Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3: CÙNG ĐI LÀM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jackson đang trong quá trình đấu tranh nội tâm dữ dội khi đi cùng BamBam tới chỗ làm, không phải vì anh hối hận vì đã đồng ý đưa cậu đi hay gì, mà vì anh không thể thoải mái trò chuyện cùng với cậu. Nói chuyện với BamBam thực ra rất vui vẻ và Jackson hoàn toàn tận hưởng điều đó, bởi thật không ngờ rằng cậu cũng là một người nói chuyện rất cởi mở, và khiếu hài hước thì hoàn toàn hợp gu của anh. Nhưng vấn đề ở đây là họ đang đi trên một con phố vô cùng tấp nập, tuyệt hơn nữa là Jackson lại quyết định đi bộ đến chỗ làm, vậy nên bây giờ, mỗi khi lỡ không kiềm chế được mà trao đổi với BamBam vài câu, anh sẽ bị vô số người xung quanh quay ra nhìn với ánh nhìn kỳ cục chỉ bởi vì trong mắt họ, anh đang nói chuyện với ...không khí. Thật khổ tâm quá mà.

Thật may là nơi anh cần đến cũng khá gần nên tình trạng "giằng xé nội tâm" của Jackson chỉ diễn ra trong khoảng mười lăm phút. Khi thấy nơi họ chuẩn bị bước vào, BamBam tròn mắt ngạc nhiên:

- Anh Jackson, nãy ở nhà anh đã uống cà phê rồi mà, sao bây giờ mình lại vào quán cà phê tiếp thế? Với cả em tưởng anh vừa bảo mình muộn giờ làm rồi cơ mà?

- Thì ai nói với em anh đến đây để uống cà phê chứ?

Jackson mỉm cười tỏ vẻ thần bí, nhưng khi anh vừa cất tiếng, thì một giọng nói từ trong quán bỗng cắt ngang lời anh.

- Chưa thấy người đã thấy tiếng rồi, Wang Jackson! Cậu còn không nhanh đi vào đây giúp tôi đi, đứng ngoài đó nói linh tinh gì đấy, biết mấy giờ rồi không hả?

BamBam cũng ngẩng lên để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó, và cậu thề rằng trong đời mình cậu chưa từng nhìn thấy một người có khí chất đặc biệt như thế, từ vóc dáng thư sinh đến những nếp nhăn duyên dáng nơi khóe mắt, thật giống như một cơn gió của mùa xuân dịu dàng thổi phớt qua má cậu. Có điều những lời "người ấy" nói ra có vẻ như hơi phá vỡ hình tượng, sao cậu nghe mùi "đanh đá" quá đi. Và như để chứng minh cho suy nghĩ của Bambam về mình, cái người nhìn thì nho nhã kia lại đang xồng xộc xắn tay áo đi về phía này, hùng hổ kéo tai Jackson mặc cho tiếng la thảm thiết của anh và kéo tuột anh ấy vào trong quán cà phê có cái tên mỹ miều "PARADISE". Bambam cứ thế ngơ ngác hết nhìn cảnh tượng đó rồi lại nhìn tên quán, đến tận lúc tiếng kêu cứu của Jackson đã không còn nghe rõ cậu mới định thần lại mà vội vàng bay đuổi theo.

Bước vào bên trong, Bambam hơi chút giật mình vì những gì mình nhìn thấy. Quán cà phê này thực ra được bài trí khá dễ chịu, với hai màu kem và nâu ấm áp, nhưng thật không ngờ vào cái thời điểm bữa sáng đã qua, bữa trưa chưa tới này mà khách ra vào vẫn còn đông như vậy. Khắp nơi là các bàn đã kín chỗ, một hàng khách đang chờ mua mang đi và nhân viên quán mặc đồng phục trắng đen hối hả chạy ngang chạy dọc, chẳng trách mà việc Jackson đến muộn lại khiến anh chàng kia "phẫn nộ" đến như vậy. Bambam ngơ ngác bay là là trong quán, cậu cố gắng vừa tránh những con người đang đi lại tất bật kia vừa ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng của Jackson. Ngay lúc cậu bắt đầu hoảng sợ với sự đông đúc của nơi này, cuối cùng thì cái bóng dáng có chút thân quen với cậu duy nhất ở đây cũng hiện ra từ sau một cánh cửa nhỏ phía góc quán.

