Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06

Thấy chưa, cậu thực sự không hề thích anh nhiều như cậu thường nghĩ.

Khoảng thời gian này, cậu cũng như ai bận rộn chẳng khác gì một người máy được lập trình, di chuyển từ sân khấu này tới sân khấu khác. Thầy giáo dạy nhảy biên bài thực sự rất nhiều động tác khó, mỗi lần tập xong đều cảm thấy mệt đến rã rời tay chân. Không còn thời gian để nghĩ tới chuyện khác, thậm chí thỉnh thoảng có thành viên nào đó ngồi xuống bên cạnh còn khiến cậu giật mình vì nhất thời không thể nhớ ra tên họ.

Sau khi tập luyện lại trở về kí túc xá, cậu rảnh rỗi nên ngồi chơi game một chút với Tư Thành và anh Taeyong, chơi được mấy tiếng ròng rã rồi mới đựng dậy đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Dạo này chất lượng giấc ngủ của cậu không được tốt cho lắm, vậy nên cậu phải chú trọng hơn vào thời gian được ngủ, phải có đủ sức để ngày mai còn làm việc chứ.

Thỉnh thoảng anh sẽ tới ký túc xá của cậu, nhưng anh không tới gần cậu. Hầu hết sẽ là vì muốn chơi một chút với Seo Youngho, hay là vì Lee Taeyong có chuyện nhờ vả, chứ đời nào anh lại lặn lội một chuyến đến chỉ để thăm cậu thôi cơ chứ.

Chẳng có gì hết, cậu nghĩ, hai người bọn cậu vốn dĩ đã chẳng là gì của nhau.

Ngày xưa ấy, dù cố tình hay vô ý, nhìn vào ánh mắt của anh mà cậu đã từng nghĩ rằng bọn họ là không thể lìa xa. Hiện tại cậu mới thấy được suy nghĩ đó thật nực cười làm sao, chỉ cần xa nhau một chút thôi, mọi sự liên kết từ trong quá khứ liền coi như không hề tồn tại, huống hồ cậu là một người ngoại giao không bằng anh, còn Kim Doyoung lại là người vô cùng hiểu chuyện và luôn muốn duy trì khoảng cách an toàn.

Cậu cả đời này có lẽ sẽ chẳng thích thêm ai được nữa, bởi lẽ người mà cậu thích nhất chỉ có mình anh.

Cậu cứ nghĩ rằng chỉ cần giận hờn vu vơ, dùng sự thành khẩn trong quá khứ để xoá hết mọi hiểu lầm với anh là được, mọi chuyện sẽ lại trở về vạch xuất phát như chưa hề phát sinh.

Thật ngu ngốc!




Công ty quyết định tổ chức một kì nghỉ lễ cho nhân viên ở Hawaii, lúc anh quản lý cầm điện thoại thông báo tin tức này với mọi người, cả nhóm vừa tham dự một buổi fansign về, ai nấy cũng đều đã thấm mệt, chẳng có ai phản ứng phấn khích trước thông tin kỳ nghỉ của công ty nữa.

"Haizz, quả là một phúc lợi rất tốt kia mà." Anh quản lý thở dài nói.

"Tất cả nhân viên đều được tham gia sao ạ?" Có một người lên tiếng hỏi.

"Những ai debut rồi đều sẽ được đi."

Cậu lại nhớ về thời điểm cậu và Doyoung còn là thực tập sinh tham gia vào hệ thống Rookies, công ty yêu cầu cả hai trả lời một bảng câu hỏi phỏng vấn nho nhỏ để đăng lên trang web chính thức. Cậu quên mất câu hỏi cụ thể là gì rồi, chỉ nhớ đáp án cả hai đều trả lời là Hawaii.

Tại sao cậu vẫn nhớ câu trả lời này ư? Cậu vẫn nhớ chứ, các fan đã kích động đăng nó lên Twitter như thế nào, cậu đã hạnh phúc nhìn anh có trùng câu trả lời như thế nào, đã phấn khích hi vọng rằng sau này cả hai thực sự sẽ có cơ hội đi cùng nhau như thế nào, cậu nhớ chứ.

