Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối quan hệ giữa Izana và Mikey thật sự rất kì quặc. Một ngày nọ, băng đảng của bọn họ có thể đánh nhau vì tranh chấp lãnh thổ, ngày kia cả hai lại ngồi đối diện nhau trong bữa ăn gia đình, truyền tay đĩa rau hay bát nước chấm và làm như những xích mích kia chưa từng xảy ra.

Takemichi, một thành viên của Touman mà Mikey lãnh đạo cũng không khỏi vướng mắc vào mối quan hệ kì lạ ấy. Cậu đi theo thằng bạn thân mình đến huyết chiến với Thiên Trúc, một kẻ không đánh nhau giỏi thì chẳng được tích sự gì, nhưng ngày hôm đó cậu đỉnh điểm vô dụng khi chỉ biết ngây người ngưỡng mộ vị thủ lĩnh bên đối thủ với mái tóc bạch kim lấp lánh và làn da ngăm khoẻ khoắn tựa một vị thần Hi Lạp.

Đó là lần đầu tiên cậu gặp anh, không biết ngơ ngẩn bao lâu bởi mê đắm đôi mắt tím đó.

Và khi Takemichi càng trở nên thân thiết hơn nữa với Mikey, cậu được rủ qua nhà Sano, gặp lại anh, và càng lún sâu hơn vào bể tình không đáy này.

Có một lần Mikey ra ngoài mua đồ, để cậu tự đọc manga trong phòng ngủ và nhấm nháp cốc nước lọc nhạt thếch. Khoảng 15 phút sau có tiếng loạch xoạch mở cửa chính, Takemichi tưởng là Mikey nhưng không ngờ rằng phòng bên cạnh lại có tiếng bước chân.

Là Izana. Chỉ một suy nghĩ như vậy thôi đủ để khiến hô hấp của cậu trở nên gấp gáp.

Trái tim cậu càng loạn hơn nữa khi vách tường mỏng phát ra những tiếng động không hợp lý. Tiếng giường kẽo kẹt, tiếng thở dốc, tiếng nói chuyện xì xầm như an ủi bên tai.

Ai đó đang gọi tên anh: "Izana... Izana..."

Theo một khía cạnh nào đó, Takemichi không thể kìm được cảm giác thất vọng trong lòng. Dù sao thì crush của cậu cũng đang làm chuyện thân mật với người khác. Nhưng đồng thời, và Takemichi thật sự rất ghét bản thân vì điều này, cậu cảm thấy nhiệt độ trong phòng nóng lên, bức bối như những ngày hè nóng nực nhất mặc dù khi ấy trời đã sang thu. Quần áo trên người quá sức vướng víu và nhớp dính, chỉ hận không thể lột bỏ và xử lý những kích thích kì lạ mà cơ thể đang phản ứng lúc này.

Quần đùi mỏng phồng lên ở đũng, lý trí mách bảo cậu không thể ở lại trong phòng Mikey lâu hơn được nữa. Takemichi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh đối diện, ở trong đó một khoảng thời gian dài. Lúc bước ra, cậu không khỏi hoảng loạn vì Izana đang đứng dựa tường trước cửa phòng anh, thân trên để trần lấm tấm mồ hôi, đôi mắt tím thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nheo lại mỉm cười, một bên môi nhếch lên vô cùng quyến rũ.

"Chào em."

Cậu rất muốn là người thốt ra tên của anh dồn dập như thế.

.

Khi lớn lên, Takemichi mới biết bản thân còn tham lam hơn cả vậy. Cậu không đơn thuần muốn mình là người thốt ra tên anh, cậu muốn Izana cũng phải gọi cậu như vậy, thở dốc và an ủi, khen cậu và yêu cậu trong cơn ý loạn tình mê.

Izana dẫn cậu về nhà anh, một cảm giác nôn nao trong bụng đột ngột xuất hiện làm Takemichi nhăn mặt lại. Căn nhà nơi anh làm tình với cậu bỗng trở nên thật chướng mắt. Ở studio ấy có phải anh cũng đã quyến rũ cậu trai kia như vậy? Ở trên chiếc giường êm ái có phải anh cũng đã âu yếm cơ thể của cậu ta, nỉ non lời đường mật và gọi 'Alice của anh'?

