Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất kỳ ai trong trang viên này cũng là một kẻ điên dị dạng, dù rằng vẻ ngoài có hoa mỹ, tốt đẹp đến đâu thì cũng có lúc không thể che đậy được sự điên loạn của mình. Vậy nên trừ những lúc làm Kẻ sống sót ra, chủ trang viên đó còn cho những kẻ điên giải tỏa bằng cách biến họ thành Thợ săn.

"Không biết chừng nào mới dạng thợ săn của nhóm Emma nhỉ?"

Emily vừa bước ra map đấu thì than thở liên tục với các đồng đội của mình, cô bác sĩ của trang viên lúc nào cũng rất bận rộn, dù rằng bị thương nhiều vô kể cũng rất ít khi có thời gian chữa trị vết thương cho mình.

"Ai mà biết được, có lẽ sẽ có lúc chủ trang viên nổi hứng thôi."

Naib châm một điếu thuốc rồi nhẹ nhàng phả khói, Emily vuốt tóc rồi nhắc nhở.

"Đừng hút quá nhiều thuốc, mùi hôi lắm."

"Đã biết."

Đôi mắt mệt mỏi của Lính Thuê nhìn về phía cổng thoát, thợ săn của ván này là Ithaqua hay còn gọi là Kẻ gác đêm. Như mọi khi, trên người con quái vật kia vẫn thấm đẫm mùi của máu và gió tuyết lạnh lẽo, đôi mắt dưới hốc của tấm mặt nạ lộ rõ vẻ điên cuồng và man rợ không chút nhân tính, nếu không phải trong trò chơi cấm tuyệt đối hành động giết chết Kẻ sống sót thì con quái vật kia e là đã treo hết Kẻ sống sót lên rồi cào xé từng miếng thịt để họ chảy máu đến chết rồi. Nữ bác sĩ nhìn theo tầm mắt của gã lính thuê, trên khuôn mặt mệt mỏi hiện rõ vẻ bất mãn.

"Naib, đừng tùy tiện nhìn chằm chằm vào Ithaqua, sẽ bị cậu ta đánh đó."

"Giờ đang là ngoài trận đấu, sợ gì nó?"

Naib dửng dưng nói rồi dùng đầu ngón tay gõ gõ lên thân điếu thuốc, tàn thuốc xám xịt rơi xuống rồi cuốn theo làn gió nhẹ, hoàn toàn tan biến. Ở trong trang viên này rất ít ai có thể một mình đánh chết một con heo rừng, Naib và Ithaqua là một trong hai người có khả năng đó nên về căn bản, Naib không sợ Ithaqua và Ithaqua cũng không sợ Naib, thế nên, đối mặt với lời cảnh cáo của Emily, hắn không mấy để tâm. Gã thợ săn cảm nhận được tầm mắt của Lính Thuê, chiếc rìu treo lồng đèn khẽ run lên như thể sắp sửa lia qua rồi cắt đứt cổ họng của kẻ đang nhìn mình chằm chằm. Naib đưa tay lên để hút thuốc, đôi mắt rũ xuống rồi lại nhấc lên, nhìn chằm chằm vào Ithaqua như thú săn mồi.

"Ranh con, thu cái mắt lại."

Ithaqua không sợ gã Lính Thuê nhưng lại nghĩ đến việc sẽ bị làm phiền bởi gã Jack Đồ Tể và nàng Sơn Ca nên hừ giọng rồi thu vũ khí về, giọng nói nhẹ nhàng ma mị cũng cất lên.

"Đừng để tao gặp lại mày ở trận tới, Lính Thuê."

Tiếng đi nặng nề của gã thợ săn càng lúc càng xa, Emily vuốt vuốt ngực, an ủi trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình rồi mắng.

"Naib, đã nói bao lần rồi mà, đừng tự nhiên đi khiêu khích Ithaqua, tên đó rất dễ ghi thù và còn thù rất dai nữa, kiểu gì cũng sẽ dí chết cậu."

Naib không quan tâm, Emily mím môi rồi nói.

"Cheshire, nếu cậu không nghe lời thì tôi sẽ mách Cloak cấm túc cậu."

