Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Fia
Tác giả: 毛熊团

Đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi đâu

Thiết lập fic: Alpha bác sĩ tư nhân Jack x Omega lính đánh thuê đã xuất ngũ Naib

-----------------------

15.

Naib vẫn nhớ rõ, lúc cậu bị bao vây rồi bị bắt đi là vào buổi chiều, nhưng hiện tại vốn không thể nhìn thấy gì, lại còn bị trói suốt một thời gian dài, tựa hồ làm Naib dần mất cảm giác về thời gian, tinh thần bắt đầu sa sút đi. Nếu như có một chút ánh mặt trời chiếu lên người cậu, Naib có thể dựa vào nhiệt độ và phạm vi để biết được đôi chút, nhưng hiện tại cậu chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Cậu ngửi thấy mùi gỗ mục nát, không khí cũng không ẩm thấp cho lắm, Naib biết chỗ này không phải tầng hầm, tổng kết những suy đoán lại, nơi này có vẻ không có nguồn sáng ổn định, dù là ban ngày thì ánh sáng lọt vào cũng không nhiều lắm, Naib nghĩ cửa sổ có lẽ đã bị bịt kín, ngoài ra bây giờ nhiệt độ đang dần hạ thấp, chắc đã là buổi tối rồi, hơn nữa còn có cảm giác mí mắt đang dần dần sụp xuống.

Chỗ này có lẽ là một căn nhà cũ nát nào đó... dù sao ở nơi cậu sống cũng có rất nhiều chỗ giống như thế này.

Vài tiếng đồng hồ đầu tiên trôi qua, Naib vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, cậu không hề có chút nào sợ hãi, nôn nóng và bực dọc còn nhiều hơn, cậu quyết định chuẩn bị tốt tâm lí, chờ đợi đối mặt với việc tra hỏi hoặc mấy thứ tệ hơn nữa, thậm chí cậu còn nghĩ đến cả chuyện nên dùng từ ngữ như thế nào trả lời. Thế nhưng vẫn không có gì xảy ra, cậu chỉ bị trói lại treo ở nơi này, một nơi chẳng ai quan tâm để ý.

Tuy là thân thể Naib đã được mài dũa vô cùng khắc nghiệt, hiện tại đang bị treo lên, cánh tay buộc phải chịu trọng lượng toàn thân, từ đau đớn rồi đến chết lặng, dần dần mất cảm giác. Lúc đầu cậu còn muốn giãy giụa vài cái, nhưng ngay lập tức liền bị gậy gộc đánh vào lưng, đến mức độ thiếu chút nữa là máu trào khỏi họng cậu.

Cậu không thể biết được có bao nhiêu người đang canh chừng mình ngoài kia, rõ ràng là bọn chúng được đào tạo rất bài bản, không phát ra tiếng động nào, thậm chí còn kiểm soát được nhịp thở.

Bọn chúng đang đợi mình mở miệng yếu thế xin tha. Naib nghĩ, có lẽ đám người kia còn có mưu đồ khác.

-------------

"Căn cứ theo lời tiểu thư Behamfil, Naib hoàn toàn không có động thái thu xếp rồi mới rời đi, cho nên có thể xác định được là cậu ấy bị bắt cóc." Jack cọ nhẹ vào gậy chống, hắn cụp mắt xuống thấy Emma đan tay vào nhau, từ tốn nói tiếp, "Tôi đã đi ngang qua khu vực gần chỗ ở của Naib, ít nhất theo đánh giá của tôi, đây là nơi hoàn hảo để xuống tay."

"Naib không phải người thích thường xuyên ra ngoài, phạm vi hoạt động và nơi thường lui đến của cậu ta không nhiều lắm, đây vốn là thói quen của Naib rồi."
Martha đoán được điều Jack định hỏi, cô xua tay cắt ngang hắn, "Tôi có lí do để chắc chắn chuyện này, Naib dù sao cũng từng là quân nhân, thưa ngài, bản thân tôi cũng vậy. Chúng tôi sẽ không dễ gì thay đổi thói quen đã thành, những thói quen đó đối với chúng tôi có thể nói là quy tắc bất di bất dịch, trừ một vài trường hợp –– đừng nghĩ cậu ta vẫn còn trẻ tuổi, thưa ngài, chưa biết chừng tuổi lính của cậu ta dài hơn cả tôi."

Jack gật đầu, tiếp nhận từng lời cô rồi nói, "Tạm thời đặt giả thuyết, Naib bị bắt cóc gần chỗ ở của cậu ấy."

"Vậy, ngài Jack, mong ngài nói rõ ràng, rốt cuộc sao ngài lại là nguyên do của mớ phiền phức này."

"Đúng là có rất nhiều kẻ không vừa mắt với ta, nhưng đại đa số đều lựa chọn ít nhất cùng ta giữ quan hệ hòa hợp, cũng không thiếu người tính kế xử lí ta –– ví dụ như kẻ thuê Naib và những người khác đến."

