Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5: CHẠM TAY NHAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vài lời tâm sự mỏng: Chào mọi người, cuối cùng thì tui cũng viết xong được chương mới để đăng. Chân thành xin lỗi vì đã lặn mất hút cả tháng trời, được nghỉ hè một cái là bệnh lười trong tui dâng cao, cả ngày sống như con vi khuẩn hết ăn lại ngủ vậy đó. Mà tui cũng đang chưa biết viết kiểu gì để dẫn dắt được câu chuyện, kiểu như là tui nghĩ ra cái khung rồi nhưng mà đắp phần chi tiết vô khó quá trời >~< Vì thế nên chương này nó hơi bị dài dòng lan man thì phải, có gì mong cả nhà thông cảm và góp ý nha.

Cám ơn vì đã đọc truyện, chúng các bạn đọc vui vẻ ^^~

* * *

Bảy giờ sáng của một buổi sáng thứ hai, nhưng căn hộ nhỏ của Jackson đã hoàn toàn vắng lặng. Đáng lẽ mọi ngày vào tầm này phải rất nhộn nhịp bởi tiếng xoong chảo xào nấu của đầu bếp nhỏ Bambam và tiếng cười đùa pha trò của Jackson ở bên cạnh. Nhưng hôm nay Jackson đã quyết định xin nghỉ làm cả ngày để đến thăm mẹ anh và đưa bà đi thăm thú một vòng Seoul, và dù anh không mở lời, nhưng Bambam cũng tự hiểu một dịp như thế thì người ngoài như cậu không nên xen vào. Vì vậy lúc này đây chỉ còn một mình cậu ngồi thẫn thờ trong bếp, chẳng biết phải bắt đầu một ngày mới như thế nào trong khi Jackson đã ra khỏi nhà từ sáng sớm.

Cuối cùng, sau cả tiếng đồng hồ ngồi thở dài và nhìn mông lung, Bambam quyết định hôm nay sẽ là ngày tổng vệ sinh nhà cửa. Dù chưa kịp xin phép anh Jackson nhưng cậu chẳng còn nghĩ ra được chuyện gì để làm nữa cả, với lại Bambam cũng tự hứa sẽ không động vào mấy đồ đạc cá nhân của anh ấy mà chỉ quét dọn các phòng thôi, mong là sẽ ổn.

...

Trong lúc đó Jackson đang cùng với mẹ của mình, bà Sophia, ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh và ngắm nhìn đường phố qua lớp cửa kính khi đang thưởng thức bữa sáng của họ. Đồ ăn ở đây rất ngon, và anh luôn muốn được cùng mẹ thưởng thức món bánh táo yêu thích của cả hai ngay từ ngày đầu tiên anh biết tới nơi này. Dù vậy phần nào đó trong lòng của Jackson vẫn tiếc nuối bữa sáng tự nấu mà mình đã dần quen với Bambam dạo gần đây. Nhưng dù sao thì anh đã không gặp mẹ cũng khá lâu rồi, và bây giờ khi mẹ đang ngồi trước mặt anh hệt như trong những giấc mơ của mình, Jackson nghĩ mình có thể tạm gác lại những suy nghĩ về Bambam qua một bên và cùng mẹ tận hưởng từng phút giây trong chuyến ghé thăm ngắn ngủi này của mẹ.

Thấy cậu con trai xuất hiện trước cửa phòng mình vào sáng sớm, bà Sophia đã rất vui mừng. Nhưng từ lúc đó tới giờ Jackson cứ lơ đãng và thả hồn đi đâu đâu. Bằng trực giác của một người mẹ, bà nhận ra con trai mình đang nhớ ai đó. Nhưng bà chưa thể biết chắc được, chỉ qua những cuộc điện thoại và những lần nhìn mặt nhau qua skype ít ỏi, Jackson không hề để lộ điều gì rằng thằng bé đang trong một mối quan hệ với cô gái nào cả. Và dường như thằng bé cũng không muốn bước tiếp, nó vẫn chưa quên được. Điều đó khiến bà lo lắng. Nhưng bây giờ, khi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con trai mình bằng xương bằng thịt chứ không phải qua một cái màn hình lạnh ngắt, bà nhận ra rằng Jackson đang thực sự nghĩ đến ai đó. Thậm chí thằng bé còn tự cười một mình, cái này mới là một dấu hiệu đáng nói. Hơn nữa tối qua khi ghé thăm căn hộ, bà Sophia đã rất bất ngờ trước sự gọn gàng ngăn nắp của nơi đó, trong tủ lạnh lại còn chứa đầy rau nữa chứ. Tin bà đi bà quá hiểu nếp sống và tính cách của con trai mình mà, trong suốt hai chục năm trời nuôi lớn, bà chưa từng nhìn thấy thằng bé tự nguyện xách giỏ đi chợ mua rau lấy một lần, còn sàn phòng ngủ thì không thể sạch bong đến thế, lúc nào bước vào phòng thằng bé bà cũng dẫm phải một chiếc tất hay cái nhẫn kì quái nào đó mà thằng bé "lỡ đánh rơi". Vậy mà bây giờ nhìn Jackson ở Hàn Quốc mà xem, có vẻ nó đã gặp được một cô bé rất tốt, chăm dọn nhà và biết nấu ăn. Tất cả những ý nghĩ đó khiến bà Sophia cũng khẽ nở nụ cười, có lẽ việc Jackson rời khỏi nhà cũng không tệ như bà nghĩ, nếu việc đó làm thằng bé thoát được khỏi quá khứ. Và bây giờ bà đang hi vọng "khai thác" được chút thông tin gì đó từ con trai mình. Vì thế, bà dịu dàng nắm lấy bàn tay của Jackson đang đặt trên bàn và hỏi với vẻ tự nhiên nhất có thể:

- Jackson, sao con không ăn vậy, đang nhớ tới ai sao?