Cheshire là tên skin S của gã Lính Thuê lẫn biệt danh trong hội Lính Thuê của hắn, gã Lính Thuê nhún vai, nói với Emily sẽ về nhà rồi từ tốn rời đi.

Ithaqua vừa rời khỏi map thì lại gặp nàng Sơn Ca, nàng ta vẫn bí ẩn và xuất hiện bất ngờ như mọi khi, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp.

"Night Watch, chủ trang viên muốn gặp cậu và bàn về chuyện mà cậu đã đề xuất lần trước."

Gã thợ săn cao nhòng ngày thường hờ hững không chịu nghe lời bất kỳ ai hôm nay tự nhiên lại dễ bảo đến kỳ lạ, gã đặt vũ khí lên vai rồi bước theo nàng Sơn Ca, tâm trạng u ám cũng vì tin tức này mà trở nên khá khẩm hơn.

Chủ trang viên là người rất bí ẩn, Ithaqua chỉ được gặp người này hai lần là lần đi vào trang viên và lần chào đón đứa em nuôi là mình ở thế giới khác, Morning Star, lần này là lần thứ ba và cũng là đáp án cho yêu cầu mà hắn đề nghị với người này ở lần gặp thứ hai, để người mẹ đã mất đi lý trí của hắn đi vào trang viên này và chữa trị cho bà.

"Đáng tiếc là yêu cầu đó của cậu không thể thực hiện được."

Chủ trang viên ngồi trong phòng trà với chiếc mặt nạ đã che khuất toàn bộ khuôn mặt, không thể nghe rõ chất giọng là nam hay nữ, cũng chẳng thể biết dáng vẻ thế nào vì đã bị bóng tối che khuất nên dù Ithaqua tức giận và muốn ám sát thế nào thì cũng không thể ra tay được, lau vũ khí trong tay một cách bất mãn, gã thợ săn được sinh ra trong đêm tuyết chất vấn.

"Ngươi đã hứa với ta là sẽ đưa người quan trọng nhất trong cuộc đời mình vào đây mà, vì sao lại không giữ lời hứa?"

Chủ trang viên xoa cằm, cười bảo.

"Phải, tôi đã hứa sẽ mời người quan trọng nhất cuộc đời cậu vào trang viên chứ không hề hứa là sẽ đưa người đã mất lý trí vào nơi này. Và người mẹ bất hạnh của cậu đã hoàn toàn mất đi lý trí, có chữa trị cũng chữa trị không được."

Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Ithaqua tối sầm đi, ngọn lửa hận thù bốc lên ngùn ngụt. Mẹ của gã mất lý trí như vậy đều là do đám thợ săn chết tiệt và thứ dơ bẩn có khuôn mặt giống gã gây ra! Dù rằng đã tự tay đâm chết thứ dơ bẩn đó nhưng gã vẫn chưa thỏa mãn, thứ dơ bẩn đó xứng đáng chết và bị chà đạp hàng vạn lần để trả giá cho những gì mà thứ đó và gia đình đáng nguyền rủa kia gây ra. Chủ trang viên làm như không thấy sự phẫn nộ từ gã thợ săn mà chỉ hỏi.

"Vậy cậu muốn đổi ai khác vào đây?"

Nếu không thể là mẹ vậy thì ai sẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời của con quái vật man rợ này đây? Ithaqua không biết và cũng lười biết, cuộc đời này của gã chỉ cần mẹ và chỉ cần duy nhất người phụ nữ ấy thôi. Nghĩ thế, Ithaqua đứng lên rồi lạnh nhạt nói.

"Không cần, tôi không có hứng."

"Ôi chà..."

Chủ trang viên tặc lưỡi rồi cười nói.

"Vậy thì thế này nhé. Người mà cậu căm hận nhất trên đời này là ai, dù kẻ đó đã chết và chỉ còn là một linh hồn thì tôi vẫn có thể lôi người đó đến cho cậu."

Ithaqua gằn giọng.

"Đừng có nhiều chuyện, nếu mẹ tôi không thể vào đây thì bất kỳ ai cũng là rác thải."

"Nhưng cậu đâu thể xả cơn giận và bất mãn của mình lên rác thải."

