Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

BGM tác giả đề xuất: Best Luck - EXO CHEN

-------

Tôi cảm thấy tôi trưởng thành khá sớm. Không chỉ có mình tôi cảm thấy thế, bạn của tôi, giáo viên của tôi, thậm chí ba mẹ đều nói như vậy. Năm sinh nhật mười tuổi, chúng tôi ngồi quây quần trên bàn lớn, cô bé hàng xóm tới ăn sinh nhật ngượng ngùng ngồi cạnh tôi, nàng tặng tôi một bức tranh, nói rằng người trên bức tranh chính là tôi. Tôi nhìn thằng nhóc ngây ngô cười trên giấy, trên mặt còn có hai cái lỗ to tướng thì cảm thấy xấu muốn chết, vậy nên tới câu cảm ơn người kia cũng không thèm nói. Mẹ tôi lại đặc biệt thích nàng, cũng muốn tôi thích nàng luôn, liền cố tình trước mặt cô bạn hỏi tôi rằng lớn lên muốn cưới người vợ như thế nào, có thích người như XXX không (tôi quên tên cô ấy luôn rồi)? Tôi liền nói nam hay nữ không quan trọng, chỉ cần sinh nhật đừng có tặng tôi tranh vẽ là được.

Tự ngẫm lại một chút, quả thật lúc đó tôi có hơi lỗ mãng, có lẽ là do bức tranh kia thực sự xấu đến mức dọa người, còn chẳng đẹp bằng tôi tự mình vẽ cơ! Quả nhiên cô bạn sửng sốt, ba giây sau nước mắt giàn giụa, giật lấy bức tranh từ tay tôi rồi chạy về nhà, ba mẹ tôi cũng bất ngờ, hai người họ bị câu "Nam hay nữ đều không thành vấn đề" của tôi dọa cho ngốc luôn, thẳng cho tới khi tôi học cấp 3 vẫn luôn luôn kiểm tra nghiêm ngặt những người ban cùng giới xung quanh vì sợ rằng tôi sẽ thực sự có mối quan hệ đồng tính.

Nhưng thật ra tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì tôi đã quyết định sẽ chấm dứt mạng sống của mình vào tuổi hai mươi, và cũng chẳng biết liệu trước năm hai mươi tôi có thể yêu ai thật lòng hay không. Tôi vừa đi trên đường vừa nghe "Smells like teen spirit", cảm thấy thế giới này vừa đông đúc, dơ bẩn lại tầm thường, mà tôi thì chẳng hợp với nó cho lắm... Tôi cũng chẳng phải là đã trải qua một thời gian khó khăn khiến bản thân suy sụp hay gì đó, chỉ là tôi có viết một bài hát rồi gửi cho một công ty thu âm nổi tiếng, thế nhưng cũng chưa được người ta phản hồi.

Thành thật mà nói, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ làm gì khiến ba mẹ phải phiền não (trừ việc dán tấm poster to đùng in hình Kurt Cobain hút thuốc trong phòng và thường xuyên bị mẹ mắng), đời sống sinh hoạt hàng ngày của tôi và cô bạn hàng xóm cũng không khác nhau mấy. Chẳng qua là sau giờ học tôi chạy đi đá bóng còn cô nàng lại chọn về nhà thêu hoa. Trước khi sang Hàn Quốc du học, tôi nghe mẹ kể rằng cô bạn hẹn hò cùng một cô gái khác rồi bị phụ huynh phát hiện, mẹ cảnh báo tôi sang bên đó phải chú ý chuyện kết giao bạn bè này kia, không được tạo cơ hội cho "những người kì lạ". Tôi cơ bản cũng không nghĩ rằng đồng tính luyến ái là những người kì cục, nhưng suy nghĩ của thế hệ trước khó mà thay đổi được. Và cũng hơi khó hiểu khi mà nghe chuyện xong tôi lại có chút ngưỡng mộ cô bạn hàng xóm tôi thậm chí còn chẳng nhớ tên. Ngầu thật đó, tôi đã nghĩ về cô ấy như vậy.

Mẹ tôi lo lắng có hơi thừa, trừ việc cùng ăn cơm với Takata Mashiho – cũng là người Nhật ra thì tôi hầu như chẳng thèm bước chân ra ngoài chứ đừng nói đến việc gặp được những người mà bà gọi là "kì lạ". Trong mắt các bạn cùng lớp, tôi là một đứa có hơi thu mình và quái dị. Mashiho sau này cũng có lần nói rằng rất khó để làm quen với tôi, nhưng bản thân tôi cảm thấy cũng không cần phải quá thân thiết với nhau làm gì cả. "Bạn bè" hay "người yêu" cùng lắm cũng chỉ là một cách gọi mà thôi. Mashiho trầm mặc một lúc lâu, sau đó hỏi liệu rằng có khả năng cả đời này tôi cũng chẳng thể kết bạn hay yêu đương với ai hay không... vì tôi không có cách tiếp nhận chúng, cũng không có niềm tin vào mấy thứ ấy.

Sinh nhật tuổi hai mươi của tôi chỉ còn vài ngày nữa là đến rồi, tôi chắc chắn những điều đó sẽ chẳng xuất hiện đâu. Vậy nên tôi liền gật đầu.

----

Sinh nhật lần này tôi uống một chút rượu rồi đi dạo bên hồ trong trường học. Thật ra tôi muốn tới sông Hàn, nhưng hết ca làm thêm cũng đã mười một giờ đêm rồi, tôi lại không muốn vác xác ra một nơi xa như thế. Đứng bên cạnh hồ, tôi bị gió thổi cho tỉnh cả người, ngoại trừ lý do là hồi bé đã quyết định như thế ra thì tôi không thể tìm ra một lý do nào khác để khiến bản thân nhảy xuống hồ nước cả. Tôi nghĩ về điều mà Cobain từng nói: "Tôi muốn thành lập ban nhạc giỏi nhất thế giới, kiếm một núi tiền, trở nên nổi tiếng và rồi tự sát."  Tôi cảm thấy bản thân mình cũng chưa có được thành tựu gì, vậy nên cho dù tự tử cũng sẽ bị mọi người hiểu lầm là trượt chân ngã xuống, vừa mất mặt lại vô nghĩa.

