Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 2


Kỳ thực Ivan thích dục vọng của mình dành cho Till, cả cảm giác tội lỗi khi phấn khích vì dáng vẻ gợi tình yếu ớt của cậu. Anh thích được tìm hiểu một mặt đầy trữ tình nhưng cũng thật nhơ nhuốc sâu trong mình. Tình yêu này dẫu trao cho Ivan cảm xúc thăng hoa hay những suy nghĩ tăm tối, nếu thế gian gọi mảnh nóng rực trong lồng ngực luôn phản ứng với bóng hình của Till là "niềm hạnh phúc", anh vẫn hạnh phúc vì đã yêu một người như cậu để được nghiền ngẫm tất cả những điều ấy.

Lạc đến một nơi kì lạ rồi, Till vẫn trao cho Ivan cơ hội tự vấn, thầm mắng, phấn khích, kiềm nén. Trao cho anh cơ hội biết mình đang sống. Có lẽ anh bắt đầu yêu sự sống của mình khi yêu cậu. Bởi thế bên cạnh lo lắng cho Till, rơi vào hoàn cảnh oái ăm này, anh cũng lén lút nghĩ thật may mắn khi được chạm vào cậu để nhấm nháp một góc khác của tình yêu.

Cũng như khi thấy Ivan nắm cổ chân mình, Till không hỏi về nụ hôn nơi thái dương hay thứ khiến anh kiềm nén, dường như vẫn luôn có nhiều điều cậu quên không hỏi. Một phần do trước giờ Ivan luôn làm những điều ấy rất tự nhiên, lại chẳng giải thích. Mà cậu cũng không có tâm trí chất vấn Ivan, bởi sức tập trung đang dồn cả vào tay anh.

Ivan luồn tay qua cạp quần, vuốt ve đùi Till. Với mục đích kích thích cậu, động tác của Ivan sỗ sàng vừa đủ để cậu cảm nhận được mồi lửa khơi dậy khoái cảm. Till cố nghiêng mặt xuống, trốn sâu vào gối, xấu hổ chịu đựng cảm giác lạ lẫm khi bị động chạm theo cách ấy. Một bên đùi trong của cậu bị xoa nắn, dây trói buộc hai chân ép sát nên bên còn lại cũng cảm nhận được móng tay Ivan cào nhẹ qua da. Mọi hành động của anh được phóng đại trên cơ thể nhạy cảm, Till thở đứt quãng, Ivan chưa làm gì nhiều nhưng thân dưới của cậu đã rỉ nước.

Chạm vào thân dưới của Till cách lớp quần trong, Ivan cũng híp mắt và thở nặng nề hơn vì mặt vải dinh dính dưới tay đã bán đứng phản ứng phóng đãng nhưng cũng thẹn thùng của cơ thể cậu.

"A- Ivan..." Nén tiếng rên nơi cổ họng, Till xấu hổ kháng cự. "Chỗ đó, không được đâu. Đừng chạm vào..."

Till biết mình đang hành xử vô lí. Đã không chống lại được dây trói và đồng ý với đề nghị của Ivan, thế mà cậu vẫn ngượng ngùng không muốn thân dưới bị chạm vào. Chẳng khác nào cậu đang làm khó anh, muốn anh giúp mình ra nhưng phải tránh nơi tư mật.

"Không được à?" Ivan tiếc nuối ngừng lại, chỉ tiếp tục vuốt ve đùi cậu, lần này nhẹ nhàng hơn. "Vậy em muốn tôi làm gì?"

Thà rằng Ivan cứ động chạm sỗ sàng, Till cắn môi nghĩ thế. Đùi trong chịu đựng cảm giác tê dại do ngón tay anh mang lại, cậu siết nhẹ cơ bụng vì ngứa ngáy, cố gắng kiềm chế để không kẹp chặt tay Ivan.

"Tôi, cũng không biết..."

Làm khó Ivan chẳng ích lợi gì, lẽ ra Till nên mặc kệ cảm giác xấu hổ rồi để anh mơn trớn thân dưới, rõ ràng đó là cách dễ dàng nhất. Nhưng nơi ấy chưa từng bị ai chạm vào, cậu không thể gạt bỏ chướng ngại tâm lí.

Khoảnh khắc Ivan ngừng vuốt ve và dời tay ra, Till thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng cũng chợt thấy mất mát. Chừng như đang suy nghĩ, Ivan yên lặng đột ngột. Giữa khoảng lặng ngắn ngủi, Till bất an tự hỏi anh cảm thấy thế nào khi phải giải quyết chuyện này với điều kiện vô lí cậu đưa ra, cũng lo lắng xung quanh có biến động nào đó. Không thấy rõ mặt anh, cậu ngọ nguậy như muốn hất gối đi.

"Yên nào, Till." Ivan giữ Till lại. "Đừng lo, tôi đang nghĩ cách."