Jackson giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ nãy giờ và nhìn sang mẹ mình. Anh cảm thấy hơi có lỗi vì đã sao nhãng, vậy nên anh bối rối gãi đầu:

- Đâu có đâu mẹ, con thì làm gì có ai chứ. Chỉ có một quý cô rất xinh đẹp đang ngồi trước mặt đây thôi. Liệu hôm nay quý cô xinh đẹp đây có đồng ý đi với con để thăm thú một vòng Seoul không ạ? Đã lâu rồi hai mẹ con mình mới gặp nhau mà.

Bà Sophia cười khúc khích trước những gì con trai mình vừa nói, thằng bé vẫn tếu táo như vậy. Và với bầu không khí vui vẻ vừa được nhen nhóm, hai mẹ con lại tiếp tục bữa ăn trong lúc Jackson kể sơ qua cho mẹ nghe về cuộc sống của anh ở nơi này, còn bà Sophia thì vừa ngắm nhìn đứa con lâu ngày mới gặp vừa suy nghĩ xem liệu lúc này đây có phải là thời điểm thích hợp để bà mở lời khuyên bảo Jackson hay chưa. Cuối cùng, bà cũng quyết định lên tiếng chen vào ngay lúc cậu con trai đang mè nheo về việc món bánh táo ở đây không thể ngon bằng bánh của mẹ làm và thằng bé đã thèm ăn món do mẹ nấu đến thế nào. Bà nói:

- Jackson, nếu con đã muốn ăn món bánh của mẹ đến như vậy, thì tại sao con không về nhà? Đã mấy năm rồi đấy, và bố mẹ đều rất nhớ con. Anh trai con cũng lấy vợ và dọn ra ở riêng rồi nên dạo này bố mẹ cảm thấy nhà cửa trống trải hơn nhiều lắm. Lẽ nào con không định về nhà của chúng ta nữa hay sao?

Jackson sững sờ và im bặt. Anh biết chứ, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng để trở về nhà, đối mặt với cha mình. Anh vẫn rất hổ thẹn, và cảm thấy có lỗi rất nhiều. Vì vậy, Jackson ngồi lặng thinh một hồi lâu. Và mẹ anh cũng vậy, bà không muốn ép con trai mình, nên bà cũng chọn cách không lên tiếng nữa. Sau một lúc lâu, tưởng chừng như đã trải qua cả thế kỷ lặng lẽ, Jackson mới mở lời:

- Bố... cũng nhớ con sao?

Anh khó khăn hỏi, giọng như lạc đi và thậm chí giống như đang tự hỏi với chính mình. Nhưng bà Sophia đã nghe thấy, vậy nên trên môi bà thoáng hiện nét cười:

- Cái thằng nhóc này, tất nhiên là bố cũng nhớ con rồi. Không biết hai bố con giống ai nữa, cứng đầu y như nhau vậy. Ông ấy lúc nào chẳng lén lút lượn qua lượn lại sau lưng mẹ mỗi lần mẹ chat với con, vậy mà bảo cùng ngồi xuống thì lại giãy nảy lên không chịu. Trước khi mẹ qua đây cũng càm ràm dặn dò, hỏi han cả tuần liền đấy. Thật là... đó cũng đâu phải lỗi của ai trong hai bố con đâu, sao vẫn không chịu về gặp mặt nhau như thế, mẹ thật hết hiểu nổi mấy người đàn ông nhà này rồi.

Mẹ anh nói rất nhẹ nhàng, lại pha vẻ bông đùa khiến anh nhẹ nhõm, nhưng Jackson vẫn không dám tin:

- Mẹ à, mẹ không cần cố an ủi con đâu. Đó là lỗi của con, là con đã phụ sự kì vọng của bố.

Bà Sophia vội vã cắt ngang:

- Thôi nào Jack, mẹ đã nói là cả bố cũng không hề nghĩ đó là lỗi của con rồi mà. Đâu phải bản thân con muốn bị thương nặng đến thế trong cuộc ẩu đả với...

Bà chợt ngưng lại, vì bà nhận ra vành mắt của con trai mình đang đỏ dần lên, vì bà vừa khơi lại vết thương lòng của thằng bé. Nhưng bà không hề muốn khiến Jackson buồn khi nhớ lại những chuyện đó chút nào. Vậy nên bà quyết định dừng lại, chấm dứt đề tài này ở đây và chấp nhận rằng giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để nhắc lại chuyện đó. Bà Sophia nhẹ nhàng áp tay lên má con trai mình, nhìn vào mắt thằng bé và dịu dàng trấn an:

- Được rồi, Jackson, mẹ xin lỗi vì đã lỡ lời. Thôi mẹ con mình kết thúc vấn đề chán ngắt này ở đây nhé. Giờ thì con đã nói rằng sẽ dẫn mẹ đi thăm một vòng thành phố đúng không nào, mẹ rất chờ mong đấy. Và mẹ nghĩ chúng ta cần nhanh chóng xuất phát thôi, con biết rồi mẹ sẽ lại sa đà vào mua sắm và nó tốn thời gian tới mức nào mà.

