Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Căn hầm thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tháo cái băng bịt mắt ra nhìn nhanh căn phòng cho rõ. Nó là một nơi làm việc khá lí tưởng: có bàn làm việc, có một cái giường, có cả mấy gói mì ăn liền phòng lúc đói (tất nhiên là không dùng được nữa) cùng một phòng vệ sinh. Sau cùng, tôi lấy băng bịt lại mắt và thốt lên:

"Đây là "căn hầm thời gian" á?"

"Ừm...Mà mấy đống sách vở này là gì ta?" Caroline đáp lời, tay lật mấy quyển sách để trên bàn vẻ tò mò.

"Chắc là có liên quan đến cái máy kia...Mà Aron đâu rồi?" Tôi nói, ngồi dậy và bước tới cái bàn.

"Nó đang lo chụp hình cái máy kia kìa." Caroline chán nản nói với tôi.

Tôi nhìn sang phía cái máy, đúng là Aron đang đứng bên cái máy chụp tanh tách bằng cái điện thoại của nó một cách hăng hái. Tôi nhún vai cho qua và vớ đại một xấp giấy xem. Xấp giấy khá dày và được giữ lại lại bằng ghim. Ở trang đầu tiên của tệp giấy này là hình vẽ cái máy kia trông khá đẹp với một dòng chữ ở trên: "máy vượt thời gian". Tôi nghe cái tên cứ như là cỗ máy thời gian của Doraemon ấy nhưng tôi lại cảm thấy tò mò và lật trang tiếp theo.

Càng mấy phần sau thì tôi càng chả hiểu gì cả, nó toàn viết về mấy cái khó hiểu gì và tôi cho qua hết. Đến trang kế cuối, có khúc mà tôi để ý đó là:

"...những phương trình trong các mục trước và món đồ mà tôi đã có đủ để tôi hoàn thành "máy vượt thời gian" mà tôi ấp ủ bấy lâu nhưng tôi nhận ra một vấn đề: cỗ máy này không vượt thời gian một cách bình thường qua việc thử nghiệm máy. Tôi không biết là khi ai đó lên cỗ máy này có ổn không và cả những người ở hiện tại nữa nhưng tôi chắc chắn sẽ tìm hiểu thêm vấn đề này ở những phần sau."

Vậy tức là cái máy mà thằng Aron đang chụp liên hồi kia đích xác là có khả năng vượt thời gian thật rồi! Nghĩ vậy, tôi liền cầm cái  tệp giấy cho bọn nó xem, việc này chứng tỏ mọi cố gắng của nhóm ba đứa không chỉ vô ích mà là một cuộc tìm kiếm vĩ đại. Nhưng khởi đầu thì tôi nên nói với Caroline đã, tôi mà xen chuyện chụp hình quan trọng của Aron thì chỉ có nước bị ăn mắng. Lúc tôi nói xong, Caroline gật gù tiếp nhận rồi con bé đưa cho tôi một cuốn sách cũ kĩ, nói:

"Mình có đọc cuốn sách này. Nó là một hồ sơ mật trong Thế chiến thứ 2, nói về một tiến sĩ người Pháp tên là Alexandre. Vì mong muốn cho nước mình có thể thắng nên ông đã tạo ra một loại gen đặc biệt để giúp cho quân lính có một khả năng kì lạ để chống chọi lại những đất nước khác. Nhưng cái gen đó lại di truyền cho con cháu và càng về lâu thì khả năng trong gen càng mạnh..."

Tôi sững sờ, thì ra đó chính là nguyên nhân về cái năng lực của tôi và toàn bộ học sinh ở trường! Tôi kinh ngạc chưa hết, cô bạn Caroline tiếp tục kể:

"Sau cuộc chiến đó thì có người mất mạng, có người sống sót và ở lại Pháp, có người cùng gia đình đi nơi khác. Nhưng số tử vong chỉ chiếm bốn mươi phần trăm trên tổng số quân lính được cho loại gen đặc biệt kia và...Cậu biết đấy, cuối cùng thì người lãnh hậu quả vẫn là chúng ta,nhỉ?"

