Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2: ĂN CÙNG NHAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jackson cựa quậy một lát rồi mở bừng mắt, anh thoải mái vươn vai sau một giấc ngủ dài. Nhưng khi nhìn xung quanh, anh nhận ra mình đang ngủ trên mặt đất, ngay trước cánh cửa ra vào. Thật kỳ lạ. Khi Jackson đứng dậy, chăn rơi khỏi người anh và anh nhận ra đây là chiếc chăn quen thuộc mà đáng lẽ phải nằm trên giường của anh, trong phòng ngủ của anh. Nhưng khi anh còn đang một mình tự hỏi, mùi thơm của thức ăn từ đâu bay đến. Jackson ngay lập tức cảm thấy bụng mình sôi lên và anh lần theo hương thơm hấp dẫn đó đến với nhà bếp.

Trong khung cảnh căn bếp nhỏ mà hiếm khi Jackson sử dụng đúng mục đích là để nấu nướng, nhưng lúc này một thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng trước bếp gas và chăm chú nấu một món gì đó, mùi thơm và ánh nắng từ cửa sổ đang mở khiến cho khung cảnh của căn bếp lúc này trở nên ấm cúng lạ lùng.

Jackson lại ngẩn ra lần nữa. Khi anh vô tình lơ đãng đá phải một chiếc ghế ngay gần đó, người kia thấy động liền quay lại. Cậu khẽ nheo mắt nhìn, rồi khuôn mặt trẻ con đó nở một nụ cười thật tươi về phía anh:

- Anh Jackson dậy rồi à? Anh đi đánh răng rửa mặt trước đi, em nấu sắp xong rồi, chút nữa là dọn đồ ăn sáng ra cho anh thôi.

Cậu vừa cười vừa lấy ngón tay quẹt giọt mồ hôi trên chóp mũi, sau đó lại quay về chăm chú quấy một nồi gì đó đang sôi lục bục trên bếp. Và Jackson lúc này mới hoàn hồn, anh nhớ ra toàn bộ những chuyện "đáng sợ" đã xảy ra với mình tối qua. Và cái người đứng kia là...

- Cậu ... BamBam! Sao cậu vẫn còn ở trong nhà của tôi? Ai cho cậu tự tiện làm mấy việc này hả???

BamBam lập tức quay lại đối diện với anh:

- Em... em chỉ là thấy anh ngủ say quá, em sợ lúc dậy anh sẽ đói bụng nên mới muốn đi làm chút gì cho anh ăn thôi mà. Em xin lỗi vì tự tiện đụng vào đồ của anh mà không hỏi trước. Nhưng em có gọi mấy lần mà anh mãi không chịu dậy ấy. À hay là anh không thích mấy món em làm?

Cậu vừa nói vừa nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, tay mân mê chiếc thìa ra chiều khó xử. Thấy người kia như thế, Jackson lại chẳng thể to tiếng được nữa. Anh chỉ còn nước gãi đầu cười trừ sau đó nhẹ nhàng tiến lại gần nhìn những món ăn cậu đang nấu. Xem ra BamBam cũng rất có nghề, món nào món nấy đều đẹp mắt và thơm nghi ngút, bệ bếp cũng gọn gàng sạch sẽ không giống như mấy lần tự mình vào bếp "động đình đổ chùa" của Jackson. Bỗng anh nhìn cậu thắc mắc:

- BamBam này, cậu là... là "cái đó" cơ mà, sao cậu có thể nấu ăn được thế? Ý tôi là cậu vẫn cầm nắm, hoạt động bình thường à?

BamBam vui vẻ tíu tít khoe với anh:

- Không đâu, em chỉ không chạm vào được người khác thôi, còn cầm nắm đồ vật gì đó vẫn làm tốt. Hồi trước em còn chạy ra đường trêu mọi người bằng cách rắc lá cây lên đầu người ta nữa cơ.

Jackson lại gật gù ra chiều đã hiểu, sau đó anh nhanh chóng chuồn vào phòng tắm để lại cái người kia vẫn đang luôn chân luôn tay trong bếp, anh thậm chí còn nghe được cậu ta ngân nga một giai điệu gì đó trong lúc nấu ăn.

...

