Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[JaeYong] Một Hôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lý Thái Long trời sinh mặt liệt. Buồn, vui, yêu, giận, các sắc thái hết tám phần là giống y hệt nhau. Tuy nhiên, ông trời bù đắp cho anh vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng, cho nên dù không niềm nở vẫn được đứng quầy tính tiền ở Starbucks gần trường.

Một hôm, Trịnh Nhuận Ngũ, sinh viên năm nhất ngành y, như mọi khi, đem mười chiếc bánh mì mammoth đến tính tiền, nói đùa môt câu hết sức vô duyên.

"Đàn anh, nếu anh thích em thì chớp mắt một cái!"

Lý Thái Long bị lời tỏ tình đột ngột dọa cho hết hồn, chớp mắt một cái.

Trịnh Nhuận Ngũ hi hi ha ha cười nói.

"Vậy chúng ta bây giờ chính thức hẹn hò!"

Sau đó rút trong túi ra chiếc nhẫn mấy chục carat xếp bằng ống hút, kéo tay Thái Long đeo vào rồi vội vã vác bánh mì bỏ trốn.

Loại tỏ tình này, Lý Thái Long một ngày gặp qua không dưới hai chục lần, nhẫn làm tin bằng ống hút, bằng giấy, bằng khoen lon nước ngọt nhiều không đếm xuể. Thế nên, anh không để tâm lắm, lột nhẫn mười hai carat ném vào thùng rác.





Một hôm, người yêu cũ hẹn anh đến quán ăn ở gần trường. Thái Long ngồi chưa ấm ghế, thức ăn còn chưa dọn ra, bên cạnh đã có người kéo ghế ngồi xuống, đường đường chính chính xen vào giữa hai cố nhân, hoành tránh làm đèn chùm trăm bóng.

Người đó tất nhiên là Trịnh Nhuận Ngũ.

"Ha ha... đàn anh, thật trùng hợp quá. Đây hình như là người yêu cũ của anh? Lại càng trùng hợp. Mà, em nghe nói người yêu cũ bất ngờ hẹn gặp, chắc chắn là bán hàng đa cấp, anh nói có phải không?"

Mặt liệt của Lý Thái Long không thay đổi, chỉ có giọng điệu là thay đổi.

"Câu vô duyên quá đấy!"

Không ngờ mặt của bạn trai cũ xám ngoét, thoái thác vài câu rồi chạy biến luôn.

Trịnh Nhuận Ngũ hớn hở ăn cơm ba phần cơm cà ri, cười không khép được mồm.

Lý Thái Long trầm mặc ăn mì, thần thái u ám.

Hai người ngồi cạnh bên nhau, giống hệt như bức tranh kẻ khóc người cười vô cùng đặc sắc.

Ăn uống xong xuôi, Trịnh Nhuận Ngũ không biết liêm sỉ nói.

"Vừa nãy em giúp anh, anh mời em đi!"

Lý Thái Long nhìn qua ba đĩa cơm cà ri, bốn chén canh cải, ba ly nước giải khát, hai phần rau xào ăn thêm, một bát thịt thêm. Mặt liệt mãnh liệt thể hiện biểu tình hoảng hốt, lạnh lùng nói một câu.

"Không ai mượn cậu giúp!"

Nói rồi vội vã bỏ chạy.





Một hôm, Trịnh Nhuận Ngũ đến Starbucks học bài thì bị nữ sinh tỏ tình.

Cậu ta không chút ngại ngần chỉ về phía quầy thu ngân nói.

"Người yêu của tớ ở bên kia, hay là cậu đến đấy bàn chuyện chuyển nhượng với anh ấy!"

Nữ sinh liếc qua Thái Long một cái, không chịu khuất phục, uất ức nói.

"Người đó ngoài đẹp ra thì có chỗ nào xứng với cậu?"

Trịnh Nhuận Ngũ cười tươi như hoa, đáp.

"Chân anh ấy dài kẹp vừa eo tớ, người gầy gầy bế rất vừa tay, cậu tưởng tượng thử xem, không phải khung cảnh rất đẹp sao?"