Tôi đứng bên hồ mặc cho gió thổi, trong đầu suy nghĩ coca mua lúc trưa không biết đã bỏ vào tủ lạnh hay chưa, quanh đi quẩn lại vẫn là muốn uống gì đó. Sau khi lấy lại tinh thần tôi đưa mắt nhìn bốn phía, xung quanh hoang vắng lạnh lẽo, chỉ có một bóng đen lẳng lặng đứng bên hồ, bộ dáng như sắp tự tử tới nơi. Tôi cũng không biết vì cái gì mà tôi lại có cảm giác người kia muốn tự sát, lúc thân ảnh người đó lảo đảo sắp ngã xuống tôi liền nhào tới ôm lấy eo hắn, lớn tồng ngồng rồi mà chưa bao giờ tôi tốt bụng như thế, nói thật đấy.

Sau đó tôi liền mất ý thức.

Lúc tỉnh lại tôi cảm thấy khắp người đều dinh dính nhớp nháp chẳng khác gì một cục giấy bị ngâm trong nước. Tôi nghĩ rằng bản thân vẫn còn sống, tai nạn kia cùng lắm cũng chỉ xảy ra trong vài giây, rơi xuống nước xong liền tỉnh táo hơn trước, thế nhưng khi mở mắt ra tôi phát hiện bản thân lại đang nằm co ro một khúc trong bụi cỏ, bụi cỏ ấy vậy mà còn cao hơn cả tôi.

Tôi bị biến thành mèo, hơn nữa còn là một con mèo hoang. Tôi cảm thấy hình như là linh hồn tôi nhập vào thân xác của một con mèo chứ không phải thực sự biến thành mèo, nếu không thì tại sao khi tỉnh dậy xung quanh tôi lại không có lấy một mảnh quần áo. Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi vẫn tiếp nhận việc này, dù sao tạm thời cũng không thể quay về, có khi thân xác tôi đã chết rồi cũng nên.

Bên trong trường đại học có rất nhiều mèo hoang, đa số bọn nó sống mà không cần lo về việc ăn ngủ, có rất nhiều sinh viên tốt bụng luôn luôn chuẩn bị sẵn thức ăn mèo cho chúng. Nhưng tôi thì bị chúng nó cô lập, lúc đói chạy đến gần đồ ăn tôi liền bị mấy con mèo khác đe dọa, ngay cả khi biến thành mèo thì vóc dáng của tôi cũng nhỏ hơn, đánh không lại chúng nó, chỉ có thể sợ đến tè ra quần rồi chạy biến. Lang thang trong trường mấy ngày, tạm thời tôi chưa nghe ngóng được tin gì về việc có sinh viên nhảy hồ tự tử cả, tôi muốn đi tìm Mashiho nhưng tầng mà ký túc xá của bọn tôi ở lại cao quá, tôi leo không nổi, cũng không dám đi thang máy cùng con người. Cuối cùng tôi cảm thấy hay là nhảy xuống hồ một lần nữa... Nhưng việc có một con mèo tự tử ở hồ nghe còn ngu ngốc hơn cả việc có một người tự tử nữa! Tôi ủ rũ cụp đuôi ngồi ở cạnh hồ, Seoul hôm nay có mưa, xối cho cả người tôi ướt sũng. Không biết có phải là vì biến thành mèo nên tôi mới có cảm giác như vậy hay không, tôi thực sự ghét nước quá.

Nhưng tôi không có chỗ nào để tránh mưa cả, hoặc là do tôi quá lười để đi tìm chỗ trú. Mấy ngày trước vì ăn thức ăn mèo mà tôi bị một con mèo khổng lồ màu cam cắn một nhát vào chân, hiện tại lại bắt đầu chảy máu ra. Tôi nhấc chân sau lên muốn liếm miệng vết thương nhưng thấy nó bắt đầu nhiễm trùng, trông ghê tới mức tôi không nỡ nhìn thêm. Thời tiết nóng bức đã tạo điều kiện tốt cho vi khuẩn sinh sôi, tôi nghĩ có thể bản thân sẽ chỉ vì một cái miệng vết thương nhỏ này thôi mà chết trong một xó xỉnh nào đó, bị lũ kiến cắn xé, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương nhỏ bé.

Tôi chợt thấy hơi buồn, cảm thấy cả đời này còn chưa kịp làm gì có ý nghĩa mà đã chết như vậy thì quả thật không cam lòng. Thay vì cứ chết đi sống lại mà nguyên nhân còn chẳng khiến người khác tò mò thì tôi muốn thành lập một ban nhạc, hoặc là mở một buổi triển lãm tranh hơn. Giá như tôi có thể gần gũi với các sinh viên hơn, làm nũng xin ăn hoặc xin họ mang tôi đi bệnh viện thú ý gần đó thì tốt biết mấy, nhưng tôi nghĩ bản thân mình mãi mãi không thể làm được điều ấy. Thôi thì thuận theo tự nhiên đi, nếu tôi chết thế này thì ông trời đừng để tôi chuyển kiếp sang bất kì con vật nào khác nữa.