Tầm nhìn bị gối cản trở, các giác quan khác trở nên nhạy bén tới lạ, Till chợt để ý tới lực tay của Ivan khi giữ chặt cơ thể cậu, phát hiện anh có thể làm điều ấy rất dễ dàng, kể cả ban nãy nâng cậu ngồi dậy cũng thế. Thuở xưa cậu từng bực bội vì Ivan càng ngày càng cao lớn hơn mình, nhưng ở cái thời thấp bé hơn Till, anh cũng đã rất mạnh, cả hai từng đánh nhau nên cậu biết. Sau khi tốt nghiệp, Ivan còn cao lớn hơn. Phải nằm yên trong lòng một người con trai như vậy, cũng không nhìn được biểu cảm của anh, Till có phần hồi hộp, nhưng cảm giác khác với sợ hãi... Till ngại ngùng nhắm mắt, ngăn trí tưởng tượng bị cơn hứng tình điều khiển, bình thường cậu sẽ không phấn khích với cảm giác này.

Bụng dưới bỗng bị xoa nắn, Till giật thót kêu khẽ, nhận ra Ivan đã luồn tay vào áo mình từ bao giờ.

"Ngh..."

Cảm giác nhộn nhạo tấn công bất ngờ, Till nhịn không được hít sâu, khiến Ivan thích thú hơn, cũng khổ sở hơn khi phải kiềm chế chính mình. Cơ thể cậu không còn quá lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ ở bụng vẫn thấp so với bàn tay nóng rực của anh.

"Cũng chỉ còn cách kích thích nơi khác thôi."

Ivan nói, vẫn bằng giọng điệu trầm trầm ấy.

Tự nhủ mình không nên đưa ra thêm yêu cầu vô lí nào khác, tập trung giải phóng dục vọng để cả hai thoát khỏi rắc rối là tốt nhất, Till điều chỉnh hơi thở, khẽ ừm một tiếng. Nhận được tín hiệu, Ivan vuốt ve bụng và eo cậu, cảm nhận được người trong lòng thi thoảng lại run nhè nhẹ. Khi anh vuốt ve lồng ngực cậu, cổ họng Till phát ra âm thanh nho nhỏ, có lẽ định gọi tên Ivan để ngăn anh, nhưng rốt cuộc cậu không nói gì, tựa hồ quyết tâm chịu đựng. Ngón cái của anh gảy mạnh một bên đỉnh nhũ hoa, Till mới giật bắn người rên lớn.

"Ưgh...!"

Ivan cong mắt tỏ vẻ hài lòng vì phản ứng mãnh liệt của cậu.

"Em thích tôi chạm vào nơi này à?"

"Không có..."

"Em đừng ngại. Không việc gì phải nói dối lúc này."

Rất muốn ngắm gương mặt cậu, Ivan cố nhìn qua một góc hở dưới gối, ngón cái vẫn không ngừng đưa đẩy nhũ hoa của cậu thật nhẹ nhàng, nhưng chốc chốc lại gảy mạnh phần đỉnh. Bên dưới gối, mắt Till dường như đã nhoà đi, chỉ lộ một góc cũng đủ thấy mặt cậu đã đỏ ửng. Till cắn răng chịu đựng với hơi thở đứt quãng, song chỉ sau một lúc, nhũ hoa bị kích thích đến tê rần khiến cậu ưỡn người nức nở nho nhỏ, thân dưới căng đau.

"A...! Ưgh... Ivan- Dừng một chút..."

"Không được. Nếu em có cảm giác, chúng ta phải tiếp tục. Kéo dài sẽ không tốt cho em."

Chuyện này càng kéo dài Till sẽ càng khó chịu, mà Ivan cũng không chắc mình sẽ tiếp tục kiềm chế được ham muốn chiếm lấy cậu.

Giọng Ivan khàn hẳn đi, trong tiếng nói cũng phảng phất hơi thở khó nhọc. Ngữ điệu nghiêm khắc của anh khiến Till kinh ngạc. Nãy giờ anh vẫn chiều theo ý cậu, không ngờ lần này lại chẳng hề nhượng bộ. Thấy vậy, kỳ thực Till cũng an tâm Ivan sẽ không dừng lại. Tuy không muốn thừa nhận, cậu biết mình khó lòng chịu đựng được khoái cảm nên sẽ có lúc muốn tránh thoát khỏi nó, nhưng họ phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, Ivan cần tiếp tục mặc cậu kháng cự.

Chỉ là... nghe giọng Ivan, dường như anh cũng đang bị kích thích? Do hiệu ứng nào đó của căn phòng này?

Hay do cậu?

Câu hỏi vừa loé lên trong đầu Till liền bị khoái cảm nhấn chìm. Ivan đổi thành vân vê nhũ hoa của Till, điểm nhạy cảm bị ma sát giữa hai ngón tay anh, truyền từng luồng điện tê dại tích tụ xuống bụng và thân dưới, khiến cậu ngẩng cổ rên rỉ dưới gối.

