Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cậu phải buông tay, ngay cả khi cậu không muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người là Chung Thần Lạc mời, hơn nữa người kia còn là La Tại Dân. Cậu sửa thói quen chỉ mất hai phút từ thức dậy đến ra ngoài đường như các ngày trong tuần, còn cố ý đặt đồng hồ báo thức để dậy sớm, sửa soạn lại bản thân rồi đến địa điểm đã hẹn sớm hơn mười phút.

Trịnh Thành Xán đang đứng ở cửa khu triển lãm để chuẩn bị những việc cuối cùng, khi quay đầu lại thấy Chung Thần Lạc, liền vẫy tay gọi cậu.

Khi La Tại Dân đến thì Chung Thần Lạc đang trò chuyện với Trịnh Thành Xán về trường đại học, Chung Thần Lạc nhận ra trường của hai người cách nhau không xa liền nhiệt tình mời cậu đến chơi. Trịnh Thành Xán nghe Chung Thần Lạc nói đã thay đổi chuyên ngành, vẫn là chuyển sang văn học đã rất kinh ngạc.

La Tại Dân đến gần liền nghe thấy Chung Thần Lạc đang nói: "Này này, nếu có thời gian phải đến trường tớ chơi nhé"

"Được rồi!" Trịnh Thành Xán cũng rất vui vẻ, "Mà này, có phải học văn sẽ ít căng thẳng hơn không, giao tiếp với giáo viên cũng dễ dàng hơn phải không?"

"Làm sao có thể, áp lực nhiều, bài tập nhiều, quan trọng nhất là giáo viên ..." Chung Thần Lạc đang nói nửa chừng thì Trịnh Thành Xán vỗ vai cậu, quay đầu lại liền nhìn thấy La Tại Dân đang đứng bên cạnh, cậu sửng sốt một chút."Em chào thầy!"

"Giáo viên như thế nào?" La Tại Dân mỉm cười hỏi , Chung Thần Lạc cảm thấy nụ cười đó như lúc La Tại Dân gõ cửa và nói quản trị mạng đến, rất hiền lành, không đúng, là rất thánh thiện.

Cậu hắng giọng: "Khụ khụ, em muốn nói, thầy giáo vui tính, đẹp trai, khả ái, lại dễ gần"

"Đây là đang nói mát tôi phải không?"

Nhìn bàn tay của La Tại Dân sắp véo mặt mình, Chung Thần Lạc nhanh chóng nắm lấy, cười nói: "Làm sao có khả năng, em nói xấu ai cũng không thể nói xấu thầy"

"Cũng không nhất định" La Tại Dân khịt mũi, sau đó quay sang chào hỏi và trò chuyện cùng Trịnh Thành Xán.

Không tham gia vào cuộc trò chuyện nên lực chú ý của Chung Thần Lạc liền trở lại bản thân. Sau đó cậu mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay La Tại Dân, người kia cũng không rút tay ra, cứ mặc cậu nắm lấy.

Ôi!Cậu nhanh chóng buông tay ra như bị điện giật, bàn tay được thả ra cũng không quay trở về mà vươn ra đánh cậu một chút.

Cậu đang làm gì vậy! Đầu óc của Chung Thần Lạc đột nhiên chết máy, tiềm thức nói cho cậu phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cậu viện cớ không mang theo nước, hơi khát muốn mua nước rồi vội vàng rời đi. Ngay cả Trịnh Thành Xán, người đứng phía sau nói với theo rằng cậu ấy có nước ở đây cũng không nghe thấy.

Trịnh Thành Xán bối rối: "Cậu ấy sao vậy? Chúng ta vừa mới nói điều gì không nên sao?"

"Không sao, đợi em ấy một chút". La Tại Dân cười đáp: "Vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ?"

Mua nước đương nhiên là lấy cớ, cửa hàng tiện lợi cách đây rất gần và cũng chuẩn bị mở cửa, thời gian để cậu có thể bình tĩnh và phân tích một màn lúc nãy không nhiều lắm.