Lúc này cả Jackson và BamBam đang ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, cậu nhanh nhẹn gắp từng món một bỏ vào bát của anh, luôn miệng nói:

- Anh! Anh ăn cái này đi. Ăn thử xem em nấu thế nào. Không biết khẩu vị của anh nên em lo lắm, có gì anh cứ thẳng thắn nói cho em biết để sửa nhé.

Jackson cũng định lịch sự gắp lại cho cậu ta nhưng chợt nhớ ra, BamBam là ... ma cơ mà, cậu cần gì ăn chứ. Mà lúc đang đánh răng anh đã hạ quyết tâm, khi nào ra ngoài phải nói chuyện thẳng thắn mới được. Khng thể để một con ma lai lịch bất minh lởn vởn trong nhà mình. Nhưng lúc này, miệng đang nhai đồ ăn do cậu ta nấu, dù chỉ là thịt ba chỉ rán thôi, nhưng nêm nếm vừa ăn, rán cũng vừa chín tới, hương vị thơm ngon ngập tràn trong khoang miệng của anh. BamBam ngồi đối diện nhìn anh thích thú, hai tay chống cằm, cậu nhìn anh ăn mà cứ cười tủm tỉm mãi thôi. Jackson chợt nhận ra, so với tối hôm qua nhìn cậu sợ hãi khóc lóc, BamBam cười như thế này khiến anh thích hơn hẳn. Mà chết tiệt, khung cảnh như thế, đồ ăn như thế thì làm sao Jackson mở mồm đuổi người ta đi được đây.

Sau bữa sáng có thể nói là "khá hòa hợp", Jackson một mực tranh việc rửa bát với BamBam, sao có thể để người... à không ma vừa nấu cho anh ăn vừa phải đi rửa bát được, anh cũng không phải người không biết điều đâu.

Sau khi "chiến đấu" xong với đống bát đĩa, Jackson nhìn lên đồng hồ và nhận ra bây giờ đã là 10 giờ sáng, anh muộn giờ làm mất rồi. Vì thế, anh nhanh chóng thay quần áo rồi phi ra cửa nhưng rồi dừng lại khi thấy BamBam đang có ý định đi theo mình:

- Này sao cậu cứ theo tôi mãi thế, quay về nhà Yugyeom đi, cậu khen cậu ta tốt lắm cơ mà?

Đến lúc này thì BamBam bắt đầu ấp úng, cậu đã cố đánh lạc hướng Jackson suốt từ lúc anh thức giấc đến giờ rồi, vậy mà... BamBam nghĩ đã đến nước này thì đành phải nói sự thật thôi, dù có phải năn nỉ ỷ ôi cũng được:

- Anh Jackson... Thực ra... thực ra là Yugyeomie cậu ấy đã đi từ sáng sớm nay rồi, em nghe cậu ấy nói qua điện thoại là sẽ vắng nhà trong khoảng hai tuần, nên em....

Chưa đợi BamBam nói hết câu, Jackson đã cướp ngay lấy lời của cậu:

- Này này, đừng có bảo với tôi là vì cậu ta đi vắng hai tuần nên cậu định sang đây ăn nhờ ở đậu nhà tôi đấy nhé. Một đêm mất điện tối qua đã là quá đủ rồi. Không đời nào tôi cho phép một con ma đi theo sau ám mình đâu.

Jackson biết mình đang làm đúng, việc để một con ma lai lịch bất minh lởn vởn quanh mình không thể nào là hành động của một người có đầu óc được. Nhưng sau khi thốt ra những lời vừa rồi, anh lại hơi hối hận. Vì vẻ mặt của BamBam lúc này đây như nói với anh rằng, những lời đó đang làm tổn thương cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bé dần trở nên cương quyết, và BamBam làm ra một hành động mà Jackson không thể nào tin được. Cậu quỳ xuống trước mặt anh:

- Anh Jackson, em xin anh, cho em ở nhờ nhà anh đi mà. Chỉ hai tuần thôi, không hơn! Anh là người duy nhất có thể giúp em vào lúc này. Chỉ có anh mới có thể nhìn thấy em, nghe được em nói. Em thật sự chỉ cần được ở cạnh anh hai tuần thôi mà, cho em được cảm nhận rằng mình còn tồn tại trên đời này, chỉ hai tuần thôi, em không đòi hỏi hơn đâu. Em cầu xin anh!

