Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1 - Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1 – Người đàn ông phòng 1205

Chương 6

———

Bệnh viện trung ương số 1, nơi tiếp nhận và chữa trị bệnh nhân hàng đầu cả nước, và cũng là nơi cảnh sát Bắc Kinh tin tưởng giao phó điều trị cho nhân chứng quan trọng của vụ án.

Nơi này quản lý trật tự tốt, an ninh được bảo đảm nghiêm ngặt, vậy mà một người nhân viên dọn dẹp vệ sinh bình thường nọ có thể dễ dàng rời khỏi tầm mắt của cảnh sát túc trực để trốn khỏi giám sát. Rõ ràng hắn cũng không phải bình thường.

Bá Viễn cho rằng bản thân anh quá thiếu cảnh giác, quá coi thường đám người này.

Ngay khi nhận được cuộc điện thoại, sau khoảng 20 phút, anh lập tức tới bệnh viện nơi nhân chứng điều trị. Bá Viễn chạy đến thì gặp được Tiểu Kỳ, cậu cảnh sát trong tổ được anh phân công để ý theo dõi nhân chứng thứ hai của vụ án, người báo án và là người thứ hai phát hiện ra hiện trường.

Tiểu Kỳ báo cáo với anh về tình hình không quá khả quan của nhân viên nọ. Anh ta tâm lý càng lúc càng bất ổn, bắt đầu có dấu hiệu tự ngược bản thân, không phân biệt nổi người thân trong gia đình, chứ không nói đến những tình tiết vụ án anh ta chứng kiến. Sức khoẻ của người nhân viên này càng ngày càng tệ. Cảnh sát hết cách, bác sĩ thì lại lắc đầu từ chối, không thể gấp gáp được.

Nghe Tiểu Kỳ chậm rãi báo cáo, Bá Viễn gay gắt cau mày.

Lời khai của anh ta bây giờ không thể dùng được nữa. Toà xét xử, cũng như công chúng sẽ không đón nhận lời khai của một người mắc chứng bệnh liên quan đến thần kinh. Nhân viên đầu tiên phát hiện ra hiện trường đã trốn mất.

Vụ án lại lâm vào tình trạng bế tắc.

Bá Viễn nhận cuộc điện thoại từ Lưu Chương gọi đến. Anh tới bệnh viện một mình, việc trốn thoát của kẻ nọ hoàn toàn nằm trong trách nhiệm của anh trong vụ án này. Bá Viễn tự trách bản thân, anh phiền não mở lời.

"AK, cậu nói đúng."

Tên nhân viên nọ rất có thể là đồng phạm trong vụ án này. Và khả năng đó đang càng ngày càng lớn.

Ở đầu dây bên kia, âm thanh của tiếng xe cộ ồn ào truyền qua, Lưu Chương bất đắc dĩ đáp lời anh.

[Viễn ca, em không muốn nghe câu nói đấy lúc này nhất.]

Điều hắn suy luận toàn là trường hợp xấu nhất. Hắn không mong muốn khả năng tồi tệ mình tính toán xảy ra một chút nào.

Bá Viễn nghiến răng. "Là tôi coi thường chúng quá."

Anh đề thấp khả năng cướp người và trốn thoát của tổ chức tội phạm này. Bá Viễn có thể yêu cầu cảnh sát túc trực giám sát chặt chẽ hơn, nhưng anh đã không kịp dự liệu được chúng quyết định hành động nhanh chóng như vậy. Điều này không khác nào trực tiếp khẳng định, vụ án mạng này không đơn giản là chỉ có một hung thủ. Một tổ chức đằng sau lưng đang rình mò nhìn chằm chằm từng bước chân của cảnh sát.

Bá Viễn đích thân tới bệnh viện kiểm tra lại các khâu giám sát, xem camera an ninh ghi lại cảnh trong hành lang. Nhìn vào màn hình camera, người đàn ông nhỏ con lén lút mặc thường phục chạy ra ngoài, cùng một lúc cảnh sát trực ban chuẩn bị thay ca.

