Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 7: VỀ NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*** Chào cả nhà, không biết còn ai theo dõi truyện này không. Xin lỗi mọi người vì tui lặn một hơi không sủi tăm đến bây giờ mới chịu mò lên.

Thực ra cũng không có gì, chẳng qua là do tui... lười. Viết văn khó quá :'( hơi một tí là lại bí không biết viết tiếp ra sao. Nhưng mọi người yên tâm là không có chuyện tui drop đâu. Chỉ là... đào hố thui.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

--------------------------------------------

Đó là một buổi sáng bình thường như bao ngày khác, với việc Jackson và Bambam đang cùng nhau ngồi ăn bữa sáng để chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Có chăng điều khác thường ở đây chỉ là Bambam là ma còn Jackson là người mà thôi, nhưng trong không gian ấm cúng mà cả hai cùng chia sẻ thế này thì ai còn để tâm đến mấy điều nhỏ nhặt như thế chứ?

Ngay lúc Jackson vừa đưa bát để Bambam lấy thêm canh cho mình thì điện thoại của anh bắt đầu đổ chuông, còn khá sớm nên anh hơi tò mò rằng ai lại gọi mình vào giờ này. Nhưng khi liếc nhìn thấy người gọi là mẹ anh, môi Jackson ngay lập tức vẽ lên một nụ cười trong khi anh ra hiệu cho Bambam để bát của mình xuống bàn và nhanh chóng nhận cuộc gọi. Cậu bé cũng tò mò rằng ai có thể khiến anh cười vui vẻ đến thế, rồi cậu nghe thấy anh gọi mẹ và một tràng tiếng Trung được tuôn ra, đến đây thì đã có thể đoán được rằng bác gái đáng mến đang gọi cho anh ấy rồi. Vì thế Bambam giữ yên lặng và tiếp tục chiến đấu với mấy hạt cơm trong bát mình.

Nhưng rồi, với một tiếng hít thở mạnh từ người đối diện rồi hình ảnh chiếc điện thoại rơi xuống ngay trước mắt cậu, Bambam giật mình ngẩng đầu lên, và biểu cảm thảnh thốt trên mặt anh bỗng khiến cậu sợ hãi. Jackson trông như đang phải chịu một cú sốc lớn, cả người anh đều đang run rẩy còn khuôn mặt thì trông như sắp khóc đến nơi. Bambam ngay lập tức nắm lấy tay anh và hỏi xem Jackson có chuyện gì. Nhưng anh gần như không còn phản ứng gì với cậu mà vội vàng nhặt chiếc điện thoại lên và hỏi han điều gì đó với giọng điệu gấp gáp. Cuối cùng, Bambam nghe loáng thoáng được anh đang cố trấn an người ở đầu dây bên kia nhưng giọng nói của anh cũng có vẻ quá đau khổ và vô lực để có thể mang đến cảm giác an tâm. Và cậu cũng bắt đầu trở nên hoảng hốt với ý nghĩ đã có điều gì xấu xảy ra cho gia đình anh ở quê nhà. Nhưng Bambam cũng không cần thiết phải phỏng đoán, vì Jackson sau khi kết thúc cuộc điện thoại đã ngẩng lên nhìn cậu. Và anh kể cậu nghe, rằng bố anh vừa đi khám tổng quát định kỳ và nhận được kết quả chẩn đoán rằng ông có một khối u ác tính. Khi nói đến những lời này, giọng nói của Jackson đã run đến độ anh không còn nói thêm được gì nữa, và những ngón tay của anh nắm lấy tay cậu chặt đến nỗi trở nên trắng bệch, nhưng Bambam không còn cảm thấy đau. Cậu đứng dậy, tiến sang chỗ anh và ôm lấy anh. Cậu hỏi rằng anh muốn làm gì bây giờ, rồi sau một khoảng lặng, cậu rụt rè lên tiếng:

- Hay là... hay là anh về nhà đi anh. Trở về Hồng Kông, chắc chắn bác trai và cả bác gái đều đang rất cần anh lúc này.