Con bé kết thúc câu chuyện với một tiếng thở dài, tôi cũng trút ra một tiếng não nề không kém. Chiến tranh chỉ là thứ khiến người ta phải làm những điều tệ hại và hậu quả đều cho thế hệ sau lãnh nhận. Aron có vẻ nãy giờ đã nghe hết mọi chuyện, chen vô hỏi:

"Vậy tóm là cái máy kia có thể vượt thời gian. Còn cái năng lực của bọn mình là do ông tiến sĩ Alexandre làm ra đúng không?"

"Ừ." Tôi tiu nghỉu đáp.

"Vậy sao bọn mình không đi về quá khứ và đến gặp cái ông tiến sĩ đó và ngăn ổng tạo ra cái gen đó? Chúng ta có cơ hội lật ngược tình thế mà!"

Nhìn cái vẻ hào hứng về ý tưởng "lật kèo" của nó, tôi và Caroline không nỡ làm cái vẻ mặt khinh thường cho dù nó là ý kiến khá ngớ ngẩn. Nếu đi rồi thì làm thế nào ngăn cản được ông Alaxandre ấy? Chưa kể lúc đó là thời chiến, chúng tôi tới có khả năng cao là bị trúng bom mà chết không chừng. Rồi chưa kể là có biết bao nhiêu rắc rối khác chờ phía trước, cả hai đứa tôi đều nhận ra điều ấy, chả lẽ Aron không nghĩ tới?

Caroline điềm tĩnh giải thích:

"Aron này, cái ý kiến mà ông đề xuất không phải là ý kiến tồi, nó còn là thứ giúp chúng ta thay đổi số phận nữa. Nhưng vấn đề  là có rất nhiều thứ nan giải khi chúng ta trèo lên cỗ máy kia, ví dụ: ông sẽ làm gì với bác Andrew như thế nào khi ông không đi ngủ đúng giờ?"

Aron bối rối gãi đầu. Quả nhiên là nó không biết phải xử lí với làm sao với ông chú quản lí kí túc xá nam và cái giờ đi ngủ như thế nào. Caroline liền kết luận:

"Mới khó khăn đầu tiên mà đã không biết phải làm thế nào thì những khó khăn kế tiếp rồi sao? Đã thế cái máy kia đã cũng khá lâu rồi, ông có chắc là nó vẫn khởi động được không?"

Thằng Aron buồn thiu lắc đầu. Nếu tôi mà là Aron thì tôi cũng cảm thấy thất vọng lắm, nhưng phải đành chịu thôi, tình thế không ủng hộ mà.

Để ý cũng đã khá lâu. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ thiếu mười. Tôi quay sang thông báo với hai đứa bạn:

"Chúng ta về thôi. Sắp hết giờ rồi."

Thấy thằng trưởng nhóm vẫn còn ủ ê, cô nàng Caroline liền an ủi:

"Thôi nào, dù sao chúng ta cũng tìm ra được bí mật của "căn hầm thời gian" rồi. Nhóm mình vẫn là người đầu tiên biết được bí ẩn đó, ông cũng nên vui đi chớ."

Ba đứa đi ra cửa sau để về kí túc xá. Căn hầm này thực ra có hai lối: một lối chỉ để vào còn một đường chỉ để ra là cầu thang bằng gỗ thô sơ đi ngược lên trên.

Aron đang dẫn đầu cả nhóm đi thì bỗng dưng dừng lại. Tôi ở đằng sau, hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Hình như tui có nghe thấy tiếng gì đó..." Thằng Aron nói khẽ.

"Đâu? Tui chả nghe được gì hết." Caroline kêu lên.

"Có tiếng nhỏ Emily..." Aron nói.