BamBam vừa nói vừa chắp tay cầu xin anh, dù cậu không còn khóc như tối qua, nhưng bộ dạng của cậu lúc này càng khiến Jackson cảm thấy đau lòng hơn nữa. Anh hiểu chứ, cậu ấy còn trẻ như thế mà, cảm giác sẽ thế nào nếu bỗng nhiên một sáng thức dậy, bản thân trở nên vô hình với tất cả mọi người, không thể giao tiếp với bất kỳ ai, không thể kêu cứu. Nếu anh ở trong hoàn cảnh ấy, chắc anh sẽ điên mất... Nhưng mà khoan đã, tỉnh lại đi nào Jackson, vấn đề ở đây là cậu ta là một con ma, và mình thì cực cực cực kỳ sợ ma kia mà.

Trong lúc Jackson đang còn mải đấu tranh tư tưởng một bên là lương tâm cắn rứt còn bên kia là nỗi sợ hãi, BamBam đã bồi thêm một câu:

- Em xin anh mà anh Jackson. Em biết anh là người tốt, nội có chuyện anh chịu lắng nghe em suốt từ tối hôm qua đến giờ cũng đủ chứng minh anh là người tốt nhất mà em từng gặp.

Xong rồi, một cú knock out luôn rồi. BamBam đã chạm vào đúng điểm yếu trong lòng Jackson rồi. Xét một cách toàn diện thì bất cứ ai từng gặp và tiếp xúc qua với Jackson đều có thể nhận ra anh là một người nhiệt huyết và tận tâm, luôn muốn giúp đỡ người khác như một bản năng. Vậy nên bây giờ chỉ một câu "em biết anh là người tốt" đã hoàn toàn khiến Jackson gạt phăng nỗi sợ hãi, anh hùng hồn tuyên bố:

- Được rồi, tôi biết rồi, chỉ hai tuần thôi chứ gì? Cậu có thể ở lại đây, nhưng không được gây ra rắc rối gì cho tôi đâu đấy.

Và thế là BamBam nhảy lên ăn mừng, cậu biết mà, cậu biết cái người đang đứng trước mặt mình đây là một người tốt và dễ mềm lòng. Sau màn nhảy múa ăn mừng nho nhỏ, BamBam lại lon ton bay theo Jackson ra khỏi nhà khiến anh trợn tròn mắt.

- BamBam à, tôi đã cho cậu ở lại nhà rồi còn gì? Cậu còn việc gì cần giúp nữa sao mà vẫn đi theo tôi thế? Bây giờ tôi phải đi làm rồi, ngoan ngoãn ở nhà trông nhà hộ tôi đi nhé, có được không?

Nói mấy lời này xong Jackson cũng tự cảm thấy như anh đang dặn trẻ con vậy, giá mà anh chạm được vào người BamBam, khéo anh còn không kiềm chế được mà xoa đầu cậu ta rồi cũng nên. Nhưng đáng tiếc BamBam lại là "đứa trẻ" 18 tuổi rồi, vậy nên cậu không ngoan ngoãn nghe lời anh ở nhà trông nhà mà lại bắt đầu mè nheo:

- Nhưng mà em không muốn ở nhà một mình, anh cho em đi theo với được không? Lâu lắm rồi mới có người nói chuyện với em, anh cho em theo với nhé, đi mà.

BamBam kéo dài giọng ra xin xỏ anh, cả người cậu còn lắc qua lắc lại theo từng câu nói. Jackson cảm tưởng giá mà cậu cầm tay anh được thì chắc giờ người anh cũng lắc lư theo cậu luôn rồi. Nhưng nhìn cậu ta thế này trông cũng có chút đáng yêu, anh tự nghĩ rồi tự cười với chính mình. Dù sao BamBam cũng vô hình với mọi người nên chắc cho cậu theo cũng không sao, để cậu ấy ở nhà một mình cũng tội.

- Được rồi, anh sẽ đưa em đi theo. Nhưng mà nhớ không được quậy đâu đấy.

Jackson nói xong mới ngớ ra, mình vừa lỡ gọingười ta là "em" rồi. Nhưng mà nhìn cái người như đứa con nít trước mặt này,anh không thể nào kìm được ham muốn gọi cậu ấy như thế. Mà rõ ràng BamBam íttuổi hơn mà, mình bao biện làm cái gì chứ, bình tĩnh nào Jackson, mình đỏ mặtcái gì.    


--- HẾT CHƯƠNG 2 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top