Sống mũi lại cay cay, Takemichi không thể ngăn được những giọt nước mắt ri rỉ chảy ra. Izana ngồi xuống sofa, nhìn cậu một cái rồi vươn tay lau nước mắt cho cậu, tay còn lại ôm eo và kéo lại gần giữa hai chân anh, chất giọng ngọt ngào trầm ấm vang lên như muốn mê hoặc cậu thêm một lần nữa.

"Sao lại khóc nữa vậy?"

Takemichi sụt sịt, cố nuốt ngược nước mắt vào trong. "Không... không có gì ạ," cậu lí nhí trả lời.

Izana tất nhiên không ngu mà tin lời cậu nói. "Oan ức lắm sao?" khoé miệng anh cong lên nhưng đôi mắt không hề cười. "Em là đứa đi hẹn hò với thằng khác sau lưng anh mà."

Giọng anh khô khốc, ánh nhìn biến hoá thành dạng vừa độc đoán lại vừa hờ hững. Biểu cảm trên gương mặt Takemichi lập tức lộ ra vẻ bối rối, rồi hoảng loạn. Cậu hoàn toàn không đoán ra được suy nghĩ của Izana khi nói những lời này với cậu.

Izana thì khác. Anh dường như có thể nhìn thấy Takemichi đang trải qua chuyện gì. Bàn tay ôm eo bỗng xoa nắn đường cong thon gọn dưới lớp áo phông mát mẻ, rồi toàn lực bóp chặt, rồi lại thả ra, cứ liên tục liên tục như vậy, thao túng sắc mặt của Takemichi càng lúc càng thành thạo.

"Anh đoán em đã ngu ngốc hiểu nhầm chuyện gì rồi. Nói đi, em bất mãn cái gì?" Mắt anh cong lên như vầng trăng khuyết.

Takemichi căn cắn môi, trong đầu bùng nổ bởi những suy đoán và câu hỏi. Chẳng lẽ cậu thật sự đã hiểu nhầm? Tại sao Izana lại hành xử như kiểu cậu mới là kẻ có lỗi?

Nghẹn ngào một hồi lâu Takemichi mới phun ra được một câu khó khăn.

"... thứ bảy tuần trước... người đó có phải là bạn trai của anh?"

"Hửm?"

Izana nghiêng đầu, chau mày nghĩ ngợi như đang cố lục lọi trí nhớ về một ai đó mà Takemichi nhắc đến. Takemichi có thể cảm thấy yết hầu của mình đang chuyển động lên xuống một cách vô thức, lồng ngực đập thình thịch như trống theo dõi từng biến chuyển trên cơ mặt anh. Cuối cùng, anh "ồ" lên một tiếng như thể vừa mở khoá được ngăn tủ cũ kĩ.

"Khách xỏ khuyên thôi em. Đừng nói em quên studio của anh ở ngay trong nhà nhé?"

Takemichi sững người. Đúng là cậu đã quên. Lúc đấy bản thân vốn cũng đã chẳng còn hi vọng gì vào mối quan hệ này, nhìn thấy anh và một tên lạ mặt cười nói vui vẻ ngay trước cửa nhà chẳng khác nào giọt nước tràn ly.

Hai má đỏ bừng, không phải vì khóc nhiều mà bởi xấu hổ: "Em... em thấy cậu ta chuẩn bị lên xe anh."

Một bên lông mày Izana nhếch lên, ánh mắt như muốn hỏi 'em ngốc đến mức nào vậy?'.

"Đúng là tên đó muốn anh đèo về tận nhà cậu ta, nhưng anh thì chỉ bận tâm đến tiệc sinh nhật của cậu em trai quý hoá," anh nói. "Em biết vì sao không?"

Takemichi lắc đầu.

Izana mỉm cười. "Tất nhiên là để chặn đường tên ngốc dám tránh mặt anh cả tuần rồi."

