Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1 - Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1 – Người đàn ông phòng 1205

Chương 7

———

Ở thủ đô Bắc Kinh, nhiệt độ ngày và đêm rất khác biệt. Hè nóng gay gắt, nhưng đêm đến gió lạnh ùa về, người sức đề kháng yếu có thể trúng gió cảm cúm bất ngờ không kịp trở tay.

Tiếc là Bá Viễn chính là trường hợp nói trên, anh bị ngạt mũi.

Được rồi, không phải là anh sức khoẻ yếu ớt gì đâu. Chỉ là mọi năm, cứ đến tầm tháng 6 tháng 7 như này, Bá Viễn sẽ cúm một trận. Thay đổi thời tiết nhanh quá, cơ thể chưa kịp thích ứng liền sinh ra phản ứng khác thường.

Tối qua ngủ không đủ giấc, cả một ngày nay cứ chạy loanh quanh giữa Cục cảnh sát và hiện trường vụ án, Bá Viễn cảm thấy có chút quá sức. Anh mở laptop cá nhân lên bấm vào video Lục Bằng gửi cho mình xem lại, hơi thở không được thông thuận liền có chút khó chịu.

Ánh đèn nhỏ ở phòng làm việc của anh chập chờn sáng tối. Chắc sẽ phải sớm thay thôi, nếu không chẳng mấy chốc mắt anh cũng hỏng luôn theo bóng đèn bàn.

Lưu Chương mở cửa bước vào phòng làm việc riêng tại Cục của Bá Viễn nơi anh ngồi kiểm tra lại toàn bộ tài liệu điều tra được ngày hôm qua, cầm theo một ly nước ấm, hắn tiện bật đèn led sáng cả căn phòng.

"Anh uống nước này."

Hắn đẩy về phía anh ly nước ấm mới pha. Bá Viễn nhẹ giọng cảm ơn, vươn tay lấy giấy ăn lau đi hệ quả của cơn cúm đến bất chợt.

"Giờ cũng muộn rồi."

"Còn quá nhiều việc chưa xong."

Bá Viễn đẩy laptop ra xa để cả hai người cùng được xem rõ.

"Em ngồi xem với anh."

Trên màn hình là 3 chiếc video cậu cảnh sát an ninh mạng Lục Bằng gửi cho anh. Trong đó có 2 chiếc video ở khách sạn hiện trường vụ án và 1 chiếc liên quan đến người phụ nữ váy đỏ có tình nghi ở đường số 6.

Hai chiếc video ở khách sạn là hai chiếc video đã được xử lý qua. Tình trạng ban đầu của chúng vốn bị ghi đè lên, cả màn hình chỉ là một khoảng đen trống rỗng. Lục Bằng nhờ một người bạn xử lý mới có thể hoàn thiện bản gốc nhanh chóng đến vậy, chỉ mất 12 tiếng đồng hồ là có thể phục hồi nguyên trạng.

Video đầu tiên vừa mở lên, hành lang tầng 12 phòng khách sạn được tái hiện qua màn hình nhỏ. Thời gian hiển thị là buổi sáng ngày hôm trước ngày xảy ra án mạng. Cả hành lang vắng lặng không một bóng người, camera không thu được âm thanh, chỉ nhìn thấy cảnh, Bá Viễn tua nhanh tốc độ thời gian nhanh chóng trôi đến tầm 12 giờ trưa, hai người nhân viên quét dọn chia nhau hai ngả làm việc. Bá Viễn cùng Lưu Chương đều chăm chú nhìn vào cửa căn phòng 1205, phát hiện ra một tình tiết, căn phòng này suốt từ khi video phát, thời gian trôi qua cũng gần 10 tiếng đồng hồ, cửa phòng không hề được đóng lại, luôn trong tình trạng mở hé.

