Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn nghệ truyền thống trường đại học theo đúng hạn mỗi năm một lần. Câu lạc bộ âm nhạc được ví như biểu tượng kì cựu về mặt nghệ thuật của trường, hội học sinh sớm đã quyết định chọn bọn họ biểu diễn vào đêm chung kết, điều này làm cho Kim Doyoung càng cảm thấy áp lực.

Cũng may bọn họ chuẩn bị đầy đủ, phản ứng của bạn học sau khi kinh qua tất thảy màn biểu diễn đều không tồi. Kim Doyoung độc tấu dương cầm, Ten gảy ghi-ta vừa đàn vừa hát, thêm cả khúc sáo du dương của học tỷ, hấp dẫn được phần lớn tân sinh viên xem không rời mắt.

Nhưng mà tới ngày tuyển chọn chính thức, sinh viên đến câu lạc bộ đăng ký lại ít ỏi không có mấy người. Kim Doyoung buồn bực, hỏi Ten bên cạnh như thế nào không ai tới báo danh. Ten lắc đầu, thở dài một hơi.

"Là tao bất cẩn, không nên để mày thiết kế tờ rơi quảng cáo, tao sai rồi."

Kim Doyoung cầm lấy tờ rơi trên bàn, cẩn thận đọc kỹ một lần.

"Không có vấn đề, ngôn ngữ sinh động chủ đề chính xác nội dung phong phú, chẳng lẽ là bởi vì tao trình bày không được đẹp mắt?"

"Làm ơn đi, một câu lạc bộ khi muốn tuyển người nhất định sẽ đem quy định in trên tờ rơi. Mày nói mày làm tốt? Xem mày viết cái gì trên đó đi. Thời gian tự luyện tập hằng tuần không nên ít hơn hai giờ, mỗi tháng kiểm tra năng lực một lần, còn tổ chức kiểm tra học kỳ quy mô lớn? Đừng nói mày không biết chuyện học đệ học muội vừa xem qua đã bị dọa chạy biến nha."

"Hừm ... Như vậy không ổn sao, tao không biết. Tao cứ nghĩ mấy điều này phải viết thật rõ ràng ..."

Kim Doyoung có chút ủy khuất. Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách anh, dù sao câu lạc bộ ẩm thực cạnh bên hỏa lực quá mức mãnh liệt, cái gì mà khi đến chỉ cần nộp ảnh thẻ của bản thân, báo danh liền được tặng một túi bánh bích quy nướng, tân sinh viên mê ăn lại có nguyện vọng vào câu lạc bộ âm nhạc mới là chuyện kỳ quái.

Đang lúc Kim Doyoung buồn rầu suy nghĩ có nên hay không vứt bỏ tôn nghiêm dùng sắc đẹp thu hút sự chú ý của nhóm tân sinh, bên tai bất ngờ truyền đến một giọng nam đầy từ tính.

"Tôi muốn báo danh."

"Được được, cậu trước tiên khai thông tin vào phiếu ..."

Từ từ, thanh âm này như thế nào lại thực quen thuộc.

Kim Doyoung ngẩng đầu, chỉ thấy một nam sinh cao lớn đứng ở trước mặt anh, mặc áo thun có mũ trùm, kính râm cùng khẩu trang đều là màu đen, đem chính mình bao thật kín, hầu như không lộ mặt. Nhưng Kim Doyoung chỉ cần căn cứ vào hình thể cùng vóc người đồ sộ liền có thể phán đoán ra, vị này không lâu trước đây có cùng anh đụng mặt một lần, tên nhóc phiền toái Jung Jaehyun.

Kim Doyoung cao thấp đánh giá Jung Jaehyun một lần, sau đó dùng ngón tay chỉ thẳng mặt hắn.

"Cậu vì cái gì muốn che mặt, bị dị ứng ư?"

"Học trưởng muốn nhìn tôi?"

"Thần kinh, ai muốn nhìn cậu."

Khóe miệng giấu sau khẩu trang của Jung Jaehyun hơi giương lên, hắn chậm chạp gỡ xuống kính râm cùng khẩu trang, đem khuôn mặt tuấn tú không góc chết hiện ra trước mắt Kim Doyoung.

"Ôi, đó là Jung Jaehyun phải không!"

"Đâu để xem xem ... Má ơi là hàng thật kìa!"

