Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ánh đèn ở trong bếp, lẻn ra phủ lên hành lang một màu xám mờ, đường viền đen tấm ván sàn lộ rõ sự tương phản. Megumi chớp mắt ở đó, một ngọn hải đăng cho những kẻ lang thang vào sáng sớm, dẫn đến sự nghỉ ngơi, đến chiếc ly nước mà anh đem từ đại dương về. Để nó kéo anh đi, theo tiếng gọi của tò mò của nhân ngư đối với điều không thể tránh khỏi. Dừng lại ở lối đi, chỗ ngưỡng cửa.

Itadori ở trong bếp, nhìn chăm chú vào tủ lạnh như thể nó có câu trả lời cho câu hỏi mà Megumi không thể đặt tên, khuôn mặt cậu ấy nhợt nhạt bởi ánh đèn trắng. Mái tóc sáng màu được gột rửa, trở thành một màu nâu xỉn trong cái tĩnh lặng. Như một bóng ma, một mảnh thông tin được xe thành sợi chỉ hữu hình bởi chính tâm trí của Megumi. Một cái chạm mắt, Itadori trông kỳ lạ, sự hiện diện yên ắng hơn cậu ấy trước đây. Đôi chân trần, lộ ra và dễ tổn thương.

Có lẽ Megumi nên rời đi, cổ họng khô khốc.

"Ồ, Fushiguro."

Kể cả giọng Itadori khác hơn bình thường, mép sáng bị mờ. Cậu ấy đóng tủ lạnh lại, tay đầy đồ đạc, màu sắc trường trở lại với cậu như nó không chắc sẽ trở lại.

"Tớ có đánh thức cậu không?" cậu ấy tiếp tục, và. Y như Megumi nghĩ. "Tớ xin lỗi".

"Không," Megumi trả lời. Ý nghĩ giật mình bật dậy trên giường một tiếng thì thầm đã len lỏi qua những giấc mơ không dễ dàng, biến chúng thành cát bụi. Tiếng cửa đóng lại, chắc vậy. "Tôi cần ít nước".

"Ồ," Itadori nói. "Cậu cứ lấy đi."

Megumi vào nhà bếp, đôi chân mang vớ bước trên sàn gỗ bóng loáng, ký ức chỉ anh đến chỗ cái tủ chứa chiếc ly. Cái anh lấy lạnh ngắt khi chạm vào, cứng rắn và quá thực xua tan sương mờ. Anh đổ vào, lượng nhỏ đầy một nửa. Dựa lên bồn rửa khi anh uống, nước nhiễu xuống, níu anh trở về với thực tại.

Itadori bày chiến lợi phẩm của mình trên mặt bàn. Nguyên liệu nấu nướng, Không phải đồ ăn nhẹ. Cậu ấy mở tủ, đóng từng cái lại với tiếng thịch nhẹ. Mảnh vải lỏng lẻo sột soạt theo từng cử động của vai cậu, chiếc áo ngủ quá cỡ được xăn lên. Một lần nữa, Megumi nghĩ, dễ tổn thương.

"Cậu tìm gì?"

"Cái tô trộn."

Megumi đưa cậu cái tô trộn. Lớn và màu trắng, có hình vòng hoa. Vành tô bị mẻ, bởi một sự cố năm ngoái liên quan đến năm hai. Itadori cầm nó như thứ quý giá, giống như nó sẽ thành từng mảnh bởi một áp lực nhỏ nhất. 

"Cảm ơn, tớ nên tìm ở đó." cậu ấy nói, thật dễ dàng. Đổ ra, lòng biết ơn và sự khiêm tốn, nước từ cái rây. Phản ứng của Megumi không đến. Bị rửa trôi xuống cổ họng bởi ngụm cuối, để lại hậu vị đắng nghét không nói nên lời. Anh không biết mình nên nói gì, đối với hình dáng bên ngoài của Itadori vì sự mất ngủ. Bởi một thứ không hiểu nổi.

"Cậu có trở lại giường không?"

"Tôi đoán vậy." Megumi nói với cậu ấy. Itadori gật đầu, để cái tô trên bàn bếp, quay đi. "Cậu đang làm gì thế?"

"À," Cậu gãi sau đầu, ngón tay thon dài xột xoạt chỗ góc, nơi phần tóc hồng và đen gặp nhau. "Làm thịt viên."

"Vào lúc—" Megumi liếc nhìn đồng hồ bếp, ánh đỏ nhấp nháy cho biết, "—2 giờ 37 phút sáng?"

"Tớ không ngủ được," Itadori nói, xoay đầu lại bàn bếp, "muốn-muốn ăn thịt viên."

Đủ vô tư, Megumi giả định. Có lẽ thịt viên vào giữa đêm là chuyện bình thường trong từng năm của Itadori Yuuji, trong cuộc sống của cậu trước đây. Không cách nào mà Megumi có thể biết được, anh biết về cậu chỉ vừa đủ như cậu ấy cũng vậy, chỉ một chút. Ấn tượng, đủ tỏa sáng để in một dấu đâu đó giữa những nhịp đập của trái tim Megumi. Một người gần như xa lạ, người mà cười với anh như thể họ đã là bạn cả kiếp sống.

