Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02

Cậu thích xem phim tình cảm, đây không phải là bí mật to tát gì cho cam nhưng cậu cũng chưa từng nói ra với ai. Nếu không phải nhờ một nhóm bạn rủ nhau đi xem những bộ phim bom tấn, đến phòng chiếu phim một mình đến khuya hay ngồi một mình trước máy tính, trước tiên cậu sẽ lướt qua các tác phẩm thuộc mục "ngôn tình".

"Jung Jaehyun, thật không ngờ em vẫn thích xem thể loại phim tình cảm như thế này" Kim Doyoung đã từng trực tiếp nói điều này với cậu một lần.

Anh chỉ đơn giản là thốt ra một câu vô tình tạo sự khác biệt nhưng lại khiến cậu đỏ mặt xấu hổ. Đối mặt với anh thế mà lại ấp úng tới nửa ngày, bác bỏ thì thẹn với lương tâm mà thừa nhận thì lại xấu hổ muốn trốn tránh.

Anh không xem xét phản ứng của cậu một cách nghiêm túc, bỏ qua chủ đề này và nói sang chuyện khác, khuấy động trái tim cậu rồi lại ngừng chú ý đến cậu.

Lúc nào cũng thế này, thật khó chịu.

Khi cậu còn là một thực tập sinh, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh ba nơi gồm nhà, trường học và phòng tập, thỉnh thoảng cậu sẽ sống trong ký túc xá do công ty sắp xếp cho. Kim Doyoung thường sống trong ký túc xá vì nhà của anh không ở Seoul. Vì vậy, mỗi khi luyện tập xong muốn đi xem phim, cậu sẽ nói với gia đình rằng đêm nay cậu sẽ không về nhà.

Khi cậu nói trước mặt bố mẹ rằng cậu đang ở với Doyoung, bố mẹ cậu sẽ không cằn nhằn nữa, họ cảm thấy yên tâm vì có một người anh như Kim Doyoung trong công ty để chăm sóc cậu.

Cậu có nghĩ rằng anh thực sự có khả năng làm hài lòng người lớn tuổi, anh trông rất ngay thẳng và lễ phép, mặc dù sẽ có chút nhút nhát khi đối xử với người lớn tuổi, nhưng anh không sợ cuộc sống, ngay thẳng, không kiêu ngạo không xu nịnh, và là kiểu người chính trực được người lớn đánh giá cao nhất.

Cậu thích được tự do đi chơi bên ngoài sau 12 giờ khi còn là trẻ vị thành niên. Sau khi bước ra khỏi rạp, không khí xung quanh hai người nồng nặc mùi bia dành cho người lớn và hương vị của đủ loại đồ ăn tối. Đồng phục học sinh của cậu không phù hợp với thế giới của cuộc sống về đêm này. Còn Kim Doyoung mặc trang phục bình thường, lại là sợi dây duy nhất kết nối cậu với con phố này, dù rằng anh chỉ hơn cậu một tuổi.

"Hyung" Cậu nói với anh rằng chúng ta sẽ uống một quán bar cùng nhau khi trưởng thành.

"Oh, tất nhiên là được chứ." Anh thờ ơ trả lời và ngáp một cách buồn ngủ.

Thỉnh thoảng cậu sẽ muốn trò chuyện với anh về phim. Mọi chuyện khác đã xảy ra vào đêm hôm đó, cả hai cùng nhau xem một bộ phim tình cảm mà hai người đã ngưỡng mộ từ lâu. Cậu cẩn thận sắp xếp ngôn ngữ và nói cho anh biết suy nghĩ của mình.

"Đồng ý." Anh gật đầu, nói rằng rất lãng mạn.

Không đau đớn, không có linh hồn. Anh đôi lúc sẽ như thế này, muốn thổ lộ tình cảm nhưng khoảng cách xa lạ lại khiến cho đối phương không nắm bắt được trọng điểm, vô tình đẩy xa nhau hơn khiến cậu siết chặt quai đeo ba lô, lặng lẽ bước đi trong im lặng.

