Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

His tears

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái ngược với những suy nghĩ và lo lắng của Stephen rằng Tony có thể đang bị giam cầm, bị bắt cóc, bị hành hạ, thậm chí là bỏ mạng ở một hành tinh của nợ nào đấy với cái tên ngớ ngẩn hết sức, đôi mắt đang nhòe đi vì cát bụi đang dần dần lấy lại tâm điểm, hắn thấy một đống đèn giáng sinh, cây tầm gửi và mũ của ông già Noel, xóa đi hoàn toàn tưởng tượng của hắn về một nơi vô danh chứa những thứ dư thừa của vũ trụ. Các phần tử bạo lực không nơi nương tựa cũng nằm trong danh sách của hắn. 

Cái không khí như Giáng sinh ở Trái Đất bao trùm một nơi nhìn có vẻ khá ấm áp và vui vẻ, nó khiến Stephen liên tưởng đến những buổi tiệc Giáng sinh ở bệnh viện cho những người chẳng may không được ở nhà vào ngày lễ. Mọi người đều nhảy múa và hát hò, một vài bài nhạc mà hắn biết, một vài bài không, khuôn mặt hạnh phúc xuất hiện ở khắp nơi khiến cho bộ mặt như vừa mất tài sản của Stephen trở nên lạc lõng.

Hắn nghĩ Carol có thể nhận nhầm người rồi, hoặc có thể cô nàng cho hắn sai tọa độ. Áo choàng như đọc được suy nghĩ của chủ nhân, nó làm bộ ỉu xìu xuống rồi nhấc Pháp sư bay đi. Bất chợt, có một tên say rượu nào đó bắt được đuôi của Áo choàng khiến nó giật nảy lên. Tên bặm rượu kia kéo lấy Stephen nhảy nhót lung tung, khiến hắn có thể nghe được xương khớp của mình đang kêu lên răng rắc. Đám đông thấy thế cũng chen nhau xô đẩy, từng người một đều nắm lấy tay Stephen rồi quay hắn như chong chóng, hầu hết các điệu nhảy đều chẳng giống nhau, từng cái dậm chân không đều khiến hắn muốn quay lại với những điệu nhảy nhẹ nhàng mà Tony và hắn hay nhảy trong những dịp đặc biệt, ví dụ như ngày hôm nay, Giáng sinh.

Stephen phải nhảy với đâu đó khoảng 13 người, mỗi người đều nhận được một nụ cười gượng giống nhau để đến được gần trung tâm của buổi tiệc. Hắn ngửi thấy mùi ngọt của bánh kẹo pha lẫn với hương thơm của đồ uống có cồn, khắp nơi đều là mùi rượu hoa quả và chút ít của bánh pudding. Đôi mắt xanh lướt qua một bóng dáng mơ hồ, nhưng Stephen nhận ngay ra người đang hát chính kia là Kevin Bacon. Hai hàng lông mày nhướn lên rồi hạ xuống, trong đầu hiện lên một vạn câu hỏi vì sao.

Liếc sang một chút, hắn lại thấy người quen. Áo giáp đỏ, bộ râu độc nhất, mát tóc đượt vuốt tỉ mỉ gọn gàng, khóe miệng đang cười đến sắp toác cả ra chầm chậm nhấp một ngụm vang trắng, trông không có bộ dạng gì là bị người ngoài hành tinh bắt cóc.

Lâu lắm rồi Tony mới được thả lỏng như thế ngoại trừ những lúc ở cạnh Stephen. Tiếng nhạc nhộn nhịp hòa với bầu không khí vui vẻ. Một tay gã cầm ly rượu, một tay đang bắt lấy Peter Quill chỉ vì Sao chúa đang cố gắng nhét Pudding đầy miệng theo thử thách của Drag và sắp sửa uống hết rượu trên bàn vì nghẹn, chẳng hay đằng sau mình là một ánh mắt căm phẫn đến đỏ hoe. Áo choàng nhấc hắn tới canh Tony một cách lặng lẽ, nó thực sự muốn rời ra khỏi vai chủ nhân để bịt kín mặt tên mặc giáp đỏ kia lại.