Jackson cũng đã lấy lại được bình tĩnh sau cơn xúc động nhỏ, anh mỉm cười đáp lại mẹ mình, đôi mắt lấp lánh sự biết ơn:

- Mẹ hoàn toàn có thể tin tưởng vào con, không thể tìm được ở đâu khác một chàng hướng dẫn viên du lịch vừa đẹp trai, chu đáo, ân cần, hiểu biết lại có tính kiên nhẫn như con đâu, quan trọng là miễn phí nữa chứ.

Jackson vừa nói một tràng vừa đưa tay lên ngang cằm tạo dáng chữ V với một nụ cười tự mãn, khiến mẹ anh cũng cười khúc khích và vỗ vỗ lên tay anh:

- Cái thằng nhóc này, lúc nào cũng thế!

Và cứ thế hai mẹ con bắt đầu một ngày thăm thú vui vẻ, như thể những nỗi buồn trước đó chưa từng diễn ra.

...

Bambam bắt đầu dọn dẹp từ phòng khách, cậu nghĩ nên bắt đầu từ những chỗ ít có tính riêng tư nhất. Và có vẻ như cậu sẽ có nhiều thời gian vì Jackson đã để lại một tờ giấy nhắn trên cửa tủ lạnh rằng anh rất xin lỗi khi không thể về ăn trưa, thậm chí sẽ không ăn cả bữa tối cùng cậu được. Vậy nên Bambam nghĩ có lẽ Jackson sẽ ở cùng mẹ của anh ấy cả ngày hôm nay và cậu bắt đầu dọn dẹp một cách từ tốn, vừa dọn vừa mở ti vi lên coi vài chương trình giải trí để trau dồi thêm khả năng phát âm tiếng Hàn có vẻ như khá là kỳ cục của mình.

Sau khi xong việc với phòng khách, Bambam bước vào cọ rửa nhà tắm và nhà vệ sinh, không khó khăn như cậu nghĩ, vì dù Jackson có vẻ thích xới tung cả cái phòng ngủ của anh ấy lên, nhưng nhà tắm và nhà vệ sinh lại sáng bóng đến kinh ngạc. Thật là một sự tương phản ấn tượng, như thể anh ấy là một ông già ưa sạch sẽ trong phòng tắm, nhưng lại chỉ là đứa trẻ ba tuổi ưa bày bừa trong phòng ngủ thôi, những liên tưởng này làm Bambam vừa cọ rửa vừa cười khúc khích, cậu cũng đang nghĩ quá nhiều về anh ấy rồi. Và vì hai nơi này chiếm ít thời gian hơn cậu nghĩ, nên chỉ tầm đến trưa là Bambam đã bước vào giai đoạn cuối cùng là phòng ngủ rồi, vì không có ai để ăn cùng nên cậu đã quyết định bỏ qua bữa trưa, để có thể xong việc vào đầu buổi chiều và sau đó chuẩn bị chút đồ ăn cho bữa tối. Có thể Jackson đã nói anh ấy không kịp về ăn tối với cậu, nhưng biết đâu anh sẽ trở lại vào đêm muộn và muốn ăn chút gì đó cho bữa khuya không chừng.

Bambam mở cửa phòng ngủ quen thuộc và khẽ thở ra một hơi. Nhớ lại lần đầu tiên cậu nhìn thấy nơi này, đúng là một đống hỗn độn. Jackson có một thói quen rất kì lạ mà Bambam vừa thấy khó hiểu vừa thấy hài hước đó là hình như anh ấy không thích dùng tủ hay kệ để đựng quần áo gì cả. Bằng chứng là anh ấy có cả một cái tủ quần áo to tướng màu trắng với gương gắn ngoài trông rất đẹp, nhưng khoảng hơn chục bộ quần áo mà anh ấy hay mặc nhất thì Bambam chỉ toàn thấy chúng an vị trên sàn phòng. Không phải anh ấy vứt bừa bãi ra đó hay gì cả, Jackson đã gập chúng rất gọn gàng là đằng khác, nhưng anh lại xếp từng chồng, từng chồng một trên sàn, tạo thành cả một đường dài toàn quần áo màu đen, màu ưa thích của anh. Bambam cũng có hỏi lý do tại sao Jackson lại làm thế, nhưng chính bản thân anh ấy cũng không biết, và chỉ trả lời rằng để như thế khiến anh ấy thấy thoải mái hơn, và tiết kiệm thời gian tìm đồ. Ừ thì, Bambam có vẻ bị lời này thuyết phục, hoặc giả là cậu đã quá chút tâm vào khuôn mặt đỏ bừng lên lúng túng đáng yêu hết mức của anh ấy nên không có chút chống cự nào trước những lời anh nói. Vừa nghĩ lại điều đó trong lúc loay hoay gom đám quần áo vào một góc cũng khiến chính gò má của Bambam đỏ ửng, cậu đã tự nhắc mình bao nhiêu lần rằng dừng ngay những suy nghĩ là Jackson đáng yêu hay gì đó tương tự đi, vì chúng thật sự... không ổn chút nào, thật kỳ quái khi cậu có những suy nghĩ như thế về một người cùng giới.