Jackson vùi mặt vào lồng ngực của Bambam, cánh tay anh siết chặt lấy cơ thể nhợt nhạt trước mặt. Thật may là mình đang có em ấy trong vòng tay này, trong anh lúc này đây chỉ còn cảm giác trống rỗng và sợ hãi, nhưng Bambam đã nhắc nhở anh, rằng đã đến lúc anh nên về nhà.

- Ừ, anh cũng nghĩ vậy, bây giờ anh đi gửi mail cho Jinyoung để xin nghỉ dài ngày và nhờ đặt vé giúp. Em giúp anh thu dọn bàn ăn nhé.

Jackson hít sâu một hơi trong khi ép mình dứt ra khỏi cái ôm của Bambam, anh cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể. Nhưng khi anh lảo đảo đứng dậy và va vào cạnh bàn khiến bát đĩa trên bàn phát ra âm thanh loảng xoảng, Bambam đã nhanh như cắt ấn anh lại ngồi xuống ghế. Cậu nói:

- Được rồi, anh cứ ngồi đây đi, để em đi lấy laptop ra cho anh.

Jackson lại thừ người ra một lúc trong lúc bóng trắng của Bambam vụt đi mất, anh cứ ngơ ngác chĩa ánh nhìn vô định ra cửa sổ cho đến khi giật mình phát hiện Bambam đã trở lại và ấn cái máy tính vào tay anh từ lúc nào.

...

Mọi việc sau đó diễn ra rất nhanh chóng, khi Jinyoung sốt sắng gọi điện ngay tới hỏi thăm và cực kì nghiêm túc cho anh nghỉ vô thời hạn mà không cần giải thích gì nhiều, cứ mỗi lần có chuyện liên quan đến gia đình anh là cậu ấy lại giúp đỡ vô điều kiện như vậy. Thậm chí cậu còn bảo anh không phải thấy áy náy về chuyện ở quán, cậu ấy lo được hết, rồi còn hỏi han xem có cần thêm tiền hay gì đó không, rồi cuối cùng cậu ấy thậm chí còn xin lỗi vì chuyến bay sớm nhất có thể trở về Hồng Kông mà cậu ấy tìm được cũng phải đợi đến sáng mai. Thiệt tình, đó có phải lỗi của cậu đâu chứ. Nhưng dù có hơi "gà mẹ", Jackson cũng cảm thấy hết sức biết ơn khi có một người bạn tận tình và chu đáo như Park Jinyoung.

Lúc này Jackson không còn phải làm thêm việc gì nữa, anh chỉ đang ngồi xếp bằng trên giường trong lúc cái đầu quay qua quay trong vô thức theo những bước chân của Bambam khi em ấy giúp anh gói ghém đồ đạc. Tâm trí anh được dịp trôi vào những hồi tưởng miên man. Rằng không biết bây giờ bố anh trông ra sao rồi. Những lần skype về nhà ông rất ít khi lộ mặt, Jackson thường chỉ có thể thấy thấp thoáng bóng của bố phía sau lưng mẹ. Trong trí nhớ của anh, bố luôn là một người rất mạnh mẽ, ông chưa từng tỏ ra đau yếu hay bệnh tật gì trước mặt mọi người, thậm chí cả cảm sốt nhức đầu cũng hầu như anh chưa từng nhìn thấy. Vậy mà... Đáng lẽ anh không nên chạy trốn một cách hèn nhát như thế, đáng lẽ anh không nên để bố mẹ lại mà đi. Anh đã quá quen với hình dáng mạnh mẽ và đáng tin cậy của bố trong trí nhớ, anh nghĩ dù không có anh em anh bố vẫn sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho mẹ. Anh đã quên, rằng bố mẹ mình đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Bóng lưng thẳng tắp mà anh còn níu giữ từ năm mười tuổi đã bị thời gian tàn nhẫn đè nặng lên rồi.