Đội dân phòng đang hào hứng thì nhìn thấy Stephen, mọi người đều dừng tay lại và dấy lên trong đầu cảm giác không ổn, ngoại trừ Nebula. Cô nàng giật phăng ly rượu trong tay Tony ra, mặc kệ vẻ mặt rất chi là khó hiểu của Người Sắt, cô xoay gã 180 độ lại phía sau. Đôi mắt  cười đến híp lại của gã nhìn thấy Stephen, gã lập tức ngưng cười. Chiến đấu cùng nhau qua rất nhiều thử thách, Tony đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần hắn bị thương, bao nhiêu bộ dang nhếch nhác của người yêu gã đều nhớ mồn một.

Nhưng vẻ mặt này thì không.

Quần áo toàn là bụi, bọng mắt thâm xì, đôi môi khô khốc còn bị rách một mảng, hơn hết là ánh nhìn xa xăm chứa đầy vẻ thất vọng. Trước khi đến được Knowhere, Stephen đã nghĩ ra muôn vàn điều muốn nói với gã, rằng bản thân đã lo lắng đến nhường nào, rằng sau vụ này, hắn sẽ bao gã một bữa ăn ngon. Nhưng tất cả đã bị hắn nhét hết vào tệp thùng rác trong đầu, giờ đây chỉ còn nỗi thất vọng tràn trề cùng sự mệt mỏi. Bỗng chốc, Stephen không muốn nhìn thấy gã nữa, vì vậy hắn mở cổng về lại Thánh đường, mặc kệ khả năng bản thân sẽ sập nguồn ngay lập tức.

Sự níu kéo của Tony chỉ nhận về một ánh nhìn lạnh lẽo và giọt nước mắt hiếm hoi từ người đàn ông của gã. Gã muốn ôm chầm lấy hắn, hôn hắn thật lâu, mặc dù chẳng hiểu chuyện gì đã khiến hắn tỏ ra như thế, nhưng bẳn năng chiều chuộng của gã đã ngay lập tức muốn nhận hết lỗi lầm về mình. Hơn bốn mươi năm cuộc đời, Tony lần đầu thấy bản thân đang thấp thỏm lo âu vì bị người yêu giận. 

Gã phi vội lên tàu của Peter để quay về, có lẽ là vì khoảng cách giữa hai hành tinh quá lớn, nên khi đáp được đến tổ ấm của mình, gã nhận ra mọi vật dụng của Stephen trong nhà đã biến mất rồi. Từ bàn chải đánh răng đến quần áo trong tủ đều biến mất, điện thoại lập tức nối ngay đến Thánh đường. Không biết một ý nghĩ nào đó đã hiện lên trong đầu, gã thiên tài hi vọng được nghe thấy giọng nói của Stephen. 

Nhưng hiện thực thì luôn không tuân theo mong muốn của ai cả, gã nghe thấy giọng Wong.

"Tony Stark. Tôi còn tưởng chiếc điện thoại cũ kỹ này sẽ không bao giờ được nhận cuộc gọi nào từ Tháp Stark nữa chứ. Vậy là anh vẫn còn sống."

"Nói tôi nghe anh đọc được tin tôi chết ở tờ báo nào, tôi sẽ cho sập cái tòa soạn ấy ngay. Stephen có ở đấy không?"

"Ai mà biết chứ, anh tự đi tìm đi, như cách mà bạn trai anh đã thức trắng đêm để đi tìm anh ấy."

"Ý anh là sao?"

"Đi biệt tăm tận hai ngày mà không để lại một lời nhắn nào, não của anh bị teo lại rồi à?"

Đáp lại Wong là một tiếng thở dài, quả thật Tony cũng không nghĩ là mình đi lâu như thế, lúc mới lên tàu thì đã thấy Mantis và Drag đang ngồi cười với những câu chuyên của Kevin Bacon nên gã chẳng mảy may suy nghĩ, tàu vừa hạ cánh thì đã lao vào uống đến nỗi người ngập trong mùi rượu rồi, đầu óc cũng chẳng load được thời gian nữa.

"Đừng nói với Stephen là tôi đến."

Điện thoại vừa mới cúp chưa được 10 giây, Stephen đang đóng chặt cửa trùm kín chăn đã nghe thấy một âm thanh sột soạt. Wong mở cổng vào trong phòng hắn rồi thông báo.

"Stark đến đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top