Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

07

Đêm ngày thứ sáu được sinh viên Đại học mệnh danh là 'Ngày vàng rực lửa', bởi vì mọi căng thẳng bị tích tụ trong suất tuần học bây giờ đều có thể bùng phát bằng rượu trong các câu lạc bộ và quán bar náo nhiệt hôm nay.

Chung Thần Lạc đã trải qua cuộc sống về đêm của sinh viên Đại học cùng với những người trong hội sinh viên, may mắn thay, cậu chơi game rất giỏi, những người bên cạnh cậu đều đã say, chỉ còn cậu vẫn có thể tỉnh táo và kéo họ lên taxi. Hôm nay cậu có chút bất an, nói đúng hơn là mất hứng. Cậu đồng ý đến bữa tiệc là để làm rõ với Lý Đế Nỗ, kết quả thật không ngờ cái người có danh phận là hội trưởng hội học sinh nhiệm kỳ lại đến muộn.

"Thần Lạc, đến chơi cùng đi, đừng có trốn!", Chung Thần Lạc bị một tiền bối mập ôm lại, có vẻ anh ta uống quá nhiều rồi, cậu nghĩ, vị tiền bối này khét tiếng là có tửu lượng kém, quên ăn quên mình, để thể hiện trước mặt các cô gái anh ta liên tục mời cậu uống rượu.

"Tiền bối, hôm nay tôi không khỏe...các anh chơi đi!"

"Cái này không thể được, sinh viên năm nhất vừa tham gia hội học sinh như mấy cậu đều trốn rượu, sau hai năm nữa, những người trở thàbh hội trưởng như cậu chẳng phải sẽ không đến nữa sao? Không, không được, uống!", vị tiền bối rót đầy ly bia đưa đến trước mặt Chung Thần Lạc, còn pha thêm một ít rượu soju vào đó.

“Anh Jeno…hôm nay hội trưởng không có ở đây sao?”, Chung Thần Lạc có chút thất vọng và ngạc nhiên, cậu không biết mình có nghĩ nhiều không, nhưng cậu cảm thấy Lý Đế Nỗ có thể không đến vì tránh mặt cậu.

"Đúng vậy, hôm nay Đế Nỗ đã gửi cho tôi một tin nhắn, dặn tôi không được nói cho mọi người biết, vì sợ làm hỏng không khí của mọi người.", tiền bối Tôn, người mời cậu uống rượu có vẻ đang cố gắng chứng minh rằng hội trưởng hội học sinh, người thường không nói nhiều, thực sự có mối quan hệ tốt với anh ta, nói rồi anh ta lấy điện thoại di động ra tìm lịch sử cuộc trò chuyện cho mọi người xem.

"Hội trưởng không phải bảo cậu đừng nói mà...", người nói chuyện là một đàn chị, cô nhìn lướt qua hồ sơ trò chuyện của họ, Lý Đế Nỗ chủ động nói chuyện với anh ta, hội trưởng không cho anh ta nói về việc anh vắng mặt, những tân sinh viên năm hai khác không ai dám nói, nhưng đàn chị năm cuối đã bày tỏ nỗi lòng của mọi người.

Vị tiền bối họ Tôn, người đang mời rượu thấy người vừa nói cùng giống mình, nên nói tiếp cũng không hay, liền vờ như không nghe thấy mà đưa ly rượu cho Chung Thần Lạc để ra hiệu cho cậu tự nguyện uống.

Hôm nay, Lý Đế Nỗ không có ở đây, ban đầu các cô gái đã chán nản một lúc, nhưng sau khi tìm hiểu, họ đã đồng ý với đề nghị của tiền bối Tôn, hoàn toàn bỏ đi hình ảnh trang nghiêm trước đó và bắt đầu hò hét để chơi trò chơi trên bàn cùng nhau và uống rượu, sau một ly bia, Chung Thần Lạc thấy tình hình không ổn lắm, muốn kiếm cớ chuồn đi trước.

"Tiền bối, tôi..."

"Này, hôm nay đừng cố chuồn sớm, mọi người đang vui vẻ, đừng làm hỏng việc!”, tiền bối Tôn nhìn thấy Chung Thần Lạc đang cầm áo khoác của mình, bộ dạng muốn rời đi, định nói gì đó liền bị anh ta kéo trở về chỗ cũ.

"Tôi thấy cậu không uống bia, đến Hàn Quốc cậu cần phải học cách uống rượu soju, tôi tự mình rót cho cậu, uống một ly này trước!"

Chung Thần Lạc có chút không nói nên lời, nhưng cậu không giỏi từ chối người khác cho lắm, buộc phải miễn cưỡng uống hết ly soju, cậu muốn ngồi một lúc đợi mọi người ngất đi rồi mới định lẻn ra ngoài, nhưng cậu thực sự đánh giá cao tửu lượng của mình, một lúc sau đầu óc trở nên choáng váng, sắc mặt dần chuyển hồng, may là nồng độ rượu soju không quá mạnh, cậu ngồi lúc sẽ tỉnh lại.