Dòng suy nghĩ của Jackson bị cắt đứt khi những ngón tay mát lạnh khẽ xoa lên trán anh, muốn đôi lông mày nhíu chặt của anh giãn ra đôi chút. Jackson ngẩng đầu và bắt gặp ánh mắt lo lắng từ Bambam. Anh cố gắng mở miệng nói chuyện, đôi môi nhếch lên một độ cong nhạt nhẽo để khiến cậu an tâm, nhưng vẻ mặt của Jackson thật sự còn khó coi hơn cả khóc. Bambam lén thở dài, cậu lại ngồi xuống ôm lấy vai anh:

- Hôm nay anh không phải đi làm nữa đúng không? Anh có muốn đi đâu không?

Đáp lại cậu là cái gật đầu rồi lại lắc đầu cứng ngắc của Jackson, tay anh siết lấy tay cậu rồi kéo cậu dựa vào lòng mình. Bambam có thể cảm thấy sự bất an đang phủ trùm lấy anh qua nhịp tim hoảng hốt nơi lồng ngực và đôi bàn tay run rẩy rã rời của anh.

Họ cứ thế ngồi lặng yên, dõi mắt nhìn qua những mảng màu u ám phía bên ngoài cửa sổ, ngay cả bầu trời cũng muốn bắt đầu đổ mưa, giống như nước mắt trong lòng người.

...

Ngay khi chiếc đồng hồ báo thức đổ hồi chuông đầu tiên, Jackson đã vươn tay tắt nó rồi khẽ khàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn sang bên cạnh rồi len lén thở phào khi Bambam chỉ đưa tay vơ tấm chăn lên ngang ngực trong lúc đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền. Anh ảo não xoa xoa mớ tóc sau gáy đã ướt đẫm mồ hôi. Tối qua Jackson lại gặp ác mộng, nhưng trong mơ hồ anh cảm giác được Bambam dịu dàng vỗ về mình. Cậu đã khe khẽ hát cho anh nghe từ lâu lắm, và Jackson xen giữa những mộng mị tăm tối ấy chỉ biết ôm lấy cậu, cho phép mình được nuông chiều trong hơi ấm của cậu bé nhỏ nhắn này. Nhưng có lẽ vì thế mà Bambam cũng không ngủ được bao nhiêu nên bây giờ anh muốn cậu ngủ thêm một chút.

Jackson đã định không ăn sáng. Anh chẳng có tâm trạng nào để ăn mà chỉ muốn đi tắm một chút trước khi lên đường ra sân bay. Nhưng khi bước vào bếp để tìm nước uống với chiếc khăn bông vẫn còn vắt trên mái tóc ướt sũng nước, anh đã thấy Bambam trở dậy từ lúc nào và lại đang lúi húi nấu nướng ngay trong đó. Đúng là một cậu bé ngoan, Jackson tự nhủ trong lúc đánh tiếng chào buổi sáng:

- Bambam, em dậy sớm thế.

Bambam hơi giật mình quay lại và nhanh chóng tặng cho anh một nụ cười ngượng nghịu:

- Xin lỗi anh Jackson, em ngủ quên mất, giờ chỉ kịp nấu mỳ thôi. Anh ăn tạm nhé.

Câu nói của cậu chẳng hiểu sao lại khiến Jackson hơi mỉm cười, anh tiến tới xoa đầu cậu:

- Có sao đâu, anh còn đang định không ăn sáng.

Bữa sáng của cả hai sau đó diễn ra lặng lẽ hơn thường ngày rất nhiều khi Jackson không có tâm trạng để trò chuyện còn Bambam cũng đang chìm trong lo lắng mà trầm mặc.

...

Khi chuẩn bị xách vali bước ra khỏi nhà, Jackson bỗng cảm thấy bứt rứt không yên. Anh cứ lần lữa mãi nơi bậc cửa, rồi sau khi hít sâu một hơi, Jackson quả quyết bỏ cái vali xuống để chạy trở vào trong.

