Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Mây và ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lẽ loại bia lần này và loại bia lần trước không giống nhau. Ngày hôm sau tỉnh lại, Jungwoo lăn qua lăn lại trên giường vài vòng, nhớ rõ như in tất cả những chuyện ngày hôm qua, kể cả chi tiết nhỏ nhặt như việc cậu ngân nga giai điệu《 The Blue Danube 》cũng nhớ rất kỹ.

Kỳ quái chính là, sự kiện phát sinh lần này còn kinh thiên động địa hơn lần trước, thế mà cậu không quá hoảng loạn, ít nhất là không giống cái xác sống lù lù ngồi dậy.

Jungwoo vuốt vuốt mái tóc ổ quạ của mình, xoa xoa xương cụt ra khỏi phòng ngủ. Mẹ Kim nhìn chằm chằm con trai yêu từ trên xuống dưới, muốn nói rồi lại thôi. 

Hôm nay thức dậy sớm, một nhà ba người ngồi vây quanh bàn tròn uống sữa đậu ăn bánh quẩy. Cha Kim kể chuyện lúc đi tập thể dục ở công viên thấy người ta tổ chức đăng ký kết nối xem mắt cho con cái, cũng có người tìm bạn đời đồng giới cho con nhà mình. Ông không khỏi cảm thán xã hội bây giờ thật cởi mở, lại than thở năm đó con trai đáng thương của mình phải chịu khổ.

Mẹ Kim trừng mắt một cái: "Hiện tại biết đau lòng rồi? Năm đó chính ông là người đầu tiên mắng nó đấy."

Cha Kim ngượng ngùng: "Chuyện đấy có phải một giây một phút là nghĩ thông được đâu. Hiện tại nếu bà muốn tôi ra công viên tìm đối tượng cho con, tôi sẽ không nói hai lời sẵn sàng tham dự."

"Đi đi, vậy ông ra đó ngay đi, không tìm được 18 người cho con nó chọn thì đừng trở về."

Nhìn lên đồng hồ thấy thời gian không sai biệt lắm, Jungwoo ngậm nửa cái bánh quẩy, xách theo theo hộp đàn: "Con đi học đây."

Đi tới cửa, cậu bỗng nhiên quay đầu: "Mà cha, việc đăng ký xem mắt ở công viên kia cha không cần đi đâu."

Cả cha mẹ Kim đều đồng thanh: "Vì sao?"

Jungwoo lém lỉnh nháy mắt với họ, tuyên bố: "Con trai của cha mẹ, có bồ rồi!"

Khởi đầu tuần mới vui vẻ, Jungwoo nhận được kẹo mừng chị Minhyung gửi cho.

Cảm nhận được niềm vui sướng, cậu kéo ngay khúc dân ca bốn mùa, chúc chị và anh rể trăm năm hòa hợp, tình yêu xanh tươi bốn mùa.

"Khúc này trình độ nhập môn bảy tám tuổi" - Minhyung ghét bỏ nói - "Tốt xấu gì cũng là sinh viên nghệ thuật, cậu chơi khúc nào khó hơn, thành ý hơn được không?"

Jungwoo lắc đầu: "Không nhá. Hôm nay tớ muốn kéo khúc này."

Eunha hiểu rõ: "Kệ nó đi. Nó muốn chúc mừng chính bản thân thoát ế."

"Hả, thoát ế?"

Thoạt đầu Minhyung không kịp phản ứng, rồi qua một lúc cậu bạn mới lấy lại tinh thần, gào ầm lên: "Cái gì cơ, thoát ế? Hôm qua cậu vẫn ế cơ mà?"

"Tình yêu đến mà còn cần báo trước nữa à?" Jungwoo nói, "Muốn đến thì đến chứ sao."

Bọn họ hỏi cậu làm sao lại thông suốt chuyện yêu đương rồi, cậu logic rõ ràng: "Đánh thua nằm viện, đánh thắng ngồi tù, nhắm đánh không lại thì giơ tay đầu hàng chứ sao."

