ngâm bắt đúng trọng điểm. "Giúp không công là không thể phải chứ?"

Không có gì trên đời này là miếng ngọt đột nhiên rơi vào miệng cả. Chỉ là cái giá của nó xuất hiện sớm hay muộn mà thôi.

"Đúng, chúng tôi có điều kiện."

"Các cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý với điều kiện đó?"

"Anh hẳn sẽ đồng ý, anh Bá Viễn. Tất cả đều có lợi cho các anh."

Một cuộc đối thoại có chút quen thuộc, hệt như trong cuộc thẩm vấn của Lưu Chương. Bá Viễn vừa nghĩ xong liền cười thầm. Những người cảnh sát học ở nước ngoài đều có phong cách làm việc như này vậy à?

"Không cần phải có lợi cho tôi, cái tôi muốn ngay lúc này có thể giải quyết triệt để vụ án."

Mika nghe Bá Viễn ra điều kiện lập tức thẳng thắn đáp lời.

"Vậy anh không nên chần chừ, anh Bá Viễn."

(tbc)

———

Hồ sơ số 4
Tên: Hashizume Mika
Tên khác: không có
Tuổi: 30
Nghề nghiệp: Cảnh sát
Chức vụ: Điều tra viên
Đơn vị công tác: Trung tâm thông tin chiến dịch IOC, Cục tình báo Trung ương Mỹ CIA

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top