Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03. Phép biến hóa của địa ngục - Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[NGÀY THỨ 3 00:01:28]

"Không thể tiếp tục ảo tưởng nữa!" Bá Viễn ôm lấy lan can hành lang nói. Từ góc độ này, bọn họ vừa cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy hai thi thể đã mất đi sự sống, nằm sấp trên mặt bàn trong tư thế quỷ dị.

Nếu lúc này chạm vào, thì một trong hai vẫn còn sót lại chút hơi ấm nhỉ, Rikimaru dựa vào lan can nghĩ. Khi còn bé, lúc từ biệt những người họ hàng không mấy thân quen ở nhà tang, anh từng chạm vào, vừa lạnh vừa mềm, tựa như một túi nilong chứa đầy không khí.

Anh đã từng học những cách nói giảm nói tránh của từ "chết" trong đống tài liệu tiếng Trung. "Qua đời", "rời xa", "ra đi". Con người ta mỗi ngày đều bận tới bận lui, đến cuối cùng, ai mà chẳng phải "ra đi". Ai mới thật sự là người đang ảo tưởng?

Rikimaru không rõ.

"Oscar chắc chắn đã nói hết thân phận của chúng ta cho Hồ Diệp Thao rồi," Bá Viễn trông có vẻ rất căng thẳng– Đây là lần đầu Rikimaru thấy anh có trạng thái như vậy– Anh như có chứng ám ảnh cưỡng chế dùng đầu ngón tay cậy đi lớp sơn keo bám trên thành lan can: "AK sẽ tra anh, hoặc là Patrick. Thật ra đều như nhau cả, cậu ấy đã chắc chắn rằng trong chúng ta nhất định có một sói. Oscar...Oscar hôm nay, đã cố gắng hết sức rồi... Nhưng những kẻ gọi là người tốt kia, muốn cậu ấy phải chết. Trò chơi này ngay từ khi bắt đầu đã chẳng tồn tại chuyện đôi bên cùng có lợi. Kết cục của việc mềm lòng, mọi người chắc hẳn cũng thấy rồi. Lẽ nào các em muốn—"

"Vậy nên, chúng ta nhất định phải biến thành người như bọn họ mới được sao?" Uno Santa đột ngột cắt lời anh: "Vì để bản thân sống sót, mà trở thành một người có thể giết cả đồng bọn của mình sao?"

Bá Viễn ngẩng đầu. Ánh đèn quá đỗi u ám, Rikimaru chẳng thể nhìn thấy biểu cảm của anh.

"Nhưng các em," Bá Viễn ngập ngừng. Hít sâu một hơi, "Đã ra tay rồi, không phải sao?"

"Không phải em!" Giọng nói Santa chợt cất cao, "Cả anh cũng muốn...Không, không đúng." Cậu nhất định đã hiểu ra điều gì đó, Rikimaru cảm nhận được nỗi bất an mãnh liệt đang dâng trào trong thân thể căng chặt của Santa, "Không đúng. Không phải em, cũng không thể nào là Riki, thế—"

"Anh cũng rất muốn tin tưởng các em, nhưng," Rikimaru lúc này đã thấy rõ, Bá Viễn đang cố gắng kiềm chế nước mắt của mình, "Các em muốn anh phải nghĩ thế nào? Haha. Bây giờ nghĩ gì cũng đâu còn ý nghĩa nữa. Ban ngày cãi nhau, đêm về lại tiếp tục cãi, cứ thế tất cả chúng ta đều phải chết. Đầu tiên là anh, sau đó thì sao? Santa, Riki, các em muốn tận mắt chứng kiến đối phương chết ngay trước mắt mình à? Giống như Oscar và Hồ Diệp Thao?"

Uno Santa như bị ai đó đấm một cú, lùi bước về sau.

"Dù sao thì em cũng không làm được." Hồi lâu, cậu nghiến răng nói từng câu chữ, "Bất luận thế nào đi nữa."

Bá Viễn nở một nụ cười khổ sở mang phần bất lực, "Vậy để anh chọn thay em nhé. Xem như việc cuối cùng mà người làm anh này có thể giúp em. Chọn Hồ Diệp Thao, giữ lại AK. Như thế, chí ít sau khi anh c... bị loại, thân phận của các em cũng sẽ không bị lộ ra quá nhanh. Dù sao với anh mà nói đều như nhau cả. Tiếp theo phải làm những gì, thì chỉ đành dựa vào các em rồi."

"....." Rikimaru nghe thấy tiếng Santa sụt sịt. A, cậu lại khóc rồi. Vẫn như trước kia, giống hệt một đứa nhóc.

"Em không muốn." Santa nói, chỉ ba chữ vỏn vẹn nhưng nhiễm sự bùi ngùi.

"Em không thể không muốn gì cả, Santa." Bá Viễn lắc đầu, "Chí ít, trong trò chơi này, đây là điều không thể."

Khi câu nói vừa dứt Santa liền quay đầu. Là đang nhìn anh à, Rikimaru bắt được ánh mắt cậu. Cần ý kiến của anh sao? Đang đợi anh cất lời? Xem ra, chẳng còn cách nào khác rồi.

Anh đứng thẳng người từ lan can, vỗ nhẹ chiếc quần ngủ đã bám đầy bụi. Bước chân nặng nề, tựa như bị đóng đinh trên sàn nhà, phải dùng một cách thức làm hại đến bản thân mới có thể bước đi. Anh cảm thấy mình càng chạy càng nhanh, như đánh mất trọng lực, tách rời trái đất này, thoát khỏi tàn cục kia. Anh nghe thấy tiếng gọi trầm thấp của Santa, nghe thấy tiếng bước chân hai người đang đuổi theo nhau.

Santa không làm được, nhưng anh có thể.

Anh chạy về phía căn phòng số 12, tiếng bước chân sau lưng dần chậm lại, dường như ngầm đồng ý những hành động tiếp theo của anh. Quả nhiên mọi người đều cảm thấy nhấn chuông cửa rất khó khăn, nên mới bất giác lựa chọn trốn tránh nhỉ.

Anh lướt qua cánh cửa số 12, trong hơi thở kinh ngạc của Bá Viễn cùng câu hỏi buột miệng "Riki, anh điên rồi sao?" của Santa, kéo mạnh cánh cửa số 11 ra. Bên trong rất yên tĩnh, xuyên qua khung cửa lạnh lẽo anh nhìn thấy trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp nhô lên một hình dáng mềm mại. Anh quá quen thuộc với hình ảnh trước mắt, trước kia, lúc còn ở 405 mỗi khi tỉnh giấc từ tầng dưới chỉ cần ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc chăn an tĩnh nhấp nhô như thế. Santa chạy đến, giữ chặt lấy tay trái của anh, nhưng chẳng thể ngăn được anh nhấc tay phải đập mạnh lên cái chuông cửa phát ra ánh sáng nhẹ trên bức tường. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top