Hai người bọn cậu cùng nhau mua vài xiên chả cá ở cửa hàng tiện lợi, anh nấu một bát mì ramen, mở lon soda vị sữa bò đặt trước mặt cậu.

"Em ăn đi, Jaehyun của anh phải ăn thật ngon mới cao lớn được."

Giọng điệu của anh giống như là đang dỗ dành cún con vậy.

Cậu cắn miếng chả cá, nước dùng hơi nóng bắn tung tóe lên thành miệng khiến cậu phải nheo mắt thở dài.

"Có vẻ như anh không thích bộ phim này cho lắm thì phải." Suy nghĩ tới suy nghĩ lui rút cục cậu vẫn nói ra.

"Không" Anh phủ nhận, nói rằng anh nghĩ rằng cốt truyện khá hay, và cuối cùng anh lại thêm vào một từ tương tự: lãng mạn.

Cậu nghi ngờ câu trả lời mà anh đưa ra trong cuộc thảo luận vừa rồi, nhưng thay vào đó anh lại mỉm cười, giọng điệu của anh có vẻ hơi mỉa mai cậu.

"Chẳng lẽ mỗi khi xem phim với em anh đều phải có nhiệm vụ chia sẻ cảm nghĩ với em ư?"

Cậu bực bội không trả lời, bẻ đôi đũa dùng một lần và gắp nửa bát mì gói của anh sang bát của mình. Anh dùng đũa chống cự một vài lần, nhưng rút cục lại để cậu thành công.

Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại luôn muốn được ở bên anh, rõ ràng đôi khi anh quá ích kỷ và vô tâm với cậu như vậy cơ mà.

Tất nhiên sự lạnh lùng của anh có khiến cậu cảm thấy tổn thương. Khi đó, cậu cũng chưa quen như bây giờ, cậu chỉ vừa mới thiết lập tình bạn với anh thôi mà.

Trong giai đoạn đầu của bất kỳ mối quan hệ nào, cậu cũng sẽ luôn cố gắng làm hài lòng đối phương để nhận được nhiều phản hồi và củng cố mối quan hệ. Đây có thể là bản năng lén lút của cậu trong xã hội.

Cậu sẽ mua cho anh sữa sô cô la mà anh thích, trong các buổi tập lén lút đưa cho anh và bảo rằng anh nên bổ sung thêm nhiều đường cho cơ thể. Anh đút một tay vào túi, dáng vẻ cầm ly sữa khiến cậu tự hỏi, dáng vẻ lúc đưa sữa của cậu thật giống như mấy nữ sinh đem đồ ăn vặt tặng cho cậu ở trường vậy.

Không phải vô lý mà người đời có câu "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm" (*). Sau khi qua lại, anh đã hình thành thói quen luôn ngồi đối diện cậu trong lúc ăn, cùng nhau luyện tập, cùng nhau tham gia các lớp học ngoại ngữ, và sau đó cùng nhau bước ra khỏi công ty. Hai người đã trở nên thân thiết với nhau hơn, cậu cảm thấy rất vui khi có anh là bạn.

(*): Câu này có nghĩa là nếu như đã nhận cái gì của người khác thì nên đối xử mềm mỏng với người đó.

Hôm đó mọi người trong phòng chat hẹn nhau đi xem phim, cụ thể là bộ nào cậu quên mất rồi. Chỉ nhớ rằng hôm đó cậu có việc phải về nhà, tan học sẽ gặp lại nhau ở rạp chiếu phim. Kim Doyoung đã nói rằng anh sẽ đi, nhưng khi đến rạp chiếu phim, cậu lại không thấy anh ở đâu cả.

Seo Youngho nói với cậu rằng Doyoung bị cảm, và vé xem phim đã mua đành phải lãng phí.

