Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Tuyết nhất thời bất động, hai mắt mở lớn đến khi vòng tay ôm cô buông lỏng mới ngẩn ngơ xoay người lại. Nhìn thấy nụ cười của cậu, thấy đôi mắt màu hổ phách kiêu ngạo cô hoang mang, đột nhiên sao lại thay đổi nhanh như vậy, quay cô 360 độ khiến cô không thể nào thích ứng được, cảm giác giống như cô đang tiếp xúc với hai con người hoàn toàn trái ngược nhau vậy.

"Nồi cháo em nấu được ăn chưa?" Jackson cười cười, cậu đã thành công tạm thời làm chủ thân xác Dịch Dương Thiên Tỉ.

Hàn Tuyết lúc này mới giật mình, vội vội vàng vàng chạy vào bên trong:

"Chết tôi rồi. Quên mất rồi."

Mùi cháo khét nồng nặc dâng lên, Hàn Tuyết đưa tay tắt bếp cái rụp, cháo bị cô đậy vung nên sôi trào hết ra ngoài biến căn bếp thành bãi chiến trường. Khóc không ra nước mắt: "Mình đãng trí quá đi mất."

Jackson lúc này mới từ từ bước vào, đứng sát bên cạnh Hàn Tuyết, Hàn Tuyết giật mình, cảm nhận lồng ngực vững chãi phía sau tim lại đập thình thịch thầm nghĩ: "Như vậy có phải sát quá rồi hay không? Anh ấy sẽ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình mất."

"Tim em đập nhanh quá."

Jackson thì thầm. Hàn Tuyết hai má đỏ ửng vội lấp liếm:

"Đâu... Đâu có..."

"Còn nói không?"

Jackson cười nửa miệng, xoay người Hàn Tuyết lại, bất chợt tặng cô một nụ hôn, Hàn Tuyết mở to mắt, trong lòng thực sự vô cùng vui sướng nhưng cảm giác ngạc nhiên che lấp hết cuối cùng cũng không biết nên làm sao mới phải đành để mặc đứng yên chấp nhận nụ hôn của cậu.

Sau khoảng hai phút Jackson mới rời môi cô, con mắt hổ phách xoáy sâu vào mắt cô, cất giọng nói ma mị:

"Chúng ta hẹn hò đi."

"Hẹn... hẹn hò..." Hàn Tuyết lắp bắp

"Đúng..." Jackson vẫn giữ nụ cười trên môi.

...

Từng ngày từng ngày trải qua, Dịch Dương Thiên Tỉ nửa mê nửa tỉnh, lúc tỉnh sẽ là chính cậu, còn lúc tâm trí mơ hồ thì Jackson sẽ nhân cơ hội để đoạt lấy thân xác cậu. Cậu ban đầu còn chống cự nhưng cuối cùng cũng mệt mỏi mà buông xuôi để hắn làm những gì hắn thích. Nhưng mà cậu thấy vô cùng bất công, cậu làm việc gì cậu gặp ai Jackson đều biết, nhưng cậu lại không biết cậu ta khi đoạt thân xác cậu làm những gì kí ức giống như bị khóa lại. Cậu chỉ sợ hắn đi gây chuyện rồi lại liên lụy đến cha mẹ cậu. Càng nghĩ càng đau đầu, lắc lắc đầu vài cái cậu lại rảo bước đi đến trường, vô tình bắt gặp Hàn Tuyết ánh mắt hai người giao nhau, cô quay mặt đi trốn tránh cậu, cậu cũng cúi đầu xuống không nhìn cô. Bỗng cô chạy lại níu tay cậu, cắn cắn môi, một hồi mới lên tiếng trước đôi mắt sửng sốt của cậu:

"Chuyện hôm trước, tôi xin lỗi, là tôi không phải, chúng ta lại làm bạn được không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ khó xử muốn nói lời từ chối nhưng lại không nỡ chỉ gạt tay cô ra tiếp tục bước đi. Hàn Tuyết kinh ngạc một hồi, cô thật sự không nghĩ cậu có thể tuyệt tình đến mức gạt tay cô ra nhưng vẫn quyết tâm bám theo cậu, cô chỉ muốn làm bạn thôi mà.