Anh nên rời đi.

Thay vào đó, Megumi để ly thủy tinh vào bồn rửa, vấn đề của ban ngày, và băng qua. Tham gia cùng Itadori tại bàn bếp.

"Tôi giúp gì được không?"

Đôi mắt Itadori mở to khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi ngươi thổi bóng tối đi.

"Ừm," cậu ấy nói. "Cậu có biết nấu ăn không Fushiguro?"

"Không,"

Một cách muộn màng, Megumi mới nhận ra bản thân vừa mắc phải một sai lầm khủng kiếp. Nhưng Itadori chỉ cười, ngừng lại giữa chừng, khóe môi cong thành một nụ cười ấm áp như mặt trời.

"Chúng dễ thôi," Cậu ấy nói. "Tớ sẽ dạy cậu!"

Công thức rất đơn giản. Itadori là một thầy giáo tốt, hướng dẫn Megumi từng bước dễ như đang học bóng ném. Nỗ lực làm nó dễ dàng. Megumi đang bỏ gà vào, một túi đủ thứ, ở trong tô. Thêm hành lá, băm thành từng miếng nhỏ bởi Itadori. Hai lát gừng, và rồi nghiền nó ra thành một lượng vừa đủ. Muối. Tiêu. Một lòng đỏ trứng, được Itadori khéo léo tách ra, lòng trắng cho lại vào tủ lạnh để 'sau'. 

Megumi ghi thêm điều này vào ấn tượng của anh: Itadori có thể nấu nướng. Đủ giỏi để làm được món bánh trứng đường. Nó không phải điều Megumi trông chờ, một khía cạnh khác bị che dấu.

Tất cả các nguyên liệu được cho vào một lần, Megumi được bảo trộn đi. Với đôi tay trần và Megumi nên tỏ ra khó chịu, bởi vì Itadori hậm hực và đẩy cái tô về phía anh. Nhấn bàn tay vào, nhào trộn những nguyên liệu khác nhau thành một.

"Đây là khúc hay nhất," Cậu ấy nói, tạo hình cho một khối thịt. "Cậu đang bỏ lỡ nó."

"Và lấy đi niềm vui của cậu?"

Itadori khịt mũi như thể Megumi đang đùa, và cậu đặt chiếc nồi lên, ngọn lửa ấm áp trắng nhợt đang bắt chước nụ cười của cậu ấy. Megumi thêm nước dùng vào nồi, nhặt cái tô và đồ dùng và bốn chiếc muỗng anh không hiểu dùng để làm gì. Anh cầm một cái lên, nhìn ánh đèn nảy lên và phân tán ra. Nhìn một Itadori bị biến dạng, lớn hơn bình thường, trước sự phản chiếu của tấm lưng cậu. Chờ đợi, khi Itadori rửa tay, đem hỗn hợp qua kia, lấy hai muỗng, những ngón tay chạm vào nhau. Khó chịu.

Cái muỗng dùng để múc, tạo hình, bỏ viên thịt vào lòng nồi. Kích cỡ và khoảng cách tránh nước dùng bắn tung tóe luôn đều đặn. Họ chia nhỏ nhiệm vụ, nhẹ nhàng lặp đi lặp lại trong sự vô định, đến khi cái tô được vét sạch, vớt bọt bẩn đi.

"Mùi thơm đó," Megumi nói khi họ chờ. "Cậu học nấu nó ở đâu vậy?"

"Ông tớ," Itadori trả lời, mềm mại, như một tấm thảm trên cái cửa tầng hầm. "Chúng tớ đã từng làm nó cùng nhau trong suốt thời gian."

Ký ức xuất hiện trong nhận thức, một góc mơ hồ. Lần đầu tiên họ gặp nhau. Nói chuyện. Bệnh viện, màu xanh thẳm của hoàng hôn. Itadori, khi đang chịu tang, cuộc sống bình thường của cậu sắp vỡ tan. Đã tan tành rồi.

Vào lúc đó, Megumi không ghi điều đó vào sổ, không nghĩ về việc ghi nó vào sổ, bị cuốn vào mạch đập của lời nguyền vang vọng qua từng nhịp tim. Đã bị bối rối, sau đó, khi Itadori nói rằng con người có thể chết, giống như một sự ngộ nhận chứ không phải một sự thật hiển nhiên.

Bây giờ, những ký ức xoắn lại một cách hoàn hảo, khắc từng mảnh vào Megumi rằng Itadori đã khẳng định là của cậu ấy.

"Ồ," Anh nói, ngập ngừng. "Tôi xin lỗi."

"Tại sao?" Itadori hỏi, lăn một viên thịt với cái muỗng. Phía dưới có màu vàng nâu và đầy hứa hẹn. "Lão già sẽ vui về chuyện này."

"Thật chứ?"

"Ừ," Itadori vẫn đẩy những viên thịt qua lại, mỗi cái một lần. Megumi thử một cái, vụng về, nỗ lực của anh phải đẩy hai cái trong Itadori chỉ một, "Ông thích quấy rầy tớ vì không có bạn. Phàn nàn mỗi lần tớ đến thăm."

