Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ngày thứ ba, ngay sau ngày Dod mất, hắn tỉnh dậy trong tình trạng lạ lẫm của cơ thể.

Cơ thể hắn hôm nay có một sự thay đổi kì lạ. Nó không phải đau đớn như khi vừa tỉnh hôm qua, mà là cảm thấy vô cùng thoải mái.

Các sợi cơ rắn chắc, dẻo dai. Các khớp lỏng linh hoạt. Đầu óc tỉnh táo. Tựa như năm giác quan đều trở nên nhanh nhạy hơn.

Hắn không biết lí giải thế nào về việc này cả. Vì vốn dĩ hôm qua hắn còn chẳng buồn rèn luyện. Nhưng còn hôm nay, nhìn xem.

Hắn thử quơ tay đánh vài quyền vào không khí, xoay người đá ngang một cái. Cảm giác như một người đã làm việc này từ lâu, vô cùng tùy ý, vô cùng quen thuộc.

Hắn nhìn vào bàn tay mình, thử cử động các ngón tay, rồi đến bàn tay.

Hoạt động rất trơn tru.

Hắn lục lọi trong đống kí ức của mình. Chẳng có gì có thể làm nguyên nhân cho sự thay đổi này được cả. Có lẽ hắn sẽ tìm hiểu sau.

Nhưng điều mà hắn chú ý hiện giờ, là cơ thể này rất có tiềm năng phát triển. Khác xa so với cơ thể trước đó của hắn.

Khi còn ở Trái Đất, cơ thể của hắn được đánh giá trong nhóm vô dụng. Khả năng vận động, độ nhanh nhạy, trí thông minh đều không đạt tiêu chuẩn.

Trong những ngày huấn luyện, hắn là phát triển chậm nhất. Mỗi cuối tháng, thành tích của hắn luôn khiến cho cấp trên thất vọng.

Ngay cả khi trưởng thành, số liệu của hắn vẫn chỉ trên những kẻ khác một chút. Nhưng vẫn không phải cao nhất.

Nếu nói đến thứ mà người đó hài lòng ở hắn, thì chỉ có sự bình tĩnh và ánh mắt kiên định.

Những người khác đã từng nói rằng, hắn không được. Nhưng người đó vẫn giữ hắn lại, và sinh ra một hắn với kĩ năng hoàn hảo.

Người đó lạnh lùng. Người đó tàn nhẫn.

Tạo nên một ác quỷ, là hắn.

Hắn nhớ lại ngày tay mình nhuốm lên lớp máu đen đó, rùng mình.

Bỏ qua vấn đề đó, hiện tại, với cơ thể này, hắn rất có khả năng phát triển. Đến mức nào thì hắn cũng không ước lượng được. Nhưng hắn cũng sẽ không bỏ phí đi cơ hội như thế này.

Hắn bẻ các khớp tay chân của mình, khiến cho chúng ở vị trí linh hoạt nhất có thể. Rồi vặn người, hít thở đều.

Hắn múa một bài quyền để khởi động.

Những điều hắn làm chỉ là những động tác cơ bản như người bình thường. Nhưng hắn không gập bụng hay hít đất, thay vào đó, hắn bẻ, vặn cơ thể hết cỡ.

Sau khi đã hoàn thành những điều mà hắn cho là cần thiết, hắn thay đồ, xuống nhà, ăn sáng và ra ngoài.

Hôm nay, hắn sẽ lại xuống phố tìm kiếm một chút thông tin, buổi chiều sẽ đi đến hội lính đánh thuê làm nhiệm vụ.

Ở quán rượu Linh Tửu, không khí vẫn ồn ào như thường lệ. Hắn mở cửa bước vào. Mặc dù hắn chẳng phải là một khách hàng lâu năm ở đây, nhưng vẫn có một vài người đã biết hắn.

"Yo! Nanashi-kun!"

Đến gần quầy rượu, chàng bartender như cũ tươi cười chào hắn. Và trước mặt anh lại là người đàn ông cũ.

"Vâng! Chào anh, Enchar-san!"

Lịch sự đáp lời, hắn gật đầu một cái với anh ta.

"Mồ! Là Gut chứ! Gut! Tôi chẳng muốn được cậu gọi xa lạ như vậy đâu!"

Không biết tự bao giờ, hắn và bartender-san lại trở nên thân thiết như vậy. Có lẽ không phải do hắn tỏ ra thân thiện với anh, mà là anh ta quá tự nhiên gần gũi với hắn.

Hắn cũng không hiểu tại sao anh lại muốn hắn gọi thẳng tên, nhưng hắn cũng không phải hạng người dễ thân thiết với bất kì ai.

"Không. Tôi không có thói quen gọi thẳng tên người khác."

Ngồi vào ghế cạnh người đàn ông trung niên, hắn lắc đầu với Gut, nhún vai.

"Thế thì tôi cũng sẽ không gọi cậu là Nanashi! Nói đi! Họ cậu là gì?"

Thấy hắn giữ khoảng cách với mình, Gut liền làm bộ hất cằm về phía hắn, lớn giọng. Người đàn ông cũng nhìn về phía hắn, muốn hiểu thêm về thân thế hắn.

Nhưng tiếc cho họ, hắn vốn dĩ còn chẳng có tên.

"Tôi mồ côi, Enchar-san! Tôi vô danh!"

Hắn nghiêm túc nhìn Gut, nhấn mạnh hai từ "vô danh".

Gut hơi giật mình, líu lưỡi. Người đàn ông bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn hắn, cứng người.

Sau vài giây bối rối, Gut cúi đầu, nhỏ giọng.

"Xin lỗi... Tôi không biết."

"Đó chẳng phải việc gì to tát, đừng làm vẻ mặt đó."

Hắn nhún vai, hơi cười cười. Gut và người đàn ông nhìn hắn, mắt hơi chuyển sắc. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không hiểu ánh mắt đó có ý gì.

Có lẽ là họ thấy thương hại cho một thân thể nhỏ bé như thế này, nhưng hắn lại thấy có gì đó không đúng. Đó cũng không phải ánh mắt lo lắng cho tương lai của hắn.

Hắn nhớ lại, cũng chưa từng nhớ rằng mình đã gặp ánh mắt như thế này bao giờ, nên có lẽ cứ bỏ qua đi.

Mua một vài ly rượu loại nhẹ, hắn vừa nhâm nhi, vừa tập trung nghe ngóng. Gut cũng bắt đầu nhập tâm vào công việc của bản thân mình và hạn chế bắt chuyện với hắn. Có lẽ đó không phải tất cả lí do, nhưng thôi đừng quan tâm.

_______________________________________

-Hội lính đánh thuê Freiheit, đế quốc Frieden.

-Lính đánh thuê loại tân binh, hạng C, Nanashi (8 tuổi).

-Chỉ số:

 +Sức mạnh: 20

 +Nhanh nhẹ: 4

 +Sức bền: 15

 +Ma thuật: ???

-Danh hiệu: ???

(1)









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top