Hai nữ sinh đúng bên cạnh thấy Jung Jaehyun liền không ngừng kích động, lập tức nói cho người xung quanh. Kết quả không đến mười phút, cơ hồ tất cả mọi người đều biết đến sự hiện diện của Jung Jaehyun tại câu lạc bộ âm nhạc, cả hội trường nháy mắt sôi trào, các nữ sinh vốn phân tán khắp các bàn đăng ký, hiện tại toàn bộ chen chúc đến câu lạc bộ âm nhạc, lấy ra di dộng mãnh liệt nháy máy, tiếng chụp hình tách tách liên tục vang lên.

Kim Doyoung cùng Ten đều ngơ ngác, đây chính là đãi ngộ của người nổi tiếng sao.

"Tôi điền xong rồi."

Jung Jaehyun đem phiếu báo danh đưa cho Kim Doyoung, sau đó cúi người, ở bên tai Kim Doyoung khẽ nói một câu.

"Tôi đi trước đây học trưởng, hy vọng ... Không có mang thêm phiền toái cho anh."

Nói xong Jung Jaehyun liền ly khai khỏi hội trường. Các nữ sinh cũng không định đuổi theo, mà là tiến lên tranh giành phiếu báo danh. Nguyên bản đến một người hỏi thăm cũng không có, nhưng chỉ trong nửa phút lại có thể biến thành tình huống hiện tại, thật nhiều nữ sinh không kịp lấy phiếu khóc lóc kêu gào nhất định phải đăng ký cho bằng được, cầu Kim Doyoung mở cửa sau.

Kim Doyoung thề, từ khi nhập học đến giờ hôm đó đích thị là ngày khó nhằn nhất anh phải trải qua. Anh chưa từng nghĩ tới việc câu lạc bộ rất được hoan nghênh như vậy lại là loại chuyện thực đáng sợ. Dành cả buổi chiều bận rộn xử lý phiếu báo danh, vội vàng liên lạc với nhà trường để thông báo số lượng thành viên mới đột ngột tăng cao, còn để gửi lời an ủi đến nhóm nữ sinh không tranh được phiếu đăng ký.

Thật sự, anh cảm thấy chính mình sắp tiêu tùng đến nơi rồi.

Lúc ăn cơm chiều tay phải cầm đũa của Ten run rẩy không vững, hữu khí vô lực nói một câu.

"Cậu ta là kẻ tội đồ ... Tao thế mà cũng có ngày bại trận trước học đệ."

Không khó để Kim Doyoung từ trong câu nói kia tìm ra ý nghĩa, gật gật đầu, đem đũa ăn hung tợn cắm vào tảng thịt bò.

"Tên nhóc phiền toái ... Về sau nhất định phải dạy dỗ cậu ta ra ngô ra khoai."

Lần đầu tiên tiếp đón thành viên mới, phòng âm nhạc vừa vặn đủ chỗ cho lượng lớn sinh viên, đảo mắt nhìn qua một lượt cơ hồ tất cả đều là nữ sinh, trừ bỏ cái người ngồi ở trước mặt kia, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm anh là Jung Jaehyun.

"OK, đầu tiên hoan nghênh mọi người gia nhập vào câu lạc bộ, tôi là đội trưởng Kim Doyoung, vị này là phó trưởng Lee Youngheum, mọi người cũng có thể gọi cậu ấy là Ten."

Kim Doyoung tạm dừng một chút, bởi vì anh phát hiện tầm mắt một đại bộ phận nữ sinh tựa hồ không có tập trung về phía anh. Kim Doyoung cố gắng bày ra nụ cười đúng chuẩn công nghiệp, sau đó tiếp tục nói.

"Trước khi bắt đầu vào chuyện chính, tôi muốn làm một khảo sát nhỏ trước. Thỉnh mọi người tạm thời nhắm mắt lại."

Lời này mọi người thật ra đều nghe hiểu được, có trực tiếp nhắm mắt cũng có che mắt, Jung Jaehyun thuộc vế sau.

"Xin hãy lắng nghe thật kỹ câu hỏi của tôi, ừm ... câu lạc bộ âm nhạc chính là nguyện vọng đầu tiên của bản thân, xin hãy giơ tay."

Trước tiên là một trận trầm mặc, tiếp theo lục đục có vài người lần lượt giơ tay, nhưng so với số lượng thành viên của câu lạc bộ còn chưa bằng một phần mười.

"Có thể buông xuống được rồi, vấn đề thứ hai ... Tôi liền trực tiếp hỏi, vì muốn chiệm nghiệm sắc đẹp ở khoảng cách gần mới báo danh vui lòng giơ tay."

