Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nathaniel thực chất không sống lại giống như Ithaqua, vì nếu sống lại, với những đau khổ mà Nathaniel đã từng trải qua ở kiếp trước thì sẽ không lạ gì nếu cậu tự sát vào ngày sinh nhật bảy tuổi của cả hai.

Trên thực tế, Nathaniel chỉ hiểu chuyện hơn những đứa trẻ bình thường và đọc nhiều sách nói về tâm lý, về những cuộc chiến ngầm trong gia đình khi bị mẹ mình phạt cấm túc, giam lỏng trong phòng ngủ thôi. May là có gia sư Morrow luôn sẵn sàng giải đáp thắc mắc và cũng khá thương cậu cho nên ít nhiều gì thì Nathaniel cũng hiểu được tâm trạng phức tạp lẫn mong đợi sâu thẳm trong tim của cha mẹ mình.

Đêm đó, Ithaqua lại lén lút chui vào phòng ngủ của Nathaniel và thấy anh mình đang ngồi bệt xuống đất để ngước mắt nhìn trăng trên trời.

"Sao anh lại ngồi đây thế?"

Ithaqua đột ngột ôm Nathaniel từ sau lưng, chăn bông trùm trên người cũng được rũ xuống để bao phủ cơ thể của cả Nathaniel. Nathaniel đã sớm quen với sự xuất hiện đột ngột của em mình nên chỉ chăm chú nhìn mặt trăng sau cửa sổ sát đất dẫn ra ban công, đôi mắt trong veo buồn rười rượi.

"Hôm nay anh đã nói chuyện với mẹ và có thái độ không được đúng mực với mẹ."

Ithaqua vờ như kinh ngạc rồi thốt lên.

"Mẹ nghiêm khắc như thế mà anh cũng dám có thái độ không đúng mực sao?"

Nathaniel thở dài, khuôn mặt cũng xìu xuống.

"Em đó, lúc nào cũng nói bậy thôi."

Ithaqua gãi gãi đầu rồi vòng tay ôm anh mình.

"Thế anh đã nói gì với mẹ mà lại không đúng mực?"

Nathaniel im lặng một chút như để ngẫm nghĩ rồi mới nói tiếp.

"Anh nói với mẹ là không muốn giành giật vị trí chủ nhân trong nhà với em."

"Vị trí chủ nhân là gì?"

"Là vị trí của cha chúng ta, cha có thể làm mọi việc vĩ đại đều là nhờ vị trí này. Sau này, khi cha mệt và muốn giao lại vị trí này thì em hoặc anh sẽ là người đi lên vị trí đó."

"À... Vậy thì vì sao em phải lên vị trí đó? Anh rõ ràng lớn hơn em nhiều mà."

Nathaniel đưa tay lên véo mặt em mình một cái, đôi mắt trong veo lại chớp.

"Anh không có năng lực đó, em thích hợp hơn anh nhiều. Với lại, nếu anh miễn cưỡng nhận vị trí ấy thì cũng sẽ không có nhiều người yêu thích đâu."

Ithaqua lúc này chợt hỏi.

"Anh vẫn còn hận em lúc em làm điều đó ở trang viên à?"

Nathaniel ngây người, hỏi ngược lại.

"Trang viên nào? Hận gì cơ?"

Nathaniel mỗi khi ngơ ngác không hiểu gì thì chân mày sẽ nhướng lên, giọng điệu cũng sẽ ngập tràn sự hoang mang và khó hiểu, Ithaqua cẩn thận thăm dò rồi thì mới an tâm cọ cọ má anh mình.

"Không có gì đâu anh. Trở lại vấn đề vị trí, vì sao anh nghĩ là mình không hợp?"

Nathaniel đáp ngay mà không chút do dự.

"Anh muốn làm linh mục ở nhà thờ địa phương thay vì làm chủ nhân nhà Norwell giống cha."

Nhưng chính anh về sau đã châm lửa đốt sạch sành sanh những nơi mà mình đã từng muốn đến.... Ithaqua bất lực nghĩ rồi cúi đầu nũng nịu với anh mình.

"Nếu vậy thì anh sẽ không còn ở nhà với em đúng không? Em không chịu đâu."

Nathaniel vẫn còn là một đứa trẻ, vẫn chưa nghĩ sâu xa đến nước này nên cũng thoáng bối rối.

"Anh sẽ thường xuyên về nhà thăm em, em đừng có buồn."

"Ứ chịu, em muốn anh ở luôn trong nhà với em cơ."

Dù có hơi mất mặt một chút nhưng Ithaqua đang thể hiện lại y chang cảnh tượng Knight làm khùng làm điên với Glory và Morning Star đang bày trò với The Captive. Gã biết chắc rằng phản ứng tiếp theo của anh mình sẽ là.

"Ithaqua, em đừng bày trò nữa."

Đấy, y như hai con người nổi tiếng cứng nhắc và đoan chính không ăn mềm cứng kia luôn, nhưng hai con người kia trải qua biến cố rồi mới không để ý chứ còn Nathaniel bảy tuổi thì khác, dễ dụ và dễ mềm lòng vô cùng.