Lưu Chương biết Bá Viễn hiện giờ đang rất tức giận. Để lọt người chạy trốn ngay dưới mí mắt, là ai cũng sẽ sinh khí mà thôi.

Hắn khéo léo chuyển sự chú ý của anh sang vấn đề khác, tạo không gian Bá Viễn bình tĩnh, mới có thể tiếp tục công việc. Đối đầu với tổ chức tội phạm nguy hiểm này, Lưu Chương vẫn là có kinh nghiệm hơn Bá Viễn, hắn theo chân tổ chức ma tuý hơn 1 năm, suốt năm này Lưu Chương cũng đã có những lúc lâm vào đường cùng. Rút được kinh nghiệm hắn đã nắm được vài thủ đoạn của chúng, và sự việc trốn thoát của tên đồng loã cũng không phải nằm ngoài dự liệu. Chỉ là chính hắn cũng không ngờ, bọn chúng hành động nhanh đến vậy.

Dù sao nghe theo dặn dò và nhờ cậy của Bá Viễn, hắn cũng đến nơi anh nói rồi.

[Đừng lo, em đang theo lời anh nói. Đang ở trước cửa. Cúp máy nhé!]

Lưu Chương ngồi trước quầy bar, nhân viên pha chế thấy một vị khách lạ mặt điển trai liền tiến lại gần phục vụ.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?"

"Một ly whiskey."

Khí chất của Lưu Chương rất khác biệt so với những vị khách quen thuộc của quán, điều này thu hút rất nhiều ánh mắt săm soi. Lưu Chương biết, nhưng dù nằm vùng dò xét hắn vẫn rất tự tin phô bày sự khác biệt đó. Bar Vô Sắc nằm gọn ở một góc phố giữa lòng thủ đô. Buổi sáng yên lặng đóng cửa nằm im không động tĩnh, đến tối lên đèn thu hút không ít khách ghé qua.

"Có liền. Lần đầu anh tới đây?"

Nhân viên pha chế chuẩn bị dụng cụ, không quên tò mò nói chuyện đầy hứng thú với vị khách lạ.

Lưu Chương bày ra một bộ dáng người lạ đừng có tiếp cận tôi, không dễ chọc đâu.

"Không cần bắt chuyện với tôi."

Hắn khẽ đưa mắt nhìn người nhân viên nọ, có phần cảnh cáo, bày tỏ mình muốn sự im lặng. Nhưng không phải ai cũng tinh ý nhìn ra điều này. Một lúc sau, một cô gái trẻ thay nhân viên pha chế đem ly rượu đến gần hắn.

"Anh đẹp trai, của anh."

Lưu Chương theo phép lịch sự đáp lời. "Cảm ơn."

Hắn cầm ly rượu trên tay đi ra một chiếc bàn nhỏ, cô gái trẻ liền theo chân hắn ngồi xuống ghế đối diện.

"Anh đẹp trai ơi, nói chuyện một chút nhé?"

"Không, tôi muốn yên lặng, cảm ơn." Lưu Chương thẳng thừng từ chối.

Cô gái trẻ không chịu thua, cả thân người dịch về phía hắn liên tục đưa đẩy.

"Anh đẹp trai nể mặt em chút đi, chúng ta cùng nhau trò chuyện, biết đâu lại hợp nhau."

"Không hợp. Không cần phải cố." Giọng Lưu Chương lớn hơn, xung quanh vài ba vị khách quay lại nhìn phía hai người tò mò.

Cô gái trẻ thẹn quá đứng dậy, hùng hằng bỏ đi. "Mẹ nó, một tên đầu gỗ. Tức chết lão nương."

Lưu Chương nhận thấy ánh mắt của vài người đàn ông đang ghim chặt vào mình. Hắn khẽ cười trong lòng. Lắc lắc chất lỏng màu vàng trong ly rượu, đưa ánh mắt phóng ra xa. Bên trong quán bar này có một đoạn hành lang dài, trước cửa có hai người bảo vệ lực lưỡng đứng canh. Tình hình này khó vào cửa đó, nhưng không phải không có cách.

