Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1 Cái nhìn đầu tiên


Điều mà Harumoto Itsuki giỏi nhất là kiềm chế ham muốn. Điều mà Harumoto Itsuki ít giỏi nhất cũng là kiềm chế ham muốn.

Vào mùa xuân năm cô ấy 18 tuổi, cô ấy đã gặp người chịu trách nhiệm về những ham muốn của mình.
--------------------
Hoa anh đào · Cuộc gặp gỡ đầu tiên

Bánh xe của chiếc vali lăn trên đất một cách nhịp nhàng rồi lướt qua, khiến nhiều học sinh ngẩng đầu nhìn lên.

Kể cả trong khuôn viên trường vào ngày khai giảng, một cảnh như vậy là rất hiếm.

Vào mùa hoa anh đào, hơi thở mùa xuân tràn ngập khắp nơi.

Tuy đó là ngày đầu tiên nhập học, nhưng những người trẻ tuổi đi bộ trong khuôn viên trường đều ăn mặc rất thời trang. Các cô gái thì trang điểm màu hồng lấp lánh còn các chàng trai thì chăm chút đến vẻ bề ngoài như quần áo và giày dép của họ. Mỗi người có thể mang theo một chiếc túi nhỏ. Họ không giống như đến trường mà giống như đi ngắm hoa.

Tất cả đều đang học đại học. Việc tìm kiếm những cuộc gặp gỡ đẹp trong khuôn viên trường đương nhiên là quan trọng hơn học tập.

Vì vậy, khi cô nhìn thấy bóng người vội vã từ phía sau, phản ứng đầu tiên của Harumoto Itsuki là đó phải là một người nước ngoài.

Đánh giá từ chiều cao và hình dáng cơ thể thì đó là một cô gái, nhưng cho dù đó là một chiếc vali nặng, một chiếc áo khoác màu nâu cũ hay một chiếc ba lô nam màu xám, cô ấy trông lạc lõng với những cô gái Nhật Bản tinh tế khác xung quanh mình.

Người nước ngoài không phải là hiếm ở Tokyo. Vào thời điểm này, cũng có nhiều sinh viên nước ngoài trong khuôn viên trường, theo nhóm hoặc một mình, toát lên một bầu không khí văn hóa khác với người Nhật.

Điều khiến Harumoto Itsuki có chút lo lắng là khi cô gái kéo chiếc vali đi ngang qua, những người có thể nhìn thấy cô ấy từ phía chính diện, bất kể nam nữ, tất cả đều nhìn qua.

Dù cách chiếc khẩu trang, Harumoto Itsuki  vẫn có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt những người đó.

Họ đã thấy gì?

Harumoto Itsuki  hơi tò mò. Nhưng cô chưa kịp đi xung quanh nhìn, giọng nói lớn của một bạn học cùng cấp ba vang lên từ cách đó không xa: "Itsuki! Huấn luyện viên đang gọi bạn! "

Cô quay lại và thấy Aoyama Wataru đứng ở cuối đường và vẫy tay với cô.

"Tới đây!"

Harumoto Itsuki quay đầu lại và nhìn theo hướng ban đầu, bóng lưng của cô gái kéo vali đã biến mất vào đám đông.

Harumoto Itsuki  gạt bỏ suy nghĩ của mình và nhanh chóng chạy về hướng Aoyama Wataru.

Không giống như các học sinh khác trong lớp, cô được nhập học bởi là sinh viên có năng khiếu thể thao. Đối với cô, so với việc gặp gỡ bạn bè, bạn học mới, điều quan trọng nhất hôm nay là báo danh với câu lạc bộ điền kinh.

Harumoto Itsuki chạy đến chỗ Aoyama Wataru và nói: "Đi thôi."

Hai người sóng vai nhau đi đến sân tập của câu lạc bộ điền kinh.

Đối với cô, đây chỉ là một giai đoạn khi cô bước vào trường, một cuộc gặp gỡ không thể gọi là một cuộc gặp gỡ.

Harumoto Itsuki đã nghĩ như vậy.

--------

"Itsuki, tớ đã luôn muốn hỏi, tại sao bạn lại chọn chạy đường dài?"

