Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lý thiếu gia rất phiền muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Hình ảnh cắt từ bài báo "Gian Tình" - Photographer: Cá chuối]

Chiều thứ bảy, trước khách sạn Marriott ở trung tâm thành phố, phóng viên đã bao vây cả tòa nhà không chừa một kẽ hở, máy ảnh sẵn sàng, ống kính đủ loại, dưới nắng chiều tựa như đoàn quân sắp ra trận thề chết không sờn.

Lý Thái Dung qua khe hở của hai tấm rèm dày màu kem, nhìn sơ qua tình hình, tức giận mắng.

"Không biết kẻ nào thông báo với đám phóng viên, chắc chắn là nhân viên khách sạn rồi."

Nắng chiều rực rỡ mà không gay gắt, hắt lên dáng người tráng kiện đứng trong phòng, đang loay hoay mặc quần dài. Lý Thái Dung chẳng thèm để ý bản thân trần trụi, quay đầu nhìn thấy Trịnh Nhuận Ngũ đang cúi người kéo quần lên, khuôn ngực săn chắc, cơ bụng tuy lệch nhưng phân rõ từng múi, phía dưới lại còn có rãnh nhân ngư. Da cậu ta thật trắng, vóc dáng lại tráng kiện thực sự khiến người xem có cảm giác như là một bức tượng tạc ra từ ngọc thạch. Lý thiếu gia mất hứng, bước đến vài bước, chặn bàn tay đang cài khóa quần lại sau đó lưu manh vuốt ve đũng quần người ta.

Trịnh Nhuận Ngũ hít vào một hơi sâu, gương mặt thoáng đỏ, cũng không né tránh, ánh mắt nhìn tên vô lại trước mặt tràn đầy si mê. Lý Thái Dung cười đểu nói.

"Tôi cho cậu đâm chọc cả đêm, xong việc liền muốn bỏ đi?"

Trịnh Nhuận Ngũ chưa kịp trả lời, Lý lưu manh đã bò lên giường, cong cái mông chỗ xanh chỗ tím, đổi giọng ai oán đuổi người.

"Bỏ đi, bỏ đi! Chúng ta gặp dịp thì chơi, vui vẻ xong rồi thì không ai nợ ai. Cậu mau về làm giám đốc Trịnh trẻ tuổi đầy triển vọng của cậu đi."

Trịnh Nhuận Ngũ cười khổ, bước đến bên giường, dịu dàng xoa lưng dỗ dành ai đó. Giọng trầm vốn nghiêm túc lại giấu sâu mấy phần trẻ con nhõng nhẽo mang theo một loại hấp lực khó cưỡng.

Lý Thái Dung này vốn là đề tài nóng của giới truyền thông, bê bối một vụ nối một vụ, không phải ẩu đả ở hộp đêm thì là qua đêm với nữ diễn viên mới. Sự thật là do tính cách của anh lỗ mãng lại hơi ngốc nghếch, mười chuyện hết chín là hư cấu, một cái còn lại đến mấy phần là thêu dệt. Bị gắn nhãn trai hư lâu rồi thành quen, hiện tại bày ra vẻ mặt dâm đãng xem rất thuần thục nhưng thực chất hai mươi mấy tuổi đầu vẫn trắng trong không kém gì nước tinh khiết, chính là được Trịnh Nhuận Ngũ đích thân "khai trai".

Thật ra anh cũng không phải tự dưng lại bày trò vô vị như vậy. Chẳng qua con trai một nhà họ Trịnh này hoàn toàn trái ngược với ông hoàng trang bìa báo lá cải, Lý Thái Dung. Cậu ta không lên báo thì thôi, hễ lên đều là ảnh bìa mấy tờ báo quý ông, tuần san doanh nghiệp, cánh phóng viên khen không ngớt lời. Cho nên, quan hệ của bọn họ, chính là mực đen vấy bẩn giấy trắng.

Lý Thái Dung ngoài mặt không nói, lặng lẽ để bụng, có dịp là tỏ ra hư hỏng, xấu xa, để xem Trịnh Nhuận Ngũ phản ứng thế nào, không ngờ cậu ta một lần lại một lần kiên nhẫn mỉm cười thỏa hiệp.

Chỉ là, Lý Thái Dung vẫn có một điểm rất không hài lòng.

"Hôm nay chẳng phải nhà anh có cuộc họp quan trọng sao?"