Người nhân viên vệ sinh có gương mặt quen thuộc, kẻ đồng phạm đã bỏ trốn khỏi bệnh viện trên màn hình đang dọn dẹp từng phòng, đến phòng 1205 hắn dừng trước cửa. Một cánh tay trắng chợt từ phía trong không gian tối không có ánh đèn thò ra khỏi khe hở, người nhân viên nọ từ túi áo lấy ra một gói giấy gấp nhỏ màu trắng đặt vào bàn tay người kia, xong việc rồi cứ vậy rời sang phòng khác tiếp tục dọn dẹp.

Là ma tuý. Bá Viễn mạnh dạn nhìn dáng vẻ khẩn trương của người nhân viên suy đoán. Khám nghiệm hiện trường không phát hiện ra gói nhỏ này, dùng xong có lẽ đã được mang ra ngoài, cũng có thể đã được thủ tiêu ngay tại chỗ.

Người đàn ông trong phòng rụt tay vào, đứng lấp ló sau cánh cửa gỗ. Đôi mắt tròng xanh của anh ta bỗng nhiên nhìn thẳng vào chiếc camera đang chạy trên hành lang phát ra ánh sáng nhấp nháy màu đỏ, báo hiệu hoạt động bình thường. Cả Bá Viễn và Lưu Chương đang chăm chú xem đều thoáng giật mình.

Đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm như xuyên qua màn hình laptop đối diện trực tiếp ánh mắt của hai người, mà cũng giống như muốn từ chiếc camera săm soi nhìn ra gì đó. Ánh mắt rất sắc bén, hung ác sát khí, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một kẻ tiều tuỵ mắc đủ thứ bệnh và nghiện ma tuý. Một lúc sau, anh ta rời đi vào trong, đóng kín cửa phòng.

Đúng là doạ người!

Lưu Chương ngồi bên cạnh thở ra một hơi, miệng lẩm bẩm tiếng chửi thầm. Họ như vừa đấu mắt với một kẻ quái dị suốt 2 phút đồng hồ qua màn hình laptop vậy, đều cảm thấy rất kỳ quái.

Video tiếp tục chạy, khung cảnh vẫn yên lặng không hề có sự dịch chuyển tới tận tối muộn, khách thuê phòng xung quanh ở tầng 12 đều ra ngoài từ sớm và tối muộn mới về.

Thời gian vừa điểm 12 giờ đêm, video đầu tiên liền kết thúc.

Bá Viễn bình tĩnh mở lên chiếc video thứ hai, khung cảnh vẫn là hành lang tầng 12 khi đó. Nhưng là ở một góc quay khác, góc quay thẳng về phía thang máy. Ở video trước, có góc nhìn không quá bao quát, chỉ tập trung được gần cửa phòng 1205 và vài căn xung quanh. Góc máy quay lần này là một hướng khác hẳn, thang máy khách sạn, nơi có thể nhìn thấy tất cả những người dừng chân tại tầng 12 kỳ lạ này.

Bá Viễn với tay cầm danh sách nhân viên và khách thuê được A Tiêu chuyển đến phòng vào buổi chiều khi anh không có mặt ở Cục.

Lưu Chương giúp anh kiểm tra rà soát lại một nửa tập giấy. Họ vừa xem video, vừa kiểm tra đánh dấu lại tất cả những người dừng ở tầng 12.

"Viễn ca, người này..."

Video hiển thị thời gian là 13 giờ 48 phút, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở tầng 12. Một kẻ không có ở trong bất kỳ danh sách nhân viên hay khách thuê mà quản lý khách sạn gửi.

Hắn ta bước ra khỏi thang máy, sau đó bóng dáng liền mất hút, video chiếu một mạch cả ngày, cũng không thấy người đó quay trở lại.

Vô cùng đáng ngờ.

"Tôi chụp gửi cho bên quản lý dữ liệu dân cư rồi, trông cách ăn mặc hắn có lẽ là người gần đây thôi. Thu hẹp phạm vi được một ít."

"Em sẽ đưa ra một giả thuyết."

"Cậu nói đi."

Lưu Chương xoay bút cầm trên tay, tập trung chỉ ra một suy đoán táo bạo của mình.

"Ngày trước khi xảy ra vụ án mạng, phòng 1205 là một địa điểm trao đổi buôn bán chất cấm."