Hiện tại đúng là cơ hội đó đã đến rồi đây, nhưng tâm trạng đã không còn cảm thấy có gì đặc biệt nữa.

Người ta nói đúng, không hi vọng sẽ không thất vọng, không tồn tại sẽ không đau lòng. Nếu không có gì phát sinh, cậu cũng đã chẳng phải chờ mong một tương lai hạnh phúc như thế này rồi.




Trên đường ra sân bay, cậu chợt nhận ra hôm nay anh mặc quần áo mới, một chiếc áo sơ mi sọc xanh lá đậm. Có vẻ anh rất thích nó, bởi sự yêu thích đối với thứ gì đấy của anh luôn dễ dàng được bộc lộ như một đứa trẻ được thưởng quà, chốc chốc lại sửa cổ tay áo rồi lại đút tay vào túi quần, ra dáng mình như một người mẫu chuyên nghiệp. Ánh mắt đã chạm nhau lại như lơ đãng né tránh, giống như sợ bị người khác đoán ra được tâm tư bé nhỏ muốn được khoe khoang một chút ấy.

Có lẽ là do anh mặc quần áo mới, nên cậu mới liên tục đặt tầm mắt của mình vào mà quan sát anh, cho tới khi anh quay đầu lại sau khi trình hộ chiếu cho nhân viên an ninh. Ánh mắt như một đoàn tàu vụt nhanh qua, cậu đã hi vọng anh sẽ nghi ngờ, sẽ dừng lại mà đánh giá cậu một chút, sẽ băn khoăn tại sao cậu lại nhìn anh lâu như vậy. Nhưng dựa vào biểu cảm của anh thì à, anh đâu có nhiệm vụ chú ý tới nhất cử nhất động của cậu đâu.

Sau khi đã lên máy bay, cậu khẽ hỏi anh là quần áo mới hay sao, anh liền gật đầu nói rằng anh vừa mới mua chúng. Cậu liền khen rằng "Đẹp lắm, rất hợp với anh."

Anh cười đáp trả "Anh có mặc gì xấu bao giờ đâu".

Ngữ khí của anh rất bình thường, cậu trước đây còn hay trêu đùa giọng điệu này của anh, nhưng hôm nay lại khác. Cuộc đối thoại của hai người cứ như vậy mà kết thúc, cậu tìm được vị trí của mình ngồi xuống, suy nghĩ về việc nên làm gì để giết thời gian trong suốt quá trình bay đây.

Đổng Tư Thành vừa phát hiện ra trên máy bay có bộ phim vừa mới chiếu, cả hai người bọn họ đều rất thích thú với bộ phim này, vậy nên cũng nhờ có cậu ấy và nó, cậu mới có thể không để ý tới việc dành hơn 2 tiếng đồng hồ chung một không gian mà không suy nghĩ về anh.

Mà cũng lạ thật đấy, trước hôm nay, cậu còn tự tin cho rằng bản thân sẽ có thể hoàn toàn thản nhiên mà đối diện với anh, ở bên cạnh anh như những ngày xưa cũ.




Không có thứ gì hữu dụng hơn biển cả để xả stress công việc, cậu cùng Mark ngâm mình trong nước biển, cậu bé nói với cậu rằng loại cảm giác này thật là quá tuyệt vời.

Cậu cũng đồng ý, nhưng chỗ này quá đông người đi, có thể sẽ có các fan trà trộn vào, nói chung bọn họ vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng cậu vẫn ở dưới biển bơi vài đoạn, trong quá trình luôn phát hiện ra có người cứ cản đường bơi của cậu. Đến lúc lên bờ, cầm điện thoại vào nhóm chat chung mới phát hiện ra Lee Taeyong tố cáo rằng cả quá trình Kim Doyoung cứ cầm điện thoại chụp Jung Jaehyun không ngừng nghỉ.