Da mặt lại càng nóng bừng hơn. Takemichi hơi giãy giụa, tránh ánh nhìn chằm chằm của anh. Dường như nhận ra cậu đang cố phản kháng cho chút thể diện cuối cùng, Izana bóp chặt vòng eo thon gọn trong tay mình hơn nữa, môi anh nở một nụ cười xấu xa, chặn triệt để đường chạy của thỏ trắng.

"Từ trước đến giờ anh chưa từng cho ai ngồi lên xe mình. Takemichi, em có nhận ra em đặc biệt đến mức nào không?"

Hai mắt Takemichi trợn tròn như hoàn toàn không ngờ đến diễn biến này.

"... hả?"

Cậu đặc biệt? Là sự thật sao?

Trong lòng Takemichi có những thứ cảm xúc lẫn lộn không thể xác định nổi. Lúc thì như hoa nở, pháo hoa rực rỡ trên trời đêm. Lúc thì rớt xuống tận đáy vực, hoài nghi về những gì anh nói, về những cảm xúc tuyệt vọng mà mình đã trải qua. Hoài nghi về chính mình. Cậu đã làm quá mọi chuyện lên rồi?

Không... không hẳn. Một kẻ tự ti như cậu tất nhiên có lý do để cảm thấy thiếu an toàn.

Takemichi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tím biếc của Izana, mặt cúi gằm xuống. Bờ môi cậu run run, mãi mới thốt ra được lời muốn nói.

"Em... em chỉ là bạn tình của anh."

Cậu chỉ là bạn tình của anh. Bị anh giấu kín chuyện biết cậu là camboy suốt một khoảng thời gian dài, bị anh dụ dỗ đến nhà xỏ khuyên, bị anh quyến rũ làm những chuyện thân mật.

Cậu yêu anh. Cậu rên rỉ tên anh.

Đáp lại, anh gọi cậu 'Alice'.

'Alice của anh."

Vậy thì 'Takemichi' là ai? Chẳng phải chỉ là một người bạn của đứa em trai? Một thằng nhóc đồng tính ngu ngốc, làm quá hết chuyện này đến chuyện nọ? Một người hâm mộ để thoả mãn dục vọng về 'Alice' của anh?

Nếu Takemichi tỉnh táo hơn chút, cậu sẽ không thể hiểu nổi vì sao mình có thể suy diễn đến mức vậy. Và trái ngược với một kẻ nhiều chuyện như cậu, Izana suy nghĩ đơn giản hơn rất nhiều.

"Chúng ta không phải đang hẹn hò với nhau sao?" Anh hỏi.

Giọng điệu bình thản, mang phần trách móc. Trái tim Takemichi nhói lên như bị ngàn kim châm vào, cậu cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

"Anh đã không gọi tên em," hai mắt cậu rưng rưng. "Anh gọi em là Alice. Em đâu phải là Alice."

Kèm theo đó là tiếng khóc nghẹn ngào đến đau lòng. Là anh sai, là anh sai. Chứ không phải cậu.

Izana giống như đã hiểu toàn bộ câu chuyện, đôi mắt anh mở to đầy ngạc nhiên, rồi anh thở dài và kéo cậu vào trong lòng. Anh để cậu ngồi lên đùi, tựa đầu vào bờ vai của anh mà nức nở.

"Được rồi," giọng anh nhẹ nhàng nghe như đang dỗ dành. "Là lỗi của anh. Anh tưởng em thích được gọi vậy."

Takemichi hơi ngẩn người, tim lại đập rộn ràng. Cậu thật sự là một kẻ đơn giản. Chỉ cần một câu thừa nhận từ anh, mọi căng thẳng trong người cậu đều tan biến ngay tức khắc. Cậu khóc oà lên, vòng tay qua cổ anh, ôm lấy người thật chặt, càng được đà trách móc.

"Anh cũng chẳng nói rõ là mình đang hẹn hò, chẳng bày tỏ là thích em. Vậy mà còn trách em!"

Có tiếng cười trầm từ anh. Izana vuốt ve lưng cậu, ra vẻ nuông chiều hết cỡ.

"Được rồi, được rồi. Anh xin lỗi."