Hắn chầm chậm tiếp lời, chỉ vào màn hình laptop hiện lên gương mặt trung niên của người lạ mặt.

"Người đàn ông ở đây rất có thể là khách đặt mua được quen biết môi giới, nạn nhân phòng 1205 là tên bán hàng, những kẻ có liên quan đều xuất hiện canh chừng cuộc giao dịch này. Chúng làm rất nhiều hành động đảm bảo cuộc giao dịch thành công trót lọt che được tai mắt của người khác. Ghi băng đen đè lên camera khách sạn suốt 2 ngày. Vụ án mạng vào ngày hôm sau, là một suy tính khác của tên thủ lĩnh, vụ giao dịch này hoàn toàn không thành công. Và lỗi lầm có thể do phía nạn nhân phòng 1205. Chúng muốn thủ tiêu kẻ phản bội liền ra tay diệt khẩu vội vàng."

Khách sạn chắc chắn có liên quan, nơi đây rõ ràng càng lúc càng thể hiện nó chính là một đồng phạm to lớn của tổ chức ma tuý. Bá Viễn đã sớm xin giấy kiểm tra khám xét nhà của các thành viên ban giám đốc quản lý khách sạn. Nhưng bên trên vẫn chần chừ chưa có phản hồi làm anh rất nghi hoặc.

Một khách sạn mang tiếng 5 sao nằm giữa lòng thủ đô nhưng không đạt chuẩn bất kỳ tiêu chí đánh giá nào. Đây rõ ràng không chỉ là vấn đề của ban quản lý khách sạn, nhất định là cấp trên cấp phép không ổn, có người ở trên nhúng tay vào, đưa khách sạn chắp vá này vào hoạt động và trở thành một hang ổ giao dịch của những tên tội phạm.

Dây dưa tới cấp bậc cao hơn, Bá Viễn cần phải xin lệnh mới có thể trực tiếp dẫn người tới khám xét. Chưa có lệnh, anh không thể đánh rắn động cỏ, đành im lặng cử người giám sát nhất cử nhất động của những kẻ tình nghi.

Lưu Chương bàn tới tính lui với Bá Viễn về một phương án liều lĩnh. Hắn cho rằng, muốn bắt được đầu não của tổ chức này cần phải liều mạng hơn.

"Giao dịch ngày hôm đó không thành công, bọn chúng nhất định tiếp tục một lần nữa thực hiện."

"Đúng vậy. Chúng ta lúc này không có quá nhiều đầu mối."

"Có chứ."

Lưu Chương cười. Bá Viễn nhìn hắn có một cảm giác nổi da gà. Nụ cười có phần ranh ma của Lưu Chương khiến Bá Viễn có dự cảm không tốt lắm. Không tốt cho đối tượng bị hắn nhắm trúng. Ánh mắt của Lưu Chương có thể ví như loài sói nơi sâu thẳm núi rừng nhìn chằm chằm con mồi đang run sợ của chúng. Hưng phấn và tàn ác.

Lưu Chương lấy từ trong túi áo khác của mình một chiếc điện thoại khác, hắn bật lên nhanh tay thao tác, màn hình tối đen liền hiển thị một đoạn video kỳ lạ.

Chiếc camera mini Lưu Chương ném vào hành lang ở bar Vô Sắc là một sản phẩm điện tử có chức năng nghe lén vô cùng tiên tiến chưa từng xuất hiện trên bất kỳ thị trường nào, Interpol là tổ chức sở hữu độc quyền đối với phát minh lạ này. Lưu Chương đem về Trung Quốc 2 chiếc, mới đặt chân xuống quê nhà chưa đầy 48 giờ, hắn đã phải sử dụng để phục vụ điều tra. Trong lòng nuối tiếc không ít.