Anh đưa tay ra muốn véo mặt cậu, chính mình phản kháng liền nắm lấy tay anh, đây là điều hoàn toàn bình thường. Bên cạnh cậu có rất nhiều người bạn hay có những hành động này, cậu cũng thường phản ứng như vậy, nhưng bình thường cậu sẽ lập tức buông tay sau khi ngăn cản.

Tại sao cậu lại không muốn buông tay ngay lúc đó? Tại sao cậu lại cảm thấy lưu luyến khoảnh khắc đó?

Và tại sao....... bây giờ vẫn muốn nắm lấy tay anh?

Cậu nâng tay lên, siết chặt nắm đấm, nhìn vào lòng bàn tay của mình rồi ngẩn người. Dường như vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại từ những ngón tay của La Tại Dân, mặc dù bàn tay anh có hơi chút lạnh - ​​anh ấy mặc quần áo còn khá dày. Còn gì nữa nhỉ ... Bàn tay anh ấy mềm mại, ngón tay thon dài, làn da trắng mịn và mềm mại, dù sao cầm lên cảm giác rất dễ chịu, có lẽ đây cũng là một lý do.

Chung Thần Lạc ngẫm nghĩ, cảm thấy anh thực sự có chút giống Bạch Nguyệt Quang-biệt danh mà mọi người đặt cho anh ấy thật sự rất thích hợp, đẹp trai, vẫn luôn là đối tượng được nhiều người ngưỡng mộ, đối với người khác luôn có chút thân cận mang xa cách, chủ yếu bởi vì giọng nói của anh trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng, anh ấy cũng sẽ dịu dàng ân cần, sẽ vì một bài luận văn (dù không quá gấp gáp) vẫn cùng cậu thức khuya, sẽ cùng cậu tâm sự, sẽ mời cậu đi ăn - tất nhiên cả văn phòng đều đi.

Thậm chí bàn tay lạnh của anh ấy khi cậu chạm vào, đến giờ cậu vẫn mãi không quên.

Vì sao?Thực ra cậu đã có một đáp án sinh động được miêu tả trong đầu cậu, nhưng cậu cũng không dám thừa nhận. Bởi vì một khi thừa nhận điều đó, liền mắc phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì La Tại Dân là thầy của cậu.

Cô nhân viên tốt bụng nhìn cậu đứng ở cửa ngơ ngác nhìn tay nửa ngày liền hỏi: "Bạn muốn mua gì sao? Thấy bạn đứng ở đây đã lâu, tay bạn có bị thương không?"

"A, không có gì ..." cậu ngẩng đầu, có chút thất lạc, "Tôi muốn mua một chai nước, à không, hai chai"

Nhân viên bán hàng cảm thấy khó hiểu, mua hai chai nước mà đứng ở cửa loay hoay lâu như vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào tay còn tưởng là bị thương, nhưng không ngờ chỉ là rối rắm chuyện mua nước, đúng là quái lạ.

Nhưng cô vẫn tốt bụng nhắc nhở: "Nếu tay bị thương thì bạn nên đi khám bác sĩ, đôi tay rất quan trọng, bạn xem, bây giờ lấy nước bạn cũng cần phải dùng tay"

"Ừm, cảm ơn" Cậu lấy nước và đi nhanh về phía triển lãm.

Khi cậu đến gần phòng triển lãm, Trịnh Thành Xán nhìn thấy cậu liền vẫy tay đầy phấn khích, còn vỗ vỗ La Tại Dân. La Tại Dân quay người lại, dưới ánh mặt trời nheo mắt mỉm cười với cậu.

Chung Thần Lạc mở miệng tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng cậu nói không nên lời.

Cậu nhớ tới lúc chạy đi, La Tại Dân đã vươn tay đánh cậu một chút, có lẽ lúc đó anh thực sự tức giận, nhưng bây giờ còn có thể mỉm cười chào hỏi hẳn là đã tha thứ cho cậu.

Xem ra là như vậy, Chung Thần Lạc gượng cười , lắc lắc bình nước trên tay.

Sau khi thừa nhận, cậu cảm giác dễ chịu hơn vừa rồi rất nhiều. Hiện tại chỉ có cậu biết tình cảm của mình, chỉ cần cậu buông tay, mọi chuyện sẽ không hướng về phía tồi tệ để phát triển.