Trịnh Nhuận Ngũ nghiêm túc nói.

Nếu không phải trụ thịt to dài cứng nóng giữa hai chân cậu ta vẫn đều đặn lúc nông lúc sâu, dùng bề mặt gồ ghề thô thiển cọ vào vách tràng trơn ướt bên trong Thái Dung, anh sẽ thực sự nghĩ rằng cậu ta đang họp cổ đông đấy.

"Câm miệng..."

Lý Thái Dung chỉ gắt lên được hai chữ như vậy đã thở dốc, trước mắt một mảng mơ hồ. Tâm trí người ta bây giờ trống rỗng, tỉnh hay mê còn không rõ, đem chuyện công việc ra nói để làm gì chứ?

Giày vò người yêu nhỏ hơn hai tuổi suốt buổi chiều, Thái Dung mới thả người. Trịnh Nhuận Ngũ vô cùng ga lăng, hy sinh thân mình làm cảm tử quân, đánh lạc hướng đám phóng viên cho Thái Dung trà trộn trèo lên xe bạn thân Đông Vĩnh đi nhờ về.

Kim Đông Vĩnh nhìn thằng bạn không nên thân ưỡn ẹo rũ ra ở băng sau như rắn không xương, trên mặt lại phơi phới ý xuân, nhịn không được làu bàu.

"May cho anh là Trịnh Nhuận Ngũ vừa khỏe vừa mạnh, đổi lại là người khác chỉ sợ bị anh vắt kiệt, tinh tẫn nhân vong rồi!"

Kim Đông Vĩnh hiếm khi nói tục, Lý Thái Dung hào hứng hưởng ứng.

"Thế cậu nghĩ vì sao tôi yêu cậu ta hả? Cậu ta chính là do vừa dàiiiiiii vừa lâuuuuuu vừa toooooo, vừa mạnhhhhhh đó."

Trên trán Lý Thái Dung rành rành viết một chữ "TIỆN", Kim Đông Vĩnh đen mặt không thèm đôi co.

Lý Thái Dung hớn hở không được bao lâu.

Họp gia đình đêm hôm đó, ba Lý bình thản thông báo một tin.

Công ty nhà bọn họ có lẽ sẽ phá sản.

Ba Lý dường như đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu, sớm đã chấp nhận rồi, lưu loát nói ra chẳng một cái nhíu mày.

Lý Thái Dung vội nói.

"Không phải chỉ là đầu tư cho vài hạng mục không kịp hồi vốn sao? Con nhờ Nhuận..."

Lời còn chưa nói hết, một người dì bà con có cổ phần trong công ty đã cười khẩy nói.

"Gọi tên nhau thân mật như vậy làm gì? Nhà họ Trịnh biết tin này sớm nhất, hẳn là từ miệng cậu mà ra hả?"

Lý Thái Dung trừng mắt nhìn qua một cái, không nói gì. Anh tuy ăn chơi lêu lỏng nhưng không phải đồ ngốc tốt xấu chẳng phân. Trịnh Nhuận Ngũ nếu có ý đồ bất chính, Thái Dung sẽ qua lại với cậu ta sao?

Nhắc đến họ Trịnh, lại có người nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cái nhà đó chẳng có ai tốt! Chúng ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng, bọn họ ném đá xuống giếng, đem 51% cổ phần đi đổi một khoảng tiền "xem như là đầu tư" khác gì bảo chúng ta cho không bọn họ cả công ty."

"Tình huống cấp bách, đề nghị của họ Trịnh tuy quá đáng, nhưng vẫn hơn đám người chờ cháy nhà hôi của."

"Nói cho cùng ra ngoài làm ăn, làm gì có chuyện cho không ân tình."

Mỗi người một câu, càng cãi càng loạn.

Lý Thái Dung cái hiểu cái không, nghĩ kỹ một chút lại nhận ra, hình như Trịnh Nhuận Ngũ không đơn thuần như anh tưởng.

Công ty vỡ nợ mà họ Trịnh lại biết nhanh như vậy, không có mờ ám mới là lạ!

Gián điệp thương mại là phạm pháp, nhưng nếu Thái Dung lỡ miệng để lộ bí mật ra ngoài thì khác. Kiện bọn họ thì không có chứng cứ còn có nguy cơ bọn họ kiện ngược đổ hết tội lỗi lên đầu anh, như vậy chẳng phải họ Lý càng thêm nhục nhã, ê chề sao?