Bambam đang rửa bát ở trong bếp bỗng nghe thấy tiếng bước chân quay trở lại, cậu hỏi vọng ra:

- Anh Jackson, anh để quên gì... A!!!

Ngay khi câu hỏi còn chưa kết thúc, Bambam đã bị một vòng tay từ sau ào đến ôm chặt lấy, rồi từ mái đầu vẫn đang vùi mặt bên hõm cổ cậu chợt vang lên một lời, gần như là cầu khẩn:

- Bamie, đi cùng anh được không? Cùng anh về nhà.

Và Bambam, khi nghe thấy giọng nói rầu rĩ thấp thỏm đó run lên trên vai mình, cậu chỉ biết gật đầu ngay lập tức.

...

Một chuyến bay dài và mệt mỏi, nhưng thật may là họ đã đi vào một ngày không đông khách nên chỗ ngồi trống còn rất nhiều. Bambam cứ thế thấp thỏm ngồi vào chiếc ghế phía bên cạnh Jackson và nắm lấy tay anh cho đến khi hạ cánh. Không có ai ra đón họ, điều đó là tất nhiên bởi Jackson trở về quá gấp trong khi gia đình của anh trai anh chưa kịp bay về còn mẹ anh đang túc trực trong bệnh viện. Nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại báo tin cho mẹ và nhận được địa chỉ bệnh viện nơi bố anh đang nằm điều trị, nhưng sao giọng của bà nghe có vẻ là lạ khiến Jackson cảm thấy bất an vô cùng mà vội vàng kéo tay Bambam để kêu một chiếc taxi đi thẳng tới bệnh viện ở trung tâm thành phố.

Trải qua chuyến đi tưởng như dài nhất trong cuộc đời mình, Jackson cuối cùng cũng tìm đến được nơi bố anh đang nằm dưỡng bệnh. Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt anh thật khiến anh chưng hửng.

Bố của Jackson - người mà ngày hôm qua Bambam được biết tên ông là Ricky Wang - lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh thay vì nằm trên chính chiếc giường đó như họ tưởng tượng, điều quan trọng là ông còn không hề mặc quần áo bệnh viện mà thay vào đó là một bộ đồ thoải mái như thể chuẩn bị đi đâu đó, tay còn đang bấm nút cái điều khiển tivi để chuyển kênh và cười lớn trước một chương trình nào đó. Ồ, anh Jackson có nụ cười giống bố ghê, Bambam tự nhủ...

Ngay khi Bambam còn đang lạc đề thì Jackson đã nhanh chóng bước đến chỗ mẹ anh. Lúc vào cậu không để ý, nhưng hóa ra bác gái đang loay hoay thu dọn đồ đạc vào trong một cái túi, trông cả hai người họ đều có vẻ như sắp sửa rời khỏi phòng bệnh này.

Ngay lập tức trong đầu của Jackson và Bambam đều run lên mấy chữ: Bệnh-viện-trả-về.

- Bố... Mẹ, chuyện...chuyện gì...?

Jackson lắp bắp hỏi trong sợ hãi, và mẹ anh cũng ngay lập tức bước tới cho anh một cái ôm chào đón rồi nhanh chóng kéo anh lại ấn ngồi xuống một chiếc ghế khác trong phòng. Sau đó, bà bắt đầu hắng giọng để kể cho anh nghe mọi chuyện... Bambam nghĩ có lẽ mình không nên ở đây lúc này, dù sao cũng là việc riêng của nhà Jackson, nên cậu lặng lẽ chuồn êm ra ngoài phòng bệnh, rồi làm như có cơn gió vô tình để khép cửa lại.

...