"Xem ra vị này thực lực rất mạnh đây" - Eunha hiểu rõ nói - "Con người bản chất vẫn là hâm mộ kẻ mạnh"

"Xem ra vị này rất là đẹp trai đây." - Minhyung suy tư nói - "Jungwoo nhà chúng ta bản chất vẫn là mê trai đẹp."

Buổi sáng có tiết chuyên ngành nên không tới phòng luyện tập mà phải tới giảng đường. Jungwoo tới nơi thì nhận được điện thoại mẹ gọi.

Giọng mẹ Kim rất nhỏ còn mang theo lén lén lút lút: "Buổi sáng có cha con ở đó, mẹ không tiện hỏi. Có phải hôm qua con... như vậy không?"

Jungwoo không hiểu: "Ngày hôm qua như vậy là làm gì ạ?"

Mẹ Kim không nín được: "Con nói xem, sao sáng sớm nay tỉnh dậy con lại xoa mông!?"

"Mẹ nghĩ cái gì đâu không vậy?" - Jungwoo nghe mà xấu hổ - "Hôm qua con nằm sai tư thế nên sáng dậy bị đau hông mà mẹ."

Ở đầu kia điện thoại mẹ Kim thở hắt ra một hơi: "Thật tình dọa mẹ sợ chết khiếp. Còn tưởng rằng con không lo học mà ra ngoài quan hệ lăng nhăng."

"Người ta ở xa lắm, con có muốn lăng nhăng cũng phải bay máy bay tới, rất là tốn tiền."

Chần chờ một lát, mẹ Kim hỏi: "Con có chắc chắn với thằng bé kia chưa? Nếu không mẹ lại tìm thêm mấy đứa cho con chọn."

Lần trước, thúc giục cậu làm thân với con trai dì Minjung là mẹ, bây giờ không yên tâm cũng là mẹ.

"Con có đi chợ mua tôm cá đâu mà chọn thế." - Jungwoo nói.

"Mẹ lo lắng con lại bị người ta lừa."

"Ngã đau một lần phải biết khôn chứ. Con trai mẹ có bị đần đâu?"

Đúng lúc này di động rung lên báo có tin nhắn mới. Jungwoo nhìn thoáng qua tin nhắn chào buổi sáng của Jeong, đại khái nội dung và cách trình bày không khác trước là bao.

Cậu cười khóe mắt cong cong, nhìn màn hình thêm một lần rồi nói với mẹ: "Vả lại, anh ấy không phải loại người như thế."

Nếu đặt cho cậu câu hỏi Jeong là loại người thế nào, Jungwoo sẽ trả lời anh là một người rất ổn định, anh sẽ không hứa hẹn xuông, càng không đặt ra ảo tưởng bịa đặt.

Jeong mang theo chân thành, đáng tin cậy, thấy được sờ được, dù anh không ở bên cạnh.

Jungwoo cảm thấy vô cùng kiên định, cho nên không hoảng loạn, cũng không sợ hãi, thậm chí có can đảm vươn đầu khỏi mai rùa của cậu.

Đáng tiếc chênh lệch khoảng cách và múi giờ, không thể muốn tiếp xúc là tiếp xúc, bên kia chào buổi sáng bên này đã ngủ say, chỉ có thể tranh thủ thời gian chuyện trò qua mạng.

Có điều dạo này Jungwoo cũng khá bận. Bài thi cuối kỳ sắp tới, còn có tiết mục biểu diễn Giáng sinh, các chi hội sinh viên thì mời tham gia hoạt động, chỉ trong vòng hai ngày Jungwoo đã nhận được mấy lời mời. 

Buổi chiều ba giờ, Jungwoo bị đàn chị Eunha lôi kéo vào phòng đàn, câu giơ cây vĩ lên cố thủ: "Chị muốn chơi tứ tấu thì tìm người khác đi. Em không kéo viola!"

