Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có một người,

Vẫn yêu một người,

Vẫn đợi chờ,

Dẫu cho người ấy không về...

Người Ta Nói


Lý Thái Dung tuy không phải con nhà thế phiệt nhưng được ba mẹ và chị cả nuông chiều đến sinh hư, quen thói hống hách. Lớp mười hai, hắn thích một em gái lớp dưới, ba lần bốn lượt chặn đường trêu ghẹo. Hôm đó, hắn có hơi quá quắt, chặn đường con gái nhà người ta níu tay làm càn. Vừa hay Trịnh Nhuận Ngũ lớp mười đi ngang qua giải vây cho người đẹp, nói vài câu phải trái thiệt hơn. Lý Thái Dung miệng mồm không lanh lợi bằng người ta, giận đến đỏ mặt liền ỷ mình cao lớn hơn dùng nắm đấm nói chuyện. Trịnh Nhuận Ngũ là đội phó vừa nhậm chức của đội Taekwondo hiển nhiên một quyền, ba cước là đá được Lý Thái Dung bò lăn bò càng. Từ bé đến lớn còn chưa có ai dám tát vào mặt mình, đừng nói là nặng tay đấm đá, Thái Dung tất nhiên không nhịn được, thừa cơ thằng nhãi kia đang làm anh hùng hỏi han người đẹp xông đến dùng hết sức bình sinh đấm vào mặt nó một phát tóe lửa.

Trịnh Nhuận Ngũ từ nhỏ đã thô bạo, hiếu động cho nên ba Trịnh dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc. Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín không món nào không khắc sâu vào tim phổi, còn ép cậu học võ để rèn luyện tâm tính. Chỉ là một cú trời giáng của Lý Thái Dung đã đẩy cậu ra khỏi giới hạn chịu đựng, bản tính hung hăng mãnh liệt trỗi dậy.

Lần đó, Lý Thái Dung bị dần cho một trận mềm xương vẫn lì lợm đấm đấm đá đá, chọc cho Trịnh Nhuận Ngũ phát điên lên. Kết quả, Lý Thái Dung bị đánh gãy một tay, nghiến răng nghiến lợi ngồi trên yên sau xe đạp không lót đệm để Trịnh Nhuận Ngũ hớt ha hớt hãi chở vào bệnh viện.

Trịnh Nhuận Ngũ nhất thời nóng giận làm ra chuyện tày trời, cúi mặt cụp tai ăn năn nghe ba Lý dạy dỗ. Lý Thái Dung bị nắn xương đau đến chết đi sống lại, đem dáng vẻ hối hận của Trịnh Nhuận Ngũ đem so với thanh niên dữ tợn, ánh mắt như muốn nuốt sống người ta trong trí nhớ, thật tình không dám nghĩ là cùng một người.

Trịnh Nhuận Ngũ từ hôm đó, mỗi ngày đều đến tận nhà đưa rước Lý Thái Dung đến trường bằng xe đạp đã-lót-đệm-yên-sau. Giờ ra chơi giúp Lý Thái Dung chép bài, mua thức ăn vặt, việc gì tay phải của Lý Thái Dung không làm được, hai tay của Trịnh Nhuận Ngũ đều làm giúp hắn.

Lý Thái Dung còn trẻ, xương lành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tháo bột, chớp mắt đã đến ngày tốt nghiệp cấp ba, sau đó vào đại học. Hắn không còn ghét bỏ Trịnh Nhuận Ngũ, nhưng cũng không còn cơ hội gặp lại cậu ta nữa. Hai năm đầu đại học là quãng thời gian đám thanh niên tận hưởng cuộc sống tự do của người lớn, bắt đầu tiếp xúc với xã hội. Lý Thái Dung không hiểu vì sao, không háo hức gì lắm. Bạn cùng phòng ký túc là Từ Anh Hạo nhìn người anh em vừa quen như trâu chết sình, đoán mò là nó ra trường phải chia tay với người yêu nên đau khổ liền hào phóng dẫn đi hộp đêm thác loạn.

Hai giờ sáng, Từ Anh Hạo trái ôm một cô váy dài hai tấc, Lý Thái Dung phải đỡ một nàng sơ mi bung bốn cúc lộ ra áo ngực ren màu đen. Nam thanh nữ tú đến quán ăn nhanh mở cửa hai mươi bốn giờ ăn khuya giải rượu, cười đến là vui vẻ.

"Chào anh chị."

