Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

09

Lý Đế Nỗ luôn biết rằng con người là loài động vật có nhiều cảm xúc phức tạp, anh cho rằng 95% niềm vui và nỗi buồn của những người xung quanh đều đến từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, chỉ là cảm xúc này được phóng đại vô hạn và lòng tự ái trong cuộc sống tẻ nhạt của họ, nên khi lớn lên, anh càng ngày càng ít quan tâm đến con người hơn. Đối với Lý Đế Nỗ trước khi gặp Chung Thần Lạc, sự quan sát tinh tế và cảm xúc của anh chỉ giới hạn ở các thành viên trong gia đình, La Tại Dân, nhiều nhất là Lý Đông Hách.

Lý Đế Nỗ đưa tay lên đầu Chung Thần Lạc, mở cửa kính xe một chút. Vừa rồi đưa Lý Đông Hách lên xe, anh nhìn thấy Chung Thần Lạc đang ngơ ngác trên người mình, ý nghĩ muốn đưa cậu đi dạo cho tỉnh táo cũng tan biến. Anh cởi áo khoác, khoác lên ngực Chung Thần Lạc, nhìn thiếu niên dựa vào mình đang lặng lẽ nhắm mắt, làn da trắng nõn trên gương mặt hơi ửng hồng vì rượu, Lý Đế Nỗ có thể cảm nhận rõ ràng trong lòng anh nhói lên kỳ lạ. Anh quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn ngôi sao duy nhất trên bầu trời, cảm thấy có chút bất lực, cảnh tượng La Tại Dân và Chung Thần Lạc cùng nhau ở sân tập lại hiện lên trong đầu anh không tự chủ được, anh cùng La Tại Dân lớn lên, làm sao mà không biết Chung Thần Lạc trong lòng cậu ấy có gì đó khác biệt, vì vậy anh lựa chọn trốn tránh hai ngày này, người luôn thích chủ động, lần này chỉ dám âm thầm giao quyền chủ động cho hai người mình quan tâm nhất.

"Chỉ cần dừng phía trước, cảm ơn."

"Anh Đế Nỗ...? Sao anh lại ở đây?", Chung Thần Lạc bị khí lạnh đánh thức, mở đôi mắt ngái ngủ nhìn Lý Đế Nỗ đang đứng ở cửa xe che gió cho cậu.

"Lý Đông Hách nhờ tôi đến đón...Hội sinh viên yêu cầu tôi hoàn thành nốt công việc cuối cùng, nhân tiện đưa đàn em về nhà an toàn.", Lý Đế Nỗ nuốt xuống nửa câu đầu tiên, anh mất tự nhiên rút lại bàn tay muốn giúp Chung Thân Lạc, nhìn thấy sự mất mát trong mắt Chung Thần Lạc, anh buộc mình quay người đi về hướng nhà.

Có lẽ chính rượu đã làm tâm trạng của Chung Thần Lạc ngày càng lớn, cậu nhìn bóng lưng của Lý Đế Nỗ mà không khỏi cảm thấy xót xa, vừa tỉnh dậy đã thấy Lý Đế Nỗ ở cửa xe, cậu ngạc nhiên đến mức không ngủ được, chỉ không ngờ sau bao nhiêu ngày anh ấy lại chỉ cho cậu một bộ mặt lạnh lùng, quan hệ trong khoảng thời gian này dường như đã bị Lý Đế Nỗ hoàn toàn quên mất, gió lạnh Seoul buổi sáng sớm cùng hơi nhói trong tim khiến Chung Thần Lạc siết chặt quần áo, phải dùng 100% sức chịu đựng mới không cúi xuống mà ngồi xổm xuống thành một quả bóng.

Sau khi Lý Đế Nỗ về đến nhà, anh không thèm đếm xỉa đến Chung Thần Lạc bị bỏ lại, anh thay quần áo rồi đi tắm, mặc dù chưa hoàn toàn yên tâm cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, nhưng sau khi tắm xong anh vẫn quyết định đi ngủ, không lo lắng đến chuyện khác của Chung Thần Lạc.

Sau khi Lý Đế Nỗ mặc đồ ngủ vào, liền cảm thấy có gì đó không ổn, phòng khách quá yên tĩnh, không có tiếng Chung Thần Lạc mang dép lê đi lại, cuối cùng anh không nhịn được liếc nhìn phòng khách, nhìn thấy Chung Thần Lạc đang nép mình ở cửa.

"Thần Lạc, em không sao chứ? Đừng ngủ ở đây, em sẽ bị cảm lạnh đấy.", Lý Đế Nỗ đi đến ngồi xổm trước cục tròn, anh thấy người trước mặt không để ý đến, chỉ cảm nhận được hơi thở nặng nề thỉng thoảng phả ra.

"Thần Lạc?", Lý Đế Nỗ nhấc mặt đối phương lên, chỉ thấy khuôn mặt Chung Thần Lạc có chút ướt át. Bị phá hiện Chung Thần Lạc vội dùng tay lau đi nước mắt, quay đầu khỏi Lý Đế Nỗ.

"LeLe có chuyện gì vậy?"

"Không, em chỉ hơi khó chịu khi say.", Chung Thần Lạc vùi mặt vào khuỷu tay mình, giọng nói nhỏ, Lý Đế Nỗ không khỏi vỗ đầu.

"Khó chịu chỗ nào? Tôi giúp em pha một ly sữa nhé?"

"Em cảm thấy rất tệ, em cảm thấy trong lòng rất tệ!", nói đến đây, Chung Thần Lạc càng vùi mặt vào sâu hơn.