Nhưng mà Bambam cũng nóng ruột chết đi được, cậu cứ đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh hoài. Thi thoảng không nhịn được còn liếc qua khe cửa vài cái. Bên trong căn phòng có vẻ như một nhà ba người vẫn đang nói chuyện rất say sưa, dù có hơi gượng gạo. với việc Jackson và bố của anh cứ cố gắng tránh ánh mắt của nhau trong khi mẹ anh cố hết sức để khiến hai người xích lại gần. Nhưng điều mà Bambam thắc mắc, là sao mà biểu cảm của họ không hề giống như cậu tưởng tượng. Không ai trong họ có vẻ gì là buồn bã vì bệnh hiểm nghèo cả. Trái lại bố mẹ của Jackson cứ như là đang cố nén cười còn trước mặt cậu con trai đang trợn tròn mắt như thể gặp điều gì kinh ngạc lắm.

- Sao họ có thể làm ăn như thế chứ?!!

Tiếng hét thất thanh của Jackson ngay lập tức khiến cậu giật nảy mình mà phi ngay qua cái cửa để vào xem anh có làm sao không. Và trước mắt cậu là cảnh tượng anh Jackson đang cực kỳ tức giận, luôn miệng nói "Buông con ra, con phải đi nói chuyện với đám bác sĩ này!!!" còn bố và mẹ anh thì cố hết sức để kéo cậu con trai đang mất bình tĩnh lại. Qua câu được câu mất mà cả ba người nói với nhau, cuối cùng thì Bambam cũng phần nào nắm bắt được sự việc.

...Thật sự là...

Thật sự là không biết nên khóc hay nên cười nữa, bởi đáp lại tất cả những lo lắng thất thần của Jackson từ hôm qua đến giờ, thì tất cả hóa ra chỉ là NHẦM LẪN. Hóa ra bác sĩ khám cho bố của anh đã... viết nhầm tên bệnh nhân lên tờ kết quả xét nhiệm chứ thật sự bác trai chỉ có huyết áp hơi cao chứ chẳng có một tí dấu hiệu của khối u nào cả. Bambam lúc này còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng cứ nhìn cảnh tượng Jackson đang giùng giằng với mẹ anh trong khi đôi mắt đỏ lên như sắp khóc tới nơi làm cậu cảm thấy vừa mừng vừa thương anh lạ lùng. Nhưng lúc này phải làm anh ấy dịu đi đã. Vì thế Bambam len lén đến bên cạnh phụ bà Sophia trong việc giữ cậu con trai đang kích động lại và khẽ thì thầm vào tai anh:

- Ổn rồi anh Jackson. Vậy là bố của anh không sao rồi, bác vẫn khỏe mạnh. Tốt quá rồi, anh phải vui lên chứ!

Jackson nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai mình, anh kinh ngạc quay lại để rồi được chào đón bằng một đôi mắt to tròn chứa đầy niềm vui và sự chân thành đang hướng về phía mình. Bambam đang níu lấy tay anh từ lúc nào vậy mà nãy giờ anh đã quên luôn sự tồn tại của em ấy. Nhưng mà cậu nói đúng.

Jackson thở dài rồi bỗng nhiên ngồi sụp xuống chiếc ghế bên cạnh, từ hôm qua đến nay mọi thứ cứ rối tung cả lên. Anh đã sợ hãi biết bao, nhưng lúc này đây mọi chuyện đều ổn.

- Đúng vậy, may quá rồi, may mà bố không sao.

Jackson khẽ khàng nói và mẹ anh ngay lập tức trao cho anh một cái ôm ấm áp.

- Ừ đúng vậy. Con trai à, chúng ta về nhà thôi.

...

Chuyến đi trở về nhà của gia đình Jackson phải nói là rất vui vẻ, dù bố của Jackson và anh vẫn có vẻ gì đó gượng gạo với nhau nhưng mẹ của anh thì đúng là một người phụ nữ tuyệt vời dành cho gia đình, bà khéo léo xóa đi những khoảng lặng khó xử giữa hai người đàn ông trong nhà và khiến cuộc trò chuyện dọc đường của cả ba vừa hài hước vừa ấm áp. Còn Bambam tuy chỉ là một người vô hình trong cậu chuyện đó nhưng cậu cũng rất tận hưởng bầu không khí hạnh phúc này, nếu như... nếu như không phải vì cậu đang xấu hổ muốn chết (lần nữa) đây!!!