Sau khi đảm bảo đám quần áo đã được thu gọn hết mức trên sàn nhà, cậu bắt đầu dọn sang đám trang sức của Jackson. Số lượng khuyên, nhẫn và vòng tay, vòng cổ đủ loại hầm hố mà anh có thực sự có thể khiến ngay cả một cô gái điệu đà cũng phải nể ấy chứ. Bambam càng dọn nhà càng nhận ra rằng chủ nhân căn nhà này có khá nhiều tính cách tương phản hay ho. Như việc anh hầu như chỉ chọn quần áo kiểu dáng đơn giản, thoải mái với màu đen nhưng lại cực kì chịu chi cho mấy thứ phụ kiện nhỏ đủ mọi chủng loại, chưa kể đến mấy cái mũ mà anh hay đội mà có lần Bambam thấy anh mở tủ để lấy chúng, phải nói là cả một bộ sưu tập mũ cũng không ngoa. Nhưng dù sao đó cũng là con người của riêng anh, và Bambam chỉ làm một việc duy nhất là giữ cho mọi thứ vẫn gọn gàng, cố không xê dịch chúng quá nhiều, cậu chỉ cần đủ chỗ để có thể lau sàn và quét bụi thôi.

Sau khi dọn dẹp mọi ngóc ngách trong căn phòng, Bambam chợt ngước lên và nhận ra trên nóc tủ cũng cần quét bụi, thật sự là cậu đã quên khuấy mất chỗ đó. Vì thế, cậu thở dài và bắt đầu bay là là lên phía nóc tủ, tay lăm lăm cây chổi nhỏ và cái giẻ lau vừa mới được vắt khô. Trong lúc đang quét dọn, Bambam bỗng nảy một ý định mà cậu nghĩ sẽ giúp việc phủi bụi nhanh hơn, cậu lập tức phồng má thổi "phùùùù~~~" một hơi vào đám hộp ngổn ngang trước mắt. Khỏi phải nói cũng biết đây rõ ràng là một ý tưởng ngốc nghếch đến thế nào, khi bụi bắt đầu bay mù mịt lên và khiến Bambam ho sặc sụa. Trong cơn ho đến chảy cả mắt, hai tay cậu quơ quào cố xua bụi và khiến cả đống hộp đó rơi lộp bộp xuống sàn nhà bên dưới.

- Ôi trời, mình làm mọi thứ tung tóe hết ra rồi!

Bambam vừa đau khổ rên rỉ vừa hạ cánh xuống sàn và bắt đầu cố gắng gom hết những thứ có trong mấy cái hộp lại. Trong lúc đang nhặt nhạnh mấy món đồ để cho vào hộp, chợt cậu bắt gặp một xấp ảnh bị đổ ra khỏi một chiếc hộp nhỏ trong số đó, và bị thu hút bởi hình ảnh lộ ra trên đó, là Jackson với một bộ quần áo kỳ lạ. Bambam nhặt chúng lên xem, và cậu nhận ra đó là đồng phục để đấu kiếm, dựa vào việc bộ đồ đó toàn màu trắng với một lá cờ đỏ trên ngực, chiếc mũ bảo vệ cầm trên tay của Jackson trong khi tay còn lại đang giương lên thanh kiếm dùng cho thi đấu. Cậu lặng ngắm hình ảnh đó, và khẽ mỉm cười. Trong ảnh, Jackson trông trẻ hơn bây giờ, tóc cũng dài hơn một chút và trên môi đang nở một nụ cười vui vẻ. Bambam khẽ vuốt ve gương mặt của người trên ảnh một chút, sau đó lật xem những tấm khác. Chỉ có tầm chục bức ảnh, đa số là hình Jackson trong trang phục thi đấu, một vài hình có cả những người có lẽ là đồng đội của anh ấy, vài hình chụp lúc đang thi đấu, vài hình trong lúc luyện tập. Nhưng cậu chợt dừng lại ở bức ảnh cuối cùng, trong ảnh, nụ cười của Jackson trông hạnh phúc hơn tất cả những bức ảnh trước, hơn cả bất kì khoảnh khắc nào cậu từng thấy anh cười, với nét mặt tự hào và tấm huy chương anh đang cầm trên tay. Nhưng cậu còn chú ý hơn vào người mà anh đang ôm chặt ở bên tay còn lại. Đó là một cô gái, cũng trong bộ đồng phục của kiếm thủ, dù hơi khác với Jackson một chút, và nét mặt nghiêng của cô gái đó rất xinh xắn, ánh nhìn của hai người trong ảnh dành cho nhau khiến Bambam thấy tò mò, đây... là bạn gái của anh ấy sao. Và câu hỏi của cậu nhanh chóng được giải đáp, khi Bambam lật xem phía sau tấm ảnh, trên đó là dòng chữ: "Giải thưởng lớn đầu tiên - Nụ hôn đầu tiên", dòng chữ đó được viết bằng tiếng Trung, nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó Bambam hiểu được hầu hết mấy cái kí tự tưởng như xa lạ kia. Chẳng lẽ trong quá khứ cậu từng học tiếng Trung sao? Nhưng tạm gách quá khứ của cậu lại, thì đây thật sự là "nụ hôn đầu" của anh Jackson rồi, vậy nhiều khả năng là mối tình đầu luôn à? Bambam lại tò mò phỏng đoán. Nhưng rồi cậu hoảng hốt nhận ra rằng mình đang xem những đồ vật mang tính riêng tư của anh ấy! Nguy rồi, cậu đã tự hứa là sẽ không làm thế cơ mà, không thể nào tin được mình lại đang tọc mạch vào quá khứ của người ta như vậy!

