Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi xuyên qua dãy hành lang dài, hắn được dẫn đến một cánh cửa lớn. Fiona bước tới chỉnh lại trang phục cho hắn, khẽ nói nhỏ.

"Ngài nên tỏ ra thật kính trọng với cha của mình!"

Bỗng giật mình với câu nói của cô người hầu, mày hắn nhíu lại thật chặt, lòng dâng lên một sự khó chịu.

"Cha?"

Không biết từ lúc nào, tay hắn nắm chặt lại, lòng ngực đập mạnh, giọng nói chẳng còn có thể giữ được âm điệu bình thản như mọi lần.

Kế hoạch trốn thoát còn chưa được xây dựng xong đã bị dừng lại, hắn nhanh chóng lập ra một kế hoạch khác để ứng phó với người chuẩn bị gặp. Trường hợp xấu nhất, hắn sẽ bị giết!

Vô thức, gương mặt hắn tối sầm, mắt ánh lên tia sát khí sắt bén, đỏ rực.

Fiona cũng nhận thấy điều đó. Cô ta hơi nhướng mày nhìn hắn, rồi nhếch môi người.

Hắn lại không thấy biểu cảm của cô ta. Điều hắn tập trung nhất hiện tại chỉ có kẻ mà mình sắp gặp.

Cánh cửa lớn được mở ra trước lực đẩy của Fiona, ánh sáng từ trong căn phòng đột ngột chiếu đến dãy hành lang tối tăm.

Ánh sáng có chút làm nhòe tầm nhìn của hắn, nhưng hắn hiện tại không màng nhíu mắt lại. Đôi mắt hắn mở to, nổi đầy tơ máu.

Hắn đã chuẩn bị, chỉ cần xác nhận được kẻ trước mặt có phải người đó hay không, hắn sẽ tấn công ngay.

Mục tiêu hiện tại không phải trốn thoát, mà là sát hại kẻ ở trong căn phòng!

Hắn không còn quan tâm tự do của mình nữa, hoặc là do hắn thật sự quan tâm cái tự do hão huyền đó nên mới phản ứng như vậy, nhưng điều hắn sẽ làm ngay lúc này là chiến đấu, giết chóc, chứ không phải bỏ chạy. Để đảm bảo cuộc sống mà hắn đã định sẵn, đảm bảo cho hắn thoát ra khỏi những sợi tơ điều khiển, đảm bảo hắn không phải một con rối!

Mất vài giây để hắn nhìn rõ được người ngồi trong căn phòng, ở đầu chiếc bàn dài sang trọng. Đó không phải người hắn đã nghĩ, dù cho hắn còn chưa gặp lại người đó ở thế giới này.

Hình như cơ thể của hắn vừa tự thả lỏng.

Trong căn phòng lớn nhìn như phòng ăn, người đàn ông ngồi ở đầu chiếc bàn dài thường dùng cho các bữa tiệc. Sự tráng lệ của căn phòng không dễ gì hình dung, trừ khi tận mắt thấy được.

Chiếc đèn chùm lớn được treo giữa trần nhà, phản chiếu những tia nắng với sự lấp lánh của thủy tinh. Chiếc thảm đỏ trải dưới nền nhà với các hoa văn màu vàng, như một ma trận có trật tự. Phía bên kia của căn phòng là một cánh cửa sổ lớn để mở, thở ra luồng gió tươi mát cùng mây xanh. Người đàn ông mỉm cười thân thiện, với đôi mắt giả dối màu lục đục ngầu. Ông cũng khoát lên một bộ cánh trang trọng với những đường viền màu vàng, chiếc áo lông mềm mại đắt tiền và một cái vương miện nổi bật trên đỉnh đầu. Mái tóc ông ta màu vàng len cùng với những sợi bạc nổi bật, và gương mặt đầy những nếp nhăn cho thấy tuổi tác của mình.

"Đây là quốc vương của đất nước này, và cũng là cha của ngài - Hercules-sama "

Fiona đưa tay giới thiệu, sau khi cúi đầu chào người đàn ông. Sau đó, cô ta lại quay sang hắn.

"Còn đây là hoàng tử thứ, con trai của.....-Albert-sama"

Hắn dường như đã có chút bình tĩnh sau khi xác nhận được người đàn ông, nhưng vẫn dâng lên một chút phản đối đối với ông ta. Trên hết, ông ta vẫn được xem là "cha của hắn" và có thể là kẻ chủ mưu của chuyện này.

"Ngưng lại đi Fiona! Thật kì lạ khi hai cha con gặp nhau mà vẫn phải giới thiệu!"

Hercules bật cười khua tay với Fiona, đôi mày ông ta nhíu lại một cách khó xử, làm nổi lên vài nếp nhăn tuổi già. Nói rồi ông quay sang hắn, tươi cười với tay chỉ vào cái ghế ở đầu bàn.

"Nào con trai! Ngồi xuống đi!"

Hắn im lặng, liếc nhìn ông ta.

"Ngừng lại trò đùa này! Ông có ý gì khi đưa tôi đến đây?"

Giọng của hắn, gương mặt hắn, đôi mắt hắn đều thể hiện rõ sự lạnh nhạt đối với người đàn ông. Hercules cũng hiểu hắn đang muốn điều gì, nhưng ông vẫn không dừng lại nụ cười thân thiện.

Fiona nhìn hắn, trầm ngâm.

Chẳng giống một đứa trẻ chút nào!

Melaine đã kể cho cô hầu nghe về vị hoàng tử này, về cuộc chiến và những hành động của hắn. Nhưng Fiona nửa tin nửa ngờ, cô ta không hoàn toàn tin lời của Melaine về một người thận trọng đến thế lại ở trong thân xác nhỏ bé trước mặt. Nhưng có lẽ bây giờ cô ta đã hơi ngờ vực về suy nghĩ của mình.

Một kẻ quá già đời, nhưng lại vô cùng nhỏ tuổi!

"Con sẽ không thể trị vì vương quốc với sự bồng bột thế đâu, Albert! Fiona, giải thích cho nó hiểu!"

Cô hầu lại cúi xuống một cách kính cẩn với lời vâng dạ không đổi, ánh mắt cô dời khỏi người vị hoàng tử, chuyển xuống chiếc thảm đỏ rực dưới chân ngài.

"Thưa Albert-sama! Hơn một tuần qua thật vất vả cho ngài, xin thứ lỗi cho thần khi không thể chăm sóc cho ngài trong thời điểm khó khăn đó!"

Fiona bắt đầu nói với một vài câu lễ nghĩa theo tục lệ. Hắn có chút khó chịu với cách nói vô cảm của cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top