Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

08

Lý Đông Hách là bạn tiểu học của La Tại Dân và Lý Đế Nỗ, người ta nói ba người bọn họ là định mệnh của nhau khi cùng nhau đến trường cùng một thời điểm. Sau khi được mẹ Lý chở đến trường, Lý Đông Hách vô thức bám theo hai cậu nhóc đang chạy đằng trước sau tiếng chuông học vào lớp giống mình, và thành công tìm được lớp học. Vì vậy, ba người họ đã như thế này vào ngày đầu tiên đi học, trước nhiều ánh mắt, bước đến ba chỗ trống còn lại ở cuối lớp, mở ra định mệnh tuyệt vời khi cả ba cùng nhau lớn lên từ trường Tiểu học cho đến khi học Đại học.

Nếu là hồi tiểu học, Lý Đông Hách nhất định sẽ không thích Chung Thần Lạc, bởi vì nó không thể chịu nổi khi La Tại Dân và Lý Đế Nỗ đối xử với những người bạn khác tốt hơn mình, bởi vì nó xem Lý Đế Nỗ và La Tại Dân là bạn bè thân thiết nhất, đều có một vị trí trong trái tim nó, vì vậy nó cũng muốn trở thành người bạn sắt đá nhất trong trái tim họ. Mãi đến năm lớp 5, nó mới biết rằng La Tại Dân và Lý Đế Nỗ có xuất thân rất phức tạp và tình cảm giữa họ còn sâu sắc hơn nhiều so với tình bạn.

Vào ngày hôm đó, để tìm Lý Đế Nỗ và La Tại Dân không đến trường, nó đã lẻn qua tường sau giờ học và đến nhà La Tại Dân. Đứng trước cửa nhà La Tại Dân, Lý Đông Hách nhìn thấy khu vườn vốn luôn sạch sẽ trước đó đã bị sơn bắn tung tóe, bản năng thích thú khiến nó cảnh giác hơn, nó không đứng trong vườn và quát mắng tên La Tại Dân và Lý Đế Nỗ như thường lệ.

Nó cắn môi, thận trọng chui vào bụi cây, nơi khó tìm nhất khi cả ba đang chơi trò tè bậy, sau đó nằm trên cửa sổ, nó nhìn thấy La Tại Dân, người đang nằm trên mặt đất và trông có vẻ hấp hối, và Lý Đế Nỗ, người đang bị khống chế bên cạnh.

Lý Đông Hách không thể nghe thấy những người bên trong đang nói gì, nó chỉ có thể nhìn thấy một gã trông giống như ông chủ đang dùng chân đá vào chân La Tại Dân, nói về thế giới ngầm, rửa tiền, trốn thoát, đáng bị như vậy, v.v...Nó nhìn thấy La Tại Dân bám lấy chân người đàn ông đó, nhưng một người khác chạy đến, dùng tay đấm vào người cậu, chửi bới và nhấc điện thoại lên như bảo cậu gọi cho ai đó.

Lý Đế Nỗ khóc lóc thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông và dùng mình bao lấy người La Tại Dân, Lý Đông Hách nghe thấy rõ Lý Đế Nỗ khóc và hét lên,“Đừng đánh nữa, Tại Dân sẽ chết mất.", nhưng những người đó không đáp lại, những lời chửi bới và nắm đấm vẫn rơi xuống người hai cậu bé ấy. Lý Đông Hách toát mồ hôi lạnh, hai mắt rưng rưng, ​​lấy điện thoại di động ra muốn gọi cảnh sát, nhưng lại quên mất pin của điện thoại đã dùng hết lúc đi tìm Lý Đế Nỗ và La Tại Dân vừa nãy, trong lúc hoảng loạn, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến những người trong nhà hoảng hốt.

"Ai ở bên ngoài?”, người đàn ông mặc đồ đen ở gần cửa sổ nhất xoay người nhìn chằm chằm về phía bụi cây. Lý Đông Hách trốn trong bụi cây không dám đi ra, hai mắt điên cuồng đảo qua, cố gắng tìm cách thu hút sự chú ý của những người này.

"Meo meo ~ meo meo ~", may mắn thay, một vài tiếng mèo kêu meo meo từ đầu kia của bụi cỏ, người đàn ông mặc đồ đen mất cảnh giác quay đầu lại. Tiếng nhạc chuông điện thoại giống như đang nhắc nhở bọn họ khu phố này là khu dân cư, vì thế nhóm người mặc đồ đen này sợ có người đi qua sẽ phát hiện nên đã bỏ đi ngay sau đó.

Sau khi Lý Đông Hách chắc chắn rằng họ đã rời đi, nó chạy vào nhà ngay lập tức, rồi lao đến trước mặt La Tại Dân và Lý Đế Nỗ. "Tại Dân, này, La Tại Dân! Cậu ổn không?", Lý Đông Hách nhìn La Tại Dân nằm trên mặt đất, ôm bụng đau đớn, môi còn có chút máu, trên khuôn mặt trẻ con có vài vết sẹo.

Lý Đế Nỗ bên cạnh cũng nằm trên sàn thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nó vẫn còn tỉnh táo lấy ra một tấm danh thiếp trong túi quần áo đưa cho Lý Đông Hách, nhưng cơ thể run rẩy của cậu khiến Lý Đông Hách nhận ra rằng cậu bé to lớn như cậu ấy chỉ đang giả vờ bình tĩnh.