Bambam trong lúc chột dạ đã vội vã vứt đống ảnh lại và phóng ra ngoài phòng khách, cậu ngồi thu mình trên chiếc sô pha và cố gắng tự thôi miên bản thân: "Quên đi nào! Quên hết những gì vừa nhìn thấy đi nào! Mình không được quyền soi mói đời tư của anh Jackson như thế!" Nhưng hiển nhiên, những điều đã tận mắt trông thấy rồi, đâu phải bảo quên là quên ngay được.

...

Thời gian của một ngày cứ chậm chạp trôi qua như thế, chiều dần tắt nắng và Bambam bắt đầu bận rộn với việc chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối. Cậu đứng trong bếp, vừa thái hành vừa khẽ khụt khịt cái mũi, hôm nay nấu ăn cứ như thiếu thiếu cái gì đó. Trong lúc đang mải mê nghĩ vẩn vơ, chợt cậu nghe thấy tiếng lạch cạch nơi cửa. Rồi tiếng chìa khóa va chạm vào nhau và ai đó đang xoay cái tay nắm cửa để mở khóa vào nhà. Chỉ thoáng nghĩ một cái cũng đoán được ngay ra người đó là ai, Bambam ngay lập tức toét miệng cười vui vẻ rồi chùi chùi hai tay vào gấu áo và chuẩn bị lao ra cửa, trong đầu cậu khẽ reo lên "Anh Jackson về rồi!". Nhưng ngay khi lúc sắp ra khỏi căn bếp, cậu chợt nhớ ra, "Chết rồi... anh... anh Jackson... Mình quên chưa cất đống hộp trong phòng ngủ của anh ấy rồi!". Phải đấy, lúc trưa vì quýnh quáng lao ra khỏi chỗ đó mà Bambam đã quên khuấy mất việc dọn nốt căn phòng ngủ, cậu vẫn còn để nguyên xi cả bãi chiến trường và mấy tấm ảnh của anh ấy trên sàn nhà nữa chứ. Bambam ngay lập tức xuyên thẳng qua mấy bức tường để bay đến phòng ngủ và bắt đầu cuống quýt vơ vội đám hộp trên sàn, sau đó bay lên nóc của chiếc tủ cao tít và đặt chúng về chỗ cũ. Trong lúc cậu đang toát hết cả mồ hôi, cậu nghe thấy tiếng Jackson gọi tên mình từ chỗ bậc cửa ra vào, anh ấy đang cố gắng tìm xem cậu nhóc nhỏ trong nhà mình biến đi đâu mất. Nghe thấy tiếng gọi càng lúc càng gần, Bambam càng trở nên luống cuống hơn nữa, cậu không thể nào nhét được nốt chiếc hộp chứa mấy tấm ảnh vào, có vẻ như nó bị kẹt ở đâu đó. Khi cậu vẫn còn đang loay hoay trong lúc bò lơ lửng trên nóc tủ, thì Jackson đã tiến đến trước cửa phòng.

...

Trở lại vài tiếng đồng hồ trước đó, khi Jackson còn đang ngồi trên chiếc ghế sát cạnh lớp kính ngăn của một quán cà phê và chậm rãi xoay cổ tay của mình, nhìn xuống đám túi giấy ngổn ngang dưới chân, chưa kể mấy túi vải đang án ngữ hết nửa cái bàn nước và chiếc ghế bên cạnh, anh khẽ thở dài một hơi. Đi mua sắm với phụ nữ, dù là một người phụ nữ dịu dàng và vui tính như mẹ anh cũng vẫn quá đáng sợ. Jackson lơ đãng ngó xuống bốn làn thang máy vẫn đang đông nghịt người lên xuống tấp nập, cũng may khu trung tâm thương mại này mới có tám tầng thôi, chứ không anh cũng đến ngất xỉu ra giữa đường mất. "Còn mệt hơn cả hồi mình phải dậy sớm luyện thể lực trước kia," Jackson cảm thán. Còn bây giờ, anh đang có vài phút nghỉ chân sau cả nửa ngày ngược xuôi theo sau xách đồ cho mẹ, chuyện duy nhất mà Jackson làm được cả ngày hôm nay nếu không kể chuỗi hành động "mỉm cười - gật đầu - lắc đầu - khen ngợi" mỗi khi mẹ anh quay sang tham khảo ý kiến xem chiếc váy nào hợp với mẹ hay liệu bố anh có thích cái kẹp cà vạt nào đó không. Đang ngồi hồi tưởng lại chặng đường "gian khổ" xách đồ vừa nãy, Jackson bỗng giật mình khi thấy một chiếc túi chìa ra trước mắt, anh ngẩng lên và nhìn thấy mẹ đang vừa mỉm cười vừa nói với mình:

- Con trai mẹ lại ngẩn người gì vậy? Cầm nốt hộ mẹ cái túi này nào, cầm cẩn thận đấy, cửa hàng bánh này khó tìm lắm có biết không.