Nữ sinh đỏ mặt chạy mất, trước khi đi còn gào lên: "biến thái!"

Trịnh Nhuận Ngũ mặt dày như bánh xe lu, nói với theo.

"Trên đời này biến thái nhất là bác sỹ với pháp y đó! Cậu không biết sao?"

Nữ sinh bị giải quyết gọn ghẽ, đến phiên Thái Long không phục. Trước khi Trịnh Nhuận Ngũ ra về, anh nhỏ giọng nói.

"Cảnh đó có gì đẹp? Cậu ăn nhiều như heo, béo núc ních, người toàn mỡ."

Trịnh Nhuận Ngũ chống chế.

"Tại xương em to với mặt hơi nọng thôi."

Thái Long trề môi.

"Thằng béo nào chả nói vậy?"

Trịnh Nhuận Ngũ nhìn trái nhìn phải, xác định quán vắng teo, mới chầm chậm kéo áo lên, gồng người một cái, khoe ổ bụng có mấy múi cơ xếp hàng ngay ngắn.

Lý Thái Long đỏ mặt mắng.

"Biến Thái!"

Trịnh Nhuận Ngũ cười đáp.

"Trên đời này biến thái nhất là bác sỹ với pháp y! Anh không biết sao?"





Một hôm, Lý Thái Long không làm việc ở Starbucks nữa, Trịnh Nhuận Ngũ cẩn thận hỏi thăm tất cả mọi người ở đó, ai cũng lắc đầu không biết anh ấy đang làm gì, ở đâu.





Một hôm, lại có một nữ sinh đến tỏ tình với Trịnh Nhuận Ngũ, cậu ta không hiểu vì sao nổi giận, trầm giọng thuyết giáo.

"Cậu rảnh rỗi thì đăng ký học thêm ngoại ngữ, có ích cho tương lai. Yêu đương có cái gì tốt, đều là ra hoa không kết quả!"

Nữ sinh tiếp thu sâu sắc lời giáo huấn, chấm nước mắt đi thẳng đến phòng ghi danh. Thì ra Nhuận Ngũ thích con gái giỏi tiếng Anh!

Thật ra Trịnh Nhuận Ngũ không thích người ngốc! Người ngốc rất phiền, phiền nhất là những người đã ngốc còn bảo thủ, nói gì cũng không chịu hiểu, phiền phức chết đi được!

Cũng như cái người rất ngốc kia, người ta đã nói là thích, lại nhất định không chịu hiểu.

Bây giờ thì hay rồi, chân trời góc bể chẳng thiếu chỗ đi.

Hại Nhuận Ngũ thèm bánh mì mammoth muốn chết, nhưng lại không dám bước chân vào Starbucks.

Nếu sau quầy thu ngân không phải là anh ấy, có ăn gì vào miệng cũng chỉ thấy đắng thôi!





Một hôm, sau khi Thập hoàng tử Thái Lan bị hồn ma của một con chuột lang hù cho ngất xỉu, đám bạn tốt đã chán ngán đến cực hạn cảnh Nhuận Ngũ ở trong phòng thí nghiệm mổ động vật làm tiêu bản, hai tay dính đầy máu tanh, bèn rủ hắn đến hộp đêm mới mở gần trường chơi.

Trịnh Nhuận Ngũ không thích bia rượu, thẳng thừng từ chối. Kim Đông Vĩnh và Johnny liền thay nhau kể, chỗ đó tiếp viên nam xinh lắm, bảo đảm có người chân dài kẹp vừa eo, mình hạc xương mai bồng bế vừa tay. Trịnh Nhuận Ngũ bị làm phiền chịu không nổi, đồng ý cho xong.

Không ngờ vừa bước vào hộp đêm, đã thấy người chân dài, mảnh khảnh nọ điêu luyện ném hai chiếc cốc bạc mixer vun vút. Lý Thái Long không thèm nhìn Trịnh Nhuận Ngũ đến cái thứ hai, thờ ơ như người lạ. Trịnh Nhuận Ngũ bị bơ đẹp, tự ái dồn dập, vờ như không thấy, theo đám bạn tiến vào chiếc bàn trong góc.

