Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ nhìn cậu hồi lâu, làm việc bao nhiêu năm trong ngành nhìn mặt đoán cảm xúc cũng không có gì là khó, quan sát một hồi, ông lên tiếng:

"Tôi sẽ giữ lại nhân cách mà tôi cho là tốt nhất. Bây giờ tôi muốn nói chuyện với nhân cách kia của cậu, cậu để cậu ta lộ diện có được không?"

Jackson giật mình đưa mắt nhìn ông, hai người mặt đối mặt hồi lâu, lúc sau dường như cảm giác vị bác sĩ trước mặt có thể tin tưởng cậu mới gật đầu nhẹ, nhắm mắt lại, đến khi mở ra, nhân cách mang tên Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện, ánh mắt mơ màng nhìn vị bác sĩ trước mặt và cả Hàn Tuyết đang im lặng đứng ở đằng xa.

Cậu chỉ nhớ Hàn Tuyết lúc đó nổi giận gì đó với cậu, bây giờ tỉnh dậy đã ở đây rồi.

"Cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ?"

Vị bác sĩ nở nụ cười hiền hậu, khiến Dịch Dương Thiên Tỉ chưa kịp suy nghĩ đã gật đầu cái rụp.

"Cháu đang mắc bệnh đa nhân cách, cháu biết chứ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ sững sờ, cắn cắn cánh môi, mắt khẽ nhìn Hàn Tuyết, thấy khuôn mặt cô khó hiểu, mi tâm chau lại, đoán biết cô không biết đây là bệnh gì, mà đột nhiên sao cậu lại quan tâm đến biểu hiện của cô, cậu nhẹ gật đầu xác nhận.

Bác sĩ tiếp tục nói:

"Cháu có muốn loại bỏ cậu ta hay không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ trầm ngâm, việc loại bỏ nhân cách thứ hai cậu chưa từng nghĩ đến, cậu chỉ muốn áp chế nó lại thôi nên nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.

Vị bác sĩ thấy cậu lúng túng thì lại lên tiếng nhưng ông lên tiếng gọi Hàn Tuyết lại gần kêu cô ngồi xuống bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, Hàn Tuyết không thích nhưng mà lời người lớn nói đành phải ngoan ngoãn nghe theo, trước khi ngồi còn không quên liếc xéo Dịch Dương Thiên Tỉ một cái.

"Bây giờ ta muốn giảng giải cho mọi người một chút về căn bệnh đa nhân cách này. Hàn Tuyết tiểu thư, Dịch Dương Thiên Tỉ bạn cô là đang mắc bệnh này nên đừng hiểu lầm cậu ấy lừa dối hay trêu đùa cô gì đó. Bệnh đa nhân cách thường hình thành do một sự việc khiến chủ thể bị tổn thương hay bị ám ảnh trong quá khứ hình thành nên một nhân cách riêng biệt khác trong con người. Khi bị một nhân cách này chi phối, người bệnh có khả năng quên các thông tin quan trọng liên quan đến các nhân cách tiềm ẩn khác, đến mức không thể xem đó là chứng quên thông thường. Cho nên Dịch Dương Thiên Tỉ bây giờ tôi sẽ phụ trách chữa trị cho cậu, đây là lần đầu gặp trường hợp này nên coi như thử nghiệm tôi sẽ không lấy phí. Cậu cũng phải hết sức thật thà kể lại cho tôi nghe, trong quá khứ, việc gì đã tác động sâu sắc nhất tới cậu."

Kí ức hồi bé lại hiện về, loại kí ức này cậu luôn muốn xóa bỏ nhưng chỉ cần ai đó khơi lại một chút nó sẽ lại hiện lên rõ ràng mà cậu lại càng không muốn kể cho người khác biết về quá khứ đen tối của mình.

"Dịch Dương Thiên Tỉ nếu cậu không chịu phối hợp, thì đừng nói đến còn cơ hội thứ hai, nhân cách thứ hai của cậu hiện tại ý chí rất mạnh mẽ, với sức lực một mình cậu không làm gì được cậu ta đâu."

Hàn Tuyết nghe xong mờ mịt, cái hiểu cái không, cô quay sang hỏi Dịch Dương Thiên Tỉ:

"Thiên Tỉ, điều ông ấy nói là cái gì thế? Sao tôi không hiểu gì cả? Cậu nói xem, có phải từ trước tới giờ cậu đều giả làm Jackson để đến trêu chọc tôi không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ không biết rốt cuộc cô và Jackson xảy ra chuyện gì chỉ thở dài nói:

"Cậu ta, Jackson mà cậu nhắc đến là nhân cách thứ hai của tôi. Đó là tôi mà cũng không phải tôi, chúng tôi chỉ chung nhau một thân xác, còn suy nghĩ và tình cảm hoàn toàn biệt lập."

"Tiểu thư nếu tiểu thư còn chưa hiểu về căn bệnh này có thể dùng máy tính lên mạng tìm hiểu, thắc mắc của tiểu thư sẽ được giải tỏa."

Hàn Tuyết chạy nhanh ra ngoài, cô còn ở đây nữa chắc sẽ bị bọn họ làm cho phát điên mất.

Nhìn Hàn Tuyết khuất bóng sau cánh cửa, bác sĩ quay sang nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ:

"Cô ấy đi rồi cậu có thể kể lại được chưa?

Dịch Dương Thiên Tỉ thở hắt ra nhẹ gật đầu.

...