Jackson tròn mắt, anh nhanh chóng dẹp gọn đống đồ để mẹ mình có thể ngồi xuống bên cạnh và đón lấy cái túi. Thứ gì thế này, một chiếc túi giấy được vẽ hình giống hệt một ngôi nhà kiểu cổ với màu hồng và trắng kem làm chủ đạo, rõ là không phải phong cách để dành cho anh rồi. Jackson tò mò ngó vào, đập vào mắt là một chiếc hộp nhựa trong suốt nữa đựng rất nhiều bánh cupcake được tạo kiểu tinh xảo, chúng có vẻ là một bộ bánh với hai màu xanh bạc hà và trắng quyện vào nhau, bên trên rải những viên ngọc trai bé xíu cùng hoa li ti trang trí, ở chính giữa còn có một dải bơ bồng bềnh đính chữ "Thank you". Trong lúc cậu con trai còn đang ngơ ngác ngó mấy cái bánh, bà Sophia đã tiếp lời:

- Cái này để dành cho "người bí ẩn" đã giúp con dọn nhà và nấu nướng trong thời gian ở Hàn Quốc đấy. Không cần phải chối đâu, mẹ thừa biết con chẳng bao giờ tự mua được rau với dọn phòng sạch thế. Hay là mẹ nhầm, hả?

Bà vừa nói vừa mỉm cười vui vẻ. Jackson cũng nhìn sang mẹ, ngay lúc đó, trong đầu anh hiện lên hình ảnh của Bambam đang cầm cái thìa gỗ và đứng trong căn bếp ngập tràn ánh nắng. Người mẹ nói là em ấy nhỉ? Dù sao thì mẹ anh cũng đã nói đúng, vậy nên Jackson nghĩ không cần phải chối hay gì cả. Với cả anh phát hiện ra Bambam mê đồ ngọt với mấy thứ đáng yêu lắm, cái này là chuẩn rồi. Đôi môi anh cũng giãn ra một nụ cười trong khi tíu tít cảm ơn:

- Cám ơn mẹ, mà đó chỉ là một người bạn con mới quen thôi. Dù sao thì em ấy chắc sẽ thích cái này lắm!

- Ừ mẹ cũng mong vậy, vì chưa gặp mặt bao giờ nên mẹ không biết chọn quà ra sao cho hợp. Khởi đầu với mấy thứ dễ thương thế này chắc sẽ không gây áp lực nào và khó bị từ chối đúng không?

Bà Sophia hài lòng đáp lại, thật may là thằng bé có vẻ như không định giấu diếm mình. Nhưng rồi bà nhận ra mình cũng không có thời gian để "điều tra" nữa, chán ghê. Bà bắt đầu thông báo với Jackson:

- Vừa nãy bố con có gọi điện giục mẹ về gấp để đi cùng ông ấy tới bệnh viện, nên sáng mai có lẽ mẹ phải bay chuyến sớm rồi. Đừng buồn nhé, Jackson, con có thể về thăm bố mẹ bất cứ lúc nào.

Nghe vậy Jackson lập tức trở nên hoảng hốt:

- Bệnh viện sao? Bố bị làm sao hả mẹ?

Nhận thấy cậu con trai đang lo lắng đến mức nhảy bật dậy khỏi ghế, bà Sophia nhanh chóng ấn vai Jackson để khiến anh ngồi xuống trở lại và bắt đầu giải thích:

- Bình tĩnh nào Jackson, không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là đợt khám định kỳ sáu tháng một lần của bố con thôi. Trước khi đi mẹ đã dặn ông ấy tự đi một mình đi rồi, thế mà không hiểu sao nay lại gọi sang nữa nằng nặc đòi mẹ về mới chịu đi. Mẹ đành phải chiều ông ấy chứ biết sao giờ?

Và Jackson nhanh chóng hiểu ra vấn đề, anh cố nén cười trước ý nghĩ người bố đáng kính của mình hình như đang làm nũng với mẹ. Nhưng trông nụ cười và đôi mắt lấp lánh của mẹ anh cũng không có vẻ gì lấy đó làm phiền. Vì vậy, Jackson đành thở dài tiếc nuối vì chưa được ở cùng mẹ bao lâu, anh nói:

- Có lẽ là bố nhớ mẹ đấy! Ui ui bố mẹ con tình cảm quá trời. Mà mẹ đã đặt vé chưa ạ, có gì để con đặt luôn rồi mai đến sớm giúp mẹ mang bớt đồ ra sân bay nhé?

Anh vừa nói vừa liếc nhìn đống "chiến lợi phẩm" dưới chân mình. Nhưng mẹ anh đã ngăn lại:

- Không sao đâu, mẹ lo được, còn đồ đạc thì bên dịch vụ khách sạn sẽ giải quyết hết. Mà sáng mai con không cần ra tiễn mẹ đâu, mẹ bay chuyến sớm lắm, tốt nhất là con ngủ lấy sức đi, con còn phải đi làm nữa mà.