Sau khi chào hỏi huấn luyện viên bộ môn điền kinh và chính thức gia nhập câu lạc bộ. Sau khi hoàn thành một số bài huấn luyện đơn giản, Harumoto Itsuki xách balo thể thao và cùng Aoyama Wataru đi bộ trở lại ký túc xá.

Aoyama Wataru sống ở ký túc xá nam trong trường, nhưng Harumoto Itsuki kỳ thực không sống trong ký túc xá.

Để tiết kiệm chi phí ăn ở, cô ở tại nhà của chú và dì ở Tokyo.

Nhưng vì luyện tập ở câu lạc bộ điền kinh, cả cô và Aoyama Wataru đều bỏ lỡ cuộc gặp mặt của sinh viên năm nhất ở khoa của họ.

Các sinh viên cùng khoa về cơ bản sống trong ký túc xá trên cùng một tầng. Aoyama Wataru nói rằng sẽ quay lại ký túc xá để chào các bạn cùng lớp, ít nhất là làm quen với họ trước.

Harumoto Itsuki nghĩ rằng cô có thể đến ký túc xá nữ gặp các bạn cùng lớp để tránh bối rối khi lớp học chính thức bắt đầu vào ngày mai.

Với tốc độ thành lập các nhóm nhỏ giữa những cô gái, cô đã muộn một bước. May mắn thay, cô chưa bao giờ muốn có mối quan hệ thân thiết với các bạn cùng lớp, miễn là có thể hòa thuận với nhau là được.

Không ngờ, trên đường trở về ký túc xá, Aoyama Wataru đột nhiên hỏi cô tại sao lại tập chạy đường dài.

"Tại sao bạn đột nhiên hỏi điều này?"

Harumoto Itsuki có chút không nói nên lời. Cô đã tập chạy đường dài với Aoyama Wataru từ khi còn học cấp ba và bây giờ là học đại học. Người này đột nhiên hỏi cô tại sao lại chọn chạy đường dài?

"Bạn vừa nhìn thấy đó" Aoyama Wataru gãi đầu. "Bạn là cô gái duy nhất trong câu lạc bộ tập chạy 3.000 mét."

Câu lạc bộ điền kinh không phải là không có thành viên nữ, nhưng ngay cả đối với các cô gái trong câu lạc bộ thể thao, 3.000 mét là một nội dung quá khó. Vất vả, mệt mỏi và không thể cải thiện sự quyến rũ của phụ nữ nên thật nản lòng.

Aoyama Wataru lén nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người anh ta thầm mến. Nếu chỉ nhìn vào ngoại hình, không ai có thể tưởng tượng rằng cô gái có vẻ ngoài hiền lành, dịu dàng này thực sự là một vận động viên chạy đường dài.

"Tại sao..."

Harumoto Itsuki mỉm cười: "Tất nhiên, đó là vì tớ thích chạy đường dài."

Aoyama Wataru cau mày: "Bạn không nghĩ nó khó sao?"

Mặc dù cũng thích chạy đường dài, nhưng càng lớn càng cảm thấy đây là công việc khổ sai. Trong số những người bạn cùng chơi thể thao, Aoyama Wataru là người đau khổ nhất. Mặc dù chơi bóng chày và bóng đá cũng rất khó, nhưng ít nhất có thể nhận được hoa và những tràng pháo tay, trở thành một ngôi sao trong khuôn viên trường, nhưng còn anh ta thì sao?

Chạy đường dài là một hành trình cô đơn, chỉ có nỗi đau thể xác và sự tra tấn kéo dài đi cùng họ.

"Đặc biệt là là ở đoạn cuối của đường chạy, chân tớ đau đến mức như sắp gãy, ngực tớ như bị hụt hơi không thở được."

Aoyama Wataru liếc nhìn mắt cá chân của Harumoto Itsuki. Anh ta biết có bao nhiêu vết thương ở nơi đó. Mắt cá chân của người bình thường có ba dây chằng, nhưng trải qua vài lần phẫu thuật, Harumoto Itsuki  chỉ còn một dây chằng.

Khi chạy với cô ở trường cấp ba, Aoyama Wataru luôn nghĩ rằng Harumoto Itsuki sẽ sớm bỏ cuộc, nhưng anh ta không ngờ rằng cho dù cô có bị thương đến đâu, vẫn sẽ kiên trì cho đến cuối và cuối cùng còn có thư giới thiệu nhập học vào đại học.