Cậu ấy nói nghe có vẻ rất thích thú.

"Kể cho tôi thêm về ông ấy đi."

Cái cách mà Itadori kể về ông cậu ấy như là một chiến công vậy, một tháp truyện kể, khó chịu và vui vẻ, một đài tưởng niệm dành cho sự hiện diện của người đàn ông. Ông ấy nuôi lớn Itadori, sự nhận thức lún vào dạ dày của Megumi, một cái hố đá nuốt trọn toàn bộ. Dạy cậu ấy cách nấu ăn, cách vung nắm đấm, cách sống. Bướng bỉnh như kẻ cứng đầu ngu ngốc.

Itadori kể trông như một chiếc nồi sủi bọt đang chực chờ trào ra. Cậu ấy múc thịt viên ra, chia nhỏ thành những phần bằng nhau, và kể Megumi nghe cách cậu học làm chúng. Cách cậu cắt đứt tay khi thái hành, cách cậu lo lắng nếu lỡ phá hỏng nó. Cách ông cậu xoa dịu những lo lắng đó bằng cái vuốt ve của bàn tay xương xẩu, một tình cảm cộc cằn hiếm thấy. Đốt cháy lưỡi cậu khi háo hức thử chúng. Chúng ngon đến nhường nào, cậu đã tự hào biết bao.

Megumi ngạc nhiên nếu anh là người đầu tiên được nghe những câu chuyện đó. Ăn thịt viên thay vì hỏi hang, ấm cúng và thoải mái, lấp đầy khoảng không trống rỗng trong lòng anh.

"Chúng ngon ghê," anh nói với Itadori.

"Tớ nói rồi mà," cậu ấy đáp, miệng đầy thịt viên. "Món đặc biệt của Itadori Wasuke."

Họ ăn mà không nói chuyện nhiều. Itadori chén sạch phần của cậu ấy, và sau đó là hầu hết phần của Megumi, đề xuất lên vì Itadori là người đói bụng, người chọn làm ra chúng, Megumi chỉ xen vào. Cậu ấy cười toe toét trong sự đánh giá, má phồng lên vì đồ ăn, có thể gây chết người như bất cứ lời nguyền nào. Sau đó, họ dọn dẹp. Cái nồi, cái tô, muỗng. Dòng nước chảy ròng ròng qua sự yên lặng.

"Cảm ơn Fushiguro," Itadori nói sau đó, khi họ trên đường trở về phòng.

"Vì cái gì?"

Họ dừng lại bên ngoài cửa phòng Itadori, ánh trăng rọi qua cửa sổ là thứ dẫn lối duy nhất của họ. Ngọn đèn duy nhất.

"Vì đã nấu ăn với tớ," và cậu ấy quay đi. Trong khoảng tối, Megumi không thể thấy vẻ mặt của cậu. "N-nó tuyệt lắm."

Giọng cậu rung rung, ẩn trong bóng đen.

"Tất nhiên."

Một cái gật đầu, một lời chúc ngủ ngon, và Itadori đi mất, cánh cửa rít lên ở phía sau cậu ấy. Megumi trở về phòng của anh, nằm trên giường. Cố gắng chìm vào giấc ngủ, tỉnh táo hơn trước đó, tiếng kêu xèo xèo của miếng thịt lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Vào ban ngày, Itadori lại tươi sáng, vui vẻ, hăng hái như mong đợi.

Chén dĩa trong bồn đã được rửa. Cậu ấy bật cười với tất cả trò đùa của Gojo và mỉm cười thật tươi như cậu đã tạo ra. Đồ ăn xung quanh Kugisaki và mái tóc lộn xộn của Megumi và sôi động đến nhức nhối. Cậu ấy không nói đến chuyện đêm qua, như thể ánh dương đã thiêu rụi nó.

Nhưng.

Ba ngày sau, Itadori Yuuji chết. Và hai ngày sau hôm đó, Megumi thấy chính mình trong bếp, làm thịt viên.

_______________________________________

Ghi chú của tác giả:

Một trong những điều đầu tiên thu hút tôi đến với JJK là khung truyện của chương đầu tiên trong manga khi Yuuji đang cố gắng không khóc sau khi ông cậu qua đời. Điều đó rất thật đối với tôi, vì ông tôi cũng qua đời sau nhiều tuần trong bệnh viện khi tôi 15. Chắc rồi, sau đó tôi không đánh nhau với bất cứ nguyền hồn nào, nhưng toàn bộ những điều 'không sao cả' của Yuuji đã gây ấn tượng với tôi. Trở lại trường học và cố tỏ ra bình thường và không biết đau buồn hay nói về điều đó. Dù sao đi nữa. Nỗi buồn kỳ lạ cụ thể khi nhớ về ai đó đã sẵn sàng ra đi và bạn biết điều đó sẽ đến: Tôi cảm thấy đó là một trong những cốt lõi của JJK, kể cả những sự kiện manga gần đây.

Luyên thuyên một bên, cũng chỉ muốn biết Yuuji đã dạy Megumi làm thịt viên khi nào và thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top