Anh không có ở đây, sao cậu không thấy phim hấp dẫn nữa rồi, cầm điện thoại liên tục nhìn thời gian. Cuối cùng vẫn phải lấy hết dũng khí can đảm mở giao diện ứng dụng trò chuyện, nhắn cho anh một câu: "Anh ổn chứ?"

Đầu tiên anh trả lời cậu với một emo khóc lóc, sau đó anh lại nói thêm rằng bệnh cúm đáng sợ đến nỗi anh không thể đứng dậy khi nằm trên giường bệnh.

"Anh đã ăn tối chưa? Uống thuốc chưa?"

Anh không trả lời, và nói rằng anh đủ khỏe để sống sót qua cơn ốm này, đồng thời gửi cho cậu một emo giơ ngón cái.

Ngay bây giờ, cậu thực sự muốn chạy về gặp anh. Dù sao cậu cũng vì anh mà không thể tập trung vào bộ phi, ngay từ đầu rồi. Cậu đứng dậy, nói với anh Yuta ngồi bên cạnh rằng có chút việc gấp rồi liền chạy ra khỏi rạp, đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc cảm, đến cửa hàng tiện lợi mua một bát cháo ăn liền.

Cậu đi tàu điện ngầm chạy về ký túc xá, trong lòng dâng lên một cỗ phấn khích không thể giải thích được, cậu liên tưởng đến những cảnh trong phim ngôn tình mà mình đã xem. Cậu luôn ngưỡng mộ sự quyết tâm và lòng dũng cảm mà nhân vật chính có thể làm bằng mọi giá cho những người họ thích.

Cậu thậm chí còn không hề nghĩ về việc liệu cậu có thực sự thích Kim Doyoung hay không nữa.

Cậu không thể diễn tả được tâm trạng đó, như thể cậu đã đạt thành tích xuất sắc và muốn thể hiện trước mặt bố mẹ. Cậu gõ cửa ký túc xá và nhìn thấy anh mặc một chiếc áo len rộng ra mở cửa. Mặt anh tái đi vì cơn sốt, nhìn thấy cậu đứng trước mắt mà đôi mắt thỏ đỏ ngầu không khỏi ánh lên tia ngạc nhiên.

"Sao vậy? Em không đi xem phim ư?"

"Muốn đưa thuốc cho anh" Cậu vừa đáp vừa giơ túi thuốc trong tay lên, ưỡn ngực tự hào như một vị anh hùng vừa cứu cả thành phố.

Cậu không lịch sự chút nào, cởi giày, xỏ một đôi dép lê bước vào bếp, chuẩn bị bát cháo ăn liền và lấy vài món ăn nhỏ do mẹ anh gửi từ tủ lạnh ra. Cậu thường xuyên vào bếp nấu ăn nên có thể chuẩn bị những thứ này một cách dễ dàng.

Chỉ có hai người trong ký túc xá, cậu ngồi trên ghế sô pha nhìn anh ăn, trông anh lúc này giống như bé thỏ nhỏ cần được chăm sóc vậy.

Cậu chờ đợi những gì anh sắp nói với cậu, nhưng anh lại im lặng kéo dài. Anh vừa ăn xong rồi uống thuốc, sau đó mới nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn với cậu.

Bây giờ, cậu mới nhận ra rằng toàn bộ sự việc đang phát triển không ổn, chuỗi liên tưởng cậu tạo ra trên tàu điện ngầm sẽ không bao giờ xảy ra với hai người bọn cậu. Những gì cậu mong đợi từ phản ứng của anh với hành động của cậu là một điều chỉ có thể xảy ra giữa những cặp tình nhân trong những bộ phim lãng mạn.

Và cậu và anh, đến tư cách là bạn thân của nhau còn chưa phải.

Vì vậy, cậu mỉm cười và nói với anh rằng không cần cảm ơn. Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, cậu lại lúng túng đứng tại chỗ không biết nên làm gì tiếp.