"Nghnh... A...! Khoan đã..."

Có lẽ cảm nhận được sự biến đổi của Till, dây trói tăng cường truyền thứ gì đó vào cổ tay cổ chân, khiến cậu càng tê dại. Ngọn lửa nóng được Ivan đốt lên lan dọc cơ thể, tiếng kêu rên cố nén bật ra rõ ràng hơn, cậu theo quán tính muốn giãy thoát khỏi anh, nhưng Ivan vẫn dễ dàng giữ chặt cậu.

"ƯGH...! Ư... I-Ivan..."

"Em... đang làm rất tốt. Chịu đựng một chút nữa thôi."

Xém chút buột miệng khen Till rất quyến rũ, Ivan hít sâu để giữ tỉnh táo. Với mối quan hệ của họ hiện giờ, có lẽ anh chưa có quyền khen như thế khi nhìn cậu oằn mình chịu đựng khoái cảm trên giường. Âm thanh Till nức nở bên dưới gối khiến Ivan thấy cơ thể mình nóng hừng hực, một giọt mồ hôi trượt xuống cằm anh. Quả thật không thể kéo dài lâu. Đoán rằng Till đã quen với cảm giác ngực bị động chạm, Ivan thô bạo hơn, kéo căng nhũ hoa của cậu rồi nắn bóp nó.

"Á... nghh...! Đừng... Ivan..."

Till rên rỉ vì đau và sướng, lớn tiếng gọi tên Ivan giữa khoái cảm. Cậu chợt hối hận vì đã từ chối lên đỉnh bằng thân dưới. Cảm giác đạt cao trào bằng nhũ hoa vừa lạ lẫm vừa quá chậm rãi, khiến Till dần chảy nước mắt sinh lí. Thân dưới rỉ nước liên tục, quần trong của cậu đã ướt một mảng nhớp nháp. Khi bụng tê nóng không chịu nổi, Till co chân như muốn cọ xát đầu gối vào với nhau, nhưng cổ chân bị trói nên không thể cục cựa, chỉ đành buông thõng trở lại, gồng mình chịu đựng, chốc chốc lại nỉ non gọi tên Ivan với cổ họng đã nóng hổi.

Khoái cảm tích tụ mỗi lúc một nhiều, Till nắm bàn tay sau lưng, cơ bụng theo quán tính thít chặt như chờ đợi làn sóng cao trào tràn đến. Giữa lúc ấy, Ivan bỗng cúi đầu liếm mút nhũ hoa còn lại đang nhô cao bên dưới lớp áo của cậu.

"Ưghh...!!"

Till lập tức giật mình vặn vẹo cơ thể, chẳng kịp nói lời ngăn anh vì bận thở dốc trước đợt lên đỉnh đến sát. Không muốn Till để lộ da thịt trong hoàn cảnh này, Ivan mút mát đầu nhũ cách lớp vải mỏng. Nghe tiếng thở dồn dập xen lẫn âm thanh nỉ non nghèn nghẹn nơi cổ họng cậu, anh biết Till sắp không chịu được nữa, liền nghiến răng vào nhũ hoa, tay cũng xe chặt bên còn lại.

"ÁGHH...!! HỨC..."

Till lên đỉnh tức thì với tiếng nức nở lớn, cơ thể cậu run lên trong tay Ivan, thân dưới bắn ra một đợt ẩm nóng khiến ngón chân co lại, vừa sung sướng vừa xấu hổ.

Đợt cao trào khiến đầu óc Till tê dại một lúc. Cậu hít thở vội vàng đến khi khoái cảm dịu xuống. Dường như nhận biết được cậu vừa lên đỉnh, dây trói không tiếp tục hành hạ nữa. Tới lúc tỉnh táo hơn, Till chỉ muốn tắm rửa thoả thích một trận, nhưng họ vẫn chưa thoát ra. Sau khi bình ổn hẳn, cậu phát hiện Ivan im ắng bất thường, nhưng hơi thở của anh nặng nề đến lạ.

"... Ivan?"

"..."

"Ivan, anh sao vậy?"

Giọng Till vẫn còn hơi run rẩy, nhưng xem chừng cũng đang dần ổn định. Cậu lại ngọ nguậy như muốn đẩy gối ra để nhìn kĩ Ivan và xem xét tình hình xung quanh. Lần này anh giở gối lên giúp cậu.

"Tôi ổn. Em thế nào. Còn lạnh hay khó chịu không?"

"Có vẻ tạm ổn rồi, dây trói đã chịu yên. Nhưng anh..."

Phải nhìn biểu cảm của Ivan và quan sát anh, nhất là phía đũng quần, Till mới biết rõ... Ivan quả thật đã động tình. Mặt cậu liền đỏ lên, lần nữa tự hỏi anh cương là do căn phòng này, hay do phản ứng mất mặt của cậu. Nhưng cùng là con trai, Till biết Ivan đang khó chịu thế nào.