Giọng nói trầm ấm dễ nghe từ phía trên phủ xuống, bình thản, lạnh nhạt.

Lý Thái Dung ngước mặt, đập vào mắt mà Trịnh Nhuận Ngũ nửa trên vận sơ mi trắng tinh tươm nửa dưới quấn tạp dề xám, tóc vuốt keo gọn gàng, trên tay là bút, sổ. Cô gái ngồi bên cạnh rất không hợp tác, dựa vào lòng Thái Dung cọ cọ, giọng nũng nịu.

"Anh, anh chọn món cho em đi!"

Lý Thái Dung mồ hôi vã đầy trán, vô cớ chột dạ như đang làm chuyện xấu. Trịnh Nhuận Ngũ vô cùng chuyên nghiệp nói.

"Anh chị uống gì? Em lấy nước cho anh chị trước nhé."

Ánh mắt nhìn lướt qua Thái Dung khi hắn lắp bắp nói hai chữ "coca" xa lạ như chưa hề quen biết. Lý Thái Dung chỉ thấy ngực đau muốn chết. May mà, nhân viên phục vụ quay lại không phải là Trịnh Nhuận Ngũ, mà là một cậu mũi cao mắt sáng, vô cùng đẹp trai. Người này cười hỏi.

"Anh chị đã chọn món xong chưa?"

Từ Anh Hạo sắc mặt hơi tệ, nói bừa một cái tên. Bữa ăn đêm hôm đó không khác gì tra tấn, không khí nặng nề, lòng người ủ ê. Hai cô gái kia hoàn toàn không nhận ra, vẫn cười nói rất vui vẻ. Khi thanh toán, Từ Anh Hạo đưa thẻ tín dụng ra, dáng vẻ đường hoàng, cả người như tỏa ra hào quang.

Đi chơi giải sầu về, Lý Thái Dung càng sầu thêm, Từ Anh Hạo ngồi bên cửa sổ nhìn sao trời dần nhạt trong nắng sớm, thỉnh thoảng lại thở dài vô cớ.

Một ngày mưa nọ, Lý Thái Dung không biết đi đâu, loanh quanh giữa phố phường ướt đẫm, bàn chân bước đến quán ăn đó. Tiếng mưa gõ lên cửa sổ hòa lẫn giai điệu nhẹ nhàng, quán vắng, Trịnh Nhuận Ngũ và cậu đẹp trai đang ngồi cùng bàn xếp khăn ăn, cười đùa vui vẻ. Lý Thái Dung xô cửa bước vào, rồi lại muốn bước ra, nhưng màn mưa dày lạnh quá, hắn đành ngồi lại, ăn chút gì cho ấm bụng.

Thái Dung nhìn thực đơn nhạt nhòa khung chữ, bỗng thẩn thờ buộc miệng hỏi.

"Quan hệ của hai người thật tốt."

Quan hệ của chúng ta năm xưa còn chẳng tốt như thế!

Trịnh Nhuận Ngũ ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Lý Thái Dung, rất nhanh đã gật đầu chẳng do dự.

Cậu ấy không phủ nhận.

Lý Thái Dung ngoài cười ra, chẳng biết phải làm gì. Có đôi khi, tim đau mà cũng đành thôi, có thể làm gì hơn? Cơn đau nào rồi cũng qua thôi.

Hai lần đến một quán ăn, trên đầu lưỡi chỉ toàn mặn đắng với nồng cay. Có lẽ không nên quay lại nữa.

Năm thứ hai đại học, cậu đẹp trai vào khoa kiến trúc, chung trường với Thái Dung. Bệnh buồn rầu của Từ Anh Hạo theo đó mà trở nặng.

Năm thứ ba đại học, Trịnh Nhuận Ngũ vào khoa quản trị. Bệnh buồn rầu của Từ Anh Hạo theo đường không khí lây sang cho Thái Dung. Để chứng minh trên đời này không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn, phòng ký túc bọn họ đón thêm một thành viên tên là Kim Đông Vĩnh. Mà Kim Đông Vĩnh này chính là bạn thân của Trịnh Nhuận Ngũ và cậu đẹp trai kia.

Kim Đông Vĩnh đăng ký thi hát, bốn người bọn họ tránh trời không khỏi nắng, đi cổ vũ buộc phải ngồi cùng nhau. Không khí bao phủ bọn họ đặc quánh như bùn, hít thở khó khăn, mà ai nấy đều ngại ngùng không dám lên tiếng. Từ Anh Hạo vốn thích cười đùa không chịu được lâu, chủ động phá vỡ sự im lặng.