Anh nói với cậu rằng hiện tại anh cảm thấy có chút không thoải mái, cậu liền hiểu ra rằng anh đang ngụ ý là cậu không cần làm phiền anh nữa đâu.

Cậu gật đầu với anh đáp "Được", bây giờ cậu vẫn có thể về nhà trước chuyến tàu cuối cùng mà. Không phải cậu không mong anh sẽ giữ cậu lại, nhưng ngay lúc cậu đóng cửa, gió lạnh từ kẽ hở trên quần áo tràn vào bên trong, làm da thịt lạnh đi đột nhiên lại kích thích sự thích thú trong cậu.

Trời đất ơi xấu hổ đến mức muốn lặn xuống lòng đất cho xong.

Cậu nghĩ, tại sao cậu làm điều này nhỉ, xấu hổ chết mất thôi.

Khi đó, cậu không nhận ra rằng chính vì thích anh nên cậu mới có những hành vi bất thường và cảm giác hụt ​​hẫng như vậy.

Sau đó, khi nhắc tới chuyện đấy lúc nào cậu cũng mang thái độ nửa đùa nửa thật, giả vờ như đang không hài lòng và để anh đãi cậu một hai bữa ăn.

Lần sau anh sẽ không như vậy nữa, anh đã hứa với cậu như thế, nhưng cậu biết anh mà, anh là người sẽ không bao giờ mềm lòng khi thực sự muốn từ chối ai đó.

Anh là một người như vậy, bề ngoài có vẻ là một người rất hoạt ngôn, nhưng những khi cần có không gian riêng, anh lại thu mình vào trong vỏ bọc của chính mình, vô luận gõ cửa như thế nào cũng sẽ không chịu bước ra. Hiểu anh quá rõ cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam, cậu nghĩ rằng nếu như bản thân đừng để ý tới cảm xúc của anh nhiều như vậy, có lẽ cậu cũng đã không phát triển thứ tình cảm không nên có này với anh rồi.

Cậu nghĩ rằng cậu hiểu rất rõ, và anh cũng hiểu cậu nhiều tương tự. Chỉ là anh không muốn thừa nhận sự đồng điệu tâm hồn được kết nối giữa hai người. Vì vậy, cậu ngừng đề cập đến những điều này sẽ khiến anh nói những lời tiêu cực có thể làm tổn thương cậu.

Bộ phim tình cảm mà ngày đó cậu cực kì muốn xem với anh, kết thúc chính là cảnh nữ chính tiến về phía nam chính mang bộ dạng khác nhau mỗi ngày kia, hai người trao nhau nụ hôn chân thành thuần tuý của tình yêu. Cậu quay đầu lại nhìn anh, nhìn thấy sườn mặt góc nghiêng của anh, phát hiện anh bị bộ phim hấp dẫn, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng khó cưỡng.

Cậu biết rằng anh cũng có cảm nhận về bộ phim này giống như cậu, dù cho anh liên tục từ chối không phải.

Thực ra, ngày đó cậu muốn nhân cơ hội bàn luận về bộ phim mà hỏi anh, nếu anh yêu một người mỗi ngày đều thay đổi diện mạo khác nhau, anh sẽ làm gì. Hoặc có thể chính anh là người phải thay đổi một diện mạo mỗi ngày, liệu anh có nghĩ đến chuyện tỏ tình với người mình thương hay không?

Câu trả lời của cậu chính là, cậu có thể vì người mình thương mà ngàn vạn nỗ lực, không sợ ốm đau không sợ bệnh tật, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa cậu và người cậu yêu.

Cậu là một người rất lãng mạn, và cậu kiên quyết khẳng định rằng cậu thích anh, thích rất nhiều. Và cậu cũng chắc chắn rằng anh – tri kỷ của cậu – cũng có cảm giác tương tự vậy mà thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top