Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tiệc chào mừng(1)

Đứng trước tủ quần áo đắn đo hồi lâu để chọn cho mình một bộ quần áo phù hợp với bữa tiệc sắp tới, người thiếu niên khi đã ưng ý bộ đồ thì thay nó ra rồi đứng trước gương chỉnh sửa lại nếp gấp quần áo.

Khi cảm thấy quần áo đã gọn gàng anh mới ưng ý gật đầu cảm thán mà ngước lên ngắm nhìn mình trong gương lần cuối trước khi đi.

"Đây là...."
Anh giật mình trước người xuất hiện trong gương, không phải là anh với bộ lễ phục sạch sẽ gọn gàng.

Người trong gương ăn mặc lấm lem bụi bẩn cùng màu máu khiến người ta nhìn vào không còn nhận ra được màu sắc ban đầu của bộ đồ, quần áo người đó rách nát tơi tả, người đó đi chân trần bàn chân người đó đầy máu như thể vừa đi ra từ vũng máu vậy.

Bàn tay người đó có đủ loại vết thương lớn nhỏ chằng chịt đan xen lẫn nhau, cổ tay cổ chân đều có dấu vết từng bị trói rõ ràng.

Cả gương mặt của người đó từ cổ trở lên đều đã bị che mờ bởi bóng tối khiến anh không thể nhìn rõ mặt người đó ra sao được, khi còn đang bận đánh giá người trong gương thì đột nhiên người kia mở miệng nói chuyện với anh.

"Đừng đi tới bữa tiệc nữa!"

"Anh có phải là tôi kia không? Tại sao tôi lại không nên tới!?"
Ngạc nhiên cùng thắc mắc vô cùng, Nathaniel vô thức cất tiếng hỏi trong ngỡ ngàng.

"Phải là tôi...cậu sẽ hối hận nếu tới đó!"

"Lại nữa! Đây là lần thứ hai anh bảo tôi sẽ hối hận nếu làm thế này rồi đấy! Anh nói xem tôi đã hối hận chỗ nào chưa!?"
Anh khoanh tay đứng trước gương đối diện với người kia tỏ vẻ đắc thắng để chứng minh lời nói của người kia là sai.

"Cậu hãy nghe lời tôi đi đây là một lời cảnh báo đấy!"

"Lẽ nào lần trước không phải lời cảnh cáo sao? Anh xem đã xảy ra chuyện gì đâu? Anh nghĩ nhiều quá rồi đó, nhìn lại bộ dạng anh xem tại sao tôi phải nghe lời một kẻ thảm hại như anh!!?"
Nathaniel cảm thấy thật tức cười khi người kia muốn anh làm theo ý anh ta, lần trước anh ta cũng bảo anh sẽ hối hận nếu đem theo anh ta đi, giờ thì sao nào có chuyện gì xảy ra đâu!?

"Phải rồi....đúng là tôi rất thảm hại.... nhưng cậu vẫn không nên đến đó!"
Lần này giọng nói của người trong gương toát ra một vẻ đau thương khó nói, giọng nói từ tốn như thể đang cố gắng kìm nén thứ gì đó.

"Đủ rồi đó! Anh đừng nói gì nữa tôi nhất định phải đi để xem xem sự phán đoán sai lầm của anh, đợi tôi về chứng minh lời anh sai đi!!"
Nathaniel có chút tức giận, anh bật giọng lên lớn tiếng với người trong gương, mấy hôm nay anh cũng đã bức xúc nhiều thứ rồi, nói xong anh cũng tức giận mà rời khỏi phòng mặc kệ người trong gương.

"Này khoan đã.....đừng có đi mà....tiếng chuông sắp vang lên rồi họ sẽ nhìn thấy mất..."
Người trong gương đập mạnh vào bức tường vô hình chắn giữa anh và thế giới hiện thực, anh ta thất thểu mà ngã xuống đất, lúc này gương mặt giống hệt Nathaniel mới hiện ra trong gương, gương mặt đó lấm lem đầy vết máu, cả người trong gương từ từ nhạt đi rồi biến mất như chưa từng ở đó.

.....

Mở cánh cửa dẫn đến khu vực chung ở khu vực của Survivor, khi thấy bữa tiệc đã gần như đông đủ, Nathaniel lại nở một nụ cười thương hiệu tiến đến bàn ăn mà quên mất sự xuất hiện của người ban nãy, như thường lệ nơi anh hướng tới là khu vực đồ tráng miệng.

Bởi vì trong trang viên loại người gì cũng có nên sở thích của mọi người không giống nhau, cho nên bữa tiệc đã chia làm 5 khu vực chính. Bao gồm khu đồ ăn đồ ăn khai vị, khu đồ ăn chính, khu đồ ăn tráng miệng, khu đồ uống và cuối cùng là khu vực bàn ăn.