"Em nói thật mà, em không muốn xa anh chút nào."

".... Nhưng về sau em sẽ có vợ con và gia đình của mình mà, làm sao có thể ở một mình cả đời với anh được."

Nhìn khuôn mặt đang tỏ vẻ nghiêm túc của nhóc Nathaniel bảy tuổi làm Ithaqua thấy ngứa ngáy vô cùng, gã rướn người, cắn một cái lên má của Nathaniel làm cậu bé ngây người.

"Em không cưới vợ đâu, anh đừng lo."

"Nói bậy!"

Nathaniel giận dữ quát lên rồi bị Ithaqua ôm chặt.

"Em không nghe anh nói nữa đâu, nếu anh không làm chủ nhân nhà Norwell thì em cũng không làm, nếu cha muốn thì kêu người khác làm thay đi."

Rồi còn chưa thấy đủ, Ithaqua ngang ngược bế anh mình lên giường rồi lăn quay ra để xà nẹo với cậu.

"Anh ơi, vai với người em đau quá à, anh thoa thuốc cho em đi."

Lời mắng người vừa trào lên cổ họng đã bị nuốt ngược lại. Nathaniel biết em mình luyện kiếm vất vả lại đau lòng vì thấy gã than đau lên liền lật đật lấy lọ thuốc mỡ ra để thoa lên các vết thương và xoa bóp những chỗ đau cho gã.

Dưới ánh nến dịu dàng, khuôn mặt của Nathaniel cũng trở nên nhu hòa và dễ chịu hơn hẳn, những ngón tay hồi chiều còn ấn lên phím đàn đen trắng giờ đây ấn lên những thớ thịt đau nhức của Ithaqua làm cho gã cảm thấy hạnh phúc và dễ chịu vô cùng. Đây là người anh trai mà gã đã đánh mất ở kiếp trước, kiếp này gã nhất định sẽ không buông tay anh ra và để mặc anh chìm vào bể sâu đau khổ đâu.

Nếu Nathaniel không thích làm chủ nhân của gia tộc này thì gã sẽ làm thay cậu, nhưng gã tuyệt đối không cho phép Nathaniel rời xa mình, Nathaniel phải ở cùng gã, dính chặt vào gã và không được làm việc tại tòa thánh nữa!

Nhưng nếu Nathaniel vì muốn làm việc ở tòa thánh mà cãi nhau với gã thì sao? Vậy thì gã sẽ phá hủy tòa thánh lẫn những thứ liên quan đến chúng, chỉ cần thứ đó không tồn tại thì Nathaniel sẽ không phải đau khổ, cả những người phụ nữ bị buộc tội oan ức cũng sẽ được giải thoát và sống một cuộc đời tự do. Vậy nên, để hủy diệt tòa thánh và tòa án mà quý ngài Norwell luôn tự hào nhất, gã buộc phải nắm chặt gia tộc này trong tay mình.

Nên nhiều năm sau đó, khi Ithaqua đã trở thành chủ nhân của nhà Norwell và đường đường chính chính ôm anh trai mình vào lòng, vùng đất mà gã nắm trong tay đã được giải thoát và trở về hình dạng mà nó nên có.

Còn hiện giờ thì khác, Ithaqua và Nathaniel vẫn còn quá nhỏ và có quá nhiều vấn đề còn đang tồn tại giữa hai người, nếu có thể gỡ ra khúc mắc nào thì Ithaqua sẽ mừng khúc đó. Nhưng trên thực tế, vấn đề duy nhất cần giải quyết ở đây chỉ có gã mà thôi, nói sao nhỉ, Nathaniel ngay từ đầu đã là một người theo đạo nên bản tính cũng rất hiền lành dễ chịu, một khi đã buông rồi là sẽ buông luôn cho đầu óc thanh thản, vậy nên từ lúc có Ithaqua gồng gánh cái nhìn của người lớn thì Nathaniel cũng bắt đầu lười thể hiện những mặt tốt nhất của mình.

"Cậu Ithaqua, cậu ở đâu rồi!"

Một nữ quý tộc vừa nói vừa đi vào vườn kính của nhà Norwell, nhìn nàng trông có vẻ rất gấp gáp và khá bực tức khiến dáng vẻ ưu nhã cũng ít nhiều bị ảnh hưởng đến. Nàng ta đi thẳng đến chỗ đình nhỏ trung tâm rồi nhìn thấy bóng dáng mà mình muốn tìm đang ngồi tựa vào ghế mây để đọc sách, hít một hơi thật sâu để khiến bản thân bớt giận, nữ quý tộc bước đến rồi nói.

"Cậu Ithaqua, xin cậu hãy cho tôi một lời giải thích về hành động ban nãy."

"Ithaqua" dứt mắt ra khỏi quyển sách dày cộp đang đọc, đôi mắt xanh trong veo luôn điềm tĩnh nên dù có nghe lời chất vấn bất ngờ, nét yên ả trong đôi mắt vẫn không hề thay đổi.

"Tôi là Nathaniel."