"T-Tôi có thể che giúp anh, cũng trông chừng xung quanh cho. Anh có muốn tự..."

Chưa để Till nói hết câu, Ivan đã ôm chặt cậu rồi nằm hẳn xuống giường, áp mũi vào tóc cậu.

"Xin lỗi, biết nằm thế này sẽ khiến em khó chịu, nhưng để tôi ôm em một lúc." Ivan thì thầm. "Tôi sẽ bình tĩnh lại nhanh thôi."

Giọng nài nỉ của Ivan có chút gì đó tuyệt vọng, khiến Till muốn nhìn gương mặt anh lần nữa, nhưng không dám nhúc nhích vì sợ chạm vào chỗ không nên ngay lúc này, thế là chỉ đành nằm yên. Dù không hiểu rõ lí do Ivan yêu cầu được ôm cậu, nhưng giữa tình thế nguy hiểm không nên thắc mắc nhiều, Till nhẹ giọng đáp.

"Ừ."

Đặt trong tình cảnh khác, có lẽ Ivan đã nở nụ cười. Till vẫn luôn như vậy dù đã trưởng thành, anh thầm nghĩ. Dẫu anh có hành động quái lạ, cậu vẫn rộng lượng bỏ qua. Là một người ương ngạnh nhưng Till luôn có một góc mềm mại trong lòng, đôi khi góc mềm mại ấy xui Ivan có những ý nghĩ đen tối, rằng biết đâu nếu anh viện cớ khôn khéo, đến cuối cùng cậu cũng sẽ tha thứ dẫu anh có chiếm lấy cậu? Ivan không nghĩ mình là một người cao thượng. Anh vẫn luôn mong mỏi cậu thuộc về mình, chỉ do sợ cậu ghét bỏ mà chùn bước.

Nhìn Till sung sướng đạt cao trào trong tay anh, Ivan thỏa mãn đến mức tự hỏi vì sao mình phải nhẫn nhịn? Khi thấy Till bị trói trên giường, khi có cơ hội chạm vào cậu, Ivan vẫn thầm nghĩ thật may mắn. Tội lỗi thì thế nào, anh cũng chẳng sợ mắc tội trong tình yêu, dù sao đấy cũng là một cơ hội khác để Ivan hiểu rõ cảm xúc của mình. Vậy anh đang kiềm nén vì cái gì sau bao năm nằm mộng được đè nghiến Till dưới thân, làm tất cả những gì mình muốn với cậu?

Nghe Till yếu ớt hít thở để bình ổn cơ thể, mắt Ivan tối lại, bao suy nghĩ chạy loạn trong đầu. Với tình trạng lúc này, dẫu Ivan có giả vờ bị căn phòng tác động để tiến xa hơn, ắt Till cũng chẳng thể trách cứ hay chống trả. Cậu chỉ có thể nằm sấp dưới thân anh, chống đầu gối và áp mặt sát giường, rên rỉ những lời mắng nhiếc xen lẫn van xin, mặc Ivan tiến vào cơ thể cậu rồi rong ruổi trong hoan lạc. Sau đó vì một góc mềm mại sẵn có trong lòng, biết đâu Till sẽ dần tha thứ cho Ivan. Anh đang nắm giữ vô số cái cớ hoàn hảo để thuyết phục cậu không ghét bỏ mình.

Ham muốn trỗi dậy, thân dưới vốn đã cương từ lâu, rất nhiều suy nghĩ tăm tối tràn lan nơi đáy lòng, tất cả khiến Ivan thở nặng nhọc.

Chỉ là khi Till nhỏ giọng gọi "Ivan", tâm trí anh dần thả lỏng. Giở gối ra nhìn đôi mắt xanh ươn ướt của Till, Ivan chợt nghe trái tim mình thở dài một tiếng.

Thôi vậy. Anh không thể bỏ qua mảnh nóng rực trong tim mỗi khi nhìn bóng dáng cậu.

Tình yêu này chứa đựng bao nhiêu thứ nhơ nhuốc, nhưng đến cuối cùng nó vẫn không cho phép Ivan làm tổn thương Till quá sâu, dịu dàng cũng vì nó mà kiềm chế cũng vì nó. Niềm hạnh phúc khi ở bên Till dẫn dắt Ivan bảo vệ cậu. Khao khát cậu nhiều đến thế, cũng chỉ biết nằm xuống ôm cậu thật chặt để thoả mãn ham muốn. Có dục vọng mãnh liệt với cậu, kích động vì cậu, nhưng sự hiện diện của Till cũng lại là điều duy nhất giúp Ivan cảm nhận được sự an ổn tận đáy lòng. Anh cọ mặt vào mái tóc xám để làm dịu các giác quan.