Lưu Chương ung dung lấy từ túi áo vest mặc tạm ra một chiếc tai nghe, chậm chạp nhét vào bên trái, một chân gác lên có phần bá đạo bấm số gọi cuộc điện thoại. Cuộc gọi kết nối với tai nghe bluetooth trên tai. Hắn rung chân đợi người nhận.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Lưu Chương liền tươi tỉnh. "Này có giống giúp anh làm việc xấu không?"

Bá Viễn không hiểu ý hắn, nghiêm túc đáp ngắn gọn.

[Phục vụ điều tra.]

"Em mà bị đồng nghiệp bắt gặp ở đây thì không hay lắm a."

[Lúc cậu đồng ý làm, trông không giống sẽ lo lắng mấy điều này.]

Lưu Chương cười lớn một trận. Có chút ngả ngớn cảm thán. "Anh toàn để ý gì đâu à."

Hắn dựa hẳn đầu về phía sau. Hai tay đút túi áo, chân vắt chéo ngồi rất tự tại.

[Lo phần cậu đi.]

Đột nhiên, không hề báo trước Lưu Chương nghiêm giọng nói với Bá Viễn. "Có điều này, một xấu, một rất xấu anh muốn nghe cái nào trước?"

Hắn cũng không đợi Bá Viễn trả lời, chính mình tự chủ trương.

"Dù sao cũng nghe hết để em nói luôn, điều xấu là những gì anh dự đoán từ thông tin kia hoàn toàn đúng hết."

Bá Viễn ở bên kia nắm tay khẽ siết lại. Những dự đoán nguy hiểm của anh vốn không nên dễ dàng trở thành thật như vậy. Nếu không lầm, một trận bão lớn sắp đổ bộ Bắc Kinh.

Đường vận chuyển hàng hoá, nhân lực tham gia, nơi buôn bán chất cấm, thủ lĩnh tổ chức sát phạt tàn bạo, giết người không ghê tay. Tất cả bị khui bày chính là một bê bối nghiêm trọng.

Lưu Chương không chậm trễ tiếp tục nói.

"Còn điều rất xấu là cộng sự mới của anh bị người ta để ý rồi."

Tên nhóc này lại vừa lên tông giọng đúng không?

[...]

Bá Viễn bắt đầu cảm thấy sai lầm. Anh cảm thấy hối hận rồi. Lưu Chương không thích hợp việc ẩn nấp điều tra một chút nào hết.

[Chuyện gì xảy ra?]

Lưu Chương khẽ nháy mắt với hai người bảo vệ mặc vest đen đứng trước cửa đang nhìn chằm chằm vào hắn không một chút thiện ý, hắn đứng dậy vươn vai, nhẹ nhàng tiến lại gần.

Bên túi trái hai kẻ kia hình dáng giống khẩu súng lục. Là Glock à? Khẩu súng ngắn nhỏ con đấy, cũng không có dụng cụ giảm thanh. Để doạ người thôi sao?

"Em nói hơi to, thật xin lỗi. Để mấy anh bảo vệ trông như thành phần khủng bố nghe thấy hết mất rồi. Anh gọi cảnh sát giúp em với, em sợ quá!"

Nghe giọng cà lơ phất phơ của cậu không giống biết hối lỗi và sợ hãi một phân nào luôn ấy AK?

Cậu chính là cảnh sát đó? Còn gọi ai được nữa.

"Lát anh đến thấy xác em thì gửi về cho tên nhóc nhà em hộ với, bảo nó nhẹ tay với em thôi." Giọng hắn có một chút bi thương qua tai Bá Viễn anh lại nghe như đang kể chuyện cười.

[Giờ này mà cậu vẫn còn đùa với tôi?]

"Anh đừng nóng mà, anh đến không thấy xác em..."

Trong vài giây nghe điện thoại, Bá Viễn khẽ rùng mình. Giọng Lưu Chương lúc này trầm thấp hơn bao giờ hết. Lưu Chương có một chất giọng đặc biệt vang, nhưng khi nó bị ép xuống mức thấp nhất, thì có thể ví như giọng của thần chết tới rủ rỉ bên tai nhẹ nhàng lấy mạng sống con người.