Khu đồ ăn khai vị sẽ trưng bày các món ăn như các loại súp, các loại bánh mì cùng những món salad. Khu đồ ăn chính sẽ có những món ăn khác như các món thịt nướng, lẩu hải sản, mỳ ý....khu đồ tráng miệng thì có các loại hoa quả, tháp bánh ngọt cùng những ly kem hoa quả tươi bắt mắt, khu đồ uống có các thức uống khác nhau rượu bia, nước ngọt đều đủ. Cuối cùng là khu bàn ăn là những chiếc bàn trống trơn được bày biện đủ dao dĩa thìa muôi để khi bạn lấy đủ thức ăn có chỗ mà ngồi thưởng thức chúng.

Ở đây sẽ không có ai phục vụ cho bạn đâu, cho dù bạn có là vua hay nữ hoàng thì cũng phải tự vận động, muốn ăn gì thì tự đi mà lấy không ai rảnh để phục vụ bạn đâu bởi vì ở đây mọi người đều bình đẳng.

Nathaniel sau khi đã lấy đủ đồ ăn rồi thì mới an vị ngồi xuống một chiếc bàn còn chống. Còn lý do anh ngồi một mình là bởi vì bàn nào cũng gần như bị các cặp đôi đóng chỗ, bọn họ cứ ngồi đút đồ ăn cho nhau làm cay mắt lũ người độc thân như anh đây! Giờ Nathaniel có chút hối hận vì không nghe lời bản thân trong gương rồi đấy.

"Xin lỗi tôi ngồi đây được chứ?"
Một giọng nữ vang lên khi cô nàng tiến đến bàn này với khay thức ăn trên tay.

"Cô là...?"
Đang ngồi thưởng thức thành quả của mình thì bị làm phiền, Nathaniel ngờ vực quay ra thấy bên cạnh bàn đã có một cô gái lạ mặt đang đứng đó, cô nàng ăn mặc theo kiểu công sở với mái tóc vàng được buộc thắt nơ đằng sau đầu, vừa nhìn anh đã đoán đại khái cô hẳn là nhân vật chính của bữa tiệc này.

"Rất vui được gặp anh tôi là Alice, tôi là một phóng viên! Từ giờ tôi sẽ là một kẻ sống sót có gì mong anh giúp đỡ."
Alice tự giới thiệu bản thân rồi đưa tay ra ý muốn bắt tay với người trước mặt để làm quen.

"Quả nhiên....tôi là một thợ săn! Tên tôi là Nathaniel rất vui được gặp cô!"
Anh cũng nắm lấy bàn tay cô nâng lên cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, đây là lễ nghĩa đối với một phụ nữ của giới quý tộc, thân là quý tộc anh không thể làm trái nó được.

"A anh là quý tộc sao! Thật thất lễ quá tôi không để ý..."
Cô nàng phóng viên lúc này mới ái ngại vì hành động muốn bắt tay của mình, cô biết quý tộc thường là giai cấp có cấp bậc cao hơn người thường, bắt tay với họ giống như là coi bản thân địa vị ngang hàng với họ vậy, đa phần quý tộc sẽ cảm thấy danh dự của mình bị xúc phạm vì điều này.

"Không sao cả tôi không để ý đâu cô đừng lo!"
Anh xua tay khi nhìn thấy sự căng thẳng được thể hiện trong mắt cô nàng, có vẻ cô nghĩ anh cũng giống như những quý tộc cao ngạo ngoài kia sẽ nổi giận vì hành động của cô.

"May quá anh à không ngài không để ý! Vậy tôi có thể ngồi ở đây chứ?"
Alice lại một lần nữa phải nhìn sắc mặt của người đối diện, cô biết các quý tộc thường không thích ngồi cùng dân thường, nhưng mà các bàn khác đều đã hết chỗ rồi chỉ có bàn này còn trống thôi.

"Cô cứ tự nhiên không cần phải giữ lễ với tôi như vậy đâu! Cô muốn gọi như nào cũng được, xã hội ở đây bình đẳng mà cô nhìn xem quý tộc cũng phải tự đi lấy đồ ăn thôi không ai hầu cho cả đâu! Ở đây chúng tôi cũng như người bình thường mà!"
Nathaniel đưa tay ra chỉ ghế ngồi bên cạnh mình bảo cô ngồi xuống, anh mỉm cười nhìn cô nàng đang mang vẻ mặt hơi đỏ ngồi xuống cạnh mình.

"Cảm ơn anh! Mà ban nãy anh nói mình là thợ săn sao? Tôi thấy mọi người trong trang viên đều giống nhau mà làm sao để phân biệt một thợ săn vậy?"
Alice ngó nghiêng xung quanh đánh giá một chút rồi hỏi, cô mới đến nơi này sáng nay nên còn nhiều điều chưa biết.