Anh ta có thể kiên trì cho đến bây giờ, phải nói rằng phần lớn là do sự tồn tại của cô bên cạnh anh ta.

"Itsuki, chân bạn không đau khi chạy à?"

Aoyama Wataru nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của Harumoto Itsuki và hỏi.

Harumoto Itsuki gật đầu: "Đau."

"Tuy nhiên, tớ không ghét loại đau đớn đó." Harumoto Itsuki nói.

Tốt hơn là nói rằng cô thích cảm giác vượt qua giới hạn thể chất của việc chạy đường dài. Về đích sau khi cực kỳ kiên trì, cảm giác sung sướng thực sự không thể diễn tả được. Chính vì thích cảm giác này nên cô mới không ngừng luyện tập chạy đường dài.

"Itsuki, bạn..."

Sau khi nghe câu này, khóe miệng của Aoyama Wataru không thể không co giật. Anh ta nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Harumoto Itsuki và đột nhiên mỉm cười một cách hoài nghi.

"Điều này nghe có vẻ.... như thế nào giống M như vậy?"

"Itsuki, bạn thực sự là một M, phải không?"

"Hả?" Harumoto Itsuki há to miệng, vung chiếc ba lô trên vai và đập vào đầu Aoyama Wataru. "Bạn đang nói gì vậy!"

"Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi!" Aoyama Wataru che đầu và bỏ chạy. "À, đã đến ký túc xá nam. Tớ sẽ đi theo hướng này. Tạm biệt!"

Aoyama Wataru chạy trốn với chiếc túi của mình, để lại Harumoto Itsuki một mình ở ngã tư, thở dài thườn thượt.

"Đó là tất cả."

"Hãy đi gặp gỡ các bạn nữ cùng lớp."
.......

Sau khi quẹt thẻ sinh viên để vào ký túc xá nữ, Harumoto Itsuki đã thuận lợi tìm thấy căn phòng nơi các cô gái cùng lớp đang ở.

Gõ cửa, chào hỏi và gửi những món quà nhỏ đã chuẩn bị trước.

Nói một cách ngắn gọn, Harumoto Itsuki đã làm quen với tất cả các cô gái trong lớp của mình, hoàn thành phần dang dở của cuộc gặp mặt của sinh viên năm nhất.

Sau khi chào hỏi các cô gái trong lớp một cách lịch sự và có phần xa cách, Harumoto Itsuki đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

"Ồ, đúng rồi. Harumoto-san, thực ra có một cô gái khác trong lớp của chúng ta mà bạn chưa gặp."

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, một cô gái ngồi trên mặt đất đột nhiên nói.

"Thật sao?" Harumoto Itsuki quay lại và nói: "Cô ấy ra ngoài có chuyện gì à?"

Bên kia lắc đầu và nói: "Cô ấy không sống ở đây."

Harumoto Itsuki vừa định hỏi liệu có phải cô ấy đang thuê nhà bên ngoài không? Cô gái mở miệng chỉ về một hướng: "Cô ấy là một sinh viên Trung Quốc và sống trong căn hộ sinh viên quốc tế ở phía tây."

Sinh viên quốc tế?

Harumoto Itsuki sửng sốt, không hiểu sao nhớ lại bóng dáng mình nhìn thấy từ phía sau hai giờ trước.

Không, không, không, đâu có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.

"Chà, có một sinh viên quốc tế trong lớp chúng ta." Harumoto Itsuki lịch sự nói với một nụ cười.

"Hẳn là rất vất vả khi đi du học một mình."

"Ít nhất cô ấy có thể sống một mình trong một phòng riêng." Các cô gái khác tỏ ra ghen tị. "Tớ nghe nói rằng điều kiện trong ký túc xá sinh viên quốc tế tốt hơn nhiều so với chúng ta, nhưng quản lý rất nghiêm ngặt. Không phải là sinh viên quốc tế thì không thể vào được."

Vì vậy, có vẻ như hôm nay cô không thể nhìn thấy người bạn nước ngoài cùng lớp đó.

Harumoto Itsuki mỉm cười và nói: "Tớ thực sự tò mò. Không biết cô ấy là người như thế nào?"

Sau khi cô ấy nói điều này, những cô gái đang cười nói đột nhiên im lặng và nhìn nhau với những biểu cảm kỳ lạ.