Ngay khi cậu choáng váng, cô gái bên trái cậu hình như đã rời đi, sau đó lại ngồi xuống cùng với một thiếu niên, cậu nhớ người này có vẻ cùng lớp với Lý Đế Nỗ và La Tại Dân, thỉnh thoảng có đi cùng họ, anh ấy khá đẹp trai, nhưng không phải vẻ đẹp sắc sảo của Lý Đế Nỗ và La Tại Dân, có rất nhiều sinh viên thích anh ấy. Có lẽ vì là bạn của Lý Đế Nỗ và La Tại Dân, Chung Thần Lạc có ấn tượng tốt với anh ấy, chỉ là cậu vẫn không biết tên của đối phương.

"Thần Lạc, em không sao chứ? Em đã uống rất nhiều à?", thiếu niên có vẻ biết cậu, Chung Thần Lạc hơi ngạc nhiên.

"A...không sao, cảm ơn tiền bối, em chỉ ngồi một lát."

"Em không cần gọi anh là tiền bối, anh tên Lý Đông Hách, chỉ cần gọi anh là anh Đông Hách, anh đến từ khoa quảng bá nghệ thuật."

"Cảm ơn anh Đông Hách~ Em là sinh viên năm nhất Chung Thần Lạc, và em cũng thuộc khoa quảng bá nghệ thuật!"

"?Em cũng vậy? Anh cứ tưởng... không có gì, em uống ít nước trước đi, uống nhiều nước và đi vệ sinh sẽ khiến em cảm thấy dễ chịu hơn.", Lý Đông Hách yêu cầu một ly mới và rót nước đá cho Chung Thần Lạc.

"Này, Lý Đông Hách, đừng đưa người mới đi xa, cậu để cậu ta đi vậy cậu sẽ uống giúp cậu ta sao?", tiền bối Tôn tức giận khi nhìn thấy Chung Thần Lạc và Lý Đông Hách đang trò chuyện vui vẻ bên cạnh mình, anh ta sợ rằng nếu chỉ còn mình mình, những cô gái này sẽ cảm thấy nhàm chán và bỏ đi trong chốc lát.

Lý Đông Hách trong lòng rủa thầm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Tiền bối, anh nhìn xem bạn học nhỏ này trông không khỏe, hãy để tôi cho cậu ấy uống một ly trước, tôi cần nhắn cho mẹ rằng sẽ quay lại sau, sau đó đến ngay."

Lý Đông Hách lấy điện thoại di động ra, mở cuộc trò chuyện với Lý Đế Nỗ, anh gửi mười biểu tượng cảm xúc rất không vui, sau khi gửi địa chỉ cho Lý Đế Nỗ, anh chỉ nói: "Mau đến, nếu không tớ và Chung Thần Lạc sẽ không thể về nhà vào tối nay.", sau đó, anh gửi một biểu tượng cảm xúc khác của người đàn ông đầu gấu cùng một cây búa, anh đặt điện thoại xuống và lén nuốt hai viên kẹo để  tỉnh táo, bất lực tham gia trận chiến thay cho Chung Thần Lạc.

Chung Thần Lạc ở bên cạnh choáng váng, cậu chỉ cảm thấy người anh giống gấu socola này có chút ấm áp, anh ấy thực sự đã giúp cậu uống rượu, cậu nghĩ bản thân nghỉ ngơi thêm mười phút nữa sẽ đổi với Lý Đông Hách, cậu không thể để người ta uống quá nhiều được. Ở đây, Lý Đông Hách đau đầu sau khi uống ba ly soju, anh đã không hài lòng với tiền bối họ Tôn này từ lâu, người này thường lợi dụng thân phận đàn anh để bắt ép đàn em, nhưng vì anh ta là người có tiếng bên cạnh hội trưởng cuối cùng, và cũng góp sức khá nhiều việc, nên thế hệ trẻ bọn họ cũng khó nói trước được điều gì. Cũng may, mười lăm phút sau nhìn thì thấy Lý Đế Nỗ từ cửa bước vào, anh lập tức giơ tay chào hỏi, kinh ngạc nói: "Yo hội trưởng, sao lại ở đây? Có thể nói cho tôi biết không?"

Sau khi Lý Đế Nỗ nhìn thấy Lý Đông Hách, ánh mắt chỉ lưu lại một giây, sau đó liếc nhìn Chung Thần Lạc đang nằm trên vai Lý Đông Hách, anh nhịn không được muốn bước tới ngay lập tức, trước tiên đi chào hỏi mấy vị, sau đó mới chào hỏi mọi người, nói họ đừng về nhà quá muộn, hôm nay cũng gần hết giờ, rồi gọi người phục vụ để thanh toán hóa đơn, và sau đó đi đến bàn của Chung Thần Lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top