Jackson mới dùng tốc độ tên lửa để thay xong bộ đồng phục, đang vừa bước ra ngoài vừa cố gắng chỉnh trang nốt cái tạp dề đen ngang hông, anh cười hớn hở vẫy tay về phía Bambam đứng đó rồi bước nhanh qua các dãy bàn.

Trong khoảng khắc nhìn thấy một Jackson trút bỏ mấy bộ quần áo tối màu và rộng thùng thình để khoác lên sơ mi trắng quần tây đen ấy, Bambam chỉ làm được một hành động, đó là đứng thất thần tại chỗ nhìn người kia chạy về phía mình. Cậu vừa đỏ mặt vừa lẩm bẩm nói ra suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu: "Có phải khách đến đây đông là vì trai đẹp không vậy???"

...

Jackson lại liếc về phía cái góc tối nhất của quán, hành động này của anh có lẽ đã là lần thứ bảy mươi trong vòng có hai mươi phút dù đang bận tối mắt tối mũi bưng bê thức ăn cho khách rồi. Tất cả là vì sự hiện diện của cái bóng mờ nhạt nhỏ bé nào đó. Anh chỉ nói Bambam tìm góc nào chơi trong lúc anh đang bận làm việc vì sợ bị vướng tay vướng chân thôi mà, đâu có nói em ấy ngồi thu lu ở đó như đứa trẻ bị bỏ rơi như thế kia? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không thể trách Bambam được. Nếu cậu thật sự tìm thứ gì đó hoặc ai đó để chơi đùa trong cái quán này, có khi Jackson sẽ được nghỉ việc vĩnh viễn vì quán cà phê bị đồn có ma, rồi không ai còn dám tới nữa, dẫn tới chủ quán vỡ nợ và nhân viên thất nghiệp mất thôi. Nghĩ tới viễn cảnh thê lương đó, Bambam đành an phận chui vào góc đếm kiến chứ biết sao bây giờ, à mà cái quán này sạch sẽ quá, đến kiến còn không có một mống để mà đếm. Nói chung bây giờ Bambam là đang lo nghĩ cho Jackson mà phụng phịu ở một góc bên kia, Jackson thì đang đang thấy mình như "một kẻ bỏ rơi trẻ em" lòng dạ bồn chồn bên này, ai cũng không dễ chịu.

Cuối cùng hết chịu nổi sự dằn vặt, Jackson kiên quyết vẫy tay lại kêu Bambam cứ tùy ý mà đi theo sau mình, vì dù sao cậu cũng là "thứ" vô thanh vô thức, có lẽo đẽo theo anh chắc cũng chẳng gây ra sự vụ nào đáng nói. Thế là khung cảnh một người một ma cùng nhau đi đi lại lại bắt đầu từ đó, tất nhiên cảnh này chỉ có hai người trong cuộc thấy, còn với mọi người vẫn là một mình Jackson tất bật mà thôi. Anh lúc này đang tất tả vừa ghi danh sách món, vừa mang đồ ăn cho khách, vừa phải chú ý quan sát trông chừng Bambam, vì dù anh vẫn biết rằng mình chẳng thể nào chạm được vào cậu, nên không cần phải bận tâm liệu anh có vô tình va phải cái đuôi nhỏ đang lẽo đẽo theo mình hay không. Nhưng anh có thể nhận ra sau vài lần vô ý đi xuyên qua hay với tay qua người em ấy, rằng Bambam không hề thích như thế. Thậm chí em ấy còn cố hết sức co người, tránh né tất cả những người xung quanh có khả năng va phải. Và Jackson lại nghĩ về cái ôm hụt tối qua, và ánh mắt đau đớn của em khi đó. Cũng phải, cảm giác bị mọi người coi như không khí mà đi qua đi lại xuyên qua thân thể mình, có ai mong muốn trải qua chứ. Thế nên anh biết ý mà cố gắng tránh né hết mức có thể. Vừa tránh đường, vừa thi thoảng ghé tai nói thầm với Bambam vài câu chuyện phiếm những lúc không ai để ý thật đúng là một chuỗi hành động vừa cần sự khéo léo, vừa phải vận dụng hết óc tập trung của Jackson.