"Tôi, ừm... Ivan, anh có cần tôi làm gì không?"

Đang nằm trong lòng Ivan, Till thậm chí không thể canh chừng xung quanh. Áy náy vì chẳng giúp gì được cho anh, cậu hỏi thử. Sau một khoảng dài yên lặng như chìm vào suy nghĩ, Ivan đáp.

"Hay là... em hát tôi nghe đi? Lắm lúc nghe em hát, tôi có thể bình tĩnh." Nhưng anh cũng đổi ý ngay tức thì. "Mà thôi, em cứ nằm yên nhắm mắt là được rồi. Nghe giọng Till nhiều hơn vào lúc này, nhất định tôi sẽ mất khống chế."

Vì sao cơ? Nghĩa là Ivan không có phản ứng do căn phòng, mà do cậu?

Till rất muốn hỏi, nhưng cảm nhận nhịp thở bất ổn và vòng ôm nóng rực của Ivan, cậu nghe lời nằm yên, cũng giữ im lặng. Chỉ là cậu không nhắm mắt như Ivan muốn, mà âm thầm liếc nhìn cổ và một góc gò má anh.

Ivan vẫn luôn như vậy dù đã trưởng thành, Till thầm nghĩ. Kể cả khi mắc kẹt vào tình cảnh oái ăm này, anh cũng không sợ hãi, cần làm việc gì thì làm việc ấy, cứ như biết rõ mình phải cư xử thế nào ở bất cứ đâu. Song từ bấy đến nay anh luôn hành động khó hiểu với Till, như thể chính anh cũng không biết nên cư xử thế nào, cứ lần lữa giữa những lựa chọn. Mãi cậu cũng quen dần, bèn quy nó thành một phần tính cách của Ivan.

Nhưng biết đâu góc tính cách khó hiểu kia chỉ thể hiện khi ở cạnh cậu? Till định gạt suy nghĩ hoang đường ấy đi... thế mà yên tĩnh nằm trong lòng Ivan lần đầu tiên, cậu mơ hồ nhận ra suy nghĩ ấy sẽ dẫn tới một lí do giải thích rất nhiều hành động mà Ivan chưa từng giải thích. Như hôm nay là câu nói vừa rồi của anh, hay nụ hôn trên thái dương...

"Xin lỗi đã để em đợi." Cuối cùng, Ivan cũng lên tiếng. "Chúng ta tìm cách thoát khỏi đây nhé?"

Ivan buông Till ra, mỉm cười với cậu như muôn thuở. Nhìn gương mặt bình thản nhưng vẫn còn dấu vết ẩm ướt của dục vọng ấy, Till chợt thấy ngượng đến lạ, nhất là khi cậu vừa cho rằng anh hứng tình hoàn toàn là vì mình mà không phải do căn phòng hay hoàn cảnh đưa đẩy.

"Không sao. Chúng ta phải nhanh lên thôi."

Chẳng biết bao giờ dây trói sẽ lại giở trò, Ivan và Till lập tức thảo luận, rồi quyết định trước hết nên tìm hiểu rõ hơn cấu trúc không gian. Dẫu khá nguy hiểm nhưng vẫn tốt hơn chẳng làm gì.

"Đừng lo. Tôi không để em ngã đâu."

Sau câu nói, Ivan ẵm Till lên khiến cậu giật mình đôi chút vì vòng ôm của anh quá vững vàng. Ngẩng nhìn nụ cười trấn an của Ivan, cậu thầm nghĩ kỳ thực cậu cũng không lo lắng việc ấy. Họ dõi mắt nhìn không gian xa lạ, thận trọng dò xét xung quanh.

Đi lòng vòng một lúc, bàn chân Ivan đụng trúng thứ gì đó, nhưng cúi nhìn lại không thấy được. Vẫn còn ẵm Till trên tay, anh không dám khinh suất bước tiếp, chỉ nghiêng người dùng vai rà soát vật cản vô hình.

"Có lẽ đây là tường. Nhưng trong suốt thế này cũng có thể là gương." Ivan nói.

"Khá kì quái nhỉ."

Trước mặt họ màu trắng vẫn trải tít tắp, đằng sau bức tường trong suốt này vẫn là một không gian tương tự? Hay đây là một cái gương phản chiếu căn phòng này? Nhưng trong gương không hề có hình ảnh của họ, hàng chữ đỏ hay cái giường kia.

Cả hai quyết định liều phá tường một phen, có thể tận dụng cái giường bằng cách nào đó. Nhưng để cho chắc ăn, trước hết Ivan thử huých vai vào bức tường trong suốt.

Thật may mắn vì Ivan đã thử trước. Chỉ bị tác động hơi mạnh, căn phòng đã phát ra tiếng chuông đinh tai nhức óc.

"A...!"