Kim Doyoung nhìn đến cảnh tượng bên dưới thiếu chút nữa hộc máu. Không cần nghĩ cũng đoán được, trừ bỏ nam sinh cùng một bộ phận nhỏ nữ sinh, những người khác cơ hồ toàn bộ nhấc cánh tay, tuyệt đối nhiều hơn phân nửa. Nga, thậm chí còn có nam sinh giơ tay.

"Cậu làm loạn cái gì."

Kim Doyoung ngồi xổm bên cạnh Jung Jaehyun nhỏ giọng mắng hắn, Jung Jaehyun một bên giơ thủ, một bên đem môi tiến đến bên tai Kim Doyoung.

"Như thế nào lại không được, tôi chính là vì muốn xem học trưởng mới đến đây nha."

"Thần kinh."

Kim Doyoung lắc lắc đầu, làm cho mọi người trợn mắt.

"Kỳ thật mặc kệ mọi người tiến vào đây với ước nguyện ban đầu là gì đều không có quan hệ, ít nhất sau này trong quá trình học tập, tôi sẽ khiến cho mọi người cảm nhận được mị lực của âm nhạc."

"Nhưng là, tôi đành phải xin lỗi mọi người trước. Bởi vì trường học không đồng ý cho chúng ta có quá nhiều thành viên, mười người chính là giới hạn, nói cách khác câu lạc bộ phải loại ra ít nhất hai mươi người. Tôi biết điều này đối với mọi người mà nói rất không công bằng, tuy nhiên hy vọng các bạn học trước tiên chuẩn bị sẵn tâm lý."

Không khí trong nội bộ nhóm tân sinh viên lập tức chùng xuống, có nữ sinh nhấc tay hỏi tiêu chuẩn để được chọn ở lại là gì.

"Sau một tuần sẽ tiến hành đánh giá, hát hoặc rap ... Không đúng không đúng, tốt nhất chính là chơi nhạc cụ, nếu thực sự không biết chơi cũng có thể ca hát, chúng tôi sẽ căn cứ trên biểu hiện ngày hôm ấy của từng người để đưa ra quyết định cuối cùng, tiếp đến chốt danh sách thành viên. Như vậy, mọi người có thể tự do luyện tập tại phòng này, phòng ghi-ta cho phép sử dụng, chuyện gì không hiểu liền tìm đến chúng tôi."

Dần dà các thành viên tản ra mỗi người một góc. Người từng học qua nhạc cụ nhanh chóng tìm đến sờ trường của mình luyện tập, người chưa từng học qua cũng mượn đàn ghi-ta hoặc ống sáo bắt đầu thử thách, không khí cả câu lạc bộ vô vùng hài hòa.

"Học trưởng, tôi có vấn đề."

Jung Jaehyun đứng lên đi đến trước mặt Kim Doyoung.

"Tôi muốn học đàn dương cầm, vậy có thể đi theo anh học không?"

Ngữ khí của Jung Jaehyun không giống như đang nói giỡn, Kim Doyoung trong lòng ngại hắn phiền phức cùng không phối hợp, vì thế nghĩ nghĩ muốn tìm lời từ chối khéo Jung Jaehyun.

"Vắng bóng đội trưởng chỉ sợ nơi này sẽ sớm náo loạn, hơn nữa tôi cũng không phải dân chuyên nghiệp, hướng dẫn nhất định còn nhiều thiếu sót. Không bằng cậu học ghi-ta đi, Ten về phương diện này rất khá, có thể hảo hảo chỉ dẫn cậu."

Jung Jaehyun lắc đầu, "Tôi chính là muốn theo anh học đàn dương cầm, cái khác đều không muốn."

Jung Jaehyun bộ dáng kiên định nhất quyết không từ bỏ, Ten bắt đầu khuyên Kim Doyoung dẫn theo cậu cùng nhau luyện đàn, dù sao cũng không có gì tổn thất. Kim Doyoung chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.

"Được rồi, cậu theo tôi sang phòng dương cầm bên cạnh."

Kim Doyoung mang theo bản nhạc ra khỏi phòng câu lạc bộ, Jung Jaehyun thần tình tươi cười theo sát từng bước, chung quanh nữ sinh còn thực kinh ngạc. Bình thường gặp Jung Jaehyun đều là một bộ lạnh như băng, hôm nay cư nhiên ... nở nụ cười?

Đến trước cửa phòng dương cầm thì điện thoại Kim Doyoung đột ngột kêu 'đinh' một tiếng, anh lấy ra xem qua, liền lập tức thả vào túi, gò má thế nhưng lại nổi lên một tia ửng đỏ.

"Bạn đã gia nhập nhóm chat |Hậu cung của Jaejae| thành công."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top