"...đưa bọn tớ đến địa chỉ này...để tìm bác sĩ Lee..."

Lý Đông Hách, người đã kết thúc lớp học vào ngày hôm sau, đến bệnh viện với một túi đầy đồ ăn nhẹ yêu thích của mình, nó nhét đồ ăn vặt vào tay Lý Đế Nỗ đang ngồi trên ghế ở hành lang, khuôn mặt trẻ con vờ như ông cụ non.

"Cậu yên tâm, tớ nghe lời cậu, hôm qua không nói gì cả, sau này cũng không nói! Tại Dân thế nào rồi? Cái này cho cậu ăn nè!"

So với ngày hôm qua, Lý Đế Nỗ nhìn đã tốt hơn rất nhiều, ánh mắt lại lần nữa cong thành hình vòng cung quen thuộc, nhưng thân hình lại trông vô cùng đáng thương dưới lớp quần áo to lớn ốm yếu.

"Cảm ơn cậu, nếu ngày hôm qua cậu không đến, bọn tôi chết chắc rồi. La Tại Dân không sao cả, nhưng bác sĩ nói cậu ấy vẫn cần phải nghỉ ngơi...Sau này, tôi và Tại Dân sẽ bảo vệ cậu, cậu là người bạn quan trọng nhất của bọn tôi."

Lý Đông Hách mở to mắt sau khi nghe những lời của Lý Đế Nỗ, và mái tóc xoăn nhỏ trên đầu cũng vui mừng như tâm trạng của nó lúc này vậy.

"Tớ cũng sẽ bảo vệ các cậu! Tớ rất mạnh! Cậu có nghe qua Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi ở Trung Quốc chưa? Từ nay về sau chúng ta cũng giống như bọn họ, tớ là Lưu Bị sẽ bao dung cho cậu và La Tại Dân!"

Lý Đế Nỗ mỉm cười gật đầu, hai đứa trẻ mở túi đồ ăn vặt, chuẩn bị sẵn vài món ăn vặt mà Tại Dân thích ăn đặt lên đầu giường, để cậu bổ sung năng lượng nhanh chóng khỏe lại. Từ đó về sau ba người bọn họ gần như không thể tách rời trong trường, Lý Đế Nỗ biết bọn họ cần phải ở chung để tiện cho việc di chuyển, lúc đầu còn có chút đố kị nhưng sau này cũng nghĩ lại, cho dù quan hệ giữa Lý Đế Nỗ và La Tại Dân có tốt đến đâu, thì tình bạn của nó với hai người họ cũng sẽ không bị trì hoãn, hơn nữa, nó cũng cần không gian và thời gian riêng để làm quen với những đàn chị xinh đẹp de ~

__

Lý Đông Hách thoát khỏi hoài niệm, nhìn thấy Lý Đế Nỗ đi tới sau khi thanh toán tiền, trong lòng âm thầm thở dài, không ngờ Đế Nỗ, người mà mình quen biết lâu nay lại nở mày nở mặt như vậy. Tất nhiên anh biết về Chung Thần Lạc, khi Lý Đế Nỗ nói với anh rằng cậu ấy muốn một học sinh tên Chung Thần Lạc được chuyển sang bộ phận thư ký, anh nghĩ đã điều đó rất kỳ lạ, nhưng gần đây anh bận rộn với các cuộc thi lớn nhỏ và việc học vì vậy anh đã không thấy đứa trẻ này ở với hai người bạn của anh trong suốt thời gian ôn thi.

“Cậu cho em ấy uống bao nhiêu?” Lý Đế Nỗ nhẹ nhàng đặt đầu Chung Thần Lạc trên người Lý Đông Hách trở lại trên vai mình.

"Tớ không cho ẻm uống, nếu tớ không giúp ẻm đối phó với tên họ Tôn kia, ẻm sẽ thực sự say mất.", Chung Thần Lạc sắc mặt ửng hồng, vừa rồi tựa vào Lý Đông Hách thật thoải mái, cậu đã ngủ say rồi, Lý Đông Hách không nhịn được giơ tay nhéo nhẹ vào mặt cậu.

"Đáng yêu đúng không?”, giọng điệu và ánh mắt của Lý Đế Nỗ không thể che giấu được vẻ dịu dàng, còn Lý Đông Hách ở một bên run lên nổi da gà và cảm thấy có chút thú vị.

"Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng cậu đã thổ lộ chưa? Thật khó cưỡng lại nhỉ."

Lý Đế Nỗ đôi mắt tối sầm, "Không, tớ sẽ không nói với em ấy."

"What? Cậu cho rằng mình không đủ đẹp trai hay là sợ tên nhóc này quá coi thường mình?"

Lý Đông Hách vỗ vai Lý Đế Nỗ: "Ta cũng thích đứa nhỏ này, đừng sợ, chỉ cần có Đông Hách giúp ngươi, ngay cả thẳng cũng có thể giúp ngươi bẻ cong ~!"

Lý Đế Nỗ có chút bất lực. "Vấn đề không phải vậy...ngày mốt, La Tại Dân về nhà. Đến ăn cơm đi. Cậu lúc đó sẽ biết..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top