Chủ trang viên cười khúc khích rồi nói.

"Chúng tôi dự định sẽ thêm một Kẻ sống sót mới dạng linh hồn và người được chọn là một trong số những người có quan hệ mật thiết với Thợ săn. Nhưng cậu biết mà, nếu cho những người đó vào thì đa phần các Thợ săn của chúng ta đều không nỡ ra tay, trò chơi mà tôi xây dựng cũng sẽ càng thêm nhàm chán."

Ithaqua đã hiểu ý của Chủ trang viên, gã im lặng nghe Chủ trang viên nói tiếp, ngọn lửa thù hận đang cháy trong lòng ngày càng mãnh liệt.

"Hắn sẽ đến đây?"

"Phải, kẻ mà cậu hằng căm ghét, Nathaniel Norwell sẽ đến đây với tư cách là một kẻ sống sót."

".... Tôi được giết hắn chứ?"

"Thôi nào, luật của tôi là không được giết chết ai mà."

Chủ trang viên cười đến là thích thú.

"Nhưng vì Nathaniel chỉ là một linh hồn thôi nên dù cậu có đánh, chém và hành hạ đến mức nào cũng không chết được đâu. Một món đồ trút giận có thể tự tái tạo nhiều lần, hợp ý cậu chứ?"

Hợp ý chứ, Ithaqua đã từng hối hận không ít lần sau khi tự tay đâm chết Nathaniel. Loại người đó chỉ đâm một nhát thôi là không đủ, phải giày xéo và hành hạ nhiều lần đến mức muốn chết mà không chết được mới đủ. Ithaqua bật cười, đôi mắt tinh quái tràn ngập sự hứng thú lẫn hả hê mỗi khi nghĩ đến việc bản thân có thể tự tay bóp nát lẫn chà đạp kẻ thù đã biến mẹ mình thành kẻ điên loạn.

"Việc này thú vị đấy, mong ngươi có thể giữ đúng lời hứa và đưa kẻ đó đây cho ta."

Nói xong, gã thợ săn đủng đỉnh rời đi, chiếc đèn treo trên cây rìu đung đưa khiến ánh sáng leo lắt và ảm đạm cũng không ngừng uốn éo như sắp sửa đốt thứ gì đó thành tro tàn. Đợi cho Ithaqua rời đi, nàng Sơn Ca đứng ngoài cửa mới đi vào rồi lẳng lặng nhìn Chủ trang viên.

"Vì sao ngài lại làm vậy?"

Chủ trang viên mân mê chiếc nhẫn được đeo ở ngón cái, ánh sáng từ viên hồng ngọc phản chiếu lại một góc sườn mặt trắng nhợt.

"Đơn giản là để giải trí thôi. Nathaniel Norwell đến đây sẽ khiến trò chơi của chúng ta trở nên thú vị hơn mà."

"Dù rằng cậu ta đã chết?"

"Chết rồi thì đã làm sao?"

Chủ trang viên híp mắt.

"Chỉ cần có thể giải trí thì sống hay chết cũng đâu có ý nghĩa gì."

Nathaniel tỉnh lại và nhận ra trước mắt mình tối đen. Nếu cậu nhớ không lầm thì bản thân đã tự thiêu cùng với tòa án trong trấn rồi mà, vì sao cậu vẫn còn sống nhỉ? Nhẹ nhàng lăn người một cái, Nathaniel nhíu mày khi cảm nhận cơn đau trải dài khắp thân thể của mình.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Giọng nói tương tự mấy phần truyền vào tai, Nathaniel cứng đờ người rồi hốt hoảng.

"Ai?"

Chủ nhân của giọng nói là người cũng có khuôn mặt lẫn vẻ ngoài giống Nathaniel nhưng đồ trên người lại có phần cao cấp và quý giá hơn nhiều.

"Tôi là cậu ở một thế giới khác, cậu có thể gọi tôi là Glory."

Nathaniel không vội vàng cử động, tay cũng sờ sờ rồi quơ quào trên chiếc giường êm ái. Glory nghe thấy tiếng động liền nói.

"Đèn giường ở bên trái và trên cao một chút, với từ từ thôi."