Tiếp đó anh kéo khuôn mặt đang ướt đẫm nước mắt của cậu lại gần, và một nụ hôn lên mi mắt, lên chóp mũi, rồi lên môi. Mọi cái chạm đều nhẹ nhàng hết cỡ, thật trái ngược với lần đầu của cậu, như thể anh đang muốn bù đắp cho những gì tiếc nuối đã qua.

Cả người Takemichi mềm nhũn ra trước đôi môi kia, trước bàn tay to lớn đang vuốt ve và giữ chặt lấy mình. Cậu nhắm mắt lại, mặc kệ cơ thể để anh tuỳ ý dẫn dắt, và chẳng lâu sau thân nhiệt tăng lên ngùn ngụt, người bị đẩy xuống ghế sô pha, còn nụ hôn phớt qua khắp mặt và cổ đã biến thành loại say mê, sâu đắm.

Takemichi lờ mờ hiểu rằng bản thân lại bị cuốn theo nhịp độ của Izana, có điều, cậu làm gì còn tâm trí để mà phản kháng. Anh đã đáp lại tình cảm của cậu, anh cũng thích cậu. Thế là quá đủ rồi. Một người như Takemichi còn có thể đòi hỏi được gì thêm từ vị thần vốn chẳng thể với tới của mình?

Bờ môi nóng bỏng của Izana ngậm lấy vành tai cậu, day day, phả một hơi trầm ấm đến mê người.

"Nhưng em cũng có lỗi đấy, Takemichi-kun. Tất cả những hiểu nhầm này sẽ chẳng xảy ra nếu như em không nhỏ nhen hạ thấp tình cảm của anh."

"Em-a... em xin lỗi," Takemichi vừa nói vừa rên rỉ. Bàn tay của anh đã di chuyển xuống dưới, mò mẫm ngực cậu qua lớp áo.

Izana mỉm cười. "Phải thành tâm hơn chứ nhỉ?"

"Làm thế nào ạ? A... ưm... anh đừng..."

Izana lần xuống dưới áo phông của cậu, tìm điểm mẫn cảm, xoa nắn đến khi nó cứng và nhú lên nhọn hoắt sau lớp vải trắng.

"Xỏ khuyên chăng?" anh hờ hững đáp.

"Khuyên...?"

"Ừm, anh đã trải qua đau đớn mà xỏ chim chim để phục vụ em. Tại sao em không thể làm giống như vậy?"

Takemichi thoáng do dự, nhưng cái chạm của anh khiến tâm trí cậu không thể vững vàng.

"V-vậy em sẽ làm," cậu nói.

Anh hôn cậu thay cho một lời khen ngợi.

Takemichi sợ xỏ khuyên, việc hẹn hò với Izana cũng chẳng thay đổi được điều đấy. Nhưng anh nói đúng, tất cả mọi chuyện đều là do cậu cả. Và cậu phải bù đắp cho anh, cho những tổn thương mà cậu đã gây ra. Xỏ khuyên có là gì so với tình yêu cậu dành cho anh. Vả lại...

"Anh sẽ không làm đau em," Izana an ủi.

Izana sẽ không làm đau cậu. Takemichi biết rõ điều đó.

.

Izana đang ở giữa hai chân cậu, mặt chôn vùi vào bộ phận mẫn cảm nhất cơ thể, hoàn toàn khiến cho Takemichi phát điên lên. Cậu đã tránh được việc phải xỏ khuyên ngực ngay hôm nay, nhưng thay vào đó phải để Izana ngậm chỗ dưới đấy của mình.

Đây không phải là một hình phạt. Đây là phần thưởng tuyệt vời nhất mà bất cứ người tình nào có thể nhận được. Nhưng đối với Takemichi, nó vừa ngọt vừa đắng, là một cực hình trong cơn khoái cảm. Để anh hoàn toàn ngậm được cái ấy của cậu trong miệng, Takemichi phải nằm ngửa, đồng nghĩa với việc bao nhiêu biểu cảm đáng xấu hổ trên cái khuôn mặt xấu xí này đều có thể bị anh nhìn thấy hết.