"Điều hạnh phúc nhất sau khi em đến Hàn Quốc là được gặp anh Đế Nỗ và anh Tại Dân. Em rất thích anh Đế Nỗ, mỗi lần chơi với anh, em rất vui, nhưng tại sao anh Đế Nỗ đột nhiên ghét em, ghét đến mức phải trốn tránh em?"

Lý Đế Nỗ nhìn chằm chằm vào mái tóc của Chung Thần Lạc rơi vào im lặng, ghét? Thích còn không hết, làm sao mà ghét được? Anh bắt Chung Thần Lạc phải ngẩng đầu lên lần nữa, nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt trên má.

"Làm sao tôi có thể ghét Thần Lạc được, Thần Lạc buồn vì chuyện này sao?"

Chung Thần Lạc hơi xấu hổ khi nhìn vào mắt Lý Đế Nỗ, cậu tránh ánh mắt của anh, lắc đầu rồi lại gật đầu.

"Em không buồn, em chỉ say thôi, nhưng anh nói dối, nếu không ghét em tại sao suốt thời gian qua anh luôn né tránh em?"

"Ồ ~ hóa ra mèo con khóc khi say, tôi biết rồi. ^^"

Chung Thần Lạc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lý Đế Nỗ sau một thời gian dài vắng bóng, cảm thấy có một vài con bướm bay ra khỏi trái tim và liên tục vỗ cánh, khiến cậu quên mất trả lời trong một lúc.

"Nếu tôi làm Thần Lạc không vui, tôi xin lỗi, tôi chỉ có một số bối rối trong những ngày này và cần thời gian để sắp xếp suy nghĩ của mình...Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa, tôi dường như không muốn nhìn thấy sự buồn bã của em hơn những điều đó..."

Chung Thần Lạc không biết mặt cậu có đỏ hơn lúc uống rượu vừa rồi không, nhưng nhiệt độ trên mặt cậu không ngừng tăng lên. "Vậy thì anh... đừng trốn em nữa, em sẽ rất vui, nhưng bây giờ em đi tắm trước."

Nói xong từ trên đất đứng lên, Chung Thần Lạc lại cảm thấy tửu lượng hơi cao, chân và não bộ có chút mất tự chủ, nhưng cậu đặc biệt chú ý đến việc đi qua Lý Đế Nỗ, giả vờ bình tĩnh và đi một đường thẳng tắp, chỉ còn Lý Đế Nỗ ngồi xổm tại chỗ và giúp cậu thu dọn cặp sách và áo khoác cậu đã để ở cửa vào.

Sáng hôm sau, Chung Thần Lạc bị đánh thức bởi mùi thơm của bữa sáng trong phòng khách, cậu đoán Lý Đế Nỗ cuối cùng đã ngừng tránh cậu, anh ấy cũng thức dậy làm bữa sáng đúng theo lương tâm của mình, khi nhìn vào điện thoại lúc 7:20, cậu phàn nàn trong lòng là còn quá sớm, nhưng cậu vẫn đứng dậy với cái đầu vẫn còn đau.

Người trong bếp vẫn đang bận rộn nấu bữa sáng, gương mặt thanh tú không chút biểu cảm, mái tóc dài che qua mắt không rõ sắc mặt của đối phương, mặc dù anh ấy đang cầm dụng cụ nấu ăn trong bếp, nhưng cậu có cảm giác như một bác sĩ lạnh lùng trên bàn mổ, và một hành động có thể quyết định sự sống hay cái chết của một người khác.

"Anh Tại Dân? Hôm nay anh về sớm ạ?", bị giọng nói của Chung Thần Lạc gọi về thực tại, đôi mắt vô cảm của anh lộ rõ ​​vẻ trong sáng, và nét mặt của anh bắt đầu thả lỏng, như thể anh thực sự cảm thấy thoải mái khi trở về nhà.

"Ừ, công việc hoàn thành sớm nên anh về...LeLe, lại đây."

Chung Thần Lạc ngoan ngoãn bước tới, không quên nhìn vào bàn ăn xem La Tại Dân làm món ngon gì.

"Lâu rồi em không ăn món anh nấu a, vừa nãy thức dậy nghe mùi thơm liền trở nên đói."

La Tại Dân kéo Chung Thần Lạc về phía mình, đặt tay lên đầu và xoa nhiều lần: "Vậy hai ngày tới, anh sẽ nấu cho em nhiều món khác để em mũm mĩm và đáng yêu thêm một chút."

"Dù có ăn gì thì em cũng sẽ không béo, đừng lo lắng hahaha.", Chung Thần Lạc cười có chút ngượng ngùng, khuôn mặt đột nhiên bị La Tại Dân nắm chặt và da thịt trên mặt bị bóp thành một quả bóng giống như đang trêu đùa một đứa trẻ.

"Có nhớ anh không?", La Tại Dân nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trông như bánh nếp sữa trước mặt, anh cảm thấy da của Chung Thần Lạc trắng hơn, môi cũng hồng hơn, và sau vài ngày cậu cũng đáng yêu hơn.

Chung Thần Lạc thành thật gật đầu, "Có, nhưng bây giờ em muốn ăn bữa sáng của anh hơn nữa."

La Tại Dân bất lực và dịu dàng xoa mặt cậu, "Gọi anh Đế Nỗ của em ra cùng nhau ăn đi, không thì cậu ấy sẽ chỉ có miếng bánh mì vào buổi sáng thôi đấy."

___

Học, học nữa, học mãi
Được hôm rảnh rỗi up cho m.n :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top