"...thì tức là đám người đó chết hết rồi."

Bá Viễn theo tin nhắn địa chỉ của Lưu Chương gửi đến thì bắt gặp người cộng sự mới nhận của anh đứng dựa vào tường tay đút túi quần, miệng ngậm điếu thuốc còn nguyên. Đôi mắt sáng của hắn bị ẩn đi giữa màn đêm trong con ngõ tối không đèn. Dựa vào ánh sáng nhỏ từ biển báo nhấp nháy bên đường, khó khăn mới nhìn thấy dáng người đứng lặng im như tượng. Nếu không phải càng tiến gần về phía hắn, chú ý thấy ngón tay trong túi đang chuyển động qua lớp vải thì có khi Bá Viễn đã nghĩ Lưu Chương ngủ quên mất trong tư thế đứng ngửa mặt lên đầy bất cần.

Lưu Chương có một mặt trầm tĩnh đáng sợ mà ít người nhìn thấy được. Hắn luôn làm việc theo chủ nghĩa cá nhân, khi còn ở tổng cục ít giao du tiếp xúc với đồng nghiệp, Lưu Chương luôn nhận nhiệm vụ và hoàn thành xuất sắc một mình. Người quan tâm tới hắn không nhiều. Nhận ra được điểm bất thường của hắn lại càng không có ai. Hắn đối với người xa lạ nhiệt tình vừa đủ, mức độ tự bảo vệ bản thân lại rất cao, hắn để mình tự do, cũng đúng lúc thu mình lại. Người khác không biết chỉ cho rằng đây là một người muốn thể hiện và rất thông minh.

Bá Viễn cho rằng bản thân khá may mắn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể chứng kiến được Lưu Chương thâm trầm áp suất thấp ở mức độ này.

Anh tiến lại gần, nhìn hai ba người đàn ông to cao mặc vest đen ngã lăn ra đất, không rõ sống chết, lại nhìn một Lưu Chương đang khẽ cau mày cắn lấy đầu điếu thuốc.

Câu đầu tiên Bá Viễn gặp lại hắn lại không hề hỏi về những kẻ đang ngã dưới đất, anh tin Lưu Chương biết chừng mực. Một người thông minh như Lưu Chương hoàn toàn không có khả năng để điều bất lợi cho công việc của mình tồn tại.

Anh chỉ đơn giản hỏi một câu quan tâm.

"Cậu hút thuốc?"

Lưu Chương thấy anh, tay cầm lấy điếu thuốc trên môi vân vê qua lại mấy vòng mới chậm chạp nói. "Phổi em không tốt. Không hút."

Hắn không hút thuốc. Từ trước đến nay chưa bao giờ thử một điếu thuốc. Lưu Chương là điển hình của một người nhìn nhận rất rõ điểm mạnh yếu của bản thân mặt khác hắn không ngừng cải thiện và thể hiện chúng. Sức khoẻ có điểm không tốt, hắn tuyệt đối sẽ không động vào những thứ gây tác hại.

"Mùi lá thuốc này ngửi cũng không tệ." Lưu Chương bâng quơ cười. Mùi cũng không tệ lắm. Hắn có thể di dời sự chú ý của mình khỏi những suy nghĩ đau đầu ngay lúc này.

Không khó hiểu khi có người phải phụ thuộc vào loại 'thần dược' này để quên đi ưu sầu, phiền não.

Vậy mà có chút hấp dẫn.

Bá Viễn nghe hắn nói, khẽ đanh giọng cảnh cáo người cộng sự như có như không muốn bước chân thử mới lạ.

"Không tốt cho sức khoẻ."

Lưu Chương lập tức đưa mắt về phía Bá Viễn cau mày nhìn hắn, đôi mắt sáng trong màn đêm đen khẽ cong lên cười vui vẻ. "Anh lo nhiều quá rồi Viễn ca."