"Tôi sẽ không làm phiền cậu đâu, chúng ta chỉ cần cùng nhau đi học thôi, có được không?"

Hàn Tuyết cất giọng nài nỉ nhưng cậu vẫn vô tình bươc đi.

Cô ấm ức đứng sững lại, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói ngắt quãng:

"Tôi chỉ muốn làm bạn thôi mà. Cậu là người đầu tiên tôi muốn làm bạn. Từ trước tới giờ tôi chưa từng có một người bạn nào đúng nghĩa cả... cho nên... cho nên..." Hàn Tuyết ngập ngừng, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống nhưng bị cô nhanh chóng gạt đi: "Thôi vậy."

Hàn Tuyết chạy vụt đi, để lại Dịch Dương Thiên Tỉ đứng tần ngần ở đó cậu bị dao động bởi câu nói: "Từ trước tới giờ tôi chưa từng có một người bạn nào đúng nghĩa cả."

Hai người thật sự rất giống nhau ở điểm này, cậu cũng chưa từng có một người bạn nào đúng nghĩa. Nhưng kết bạn với cô ở thời điểm cậu đang bị đa nhân cách như vậy thì rất nguy hiểm cho nên cậu vẫn quyết định là không. Nhưng cậu không biết là thứ cậu cho là nguy hiểm-nhân cách thứ hai Jackson- đã tiếp cận, thân thiết với Hàn Tuyết từ lâu rồi. Hai người bây giờ còn là một cặp nữa.

...

Kính coong.... Kính coong... Hàn Tuyết đang đứng trước gương ngắm nghía trang phục của mình đột nhiên bị tiếng chuông cửa làm gián đoạn. Cô hí hửng chạy ra mở cửa. Hôm nay là ngày cô hẹn hò với Jackson phỏng đoán cậu cũng đến rồi đi, làm cô hồi hộp muốn chết.

Cửa được mở ra khuôn mặt điển trai ngạo mạn của Jackson hiện lên, cuốn hút đến nỗi mặt cô đỏ bừng, ngại ngùng không dám nhìn cậu, cô dù sao cũng là lần đầu yêu đương hai người lại tiến triển nhanh như cắt, mới gặp hai lần cậu đã ngỏ ý hẹn hò với cô cô chưa thích ứng được cũng là chuyện đương nhiên.

Jackson bỗng nhiên bước vào, đóng sầm cửa cổng lại, áp sát Hàn Tuyết vào góc tường, ánh mắt tức giận nhìn cô chằm chằm:

"Hôm nay em đã nói chuyện với Dịch Dương Thiên Tỉ, lại còn nắm tay cậu ta."

Hàn Tuyết bị giọng nói của cậu làm cho sợ hãi, cậu từ đâu biết được việc này cô không đoán ra được:

"Em chỉ là muốn kết bạn với cậu ấy thôi."

"Em có anh còn chưa đủ hay sao?"

Jackson càng ngày càng tiến sát về phía Hàn Tuyết, hai tay ghim chặt cô vào tường, mắt kề mắt, mặt đối mặt.

Hàn Tuyết thẹn thùng hai má ửng đỏm thì ra là đang ghen, khiến cô hạnh phúc chết rồi.

"Vậy từ nay em chỉ cần có anh là đủ."

Hàn Tuyết cười tươi, vòng tay ôm lấy eo cậu, lúc này cơ mặt cậu mới giãn ra thở hắt một tiếng, vòng tay ôm lấy cô thì thầm:

"Em thích con người thật sự của anh, tính cách hiện tại này của anh phải không?"

Hàn Tuyết nhất thời không tiêu hóa được những gì cậu vừa nói, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu: "Tất nhiên rồi, ngày anh cứu em em đã thích anh rồi."

Jackson bật cười:

"Vậy sau này anh phải cứu thật nhiều người như thế mới có người yêu phải không?"