Takemichi cảm nhận được lưỡi của anh đang quấn quanh, lướt dọc dương vật mình, tì, miết đỉnh đầu ướt đẫm. Đôi khi anh vuốt ve cậu nhỏ cứng ngắc, còn đôi môi thì bận rộn kéo mút, đùa nghịch với hai tiểu cầu. Izana tập trung vào việc phục vụ hạ thân, nhưng đôi mắt anh chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt nóng bừng của Takemichi. Mắt tím đầy sắc tình và dục vọng khiến cậu vừa hưng phấn lại vừa hoảng loạn. Takemichi quay mặt đi, vắt tay lên trán, che đi biểu cảm sắp lên đỉnh khỏi sắc tím mê hồn của anh.

Động tác ở dưới dừng lại, chỉ là một giây thôi nhưng Takemichi cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Rất nhanh, cơ thể cậu bị sức nặng và hơi nóng hầm hập đè lên. Một bàn tay to lớn bóp lấy cằm cậu, quay mặt cậu lại cho nhìn thẳng vào anh. Đôi môi của Izana lại đè xuống, cái lưỡi vừa liếm mút thân dưới cho đến khi cậu phát điên giờ lại quấy đảo nhiệt tình trong khoang miệng cậu. Cậu thề là bản thân cũng có ra chút ít dưới đó, vậy là trong miệng anh có vị của cậu. Không tệ lắm, còn hơi dâm đãng nữa. Đ*t! Cậu thích chết đi được.

Giữa những nụ hôn, cậu nghe thấy tiếng thì thầm của anh.

"Đừng che mặt đi, anh muốn nhìn thấy em mà."

Takemichi biết anh đã để ý phản ứng ban nãy của cậu, hoặc là cả lần trước đó. Cảm thấy cũng hơi có lỗi, nhưng cậu thật sự không nghĩ anh sẽ muốn nhìn một khuôn mặt xấu xí như cậu lâu được đâu. Takemichi định lấp liếm xin lỗi giữa khoảng trống của những nụ hôn, chỉ là Izana chưa bao giờ để cậu có đường chạy thoát.

"Nếu không thì xỏ khuyên ngay bây giờ," anh nói.

Được... được rồi. Cậu không che mặt là được chứ gì!

Hai mắt nhắm tịt lại, bên tai còn có tiếng cười trầm thấp tình tứ.

Khoảng thời gian sau đó là một cực hình. Ngón tay Izana liên tục khuếch trương lỗ hậu, chậm rãi mò mẫm bên trong như tìm kiếm thứ gì. Kể cả khi anh chưa hoàn toàn chạm được tuyến tiền liệt, cũng như lần đầu hai người làm tình, sự trêu đùa dịu dàng của anh trong nơi sâu nhất tạo ra một khoái cảm không nhỏ. Takemichi phải cố gắng lắm mới không quay mặt đi hay làm những biểu cảm quá trớn. Nhưng cậu không thể, cậu nghĩ gương mặt cậu vừa trở nên rất xấu xí, miệng chẳng thể ngậm vào được mà cứ thở hổn hển như cá trên cạn, nước dãi chảy một bên khoé môi.

Izana... anh đừng nhìn.

"Đáng yêu."

Đùa nhau à?

Takemichi chính thức cảm thấy gu thẩm mỹ của Izana cực kì có vấn đề.

Hai cánh mông bị banh ra, một luồng không khí lạnh thổi vào bên trong. Lỗ hậu theo phản xạ co rút trước dương vật nóng bỏng và cứng ngắc đang chà xát cửa vào trơn trượt. Hai tay vẫn bóp chặt đùi trên, cơ thể rắn chắc của Izana rướn lên về phía trước rồi lại đè lên cậu.

Tiếng nhớp nháp của gel bôi trơn vang lên rõ mồn một, động nhỏ bị kéo căng hết cỡ, dị vật nóng rẫy chèn ép đi vào đến nghẹt thở.

Anh ép cậu phải nhìn anh lúc tiến vào, một bên khoé miệng nhấc lên khiêu khích, ánh mắt nhìn cậu đầy vẻ dâm đãng. Hoặc là do đôi mắt tím trong veo như đá quý của anh phản chiếu bóng hình cậu, đang thở dốc và rên rỉ không khác gì một con chó cái đến mùa động dục.

Cũng đúng. Cậu là con chó cái của anh.