Có người bế tôi lên bằng một tấm vải mềm sạch sẽ. Tôi nghĩ đó là khăn mà hay dùng để lau mặt, nhưng chiếc khăn này có mùi sữa tắm nhàn nhạt, rất thơm. Nếu là trước kia thì khả năng tôi sẽ không thể hiểu nổi kiểu người thích lo chuyện bao đồng như thế này, không thể chịu trách nhiệm đến cùng thì bỏ qua cũng không phải là một ý tồi, nhưng tôi vẫn vô cùng biết ơn người này vì đã dang tay ra cứu tôi. Hắn tên là Yoon Jaehyuk, bằng tuổi tôi, có một khuôn mặt mà tất cả mọi người đều thích, mong muốn của hắn là chăm sóc thật tốt cho những người xung quanh và trở thành một người sống thật hạnh phúc. 

Nhưng cũng không đến mức ngay cả mèo mà hắn cũng muốn chăm sóc đâu nhỉ? Tôi được tắm rửa sạch sẽ rồi lau khô người, bạn cùng phòng tên Park Jeongwoo của hắn đứng chắn trước mắt tôi lảm nhảm.

"Sao trông nó uể oải thế, liệu có sống được không anh?"

Yoon Jaehyuk mắng thằng nhóc đừng có nói chuyện xui xẻo, Park Jeongwoo liền cãi: "Em nào có nói linh tinh, chỉ là mèo thôi mà, anh muốn nuôi nó à?"

Yoon Jaehyuk chỉ vào tôi rồi nói: "Nó còn có vết thương ở chân này. Ngày mai anh đem nó tới bệnh viện thú ý xem sao đã, còn chuyện có nhận nuôi hay không thì để tính sau."

Quả nhiên không phải thực sự muốn nuôi tôi, tôi có chút không vui, nhưng trong mắt Yoon Jaehyuk thì tôi lại càng không có tinh thần hơn. Có lẽ là vì khi nãy lúc tắm tôi giãy giụa ghê quá không may làm hắn bị thương, hơn nữa còn bị tiếng máy sấy dọa cho ngu cả người. Nhưng làm một người trưởng thành thì việc bị người khác dùng tay sờ soạng mấy bộ phận quan trọng đúng là không thể tha thứ được, làm mèo cũng không thể chấp nhận!

Tôi vẫn còn đang mất hết tinh thần thì Yoon Jaehyuk bế tôi lên dỗ dành. Hắn hình như rất thích nói chuyện cùng động vật, bảo tôi rằng tôi đã chịu khổ rồi, bảo tôi đừng sợ hãi vì hắn sẽ không làm tổn thương tôi rồi đủ thứ chuyện khác nữa. 

Park Jeongwoo từ nhà tắm đi ra lấy quần áo để thay, tiện thể mắng mấy câu: "Trong phòng tắm nước nôi lênh láng, sao anh không lau đi một chút, hơn nữa mèo cũng không có đuổi được sâu bọ, anh không sợ bọ ở người nó nhảy bổ lên người anh à?"

"Không phải vừa mới tắm xong sao?" Yoon Jaehyuk nghe xong thì ngay lập tức ném tôi sang một bên rồi cúi đầu kiểm tra quần áo. "Em nghe ai nói vậy?"

"Anh trai em nuôi mèo." Park Jeongwoo nói xong còn đặc biệt nhắc nhở: "Mai anh đưa nó tới bệnh viện kiểm tra chút đi." 

Tôi nhìn Yoon Jaehyuk, hắn cũng nhìn tôi như thể thấy có lỗi vì hành động vừa rồi của mình. Một lúc sau hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu tôi, động tác vô cùng nhẹ nhàng: "Xin lỗi em nhé."

Vốn dĩ mèo nghe không hiểu người nói gì, nhưng tôi thì có thể hiểu được. Tôi cũng không biết vì sao hắn lại nói xin lỗi với một con mèo như thế nữa.

Đêm muộn rồi, Jaehyuk không có thời gian chuẩn bị ổ mèo cho tôi, nhưng tôi có thể ngủ ở tấm đệm trên ghế của hắn. Hắn đặt tôi lên đệm, Park Jeongwoo vừa tắm xong liền chạy ra cảnh cáo tôi không được tè lung tung trong phòng, sau đó liền bị Yoon Jaehyuk đá ra bên ngoài mà sấy tóc, hắn sợ tôi lại bị dọa tiếp. Mà Park Jeongwoo cũng không thèm so đo chuyện này, nó cũng không muốn làm tôi sợ, tự giác cầm máy sấy đi ra phòng khách.

-----

Ngày hôm sau Yoon Jaehyuk đưa tôi đến bệnh viện thú y, vết thương ở chân tôi có chút nghiêm trọng, chữa trị không hề rẻ, vậy mà Jaehyuk thanh toán hóa đơn thuốc men còn không thèm chớp mắt lấy một cái. Việc điều trị cũng mất một khoảng thời gian, bác sĩ bảo hắn buổi chiều mới có thể đưa tôi về, hắn liền đồng ý, đầu không ngoảnh lại mà đi mất. Tôi bị nhốt trong lồng sắt, nghĩ thầm có khi nào hắn sẽ không quay lại hay không. Không quay lại thì cũng dễ hiểu thôi, hôm qua tôi mơ hồ nghe thấy Park Jeongwoo bảo rằng chủ nhà không cho bọn họ nuôi thú cưng. 

Chữa trị xong tôi cuộn tròn nằm trong lồng, thuốc mê vẫn còn, lưỡi tôi vắt vẻo bên ngoài, thầm mong bệnh viện sẽ không ném tôi ra ngoài đường. Nhưng tôi thực sự sợ bị bỏ bên ngoài kia rồi gặp mưa lắm, tôi ngủ trong cơn lo sợ, mơ thấy mình đánh nhau với con mèo màu cam nọ, tôi kêu la liên tục, cả người run lên bần bật. Sau đó có một đôi tay ôm tôi lên, vuốt ve lông tôi, bác sĩ nói rằng có lẽ con mèo này trước kia đã chịu không ít tổn thương, vừa rồi là gặp ác mộng.... Thật ra cũng không thảm tới mức ấy, bác sĩ nghĩ hơi quá rồi. Lúc tôi tỉnh lại quả nhiên bắt gặp ánh mắt của Yoon Jaehyuk, biểu cảm của hắn trông đáng thương vô cùng, như thể là đau lòng cho tôi nhiều lắm. Tôi cũng không cần hắn thương xót gì nhiều, vì vậy đưa chân tát hắn một cái. 

