Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Em thích lắm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vâng lời dặn dò của thầy Moon trước kỳ nghỉ, Jungwoo duy trì tập luyện mỗi ngày ít nhất tám tiếng đồng hồ, kể cả đi dạy thêm cũng không lơ là.

Hôm nay, cậu dùng sự chăm chỉ khổ luyện của bản thân để làm ví dụ trực quan sinh động cho bạn nhỏ Jeong Sungchan, chỉ là tên nhóc thúi nghe xong thì bĩu môi: "Em thấy thầy có chuyện quan trọng hơn cần làm đấy."

"Chuyện gì?"

"Tập luyện thể thao."

"Vì sao?"

"Mùa đông là dễ béo nhất." - Bạn nhỏ Sungchan nhìn cậu từ đầu đến chân - "Hai tháng nữa thầy gặp bạn gái còn gì. Không cần giữ vóc dáng cho đẹp à?"

Jungwoo vươn tay nhéo nhéo thịt trên má mình, vỗ trán một cái: "Ừ nhỉ!"

Người ta nói rằng tỷ lệ thất vọng khi gặp đối tượng qua mạng là khá lớn, bởi vì hình ảnh trên mạng và trong đời thực khác xa nhau.

Jungwoo hiện tại mập hơn hồi hè hai ký, cho nên phải bắt đầu hành trình giảm cân. Để kết hợp với tập đàn, thiếu chút nữa cậu đã định bắt chước Lindsey Stirling vừa kéo đàn vừa nhảy múa.

Gần đây mẹ Kim tham gia một đội múa dân vũ ở khu phố, tối nào Jungwoo cũng bám đuôi, nhảy nhót hùng hục, trên đường về gọi điện thoại cho Jaehyun vẫn thở hồng hộc: "Hừ, anh đừng hỏi... Hà, em không sao... Hừ, chỉ là điệu nhảy hơi khó thôi... Hà nhưng mà khó thì... Hừ mới kích thích!"

Lúc đầu Jaehyun có hơi buồn ngủ, nhưng nghe tiếng cậu thở hừ hà bên tai thì tỉnh táo hẳn – Jaehyun: Kích thích thật...

Về nhà lên diễn đàn, Jungwoo chia sẻ niềm vui thể dục thể thao với bạn mạng Jae Jae.

Today Woo Happy: Nếu chăm chỉ tập luyện, đến tháng tư gặp anh ấy tui nhất định giảm được 5 ký mỡ!

Jae: Cậu mập à?

Today Woo Happy: Mặt có hơi mặp mặp TAT

Jae: Không giống với ảnh chụp à?

Today Woo Happy: Ảnh chụp... Chết cha!

Jungwoo nhớ tấm ảnh duy nhất gửi cho Jaehyun là bức ông anh lực điền giả gái.

Today Woo Happy: Không giảm nữa không giảm nữa, càng giảm càng không giống [/thăng thiên]

Bạn mạng Jae Jae chỉ bằng một câu phá tan kế hoạch giảm cân của Jungwoo, cảm thấy vui vì thành tựu của mình.

Today Woo Happy: Mà Jae Jae, tui có một thắc mắc.

Jae: Chuyện gì?

Today Woo Happy: Vì sao lúc bạn trai tui bận bạn cũng bận, bây giờ bạn trai tui rảnh rỗi, bạn cũng rảnh rỗi?

Mặt ngoài Jae: ...

Trong lòng Jae: Sắp bị phát hiện rồi.

Today Woo Happy: Nhất định là vì chúng ta rất có duyên với nhau! [/hôn hôn]

Mặt ngoài Jae: Ừm.

Trong lòng Jae: Tuy rằng không bị phát hiện, nhưng vì sao em hôn bạn trên mạng mà không hôn anh?

Có điều không phải đợi quá lâu, vào ngày sinh nhật của Jungwoo, Jaehyun nhận được một nụ hôn to bự từ cậu.

Ngay khi nhận được món quà gửi qua đường bưu điện, Jungwoo không nói hai lời gọi video cho Jaehyun.

"U là trời!" Cậu đeo khẩu trang hú hét trong video, "Không ngờ anh lại tặng em mô hình xe phun nước!"

"Là hộp nhạc." Jaehyun nói, "Vặn dây cót phía dưới, sẽ xoay tròn."

Jungwoo bèn vặn thử, hộp nhạc lạch cạch bắt đầu vận hành, xe phun nước và máy bay được làm bằng gỗ chậm rãi xoay một vòng quanh trái đất màu xanh lam, vui vẻ dao động, chậm rãi đuổi theo nhau.