Còn về phía Bambam, tất nhiên là cậu cảm thấy rất mừng vì thoát khỏi cảnh phải tâm sự với bức tường rồi, sau đó còn được đi theo sau anh Jackson nói chuyện phiếm nữa chứ, tuy cậu cũng hơi ngại vì làm phiền anh ấy, nhưng chẳng phải anh ấy trông cũng rất vui vẻ hay sao. Hơn nữa, Bambam phát hiện ra việc theo dõi Jackson làm việc làm một trong những hoạt động thú vị nhất cậu từng làm. Cậu chưa bao giờ có thể thấy một người vui vẻ và hòa đồng được như anh ấy. Mỗi khi Jackson đi tới bàn nào để đưa món hay ghi thực đơn, anh đều có thể dễ dàng bắt chuyện được với những vị khách ngồi đó, hỏi han bâng quơ gì đó, khen cái kính mới của một người đàn ông hay bộ móng tay mới làm của một cô gái, chúc họ ngon miệng một cách vui nhộn. Nói tóm lại, Bambam đánh giá năng lực hướng ngoại của anh chàng này ở mức cao nhất, ước gì cậu cũng có thể làm được như vậy. Vì thế Bambam mang ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ cứ lon ton bay theo sau Jackson đang bận rộn như thể một tiểu hành tinh quay xung quanh Mặt trời vậy.

Và tất nhiên, với cái kiểu cứ dính sát vào nhau như thế, tai nạn va chạm giữa "tiểu hành tinh" và "Mặt trời" cuối cùng cũng diễn ra. Ngay lúc Jackson đang hai tay bưng đến hai ly cà phê và hai đĩa bánh ngọt, anh lại đột nhiên dừng lại khiến cho Bambam không kịp tránh né, mà Jackson lại không muốn va vào cậu (bất chấp sự thật là cái "va" đó là với không khí), anh vì cố tránh sang mà tự vấp vào chân mình, khiến một đĩa bánh ở bên tay phải trượt ra và có xu hướng đáp đất trong tiếng hét thất thanh của cặp tình nhân ngồi gần đó. Còn Bambam, cậu luống cuống nhảy lui một bước rồi theo phản xạ đỡ lấy chiếc đĩa đang văng ra và nhét nó lại vào bàn tay Jackson vẫn đang giữ nguyên tư thế bưng bê. May quá anh cũng đã kịp lấy lại thăng bằng và nhìn cậu cười biết ơn, nhưng vấn đề là chỉ hai người họ "nhìn" thấy việc Bambam đỡ bánh, còn trong mắt người khác thì đó là việc cái đĩa đang trên đà lộn xuống đất bỗng như một chiếc bu-mê-răng quay trở lại tay của anh phục vụ đẹp trai. Mấy vị khách và nhân viên xung quanh sau giây phút hốt hoảng liền cười xòa và vỗ tay khen ngợi màn "ảo thuật xử lý tình huống" đầy đặc sắc. Đến cả "anh thư sinh đanh đá" mà lúc nãy qua tiếng kêu í ới của mấy người khác Bambam đã biết tên anh ta là Park Jinyoung cũng tiến đến và vỗ vai Jackson trêu chọc:

- Anh bạn, giờ thì tớ tin lời cậu nói rằng lúc còn ở Hồng Kông cậu cũng có học chút võ nghệ rồi! Thế mà hồi mới vào quán còn dám làm bể ba chồng cốc chén của tớ, hừ!!!

Màn khen ngợi nhầm lẫn này khiến Jackson và Bambam đều kín đáo quay sang nhìn nhau cười hiểu ý, thậm chí anh còn lén nháy mắt với cậu:

- Hey Bambam, không ngờ chúng ta có thể ăn ý như vậy, sắp tới xem ra phải nhờ em giúp nhiều rồi đây.

...

Kết thúc một ngày làm việc bận rộn vào lúc xẩm tối, Jackson theo thói quen vừa vươn vai đầy thoải mái vừa bắt đầu nghĩ xem tối nay nên ăn gì, chả là lúc sáng anh mới phát hiện rằng hóa ra Bambam cũng vẫn ăn đồ ăn được cùng anh đấy, đừng nghĩ người ta là ma mà không thể ăn uống được. Vì thế, sau khi thay đồ và thu dọn sạch sẽ để ra về, anh vẫy Bambam đang đứng yên một góc tránh đám nhân viên đông đúc xô đẩy nhau trong phòng thay đồ lại và hỏi xem hôm nay em ấy muốn ăn món gì. Bambam thấy vậy bèn hớn hở đáp lời anh:

- Anh Jackson, anh định nấu ăn đãi em hả? Anh nấu gì em cũng ăn được hết, em không có kén ăn đâu.