"Ten... Em khỏe không?"

Cậu đẹp trai hóa ra tên Ten, mắt không rời sân khấu, lạnh nhạt đáp.

"Quan hệ của chúng ta vốn không cần phải hỏi những vấn đề xã giao thừa thãi. Nếu đã không có gì để nói, thì cứ im lặng đi."

Sau đó không có ai nói thêm gì nữa.

Kim Đông Vĩnh là người ở giữa, áp lực rất lớn, sau khi biết chuyện chịu không được gặng hỏi.

"Cậu với Ten cuối cùng là sao?"

Từ Anh Hạo cười khổ.

"Chúng tôi là người yêu cũ."

Kim Đông Vĩnh trợn mắt thỏ, ngạc nhiên thốt lên.

"Cậu đừng có đùa nhây nữa, cậu có biết người theo đuổi Ten đủ để ngồi kín cả khán phòng lớn của trường không hả?"

Lý Thái Dung nằm giường tầng hai, tay duỗi chân dang, nhìn trần nhà màu kem tróc sơn lốm đốm, tự lẩm bẩm.

"Người theo đuổi Nhuận Ngũ cũng đông như thế đấy."

Nói rồi chán chường cuộn mình, nhìn xuống xem hai đứa bạn cãi nhau.

Từ Anh Hạo bị nghi ngờ, giận lẫy.

"Cậu không tin thì thôi. Đi mà hỏi cậu ấy."

Kim Đông Vĩnh biết mình lỡ lời đành nhượng bộ.

"Không phải tôi không tin cậu. Ten chưa bao giờ đề cập đến chuyện cậu ta từng có người yêu cả."

Từ Anh Hạo không phải kiểu người giận dai, Kim Đông Vĩnh bình thường lại vô cùng tử tế, nói thêm vài câu thì đã không còn giận dỗi gì nữa. Kim Đông Vĩnh chờ cho trời yên bể lặng rồi mới thả bom nguyên tử.

"Không ngờ Ten là gay, Nhuận Ngũ cũng thích đàn ông đấy. Hai đứa nó ở chung nhà như vậy có ổn không?"

Lời này vừa dứt, đồng tử của Từ Anh Hạo lập tức co lại, mỏng như dao. Lý Thái Dung ở trên giường tầng ngồi bật dậy, đầu nện lên trần ầm một tiếng lớn, đau tới muốn xỉu luôn, nhưng vẫn cố chịu đựng, hỏi vọng xuống.

"Sao cậu biết Nhuận Ngũ thích đàn ông?"

Kim Đông Vĩnh chần chừ một chút mới đáp.

"Nó từng kể với tớ hồi cấp ba nó thích một đàn anh lớp trên nhưng bị người ta từ chối rồi. Đến tận bây giờ vẫn chưa quên được. Thằng nhóc đó coi vậy mà si tình ghê."

Lý Thái Dung nghe đến đây, an tâm "xỉu" rồi, vừa nằm vật ra vừa thò tay tìm dầu nóng xoa máu bầm.

Đôi mắt nhắm lại, đầu ngón tay chạm lên da, dầu xoa ấm nóng, cơn đau dần dịu đi. Trong tâm trí trống trải hồi ức chậm rãi kéo về tựa một giấc mơ.

Ngày Thái Dung tháo bột, Trịnh Nhuận Ngũ bảo để cậu ta đưa anh về nhà, sau này không có dịp nữa.

Dưới dốc cầu, Thái Dung xoa xoa cánh tay đã có thể thoải mái cử động, không còn bột, anh có cảm giác như bản thân nhẹ đến mức có thể bay lên. Mặt trời sắp lặn, nắng dịu trải xuống mặt nước nhấp nhô sóng gợn nơi kênh nhỏ dưới cầu, lấp lánh tựa ánh sao. Thái Dung hiếu động một lúc thì mệt, lại leo lên yên sau ngồi cho Nhuận Ngũ dắt đi. Không gian thoáng đãng, gió lộng mang theo hơi nước mát rười rượi, Thái Dung nhắm mắt hưởng thụ, còn cười ngớ ngẩn. Nhuận Ngũ bỗng nhiên cúi xuống, một nụ hôn khẽ, nhịp tim loạn, hơi thở đánh rơi. Bị cảm giác nóng ấm trên môi dọa cho giật mình, Thái Dung theo phản xạ nhảy bật dậy, khi mở mắt ra, đã thấy Nhuận Ngũ bị mình đẩy ngã sóng soài trên mặt đất. Xe đạp nằm dài bên vỉa hè, bánh xe vẫn còn đà, chậm rãi quay tròn, tựa một guồng xoay ngông cuồng cố se nắng chiều nhòa nhạt nên vạn mối tơ vương.