Hộp nhạc vang lên bài《 Sérénade 》của Schubert, tiết tấu nhanh dần khiến cho sự trầm lắng của bản nhạc này vơi đi, thêm vào đó chút nhẹ nhàng tươi vui.

Đặt điện thoại lên bàn, Jungwoo ôm má thưởng thức, một vòng bản nhạc kết thúc, cậu nói: "Lần đầu em diễn tấu bản nhạc này là ở Seoul."

"Ừ." Jaehyun nói, "Anh biết."

Jungwoo cười: "Sao chuyện gì anh cũng biết vậy?"

Jaehyun không nói cho Jungwoo biết, người ngồi ngoài học viện âm nhạc Seoul vào hôm đó là mình, càng không nói cho Jungwoo biết, kể từ lúc ấy anh đã ghi nhớ bản nhạc này.

Ngón tay nghịch nghịch giá đỡ máy bay nhỏ làm từ gỗ, Jungwoo quan sát tỉ mỉ: "Đây là anh tự làm ạ?"

"Ừ." Jaehyun giải thích, "Vật liệu còn thừa của phòng thí nghiệm, anh có đầy đủ dụng cụ, sau đó nảy ra ý tưởng nên làm thử."

Jungwoo kinh ngạc, mở to mắt lại gần nhìn kỹ từng chi tiết, mỗi bộ phận của hộp nhạc đều được mài tỉ mỉ bóng loáng, tô màu tinh tế, nào giống tác phẩm được chế tác thủ công, thực sự còn tinh xảo hơn mua ở cửa tiệm.

"Trời đất ơi!" Jungwoo cảm thán, "Bạn trai của em lợi hại quá đi mất!"

Jaehyun rũ mắt xuống, hình như hơi xấu hổ.

Sau đó chuyện khiến người ta càng thẹn thùng hơn là, Jungwoo lại gần camera, cách màn hình và khẩu trang, ịn môi hôn bẹp một cái.

"Cảm ơn babe, em thích lắm!"

Nhìn Jungwoo cười đến híp mắt lại, Jaehyun lại có dấu hiệu đỏ mặt.

May mà ánh sáng hơi kém nên không nhìn rõ.

Vặn dây cót thêm mấy lần, để hộp âm nhạc tiếp tục phát nhạc, Jungwoo càng ngắm càng ưng ý: "Bảo sao đợt vừa rồi anh suốt ngày ở phòng thí nghiệm, làm cái này tốn nhiều thời gian lắm đúng không anh?"

"Cũng bình thường, rất đơn giản."

Jungwoo không ngốc, cậu bĩu môi: "Có thế thì chắc chắn là vẫn khó làm hơn chocolate." So sánh ra thì, cậu càng cảm thấy xấu hổ, "Lần trước chuẩn bị quà sinh nhật cho anh quá gấp gáp, không đủ thành ý, sinh nhật tới của anh nhất định em sẽ chuẩn bị thật cẩn thận."

"Sinh nhật tới..." Jaehyun thấp giọng lặp lại một lần, "Lúc đó, anh đang ở bên cạnh em."

Khi đang mong chờ điều gì đó, thời gian chờ đợi như bị kéo ra rất dài, trôi đi rất chậm

Hôm giao thừa, Jungwoo dậy sớm, trước tiên viết một dòng ghi nhớ "Ngày thứ 59 bên Jaehyun" trong điện thoại. Khoảng cách gặp Jaehyun còn 50 ngày.

Sau khi dỗ dành bạn trai thức khuya đi ngủ xong, Jungwoo rửa mặt mũi rồi cùng mẹ Kim đi mua sắm một ít đồ tết còn thiếu.

Từ trước đến nay nhà họ Kim phân công rõ ràng, cha mẹ phụ trách nấu cơm, con trai phụ trách dán câu đối.

Jungwoo về đến nhà vừa leo lên ghế đẩu, điện thoại trong túi vang lên.

Là Minhyung gọi tới: "Jungwoo ah, cíu tui cíu tui!"

"Sao, không có chỗ nào để đi chứ gì? Muốn tới nhà tớ ăn ké cơm tất niên không?"

"Không phải." Minhyung la vội lên trong điện thoại, "Donghyuck block tớ rồi!"

"..." Jungwoo thấy mình cứ như chị gái ở mục tâm sự tuổi hồng, năm hết tết đến còn phải tư vấn tình cảm cho đám trẻ trâu: "Có khi là block nhầm, cậu hỏi thẳng xem."

"Cậu ấy không chịu gặp tớ, cũng không ở phòng ký túc. Tớ gọi điện thoại thì không liên lạc được."

