Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

BÂN X ĐÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba giờ sáng, tiếng nhạc trong phòng tập số bốn mới kết thúc.

Trịnh Duệ Bân cẩn thận đem những vỏ chai nước nằm lăn lóc dưới sàn phòng tập dọn đi, nhanh chóng tắt đèn rồi khóa cửa trở về.

Sau vòng loại trừ thứ hai, chính xác là chiều ngày hôm qua, Trịnh Duệ Bân bị chuyển sang team Listen to what i say. Cho đến ngày công diễn chính thức chỉ còn chưa đầy bốn đêm, Trịnh Duệ Bân đặc biệt còn đảm nhận vị trí center, nói không áp lực chính là nói dối. Trịnh Duệ Bân không ngại thừa nhận bản thân là một người có thực lực, nhưng dù sao việc học lại toàn bộ vũ đạo cũng như lời bài hát mới cũng chẳng dễ dàng, ngày nào cũng đều kiên trì dành toàn bộ thời gian lao đầu vào tập luyện, một ngày ngoài hai giờ ngủ ra luôn gắn chặt cùng phòng tập.

Đêm nay có thể coi là tập luyện hoàn chỉnh, Trịnh Duệ Bân mới miễn cưỡng ép mình trở về phòng ngủ, hơn nữa sức chịu đựng của hắn có hạn, để hạ đường huyết mà ngất như Châu Ngạn Thần thực sự không tốt.

Trịnh Duệ Bân ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một chút sữa, rồi tranh thủ thời gian nhàn rỗi ít ỏi đi dạo vài vòng. Mấy ngày gần đây trời đã vào hạ, thời tiết bắt đầu ấm lên, ban đêm không còn những trận mưa phùn rả rích nữa, cái ẩm thấp ngột ngạt cũng theo đó dần tan đi, không khí có phần thoáng đãng hơn nhiều. Tuy không có rõ rệt, nhưng những chuyển động nhẹ nhàng của thời tiết cũng khiến hắn dễ thở hơn phần nào.

...

Hắn vốn chỉ định đi loanh quanh một chút, cuối cùng lại bước qua phòng tập số hai. Ngoài ý muốn của Duệ Bân, phòng tập số hai vẫn còn sáng đèn.

Trịnh Duệ Bân không giấu nổi ngạc nhiên trong đôi mắt, theo lẽ thường mà nói, đáng ra giờ này team Dream đang nghỉ ngơi trong khu kí túc mới phải, bọn họ đều là những người top trên, năng lực qua mấy lần chung nhóm hắn đã rõ ràng, vũ đạo hay lời hát cũng có độ hoàn chỉnh cao, mấy đêm liền Duệ Bân đều thấy Chu Tinh Kiệt dẫn đầu một đoàn quân kéo nhau đi ăn tối trước tiên, có thế nào cũng không nghĩ đến ba giờ sáng vẫn còn người miệt mài trong phòng tập.

Có thể là Tiền Chính Hạo, thằng bé sau lần loại trừ thì bị chuyển phần, theo kịp khá chật vật, cũng có thể là Châu Ngạn Thần, sư huynh này vẫn rất hay liều mạng luyện tập đến sáng như vậy.

Trịnh Duệ Bân hiếu kì kéo cửa nhìn vào, tiếng nhạc vẫn vang lên đều đặn, nhưng người duy nhất trong phòng đã sớm vì mệt mỏi mà ngủ quên trên sàn.

Ánh mắt Duệ Bân bất chợt dịu lại.

Chu Chính Đình nằm trong góc phòng tập, cả người duỗi thẳng, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở đều đặn, hai chân chồng lên nhau, một cánh tay vòng qua làm gối đầu, một tay cầm chặt chai nước vitamin như sợ bị ai giật mất, bộ dáng khi ngủ say vừa nghiêm chỉnh vừa có phần lười nhác.

Trịnh Duệ Bân bước lại gần Chu chính Đình, cố ý nhón chân thật khẽ, không để anh tỉnh giấc. Hắn nhìn tấm mặt nạ chưa kịp bóc nằm im lìm gần khuôn mặt người đang say ngủ, không nhịn được bật cười, Chu Chính Đình có thế nào cũng vẫn chú ý sắc đẹp tới như vậy.

Duệ Bân chậm rãi cúi người xuống, hơi thở cũng hạ xuống thấp nhất, vừa vặn thu gọn mọi đường nét trên khuôn mặt ấy vào tầm mắt. Đôi mắt Chu Chính Đình nhắm lại thành một nét mảnh dài, đôi lông mày thanh tú dường như vì tiếng động khẽ cau lại, hàng mi hơi rũ mang theo chút mệt mỏi cùng an tĩnh.