Tôi và cô bạn nên cạnh lập tức im lặng tiến lên chỗ thằng Aron nghe ngóng. Đúng là có tiếng người thật. Tôi nghe loáng thoáng được câu nói của cô giáo:

"Đây chỉ là cái nắp hầm thôi mà. Các em có gì cho nó là đặc biệt?"

Một trong ba đứa kia khẳng định:

"Nhưng trong tấm bản đồ đó nó ghi vậy mà. Nó đích xác là "căn hầm thời gian" đó cô!"

"Cô nói rồi: nó chỉ là căn hầm trú bom dự phòng hồi xưa thôi."

"Vậy thì bọn em sẽ xuống đó để chứng minh!" Emily nói chắc nịch.

Rồi tôi nghe thấy tiếng động lớn ở đường vào. Quả nhiên bọn nó không từ bỏ ý định bắt quả tang chúng tôi. Tiếng cái xà beng xọc vào nắp hầm mỗi ngày một dữ dội, đến lúc đó, bọn tôi sẽ bị mấy đứa kia tóm và mách với cô ý định làm hại của công nhà trường hoặc là tội đi chơi đêm, còn "máy vượt thời gian" thì sẽ bị các nhà báo đem đi mổ xẻ và nó sẽ thành công cụ để mãn nguyện ý định quay ngược quá khứ nhằm phục vụ lợi ích riêng.

Caroline liền hiến kế:

"Hay là thoát ra bằng lối kia?"

"Không được đâu, lối đó cũng gần với đường vào. Mà đi rồi thì cái máy để đó à?" Aron gạt đi.

"Nhưng chúng ta không thể bị bắt tại trận như thế này! Trừ khi..."Tôi nói, mắt liếc về cái máy đặc biệt hình con cá. "Nhóm mình trèo lên cỗ máy kia."

"Liệu có ổn không?" Cô bạn lo lắng hỏi.

"Nhưng không còn cách nào khác nữa! Đi thôi!" Cậu trưởng nhóm quả quyết nói, rồi kéo hai đứa con gái bọn tôi theo.

Cỗ máy nhờ ở trong hầm nên không bị bụi bám nhiều, nhờ vậy giảm được thời gian lau sạch máy. Ba đứa nhanh chóng trèo lên máy, may là cái máy dư ghế nên không ai phải đứng. Aron hỏi tôi

"Khởi động máy ở chỗ nào vậy?"

"Hình như là cái nút màu vàng bên trái ấy, trong sơ đồ có ghi vậy." Tôi nhìn trong vừa cái tệp giấy vừa trả lời.

Sau tiếng "bíp" do cái nút màu vàng phát ra, bỗng dưng cả cỗ máy rung lên kèm theo những tiếng "ruỳnh ruỳnh", những bóng đèn trong khoang máy phát ra những tia ánh sáng màu vàng cam và nhấp nháy liên tục. Aron hỏi to để cố át đi tiếng máy:

"Sau đó vào nút nào?"

"Điều chỉnh thời gian ở khu bên trái ngăn trên." Tôi đáp lại.

"Nhưng biết về thời gian nào đâu?" Aron hoảng loạn hỏi.

"Ngày 15 tháng 6 năm 1940 ở Bordeaux. Trong cuốn tài liệu này nói ngày này tiến sĩ Alexandre bắt đầu thực hiện kế hoạch tạo ra loại gen đặc biệt đó." Caroline đáp.

"Vậy về trong khoảng thời gian Paris thất thủ ha." Aron vừa nói vừa điều chỉnh máy, rồi quay sang nói với bọn tôi. "Sẵn sàng chưa?"

"Rồi!" Cả hai đứa hào hứng nói.

Thằng trưởng nhóm ấn nút. Cả máy bắt đầu bay lên khỏi mặt đất chừng một mét rồi lao về phía trước-nơi có một cái lỗ màu tím đang mở rồi mất hút phía bên trong, đó cũng là lúc cái lỗ được mở ra và đóng lại lần đầu tiên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top