Lý Thái Dung càng nghĩ càng tức.

Trịnh Nhuận Ngũ lấy mình ra làm bình phong?

Nhà họ Trịnh lăn lộn trong giới đầu tư mấy đời, là lão làng nanh nhọn, vuốt sắc. Lý gia không phục thì không phục vẫn phải chấp nhận điều kiện bất bình đẳng kia mà cứu sống cơ nghiệp.

Trịnh Nhuận Ngũ sau khi thành công thu mua lại công ty của Lý gia, hệt như đeo lên người một trăm cái bóng đèn, đã trắng sáng nay càng trắng sáng hơn, chẳng những thu hút được dư luận còn thu hút được vận đào hoa.

Ba tháng Lý Thái Dung xấu hổ trốn lỳ trong nhà, giở báo ra xem thì thấy ảnh nữ diễn viên A hai má hồng hồng, tay ôm trái tim nấp sau bộ ngực vỹ đại, đầy sùng bái nói "Người mà tôi thầm mến dĩ nhiên là Trịnh thiếu gia rồi. Anh ấy bla bla bla bla *lượt bỏ 800 chữ*", bật tv lên thì gặp siêu mẫu B vận áo tắm ưỡn ẹo "Mẫu người lý tưởng sao? Chính là người vừa hiền khô, dễ thương lại vừa đẹp trai nhất vùng, Trịnh soái đó!"

Lý Thái Dung tức đến tím mặt, đập bàn mắng mỏ.

"F*ck! Soái cái lolz! Mấy người từng nhìn thấy hắn ăn hết chín cái móng giò chưa? Mấy người từng bị tấm thân hà mã của hắn đè qua đè lại đâm đâm đâm đâm liền một mạch cả đêm chưa? Hiền khô cái lolz, dễ thương cái lolz."

Kim Đông Vĩnh ngồi bên cạnh đang xem email trên điện thoại, chọt vào một câu.

"Còn đẹp trai thì sao?"

Lý Thái Dung là đứa trẻ ngoan, không giỏi nói dối, thở hồng hộc, nghiến răng đáp.

"Công nhận là đẹp trai!"

Kim Đông Vĩnh nhướng mày.

"Không có tương lai!"

Chê bai xong lại khuyên nhủ.

"Ba cậu chẳng đã nói rồi sao? Thương trường không anh em, tuy phải trả cái giá không nhỏ nhưng kết quả cơ nghiệp của nhà họ Lý đã được cứu một mạng. Quan hệ của hai người không nên vì chuyện như vậy mà kết thúc. Huống hồ Trịnh Nhuận Ngũ thật sự rất thích cậu."

Lý Thái Dung bất mãn trề môi.

"Thật sự thích tôi tại sao qua ba tháng rồi còn không lăn ra đây quỳ gối nhận tội?"

Kim Đông Vĩnh nín cười, thở mạnh một hơi.

"Bây giờ người ta đã thành anh chàng độc thân kim cương rồi, chưa tính công việc sau khi thu mua lại công ty nhà anh bộn bề, thiệp mời xem mắt nhiều đếm không xuể."

Báo tin xấu xong, ánh mắt lại lia qua dò xét một lượt từ trên xuống dưới, cười nhạt.

"Dựa vào tính cách móp méo và cái thân hình lép trước lép sau đầy thiếu hụt của anh dù có dát vàng nạm ngọc tặng thêm châu báu còn không cạnh tranh lại người ta đấy chứ!"

"Ai thèm cạnh tranh!"

Lý Thái Dung ném lại một câu, bỏ vào phòng.

Thành thật mà nói, chuyện công ty nhà anh chả phải bí mật khủng khiếp gì. Trịnh Nhuận Ngũ thông minh chỉ cần chú ý nghe ngóng trong giới ngân hàng là có thể đoán ra được. Mấy vị cổ đông kia chỉ là giận chó mắng mèo trút lên người anh thôi. Hơn nữa, ba Lý nói không sai, họ Trịnh có thể lựa chọn chờ họ phá sản rồi thu mua giá rẻ.

Lý Thái Dung không phải đồ ngốc!

Chỉ là, không hiểu sao, có cảm giác bị lừa gạt.