Một nhịp thở của Chính Đình thoát ra từ cánh môi hơi hé, trôi thẳng vào tai Duệ Bân.

Lồng ngực dường như có lửa cháy âm ỉ, hai vành tai hắn nóng bừng, đồng tử đen thuần thoáng một tia xao động, Trịnh Duệ Bân giống như một chú rối không dây, cứ như vậy nửa qùy trên mặt sàn, yên lặng ngắm nhìn Chu Chính Đình.

Trịnh Duệ Bân hít một hơi dài, nhưng âm thầm, đưa tay vuốt nhẹ lên gò má Chu Chính Đình, động tác thật chậm, đủ để không làm người kia tỉnh giấc. Chẳng phải ngẫu nhiên Chính Đình được ưu ái gọi là Chu tiên tử, đường nét khuôn mặt không quá xuất chúng, nhưng đặt cạnh nhau lại tạo nên một tổng thể hài hòa. Chu Chính Đình rất đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp trai yêu nghiệt giống Thái Từ Khôn, cũng không phải kiểu đẹp trai chói mắt như Tất Văn Quân, khuôn mặt thanh tú mang cho người ta cảm giác êm đềm như mây như nước.

Duệ Bân đưa hết những trìu mến, và cả yêu thương, đặt vào cử chỉ, dành cho một người.

Tiếng cười nói ồn ào vọng đến từ chân cầu thang, Duệ Bân lúc này mới luống cuống tỉnh lại từ cơn ngây ngốc, nhanh chóng thu tay về. Hắn cởi áo khoác ngoài đắp lên người anh, Trịnh Duệ Bân so với Chu Chính Đình không chênh lệch chiều cao quá lớn, nhưng có lẽ vì Chính Đình quá gầy, nên áo khoác Duệ Bân choàng lên người Chính Đình có vẻ rộng, vừa vặn trùm kín đến qua gối người kia. Hắn nghĩ ngợi một lúc, sau cùng lén đặt hộp sữa vào lòng bàn tay Chu Chính Đình, sữa mới mua vẫn còn nguyên hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, liệu có tiếp thêm cho anh chút sức lực nào không ?

Trịnh Duệ Bân chu đáo đem tất cả những đồ dùng bị vứt bừa bãi dọn thật sạch, lấy mặt nạ cất gọn vào túi Chu Chính Đình, sau đó kín đáo rời đi.

.

Chu Chính Đình thức dậy cũng là chuyện của hơn một giờ sau đó.

Trong phòng tập xuất hiện thêm một Tiền Chính Hạo và một Đinh Trạch Nhân, hai đứa trẻ này vốn không nhiều lời, nếu không có tiếng nhạc quen thuộc vang lên, có lẽ Chu Chính Đình cũng không nghĩ bản thân không ở một mình.

Chu Chính Đình chống tay xuống sàn, nhấc người dậy, chợt nhận ra bàn tay mình đang giữ một khối gì đó, ngơ ngác cầm lên xem.

Một hộp sữa còn nguyên cả bọc nilon, giống như bị người ta vội vàng xé ra rồi đem về nhét vào tay anh vậy.

Chu Chính Đình đến lúc này mới nhận ra trên người mình còn một tấm áo khoác rất rộng, vạt áo sạch sẽ mềm mại thoáng mùi cỏ ngan ngát.

Mùi cỏ...

Chu Chính Đình thoáng cười.

Trong đầu hiện lên hình ảnh một thiếu niên cao lêu nghêu rón rén đem áo khoác choàng lên người mình, niềm vui nhỏ bé chậm rãi lan tỏa từ thật sâu trong đáy lòng, nhẹ nhàng mà rực rỡ, đáy mắt Chu Chính Đình thoáng chốc ẩn hiện ý cười nồng đậm, những ngón tay mân mê vạt áo đẫm mùi cỏ thanh mát. Cậu ta vẫn luôn âm thầm từ sau lưng mà quan tâm anh như thế, áo khoác có bao nhiêu chiếc có lẽ đều đem đắp cho Chính Đình hết rồi, những hộp sữa mua vội từ cửa hàng tiện lợi lần nào cũng bị bóc một cách cẩu thả rồi lén lút đặt vào lòng bàn tay Chính Đình như vậy.

Thiếu niên đó, không nhát chút nào, nhưng rất dễ ngại, cũng rất biết quan tâm.