Jungwoo thở dài: "Cậu đúng là thê thảm quá mà. Vì cậu ấy mà không về nhà ăn Tết, bây giờ cậu ấy ở đâu cũng không biết?"

Minhyung cũng thở hắt ra: "Tớ nào biết cậu ấy cố tránh tớ như tránh tà vậy."

"Nói cậu nghe nè." - Jungwoo kẹp điện thoại lên vai, rảnh tay bôi hồ dán lên câu đối: "Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Chỉ mới tháng trước cậu vẫn khẳng định với tớ là chỉ thích mỹ nhân ngực to mông bự. Donghyuck là đàn ông con trai, cả hai thứ đó đều không đáp ứng được, cậu có thể chấp nhận không?" 

"Ai bảo cậu là không đáp ứng được? Trên giường cậu ấy rất mềm..."- Minhyung vừa nói vừa ngượng - "Với cả mông cậu ấy khá bự, sờ vào... cũng thích lắm."

Vì tiết lộ mang tính động trời này, lúc Jungwoo gọi điện cho Donghyuck, suýt nữa đã gọi cậu ta là "mông bự."

"Mông... à Donghyuck, hôm nay cậu ăn cơm tất niên ở đâu thế?"

Minhyung nói không sai, Donghyuck chỉ chặn mỗi mình cậu ta, những người khác gọi đến vẫn nghe máy.

"Ăn nhà hàng." Giọng Donghyuck ung dung thoải mái, "Sao thế, tuyển thủ Kim muốn mời tôi ăn cơm?"

"Ừa, đến nhà tôi đi, có ăn quen đồ ăn truyền thống địa phương không?"

"Đợi đã, Minhyung không ở nhà anh đấy chứ?"

Jungwoo bị nhìn thấu ý đồ cũng không hoảng hốt: "Minhyung là ai, là tên ngu si đần độn dạo gần đây đang theo đuổi cậu à?"

Donghyuck cười một tiếng: "Quả nhiên, anh gọi chỉ  để khuyên tôi."

"Cái này không gọi là khuyên, cái này gọi là tác hợp." Jungwoo nói, "Lúc trước cậu giận Minhyung không chịu trách nhiệm đúng không? Bây giờ cậu ấy sẵn sàng chịu trách nhiệm rồi..."

"Ai thèm tên thẳng nam thối tha đó chịu trách nhiệm?"

"Vậy đổi cách nói khác, bây giờ Minhyung cam tâm tình nguyện làm người của cậu..."

"Tôi càng không thèm."

"Trước kia cậu nói khác cơ mà."

"Trước kia tôi nói thế nào?"

"Cậu nói lên giường có thể nhường cậu ấy."

"Đúng vậy, tôi có thể nhường anh ta, nhưng anh ta mạnh hơn tôi thì không được!"

Jungwoo bị cái logic này quay mòng mòng: "Đừng ỷ vào có tiền có sắc thì miệng lươn muốn nói gì thì nói nhé."

"Thế nên tôi đã gặp báo ứng đấy thôi." Donghyuck nói.

"Là cậu trêu chọc Minhyung trước, bị đè một lần cũng không tính là báo ứng."

-

Đến tối, ăn cơm tất niên xong, Jungwoo hầu cha mẹ xem chương trình cuối năm.

Thấy con trai ngồi đây mà tâm hồn treo ngược nơi khác, mẹ Kim vung tay lên: "Về phòng gọi điện cho bạn trai đi, một mình thằng bé nơi đất khách đáng thương biết bao. Con quan tâm nó chút, kể cho nó nghe đêm nay nhà mình ăn những món gì để năm sau thằng bé qua nhà mình ăn tết."

Jungwoo ngoài miệng nói mẹ thật tàn nhẫn chỉ lo cho con nhà người ta, trong lòng hí hửng đi một mạch về phòng gọi video, miêu tả không sót một chi tiết nào những món vừa ăn vào bụng cho Jaehyun nghe.

"Anh từng ăn sứa chưa? Con sứa đó thái sợi rồi trộn chung với củ cải, thêm chút mỡ hành, ngon hết xảy... Thịt vịt bát bảo thì sao? Anh có biết bát bảo nhồi trong bụng vịt là những gì không? Còn nữa, có món tôm chao dầu ngon mê ly. Tài nghệ nấu nướng của mẹ em đỉnh cao lắm, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, chắc chắn anh sẽ thích!"

Mắt thấy yết hầu Jaehyun lăn lên lăn xuống trong video, Jungwoo cười suýt té ngửa: "Anh thèm rồi đúng không? Em biết mà!"