Âm thanh chói tai xộc vào màng nhĩ, Till nghiêng đầu kêu lên, rồi kinh ngạc vì Ivan đặt cậu nằm xuống đất ngay tức thì, vừa cúi sát che chắn cho cậu vừa bịt chặt hai tai Till. Tiếng ồn được cản bớt song vẫn còn rất lớn, cậu khó khăn ngẩng đầu. Không thể nghe thấy giọng Ivan, nhưng cảm nhận cánh tay anh hơi run rẩy, cậu biết Ivan cũng rất đau.

Nếu cả hai tai hỏng mất, có lẽ Ivan sẽ không thể hát nữa.

"Ivan!! Che tai lại! Một bên cũng được!!"

Giọng cậu không thể át được tiếng chuông reo vang như muốn xé rách mọi thứ. Ivan vẫn lẳng lặng che kín hai tai của Till, cúi người thật sát để chịu đựng. Mỗi khắc trôi qua đều rất dài, Till gồng mình như muốn thoát khỏi dây trói để che đôi tai của anh lại nhưng vô ích, chỉ có thể liên tục khuyên ngăn.

Sau mười mấy giây, tiếng chuông ngừng lại, Till hoảng hốt gọi Ivan nhưng không dám lớn tiếng.

"Ivan!? Anh còn nghe được tôi nói gì không? Ivan!"

"Tôi không sao, em an tâm."

Vẫn cúi người, Ivan rì rầm gần tai Till. Tông giọng anh rất thấp, như thể chưa tự điều chỉnh được chính xác.

"Thật không!? 'Ivan là một tên tay nhanh hơn não'. Tôi vừa nói cái gì, lặp lại đi!" Till cố ý nói thật nhỏ để thử anh.

Ivan bật cười, chống tay để nhổm người dậy, rũ mắt nhìn cậu.

"Em vừa mắng tôi tay nhanh hơn não."

Phỏng chừng Ivan vẫn ổn, Till thở ra một hơi an tâm.

"Đừng làm thế lần nào nữa. Nếu anh tàn phế, tôi cũng sẽ chết ở đây thôi."

"Ừ, tôi hiểu rồi. Em đừng lo."

Dường như Till đã giải thích sai nỗi lo của mình, Ivan cũng hiểu không đúng. Nhưng cậu không biết phải chỉnh sửa thế nào.

Ivan ngồi lên, chống một tay sau lưng làm điểm tựa rồi đặt Till ngồi giữa hai chân mình, tựa vào lồng ngực anh để không ngã. Tư thế ngồi này khiến cậu hơi ngại, nhưng họ đã tiếp xúc thân mật hơn thế, Till bèn gạt qua cảm giác xấu hổ, bàn bạc chính sự.

"May anh đã thử trước. Nếu chúng ta phá tường, khéo còn gặp chuyện kinh khủng hơn."

"Ừ. Phải nghĩ cách khác thôi."

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn một cách duy nhất. Till nhìn về phía hàng chữ đỏ. Rốt cuộc, chắc họ vẫn phải đáp ứng điều kiện của căn phòng. Cơ mà... Ivan muốn làm gì với cậu cơ?

Nếu anh thực sự có thể hứng tình vì Till, lẽ nào họ nên làm theo những gì căn phòng này sắp đặt? Nhưng việc ấy chỉ nên làm với người yêu...

Dường như cũng đang suy ngẫm, Ivan nhìn về hàng chữ đỏ một lúc rồi nói.

"Trong một quyển sách tôi từng đọc, có nhân vật thế này."

"Hả?"

"Hắn ta yêu một người, tình yêu hoá thành dục vọng, hắn ngày càng không biết đủ. Được ở bên người ấy, có cơ hội chạm vào người ấy, hắn vẫn tham lam chuyện nhục dục, mong muốn tình yêu được đáp trả. Sách bảo hắn thật nhơ nhuốc và dơ bẩn, em có thấy vậy không?"

"... Sách gì nặng nề quá vậy. Mà sao anh lại bàn chuyện văn chương lúc này chứ?"

"Nói chuyện phiếm để tĩnh tâm ấy mà."

Không hiểu nổi Ivan, Till khẽ chậc lưỡi. Muốn nhận xét một nhân vật, cậu cần biết nhiều dữ liệu hơn, kể chung chung như vậy thì cậu biết gì để mà nói. Thế nhưng khi định cằn nhằn, Till nghiêng đầu nhìn được một góc mặt Ivan, trong đôi mắt anh ánh lên sắc đỏ của hàng chữ kia. Ivan không bảo nhân vật trong sách là anh, Till cũng không cố ý gán ghép nhân vật có tình yêu mãnh liệt ấy lên anh, chỉ là ánh mắt của Ivan khiến cậu bỗng mềm lòng với tất cả những gì anh nói. Chuyện này cũng vô thưởng vô phạt, Till đáp theo cảm tính.