"Trước mắt chị đã có một thiên tài viola, em còn bắt chị đi tìm ở đâu?"

"Em chỉ chơi violin, viola to lắm cổ em mềm kẹp không được."

"Cổ Minhyung không những mềm lại còn ngắn nữa." - Eunha chặn ở cửa không cho cậu thoát, tiếp tục thuyết phục - "Hơn nữa, em từng chơi viola mà, em thuận tay hơn. Chúng ta chỉ chơi một đoạn ngắn, tập luyện chừng mười ngày là xong. Bây giờ bảo chị đi tìm một người ăn ý, không phải em là thích hợp nhất à!"

Jungwoo có điểm giao động: "Cứ cho là em chơi viola đi thì ở đâu ra một người chơi violin nữa?"

Lúc này, giọng Minhyung truyền đến: "Tớ đưa người chơi violin còn lại đến đây!"

Eunha và Jungwoo ngoảnh lại nhìn, biểu tình chuyển từ kinh ngạc thành trầm mặc.

Đeo đàn đứng sau lưng Minhyung, không phải Lee Donghyuck thì còn ai vào đây?

Phòng tập nhạc quá nhỏ, bốn người ngồi không được, đành phải tìm chỗ khác.

Trên đường Minhyung và Donghyuck đi phía trước, hai chị em Jungwoo tụt lại đằng sau nháy mắt ra hiệu với nhau.

Eunha lấy tay che miệng: "Có phải hai đứa kia cặp với nhau rồi không?"

Jungwoo nghiêng đầu ghé tới: "Chắc là không, em chưa nghe Minhyung bảo gì."

"Trưa nay nó nói với chị tìm được một cao thủ violin, chị còn tưởng nó đang tự khen chính mình."

"Thật lợi hại" - Người đành chấp nhận chơi viola là Jungwoo nhún vai - "Có cây đàn nổi danh bạc tỉ kia, cũng đủ cho chúng ta mặt mũi."

Minhyung quay đầu: "Hai ngươi làm gì thế? Nhanh lên, lề rề phòng nhạc bị người ta chiếm bây giờ."

Jungwoo lên tiếng đáp lại rồi hai người chạy chậm đuổi theo.

Tới khúc quanh của cầu thang, gặp một nhóm người của khoa piano, Jungwoo nghiêng người né tránh theo phản xạ có điều kiện. Eunha còn nhanh hơn cậu, giơ hộp đàn cello khổng lồ của cô lên, che kín mít từ mặt đến mông Jungwoo.

"Đừng sợ." - Đàn chị cảnh giác nhìn quanh bốn phía - "Có chị ở đây, chị sẽ không để em phải chạm mặt thằng cặn bã kia."

Jungwoo vừa cảm động vừa dở khóc dở cười, tiếp nhận hộp đàn của chị đeo lên vai: "Không sao. Đợi em luyện tập thể lực, sau này ai mới là người bị đè xuống tẩn cho tơi tả chưa biết đâu."

Tới được phòng tập, Eunha đi tìm nhạc phổ tứ tấu còn Minhyung phụ trách đi mua nước. Trong phòng còn lại Jungwoo và Donghyuck mắt to trừng mắt nhỏ.

Jungwoo nhịn không được hỏi: "Sao cậu cứ nhìn tôi thế?"

Donghyuck thản nhiên: "Anh không nhìn tôi làm sao biết tôi nhìn anh?"

"Tôi nhìn đàn của cậu." - Jungwoo nói - "Tôi lớn ngần này chưa từng chạm vào cây đàn nào quý như vậy cả."

Donghyuck coi vậy chứ rất hào phòng, lập tức đưa đàn qua: "Vậy anh sờ thử đi."

Nuốt một ngụm nước bọt, Jungwoo không ngăn được cám dỗ, dùng hai tay nhận đàn, đầu ngón tay sờ nhẹ lên hoa văn tinh tế trên thân đàn.