"Ừ." Jaehyun dứt khoát thừa nhận, "Nhà hàng ở bên này không nấu ra được hương vị như ở nhà."

"Hương vị như ở nhà..." Jungwoo ăn no nằm ườn trên giường, "Nhà anh cũng là mẹ nấu cơm à? Hay là mời đầu bếp về nấu?"

"Cả hai. Trước kia là dì giúp việc nấu, sau này mẹ anh nghỉ việc, thì bắt đầu học nấu ăn."

Lời nói ra thật nhẹ nhàng, cái gọi là "trước kia" cũng không có phạm vi cụ thể là khi nào, nếu không phải hôm trước nghe mẹ Jaehyun kể chút chuyện liên quan đến anh, thì căn bản cậu không thể biết những chuyện đằng sau đó.

Jungwoo vẫn nhớ mẹ Jaehyun nói, khi đó bà chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp. Sau khi sinh Jaehyun xong thì giao anh cho bảo mẫu chăm sóc, còn bà và cha Jaehyun đi làm ăn khắp nơi trong ngoài nước. Mẹ Jaehyun lại là người hiếu thắng. Bà không muốn con trai mình tụt hậu lại so với chúng bạn, cho nên khi gọi điện về cũng chỉ hỏi han chuyện học hành, có tiến bộ hay được giáo viên khen ngợi hay không.

"Đến khi dì phát hiện nó không muốn nói chuyện, không muốn chia sẻ với ai nữa thì cũng đã muộn rồi. Thành tích của Jaehyun rất tốt, học cái gì cũng nhanh. Tuy nhiên việc xã giao với người khác gần như là con số không. Dì có nói gì thì nó cũng thờ ơ không tỏ thái độ. Bác sĩ tâm lý nói đây là phản ứng bài xích, cự tuyệt giao tiếp xã hội."

"Dì cũng vì chuyện này mà trách bố Jaehyun nhiều lắm. Nhưng thật ra dì cũng có lỗi" - Nói đến đây, mẹ Jeong vừa hối hận vừa tự trách - "Tuy bây giờ tình trạng của nó đã khá hơn trước. Nhưng dì vẫn luôn nghĩ, nếu như ngày Jaehyun còn nhỏ, dì có thể bầu bạn với nó, quan tâm nó nhiều hơn, thì có lẽ nó cũng không trở thành người lạnh lùng ngay cả với chính gia đình của mình như thế."

Mặc dù nghe chuyện từ mẹ Jaehyun, nhưng Jungwoo không nói cho anh biết. Cậu sẽ xem đây là một câu chuyện cũ. Chỉ là câu chuyện cũ này cứ khiến cậu thổn thức mãi thôi.

Dù sao Jaehyun của hiện tại trước mặt cậu, vừa dịu dàng vừa lương thiện, vừa thông minh vừa can đảm. Anh có ngơ như khúc gỗ cũng là khúc gỗ đáng yêu vô cùng.

Jungwoo gọi: "Bạn trai ơi."

Jaehyun nhìn cậu: "Anh đây."

Jungwoo nhếch môi cười, nghĩ thầm, gọi dạ bảo vâng thế này là đủ rồi, còn đòi hỏi gì hơn nữa.

Nhưng nói gì thì nói, Tết đến là lúc có thể ước nguyện những điều lúc thường không dám nhắc tới. Dù hậu quả thế nào cũng chỉ một cần nói một câu "Năm hết Tết đến" xí xóa là xong.

Jungwoo vẫn không chịu lộ mặt, thế mà đưa ra rõ lắm yêu cầu, nào là muốn Jaehyun đeo kính cho cậu xem, nào là muốn ngắm cơ bụng của anh.

Jaehyun đeo kính đẹp mê mẩn, đường nét lạnh lùng nghiêm túc lại mang theo một luồng tà khí hút hồn, nhìn mà Jungwoo nuốt nước bọt ừng ực, đúng thật là nhã nhặn bại hoại.

Jaehyun ở bên kia trầm mặc một hồi, nói: "Em gái anh cũng nhận xét như thế."

Jungwoo giơ ngón tay cái: "Em gái đúng là có đôi mắt tinh đời!"

Jaehyun là người thành thật, nghe Jungwoo nói muốn ngắm cơ bụng, anh đang ở phòng tự học đứng dậy định vào nhà vệ sinh cởi áo cho cậu ngắm.

"Đừng!!!" Jungwoo là người mạnh miệng nhưng đụng chuyện thì sợ hãi nhanh hơn bất kì ai khác, "Em chỉ đùa thôi. Nói cho sướng cái miệng chứ không bảo anh cởi thật!"

Jaehyun bèn ngồi xuống chỗ.