"Tôi không nghĩ dục vọng của người ấy dơ bẩn hay nhơ nhuốc." Chẳng thể giải thích thêm, cậu húc nhẹ đầu vào cằm anh để che giấu sự bối rối. "Anh đó, bớt đọc mấy cuốn sách nặng nề như vậy đi."

Nghe câu trả lời nhẹ nhàng chẳng cần lí do của Till, mắt Ivan sập tối, nhưng cũng dần sáng lên. Anh khẽ cười.

"Tôi biết rồi. Đều nghe em cả."

Tai Till nóng lên, cậu có cảm giác mình vừa bị trêu ghẹo, dù Ivan chẳng nói lời ngả ngớn nào. Song chưa kịp càu nhàu, Till đã rùng mình vì cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Lại nữa à...? Dây trói chết tiệt.

"I-Ivan, tôi lại, lạnh."

"Để tôi thử cách cuối cùng. Em cố gắng một chút nữa thôi."

Sau khi thủ thỉ trấn an Till, Ivan ẵm cậu đứng dậy, một lần nữa đưa cậu trở về giường, đặt cậu nằm xuống, đoạn lùi vài bước.

"Ivan?"

Từ khi lạc vào căn phòng này, đây là lần đầu tiên Ivan đi xa khỏi Till.

Không giải thích với cậu, Ivan bước gần hàng chữ đỏ, ngẩng đầu đọc thầm thêm ba lần.

[Làm chuyện bạn đang muốn làm với đối phương, cửa phòng sẽ mở]

Động chạm, ôm ấp, nhìn Till quằn quại trong khoái cảm, được Till dựa vào, cảm nhận mình đang sống nhờ bao cảm xúc quyện hoà trong lòng. Nếu Ivan đã có tất cả những điều ấy mà cửa phòng vẫn chưa mở, vậy chỉ có hai khả năng.

Một là dục vọng của Ivan chưa được thoả mãn, anh tham lam hơn thế rất nhiều.

Hai là, tất cả những gì Ivan vừa làm không phải điều anh đang muốn.

Ban nãy Ivan cũng cho rằng mình tham lam, cũng thoáng nghĩ hay cứ ở trong căn phòng này tới lúc chết bên Till cũng tốt. Thế mà khi nghe cậu bảo dục vọng này không dơ bẩn, Ivan chợt khao khát nhiều hơn, rồi cũng bình thản hơn.

Sau đó Ivan nhận ra mình đã làm sai rồi. Từ lúc vào căn phòng này, anh không nên tìm cách cùng cậu thoát ra.

Ivan nhìn hàng chữ đỏ, nói rõ ràng từng chữ một.

"Tôi muốn Till thoát ra khỏi đây, có tôi hay không cũng được."

Việc mà Ivan muốn nhất chỉ có mỗi cái tên của Till đặt cạnh bình an, vốn dĩ anh nên nhận ra điều ấy.

"Sao cơ? Ivan...!"

Till hoảng hốt kêu lên, nhưng ý thức dần mờ ảo, căn phòng phát ra ánh sáng chói loà, cậu có cảm giác mình vẫn gắng gượng gọi tên anh, nhưng chỉ còn thấy mỗi bóng lưng Ivan nhoà đi.

Có tôi hay không cũng được. Ivan nói nhẹ tênh.

Có phải do Till đã không giải thích rõ ràng, ban nãy cậu muốn Ivan che tai là vì cậu cũng thích giọng hát của anh...

-⊱⊰-

Thằng nhóc mới đến hát thật hay, nhưng có dáng người thấp bé. Xét về mặt tài năng, kỳ thực Till đã có lúc thích nó. Cả hai từng đánh nhau nhưng đã làm hoà. Nó khá bám Till, mà cậu không thấy phiền, trái lại còn dần quen với điều ấy.

Thời gian trôi nhanh như một giấc mộng, chẳng biết từ bao giờ nó đã cao lớn hơn Till, ngày càng khó hiểu, chỉ là vẫn hát rất hay, vẫn thích bám lấy cậu. Dẫu thường cãi cọ, đôi lúc nó rất dịu dàng với cậu, dịu dàng như cách nó hát.

Cả hai tốt nghiệp, giấc mộng thời niên thiếu trôi qua, anh biến mất dần khỏi nhịp sống bình thường của Till, cậu đành cất tất cả những điều mình chưa hiểu về anh vào một góc.

Kí ức ở quá khứ chạy qua một lượt, cậu mở mắt, hít thở dồn dập. Sau vài giây nhìn trần nhà, Till quan sát xung quanh, thấy rõ mình đang nằm trong phòng ngủ riêng, trời đã sáng.

"Ivan."

Cậu ngồi bật dậy, bước xuống giường định chạy đi tìm Ivan, nhưng vừa đến cửa phòng liền nhớ ra mình không thể rời khỏi nhà khi Người giám hộ chưa cho phép, mà cậu cũng không có phương thức liên lạc của Ivan. Đặt tay trên tay nắm cửa phòng một lúc, Till chậc lưỡi quay lại, kiểm tra tin tức trên mạng xem có ai nói gì về việc... thú cưng nào đó đã tử vong trong lúc ngủ hay đại loại thế không.

