Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[JaeMin RenJun] For Sentimental Reason

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Ở thành phố S. người ta truyền miệng nhau một câu nói rằng người đàng hoàng sẽ không đến khu Du Hoàng.

Khu Du Hoàng có một con đường chính mạch dài nghót nghét hai cây số. Trên con đường này là quán ăn thịt rừng, hộp đêm, vũ trường, tất tần tật những trò ăn chơi tiêu khiển thường thấy ở một thành phố huyết mạch kinh tế châu Á.

Nhưng đó là dành cho khách du lịch, còn người sành sỏi với dân bản địa sẽ đi sâu hơn, vào những con hẻm chằng chịt dây điện, đèn đường heo hắt, nơi không khí tanh tưởi bởi những thùng rác công cộng vương vãi vết ói mửa, rác rến và khí metan bốc lên từ những miệng cống tắc nghẽn.

Hoàng Nhân Tuấn tựa vào cây cột điện bê tông dán đầy những tờ quảng cáo hoen màu. Buôn bán cần sa là phạm pháp, nhưng đây lại là khu Du Hoàng. Không có cần sa hay ít nhất là vài viên kẹo hay K ai sẽ đi vũ trường chứ? Huống hồ nếu cảnh sát có càn quét cũng là dọn dẹp những đường dây tiêu thụ coca hay hàng trắng với những tay đầu nậu sành đời trong những nơi ăn chơi xa xỉ ngoài đường cái.

Hôm nay Hoàng Nhân Tuấn làm ăn không tệ, số hàng lấy về đã gần hết mà cái lạnh buổi đêm cũng dần se sắt. Gã ngước mặt nhìn bầy thiêu thân vo ve lao vào ánh đèn vàng vọt, hoá thân thành ngọn lửa rực rỡ trước khi kết thúc cuộc đời ngắn ngủi. Gã kéo chiếc mũ lưỡi trai che khuất đôi mắt tròn đen tối như mặt biển đêm chẳng rõ sâu cạn rồi lê bước về phía khu chung cư cũ kỹ.

Gọi là chung cư thực chất đây là một khu nhà tập thể xây vào những năm 70 hay 80 gì đấy. Hành lang lót gạch hoa nham nhở mọi hình sắc, vách tường xi măng sần sùi bẩn thỉu, hành lang dài mười mét treo vài ba chiếc đèn dây tóc cái tỏ cái mờ, có cái không ngừng chớp nháy như đang tranh đấu giữ lấy một hơi thở cuối cùng với sinh mệnh khắc nghiệt.

Hoàng Nhân Tuấn vừa đi đến tầng 2 đã nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng xen lẫn trong tiếng gió đêm luồng lách qua hành lang vắng. Một bản Jazz rất cũ, For Sentimental Reason, điệu nhạc dìu dặt, lời ca tràn đầy tình cảm, chất giọng trầm của Nat King Cole rất hợp với những lời tự tình chân thành.

Hoàng Nhân Tuấn dừng bước trước căn hộ tràn ngập tiếng nhạc. Cửa sổ bằng gỗ vẫn còn thơm mùi sơn mới mở toang, những vết lõm mục ruỗng không cách nào che dấu được lộ ra dưới ánh đèn vàng vọt, dù sao thì cánh cửa sổ này đã tươm tất hơn rất nhiều so với cả khu tập thể nhếch nhác.

Hoàng Nhân Tuấn đảo mắt nhìn vào trong nhà qua hàng song sắt dày gỉ sét, tù túng như cửa sổ phòng giam. Gọi là nhà, thực chất đây chỉ là căn phòng nhỏ xíu với một chiếc giường đơn, một cái tủ, bàn ăn và hai cái ghế gỗ. Cái loa không dây rẻ tiền đã phát hết bài hát, nằm im trên đầu tủ.

La Tại Dân, hàng xóm của Hoàng Nhân Tuấn, ngồi trên chiếc ghế gỗ chơi điện thoại, trên người độc mỗi cái quần cộc bằng vài dù soàn soạt kêu lên mỗi khi hắn đưa đôi chân dài đạp lên vách tường xám xịt đung đưa thân hình dài sọc trên hai chân ghế, một trò tiêu khiển trẻ con và vô vị, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ thế.