Nữ quý tộc kia nhìn kỹ một chút thì mới ngây người khi nhận ra mình nhận lầm và trách sai người, cậu Ithaqua và cậu Nathaniel tuy là song sinh nhưng sự khác nhau giữa hai người là điều khó có thể chối cãi. Cậu Nathaniel thích đọc sách nên mỗi khi cậu xuất hiện thì trên tay đều sẽ là một quyển sách khác nhau và dày hơn quyển trước rất nhiều, còn cậu Ithaqua thì khác, cậu ta không thích đọc sách và cũng không thích học tập nên thường trốn đi chơi rất nhiều. Lớp học hôm nay chính là một ví dụ.

"Phu nhân nói là Ithaqua vì không thích tập nhảy cho nên đã dọa bạn nhảy của mình chạy đi sao?"

Nathaniel nhướng mày, nữ quý tộc kia cũng thở dài rồi nói tiếp.

"Vâng, cậu Ithaqua nói rằng khiêu vũ quá nhập nhằng, các tiểu thư khác mặc váy cũng quá rườm rà nên cậu ấy khó mà để chân không đạp lên đuôi váy của các cô ấy. Điều này có hơi quá đáng nên tôi đã nhắc nhở cậu ấy đôi chút, kết quả quay qua quay lại liền thấy cậu ấy nhảy ra từ cửa sổ phòng tập rồi."

Ithaqua quả nhiên là một cậu nhóc khỏe mạnh và giàu năng lượng, Nathaniel cười trừ, nói xin lỗi với nữ quý tộc nọ rồi hứa rằng sẽ gắng sức khuyên nhủ hành động của Ithaqua mới khiến nữ quý tộc nọ tạm thời nguôi giận, nàng nói rằng sẽ tiếp tục đi tìm Ithaqua rồi nhanh chóng rời khỏi vườn kính. Nathaniel thu lại nét cười trên môi, im lặng đi lại một khóm hoa rồi gõ nhẹ tay lên cái trán trắng nõn đang nhô khỏi đó.

"Úi?"

Ithaqua rụt cổ ôm đầu rồi ngẩng mặt lên nhìn Nathaniel đang nhìn mình chằm chằm, gã cười khì khì, hồn nhiên nói.

"Anh ơi, anh đừng giận."

"Ithaqua..."

Nathaniel thở dài, kéo em trai mình lên rồi phủi phủi lá dính trên người gã xuống, đôi mắt xanh cũng híp lại.

"Đây là lần thứ tư trong tháng này rồi, anh sẽ không đi làm bạn nhảy cho em nữa đâu."

Ithaqua vòng tay ôm eo anh mình, buồn bực nói.

"Nhưng em không thích tập khiêu vũ thật mà, khiêu vũ chán lắm."

"Khiêu vũ em không thích, đánh đàn em cũng không thích, chẳng có hoạt động giao lưu nào là em thích cả. Nếu cha có phạt em thì anh cũng không thấy lạ."

Nathaniel dù phàn nàn là thế nhưng vẫn dắt em mình ra khỏi vườn kính, Ithaqua cái gì cũng giỏi nhưng lại quá mau chán nản và thích bám rịt lấy cậu, nếu nghe cậu nói thì mới chịu làm tiếp việc còn dang dở, nếu cậu không nói thì sẽ quậy phá hết lên khiến người khác chịu không nổi, may là các gia sư, nữ quý tộc đến đây đều rất rộng lượng và hiểu cho sự nghịch ngợm này của Ithaqua, nếu không thì mặt mũi của nhà Norwell xem như đã mất hết rồi.

"Thì em có thể giao lưu với người khác bằng cách khác mà, giả dụ như đi săn, đánh cờ hoặc tán gẫu về mấy chuyện khác, đâu cần phải nhọc lòng học mấy cái chuyên đi tán tỉnh người khác đâu chứ."

Ithaqua nói một cách thật lòng, Nathaniel nghiêm giọng phản bác.

"Đó không phải là sự tán tỉnh, đó là yêu cầu cơ bản của một quý ông.... Hầy, nói chung là anh không cãi nhau với em nữa, em trở về và học khiêu vũ đàng hoàng, anh sẽ không can thiệp vào việc này nữa đâu."

"Nhưng em muốn học khiêu vũ với anh cơ."

"Không là không, em xin xỏ cũng vô ích."

Ithaqua bĩu môi, nhìn bản thân càng lúc càng đi đến gần lớp học thì kéo tay anh mình lại, bảo.

"Nếu thế thì anh 'thơm' em một cái đi, anh 'thơm' em thì em mới ngoan ngoãn được."

Ithaqua mặt dày đòi một cái hôn, Nathaniel dứt khoát từ chối rồi đẩy Ithaqua vào lớp học, nhưng Ithaqua làm gì dễ đối phó như thế? Gã quay người lại, hôn cái chóc lên má của anh mình rồi mới cười đầy thỏa mãn và bước vào lớp học khiêu vũ nhàm chán. Nathaniel đơ người, mặt nhoáng cái đã đỏ lên.

Cái thằng nhóc này, đúng là chẳng biết xấu hổ là gì mà!
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top