Bên trong bị lấp đầy đến trướng cả bụng.

"Vào rồi này em."

"Vào rồi, vào... rồi ạ...ưm..."

"Ừ, vào rồi đó. Thích không?"

"T-thích ạ... hah... đâm mạnh đi anh..."

Anh hôn chóc một cái lên môi cậu, sau đó nhoài người ngồi dậy. Tay để hai chân cậu tựa vào người anh, rồi đẩy hông mạnh mẽ một cái, phốc, dương vật to lớn bị rút ra và cắm thật sâu vào bên trong. Khoái cảm đến như điện giật, cả người Takemichi nảy lên, tiếng rên cũng lớn và bất chợt. Trên tấm bụng mềm mại chút mỡ có vài giọt trắng đục bị vẩy ra. Izana vừa nhấp liên tục với tốc độ nhanh dần, vừa xoa bụng cậu rồi tìm đến một đầu ngực nhọn hoắt mà nhéo ngắt với thứ chất lỏng nhớp dính trong tay.

"Sướng không em?"

Izana hỏi, động tác cố tình chậm lại. Và khi đầu dương vật cứng ngắc cuối cùng cũng mò được vào điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể, Takemichi run lên bần bật, còn anh thì dừng hẳn lại. Cậu có thể cảm nhận được dương vật của anh đang ngọ nguậy bên trong, cọ nhè nhẹ vào tuyến tiền liệt của cậu. Sướng, nhưng không đủ. Tại sao anh lại dừng cơ chứ? Chết tiệt, cậu phát điên lên mất.

Đến khi Takemichi nhận thức được, bản thân cậu đã tự động di chuyển. Hai chân banh rộng, bụng co thắt lại, cơ hông rụt rè lên xuống cọ xát với ghế da kẽo kẹt. Lỗ hậu của cậu đang mút chặt lấy anh, mỗi lần động đậy là chạm được vào điểm cực khoái. Hai mắt trợn ngược và nhắm chặt lại, đôi môi cậu run rẩy khi rên rỉ những tiếng kêu đáng xấu hổ.

Một tay cậu mò xuống điểm kết nối giữa hai người, vuốt ve và hình dung thứ dương vật to lớn của anh đang cắm chặt bên trong mình. Chuyển động càng tham lam và mạnh dạn hơn nữa, đôi lúc là hơi xoay tròn và miết xuống để đầu dương vật nóng bỏng của anh có thể cọ mạnh vào tuyến tiền liệt. Hai chân run lẩy bẩy khi cậu nhận ra anh cũng đã bắt đầu phối hợp nhịp nhàng trở lại với cậu. Cả hai càng lúc càng vồ vập vào nhau như chày giã cối, và rồi Takemichi mất khả năng kiểm soát hoàn toàn, để mặc anh đâm rút với một tốc độ có thể làm tê liệt toàn bộ thân dưới.

"E...em sướng chết mất... a, a, ưm..."

"Mẹ nó, Takemichi... Em tuyệt thật..."

Giống như vừa bị yểm bùa yêu, Takemichi giơ tay vòng qua cổ anh, ghì chặt lấy người vào lồng ngực mình. Izana gầm lên một tiếng trong cổ họng, rồi thúc vào mạnh hơn nữa. Anh miết môi anh lên môi cậu, liếm mút đến loạn, lưỡi quấn nhau rớt những sợi chỉ trong suốt xuống cằm và cổ.

Dương vật giần giật, Izana bắn ra một lượng tinh dịch nóng bỏng bên trong. Anh không rút ra ngay mà vẫn để chôn vùi trong thành thịt mềm mại, một tay vuốt tóc mái đẫm mồ hôi của cậu ra khỏi trán, miệng nở một nụ cười.

"Bé yêu ngoan quá."

Takemichi cũng ngây ngốc cười với anh. Cậu cảm thấy như mình là kẻ hạnh phúc nhất trên đời này. Cậu hôn anh, thì thầm một câu hẫng nhịp.

"Lần nữa được không ạ?"

Izana nheo mắt, lẩm bẩm đáp lại.

"Vào phòng ngủ nhé. Anh có quà muốn tặng em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top