Lần đó, Lý Thái Dung ở trong quán rượu uống hơi quá chén, bị Đông Vĩnh và đám bạn trêu chọc nói cái gì danh tiết của anh đã bị giới báo chí hủy hoại hết rồi, còn nói anh bây giờ có thú nhận mình trong trắng cũng chẳng ai tin nữa. Lý Thái Dung bị cười cợt, tức tối chạy bừa qua bàn bên cạnh dắt một người lạ về dõng dạt hỏi.

"Người anh em, tôi còn trinh trắng đó, cậu tin không?"

Người lạ này hiển nhiên là Trịnh Nhuận Ngũ. Cậu ta vậy mà đỏ mặt, ngập ngừng một hồi thì bẽn lẽn gật đầu. Lý Thái Dung rất không hiểu chuyện, cười khà khà nói.

"Tốt! Tôi mời cậu một chai!"

Trịnh Nhuận Ngũ uống một chai bia mời chẳng đáng bao nhiêu vậy mà phải oằn lưng cõng Lý Thái Dung say mèm về nhà, chẳng ngờ trong quá trình vác người không nên thân nào đó lên giường làm rơi điện thoại mà không biết, từ đó kết một mối nghiệt duyên.

Bắt đầu yêu đương, Trịnh Nhuận Ngũ mới kể cho Thái Dung nghe đêm đó cậu ta vốn đang từ chối tình cảm của một người hâm mộ. Ai ngờ vừa nói với người ta "Xin lỗi tôi không tùy tiện kết giao." đảo mắt đã đưa Lý Thái Dung về nhà. Sáng ra người hâm mộ kia gọi điện thoại tìm, bắt máy lại là giọng kẻ say nào đó nhão nhoét mắng "Gọi cái gì mà gọi, để yên cho người ta ngủ!" Người hâm mộ này... ờm... tóm lại trở thành một trong nhưng phóng viên tích cực bôi đen Lý thiếu gia nhất.

Hừm... hừm...

Càng nhớ lại càng tức tối.

Rõ ràng là âm trầm, xảo quyệt còn giả làm thiếu nữ ngây thơ, ngượng ngượng ngùng ngùng cười cười khoe ra hai cái lúm đồng tiền quyến rũ người ta.

Không phải lừa gạt thì là gì?

Lý Thái Dung ương ngạnh được thêm một tháng.

Người yêu cũ của Trịnh Nhuận Ngũ về nước!

Trịnh Nhuận Ngũ sống ở nước ngoài một thời gian, đối với chuyện tình cảm rất thẳng thắng, chuyện người yêu cũ, Lý Thái Dung hỏi một câu thì trả lời một câu không hề giấu diếm.

Mà người sắp về nước đây vừa lấy được bằng Master của một đại học danh giá, mặt mũi xinh hơn Thái Dung một chút, mông mẩy hơn Thái Dung một chút, cười lên thì đáng yêu, liếc mắt thì gợi cảm, đặt biệt còn biết dùng đầu óc. Trọng điểm là ở câu cuối!

Lý Thái Dung gấp đến không thể gấp hơn.

Trịnh Nhuận Ngũ giúp người yêu cũ check in khách sạn xong thì mời người ta một bữa. Ba người vô tình gặp nhau trong nhà hàng, Trịnh Nhuận Ngũ chưa kịp chào hỏi đã bị lườm. Lý Thái Dung nhìn người trước mặt như nhìn một con gián, hất cằm bỏ đi, kiêu ngạo vô song. Bước mười bước chậm rãi, Trịnh Nhuận Ngũ không đuổi theo, bước thêm mười bước chậm rãi hơn, Trịnh Nhuận Ngũ không đuổi theo, lại bước tiếp mười bước chậm rề rề, Trịnh Nhuận Ngũ vẫn không đuổi theo.

Lý Thái Dung giận dữ quay lại, thấy đương sự và người yêu cũ đã đi khuất bóng.

Nhịn! Nhịn! Nhịn!

Lý Thái Dung cố tình chọn bàn trong tầm mắt của Nhuận Ngũ, bảo đảm cậu ta nhìn thấy, nhập vai quý ông nhẹ nhàng từ tốn dùng bữa trưa.

Vừa ăn vừa quan sát, báo hại đồ ăn trong miệng không nếm được bao nhiêu mùi vị, lửa giận trong lòng lại sục sôi.