Bá Viễn bước đến giữ một khoảng cách với Lưu Chương thì dừng lại. Con ngõ nhỏ này nằm sau quán bar Vô Sắc. Lưu Chương không chút chật vật đứng đó, an tĩnh vẽ lên một khung cảnh có phần đáng sợ. Ánh sáng ở đây rất tối, đèn hắt vào chập chờn có lúc còn không nhìn thấy chính bàn tay của mình, chứ đừng nói tới người khác. Lưu Chương âm trầm bất động, ung dung nhìn lên trời đêm bị che khuất bởi những toà nhà cao tầng, áo không nhăn lấy nổi một nếp khác thường, người đối chọi hắn lại ngã xuống không dậy nổi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Bá Viễn cũng có chút tò mò.

Người cộng sự mới nhận sáng nay của anh lại vò nát điếu thuốc trên tay, một đường ném vào thùng rác bên cạnh, bình thản kể đầu đuôi câu chuyện.

Đám này theo lệnh của người chủ đứng đằng sau quán bar Vô Sắc đuổi theo Lưu Chương vào con ngõ nhỏ. Chúng dường như đánh hơi được sự bất thường từ người khách lạ ghé thăm quán bar, và chúng quyết định ra tay diệt khẩu ngay lập tức còn hơn để sót kẻ ngoại lai. Nhưng thật không may cho chúng, khi gặp một Lưu Chương chưa bao giờ hành động mà không có sự chuẩn bị. Hắn đánh đấm không phải là xuất sắc, nhưng bù lại não hắn hoạt động công suất gấp nhiều lần nắm đấm của người bình thường.

Một đường dạo quanh thăm quan vài vòng khi mới bước chân vào quán, hắn đã rải không ít bột phấn gây kích thích thần kinh tạo cảm giác dễ vào giấc ngủ mà xin được từ người em họ hay bất mãn với mình, Lưu Vũ. Tên nhóc làm pháp y chuyên môn khám nghiệm tử thi, quanh năm quanh quẩn với thi thể của nạn nhân nhưng luôn điều chế được những thứ bột rất kỳ diệu với những công dụng lạ lùng. Và loại bột Lưu Chương sử dụng lần này là một trong số đó. Loại bột này có hiệu quả tương tự thuốc ngủ dùng với liều lượng nhỏ sẽ không có tác dụng phụ nguy hiểm, cũng không gây ra bất cứ triệu chứng gì, nhưng chỉ cần dùng nhiều hơn một chút, người hít phải hai lần sẽ ngất xỉu rất lâu. Và vì vậy, trong trường hợp thật sự nguy hiểm, Lưu Vũ mới khuyên ông anh họ sử dụng, chỉ để nó là vật phòng thân mà thôi.

Lưu Chương không nghĩ mình sẽ phải dùng sớm như vậy. Nhưng sự vụ đã rồi hắn cũng lười để ý.

Hắn khi đó tiến lại gần chỗ hai người bảo vệ gác cửa, ném một quả pháo sáng nhỏ làm loá mắt rồi chạy đi. Một đường ra tới con ngõ nhỏ phía sau quán bar, cũng dễ hành sự. Lưu Chương hành động nhanh gọn kịp thả robot camera mini phát minh độc quyền của Interpol vào sâu trong dãy hành lang bí ẩn. Hắn hoàn thành nhiệm vụ liền ra ngoài xử lý ba người bảo vệ đuổi theo mình. Hành động đơn giản, ném thêm ít bột phấn, thành ra xong chuyện. Lưu Chương hắn chẳng phải tốn chút sức lực nào.

Bá Viễn cầm trên tay hộp nhỏ đựng loại bột 'ngủ ngon' Lưu Chương mới đặt tên. Anh có chút cảm thán khả năng nghiên cứu điều chế của Lưu Vũ. Không để tên nhóc đó vào viện nghiên cứu là một việc làm phí phạm tài nguyên quốc gia, nhưng để Lưu Vũ đi rồi, bên pháp y thiếu hụt nhân tài trầm trọng. Phía cảnh sát nhất định không dễ dàng thả để y đổi hướng ngồi yên một chỗ nghiên cứu, mà Lưu Vũ lại càng không muốn rời đi.