Camera mini siêu nhỏ này có khả năng ghi lại hình ảnh và âm thanh một cách rõ nét nhất trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Người khác không thể phát hiện ra nó, người điều khiển có thể nhận dữ liệu được chúng ghi lại ngay lập tức. Điểm đặc biệt là, khi hoàn thành nhiệm vụ của mình hoặc khi chúng bị phát hiện bởi đối tượng khác, chủ nhân của chúng có thể nhấn nút huỷ từ bộ điều khiển, chiếc camera này sẽ tự động nổ, ở lại chỉ còn những bụi phấn mắt thường khó nhìn thấy.

Lưu Chương đưa chiếc điện thoại của mình cho Bá Viễn, sau khi hoàn toàn nhận được tín hiệu từ camera chuyển về hắn liền cho phát nổ phá huỷ vật chứng.

Chiếc video được camera chuyển đến dài 2 tiếng đồng hồ. Xung quanh không có nhiều ánh sáng, ở một góc nếu chịu khó nhìn kỹ mới thấy được chút ánh sáng màu tím chập chờn.

Hình ảnh chất lượng không tốt nhưng âm thanh khá là rõ ràng.

[Ngày mai, giao dịch lại.]

[Địa điểm chỗ cũ. Tối làm việc.]

[Tên khốn Sanchez làm lỡ việc của thủ lĩnh, giờ á, chết không nhắm mắt.]

Nghe được vài ba câu, âm thanh trở nên đứt quãng, những tiếng dè bắt đầu kéo dài, và cuối cùng im lặng hẳn.

Giọng người đàn ông ồm ồm còn đọng lại bên tai Bá Viễn.

"Đoán trúng rồi, chúng làm sao có thể bỏ qua miếng mồi béo bở này được chứ." Lưu Chương cười khẩy một tiếng. Suy đoán của hắn từ đầu đã đúng. Manh mối cũng đã xuất hiện.

"Tối mai sao? Địa điểm cũ?" Bá Viễn trầm tư. Địa điểm không rõ ràng, thời gian cũng có phần mơ hồ.

"Chúng từng giao dịch tại Trung Quốc?" Lại còn ngay trên đất Bắc Kinh.

"Có lẽ vậy! Hồ nước này cũng đủ sâu."

Câu nói mỉa mai của Lưu Chương làm cho Bá Viễn khẽ cau mày.

"Phải điều tra cẩn thận, chúng ta không có nhiều thời gian, nhất định phải nắm thóp được cuộc giao dịch này."

Bá Viễn chợp mắt không lâu, một giấc ngủ cũng không quá tốt, anh bị làm cho tỉnh dậy bởi tiếng động ầm ĩ sau cánh cửa. Bá Viễn ngẩng đầu lên, mắt lim dim từ từ suy nghĩ xem mình đang ở đâu, anh xoa xoa chiếc cổ mỏi nhừ. Vậy mà bàn qua tính lại nhiều tình tiết quan trọng với cộng sự Lưu Chương, Bá Viễn không biết từ lúc nào mình liền ngủ quên mất. Chiếc chăn mỏng khoác trên người anh theo cử động vươn người rơi xuống đất.

Anh nhanh chóng lấy lại tỉnh táo sau giấc ngủ ngắn, tiếng gõ cửa phòng gấp gáp vang lên như muốn thúc giục Bá Viễn lập tức rời khỏi cơn ngái ngủ lúc này.

A Tiêu gõ vài tiếng không thấy tiếng Bá Viễn đáp thì thẳng tay mở cửa bước vào. Gương mặt hoảng hốt của cậu xuất hiện sau cánh cửa khiến Bá Viễn mơ màng bỗng chốc tỉnh hẳn, anh với tay cầm lên chiếc chăn rơi xong đứng dậy.

"Chuyện gì vậy?"

Anh hắng giọng vài lần, giọng Bá Viễn buổi sớm khàn đặc, lúc này thật tệ khi anh còn cảm cúm do dị ứng cơ địa.

A Tiêu thấy tổ trưởng bị ngạt mũi đang cố gắng thở ra một hơi khó khăn liền vươn tay lấy giúp anh vài tờ giấy ăn trên bàn. Cậu đi vào gấp gáp mà vẫn từ tốn báo cáo.