"Có chuyện gì vậy?"

Harumoto Itsuki sửng sốt. Cô có nói gì lạ không?

"Không có gì." Cô gái có khuôn mặt dài và thân thiện nhất trong lớp nói với một nụ cười: "Chờ Harumoto-san gặp cô ấy vào ngày mai sẽ biết."

"Nói thế nào đây, cô ấy là một người có vẻ đẹp khiến mọi người cảm thấy không chân thật."

Không có cảm giác chân thật?

Harumoto Itsuki cảm thấy bối rối sau khi nghe điều này. Đây là kiểu hình dung gì?

"Xin lỗi, tên cô ấy là gì?"

"Hình như gọi là Lin...Dongyu?" Cô gái lớn tuổi mỉm cười cay đắng và nói: "Cô ấy đã nói tên tiếng Trung khi cô ấy tự giới thiệu bản thân và tớ không thể phát âm được."

"Thì ra là thế." Harumoto Itsuki gật đầu với một nụ cười. "Tớ còn phải bắt tàu điện ngầm, vì vậy không làm phiền mọi người nữa."
......

"Dongyu?"

Cho đến khi đến nhà ga, cách phát âm kỳ lạ này vẫn vang vọng trong đầu Harumoto Itsuki.

"Nó thực sự hơi khó phát âm. Không biết đó là từ nào."

Trong lúc ngẩn người, cô phát hiện hàng người phía trước mặt cô ngày càng dài hơn. Chỉ khi đó Harumoto Itsuki mới tỉnh lại và chạy đến sân ga.

Đúng lúc nhân viên văn phòng tan làm, sân ga đông đúc. Một chiếc tàu điện ngầm dừng lại và Harumoto Itsuki bị đám đông đẩy về phía cửa.

"Đợi đã, đừng đẩy tôi..."

Dù đây không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống này nhưng Harumoto Itsuki vẫn chưa quen với nó. May mắn thay, chân tay cô khỏe mạnh và cô cũng tương đối cao hơn so với các cô gái khác, có thể miễn cưỡng duy trì sự cân bằng trong đám đông.

Không biết nếu một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, thanh tú gặp phải tình huống này sẽ khủng khiếp đến mức nào...

Harumoto Itsuki bị ép vào cửa trong khi đang suy nghĩ và giọng nói của người soát vé vang lên từ bên ngoài: "Tôi phải đẩy!"

Đối mặt với những hành khách không thể chen vào cửa và còn ở bên ngoài, nhân viên tại nhà ga đeo găng tay và khéo léo đẩy đám đông vào tàu.

Trong quá trình đó, Harumoto Itsuki nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.

"Cứu... Cứu với, tôi sắp chết..."

Không phải là tiếng Nhật. Nghe có vẻ hình như là tiếng Trung?

Dưới một sự thôi thúc không thể giải thích được, cô vuơn cổ ra và nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trong toa tàu đông đúc, trong khoảng trống giữa vai mọi người, ánh mắt của Harumoto Itsuki chợt cứng đờ.

Qua đám đông đông đúc, cô nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời.

Cô chỉ mới nhìn thấy chiếc áo khoác nâu cồng kềnh và ba lô màu xám hai giờ trước, nhưng dưới bộ quần áo cồng kềnh đó là một có một cô gái mảnh mai và xinh đẹp giống như búp bê.

Đó là vẻ đẹp đủ để mọi người nín thở.

Từ góc nhìn của Harumoto Itsuki, cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm thon và chiếc cổ mảnh mai của cô gái từ đường viền cổ áo. Hàng lông mi dài đang run rẩy trên đôi mắt đen hơi cụp xuống của cô gái.

Tất cả những điều này đã tạo ra một sự quyến rũ nguy hiểm, như thể nó không tồn tại trên thế giới này.

Điều này khiến Harumoto Itsuki nghĩ về nhận xét của các cô gái cùng lớp.

"Đó là một vẻ đẹp khiến mọi người cảm thấy rất không chân thật."

Không có cảm giác chân thật sao?

Harumoto Itsuki không khỏi có chút choáng váng. Đúng lúc này, cô nhìn thấy trong mắt cô gái đột nhiện có một cái nhìn ghê tởm.

Cách cô gái không xa, một người đàn ông mập mạp đang di chuyển về phía cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top