Chẳng là chiếc xe mà họ đang đi có đến bảy chỗ ngồi, và Bambam trong lúc không ai để ý đã lén nói với anh Jackson là cậu có thể ngồi ở băng ghế sau cùng cũng được. Nhưng Jackson thì không đồng ý bởi lẽ đằng sau đó đã đầy nhóc đồ đạc và việc để cho Bambam phải chen chúc với đống đồ đó khiến anh không thoải mái một chút nào, bất chấp việc đám đồ đó thực ra không có xíu ảnh hưởng gì tới cậu. Bambam có thể xuyên qua chúng mà, cậu thậm chí còn định vắt vẻo trên nóc xe tí chút. Nhưng ngay khi ý định đó vừa tuôn khỏi miệng cậu, Bambam lập tức ân hận vạn phần vì anh Jackson chẳng nói chẳng rằng kéo cậu xuống ngồi thẳng vào lòng mình. Cậu vừa bất ngờ vừa lúng túng cố gắng giãy dụa trên đùi của anh ấy nhưng vô ích vì đôi cánh tay mạnh mẽ đang vòng quanh ôm lấy eo cậu. Vậy là bây giờ mỗi khi mẹ của Jackson chăm chú nói gì đó với anh, Bambam đều có cảm giác như đôi mắt của bác ấy đang nhìn chằm chằm vô mặt cậu. Dù đó chỉ là tưởng tượng vì ngoài Jackson ra thì không ai trên chiếc xe này có vẻ nhận ra sự tồn tại của cậu và anh ấy thì đang cực kỳ bình thản giữ nguyên tư thế nên chẳng ai nghi ngờ, nhưng khuôn mặt cậu vẫn đang càng lúc càng có xu hướng cà chua hóa.

...

Cả ngày sau đó Jackson ngập chìm trong việc chào hỏi họ hàng bà con hàng xóm đến mức chẳng có thời gian để tâm đến Bambam, nhưng cậu cũng không phiền gì. Thậm chí Bambam đã nghĩ dường như nhiệt tình và cởi mở là bản tính của người Hồng Kông rồi thì phải, bởi trong suốt quãng thời gian cậu lén đi theo sau Jackson để xem anh ấy thăm hỏi mọi người sau một khoảng thời gian khá dài mới trở về, cậu đều thấy những người đồng hương của anh quan tâm anh với một thái độ nhiệt thành. Ngôi nhà của gia đình Jackson cứ chốc chốc lại đón vài vị khách, có khi là cả đoàn khách đến chơi, rồi cả những cuộc họp mặt với bạn tiểu học, trung học hay cùng một hội hoặc câu lạc bộ nào đó. Và vì Bambam chẳng còn nhớ được bất cứ bạn bè hay người thân nào của mình, nên việc được nhìn thấy nhiều người bạn của Jackson đến thế khiến cậu thấy vui lây.

Tối muộn, khi Jackson vẫn còn chưa trở về từ một cuộc gặp mặt với nhóm bạn nào đó của anh, Bambam nhàn nhã đi dạo ngắm nhìn quanh căn phòng của anh ấy. Cậu đã quyết định ở lại nhà của anh thay vì theo đuôi anh như mọi lần bởi cứ mãi khiến anh phải phân tâm như thế khiến cậu cảm thấy không phải chút nào. Lướt tay qua lớp giấy dán tường hình sóng biển, hay khung cửa sổ mở thẳng ra vườn được phủ lớp rèm màu xanh êm dịu khiến Bambam cảm thấy vừa lạ lẫm vừa thân quen.