Nathaniel không cảm nhận được ác ý từ Glory cho nên cũng dễ dàng làm theo, nhưng dù nghe được tiếng đèn mở, ánh sáng vẫn không xuất hiện khiến cho Nathaniel trầm mặc. Glory cong môi cười, đôi mắt nhắm nghiền cũng hơi mở ra, đôi đồng tử xanh đậm có chút mất tự nhiên nhìn vào hư không khiến người khác dễ dàng nhận ra người này là một kẻ mù.

"Với chúng ta, dù có ánh sáng hay không thì trước mắt đều là một khoảng không đen ngòm mà thôi."

Nathaniel nhớ ra điều gì đó rồi đưa tay ra để tắt đèn.

"Anh nói đúng, bất kể là sáng hay tối, tất cả đều như nhau."

Nathaniel đã tự thiêu đôi mắt của mình trước khi châm lửa đốt cháy tòa thánh nên bây giờ cậu cũng chỉ là một kẻ mù lòa vô dụng. Glory cảm nhận tâm trạng của Nathaniel biến đổi thì nói.

"Cậu có muốn biết chúng ta đang ở đâu và là gì không?"

Nathaniel im lặng, Glory trả lời.

"Chúng ta đang ở trang viên Oletus với thân phận là Kẻ sống sót trong một trò chơi săn lùng, tạm thời, tên gọi chung của chúng ta là "Kẻ truyền đạo"."

"Nhưng không phải tôi đã chết rồi sao?"

Giọng của Nathaniel trầm và khàn đục vì đã hít quá nhiều khói, so với giọng nói nhẹ nhàng tao nhã như một bảng nhạc yên bình của Glory thì giọng của Nathaniel lại giống như một bảng nhạc trầm lắng nặng nề.

"Phải, chúng ta đều đã chết."

Glory thở dài một cách bất đắc dĩ.

"Tôi cũng không biết vì sao chúng ta được đến đây dưới dạng linh hồn nhưng mọi người ở đây có vẻ rất hòa đồng, chúng ta có thể từ từ hỏi họ về mọi chuyện sau."

Vì bị mù nên các giác quan khác của Nathaniel và Glory khá nhạy, cả hai có thể nghe được tiếng xì xầm và nói chuyện đầy vui vẻ của người bên ngoài, trong đó còn có thể nghe được tiếng nói cười rất hồn nhiên của con gái. Nathaniel siết chặt chăn trong tay, căng thẳng hỏi.

"Ở đây có phụ nữ sao?"

"Hả? Ừm, đúng thế."

Nathaniel im lặng nhưng cơ thể mảnh khảnh lại hơi phát run, khuôn mặt trắng bệt lại càng lúc càng trắng.

"Tôi không thể ở chung với phụ nữ, tôi không thể."

"?"

Glory nhìn Nathaniel đầy nghi hoặc và thắc mắc, theo Chủ trang viên nói thì cũng giống Glory không thích phụ nữ, Nathaniel cũng thế nhưng nguyên nhân và lý do thì khác nhau. Với Glory, Glory ghét phụ nữ là vì các nữ hầu đã cấu kết nhau phản bội mẹ cũng như giết chết em trai của y, đôi mắt y bị mù cũng là do một người phụ nữ với mái tóc đỏ tung bột gây mù vào mắt đây. Còn Nathaniel, nếu bảo cậu không thích phụ nữ thì nói đúng hơn cậu ta lại sợ họ.

Vì sao nhỉ?

Nathaniel không có ý giải thích hay trả lời vì giống như bị chọc vào điểm mấu chốt nào đó nên Glory cũng không hỏi nhiều, y đan tay vào nhau rồi nói.

"Hôm nay vì chúng ta mới đến nên mọi người tổ chức tiệc chào đón. Từ ngày mai trở đi, tôi và cậu đều phải đi huấn luyện để hai tuần nữa sẽ tham gia vào trò chơi. Nếu cậu còn mệt thì hãy nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ra ngoài."

Nathaniel lấy lại bình tĩnh rồi lắc đầu.

"Không, tôi sẽ ra cùng anh."

Glory khuyên nhủ.

"Ở đây không phải thái ấp Norwell, cậu không cần tự ép mình tham gia vào các bữa tiệc."