Một chiếc vĩ đưa tới trước mặt, Donghyuck nâng cằm bảo: "Anh kéo thử xem."

Jungwoo liền kéo một đoạn, nhắm mắt cảm thụ, mỗi âm thanh phát ra đều tràn ngập mùi tiền.

"Mà..." - Donghyuck chặt đứt tưởng tượng của cậu - "Anh thích đàn ông đúng không?"

Jungwoo mở to mắt: "Sao... sao cậu biết?"

"Radar đồng loại thôi. Tôi nhìn thấy anh lần đầu tiên đã biết rồi" - Donghyuck đáp - "Với cả, lần trước tọa đàm, cái vị cố vấn họ Park kia ở trên đài nhìn anh giống như muốn ăn tươi nuốt sống."

"Nhìn lầm rồi." - Jungwoo giả ngu - "Làm sao lộ liễu bằng ánh mắt cậu nhìn Minhyung nhà chúng tôi?"

Lee Donghyuck từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì đặc biệt lộ ra ý cười: "À, cái này thì đúng là không thể phủ nhận."

Hai người không thân ngồi với nhau, dù là đồng loại và học cùng loại nhạc cụ, nhưng cũng khó tìm được chủ đề chung.

Im lặng hồi lâu, Lee Donghyuck không biết bị cái gì lại hỏi: "Cái người cố vấn họ Park kia là bạn trai anh hả?"

Jungwoo như bị kim đâm vào mông nhảy dựng lên:

"Còn lâu nhá!" Jungwoo giơ điện thoại trong tay lên, bật giờ quốc tế GMT vừa cài vào giao diện chính lên, "Bạn trai tôi đang du học ở nước ngoài, cậu đừng có đoán bậy đoán bạ!"

-

5 giờ chiều ở Hàn Quốc nghĩa là London là khoảng 8 giờ sáng, Jungwoo mở ứng dụng chat, nhấp vào khung thoại với Jeong, không mấy thuần thục đánh vào mấy chữ "Chào buổi sáng" rồi click gửi đi.

Đối phương rất nhanh đáp lại: 【Tan học rồi?】

Jungwoo ngồi ở căng tin, một tay cầm đũa, một tay chậm chạp gõ chữ:【Vâng, nhưng mà đến tối lại phải tập luyện】

Jeong: 【Chuẩn bị cho lễ Giáng sinh?】

Today Woo Happy: 【Vâng, kiểu như có một buổi diễn nhỏ của sinh viên đấy. Em và bạn học sẽ trình diễn một tiết tục tứ tấu】

Jeong: 【Vậy em ăn thêm nhiều cơm vào.】

Today Woo Happy: 【Vì sao?】

Jeong: 【Ăn no mới có sức lực tập luyện.】

Nhìn đến câu trả lời này, Jungwoo đầu tiên là sửng sốt, sau đó môi còn đang ngậm cành rau xanh nhếch lên cười rất vô tri.

Minhyung ngồi đối diện thấy thế, làm ra vẻ buồn nôn,  lại vươn tay phẩy phẩy trước mũi, bày tỏ không chịu được mùi chua thúi này.

Jungwoo ở dưới mặt bàn đạp cậu bạn một cái, tay vẫn đánh chữ không dừng lại:【Anh đang đi học mà đúng không?】

Jeong: 【Ừ, anh đang ở trường.】

Today Woo Happy: 【Thế em không quấy rầy anh nữa [phất tay lụa.gif]】

Jeong: 【Ngày đầu tiên.】

Jungwoo chớp chớp mắt: 【Ngày đầu tiên gì cơ?】

Jeong: 【Yêu đương. Ngày đầu tiên yêu nhau.】

Vốn đang không có cảm giác yêu đương chân thực vì người không ở bên mình, nhưng bị đối phương cường điệu nhắc lại như vậy, Jungwoo bắt đầu cảm thấy toàn thân không được bình thường.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả tối, tập luyện xong ngồi xe về nhà, Jungwoo mới nhận ra có thể là đối phương mang thái độ hoài nghi với nhân phẩm với mình, bèn gửi tin nhắn chất vấn:【Có phải anh cho rằng, sau khi em tỉnh rượu sẽ trở mặt không nhận người như hôm trước đúng không? 】