May mắn Till không cần lo lắng lâu. Người giám hộ thông báo cơ sở khám sức khoẻ triệu tập những thú cưng đã tới khám vào hôm qua, Till liền vội vàng đến đó, nhác thấy bóng dáng Ivan trong số những thú cưng ngồi ở sảnh chờ liền nhẹ nhõm thở ra một hơi.

"Cái tên...!"

Lửa giận bốc lên, Till định xông tới tóm cổ áo Ivan, nhưng anh thờ ơ nhìn cậu, khẽ lắc đầu ra hiệu. Thấy phản ứng của anh, Till nuốt bực tức xuống, trấn tĩnh bản thân để nghe ngóng tình hình.

Theo những gì cơ sở báo cáo, hôm qua họ đã sai sót khi thao tác với máy đo lường bước sóng năng lượng của não, khiến ý thức của thú cưng rách ra, vũ trụ đã "bắt cóc" bản ngã của một số thú cưng và ném chúng vào những không gian ảo khác nhau, không vì lí do gì. Những người có tần số thích hợp sẽ bị thảy vào chung không gian, thú cưng nào cũng gặp những chuyện kinh dị, một số người đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tình huống của Ivan và Till xem ra vẫn tính là may mắn. Có một số thú cưng chẳng gặp vấn đề này. Dựa vào đó, hai người ăn ý báo cáo họ vẫn ổn, bởi không ai muốn kê khai chi tiết nội dung mà vũ trụ dựng lên cho hai người.

Sau khi được kiểm tra sức khoẻ lần nữa, Ivan và Till trở về nhà mà không thể nói với nhau lời nào.

-⊱⊰-

Có điều, Till vẫn thường nằm mơ.

Thân nhiệt nóng rực của Ivan trong một số giấc mơ khiến Till thức dậy với khuôn mặt đỏ ửng. Đôi lúc cậu thấy lại cảnh tượng anh ôm chặt mình, dịu dàng mà mạnh mẽ giúp mình bắn trong tay anh.

Song phần nhiều những giấc mơ là về nụ hôn trên thái dương, và cả cảnh tượng Ivan nắm cổ chân trái Till.

Một người dẫu có dục vọng cũng chỉ ôm chặt Till mà không dùng cậu để giải toả, một người che tai Till trước biến động, ắt sẽ chẳng nói ra câu "có tôi hay không cũng được" nếu biết câu nói ấy khiến cậu tổn thương.

Chỉ là Ivan không biết. Ắt hẳn anh nghĩ Till sẽ không buồn bã nếu mất anh.

Sau khi tỉnh táo suy nghĩ, Till nhận ra một chuyện rất dễ hiểu, chẳng rõ vì sao khi ở trong căn phòng ấy, cậu không nhận ra ngay.

Nắm chặt cổ chân trái Till là để bảo vệ, buông cậu ra cũng để bảo vệ. Che chắn cho Till khỏi nguy hiểm bên ngoài là bảo vệ, ôm chặt cậu để kiềm nén dục vọng của chính anh cũng là bảo vệ. Từ đầu chí cuối, gần như Ivan chỉ làm một việc duy nhất, vì một lí do duy nhất. Lí do ấy cũng là thứ xui anh đặt lên thái dương cậu một nụ hôn khẽ.

Mãi đến đợt tập huấn chung, Till mới có cơ hội nói chuyện riêng với Ivan để tìm cách xác nhận lí do ấy.

"Hiếm khi nào em bắt chuyện với tôi thế này nhỉ, Till?"

Dường như Ivan không định nhắc đến chuyện xảy ra ở căn phòng kia, cũng chẳng giải thích điều gì. Nhưng lần này Till không quên những câu hỏi. Cậu sẽ tìm hiểu chúng từ từ.

Nhìn kĩ đôi mắt chìm vào khao khát tối tăm nhưng cũng rất nhanh sáng lên trong bình thản của Ivan khi hướng về phía cậu, Till nhỏ giọng gọi.

"Này, Ivan."

Anh yêu tôi phải không?

"Sao?"

Ivan nghiêng mắt nở nụ cười. Đôi lúc anh lại dịu dàng với cậu như vậy, khiến Till thả lỏng, biết rõ người con trai này sẽ chiều ý mình. Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra mong muốn đầu tiên trong lòng dành cho Ivan.

"Đưa phương thức liên lạc của anh cho tôi."

Dường như Ivan đã ngơ ra một lúc, sau đó nói trong tiếng cười ấm áp. Chỉ thế thôi, Till biết mình đã đoán đúng lí do anh có thể khiến cánh cửa phòng mở ra.

"Đều nghe em cả."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top