"Ha ha đúng là ở ngoài trò chơi rất khó phân biệt giữa thợ săn và người sống sót bởi vì trong trang viên mọi người đa phần đều mang hình dáng giống con người! Nhưng khi cô tham gia trò chơi sẽ thấy, Alice trong trò chơi này thợ săn được cường hóa cơ thể họ sẽ cao lớn hơn so với  người sống sót còn các bạn thì mang dáng vẻ giống những con búp bê bằng bông vậy!"
Nathaniel mỉm cười anh đưa tay vẩy vẩy với cây nến trên bàn như đang chơi đùa với nó.

"Tôi hiểu rồi....cảm ơn anh đã giải thích!"
Alice nuốt nước bọt khi thấy hành vi nghịch lửa của anh, cô cảm thấy anh đang muốn nói với cô rằng thợ săn có thể trêu đùa với người sống sót hệt như vậy. Và anh ta là một thợ săn!

"Cô đừng sợ tôi là Hunter Frendly mà!"
Nathaniel rất giỏi nhìn sắc mặt của người khác đoán họ đang nghĩ gì, sống ở đời nhiều rồi nên biết, cô nàng này cũng dễ đoán giống như người khác có vẻ cô bị anh doạ sợ rồi.

Tuy rằng rất giỏi nhìn sắc mặt là vậy nhưng anh cũng từng bị những phán đoán của mình đánh lừa, có một vài thành phần anh có nhìn thế nào cũng không thể biết chính xác họ đang nghĩ gì, điển hình như đứa em trai rơi kia của anh vậy!

"Vậy sao tôi biết rồi chúng ta cùng nên ăn thôi nhỉ nãy giờ tôi đã làm phiền anh nhiều rồi!"
Alice lúc này càng thấy ngại ngùng hơn khi cô lại cứ nghĩ và lo lắng dư thừa, thật tội lỗi khi cứ nghĩ rằng anh rất đáng sợ.

"Ừm...."
Nathaniel cũng gật đầu đồng tình với cô, anh nâng ly rượu vang đỏ lên uống, đừng hỏi gì về vấn đề lần trước uống rượu xong đã xảy ra chuyện kia mà lần này anh vẫn dám uống.

Lần này là rượu anh tự tay lấy chứ không phải được mời nên sẽ ổn thôi, anh biết lần trước do Jack dở trò trong rượu nhưng vẫn không làm gì gã, vì nếu anh đánh người thì chỉ khác gì khai ra kế hoạch của Jack đã thành công và anh đã bị người ta hấp diêm hết! Ngu gì mà tự khai!

"Oa món này ngon quá.... không biết là ai nấu mà ngon thế nhỉ?"
Alice tròn mắt ôm mặt nhai lấy miếng bánh vừa bỏ vào miệng, nhìn cô như một đứa trẻ hạnh phúc khi được cho kẹo vậy.

"Cô thấy ngon thì tốt rồi!"
Người nấu đang ngồi cạnh cô này!
Nathaniel mỉm cười nhìn cô nàng, anh hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt đầy thương tâm khi nhìn anh cứ cười với cô nàng phóng viên.

Ở một góc nào đó Ithaqua đang bị nhóc Robbie lôi đi cầm đồ ăn cho nhóc ấy ở khu đồ ăn tráng miệng, cậu vô tình lướt ánh mắt và bắt gặp ngay hình ảnh anh hôn lên bàn tay của một cô gái lạ mặt.

Hai người họ nói chuyện có vẻ rất hợp nhau khi anh cứ hở tí lại mỉm cười với cô ta, Ithaqua đứng bất động ở đó cứ hướng ánh mắt buồn bã về phía họ.

"Anh Ithaqua ơi! Qua bên này đi!"
Nhóc Robbie đứng nhảy tung tăng ở khu đồ uống bên kia gọi với về phía Ithaqua đang đứng lề mề chắn lối không chịu di chuyển bên này.

"Anh tới ngay đây!"
Anh ấy lại cười với người khác rồi....dù sao hai ta cũng chẳng là gì của nhau cả ta lấy gì để tức giận đây....
Ithaqua cũng nhanh chóng tiến về phía cậu nhóc, cậu quay mặt không dám nhìn về hướng anh nữa, càng nhìn càng đau lòng.

Hai người cứ thế tưởng trừng lại lướt qua đời nhau một lần nữa, nhưng lần này mọi chuyện sẽ khác vì Ithaqua thì bị Robbie lôi đến bữa tiệc và Nathaniel đã bỏ qua lời cảnh báo của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top