"Hung dữ quá đi." Yoon Jaehyuk vừa cười ha hả vừa nói: "Nhưng mà cũng không đau, vì em không có duỗi móng vuốt." 

Yoon Jaehyuk ôm tôi mang về nhà, trên đường về còn tiện thể mua luôn thức ăn, cát vệ sinh cùng với cần câu mèo.

"Anh điên rồi!" Park Jeongwoo hét lên. "Không phải anh nói là sẽ không tới bệnh viện đón nó sao? Bệnh viện chắc chắn không đối xử tệ với nó."

Yoon Jaehyuk nhanh chóng giải thích: "Nó bị nhốt trong lồng sắt rồi còn gặp ác mộng nữa, đáng thương lắm, trước kia hẳn là đã sống rất khổ sở. Nó hiện tại chỉ là một con mèo què chân thôi mà."

"Nếu chủ nhà biết chuyện thì con mèo chỉ có nước bị ném ra ngoài đường thôi đó. Bà ấy sẽ không cho anh thời gian để mà tìm người nhận nuôi nó đâu."

Yoon Jaehyuk trầm mặc một hồi, sau đó trả lời: "Không đâu, anh sẽ không vứt bỏ nó."

Rồi hắn lại quay đầu nhìn tôi mà cười: "Anh sẽ không bỏ rơi em đâu."

Ai có thể nói trước được chuyện gì chứ, lỡ như hắn thực sự ném tôi đi thì sao? Nghĩ tới đây, tôi liền nhổm người dậy, vì chân bị thương nên bộ dạng nhìn cũng không dũng mãnh lắm, tôi nhảy bổ lên cho hắn một chưởng, lần này còn duỗi thêm cả móng vuốt.

"Ah!" Yoon Jaehyuk kêu lên vì móng của tôi làm xước cổ tay hắn. Park Jeongwoo liền dạy bảo tôi một trận, nói tôi không được tấn công mọi người, nếu không sẽ thực sự đá tôi ra ngoài đường. Tôi không muốn phải ra đường ở lúc này nên cũng không di chuyển nữa, Park Jeongwoo thấy vậy liền xoa đầu tôi mấy cái rồi quay đi xem vết thương của Yoon Jaehyuk.

Tôi đã được tiêm vắc xin phòng bệnh rồi, hắn chắc là cũng không sao đâu, tôi nghiêng đầu nhìn Yoon Jaehyuk một cái.

Yoon Jaehyuk đặt tên cho tôi là "Bé Ngốc" (*), là cái tên vô cùng phổ biến cho thú cưng. Tôi ít nhiều có chút ghét bỏ, lúc hắn kêu cái tên này còn cố tình bơ đi. Hắn không tức giận, ôm tôi vào ngực xoa xoa cưng nựng một trận. Tính tình của Yoon Jaehyuk có vẻ rất tốt, ở nhà hắn một thời gian chưa bao giờ tôi thấy hắn nổi nóng cả. Park Jeongwoo coi như là cũng có tính tình như hắn, nhưng sẽ vì tôi lỡ làm vỡ cốc uống nước của nó mà mắng tôi một trận, còn Yoon Jaehyuk ngay cả khi tôi cào hỏng bộ quần áo hắn yêu thích cũng không tức giận một chút nào. Bộ đồ đó tôi chưa thấy hắn mặc bao giờ, chỉ biết là hắn rất thích mà thôi, hắn cầm bộ đồ bị tôi cào hỏng nhìn một lát, cuối cùng ném vào thùng rác.

(*) Từ gốc: "阿呆" là "A Ngai", "ngai" ở đây có nghĩa là "ngốc", mình để là "Bé Ngốc" cho đáng yêu =))

Thẳng tay ném đi luôn? Theo tôi thì chỉ cần sửa lại một chút là có thể tiếp tục mặc mà, vết cào cũng đâu có rõ ràng. 

----

Tôi đã sớm phát hiện ra rằng thời gian mà tôi đang trải qua là trước cả khi tôi ngã xuống hồ, tôi không biết tại sao bản thân không những biến thành mèo mà còn xuyên không về quá khứ như thế, bây giờ hẳn là thời điểm tôi vẫn chưa chết nhỉ? Tôi vì có kế hoạch tự tử nên nghỉ hè cũng không về nhà, lúc này nếu tôi không ngủ trương thây ở ký túc xá của du học sinh thì cũng là đang làm thêm ở quán cà phê đi... Đúng rồi, tôi còn phải tới trung tâm ngoại ngữ nữa. Trước khi chết tôi vẫn phải đi học ngoại ngữ, vì khi đi làm thêm có mấy lúc tôi không thể hiểu nổi khách hàng muốn gì, nếu vì việc này mà bị sa thải thì tôi không biết lấy tiền đâu ra mà sống nữa. Vậy nên tiếng Hàn của tôi nhanh chóng tiến bộ chỉ trong một mùa hè, bây giờ bất luận là Yoon Jaehyuk nói gì tôi cũng có thể hiểu được. 