"Chắc ngài cũng biết, vị chủ thuê kia vài tháng trước đã bị giết."

"Nhưng sự kiện đó xảy ra sau khi ta thả Naib được một thời gian, vị chủ thuê kia dù có định làm gì thêm chắc chắn cũng không bỏ qua cơ hội, liệu có chuyện gì đã phát sinh thêm?"

Martha hơi nhíu mày, "Không để lộ nhiệm vụ với một bên thứ ba nào khác, giữ bí mật cho người chủ là nguyên tắc của lính đánh thuê." Sau đó cô bỗng chuyển hướng câu chuyện, "Nhưng vị chủ cũ kia của Naib đã tử vong, vậy thì... tạm cho là người đã chết không liên quan đến vấn đề này. Thực tế là, trong khoảng thời gian sau khi được ngài thả đó Naib có nhận được một nhiệm vụ mới, đến nỗi có thể nói là, ngài Jack, phải khiến ngài thất vọng rồi."

"Cô nói rõ hơn một chút được không?"

"Sau khi Naib thất bại, vị chủ cũ lập tức đưa ra nhiệm vụ mới, chiếu theo điều này, trong khoảng thời gian ngắn tiếp tục thuê lại lính đánh thuê vừa mới thất bại, rõ ràng rất bất thường, hơn nữa lại không viết rõ nội dung nhiệm vụ, nhưng Naib vẫn như vậy đi đến địa điểm yêu cầu."

"Sau đó thì sao? Naib đã gặp ai?"

"Sau đó cậu ta trở về, chỉ nói với tôi rằng không thấy được mặt người ủy thác, ngoài ra không còn chuyện gì khác, sau đó thông tin này cũng được lan truyền."

"Rồi cậu ta bị điều tra viên gọi ra lấy lời khai đôi chút, tuy rất nhanh sau đó đã được thả ra, nhưng rõ ràng đúng là Naib đã vướng phải rắc rối."

"Xem ra vị chủ thuê kia muốn Naib làm gì đó cho hắn, nhưng cái chết ngoài ý muốn đã ngăn chuyện đó lại... ta sẽ điều tra chủ thuê bất hạnh kia xem thân cận với kẻ đó có ai khả nghi, đồng thời cũng sẽ đi hỏi thăm gần nơi ở của Naib có trúc trắc gì không.", Jack lấy đồng hồ quả quýt ra xem giờ, dường như hắn sắp sửa rời đi, "Vậy thì trao đổi tin tức đến đây xin ngưng lại, hai vị tiểu thư."

"Ý của ngài là, chúng ta không hợp tác nữa?"

"Đúng vậy, nếu ta may mắn tìm thấy cậu ấy ở đâu đó, ta sẽ cố gắng tự mình đem Naib trở về, ngược lại là hai vị cũng vậy –– xin đừng nhìn ta như thế, tiểu thư Behamfil, ta sẽ đảm bảo cho Naib Subedar vẫn sống sót."

"...Hy vọng chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng nếu ngài làm gì Naib thì..."

"Ta biết, tiểu thư, ta sẽ phải trả giá đắt... Tuy rằng tuyệt đối ta sẽ không bao giờ làm như vậy." Jack chủ động tiếp lời, hắn biết rõ thái độ của Martha đối với hắn như thế nào, "Tôi chân thành mong rằng mọi chuyện giữa chúng ta sẽ thuận lợi, còn bây giờ, xin tạm biệt."

Jack đội mũ lên, cúi người hành lễ, sau đó xoay người đẩy cửa bước khỏi tiệm hoa, rồi biến mất vào dòng người đi lại trên phố.

-------------

Naib đã hoàn toàn mất đi cảm giác về thời gian, bị giữ một chỗ suốt một thời gian dài khiến cậu giật mình khi tỉnh lại, dường như cậu đã ngủ thiếp đi lúc màn đêm buông xuống.

Cậu bị nước lạnh dội vào người đánh thức, không như dự tính cho lắm, ngay lúc vừa tỉnh lại, Naib mơ hồ nghĩ, nhưng so với bị đánh rồi tỉnh lại vẫn tốt hơn nhiều. Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, cố xê dịch phần cổ đã hơi mỏi một chút, hướng thẳng mặt về phía trước. Tầm nhìn vẫn bị che kín, thứ vải trói buộc đôi mắt cậu giờ đã ướt nhẹp, dính sát vào da khá khó chịu, nhiệt độ thấp và cảm giác tối tăm xung quanh cho cậu biết bây giờ vẫn là ban đêm. Cánh tay vốn chẳng còn cảm giác gì cho cam, cậu thử vùng vẫy vài cái, kết quả liền bị đánh một gậy, nhưng cậu biết tay mình đã trật khớp –– lính đánh thuê nhưng đến cả cánh tay cũng không sử dụng được, dù cậu thoát ra, còn có thể làm gì?