Người chụp ảnh không chu miệng cũng sẽ là nhếch môi, không giơ hai ngón tay chữ V cũng sẽ là giơ ngón cái Like. Cậu phóng to bức ảnh lên, nhìn khuôn mặt người nọ mà lòng cứ nhộn nhạo, chẳng biết bản thân là trầm mê cái gì mà không nhìn thấy một ngày thôi liền cảm thấy khó chịu.

Mấy đứa nhóc nhỏ tuổi hơn không được đi Hawaii liền gửi một loạt từ ngữ ghen tị, có ai đó còn gửi cả emoticon động vật nhỏ rơi nước mắt khóc huhu.

Còn cậu chỉ đáp rằng "Đáng yêu thật đấy."

Chả biết là đang khen cái gì đáng yêu nữa.




Điều khiến cậu bất ngờ nhất chính là bữa tối hôm đó anh chủ động gọi cậu, cả hai gặp nhau ở hành lang dù ở khác phòng. Anh nhìn thấy cậu, liền hỏi rằng "Em định đi ăn sao? Nếu được thì chúng ta cùng đi chứ?" Anh không ngại xấu hổ, cậu cũng chẳng có lý do gì mà từ chối anh quá phũ phàng. Hai người hiện tại giống như là đang ngầm thi đấu, ai nhắc tới nụ hôn ngày hôm đó trước thì là kẻ thua cuộc. Cậu rất hiếu thắng, bất kể là gì cậu cũng không muốn bị thua.

Tiệc buffet có rất nhiều món, mỗi thứ cậu đều muốn thử một tí, còn anh thì lại chẳng quan tâm lắm. Có một vài món làm từ thực phẩm sống, cậu lặng lẽ hỏi anh thứ đang được múc vào đĩa là gì, anh bèn đáp là khoai tây.

Sau đó cậu cắn thử một miếng liền phát hiện ra là không phải, ngồi đối diện người kia mà bắt đầu oán trách, sao anh lại nói dối cậu, sao anh lại không chịu ăn, sao anh lại phải làm như thế, nghe y hệt một bác sĩ chuyên khoa ẩm thực. Đối phương chỉ bày ra bộ dạng đắc ý, nín cười nhún vai nói rằng "Tại sao em lại tin anh vô tội vạ như vậy chứ?"

Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy giống như bọn họ đã trở về với trạng thái trước đây, bầu không khí trên bàn ăn như được hâm nóng. Cậu lại nhớ về lúc hai người bọn họ cùng quay Show Champion, cùng nhau lẳng lặng ngồi ăn ở một góc, liệu anh có cảm thấy giống như cậu bây giờ?

"À đúng rồi." Anh đột nhiên nói, thả dao nĩa trong tay xuống lôi điện thoại di động ra, khoe rằng hoàng hôn ngày hôm nay đẹp lắm, anh có chụp được mấy tấm ưng ý.

Cậu cũng hưng phấn phát hiện ra điều này, cầm điện thoại lên mở khoá màn hình, chọn bức ảnh mới nhất trong album mà đưa cho anh xem.

Cả hai đều không khỏi ngạc nhiên rằng cả hai tấm ảnh đều tựa như chụp từ cùng một góc, ghép lại với nhau chắc còn chẳng phân biệt nổi ảnh nào là do ai chụp.

"Haha, em chụp nó ở đâu vậy?" Anh hỏi.

"Ở ban công phòng em." Cậu đáp.

"Ôi vậy ư anh cũng thế. Chúng ta thực sự rất hợp nhau á."

Anh nở nụ cười tươi rói đến xinh đẹp, bộ dạng như phát hiện kì quan thiên nhiên mà cầm điện thoại hai người săm soi, thích thú như thể vừa trúng giải độc đắc.

Cậu nhìn anh như vậy, trong lòng lại càng thêm khẩn trương.

Không xong rồi. Không như cậu tưởng tượng, cậu lại càng ngày một thích anh nhiều hơn.

----

T/N: Bức ảnh  huyền thoại ở Hawaii năm ấy T________T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top