"Tổ trưởng, anh nhớ người diễn viên xuất hiện ở khách sạn hôm trước không?"

"Có ấn tượng."

Bá Viễn nhớ diễn viên nọ rời đi ngay khi nhân viên dọn dẹp nọ báo án làm cảnh sát phải cử người đi theo lấy lời khai. Anh còn rất ấn tượng với tiếng khóc lớn của những người hâm mộ ngoài cửa khách sạn.

Ngay khi Bá Viễn dứt lời, A Tiêu nghiêm trọng báo tin.

"Anh ta xét nghiệm dương tính với ma tuý."

Sáng nay, bản tin lúc 8 giờ, truyền hình quốc gia đưa tin tức gây chấn động, khắp các mặt báo giấy, trang báo điện tử đều hiện lên đầu chủ đề nóng bỏng tay. Một diễn viên được rất nhiều bạn trẻ theo đuổi dương tính với ma tuý, còn đâu ánh hào quang, còn đâu hình tượng đắp nặn máy móc của người nổi tiếng.

A Tiêu theo tình hình tiếp tục báo cáo.

"Tổ phòng chống ma tuý đã đứng ra xử lý vụ việc này."

"Gọi một cuộc cho A Cường giúp tôi." Bá Viễn trong thoáng chốc đã tỉnh táo hoàn toàn, vươn ra với lấy chiếc áo khoác treo trên móc, cùng A Tiêu bước ra ngoài. A Cường trong lời anh là tổ trưởng Tổ phòng chống ma tuý của Cục điều tra hình sự, người bạn, người đồng nghiệp thân thiết của Bá Viễn tại Sở cảnh sát Bắc Kinh.

"Người diễn viên kia có liên quan đến án chúng ta điều tra."

Không thể nào trùng hợp cùng một khách sạn, cùng một vụ việc như vậy được. Vụ này anh cần đích thân thẩm vấn lấy thông tin người diễn viên, có thể truy ra đầu mối từ người này. Sự xuất hiện của tình tiết này cho Bá Viễn một linh cảm lớn.

Nếu đúng như dự đoán của anh cùng Lưu Chương rạng sáng nay, một vụ trao đổi sẽ nối tiếp một vụ trao đổi. Nhất định một vụ môi giới buôn bán chất cấm khác sẽ xảy ra trong sớm mai. Bọn chúng chưa khai thác hết được tiềm năng, chúng sẽ không từ bỏ và rời đi sớm. Nhất định còn ít nhất một vụ trao đổi bí mật nữa diễn ra.

Bá Viễn ra tới sảnh Cục thì bắt gặp Lưu Chương đang đi vào từ bên ngoài. Lưu Chương ở Cục cảnh sát này cũng gần hai ngày, ai cũng biết hắn là khách quý, là người hợp tác cùng tổ trưởng Bá tổ trọng án giải quyết vụ án mạng có liên quan tới tổ chức khủng bố. Vì vậy mà hắn ra vào nơi làm việc của cảnh sát Bắc Kinh rất tự nhiên, không ai tò mò, có những người còn thân thiện chào hỏi khi bắt gặp. Tay hắn cầm một hộp cát tông nhỏ, giống như mới vừa ký nhận chuyển phát đến tay. Lưu Chương đi thẳng tới Bá Viễn, đưa cho anh.

"Viễn ca, bưu kiện của anh."

Lưu Chương không ở trong phòng khi anh tỉnh giấc hoá ra là ra ngoài nhận đồ. Bá Viễn lúc tỉnh dậy còn liếc mắt qua chiếc điện thoại còn mở của mình trên bàn làm việc và một tờ giấy note bên cạnh. Thời gian nhận cuộc gọi cách đây khoảng 10 phút, là số bưu điện anh lưu lại tiện liên lạc gọi đến. Muốn lấy đồ, phải đi bộ khoảng 100 mét sang đối diện bên kia Cục cảnh sát. Trên tờ giấy là vài dòng chữ Lưu Chương nhắn anh phòng khi Bá Viễn có chợt tỉnh giấc lúc hắn không ở đây. Hắn thấy cuộc gọi đến rất nhiều, lay anh không tỉnh cũng không nỡ mạnh tay làm hỏng giấc ngủ hiếm hoi của anh, cầm lấy điện thoại nghe máy, thay anh ra nhận đồ.