Trịnh Nhuận Ngũ bình thản đứng dậy, phủi sạch đồng phục, cười nói.

Xin lỗi anh. Em cũng không biết mình bị sao nữa.

Đôi mắt xênh xếch chẳng buồn cong lại theo nụ cười gượng gạo, khóe mi có thứ gì như vừa tan vỡ. Thái Dung không ngờ đó là lần cuối cùng anh gặp cậu ta.

Trịnh Nhuận Ngũ...

Là ánh sao băng, thô bạo vụt qua thanh xuân của Thái Dung, xé rách bầu trời rồi biến mất.

Nét chữ nắn nót,

Bờ vai đẫm mồ hôi đưa đón sớm chiều,

Từng gần gũi như hình với bóng, dấu vết để lại, chính là bụi sao không cách gì phủi sạch,

Còn có,

Nhiệt độ đôi môi in sâu vào ký ức,

Nụ hôn vụng dại đầu tiên, hẳn sẽ mang theo cả một đời...

Nhiều như thế, bảo anh làm sao quên?

Trịnh Nhuận Ngũ và Ten cùng tan ca tối trở về, bắt gặp Lý Thái Dung ngồi hút thuốc ở trước cửa nhà trọ, áo thun đen, quần bò phết bạc, bộ dạng không khác gì lưu manh. Lý Thái Dung trông thấy bọn họ, ném bừa mồi thuốc xuống thềm nhà, dùng chân dẫm lên dập lửa, giọng lơ đãng nói.

"Tôi muốn nói chuyện với Nhuận Ngũ."

Ten không an tâm lắm, không ngờ Trịnh Nhuận Ngũ đã đẩy người vào nhà, gật đầu ra hiệu mình giải quyết được. Lý Thái Dung chờ cửa khép lại, mới bước lên vài bước, cười nhạt

"Chúng ta dù sao cũng từng là bạn, có cần xa lạ như thế không?"

Nhuận Ngũ không cho là đúng, nhàn nhạt đáp.

"Chúng ta chưa từng là bạn."

"Vậy thì là gì?"

Nhuận Ngũ cúi đầu, dường như suy nghĩ rất kỹ, một lúc sau mới đáp.

"Là gì cũng được, đều đã là quá khứ. Anh về đi, muộn rồi."

Nhuận Ngũ không muốn dây dưa với Thái Dung, bước chân vào nhà nhanh thêm mấy phần. Bàn tay gân guốc của Thái Dung nhanh hơn một bước, nắm được cổ tay cậu ta lại.

"Tôi không hiểu."

Thái Dung nói.

"Cậu vì bảo vệ bạn học đánh gãy tay tôi, vì hối hận nên mới ở bên cạnh chăm sóc tôi, cậu nói chúng ta chưa từng là bạn, tôi có thể hiểu được. Nhưng vì sao cậu hôn tôi? Vì sao bỗng nhiên lại tránh né tôi? Vì sao làm như chúng ta chưa từng quen biết?"

Ánh mắt của Thái Dung chưa từng rời khỏi gương mặt Nhuận Ngũ khi anh nói ra những lời này. Đã đến lúc phải xác định quan hệ của bọn họ cuối cùng là nên để lại trong hồi ức, hay là vẫn còn có thể tiếp tục. Trước kia đôi bên đều khờ khạo giấu kín cảm xúc của bản thân, bỏ qua suy nghĩ của đối phương, tự tung tự tác.

Thời gian hai năm, không quá ngắn, chẳng quá dài, đủ cho nhớ nhung dần hóa tiếc nuối, đủ cho mầm si đã chớm đâm chồi lặng lẽ héo úa.

Nếu còn xa nhau lâu hơn nữa, chỉ e bọn họ cứ thế lỡ mất nhau.

Đã có cơ hội gặp lại, sao còn khờ dại thờ ơ thêm lần nữa?

"Lần đầu bị hôn môi, phản ứng thái quá thì có gì lạ?"

Thái Dung lấy hết can đảm, nhắc đến chuyện năm xưa.