Câu trả lời khiến Jackson trợn tròn mắt:

- Hả? Không đâu! Anh đâu có biết nấu ăn, ý anh là muốn mời em đi quán nào đó ngon ngon, yên tâm đi có gì ta sẽ ngồi phòng riêng cho thoải mái. Nói xem em muốn ăn gì, hay chúng ta đi ăn đồ ăn Thái Lan nhé?

Anh vừa thì thầm nói vừa cố lục lọi trí nhớ để tìm một quán ăn nào đó anh biết có phòng ăn riêng cho khách. Nhưng Bambam đã cười từ chối:

- Thôi không cần phiền phức vậy đâu, để em về nhà nấu cho anh ăn nhé. Em sẽ nấu món nào ít cay thôi chứ để anh đi ăn đồ Thái ngoài hàng thể nào cũng chết vì cay hahaha.

Bambam vừa cười vui vẻ vừa nhớ lại vẻ mặt nhăn nhó của Jackson sáng nay khi lỡ ăn phải một miếng ớt. Đúng là anh ấy không thể ăn cay được.

Nghe Bambam nhắc đến "nhà", Jackson chợt cảm thấy ấm lòng, đã lâu lắm anh mới lại có cảm giác cùng trở về nhà và ăn cơm với một ai đó. Cứ nghĩ mình đã dần quen với cảnh cơm hàng cháo chợ rồi, bỗng nhiên lời nói của Bambam lại khiến anh nhận ra, mình đã cô đơn biết nhường nào.

Bữa cơm tối đó diễn ra thật suôn sẻ, với việc hai người vừa ăn vừa cùng nhau trò chuyện. Bambam thì hỏi anh hết cái này đến cái kia mà cậu nhìn thấy tại cửa hàng, còn Jackson vừa kiên nhẫn giải thích vừa trêu chọc cái giọng nói ngọng nghịu của cậu mỗi lần Bambam cố gắng phát âm một chữ Hàn Quốc nào lạ lẫm với cậu. Cảm giác giống như anh có thêm một đứa em trai nhỏ vậy. Phải rồi, nhà Jackson còn có một người anh trai nhưng lớn hơn anh nhiều, vậy nên anh vẫn mong có một đứa em để bảo bọc yêu chiều, giờ tự nhiên được tặng cho "một đứa em trai ma" đáng yêu thế này, thật tốt. Còn về phía Bambam, cảm giác có một người anh lớn hơn vừa kiên nhẫn giảng giải vừa thi thoảng chọc ghẹo này sao có chút quen thuộc, như thể khi còn sống cậu cũng từng có anh trai vậy.

Và những suy nghĩ đó theo cậu cả đến khi đi ngủ. Lúc này, Bambam lại một lần nữa nằm trên giường cùng Jackson. Nhưng hôm nay không phải cậu lén lút chui vào vì sợ nữa, mà vì anh Jackson đã nói nhà anh ấy chỉ có mỗi một cái giường thôi, nên kêu Bambam ngủ chung, đằng nào cậu cũng chẳng chiếm bao nhiêu chỗ. Nằm trong chăn đệm ấm áp thế này thật tốt. Cậu có thể bình tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt hiền lành của Jackson trong lúc ngủ, nghĩ về tất cả những điều tử tế anh đã làm cho cậu ngày hôm nay, Bambam tự hỏi sao cậu có thể may mắn gặp được một người tốt bụng đến vậy. Giá mà cậu có thể ôm anh một cái để cảm ơn, bởi đã lâu rồi kể từ cái ngày cậu thức dậy và thấy bản thân bị biến thành ma, cậu mới lại cảm thấy được hơi ấm, cảm thấy mình còn tồn tại. Những suy nghĩ của cậu bất chợt dừng lại khi Jackson trở mình và lẩm bẩm gì đó trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Bambam nhìn kỹ, và nhận ra Jackson đang gặp ác mộng. Cậu trở nên khẩn trương hẳn, định đưa tay lên vỗ về anh, nhưng rồi rụt ngay lại. Cậu buồn bã nhớ ra mình không thể chạm tới người đối diện. Vì thế Bambam chỉ còn biết khe khẽ thì thầm trấn an anh, rồi môi cậu vô thức bật ra một câu hát ru. Và cậu bắt đầu hát, một bài hát ru bằng tiếng Thái mà chẳng biết làm cách nào cậu bỗng nhớ ra từ trong mớ ký ức ít ỏi của mình. Bài hát đã có tác dụng, Jackson dần an tĩnh và lại ngủ thiếp đi. Bambam lúc này cũng mệt mỏi khẽ ngáp rồi nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.

--- HẾT CHƯƠNG 3 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top