Bá Viễn nhận lấy từ tay hắn. Trên thông tin người gửi, xuất hiện một hình tròn đơn giản, người nhận có điền tên Bá Viễn. Anh nhìn qua liền bất ngờ, trong lòng thoáng dấy lên suy nghĩ. Đây không phải phong cách làm việc của tên nhóc kia, những thông tin này sẽ luôn được cậu đưa cho Bá Viễn trực tiếp, nếu không thể gặp mặt thì cũng sẽ để trong hộp thư trước cửa nhà anh, chưa từng chuyển phát nhanh qua bưu điện tới Cục cảnh sát, chẳng nhẽ xảy ra chuyện?

Anh không suy nghĩ lâu tiện kéo tay Lưu Chương theo mình vào phòng họp trống người, nhanh chóng từ trong ví nhỏ lấy ra một con dao lam rạch mở hộp đựng.

Bên trong không ngoài dự đoán là tập giấy quen thuộc, một bản nhạc mới từ cậu thanh niên chơi ghita làm nghệ sĩ đường phố, lần này có điểm khác biệt, đây là một bản nhạc có tên.

"AK." Bá Viễn chăm chú đọc rồi đưa sang cho người cộng sự đứng cạnh.

Lưu Chương nhận lấy, xem rất từ tốn rồi khẽ chậc một tiếng. Bọn chúng bắt đầu trở nên gấp gáp, thời điểm dự đoán vậy mà đến nhanh như vậy. Sơ hở dần lộ ra.

Có chút thú vị!

"Tình báo của anh làm việc tốt đấy."

Tiếng cười rất nhỏ trong giọng nói của Lưu Chương nghe được khiến Bá Viễn lây phải sự hưng phấn từ hắn, nắm tay anh siết chặt lại.

Bản nhạc có tên, duy nhất một chữ 'Bão'.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác tại Bắc Kinh, không giống như suy nghĩ đã xảy ra chuyện nguy hiểm của Bá Viễn, Trương Gia Nguyên bây giờ thư thái và ung dung rất nhiều. Trên đường người đi lướt ngang qua còn nghe thấy tiếng huýt sáo vui vẻ của cậu thanh niên.

Trương Gia Nguyên đeo trên vai hộp đàn quay về căn nhà tập thể nhỏ nhắn cậu thuê hơn 5 năm nay. Khu nhà này nằm gọn trong một góc thủ đô, nhưng có mật độ dân số cao nhất, người dân sinh sống ở đây cũng được cho là có gốc gác đa dạng vùng miền. Đó là một trong những lý do Trương Gia Nguyên chọn tới nơi đây thuê nhà, ít nhất cậu có thể may mắn gặp một người đồng hương dùng tiếng Đông Bắc. Sẽ có một chút cảm giác như những ngày còn ở quê.

Bước từng bước chân nhẹ nhàng lên cầu thang, đôi giày cao cổ màu đen đế da đi không hề phát ra tiếng động thừa thãi.

Khu nhà tập thể này có tất cả 10 tầng, sau một hồi tranh cãi bàn luận, chủ quản lý gần đây mới quyết định lắp một chiếc thang máy cho người dân tiện đi lại. Do không có vốn đầu tư, thang máy lắp cũng là mua rẻ, nhưng kỳ lạ sức bền, chất lượng không quá tệ.

Khu dân cư cao tầng, 8 tầng là người dân sinh hoạt, tầng trên cùng để trống làm sân thượng, tầng trệt cho các hộ kinh doanh thuê bán đồ. Chiếc thang máy đời cũ lên lên xuống xuống, mỗi lần đi là một lần kẽo cà kẽo kẹt, nhưng luôn được sửa chữa bảo dưỡng mỗi tháng đều đặn, dù trông sập xệ vậy mà vẫn có thể sử dụng rất tốt.