"Tôi hoảng hốt không phải vì bị cậu hôn mà là vì... không ngờ cậu cũng thích tôi."

Trịnh Nhuận Ngũ nghe một từ cũng đặt rất đúng chỗ kia, trong mắt lóe lên những tia sáng rạng ngời.

"Muộn rồi. Anh về đi!"

Cậu ta lặp lại một lần nữa. Thái Dung cố gắng lắm mới bày tỏ được tình cảm của mình, không ngờ đối phương lại một mực hờ hững, trực tiếp nổi đóa.

"Thích thì nói thích. Không thích thì nói không thích. Thái độ ỡm ờ của cậu lần trước hại chúng ta lãng phí hai năm thời gian. Bây giờ cậu lại như thế nữa?"

Lý Thái Dung không hề thay đổi, khi nổi giận ánh mắt sắc lẻm, miệng mồm liếng thoắng. Trịnh Nhuận Ngũ nhíu mày nhìn anh, tay phải đỡ lấy mặt anh, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn vết sẹo nơi đuôi mắt. Từ lòng bàn tay phảng phất mùi xà phòng rửa bát, hương chanh nhàn nhạt chẳng giấu được mùi hóa chất gắt mũi. Trên mặt truyền đến cảm giác thô ráp. Thái Dung có chút đau lòng, tay của Nhuận Ngũ trước kia nào khô cứng như vậy, chỉ có thân nhiệt đặc biệt cao là không hề thay đổi, trong gió lạnh vẫn truyền đến hơi ấm dịu dàng khiến tim anh chầm chậm tan chảy.

Thái Dung muốn gào lên.

Nhìn đi! Nhìn cho kỹ đi! Sẹo này do cậu chính tay đánh ra, còn không chịu trách nhiệm mà muốn chạy mất?

Chỉ là, tâm trí đã bị ánh mắt sâu kín bao la như đại dương của Nhuận Ngũ mê hoặc, bờ môi hé, lại chẳng nỡ cất lời. Cứ để cậu ta say sưa nhìn anh thêm chút nữa, một chút, lại một chút, in sâu dáng vẻ anh vào ký ức, để cậu ta mãi mãi không quên, trên đời này có một Lý Thái Dung đã khiến cho cậu ta một thời điên đảo.

Trịnh Nhuận Ngũ ân cần vuốt ve người ta xong thì thu tay lại, ngón tay co thành đấm, móng tay bấm nhẹ vào thịt, nhắc nhở bản thân không được tùy tiện làm càn, lại làm người yếu bóng vía nào đó hoảng sợ.

"Có thể cho em nợ lời tỏ tình này đến khi em thơm tho và tỉnh táo hơn không?"

Lời nói điềm đạm lại thấm mệt. Lý Thái Dung tuy thất vọng tràn trề, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Trịnh Nhuận Ngũ không nói gì thêm nữa, quay lưng vào nhà.

Lý Thái Dung đứng lặng một lúc lâu, nhìn hai lớp cửa tĩnh mịch, vững chải phảng phất như cách trở nghìn núi trăm sông.

Tại sao lại như vậy?

Khi nãy không phải là muốn hôn anh sao?

Hay là vì mùi thuốc lá?

Thái Dung giận dữ bóp nát gói thuốc vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, ném phăng vào thùng rác bên đường, uể oải bỏ về.

Tiếng bước chân trong ngõ vắng tan rồi, Trịnh Nhuận Ngũ mở cửa ra kiểm tra thêm một lần mới an tâm quay vào nhà. Trái tim trong lồng ngực vẫn còn ê ẩm. Gương mặt ngây ngây ngô ngô, dáng vẻ ngỡ ngàng, buồn bã, từng biểu cảm của ảnh đều là cám dỗ chết người. Trịnh Nhuận Ngũ kiềm chế khổ sở vô cùng, không phải vì lòng hắn kiên định hơn người, chỉ là, chim sợ cành cong, nếu mất ảnh thêm một lần nữa. Cả đời này cậu cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

Sáng hôm sau, Lý Thái Dung bị tiếng ồn đánh thức, cáu bẳn thò đầu ra khỏi chăn nhìn xuống. Trịnh Nhuận Ngũ ngước mặt, cười híp mắt, khoe ra hai lúm đồng tiền thật sâu.

"Xin lỗi, anh ngủ tiếp đi, cũng không còn gì nữa."