Và rồi quãng thời gian ngắn ngủi được ở cùng với mẹ của Jackson đã kết thúc như thế, với việc hai người cùng đi ăn tối và chia tay nhau ở cửa khách sạn nơi mẹ anh đang ở. Jackson chầm chậm đi về, với một bên tay đầy nhóc những món quà mà mẹ mang tới cho anh còn bên tay còn lại là bánh dành cho cậu nhóc mà anh đã không nhìn thấy suốt cả ngày dài.

...

Quay lại với thực tại, Jackson vừa bước qua cửa căn hộ và đưa mắt tìm kiếm hình bóng của Bambam. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt dẫn dắt anh vào bếp nhưng lại không thấy bóng dáng em ấy đâu cả, thật kì lạ. Jackson quay lại bỏ các thứ xuống chiếc bàn trong phòng khách rồi bắt đầu đi tìm từng phòng, khi ngang qua phòng ngủ, anh nghe thấy những tiếng lục đục, chắc em ấy ở đây rồi. Nhưng khi vừa xoay nắm cửa để bước vào phòng, đập vào mắt anh là một cảnh tượng không ngờ đến, Bambam đang co người trong trạng thái bay lơ lửng trên nóc cái tủ quần áo to tướng của anh và hí hoáy làm gì đó. Nghe tiếng anh gọi, cậu giật nảy mình quay lại nhìn anh. Nhưng có lẽ do quá bất ngờ mà Bambam không còn làm chủ được khả năng bay của mình nữa, cậu cứ thế trượt khỏi nóc tủ và rơi thẳng xuống sàn nhà bên dưới. Sự việc diễn ra quá nhanh và khoảng cách nguy hiểm của cú rơi khiến tim Jackson như ngừng đập, anh hoảng hốt chạy về phía đó và kéo tay cậu:

- Bambam! Bambam, em có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Để anh xem nào!

Bambam vừa run rẩy ngồi dậy vừa xuýt xoa cái mông của mình, bị đập xuống đau quá đi. Nhưng thấy anh Jackson đang lo sợ giữ lấy cậu, Bambam lại len lén thở phào, may quá anh ấy có vẻ không phát hiện ra gì cả. Cậu nhanh chóng trấn an:

- Em không sao đâu anh Jackson, không bị thương gì cả. Em chỉ hơi đau tí thôi.

Cậu vừa nói vừa cười hì hì trong khi cố gắng thuyết phục Jackson, người lúc này vẫn còn đang nắm chặt lấy bàn tay cậu. Sao tay anh ấy còn run hơn cả tay mình thế này, anh Jackson đúng là người tốt, còn rất lo lắng cho cậu. Khoan đã... tay... tay... nắm tay???

- Á Á Á!!!

Bambam vừa hét lên với vẻ sửng sốt tột độ, vừa sờ soạn lên bàn tay ấm áp trước mặt, trong khi đó, Jackson bỗng không hiểu gì cả. Anh cố gắng hỏi xem tại sao Bambam lại hét lên thế, em ấy bị đau ở đâu à. Nhưng rồi, anh nhìn xuống và bắt gặp những ngón tay của mình đang nắm lấy một bàn tay gầy gò, trắng xanh:

- CHUYỆN QUÁI GÌ THẾ NÀY!!!???

...

Phải mất nửa tiếng sau đó để bình ổn lại tâm trạng của Jackson và Bambam sau khi đã hò hét, sờ soạng xác nhận tay nhau đến đỏ cả da. Bây giờ, Bambam đã yên vị trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, đối diện với chiếc ti vi đang chiếu bản tin thời sự nhưng ánh mắt cậu thì chẳng hề để tâm đến nó trong khi ngón tay khẽ chọt chọt vào hộp bánh cupcake trên bàn. Còn Jackson thì ngồi dưới sàn, dựa lưng vào chiếc ghế nơi con ma bé nhỏ vô tư đó đang ngồi, anh vẫn đang nhìn trân trối vào hai bàn tay của mình như thể cố gắng đào bới ra một lý do giải thích cho việc mình có thể chạm vào ma.

- Anh vẫn không hiểu, sao tự dưng anh lại chạm vào em được vậy, mà chỉ có mỗi bàn tay anh là chạm vào được, còn các bộ phận khác trên người anh thì không?

Jackson lên tiếng sau một hồi nghiền ngẫm, dù câu nói này của anh nghe có vẻ hơi... sai sai. Và tất nhiên Bambam không thể nào giải đáp cho anh được, nên cậu vẫn còn ôm rịt lấy mấy cái bánh quý giá của cậu ở đó. Chán nản, Jackson lại tiếp tục tự nói tự hỏi:

- Hay là do hôm nay anh ăn trúng cái gì? Nhưng sáng nay có mỗi cà phê với bánh táo ở cái tiệm mà hôm trước anh xách về cho em ăn thử rồi đó. Bữa trưa cũng là miến trộn ở nhà hàng gần quán anh làm, tối hôm kia mình cũng ăn y hệt thế mà có sờ mó nhau được gì đâu?