Không phải phim ảnh vẫn thường nói thế này sao: Hai linh hồn không cùng ở trong một chiều không gian và thời gian, nếu gặp nhau sẽ làm nên đại sự. Tôi muốn biết "đại sự" của bọn tôi sẽ là loại gì, cho nên bản thân muốn tìm cơ hội đi xem xem rốt cuộc "tôi" đang ngủ, đang đi làm hay đang đi học. Nhưng tôi đến cơ hội bước tới cửa nhà cũng không có, Yoon Jaehyuk và Park Jeongwoo chỉ cần ra khỏi nhà đi làm thêm liền khóa chặt cửa, tôi ngó ra cửa sổ xem thử, tận tầng 12, nếu tôi nhảy xuống trăm phần trăm sẽ là thịt nát xương tan, vẫn cứ là bỏ đi thì tốt hơn.

Lúc này Yoon Jaehyuk mua thức ăn đóng hộp cho mèo về. Từ sau khi nuôi tôi, Jaehyuk phải chi nhiều tiền hơn hẳn, bởi vì tôi không thích ăn thức ăn mèo cho lắm nên hắn rất chăm chỉ thay đổi thực đơn, hắn cũng ít ra ngoài chơi hơn, quần áo cũng mua rất ít. Tôi cúi đầu ngấu nghiến hộp thức ăn mèo, hắn ngồi bên cạnh xoa đầu tôi: "Ngày mai anh tới viện phúc lợi làm tình nguyện viên." 

Ah, quả nhiên là chàng trai tốt bụng Yoon Jaehyuk. Tôi cũng không có ý kiến gì về quyết định của hắn, vậy nên cũng tự nhiên mà ngó lơ hắn. Ai ngờ hắn bỗng nhiên quay qua thương lượng với tôi: "Hay là em đi cùng anh đi. Ở đó người lớn trẻ nhỏ chắc là đều thích động vật lắm."

Động tác ăn như hổ đói của tôi ngừng lại, sau đó giương mắt nhìn hắn. Yoon Jaehyuk tuy là đang tủm tỉm cười, nhưng biểu tình không giống như là đang nói đùa. Lông của tôi đã bị xù hết ra, mỗi ngày đều bị hắn đè ra xoa xoa dụi dụi cũng đủ hỏng rồi, bây giờ còn muốn đưa cái thân này cho một đám người xa lạ, hơn nữa chắc chắn còn có mấy đứa trẻ con không nghe lời xách tai kéo đuôi tôi! Tôi chạy đi trốn xuống gầm giường, Yoon Jaehyuk lại lôi tôi ra. Cậu ấy nói tôi không tình cũng phải nguyện, dứt lời liền đem ra loại đồ ăn tôi thích nhất, cái này đắt vô cùng, bình thường tôi không được ăn.

Thế là tôi bị hắn xách đi. Thật ra tôi không muốn đi, nhưng Yoon Jaehyuk đã nhét tôi vào balo cho mèo luôn rồi. Lúc tới nơi, Jaehyuk đặt tôi trên bàn, tôi ló cái đầu nhỏ ra, phát hiện xung quanh có rất nhiều trẻ con.

Tôi vội vàng rụt đầu về, sau đó liền nghe thấy tiếng bọn trẻ con la hét phấn khích. Yoon Jaehyuk hẳn là không phải lần đầu tiên tới đây, hắn là một người quen thuộc với bọn nhỏ, còn cảnh báo chúng lúc chơi với mèo không được làm mèo bị thương, đồng thời cũng phải chú ý không được làm bản thân bị thương, nếu không sẽ bị phạt. Tôi run rẩy trong vòng tay của một đứa trẻ, nhưng Yoon Jaehyuk không thấy được vì hắn đã đi làm việc mất rồi.

Tôi ở trong lòng tức giận vô cùng, âm thầm mắng Yoon Jaehyuk bằng trăm ngàn câu chửi thề dù bọn trẻ chẳng làm gì quá đáng với tôi. Mấy đứa nhỏ cẩn thận dùng bàn tay bé xinh đầy thịt sờ đầu và sống lưng tôi, còn nhỏ giọng nói mấy câu "Ngoan quá", "Đáng yêu ghê" khiến tôi có chút xấu hổ, chốc lát sau cơ thể cũng dần thả lỏng ra. Yoon Jaehyuk đưa cho bọn nhỏ hai cái cần câu mèo, tôi cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà giả vờ như vô cùng hưng phấn, vô cùng thích chơi với cần câu. Chứ thật ra ngày thường tôi ghét nhất là chơi với loại đồ chơi này, chỉ muốn nằm ngủ mà thôi.

Bọn nhóc đều thích mấy thứ mới lạ, vậy nên chúng nó đưa cần câu mèo lên khá cao, hại tôi nhảy lên nhảy xuống xong liền cảm thấy chân sắp đứt làm đôi. Trong lúc chơi tôi phát hiện ra một đứa trẻ đặc biệt không thích chơi cùng mọi người. Thằng nhóc cùng lắm tầm sáu, bảy tuổi gì đó, đứng ở một bên rầu rĩ không vui. Giữa trưa Yoon Jaehyuk tới liền gọi tôi một tiếng "Bé Ngốc", nhanh như chớp, tôi nhảy bổ vào lồng ngực hắn, lần đầu tiên hắn thấy được phản ứng vô cùng nhiệt tình này của tôi nên có chút bối rối, sau đó tâm trạng cũng tốt lên, một bên vuốt lông tôi, một bên khen tôi đáng yêu. Jaehyuk đem cơm cho bọn trẻ ăn, nhưng đứa nhỏ tên Đào Nhỏ kia không ăn lấy một miếng, chỉ ngồi đó thẫn thờ.

Yoon Jaehyuk ôm tôi đi tới bên cạnh rồi gọi tên thằng bé, Đào Nhỏ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Yoon Jaehyuk một cái rồi nói: "Anh Jaehyuk", sau đó làm bộ làm tịch cầm cái muỗng lên.