Jeong: 【Không phải.】

Jeong: 【Chỉ là có vết xe đổ, cho nên anh phải sẵn sàng mọi thứ.】

Jungwoo hỏi anh sẵn sàng cái gì, bên kia gửi tới một đoạn tin nhắn âm thanh ngắn, chính là bản ghi âm cuộc trò chuyện tối hôm qua.

Chỉ cắt một đoạn cuối cùng, nhưng Jungwoo nghe thấy giọng bản thân dõng dạc khẳng định "Tuyên ngôn bạn trai". Cậu xấu hổ đến nỗi hận không thể đào hố chui xuống: 【Anh thế mà dám ghi âm em... Cái này, không được cho người khác nghe đâu đấy! [ mài đao xoèn xoẹt. gif ] 】

Jeong: 【Ừ, chỉ mình anh nghe thôi.】

Chỉ mình anh nghe...... Nghe mấy lần? Đeo tai nghe, hay là bật loa ngoài?

Jungwoo âm thầm tưởng tượng một chút, sau đó không biến sắc vươn tay, kéo cao khăn quàng cổ lên, che đi hơn nửa gương mặt nóng rực đỏ hồng.

Buổi tối hôm đó, trong một tiếng "Ngủ ngon" dịu dàng nơi xa, Jungwoo bình yên chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ có một tên ngốc cầm loa la hét "Em là bạn trai anh!!!". Jungwoo lại gần nhìn kỹ, đó chẳng phải chính là cậu hay sao?

Jungwoo ngủ một mạch đến bảy giờ sáng, cậu nghĩ bên kia đã là đêm khuya, nói không chừng Jeong đã ngủ, Jungwoo nằm lỳ trên giường lên diễn đàn, tìm Jae trò chuyện.

Jae không trả lời. Nhưng Jeong lại gửi tin nhắn tới:【Em dậy rồi?】

Jungwoo kinh ngạc:【Làm sao anh biết em dậy rồi?! 】

Jeong: 【Đoán.】

Jungwoo tin tưởng, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là tâm linh tương thông của những người yêu nhau trong truyền thuyết?

Không cần phải bồi dưỡng mấy ngày sao?

Cũng quá thần kỳ rồi!

Hai người chuyển sang gọi điện. 

Đầu dây bên kia hỏi cậu có nghe thấy anh không, người mới biết yêu Kim Jungwoo dừng nửa ngày mới ngượng ngùng trả lời: "Vâng, em nghe thấy."

Jaehyun phát ra tiếng cười nhẹ, Jungwoo nhất thời giận dỗi: "Anh, anh cười em à?"

Đối diện lập tức khôi phục nghiêm túc: "Không có."

Rõ ràng chỉ nói chuyện về những chủ đề bình thường, nhưng Jungwoo cứ cảm thấy không giống trước cho lắm.

Ví dụ như cậu muốn hỏi anh vào kỳ nghỉ Giáng sinh có dự định gì không, nếu như trước thì cứ trực tiếp hỏi là được, hiện tại phải đắn đo chút mới mở lời: "Lễ Giáng Sinh, trường anh có được nghỉ không?"

Jaehyun đáp: "Có, được nghỉ ba ngày."

"Anh có về nước không?"

"Không đâu, học kỳ cuối rồi, bài vở rất nhiều" - tạn dừng một lát, Jaehyun hỏi - "Em muốn anh trở về?"