Cậu phải buông tay, ngay cả khi cậu không muốn.

Đơn giản vì anh ấy là ánh trăng, là mộng ảo tốt đẹp, cậu dù làm thế nào cũng không thể bắt được.

***

Trịnh Thành Xán đã thu tiền vé của Chung Thần Lạc. Vì vậy sau khi xem xong triển lãm, La Tại Dân đã mời Chung Thần Lạc ăn tối thay lời cảm ơn như đã hứa.

"Muốn ăn gì?"

"Gà rán, được không?"

Hai người đến một nhà hàng gà rán mà La Tại Dân thường đến, chủ quán nhận biết La Tại Dân, cô thường hỏi anh, "Ôi, tại sao không có công ty giải trí nào ký cậu vậy?Khuôn mặt này xinh đẹp vậy mà"

"Cũng phải có vài người đẹp làm người bình thường nha, như cô chủ vậy, nếu cô làm minh tinh thì tôi đi đâu để ăn được gà rán ngon như thế này". La Tại Dân luôn nói điều này với một nụ cười.

Cô chủ quán luôn được anh làm cho vui vẻ, hơn nữa La Tại Dân cũng là khách quen của cửa hàng nên lần nào cô cũng thêm đồ ăn hoặc tìm cớ giảm giá.

Khi chủ quán thấy La Tại Dân đến liền ném công việc đang làm dở của mình cho nhân viên, cô lau tay và chạy đến chào hỏi, La Tại Dân nói chuyện với cô ấy một lúc, cô ấy liền cười lên.

Chung Thần Lạc cúi nhìn chiếc menu nằm dưới tấm kính che bàn, trong lòng nghĩ La Tại Dân khá giỏi trò chuyện, nếu tiếp tục nói chuyện như vậy, cậu cảm thấy tiếp theo chủ quán sẽ miễn phí cho họ.

Cậu và La Tại Dân, hẳn là cũng không còn cơ hội nói chuyện như vậy nữa, mặc dù hai người đã từng không có chuyện gì là không nói.

Cuộc nói chuyện kết thúc vì trong nhà bếp không có đủ người làm, chủ quán đáp lại và nói rằng sẽ quay trở lại làm việc, cô hỏi La Tại Dân: "Lần này vẫn giống như mọi lần?" Mỗi khi La Tại Dân cùng với Lý Đế Nỗ bọn họ đến, đều sẽ gọi một vài món ăn cố định cùng với một số món phụ khác.

La Tại Dân mỉm cười chỉ vào Chung Thần Lạc: "Để em ấy gọi món đi, đây là lần đầu tiên em ấy đến đây, giới thiệu cho em ấy một chút"

Chung Thần Lạc ngẩng lên nhìn La Tại Dân, đôi mắt của đối phương tựa như ngập tràn sự dịu dàng vô tận. Cậu vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào thực đơn đã đọc lui tới mấy lần, bên tai nghe tiếng cười khẽ của La Tại Dân.

Không phải chột dạ, chỉ là nhìn thực đơn thôi.

"Bạn bè?Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy, quả nhiên người đẹp chơi với người đẹp". Cô chủ bật cười khi nhìn thấy tương tác giữa hai người. Cô không đợi La Tại Dân trả lời liền bắt đầu giới thiệu cho Chung Thần Lạc các món nổi tiếng của quán.

Chờ Chung Thần Lạc hồi phục tinh thần lại sau màn chạm mắt lúc nãy thì phần giới thiệu của chủ quán cũng đã kết thúc và cô ấy đang chờ câu trả lời của cậu.

Giọng nói thúc giục trong nhà bếp lại vang lên, Chung Thần Lạc chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn cầu cứu khách hàng quen thuộc La Tại Dân: "Tất cả nhìn đều rất ngon, làm sao bây giờ?"

"Là bạn bè" La Tại Dân trả lời tiếp câu hỏi vừa nãy, quay sang hỏi ý Chung Thần Lạc, "Vậy thử khẩu vị mà tôi và thầy Lý bọn họ thường ăn, được không?"

Quay một vòng vẫn là trở lại, Chung Thần Lạc gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top