Hàn Tuyết không biết đã ngồi trước máy tính bao lâu chỉ biết lúc cô mở máy ra trời vẫn còn sáng trưng, nắng vàng rực rỡ, còn khi đóng lại bầu trời đã bị bao phủ bởi một màu đen đáng sợ. Cô đọc hết rồi, đọc cả tác phẩm mà một người bị rối loạn nhân cách viết ra kể lại cuộc đời mình, thực sự là không tưởng, vậy là từ trước đến nay cô tiếp xúc với Jackson là xuất phát từ tình cảm thật sự của cậu chứ không phải cậu muốn lừa dối cô. Cô hạnh phúc mỉm cười, đứng lên muốn đi tìm cậu nhưng đột nhiên nhớ đến cuộc trò chuyện vừa nãy, bác sĩ cũng Dịch Dương Thiên Tỉ muốn xóa bỏ Jackson, cô phải làm sao đây, cô không muốn cậu biến mất, nhưng cậu là nhân cách không nên có của Dịch Dương Thiên Tỉ cô có nên vì bản thân mình mà ích kỉ, giữ lại nhân cách cô yêu thương, để nhân cách chủ biến mất hay không? Làm như vậy thật quá tàn nhẫn, mà cô thì chưa bao giờ muốn bản thân trở thành một con người ích kỉ như vậy.

Cô đứng nghe ngóng bên ngoài phòng của Dịch Dương Thiên Tỉ, thi thoảng lại hé mắt nhìn vào, hai người họ đang nói chuyện gì đó, cô thực sự không nghe thấy rõ mà cũng không đủ dũng cảm để vào đó nhìn họ xóa bỏ Jackson mà cô yêu thương. Đưa mắt nhìn ra ban công tràn ngập ánh sao, ngày sinh nhật của cậu mà sao cô lại não lòng như thế này. Cô cứ đứng đó mặc từng ngọn gió lạnh buốc thốc vào cơ thể mảnh mai, để từng giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đã bị hong khô. Chợt cảm nhận thấy một vòng tay ấm áp bao trọn cơ thể mình, cô cựa người, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu, và cả hơi thở nóng hổi đều đều phả vào tai cô.

"Là Dịch Dương Thiên Tỉ hay Jackson?" Hàn Tuyết hỏi mặc dù đã biết câu trả lời, Dịch Dương Thiên Tỉ có khi nào lại ôm cô như vậy.

"Là người yêu của em."

Không khí lại chìm vào im lặng, Hàn Tuyết đưa mắt nhìn lên trời cao, Jackson thì ngày một xiết chặt eo cô hơn. Bỗng cô lên tiếng:

"Jackson, anh còn nhớ không? Ngày chúng ta gặp nhau, ngày đi chơi, và cả ngày hôm nay sao đều sáng như vậy. Hôm nay tâm trạng em không tốt đến một lời nói chúc mừng sinh nhật anh đều không nói ra được, nhưng em chuẩn bị quà cho anh rồi. Lát nữa em đưa cho anh nhé."

"Không cần, anh chỉ cần có em là đủ rồi."

Dịch Dương Thiên Tỉ vùi đầu vào hõm cổ cô, tiếp tục nói:

"Dịch Dương Thiên Tỉ cậu ta đang phân vân, cậu ta không muốn loại bỏ anh, đây là cơ hội để anh chiếm lấy thân xác này."

Dịch Dương Thiên Tỉ nói xong dường như cảm nhận cơ thể cô gái nhỏ nhắn trong lòng mình chợt cứng lại. Hàn Tuyết xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, hai tay áp lên khuôn mặt của cậu yêu thương, trong mắt cô là lớp sương mù bao phủ trong veo:

"Jackson, chúng ta như thế này có phải quá ích kỉ hay không? Chúng ta không thể tước đi quyền sống của Dịch Dương Thiên Tỉ, mọi người đều quen với Dịch Dương Thiên Tỉ của hiện tại, cả cha mẹ của cậu ấy cũng vậy, bây giờ nếu như..."

"Đủ rồi, đừng nói nữa."

Jackson lùi lại vài bước, thoát khỏi bàn tay đang áp trên má mình của Hàn Tuyết, khiến cánh tay cô hụt hẫng rơi vào trong không khí. Cô nhìn thấy đau thương trong mắt cậu, cũng cảm thấy trái tim như muốn lìa ra thành từng mảnh nhỏ.

"Hàn Tuyết em thực sự không muốn chúng ta có thể ở bên nhau, hay người em thực sự thích từ trước đến giờ là Dịch Dương Thiên Tỉ chứ không phải anh?" Jackson kích động.

Hàn Tuyết nước mắt lã chã lắc đầu lia lịa, cổ họng nghẹn ứ không thốt lên lời.

"Không cần phải giải thích, anh hiểu rồi."

Jackson vùng chạy đi, Hàn Tuyết khụy xuống đất, cậu không biết cô phải khó khăn như thế nào mới có thể đưa ra quyết định đó, quyết tâm như thế nào mới dám mở lời với cậu. Nếu như Jackson xóa bỏ được Dịch Dương Thiên Tỉ thì cô và cậu có thể mãi mãi bên nhau nhưng thâm tâm cô làm sao có thể thanh than cho được. Lúc này đây cô không biết bước tiếp theo bản thân nên làm gì, đã có bao nhiêu dự tính ngày sinh nhật cậu sẽ làm gì sẽ vui vẻ nhu thế nào nhưng không ngờ hôm nay lại là ngày khổ sở nhất cuộc đời cô.

"Jackson tha lỗi cho em. Em từ trước đến giờ đều yêu anh, dù như thế nào anh vẫn phải tin điều đó."

End chap 7


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top