Theo như lời mẹ của Jackson thì căn phòng vẫn được giữ nguyên vẹn như lúc anh rời đi từ mấy năm trước, nên bây giờ Bambam như thể đang chiêm ngưỡng một Jackson của trước kia, màu sắc trang trí trong phòng sáng sủa và có chút trẻ con hơn căn phòng ngủ hiện tại của anh ở Seoul mà cậu đã quen thuộc. Nhưng cái tính thích biến sàn phòng thành tủ trưng bày của anh vẫn không đổi chút nào. Bambam cười khúc khích khi đụng phải mấy chồng truyện tranh chất ngay ngắn cuối chân giường, còn cả một dải quần áo cùng bít tất đã gấp gọn ngay chính giữa sàn phòng nữa chứ. Trên tường của căn phòng cũng treo khá nhiều ảnh. Giống như được xem một thước phim quay lại cuộc đời của cậu bé Jackson vậy, những tấm ảnh chụp anh từ lúc còn lại một em bé sơ sinh tí xíu quấn trong tấm chăn xanh biển đến lúc lẫm chẫm đeo cặp sách và mặc chiếc quần cộc đi học. Rồi hình ảnh cậu thiếu niên cười toe toét tay giương cao một con cá như thể chiến lợi phẩm từ một buổi đi câu. Chà, có vẻ như ngay từ nhỏ anh ấy đã làm một người vui vẻ và rất hay cười rồi.

Nhưng không biết có phải Bambam tưởng tượng hay không mà trong những tấm ảnh này, nụ cười của anh rất khác so với bây giờ, nó rực rỡ hơn mà cũng nhẹ nhõm hơn. Có lẽ đó là cái giá của việc trở thành người lớn. Bambam vừa tự gật gù như ông cụ non vừa kết luận như thế.

...

Lại một ngày nữa ở tại nhà của anh Jackson, nhưng đến lúc này Bambam bắt đầu nhận ra có điều gì đó bất ổn. Đã qua khoảng thời gian của việc khách khứa ghé thăm nên lúc này trong nhà căn bản chỉ còn có 3 người, Jackson và bố mẹ của anh - gia đình anh trai của Jackson bị kẹt tại sân bay ở nơi họ sống do thời tiết bên Australia bất ngờ chuyển xấu khiến cho không có chuyến bay nào có thể cất cánh. Và vì Bambam vô hình, nên cậu không thể tham gia vào bất cứ cuộc trò chuyện nào trong gia đình này. Nhưng cậu cũng nhận ra rằng bầu không khí giữa Jackson và bố của anh rất kỳ lạ. Khi chỉ còn ba người họ với nhau, thì hầu như mẹ của Jackson là người bắt đầu mọi chủ đề nói chuyện, còn chồng và con trai của bà thậm chí không nói với nhau một câu nào. Jackson và bố của anh ấy cứ như thể coi nhau là không khí vậy. Rõ là họ không ghét bỏ nhau gì cả, bởi Bambam vẫn thường bắt gặp ánh mắt của Jackson mỗi khi nhìn tới bóng lưng của cha mình đều mang một vẻ buồn bã và ăn năn. Còn bố của anh mỗi khi con trai ông không để ý lại thấy ông ngước nhìn Jackson rồi thở dài. Thật là kỳ lạ.

Không khí trong gia đình này cứ như buổi chiều trước cơn bão, và rồi chẳng bao lâu, bão đã nổi lên. Sáng hôm đó, Bambam bị đánh thức bởi những tiếng động lớn phát ra từ phòng khách, cậu mở bừng mắt và nhận ra đó là tiếng nói của anh Jackson và bố của anh ấy. Nhưng càng ngày hai người càng to tiếng với nhau. Và cậu vội vã chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì.

- Tôi chỉ muốn tốt cho anh. Anh xem lại xem bản thân anh đang hèn nhát như thế nào. Anh sợ cái gì mà phải bỏ nhà tha hương như thế. Anh nghĩ ở đây ai cũng trách anh à, là anh nghĩ chúng tôi nợ anh?