Sữa cầm trên tay dường như vẫn còn nguyên hơi ấm từ lòng bàn tay cậu ta truyền đến.

Cùng lúc đó, mấy người Chu Tinh Kiệt ồn ào kéo nhau vào phòng tập, Chính Đình không nghĩ ngợi gì bóc một góc hộp mà uống hết sữa, cảm thấy dạ dày ấm lên một chút, rồi theo họ mà lao vào luyện tập.

...

Qua bữa trưa, Chu Chính Đình cầm áo khoác đi về phía phòng tập số bốn.

Thoáng thấy bóng người miệt mài trong phòng tập, Chính Đình đưa tay gõ cửa, rồi mới kéo tay nắm mà bước vào bên trong.

Trịnh Duệ Bân thấy Chu Chính Đình bước vào, không ngạc nhiên cũng không quá chào đón, ra dấu yên lặng cho anh, còn mình thì kéo Chính Đình ra ngoài. Ánh mắt Chu Chính Đình quét qua đám người đang gà gật trong góc phòng, liền lặng lẽ để Duệ Bân kéo đi.

Chu Chính Đình trực tiếp đem áo khoác choàng lên người Trịnh Duệ Bân, nét mặt không đổi, nhưng ánh mắt trước sau đều rất dịu dàng,

"Áo của em này."

Trịnh Duệ Bân đưa tay giữ lấy cổ áo, hơi hạ gối ngang với tầm mắt Chính Đình, ý cười trong đôi mắt đến là rạng rỡ.

"Sao anh biết là áo của em ?"

Chính Đình cố ý vò rối mái tóc của Duệ Bân, từ khoảng cách này có thể thấy càng rõ mùi cỏ ngan ngát nhẹ nhàng vờn quanh chóp mũi, dù là mùi cỏ từ vạt áo khoác thùng thình, hay từ thiếu niên cao lớn trước mặt, thì đều mang đến cho anh cảm giác rất vững vàng, vừa bình dị, vừa phất lên một chút tinh tế.

"Vì đó là em."

Trịnh Duệ Bân đứng trước câu trả lời khó hiểu của Chính Đình, một chút cũng không giận dỗi, chỉ khẽ cười.

Lâu rồi mới có được một khoảng thời gian nhỏ rảnh rỗi mà ở cạnh nhau thế này.

Chính Đình bắt lấy bàn tay đang nắm hờ của Duệ Bân, đặt vào một hộp sữa khác, cũng bị xé bọc lộn xộn, giọng nói vừa mang theo quan tâm, vừa mang theo trách cứ ôn tồn :

"Ngày nào cũng nhường lại bữa sáng cho anh, không lo đói à ?"

Duệ Bân đem sữa cẩn thận bỏ vào túi áo, vui vẻ đón nhận quan tâm của Chính Đình, rồi bắt lấy bàn tay đang thu về của người lớn hơn, năm ngón tay vừa vặn đan xen với tay người kia, chậm chạp lắc đầu :

"Không có, nhìn thấy dương quang của em là đủ năng lượng rồi."

Chu Chính Đình bật cười thành tiếng.

Trịnh Duệ Bân đột nhiên đứng thẳng dậy. Duệ Bân khi không cúi người sẽ hiện nguyên hình là một học bá cao hơn Chính Đình một vầng trán, có chút dáng vẻ lưu manh chọc người. Lúc này vị học bá kia có vẻ cũng không còn muốn nho nhã thư sinh với người thương làm gì nữa, liền nhanh chóng đem người trước mặt kéo vào lòng.

Chu Chính Đình bị ôm bất ngờ cũng không phản kháng, cằm dựa vào hõm vai thiếu niên cao lớn đang bao bọc lấy mình, để mặc cho người ta siết chặt lấy thắt lưng, không ôm lại, không hưởng ứng, chỉ đơn giản đứng yên giữa vòng tay ấm áp của Duệ Bân.

"Không ngại người ta trông thấy à ?"

"Không sợ."

"Không sợ bị tụi nhỏ nhìn thấy à ?"

"Không sợ."

"Không sợ đống máy quay kia à ?"

"Đóng máy móc đó không tới tận đây đâu."

"..."

"Anh sợ à ?"

"Không. Không sợ."

"Vì sao không sợ ?"

"Vì có em rồi."

#Sam

-----------------------------------------------------------

BROUGHT TO YOU BY IDOL PRODUCER 2018 VIETNAMESE FANFIC. PLEASE DO NOT RE-UP!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top