Đào Nhỏ mới tới cô nhi viện không lâu, là bị ba mẹ bỏ rơi nên mới phải tới nơi này. Nghe viện trưởng nói nó vốn là cùng ba mẹ đi công viên giải trí, vui vui vẻ vẻ đứng dưới một cái biển hình trái tim to đùng chờ ba mẹ đi mua hamburger và nước ngọt về, kết quả là chờ đến tối muộn cũng không thấy ai quay lại. Trước kia tôi luôn cảm thấy bản thân ít khi có thể đồng cảm với mọi người, nhưng khi nghe chuyện này vẫn không nhịn được mà có hơi buồn. Yoon Jaehyuk nói rằng thằng bé là đứa có số tuổi lớn nhất vào thời điểm được đưa vào đây, đã biết ghi nhớ rồi, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành bóng ma trong nó cả đời.

Thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy, tôi làm tổ bên cạnh Yoon Jaehyuk ngẫm nghĩ, hắn ôm tôi đặt lên đùi, nói: "Bé Ngốc khi nãy có phải bị dọa sợ rồi không?", sao mà hay nói linh tinh quá, vậy nên tôi không thèm để ý đến hắn. Thế nhưng hắn vẫn cứ liên tục nói đi nói lại: "Khi nãy em còn chủ động chạy tới luôn đó, lần đầu tiên luôn, ôi! Bé Ngốc à, thật ra em cũng thích anh lắm đúng không?" 

"...." Tôi từ trên đùi hắn nhảy xuống, dùng móng vuốt chộp lấy một miếng gà rán trong hộp cơm của hắn. Jaehyuk cũng không để ý, đưa cho tôi một miếng. 

Yoon Jaehyuk buổi chiều sẽ ghé qua bên nơi ở của những ông lão bà cụ, vậy nên tôi vẫn phải tiếp tục ở lại cùng lũ trẻ. Toàn bộ đều là những đứa bé bị bỏ rơi, còn có rất nhiều trong số đó bị tàn tật... Nhưng bọn trẻ xem ra không giống như là đã chịu rất nhiều tổn thương, ngược lại ở bên cạnh nhau chơi trò chơi rất vui, chỉ trừ mỗi Đào Nhỏ.

Tôi đi đến bên cạnh Đào Nhỏ rồi nằm sấp xuống. Đào Nhỏ không hề dao động, không có chút nào là muốn sờ sờ người tôi. Lòng tự trọng của tôi có chút tổn thương, tôi chưa từng chủ động nằm trước mắt bất kì ai để cầu xin người ta vuốt ve đâu nhé! Nhưng thằng bé vẫn chỉ là trẻ con, vậy nên tôi quyết định tha thứ cho nó một lần, chủ động dùng đầu cọ cọ ống quần nó.

Thằng nhóc hoảng sợ liếc nhìn tôi một cái sau đó liền xoay người bỏ chạy, tốc độ nhanh như cắt của nó chắc chỉ có Yoon Jaehyuk mới có thể túm lại được.

----

Park Jeongwoo về quê ở Iksan một tuần, trước khi đi còn cảnh cáo tôi không được bắt nạt anh Jaehyuk của nó. Nhóc con này mới lên năm nhất, tính ra còn ít hơn tôi vài tuổi, ở nhà cũng chỉ là một đứa nhóc thúi, suốt ngày giương nanh múa vuốt trước mặt tôi. Tôi nhảy lên cắn một nhát vào ngón tay nó, thằng nhóc tức gần chết, mắng tôi ra rả: "Trước khi đi ta sẽ ném mi ra khỏi nhà, quân tạo phản!!"

Thế là tôi liền chạy vào gầm giường trốn tiệt.

Mỗi tuần Jaehyuk sẽ tới viện phúc lợi vào thứ tư và thứ bảy, thời gian còn lại về cơ bản đều là đi làm thêm, về tới nhà là liền sà vào vuốt ve tôi, ôm ôm thơm thơm mấy cái, khiến cho tôi nhận ra làm một con mèo cũng thật chẳng dễ dàng. Nhưng hôm nay hắn vô cùng kì lạ, tôi nằm một góc nghe hắn nói chuyện điện thoại, cái gì mà "Đừng gọi tới nữa", "Tối nay tôi có việc, nói chuyện sau đi.",.... Tôi sực nhớ đến hôm tôi làm hỏng áo làm hắn phải vứt nó đi, đây là lần thứ hai tôi thấy Jaehyuk trông phiền não đến vậy. Hắn ngồi trên sô pha một hồi, một lúc sau vẫn là đứng dậy thay quần áo ra ngoài, tôi còn tưởng hắn có hẹn trước, rốt cuộc Yoon Jaehyuk thực sự không thể từ chối người khác được, cho dù bản thân cảm thấy vô cùng bất tiện.

Hôm nay hắn lại lừa mình dối người.... Tôi đi đến trước cửa nhà, ngước mắt nhìn lên tay nắm cửa, lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ muốn theo dõi hắn.

Ai ngờ năm phút sau cửa đã bị đẩy ra, tôi không kịp né nên ngay lập tức bị cửa kẹp vào đuôi. Tôi gào lên một tiếng rồi nhảy lên sô pha, Yoon Jaehyuk xách theo túi đồ vừa mua liền chạy tới xem tôi có sao không, tôi lại đưa chân đánh hắn một cái.

Yoon Jaehyuk đi mua bia, trong tủ lạnh nhà này không có một lon bia nào thật. Nhưng hắn không bỏ bia vào trong đó mà mở ra uống luôn. Tôi ngồi trên sô pha xem hắn uống, bản thân cũng có chút thèm, nhưng việc một con mèo không thể uống bia rượu làm tôi tức giận phải biết, vì vậy nên lại đánh hắn thêm một cái nữa.