Cũng cảm thán sự liều lĩnh của tên nhóc Lưu Chương này.

Câu chuyện chỉ đơn giản như vậy, Lưu Chương một mình tay không đánh gục 3 người đàn ông cơ bắp lực lưỡng, kỳ tích này sau này kể lại, có một người đã cười rất rất lâu.

Bá Viễn cũng không lấy làm ngạc nhiên với diễn biến chóng vánh này. Anh tin tưởng nhờ Lưu Chương điều tra quán bar có báo cáo nghi ngờ có liên quan đến tổ chức ma tuý. Cũng không ngờ nhận lại được đáp án sớm như vậy.

Lưu Chương không gấp gáp chút nào miêu tả lại khung cảnh hắn chứng kiến.

"Đúng là nơi này." Hắn khẳng định. Nơi này chắc chắn có liên quan, và có lẽ cũng không chỉ có mỗi nơi này.

Quán bar Vô Sắc có một tầng hầm dành cho khách VIP, Lưu Chương có thể đoán được chúng hoàn toàn không phải nơi phục vụ như các quán bar bình thường khác. Người qua lại lên xuống tầng hầm này không nhiều, chỉ thỉnh thoảng có nhân viên quản lý đích thân mang đồ xuống. Trên khay đựng là đồ uống khách gọi kèm với một bọc trắng nhỏ, hình dáng như thanh socola bán ở cửa hàng tiện lợi. Trông vậy cũng đủ lộ liễu.

Khách ở trên mặt đất không một ai tò mò tầng hầm bí ẩn, họ tự hưởng thụ đồ uống và không khí đầy ám muội ở nơi này.

Một lúc sau, Lưu Chương lấy từ trong túi áo đưa cho Bá Viễn hộp thuốc lá hắn cầm ra từ quán bar, ngồi ở quầy gọi đồ ngay lúc nhân viên pha chế không để ý, hắn tiện tay nhét vào túi. Hình dáng kích cỡ không khác các hộp thuốc bình thường, chỉ là trên bao bì in một vòng tròn pháp trận và những ngôi sao quen thuộc, chính là vòng tròn máu được vẽ dưới sàn ở hiện trường vụ án mạng tại phòng 1205.

Bá Viễn khẽ lướt qua trong chớp mắt thoáng giật mình. Anh nhớ ra đã từng thấy hình vẽ này ở đâu rồi!

Lưu Chương phủi tay đứng thẳng người dậy. Công việc hôm nay của hắn đã hoàn thành xong.

"Tình báo của anh tốt đấy. Dẫn mối cho em đi."

Mới một tiếng trước khi còn ở Cục cảnh sát trong phòng làm việc của Bá Viễn, Lưu Chương giải mã được những con chữ bí ẩn nằm đằng sau khuông nhạc, những nốt trầm bổng của một bản nhạc không tên. Lướt qua, người không hiểu nhạc lý sẽ không thể nhận ra, mà có hiểu cũng không phải ai nhìn được ám hiệu đó. Có người tình báo cho Bá Viễn, và anh không hề ngại ngùng nhờ Lưu Chương đi chứng thực.

Bar Vô Sắc. Đường số 9. Môi giới. Bán lậu. Tàng trữ vũ khí.

Đầu mối này phát hiện ra được, hẳn là người tính báo đã dấn thân đủ sâu vào vụ án. Lưu Chương có chút hứng thú với kẻ đằng sau bản nhạc được viết rất chi tiết kia.

Đối diện hắn Bá Viễn thẳng thừng từ chối. Anh biết Lưu Chương có thể đang đùa, có thể thật lòng muốn quen biết. Nhưng dù thế nào, hiện tại không phải lúc.

"Cậu ta thì không được."

"Anh bảo vệ vậy. Càng bí ẩn em càng tò mò đó." Lưu Chương lấy từ trong túi áo ra chiếc kính gọng đen quen thuộc của hắn, đeo lên, làm mặt vô cùng nguy hiểm.