Người đàng hoàng sẽ không đến khu Du Hoàng, càng không ở khu Du Hoàng.

La Tại Dân có một đôi mắt đào hoa, môi mỏng bạc tình, gương mặt rất dễ nhìn, lại biết ăn nói. Bắt gặp ánh mắt của Hoàng Nhân Tuấn, hắn vội ném điện thoại sang một bên, bước vài bước đến gác tay lên thành cửa sổ, cố tình khoe ra thân hình trắng nõn thon dài, cơ bắp chắc nịch.

"Hôm nay cục cưng buôn bán thế nào?"

Nói rồi lại vờ liếm môi, hai mắt nheo lại, khoé môi cong lên thành một nét cười mê hoặc.

Hai mươi đồng ở Du Hoàng có thể ăn được một đĩa cơm gà thịt đùi với một bát canh rong biển, hoặc hai cốc trà sữa cỡ đại, hay là một phần KFC hai miếng với khoai chiên.

La Tại Dân nói Hoàng Nhân Tuấn dễ chiều, lại yếu đuối nên mỗi lần ngủ lại chỉ lấy của gã hai mươi đồng.

Cái giường trong phòng của La Tại Dân là giường đơn. Cho nên mỗi lần như vậy, đều là La Tại Dân từ phía sau ép Hoàng Nhân Tuấn xuống giường, một tay nắm lấy tay gã, một tay nâng eo gã, tìm một góc độ thuận tiện cho sự xâm nhập của trụ thịt to nóng kia.

La Tại Dân thích bật nhạc.

Có khi là Close to you của Carpenters,

Có khi là All the things you are của Barbara Steisand,

Hoàng Nhân Tuấn thích nhất vẫn là Fly me to the moon của Frank Sinatra.

Tiếc rằng Hoàng Nhân Tuấn lại không thưởng thức được những điệu nhạc tuyệt mỹ đó. Vì La Tại Dân vô cùng quen thuộc với thân thể gã, phải chậm vào đâu, nông sâu thế nào, mạnh nhẹ ra sao hắn đều biết rõ, chậm rãi mà nuông chiều thân thể nhỏ bé của Hoàng Nhân Tuấn, kéo gã chìm vào đáy sâu dục vọng.

Một nụ hôn lên đốt xương cổ thứ hai, một cái véo nơi eo, những ngón tay rất lạnh vuốt ve lồng ngực hay cái cách hắn vuốt ve đùi trong Hoàng Nhân Tuấn, liếm lên đốt sống cụt của gã, xoa nắn thân thể gã, xâm chiếm gã.

La Tại Dân thành thục hết thảy những trò đùa da thịt khiến người ta ngứa ngáy tâm can. Mà khi, cơn cuồng loạn qua đi, đôi môi bị La Tại Dân ngấu nghiến hôn lên, khoang miệng bị cái lưỡi tham lam liếm láp chỉ còn lưu lại một cảm giác ghê tởm.

Khu Du Hoàng không có người đàng hoàng.

Hoàng Nhân Tuấn là một tên du thủ du thực kiếm tiền bằng cần sa mỗi đêm xuống.

La Tại Dân thì lên giường với bất cứ ai có khả năng chi trả. Hắn cũng có đạo đức nghề nghiệp, hắn chỉ lấy đúng số tiền tương xứng với công sức mà hắn bỏ ra. Trong trường hợp của Hoàng Nhân Tuấn là hai mươi đồng, vừa đủ cho một bữa trưa.

Hoàng Nhân Tuấn bỗng dưng ngồi bật dậy, nhìn người đàn ông loã lồ ưa nhìn đang đứng giữa căn phòng nhỏ tự nhiên uống một cốc nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Trong mắt Hoàng Nhân Tuấn trống rỗng, gã đặt tờ bạc hai mươi đồng lên bàn rồi vội vã rời đi.

Nơi này là Du Hoàng, không phải Manhattan,

Sẽ không có một chuyện tình như Bữa sáng ở Tiffany's,

Càng không có thứ tình yêu như những bảng nhạc xưa.