Hắn quay đầu nhìn tôi cười cười, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, hình như có chút say rồi này. Hắn uống rất nhanh, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ ngợi nhận ra chính mình hơi quá đáng nên ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, Jaehyuk ôm lấy tôi, vùi mái đầu vào đám lông của tôi, mùi bia nồng nặc khiến tôi hơi sợ liền giãy giụa đẩy hắn ra. 

"Haizz." Hắn thở dài một hơi. "Tính cách của anh như vậy có phải là không thích hợp để yêu đương hay không? Cô ấy trước kia thường khen anh là cẩn thận, đối xử rất tốt với cô ấy, bây giờ lại mắng anh vì anh đối xử với ai cũng tốt như thế. Nhưng anh làm gì có lí do để mà đối xử tệ bạc với họ đâu, mọi người gần gũi và giúp đỡ lẫn nhau chẳng phải vẫn tốt hơn sao? Anh còn tưởng anh làm sai chuyện gì, rõ ràng cô ấy mới là người lừa dối anh trước."

Tôi ở trong lòng thầm nói chẳng qua là cô ta đang muốn tìm cớ để lấp liếm cho lỗi lầm của mình mà thôi, hóa ra cớ sự là tại người yêu cũ của hắn! Hắn dùng tay gãi gãi đỉnh đầu tôi, nhẹ hỏi: "Em nghe có hiểu không? Em nghe hiểu sao? Bé Ngốc, cô ấy sai hay anh sai, khi nãy nói chuyện điện thoại có phải ngữ khí của anh có chút nặng nề phải không?"

Tôi ấn cái "măng cụt" của mình lên mặt Jaehyuk hòng đánh hắn ngất luôn, nhưng hắn thực ra cũng buồn ngủ lắm rồi, không qua bao lâu liền nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.

Tâm trạng tôi bỗng trở nên vô cùng phức tạp, trong đầu còn sinh ra ý nghĩ "Hay là an ủi hắn một chút". Nhưng an ủi thì có ích gì đâu, đây là chuyện của hắn không phải chuyện của tôi, chỉ cần hắn nghĩ thông suốt rồi thì tự nhiên sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa. Nhưng Park Jeongwoo không ở đây, cả căn nhà chỉ có một mình hắn, chỉ có thể cùng tôi nói vài câu, nhìn qua cũng thấy rất cô đơn.

Tôi thở dài dựa vào hắn, cuối cùng cũng nằm sấp xuống mà ngủ. Lần đầu tiên tôi dựa vào hắn mà ngủ, hình như chưa ngủ được bao lâu tôi liền cảm giác được thân thể mình nhẹ bẫng đi giống như đang lơ lửng giữa không trung. Tôi mở mắt ra, nhìn thấy mèo nhỏ vẫn đang ngủ bên cạnh Yoon Jaehyuk, mà góc nhìn của tôi không còn là góc nhìn của nó nữa. Tôi gãi gãi tay mình, lành lạnh, có lẽ tôi đã biến thành một con ma nhỏ rồi, một linh hồn lang thang đã tách ra khỏi thân xác của mèo.

Kì lạ thật đấy, có phải tôi không thể trở về nữa hay không? Tôi học theo trên TV, hướng vào cơ thể của mèo nhỏ mà phi tới nhưng chẳng có gì xảy ra cả, tôi thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần. Lúc này Yoon Jaehyuk lại giật mình tỉnh dậy, có lẽ tư thế ngủ khiến hắn khó chịu mà tỉnh giấc, thế mà hắn lại nhìn thấy tôi, hai mắt trợn tròn, cơ thể bất động.

Tôi "A" lên một tiếng thử hù dọa hắn. 

Hắn cũng "A" một phát biểu thị bản thân đã bị dọa sợ. Thế nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh mà hỏi tôi: "Cậu là ai?"

Tôi dùng tiếng Hàn trả lời hắn: "Không nhìn thấy sao? Tôi chính là một con ma."

Hắn liền hỏi tiếp: "Tôi chết rồi à? Làm sao mà chết vậy? Tôi mới uống có hai lon bia mà đã chết sao?"

Tôi còn chưa kịp nói gì hắn đã đứng lên toan nắm lấy bả vai tôi, tôi theo quán tính lùi ra sau một bước, thế nhưng mà hai tay hắn lại nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể tôi.

Thời khắc này tôi có thể cảm nhận rõ ràng máu trong cơ thể hắn đều đang đông cứng lại, phòng trường hợp hắn lại bị dọa đến mức sinh ra vấn đề thần kinh, tôi vội vàng bịa ra một câu chuyện: "Thật ra cậu đang nằm mơ, tôi chính là em trai của cháu trai của con trai của con trai của anh họ của người mẹ đã khuất của bà của cậu đấy (*). Tôi tới đây để báo mộng, cậu có nguyện vọng gì không?"

(*) Khúc này edit rất mệt, mình không chắc chắn đúng 100% nhưng khúc này mọi người đọc cho vui thôi =))))

Hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc: "Không phải cậu mới nên là người có nguyện vọng sao? Hơn nữa nghe khẩu âm của cậu không giống người ở quê tôi cho lắm..."

Họ hàng xa đương nhiên sẽ không cùng quê với cậu rồi. Tôi nói: "Cậu không tin thì thử gọi con mèo dậy đi, căn bản sẽ không đánh thức được nó đâu, bởi vì cậu đang nằm mơ đó, không gian cậu đang ở là không gian ảo, giống như "Inception" ấy, cậu đã xem qua chưa?"

Thế là hắn liền trả lời: "Cậu còn xem cả phim điện ảnh cơ à."

Tôi cũng không muốn cùng hắn giải thích loại chuyện kì quái này, vì cơ bản chính tôi còn chẳng hiểu nổi cơ mà. Tôi ngồi vào một bên tính đi ngủ tiếp, còn bảo hắn cũng có thể tiếp tục ngủ, hắn lại hỏi: "Không phải hiện tại tôi đang ngủ sao, còn cậu thì chết rồi hả?"