Con mẹ nó! Từ khi nào con hà mã này lại ăn đùi gà bằng dao nĩa! Ngồi với mình không phải sẽ thồn cả cái đùi góc tư vào mồm rồi ợ xương ra sao?

Đựu! Thế vẹo nào lại uống nước dừa bằng ống hút!

F*CK! Ăn lẩu cũng không gặm đuôi bò luôn!

Lý Thái Dung cảm thấy mình bị lừa dối quá nhiều, ôm trái tim tổn thương sâu sắc lặng lẽ gọi thanh toán.

Phục vụ chưng ra nụ cười lóe sáng, chìa bàn tay về phía bàn Nhuận Ngũ, bảo.

"Bàn bên kia đã thanh toán cho anh rồi."

Ai mượn hả? Ai mượn thanh toán dùm hả?

Lý Thái Dung nhìn quý ông lịch thiệp Trịnh Nhuận Ngũ thêm một lần nữa, thật buồn nôn.

"Vậy nói với cậu ấy tôi cám ơn."

Tất nhiên, vẫn là hòa nhã gửi lời cảm ơn, cao sang quý phái chùi miệng rồi mới bỏ đi.

Người yêu cũ biết dùng đầu óc ở bên này nhìn sơ đã đoán được tình hình cười tủm tỉm dụ người hỏi.

"Không sợ người ta giận?"

Trịnh Nhuận Ngũ không nhịn được tự đắc.

"Ảnh trước giờ đều tự giận tự làm lành."

"Cậu bắt nạt người ta?"

"Ai bảo ảnh cứ ngốc ngốc, không bắt nạt chút thì thật có lỗi với bản thân."

"Không sợ người khác giật mất?"

Ý cười trong mắt Trịnh Nhuận Ngũ càng đậm.

"Có người dám lấy đồ trong túi của Trịnh Nhuận Ngũ này sao?"

Người yêu cũ lại hỏi.

"Cậu có biết loại người như cậu gọi là gì không?"

Trịnh Nhuận Ngũ ngẫm nghĩ một lúc liệt kê.

"Quyến rũ? Soái ca? Tổng tài?"

Người yêu cũ lắc đầu khe khẽ, quyến rũ trả lời.

"Đồ khốn!"

Lý Thái Dung bò về nhà, uể oải nằm lăn ra giường, lăn tới lăn lui chợt nhận ra cái giường thật rộng rãi, cũng thật trống trải.

Căn hộ chung cư cao cấp hai phòng ngủ này anh vừa mua được một thời gian, vốn muốn dụ dỗ Trịnh Nhuận Ngũ đến góp gạo thổi cơm chung.

Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên.

Khoảng cách của hai người bây giờ không còn như trước.

Đây mới chính là điều khiến cho Thái Dung lo lắng.

Họ Lý bây giờ không phải họ Lý trước kia.

Lý Thái Dung bây giờ cũng không còn là tiêu điểm mà báo chí thèm quan tâm.

Ngày trước còn có tư cách làm trời làm đất khó dễ bắt người ta chạy theo mình.

Bây giờ người ta quan tâm đến mình chính là hạ cố.

Là đàn ông, lại là con út được cưng chiều, không tránh khỏi cái tôi đặc biệt lớn, tự tôn đặc biệt cao.

Trở ngại này, Thái Dung không vượt qua được.

Trịnh Nhuận Ngũ đã rất tế nhị cho anh thời gian và không gian,

Nhưng anh vẫn không vượt qua được.

Đang suy nghĩ miên man thì chuông cửa reo inh ỏi, thầm mắng chắc là Đông Vĩnh lại sang xin gạo xin muối, lê thân tàn ra mở cửa.

Kết quả, đứng bên ngoài không ngờ là anh chàng độc thân kim cương, người vừa hiền khô dễ thương lại vừa đẹp trai nhất vùng, mà Thái Dung dát vàng nạm ngọc tặng thêm châu báu đem gả còn chưa xứng.

Mới ba giờ chiều, nắng bên ngoài còn hơi gắt, Trịnh Nhuận Ngũ đứng ngược sáng, Thái Dung hơi lóa mắt nhìn không ra thái độ của đối phương. Trịnh Nhuận Ngũ lại không để tâm lắm, đẩy Thái Dung qua một bên đi thẳng vào bếp.