Nhưng Nathaniel vẫn muốn ra ngoài, Glory lại thở dài, bàn tay đặt lên đùi cũng giơ lên rồi xoa đầu Nathaniel khiến cậu giật bắn.

"Anh!"

Glory dịu dàng nói.

"Chủ trang viên nói rằng các "Kẻ truyền đạo" từ mọi thế giới khác được xem là anh em với nhau, tôi lớn tuổi hơn cậu nên sẽ là anh trai. Em trai à, việc gì cũng đã có anh lo rồi, không cần phải tự gò ép mình rồi chịu khổ sở đâu. Ở đây là trang viên Oletus, mọi việc Nathaniel làm đều không còn bị gò bó trong khuôn khổ của gia tộc đâu."

Có lẽ vì bị mất em trai từ nhỏ nên Glory rất yêu mến những người mà mình xem là em nhỏ, và cũng vì đã từng là gia sư cho Hoàng đế nhỏ tuổi hơn mình nên Glory rất thấu hiểu vất vả mà những người thừa kế phải chịu. Sau khi thuyết phục Nathaniel nghỉ ngơi và hứa sẽ mang chút đồ ăn từ bữa tiệc vào, Glory cũng đứng lên rồi nhẹ nhàng bảo.

"Đồ ăn sẽ tới ngay đây, Nathan nghỉ ngơi nhé."

Nathaniel bị rút gọn thành Nathan lại tạo nên sự gần gũi và thân thiết, Nathaniel cũng thấy mệt mỏi cho nên liền nằm xuống rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Dù vẫn chưa biết đây là đâu nhưng nếu cậu vẫn còn sống thì tức là vẫn có việc còn cần cậu làm, lại nghĩ đến thái độ mà Glory làm cho mình, Nathaniel mím môi rồi nhắm mắt lại.

Nếu như cậu không bị mù thì có lẽ sẽ nhìn thấy vẻ ngoài của Glory nhỉ? Không biết Glory có giống mình nhiều chỗ không nhỉ? Chắc là không, Glory tốt bụng, dịu dàng và hòa đồng như thế thì làm sao có thể xấu tính và hống hách như cậu chứ.
~•~

Glory là Skin S của Nathaniel trong fic này. Trước khi tạch, cậu từng là Thánh tử của tòa thánh, trong cuộc đời của Glory đã từng bầu bạn và phò tá hai vị Hoàng đế là anh em ruột của nhau, Hoàng đế đầu tiên được Glory phò tá là bạn từ nhỏ nhưng không may qua đời vì bệnh tật, Hoàng đế nhỏ là học trò của y được y dạy dỗ và đào tạo. Cả hai đời Hoàng đế đều được y phò tá rất tốt nên cái tên Glory còn có ý nghĩa là người tạo nên vinh quang.

Glory không có em trai sinh đôi và Ithaqua trong thế giới của y nhỏ hơn y tám tuổi, Ithaqua ở đây cùng mẹ của đã chết vì bị hầu gái cấu kết nhau hạ độc. Về sau, khi Glory lớn lên thì vô tình biết mẹ và em trai bị Hoàng Hậu âm thầm hạ lệnh ám sát cho nên y đã tự tay giết chết hai đời Hoàng đế để trả thù cho mẹ với em trai mình. Thế nên về bản chất, Glory rất nhẫn tâm và khôn khéo nhưng đồng thời cũng rất yêu quý mẹ cùng em trai chết yểu của mình nên sẽ không để yên cho bất kỳ ai hại Nathaniel.

Khẩu hiệu bây giờ: "Em trai tui (Original) là nhất, tui yêu em ấy rất nhiều!"

Khẩu hiệu về sau: Ddjt m* thằng lợn rừng (Ithaqua), mày thử động vào em tao (Original) nữa xem, hoặc mày hoặc tao, có đứa phải xách tay nải về với Chúa!

Trùm cung đấu, ngoài thì cười ngon ngọt nhưng bên trong thì âm thầm thọc chết mí người :')

Trước mắt chưa biết nên ghép với Ithaqua nào nhưng tạm thời sẽ là bảo kê gắt nhất cho Nathaniel.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top