Quay lại với vấn đề chính cần đối mặt ngay lúc này, theo kinh nghiệm mà Naib có, việc tra hỏi thường diễn ra không quá lâu, đến bản thân cậu cũng cảm thấy chuyện này sẽ nhanh thôi, như vậy có lẽ sẽ xong trước lúc mặt trời mọc ––– liệu cậu còn bao nhiêu thời gian?

Khoảng một phút sau, cuối cùng Naib đã được nghe câu nói đầu tiên sau mấy tiếng đồng hồ chịu trói, "Naib Subedar?"

Phát âm chuẩn xác, tốc độ chậm rãi từ tốn, mang đến cảm giác thượng đẳng vừa ngạo mạn vừa tao nhã, Naib thậm chí có thể nghe thấy ngữ điệu khinh thường khi kẻ này gọi tên cậu, khiến cậu không nhịn được cười nhạo thành tiếng.

"Tôi đây, thưa ngài."
Từng chữ một cậu nói ra dường như cố ý có thêm phần nào ngữ điệu trịnh trọng, ít nhất cậu vẫn cảm thấy ngữ điệu trong lời nói của mình không có vẻ gì sẽ chọc giận kẻ được giáo dục đàng hoàng kia, "Ngài mời tôi đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Có vài điều muốn hỏi, không phải thuộc hạ của ta đã nói rồi sao?"

"Sửa lại một chút này, nói đúng hơn phải là 'ra lệnh', không phải các người quen với việc này hơn à?" Naib nghiêng đầu, mặc kệ đối phương có để ý hay không, cậu để lộ biểu cảm đầy khiêu khích, "Ngài xem, dù tôi không muốn đấy, sao vẫn bị bắt mang đến đây?"

"Bỏ cái thái độ đó đi, cậu Subedar."
Naib nghe thấy tiếng cười nhạo của hắn, "Ta chỉ cần câu trả lời cho vấn đề của riêng mình, quá trình gì đó ta không muốn để tâm, đương nhiên nếu cậu tình nguyện phối hợp thì càng tốt."

"Phối hợp? Với tôi thì tốt chỗ nào?"

"Chịu ít đau đớn hơn."

Naib nhếch miệng cười, cậu quyết định không hỏi nữa, giảm bớt một chút khí cứng rắn, "Vào thẳng chuyện cần nói đi, ngài muốn biết gì?"

"Cậu biết Jack chứ?"

"Đương nhiên, tôi nghĩ với tai mắt của ngài, chắc cũng biết hắn là mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng của tôi."

"Đúng thế, ta còn biết trước cậu có năm lính đánh thuê cũng nhận nhiệm vụ đi kết liễu hắn, nhưng không một ai sống sót..." Lời nói tạm ngừng một chút, "...Về chuyện này, là người duy nhất sống sót, cậu Subedar, cậu có biết tại sao không?"

Con mẹ nó, tôi cũng rất muốn biết đây?

Naib không nhịn được chửi thầm trong lòng một câu, mỗi lần nhắc đến vấn đề này cậu đều cảm thấy nóng giận, nhưng trước mắt cậu vẫn phải kìm nén, "Thưa ngài, tôi chỉ là một người được hắn tha, có thể nói ngài Jack đã cho tôi một mạng, tôi nào biết được lí do là gì?"

Lời nói mang vẻ yếu thế của Naib có chút tác dụng, nhưng rõ ràng thông tin mà đối phương nắm bắt được vượt quá phán đoán của cậu, "Nhưng theo ta biết thì, sau nhiệm vụ thất bại của cậu, Jack vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ với các người, cậu có gì để nói về chuyện này chứ?"

"Tôi muốn giết hắn, hắn muốn trả thù tôi, không phải là lẽ thường tình sao?"

"Nhìn qua trông cậu cũng không có gì chật vật như thể hắn đang muốn báo thù cậu đâu" Naib cảm thấy có ai đó đến gần, nghe thấy mùi nước hoa đắt tiền nhàn nhạt bay đến, "Jack tha cho cậu, chỉ buông tha một mình cậu ─── không lẽ cậu không cảm thấy mình đã biết gì đó sao? Subedar?"

Gã này cho rằng cậu biết được điểm yếu của Jack, cho rằng Jack đã tự mình, chủ động, tiết lộ cái gì đó với cậu. Naib nghĩ đến đó không khỏi muốn bật cười, lính đánh thuê như cậu có tài cán gì mà biết được nhược điểm của Jack, nhưng đối phương đã nghĩ như thế, tức là cậu có giá trị lợi dụng, cũng có nghĩa là... sẽ không giết chết cậu ngay. Xem như là một điểm lợi, Naib tính toán, nhưng cậu còn có thể kéo dài bao lâu? Hơn nữa nếu chọc giận kẻ thượng lưu này, không biết bản thân cậu phải đối mặt với thứ gì nữa.

Liệu nói sai có phải chịu thống khổ hơn cả trực tiếp mất mạng không?

----- To be continued -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top