Lý Thái Dung còn chưa hiểu gì, Trịnh Nhuận Ngũ đã tìm thấy tạp dề, cười híp mắt hỏi.

"Muốn em mang tạp dề với quần áo, hay chỉ mang tạp dề?"

Anh nhìn hai lúm đồng tiền đã lâu không thấy đến thất thần, cúi đầu dùng giọng mũi đáp.

"Tùy cậu."

Trịnh Nhuận Ngũ nắm tay anh kéo lại gần, không cho bỏ vào phòng, xoa xoa bụng nói.

"Mới ăn một chút sao mà no được? Em ăn với người ngoài không được thoải mái cũng không no."

Lý Thái Dung nghe hai chữ người ngoài, lại nghe ra người ta hóa ra có quan tâm mình ăn không nhiều, trong lòng như có lông vũ vuốt ve.

Ai bảo thằng nhãi này trời sinh đẹp trai, dáng vóc, tài chẵn, tài lẻ gì cũng có, miệng lại như bôi đường thoa mật, Thái Dung là vì nghĩ cho chúng sinh, nên đành xả thân ngăn chặn yêu nghiệt này giúp đời!

Hai người không nói chuyện, Lý Thái Dung thái rau củ, Trịnh Nhuận Ngũ ướp thịt, làm gà. Nắng trời dần dịu, mùi gia vị dần đậm, Lý Thái Dung ngồi bên bàn cơm ba mặn một canh tươm tất, thơm ngon. Trịnh Nhuận Ngũ tất bật cả buổi chiều, có người gọi đến tìm đều bảo đang bận, ngay cả họp cũng dời. Ở bên nhau không phải ngày một ngày hai, tâm ý của Nhuận Ngũ đặt ở đâu, Thái Dung hiểu được. Cậu ta hay thẹn sẽ không trực tiếp nói lời yêu, nhưng mỗi một hành động đều khiến trái tim người ta không thể không rung động.

Trịnh Nhuận Ngũ pha nước chấm xong mới ngồi xuống ghế đối diện, nhìn Thái Dung mỉm cười, ở dưới gầm bàn nắm tay anh, dịu giọng nói.

"Anh xem, mỗi ngày cùng nhau ăn bữa cơm gia đình, anh với em chỉ cần hai cái bát hai đôi đũa. Em trước giờ chỉ nấu ăn cho ba mẹ, sau này cũng chỉ cần có một gia đình cùng ngồi xuống ăn bữa cơm do em nấu thôi."

Trịnh Nhuận Ngũ quả thật đáng ghét, chê anh ít động não nên chuyện quan trọng đều dùng cách nói hàm ý sâu xa như vậy sao? Không thể như người bình thường nói mấy lời dễ hiểu như "Em không chê anh", "Em rất thích anh", "Em đã xem anh như người nhà" sao?

Thái Dung bị ánh mắt chân thành nhìn đến đến ngượng, nhưng đôi mắt đẹp trong veo của Nhuận Ngũ lại khiến cho anh không thể nhìn đi nơi khác.

Được rồi! Được rồi!

Bây giờ cậu ta muốn ăn cơm gia đình thì cứ ăn cùng.

Miễn cho sau ngày cậu ta bỏ đi ăn với người khác lại tiếc hận.

Ai bảo anh thích cậu ta nhiều như vậy làm gì?

Lý Thái Dung vừa gặm khúc lươn nướng, vừa tự mình thông suốt.

Trịnh Nhuận Ngũ cười hỏi.

"Ngon không?"

Lý Thái Dung một mình ăn hết nửa đĩa, vừa nhai vừa đáp.

"Ngon lắm."

Trịnh Nhuận Ngũ bình thản nói.

"Mẹ dặn bạn trai giận thì cho ăn lươn, ăn xong ngủ lại một đêm là hết giận."

Lý Thái Dung "Phoẹt" một tiếng phun thức ăn đầy bàn.

Sự thật chứng minh,

Lời mẹ Trịnh nói không sai!

~ Kết ~

Chú thích: Theo Đông y thịt lươn vị ngọt, tính ôn, giúp bổ dương, ích huyết, làm mạnh gân cốt, thận hư đau lưng, phong thấp đau nhức,...tốt cho nam giới yếu sinh lý. Nói chung là bổ thận tráng dương aka xuân dược cây nhà lá vườn :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top