Jungwoo vội trả lời: "Không, không, không, anh cứ làm việc của anh, em... em chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Jaehyun lại "Ừ" một tiếng, không nói tiếp.

7 giờ 15 phút, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đi tới đi lui của mẹ Kim, không bao lâu sau, cửa lớn trong nhà mở ra rồi lại đóng lại, Jungwoo biết, hôm nay sẽ ăn sáng là sữa đậu nành và bánh quẩy ở quán dưới lầu.

Cậu lề mà lề mề bò xuống giường, dép còn không chịu đi cho tử tế, nhếch nhác vươn vai ra khỏi cửa, không quên nhét điện thoại vào trong túi áo ngủ.

Cậu rửa mặt xong trở lại phòng, lấy di động ra, cuộc gọi vẫn đang kết nối.

"Anh vẫn chưa ngủ sao?" - Jungwoo hỏi.

"Không buồn ngủ." - Jaehyun đáp.

"Không buồn ngủ cũng phải cố mà ngủ cho sớm, không là bị rụng tóc đó." - Jungwoo bẻ ngón tay tính thời gian một ngày nên ngủ bao lâu - "Ở nước Anh người hói đặc biệt nhiều. Hoàng tử William, còn có hoàng tử Harry, lúc lớn tuổi đều rụng tóc hói đầu cả."

Lời "đe dọa" này không đủ sức uy hiếp, Jaehyun tựa hồ lại bật cười, phát ra một tiếng ngắn ngủi, Jungwoo không nghe rõ.

Cậu bèn xích lại gần một chút, nghe Jaehyun đáp "Được", lại nghe anh hỏi: "Lễ Giáng Sinh em biểu diễn bài nào?"

"Một phức điệu của Bach dành cho tứ tấu" - Nghĩ đến đối phương là dân kỹ thuật, Jungwoo giải thích thuật ngữ đơn giản một chút - "Chính là hai violin, một viola và một cello chơi cùng một một bản nhạc. Bản nhạc ngắn thôi, nhưng rất có tác dụng chữa lành."

"Có thể cho anh nghe thử một chút không?"

Vừa hay trong tay Jungwoo có bản ghi âm buổi tập luyện hôm qua, bèn kết nối với loa, bắt đầu phát nhạc.

Tiếng cello trầm thấp vang lên, tiếng viola ấm áp cùng tiếng violin dịu dàng lần lượt nối đuôi, bản hợp tấu êm dịu trong sáng của nhạc cụ dây chậm rãi chảy vào tai.

"Âm lượng vừa đủ không anh?"

"Được rồi."

Jungwoo  ngồi xuống bàn học, hai tay chống cằm, trong ánh bình minh vừa hé rạng nơi chân trời, cùng với bầu trời đêm cách đó chín ngàn cây số, cùng nhau thưởng thức giai điệu tươi đẹp bình yên.

Giống như mây và ánh trăng bầu bạn trên nền trời cao.

Sau gần ba phút, khúc nhạc dừng lại, phía bên kia điện thoại truyền đến thanh âm hít thở đều đặn.

Jungwoo cẩn thận áp tai lên microphone, rồi lại nhẹ nhẹ nhàng nhàng nói: "Anh ngủ ngon"

Sau đó ngón trỏ chọt nhẹ màn hình, kết thúc cuộc trò chuyện, mở app ghi chú trong điện thoại ra, nhập vào một hàng chữ...

Cùng Jeong ở bên nhau ngày thứ hai.

- hết chương 12 - 

Tứ tấu đàn dây  gồm bốn nhạc cụ dây solo, thường là hai violin, một viola và một cello. Trong dàn nhạc, vai trò của viola mờ nhạt hơn violon. Chức năng chính của viola là cầu nối giữa violon và cello. Viola thường chỉ giới hạn trong hòa âm mà ít có giai điệu riêng. (theo dkn.tv)

Cho nên đây cũng là một lý do Jungwoo khum muốn chơi viola. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top