Trương Gia Nguyên không có thói quen dùng thang máy về nhà. Dù căn nhà nhỏ ở tầng 7, cậu thanh niên vẫn luôn chăm chỉ từng bước thang bộ bước lên. Cũng không tốn bao nhiêu sức.

Căn hộ Trương Gia Nguyên thuê đóng tiền hàng năm đúng kỳ hạn nằm ở góc trong cùng của toà nhà tập thể. Nơi không có quá nhiều ánh sáng, lại là một địa điểm vô cùng an tĩnh.

Cậu thanh niên lấy từ trong túi ra chiếc chìa khoá nhà định tra vào ổ thì phát hiện cửa không đóng. Trương Gia Nguyên thẳng người lên cẩn thận đẩy nhẹ cửa ngó vào trong thì nhìn thấy đôi giày thể thao quen thuộc. Cậu thở ra một hơi, một bước thẳng vào nhà.

Đặt hộp đàn trên vai xuống bên cạnh, một tay chống một tay cởi giày. Trương Gia Nguyên vào trong bắt gặp bóng dáng nằm gác chân ngủ tại ghế sofa giữa phòng khách nhà mình, trên mặt che một quyển sách. Cậu một tay cầm quai hộp, dựng đứng để trong góc cũ, cất giọng Đông Bắc thân thuộc mà càu nhàu.

"Tên ngốc này anh lại không khoá cửa."

Người trên ghế nghe thấy tiếng động như bị lay tỉnh, giật bắn mình làm rơi quyển sách, mắt nhăn chặt lại, lấy tay xoa mái tóc rối, lầm bầm ngồi dậy. Quyển sách mở đọc rơi dưới sàn vậy mà là '50 phương pháp giúp bạn làm giàu nhanh chóng', quyển sách lậu mà không dưới chục lần Trương Gia Nguyên ném vào thùng rác.

"Về rồi à." Người kia uể oải vươn vai, lè nhè nói thay một lời chào hỏi.

"Anh về nhà anh đi."

Trương Gia Nguyên lại gần mở rèm cửa đón ánh nắng buổi sớm vào nhà, quay sang nhìn tên ngốc phiền phức trước mặt mình. Không khỏi cảm thán lần thứ bao nhiêu không đếm nổi nữa, sao ông thần này lại có thể lớn hơn tuổi mình được nhỉ?

Trên bàn khách bày ba bốn gói bim bim đã bóc, gói nào cũng dở dang, còn vài miếng vụn vương vãi ra sàn, tivi bật mở kênh thời sự sáng sớm, tiếng người phát thanh viên vẫn đều đều bên tai, dưới đất là chiếc áo khoác len mỏng rơi bừa bãi.

Nhà cửa có phần lôi thôi, dù bình thường, nghiêm túc mà nói, Trương Gia Nguyên nếu đóng đô ở nhà cũng là tình trạng hỗn loạn này, nhưng phải một tuần rồi cậu mới quay về nhà, sáng sớm sau một buổi tối làm việc mệt mỏi mới bình yên về tới nhà, vừa bước vào liền thấy một tên ngốc làm ổ trên ghế sofa nhà mình, xung quanh còn bừa bộn như này, cậu biểu hiện là đang rất muốn đánh người.

Người kia thừa biết cậu thanh niên trước mặt mình chuẩn bị xách tay lên tống mình ra khỏi nhà, nhưng y vẫn cứ vui vẻ mà trêu chọc.

"Chẳng ai vừa vào nhà đã đuổi khách như em đâu."

Trương Gia Nguyên nghiến răng. Tiếng rít như phát ra từ trong cơn giận chực chờ sắp nổ.

"Anh thì khác, Mặc Mặc."

Vẫn còn gọi Mặc Mặc, vậy là còn tránh được bị tên nhóc này đánh. Lâm Mặc trong lòng cười vô cùng khoái chí.

(tbc)

———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top