Chỉ có những cuồng si ngắn ngủi, như cánh thiêu thân rực rỡ trong khoảnh khắc rồi lặng lẽ tan biến khỏi cuộc đời.

Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng.

Hoàng Nhân Tuấn không xuất hiện nữa.

Gã nghe người nói, chẳng bao lâu sau La Tại Dân cũng dọn đi nơi khác.

Mùa thu năm đó, Du Hoàng chấn động bởi một vụ càn quét của tổ trọng án, bắt trọn đường dây tàng trữ và tiêu thụ chất cấm. Nhóm tội phạm chống trả dữ dội, khiến ba thành viên tổ trọng án bị thương.

Tình hình ở Du Hoàng sau đó vô cùng hỗn loạn, không còn ai nhớ đến từng có một người tên là Hoàng Nhân Tuấn, cũng chẳng kẻ nào biết La Tại Dân là ai nữa.





"Tuấn Tuấn, sếp bảo tổ chống tệ nạn chúng ta cũng phải đi thăm ba đồng nghiệp bị thương đấy."

Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày.

"Liên quan gì đến chúng ta chứ? Chúng ta đi nằm vùng cực khổ thu thập chứng cứ cho bọn họ phá án. Bọn họ lại hùng hùng hổ hổ giữa thanh thiên bạch nhật đi bắt người. Không phải là tự chuốc lấy hay sao?"

Nữ đồng nghiệp cười cầu tài vươn tay bẹo má Hoàng Nhân Tuấn.

"Cậu xem cậu có gương mặt trẻ con, đáng yêu như này, đừng có làm ra dáng vẻ ông chú nữa được không? Tổ trọng án cũng có cài cảnh sát chìm vào khu Du Hoàng, bọn họ nóng vội như vậy, hẳn là người kia bị lộ."

Hoàng Nhân Tuấn hất tay đồng nghiệp, nhe hai chiếc răng nanh bén nhọn ra gầm gừ.

"Tôi hai mươi bảy tuổi rồi!"

Ngày cuối thu, mưa giăng lất phất, lá phong đỏ rực rợp kín cả một góc phố. Hoàng Nhân Tuấn xách một giỏ trái cây to giẫm nát những chiếc lá phai màu trên mặt đất đi vào bệnh viện.

Sếp bảo cả tổ phải đi thăm, kết quả ai nấy nếu không bận gia đình thì đi yêu đương, chỉ có mình anh đại diện cả phòng chống tệ nạn xuất hiện.

Hoàng Nhân Tuấn đứng trong thang máy, soi lại mình trong gương, bỗng dưng thở dài.

Yêu đương sao?

Anh cũng muốn yêu đương đấy.

Chỉ tiếc đời người lắm khi đã gặp đúng người nhưng chẳng phải lúc, chỉ đành đi lướt qua nhau, lưu lại một chút hồi ức mờ nhạt.

Hoàng Nhân Tuấn biết, một ngày nào đó anh sẽ quên đi tên của cậu ta, gương mặt cậu ta, dáng vóc của cậu ta. Hồi ức như một nhúm cát trong lòng bàn tay bị thời gian thổi bay từng chút từng chút một.

Nhưng anh có thể làm gì bây giờ?

Tìm nhưng không tìm được.

Duyên lại quá mông lung.

Hoàng Nhân Tuấn mang theo phiền muộn, đẩy cửa phòng bệnh bước vào, máy móc nói.

"Chào các vị đồng nghiệp, tôi là Hoàng Nhân Tuấn đại diện tổ chống tệ nạn đến thăm hỏi các anh em."

Hoàng Nhân Tuấn bỗng ngẩn ngơ im lặng.

Trong phòng có tiếng nhạc rất khẽ, tựa tiếng thiêu thân vo ve trong đêm vắng.

For Sentimental Reason của Nat King Cole phát ra từ chiếc loa không dây rẻ tiền thoặt trông như một cục gạch đen đúa.

Bên cửa sổ, có thanh niên nằm trên giường bệnh, đôi mắt đào hoa híp lại, môi mỏng bạc tình nhếch nhẹ.

"Hôm nay cục cưng buôn bán thế nào?"

Kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top