Ừm.

Dù sao tôi cũng vẫn là một con ma!

"Đã nói là cậu đang nằm mơ rồi mà, cậu phải tin tưởng vào khoa học chứ."

Hắn chế nhạo: "Tin tưởng vào khoa học mà còn nói đến chuyện báo mộng. Vậy nói tôi nghe xem cậu chết như thế nào?"

Tôi nghĩ về cái chết lí tưởng của mình, mở miệng đáp lại: "Tự tử."

"Tự tử, tự tử, sao cậu lại tự tử!" Hắn quay sang giáo dục tôi: "Là vì ba mẹ đối xử với cậu không tốt sao? Hay là bạn bè bắt nạt cậu? Hoặc là do cuộc đời này đối xử tệ bạc với cậu? Người trẻ bây giờ động một chút là đòi tự tử. Trong cô nhi viện của bọn tôi cũng có một ông lão có con trai tự tử, khiến cho người thân của anh ta đau buồn vô cùng, thật là...."

Tôi có chút trầm mặc, hắn thấy tôi không nói một lời nào, lại nói tiếp: "Hơn nữa người đẹp như cậu mà cũng có chuyện phiền não sao?"

Đẹp? Máu tươi trong cơ thể tôi như thể đã đông hết lại cho dù lúc này nói thật ra thì không có miếng mạch máu nào.

"Không phải tôi trong mắt cậu chỉ là một mảng sương trắng thôi sao?"

"Không phải, cậu nghĩ bản thân mình là một khối trắng xóa à, hay là cậu quên biến hình rồi?"

Tôi không thể nhìn thấy mình trong gương, vậy nên tôi cũng không biết rốt cuộc bộ dạng hiện tại của bản thân là như thế nào. Vậy nên tôi nhờ Jaehyuk tả qua một chút.

"À, tóc cậu như thế này này." Hắn nghe lời, đưa tay lên chỉnh lại phần tóc mái của chính mình. "Cơ mà hơi tối, tôi nhìn không rõ lắm.... Mắt cậu to, mũi cao, môi thì... rất mỏng...."

"Có mặc quần áo không?"

"Có."

Tôi tạm thời có thể yên tâm.

Nghe mô tả của cậu ấy thì chính là Hamada Asahi tôi đây, không sai một tí nào. Thế nhưng mà tôi có chút ngại ngùng khi nghe người ta nói về diện mạo của mình như thế, cảm thấy hình như bản thân nói mấy điều vô nghĩa nhiều quá, giọng điệu của tôi tự nhiên cũng trở nên khách khí: "Vậy ngài không định đi ngủ tiếp sao?"

Yoon Jaehyuk nghe thấy tôi gọi hắn bằng kính ngữ liền cười cười: "Không phải cậu hỏi tôi có nguyện vọng gì không à?"

"Vậy cậu có nguyện vọng gì?"

"Giờ chưa nghĩ ra, lần sau nói cho cậu nghe nhé. Giấc mơ hôm nay ngắn quá, chắc là sau này sẽ có thể gặp lại cậu nhỉ?"

Hắn hỏi thẳng khiến tôi thực sự không biết nên trả lời như thế nào. "Chắc là.... có thể...."

"Nhưng sao cậu lại uống nhiều bia thế?" Rốt cuộc tôi cũng đã có thể hỏi hắn những nghi ngờ của mình.

"À, tâm trạng không tốt thôi." Hắn nhìn mấy lon bia trên bàn. "Bạn gái cũ muốn tôi ra ngoài ăn cùng cô ấy, tôi từ chối rồi."

"Từ chối xong còn về uống bia giải sầu sao. Cậu còn thích cô ấy à."

"Đương nhiên là không." Hắn sửng sốt trả lời, sau đó lại nhìn mèo nhỏ bên cạnh. "Tôi thà đi thích con mèo nhà tôi còn hơn."

".... Lại là con mèo." Tôi nói thầm trong lòng.

"Tôi có thể biết tên cậu không?" Hắn hỏi.

"A...A...Asahi." 

"Asahi? Là 'mặt trời buổi sớm' nhỉ, là tên Nhật Bản sao? Đây là biệt danh của cậu à?"

Tôi liền nói tôi thích uống nhãn hiệu bia này, hắn nói hắn cũng thích.

"Nhưng mà tên cậu nghe buồn cười ghê, hay là tôi gọi cậu là 'Bia' có được không?"

"Tùy cậu." Tôi xoay đầu đi chỗ khác.

"Cậu có thể đi vào giấc mơ của tôi thì hẳn là biết tên tôi rồi nhỉ? Tôi là Yoon Jaehyuk, tôi ở cùng một đứa em và một con mèo, cơ mà thằng nhóc kia về quê mất rồi. Cậu có thể thường xuyên đi vào giấc mơ của tôi không? Tôi mà có nguyện vọng gì sẽ ngay lập tức nói với cậu, hoặc cậu còn tâm nguyện nào chưa kịp làm cũng hãy nói cho tôi, nếu không cậu cũng không thể đầu thai được đâu?"

Càng nói câu chuyện càng đi xa. Tôi nhìn chằm chằm mèo nhỏ, không biết liệu chuyện này có nằm trong tầm kiểm soát của tôi hay không. Vậy nên tôi không trả lời chính xác cho hắn nghe, chỉ bảo hắn rằng đối xử với Bé Ngốc tốt một chút thì có thể thường xuyên mơ thấy tôi.

Yoon Jaehyuk nghe xong lại ấm ức nói: "Tôi đối xử với nó tốt lắm mà, thậm chí còn gấp đôi của tốt luôn đó."

......Ồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top