Cho đến lúc Jackson sắp sửa liệt kê hết tất cả những gì đã chạm vô miệng anh trong cả ngày hôm nay bao gồm cả tăm xỉa răng thì Bambam mới nhớ ra một chi tiết, cậu nói:

- A! Em vừa nhớ ra một chuyện, hình như anh có thể chạm tay vào em từ đêm qua rồi. Trong lúc ngủ, em cảm giác như có ai đó va vào cổ tay mình, nhưng lúc đó em cứ nghĩ là do mình tưởng tượng thôi.

Cậu đã lờ đi việc anh Jackson gặp ác mộng lúc ấy, bây giờ đâu phải là lúc để khiến anh ấy khó xử vì chuyện đó đâu. Và Jackson nhanh chóng hiểu ra vấn đề, vậy là anh phải bắt đầu đào bới cả các chi tiết đáng ngờ của ngày hôm qua nữa, tỉ như những thứ anh từng chạm tay vào. Phải rồi... tay...

- Chính là nó, cái thứ nước màu xanh giống y như nước rửa tay khô của Mark Tuan đó!

Jackson bật dậy hét lên, cảm giác như mình vừa tìm ra cả một châu lục mới. Anh lập tức quay lại phía sau để nhìn Bambam với nụ cười nở lớn trên khuôn mặt, tay nắm lấy tay cậu không rời.

...

Bambam ngồi im thin thít ngóng chừng Jackson trong lúc anh đang sốt ruột đi đi lại lại trước mặt cậu, với một tay nhấn số gọi điện, tay kia nắm chặt lấy tấm danh thiếp đến mức nhăn nhúm. Sau cả hồi chuông dài, cuối cùng thì người ở đầu dây bên kia cũng chịu bắt máy:

- Jackson, cậu gọi muộn hơn là tôi nghĩ đấy.

Câu nói bằng thứ tiếng Trung chuẩn chỉnh và giọng điệu hoàn toàn bình thản của Mark Tuan vang lên khô khốc, khiến Jackson sửng sốt đến mức á khẩu. Thế quái nào anh ta lại biết người gọi là mình, mà không dưng đổi giọng nói tiếng Trung với mục đích gì vậy? Nhưng anh nhanh chóng nhớ lại lần duy nhất mà mình gặp tên thầy bói bí ẩn này, hắn ta còn nói bằng thứ tiếng Hàn dở hơn cả Bambam nữa, vậy ra đây mới là tiếng mẹ đẻ của hắn, một kẻ cũng gốc Hoa. Vừa nghĩ thế, Jackson vừa chậm rãi bình ổn giọng nói và cũng đáp lại bằng tiếng Trung, dù sao vấn đề anh đang gặp phải đã đủ rắc rối rồi, không cần thiết phải thêm rào cản ngôn ngữ vào làm gì cả.

Bambam tròn mắt ngồi ôm gối, dõi theo Jackson trong lúc anh bắt đầu tuôn ra một tràng thứ tiếng cậu chỉ nghe hiểu lõm bõm. Cậu chỉ biết được rằng anh đang gọi cho cái người thầy bói đáng sợ tên Mark Tuan hôm trước để hỏi về thứ nước kỳ lạ của anh ta, còn hỏi về việc làm cách nào để có được thứ đó.

Sau cuộc điện thoại kéo dài cả nửa giờ giữa họ, mà cậu đồ rằng không được suôn sẻ lắm khi cứ chốc chốc Jackson lại đứng dậy khoa chân múa tay và cố gắng kiềm chế để không hét vào ống nghe, Bambam tò mò mon men đến hỏi:

- Anh Jackson, sao... sao rồi ạ? Có phải thứ nước đó rất khó kiếm không? Nếu vậy thì thôi bỏ đi anh. Thế... thế này cũng được rồi.

Vừa nói, cậu vừa rụt rè níu lấy ngón út bàn tay phải của anh. Hành động nhỏ đó khiến trái tim của Jackson bỗng như nhũn cả ra thành nước vào anh khẽ thở dài.

- Không đâu Bambam, Mark Tuan sẵn sàng bán thứ nước đó cho anh. Vấn đề chỉ là anh ta không còn ở Seoul nữa, mà đã đi ra đảo Jeju mất rồi.

Nghe vậy, Bambam chẳng còn biết phản ứng gì hơn ngoài việc gục mặt xuống. Jackson cũng hơi cúi đầu trong khi khẽ siết lấy mấy ngón tay của cậu. Nhưng rồi anh chợt nghĩ, hay mình đi đến đó gặp Mark Tuan nhỉ? Cũng không xa gì, còn hơn là việc đợi đến khi anh ta bay về Mỹ luôn không chừng. Anh đoán chuyến đi sẽ mất cùng lắm là khoảng hai ngày, nhưng giờ chưa phải mùa cao điểm nên quán cà phê cũng không đến nỗi sập tiệm nếu thiếu anh. Mà dù sao Jackson cũng đang định nghỉ thêm vài ngày để đưa mẹ đi chơi nhưng mai mẹ anh lại phải về Hồng Kông gấp, vậy dùng thời gian này để đi đến gặp Mark là hợp lý. Vì Jackson bỗng nhiên nhận ra mình thực sự muốn biết cảm giác ôm Bambam vào lòng sẽ như thế nào, chỉ nắm tay thôi vẫn là chưa đủ. Sự tồn tại của Bambam, anh còn muốn cảm nhận được nhiều hơn nữa.

--- HẾT CHƯƠNG 5 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top