"Sau này có thể cậu sẽ gặp."

Bá Viễn không nói.

Lưu Chương khẽ cười, không tính làm khó Bá Viễn thêm. "Em đoán được rồi. Anh không cần biểu cảm khó xử vậy đâu. Tham gia vào vụ này cũng không phải chỉ có mình chúng ta."

Phải, người tham gia vào vụ này, rất nhiều.

Sau khi đã bàn giao lại ba tên bảo vệ bất tỉnh trong con ngõ nhỏ tàng trữ vũ khí cho cảnh sát đồn khu vực giam lỏng, Bá Viễn lái xe của mình mới lấy từ trung tâm bảo dưỡng tối nay chở Lưu Chương quay trở lại Cục cảnh sát.

Cả hai đều ngổn ngang với suy nghĩ của riêng mình. Một ngày hôm nay có lẽ là một ngày không thể chợp mắt, công việc để dở còn rất nhiều. Bá Viễn phải nhanh chóng báo cáo lại với cấp trên về quán bar Vô Sắc. Cấp báo lại những thông tin anh nhận được từ người bạn cũ.

Vụ án mạng này dây dưa quá lớn, những tình tiết thông tin của khách sạn 5 sao nọ Bá Viễn mới nhận được báo cáo lúc ban chiều. Anh mới kịp phân công thành viên trong tổ điều tra xem xét tiếp, Lục Bằng gửi cho anh video đã được sửa chữa từ người bạn nước ngoài, Bá Viễn quay cuồng với những sự kiện tối nay còn chưa kịp nhìn qua. A Tiêu mang đến danh sách đầy đủ của nhân viên khách sạn anh vẫn còn để trên bàn làm việc. Còn cả thông tin từ Lưu Vũ, chưa có thời gian xem xét kỹ lưỡng

Vậy mà vụ án mạng tưởng chừng như đơn giản này đã có thể dẫn sang một vụ truy bắt đường dây tội phạm mang tầm quốc tế.

Bá Viễn trong lòng có chút phiền não.

Từ khi thấy hình ảnh Trương Gia Nguyên xuất hiện trong camera an ninh tại đường số 6, anh đã dự liệu được mọi thứ từ giờ sẽ không còn dễ đoán nữa. Thông tin người bạn cũ ấy đem tới cho anh quá nhiều quá lớn, lượng thông tin này đang dần xâu chuỗi với vụ án mạng phòng 1205. Tất cả đều liên quan lẫn nhau.

Bá Viễn biết mình lúc này cần phải kiểm tra dò xét lại toàn bộ dấu vết.

"Viễn ca, em có kế hoạch này."

"Tôi cũng có ý này."

Vừa hay, ý tưởng lớn gặp nhau.

Tại sân bay Bắc Kinh, Trung Quốc, lúc 3 giờ sáng, một chuyến bay vừa đáp xuống đường băng. Chiếc máy bay màu trắng sơn lên cánh quốc kỳ Mỹ rẽ ngang màn đêm đen hạ cánh xuống thủ đô phồn hoa của quốc gia tỷ dân. Chuyến bay an toàn tới bến, hành khách lục đục chuẩn bị đồ đạc xuống máy bay.

A Giang là tiếp viên hàng không của chuyến bay này, cô để ý thấy một hành khách ở khoang hạng nhất hơn 18 tiếng, anh ta chỉ nằm một chỗ ngủ không hề động đậy. Nếu không phải lồng ngực luôn phập phồng lên xuống, còn tưởng anh ta xảy ra đột quỵ hay phát bệnh mà ngừng thở. Thậm chí trong thời gian quá cảnh ở sân bay tại Hồng Kông, người này xuống máy bay lờ đờ, lên máy bay lại ngủ ngay lập tức, tưởng như anh ta thiếu ngủ rất lâu rồi.