Lý Thái Dung dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại, Trịnh Nhuận Ngũ đang dọn vào phòng ký túc của anh, còn là dọn vào chỗ của Từ Anh Hạo.

Trịnh Nhuận Ngũ vui vẻ giải thích.

"Em với anh Hạo đổi chỗ với nhau."

Ngập ngừng một chút, mới nhướng mày hỏi.

"Anh thấy có được không?"

Lý Thái Dung giả vờ buồn ngủ, chui ngược vào chăn, giả giọng ngái ngủ đáp.

"Cậu thấy được là được rồi."

Kim Đông Vĩnh im lặng nãy giờ, nhịn không được lên tiếng.

"Tôi thấy không được thì sao? Phòng này tôi cũng có phần mà!"

"Vậy anh/cậu chuyển phòng đi!"

Hai người nào đó đồng thanh đồng tình đáp.

Kim Đông Vĩnh tức muốn ói máu.

Khi Thái Dung thức dậy trong phòng đã không còn ai, làm vệ sinh cá nhân xong thì ôm vở chạy lên giảng đường. Không ngờ vừa ra khỏi ký túc xá đã nhìn thấy Nhuận Ngũ mặc áo sơ mi trắng với quần tây, sơ vin chỉnh tề, đang tựa vào tường chờ người, bên cạnh là chiếc xe đạp mới toanh. Cậu ta bình thường đã rất đẹp trai, đeo thêm cặp kính lập tức thêm mấy phần nhã nhặn, ưa nhìn, vóc dáng tráng kiện mà không thô thiển, quả thật không chê vào đâu được. Mấy cô gái ngồi ở quán nước bên đường nhìn muốn rơi cả tròng mắt luôn rồi.

Thái Dung hơi khó chịu, ba chân bốn cẳng chạy đến, hỏi.

"Chờ ai?"

Trịnh Nhuận Ngũ cười đểu.

"Anh nói xem?"

Thái Dung nhảy phạch lên yên sau, ra lệnh.

"Chờ ai cũng kệ! Chở tôi đến trường cái đã."

Nhuận Ngũ hiển nhiên ngoan ngoãn nghe theo.

Nhuận Ngũ mau mồ hôi, thường chỉ chạy một đoạn ngắn là áo ướt sũng rồi, nhưng hôm nay có lẽ do dần vào thu rồi, trời bỗng se lạnh. Thái Dung ôm eo, ướm cả mặt vào lưng cậu ta, qua làn vải mỏng cảm nhận một hơi ấm chỉ thuộc về mình.

Lá phong bên đường đổi màu rực rỡ,

Từng vòng xe quay đều, quay đều, như đưa người qua năm tháng,

Từng ngày, từng tháng, từng năm, tựa cuộn phim cũ chậm rãi trở lại,

Có một buổi sáng, Thái Dung ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn bàn tay lành lặn, nhìn hiên nhà trống vắng, tự nói với mình Nhuận Ngũ sẽ không đến nữa, tự nói với mình phải chấp nhận sự thật thôi, tự nói với mình đã có hồi ức mang theo một đời, chẳng phải đủ rồi sao?

Có một ngày hè, Thái Dung cũng ngồi trên yên xe, nhìn tấm lưng rộng của Trịnh Nhuận Ngũ, bàn tay muốn chạm vào mà chẳng dám, sợ bản thân quá mức khờ dại, vươn tay muốn chạm vào bầu trời, kết quả chỉ có thể nắm lấy hư không.

Có một Thái Dung khờ dại, nhìn thấy Nhuận Ngũ ân cần với bạn nữ liền cảm thấy bức rứt, khó chịu, đem yêu thương móp méo thành ghét bỏ, đến cuối cùng làm rất nhiều việc xấu, đều chỉ vì muốn được cậu ta chú ý.

Thái Dung ngồi trên giảng đường, cầm điện thoại lên, trầm ngâm một lúc, rồi gửi tin đi.

"Em yêu anh không?"

Trịnh Nhuận Ngũ ngồi trong thư viện, dời mắt khỏi quyển sách dày, nụ cười nở ra dưới nắng nhạt như tỏa sáng.

"Làm sao không?"

"Nhiều không?"

"Đủ nhiều."

"Anh yêu em, nhiều."

"Và thật lâu nữa."

"Và thật lâu nữa."

"Thật lâu."

"Thật lâu."

"Em cũng vậy.

Thật nhiều, thật lâu."




~ Kết ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top