Trịnh Nhuận Ngũ thường ngày lịch thiệp, lần đầu uống bia, bản chất bác sỹ biến thái mạnh mẽ trỗi dậy, liền đi một mạch tới quầy pha chế, không đầu không cuối nhả ra một câu.

"Tại sao làm ở đây?"

Lý Thái Long chuyền thức uống cho khách xong, trầm ngâm một lúc mới trả lời.

"Lương cao, tiền boa hậu hĩnh."

Trịnh Nhuận Ngũ vì trong người có men, da mặt đỏ bừng, giọng nói giống hệt như một ly cocktail, buồn bã, đau khổ, uất ức, giận hờn suốt cả tháng qua hòa lẫn vào nhau không cách nào phân biệt.

"Anh vì tiền mà bỏ rơi em!"

Mấy vị khách gần đó nghe được câu này, trố mắt nhìn Lý Thái Long.

Lý Thái Long mặt liệt, không thể dùng biểu cảm ngạc nhiên để minh oan, càng không biết làm sao giải thích, khổ sở mà không thể giãi bày.

"Bây giờ em là sinh viên, tất nhiên là điều kiện hơi khó khăn. Đợi em tốt nghiệp rồi sẽ không để anh thiếu thốn đâu!"

Trịnh Nhuận Ngũ bia vào lời ra, hùng hồn tuyên bố.

Lý Thái Long bị đám người chen lấn xem tuồng càng lúc càng đông dọa cho xanh mặt, vừa giận vừa sợ ném tạp dề sang một bên, kéo tay Trịnh Nhuận Ngũ ra cửa sau.

Trịnh Nhuận Ngũ khi nãy tâm trạng tồi tệ, không tự lượng sức tu liền mấy chai, bị giật đi một mạch, vừa bước ra khỏi cửa sau quán rượu là ôm thùng rác nôn hết mật xanh mật vàng rồi ngồi phịch xuống đất, dựa vào tường thở hổn hển. Hình tượng thanh thiên gương mẫu gì cũng bể nát hết.

Lý Thái Long kiên nhẫn chờ cậu ta nôn xong, cúi xuống, hỏi một câu.

"Cậu thích tôi lắm sao?"

Trịnh Nhuận Ngũ mệt đến không có sức để trả lời, cổ họng đau rát, chỉ phồng má gật đầu.

Lý Thái Long thở dài.

Biến thái anh gặp qua nhiều rồi.

Nhưng biến thái mà còn lì lợm đến mức này...

Đây là lần đầu tiên!

Có điều, vẫn chỉ là đứa trẻ ngây ngô.

Cũng có chỗ đáng yêu lắm!

Lý Thái Long thò tay lấy một lon bia sạch sẽ trong thùng rác khác, giật chiếc khoen ra.

Không ngờ lại có ngày anh làm chuyện xấu hổ như vầy.

"Nếu cậu thích tôi thì chớp mắt một cái."

Anh nói.

Mắt phượng của Trịnh Nhuận Ngũ điên cuồng chớp.

Lý Thái Long vừa đeo khoen cho cậu ta, vừa nói.

"Vậy chúng ta chính thức hẹn hò."

Trịnh Nhuận Ngũ muốn ôm, nhưng biết Thái Long ưa sạch sẽ, chỉ dám vòng tay qua cánh tay Thái Long níu kéo, giọng khản đặc thì thào.

"Anh còn nhớ."

Lại còn cười tít cả mắt, đuôi mắt lấp lánh ánh nước.

Lý Thái Long muốn nói,


Anh vốn chưa bao giờ quên.

Nếu có thể quên được,

Đã không mắc công chạy trốn!





Nhưng mặt liệt không thích hợp nói lời yêu đương,

Cho nên chỉ đành hôn lên tóc cậu ta thật nhẹ,

Cậu ta nhất định sẽ hiểu!








~ Kết ~








*Fact: Đây là chân dung bánh mì Mammoth, có OP là cựu trainee của S.M. từng kể, JaeHyun đã ăn một lèo hết 10 cái. (Rumor)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top