Bình thường cô không để ý nhiều tới việc riêng của hành khách, nhưng vị này có gương mặt rất đẹp trai, mấy người tiếp viên khác cũng đổ đứ đừ anh ta, cả nam lẫn nữ đều cố ý vô tình đi ngang qua nhìn gương mặt nghiêng đầu ngủ say của anh ta nhiều hơn. Có vẻ như là người gốc Á, mái tóc màu đen rõ ràng rất nổi bật giữa những vị khách da trắng đến từ đất Mỹ ngồi cùng khoang.

A Giang có ý định muốn làm quen, lấy hết dũng khí mạnh dạn đi gọi vị khách chỉ một mực ngủ gục này dậy do máy bay đã hạ cánh, nếu được có thể xin số điện thoại luôn. Khi cô tới lại gần mới chuẩn bị đưa tay vỗ vai anh ta, vị khách điển trai bật dậy, ánh mắt sắc bén đầy sát khí nhìn chằm chằm người đối diện có ý tiếp cận khiến A Giang hoảng sợ bước hụt về phía sau.

"X-Xin lỗi quý khách, chuyến bay đã đến nơi rồi ạ." Cô sợ hãi lắp bắp giao tiếp bằng tiếng Anh.

"A. Đến rồi à." Vị khách nọ thu lại ánh nhìn không mấy vui vẻ, với tay xoa mái tóc xù. Giọng hơi khàn đậm chất Mỹ vang lên.

Anh ta nhanh chóng đứng dậy ra bên ngoài, không để ý thấy gương mặt tiếc nuối của mấy cô tiếp viên khác, nhận được vài lời chào mừng của tiếp viên hàng không người Trung, một đường bước ra ngoài.

Chào mừng quý khách đến với thủ đô Bắc Kinh.

Sau chuyến bay đường dài, việc đầu tiên làm khi xuống mặt đất đó là mở điện thoại lên, kết nối với sóng điện thoại tại nơi này. Vị khách điển trai ngồi ở khoang hạng nhất nọ nhận được vài cuộc gọi lỡ. Anh ta một tay cầm hộ chiếu công dân nước Mỹ còn kẹp với quai túi xách nhỏ cầm lơ lửng, một tay còn lại bấm gọi cuộc điện thoại bị lỡ.

"Alo, nghe thấy rồi. Tôi vừa mới xuống máy bay."

Chất giọng Anh Mỹ trầm ấm vang lên thu hút không ít người qua đường quay lại nhìn.

Người cao quá! Cũng phải hơn mét 9 chứ không ít.

"Không cần phiền phức vậy đâu. Cứ từ từ."

"A...xin lỗi anh."

Một cô gái trẻ người Trung va phải người đàn ông cao lớn này theo phản xạ ngã xuống đất, lập tức rối rít xin lỗi vì biết va chạm xảy ra là lỗi của cô.

Cô gái trẻ đang mải mê chụp ảnh khắp các hướng vì lần đầu ra sân bay háo hức không để ý đường đi, còn không cảm nhận được xung quanh mình có người, nên khi đập vai vào người khác ở sảnh, cô gái đã giật mình.

Loáng thoáng nghe thấy anh chàng đeo chiếc kính râm màu đen này đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh, cô gái liền bối rối, hoảng loạn đứng dậy giúp anh ta nhặt túi và quyển hộ chiếu rơi xuống đất văng ra xa. Luống cuống suy nghĩ nên nói như thế nào để anh ta hiểu và bỏ qua cho mình.

"Cô cẩn thận một chút." Vị khách này nói với cô bằng tiếng Trung vô cùng tiêu chuẩn.

Cô gái đơ người ra thẫn thờ. Chưa kịp suy nghĩ gì, người kia đã đi mất.

Là người Trung sao?

Cô gái nọ suy nghĩ lại, vừa rồi nhìn thoáng qua quyển hộ chiếu vô tình bị lật mở của anh ta, nhớ ra liền thoáng đỏ mặt ngại ngùng. Gương mặt điển trai, với cái tên rất đẹp.

Daniel Zhou.

Người đàn ông cao lớn ngắt điện thoại, ung dung từng bước ra cửa sân bay.

"Trung Quốc, lâu rồi không gặp."

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top