Bố của Jackson đang đứng sững khỏi ghế và quát lên, có lẽ do quá tức giận, ông nói một hơi dài rồi thở hổn hển, khuôn mặt đỏ gay.

Nhưng thái độ của Jackson cũng chẳng khá hơn, khuôn mặt anh đầy vẻ mâu thuẫn, giọng anh cũng lên cao dần:

- Bố không hiểu con, không ai hiểu con. Không.. mọi người không nợ con gì cả, tất cả là con sai, là con tự làm tự chịu. Nhưng con cũng đi cho khuất mắt bố rồi còn gì, bố cũng biết con không bao giờ có thể làm lại được nữa, sao bố còn ép con. Mẹ... cả mẹ nữa, mẹ cũng không hiểu cho con?

Đôi mắt Jackson bắt đầu đỏ lên, cảm xúc của anh có cả hổ thẹn, cả đau khổ, cả không cam lòng. Sao bố mẹ anh không chịu chấp nhận sự thật? Sao bố mẹ anh vẫn còn đặt quá nhiều hi vọng vào anh?

- Không, không đâu con à. Bố mẹ đâu muốn bắt con làm gì. Bố và mẹ chỉ mong con... chỉ mong con có thể thử một chút...

Mẹ của Jackson cũng cuống quýt níu lấy tay của đứa con trai như cầu khẩn, nước mắt đã đong đầy trong đôi mắt của bà.

Jackson quay lại nhìn mẹ của mình, anh sững lại. Nhưng rồi với đôi môi mím chặc, Jackson cương quyết gỡ bàn tay của mẹ anh đang nắm lấy tay mình.

- Thôi... Dù sao bố cũng không còn gì đáng ngại, có lẽ con không nên ở đây nữa...

Jackson nói, càng lúc càng nhỏ dần rồi anh đi thẳng về phòng thu dọn đồ đạc.

Bambam cũng xoắn xuýt đi theo gót anh rồi đứng yên trong góc nhìn Jackson thu dọn chỗ đồ đạc ít ỏi mà anh mang theo người. Ngay từ đầu có lẽ Jackson cũng không muốn ở đây lâu, khi anh kéo chiếc vali đi ra ngoài, chỉ còn lại mẹ anh vẫn đang đứng đó, gục mặt vào giữa hai tay. Đằng sau bà, cửa phòng của bố mẹ anh khép chặt, có lẽ bố của anh do quá tức giận đã giam mình trong phòng. Thấy con trai kéo vali muốn đi, mẹ của Jackson hoảng hốt ngăn anh lại:

- Con đi đâu, con mới về chưa được bao lâu mà. Ở lại với bố mẹ, mẹ hứa sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Chỉ cần con ở nhà với bố mẹ thôi.

Mẹ của anh vừa nói vừa khóc, giọng của bà khẩn khoản khiến anh cảm thấy không đành lòng. Nhưng Jackson đã quyết, anh siết chặt tay kéo của chiếc vali và ôm lấy mẹ anh an ủi:

- Mẹ à, con xin lỗi. Con nghĩ là con nên đi thôi, con sẽ gọi điện cho mẹ mà. Lúc nào có dịp mẹ lại sang chơi với con nhé.

Anh đặt một nụ hôn lên mái tóc của mẹ rồi quả quyết bước đi. Mẹ của Jackson sững sờ nhìn đứa con út của mình lại một lần nữa rời bỏ chính ngôi nhà của nó. Nhưng bà biết mình không có cách nào giữ con lại được. Khi Jackson sắp bước qua cánh cổng, bà bỗng thấy anh dừng lại.

- Mẹ giúp con chuyển lời lại với bố, rằng con xin lỗi bố.

Anh nói rồi nhanh chóng bước vào chiếc taxi vừa đỗ lại đón khách.

--- HẾT CHƯƠNG 7. ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top