Hàn Tuyết tức giận ngóc đầu lên, phụng phịu:

"Anh không được cứu các cô gái trẻ chỉ được cứu ông bà già với các bé trai thôi."

Người yêu của cô cô phải giữ chứ, cô gái nào mà cũng được cậu cứu rồi đem lòng yêu cậu quyến rũ cậu thì cô mất người yêu hả? Không thể được. Cô nhất quyết không cho người khác cướp mất cậu.

Jackson dịu dàng vuốt tóc cô: "Em trẻ con quá. Anh có một ước mơ chính là giúp đỡ được thật nhiều người gặp khó khăn, bảo vệ kẻ yếu, bảo vệ người mình yêu thương. Quá khứ đã qua đối với anh thực sự không dễ chịu nên anh không muốn một ai đó cũng phải trải qua sự việc giống anh."

Jackson đột nhiên tâm sự rất nhiều, dường như chuyển sang cả chủ đề khác khiến Hàn Tuyết xúc động, ôm cậu chặt hơn, người yêu của cô là tuyệt vời nhất rồi. Nhưng cô cũng muốn biết quá khứ của cậu như thế nào, giọng điệu đau thương của cậu giống như quá khứ ấy là một nỗi ám ảnh là một thứ cậu muốn chôn vùi hay bù đắp, cô muốn hỏi nhưng lại sợ khơi lại nỗi đau nên chọn im lặng, dù sao ngày hai người hẹn hò vẫn là nên vui vẻ một chút.

Cô nặn nụ cười kéo tay cậu đi đến công viên giải trí.

Lần đầu tiên cô đến nơi này vô cùng nhộn nhịp và hình như cũng là lần đầu tiên cậu đến nơi này, cô thấy ánh mắt cậu tràn đầy sự thích thú và vui vẻ, cô mỉm cười dắt tay cậu đi khắp nơi. Thỉnh thoảng lại hỏi trêu cậu:

"Sao anh suốt ngày mặc đồ đen vậy? Giống xã hội đen quá."

"Màu đen đơn giản nhất cũng bí ẩn nhất mà." Cậu híp mắt cười, câu trả lời thật thâm thúy, cô rốt cuộc cũng không hiểu hàm ý câu nói của cậu là gì.

"Sao anh lại đẹp trai như vậy?" Hàn Tuyết trong lúc mải mê ngắm nhìn cậu bất giác thốt lên.

Jackson bật cười, cô thực sự rất dễ thương:

"Bẩm sinh anh đã đẹp trai vậy rồi."

"Anh nói xạo." Hàn Tuyết hờn dỗi phồng má, nhưng vẫn nở nụ cười nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác: "Vậy em có xinh không?"

Jackson đang uống nước ngọt bỗng nhiên bị sặc. Hàn Tuyết giận tím mặt:

"Anh là có ý gì vậy hả...?"

Jackson vừa lau miệng vừa nhìn cô gian tà:

"Em thử đoán xem!"

"Em... Em cho anh biết tay. Em là xinh đẹp từ nhỏ đó."

Cô rượt cậu khắp khu vui chơi cuối cùng vì kiệt sức mà ngồi nghỉ trên ghế đá, thở hồng hộc, hai mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao.

"Hôm nay sao thật sáng. Đẹp giống như..."

"Giống như anh hả?" Jackson đột nhiên chen vào tầm mắt của cô cô bực bội đánh yêu cậu vài cái:

"Đáng ghét, anh phải giả bộ đuối sức để em bắt chứ. Chẳng ga lăng tẹo nào."

Thấy cô khoanh tay làm chiến tranh lạnh, cậu đành nhường một bước lên tiếng sự thu hút của cô:

"Chúng ta ngồi vòng quay đi."

Hàn Tuyết ngước đôi mắt nhìn lên, rồi hờ hững nó:

"Không thích."

"Không thích cũng phải đi."

Jackson cưỡng chế ẫm cô đi trước bao con mắt trầm trồ ngưỡng mộ của người khác, cô thẹn đến hai má đỏ lựng như trái cà chua, giãy nảy đòi thoát ra khỏi cái ôm của cậu.

End chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top