Jungwoo bị dọa cho ba hồn đi hai hồn ở, ra vẻ hung ác nói: "Sau này ở nơi công cộng cấm anh cởi áo gì gì đó. Một chút cũng không được hở ra!"

"Vì sao?"

"Nhỡ bị người khác nhìn thấy, chẳng phải em chịu thiệt lớn à?"

Jaehyun sửng sốt một lúc, như đang tính toán lập luận này có đúng hay không.

Vấn đề rất đơn giản, chỉ cần trả lời một câu hỏi: Nếu người muốn cởi quần áo ở nơi công cộng đổi thành Jungwoo thì sao?

Đáp áp là không thể được.

Jaehyun nghĩ thông, gật đầu tán thành: "Em nói đúng." Dừng lại một chút rồi bổ sung thêm "Đợi lúc em sang đây thì có thể nhìn trực tiếp."

Jungwoo hít mạnh một hơn, sau đó lại gần micro, thì thầm như muỗi kêu: "Hứa rồi đấy nhé."

Lần gọi video này kéo dài rất lâu, nửa chừng Jaehyun phải lên lớp còn Jungwoo ngủ một giấc.

Khi tỉnh lại, TV ngoài nhà truyền đến âm thanh đếm ngược, Jungwoo cũng đếm theo, chọt chọt màn hình gửi thoại: "Chúc mừng năm mới."

Lúc Jaehyun quay về từ giảng đường, tiếng người huyên náo không nghe rõ, đến được nơi yên tĩnh, nghe được TV nhà Jungwoo đang phát bài 《Happy New Year》

Anh đáp lại câu "Chúc mừng năm mới", cũng bày tỏ áy náy vì mình trả lời chậm trễ.

Trái lại Jungwoo rất hào hứng: "Dù gì mấy tiếng nữa thì mới là năm mới bên chỗ anh, đến lúc đó anh chúc mừng em là được.

Lại lần nữa tỉnh lại, lại là sáng sớm và đêm tối gặp nhau.

Jungwoo dụi mắt nói chào buổi sáng với Jaehyun, hỏi cộng đồng du học sinh có tổ chức hoạt động gì không.

"Có, nhưng anh không muốn đi." Jaehyun nói, "Bên đó rất ồn ào."

"Vậy anh ăn gì?" Jungwoo hỏi.

"Mì gói."

"..."

Jungwoo bắt đầu thấm thía nỗi cô độc ở nơi xa quê, tuy rằng Jaehyun rất có khả năng coi đây là một loại hưởng thụ yên tĩnh và tự tại.

"Em có hai người bạn, là Minhyung và Donghyuck từng kể cho anh, anh còn nhớ không?

"Anh nhớ."

"Hai đứa nó dỗi nhau, rõ ràng đều không về nhà, nhưng không ăn tết với nhau."

"Vì sao?"

"Một đứa không xác định được tình cảm của mình, muốn thử với đứa kia một thời gian sau đó tính tiếp. Một đứa khác không muốn cái kiểu yêu đương biết hôm nay không biết ngày mai như thế."

"Đứng ở góc độ của cả hai thì bọn họ đều có lý lẽ riêng."

"Em cũng nghĩ vậy." Jungwoo trở mình, "Nhưng em vẫn cảm thấy hai đứa nó rất ngốc. Nếu là em, nhất định em sẽ liều lĩnh tìm đến bên cạnh người mình thích, cùng anh ấy đón năm mới."

"Ừ." Jaehyun nói, "Anh cũng vậy."

Nhìn đồng hồ đếm ngược từ "50" về "49", Jungwoo mới hỏi ước nguyện năm mới của Jaehyun.

Jaehyun suy nghĩ một lát, nói: "Hy vọng bất cứ điều gì Jungwoo cũng có thể sẵn lòng kể cho anh nghe."

Rất khó để Jungwoo không nghĩ đến việc mình dùng nick clone tung hoành trên diễn đàn, thầm nghĩ: Chuyện đấy mà kể ra thì còn sống mà làm người được nữa không?

Nhưng sắp sang năm mới, Jaehyun đã mong như vậy thì cậu cũng muốn thỏa mãn anh.

Jungwoo đưa camera nhắm ngay vào vùng cổ và cằm, ngửa đầu kéo thấp cổ áo xuống, hỏi Jaehyun có nhìn rõ vết đậm màu ở dưới má trái của cậu không.

"Đây là dấu vết do tì đàn lâu ngày mà hình thành. Nó ở đây với em hai chục năm rồi." - Jungwoo sờ sờ mảng da hơi thô ráp - "Người ta gọi đây là dấu hôn của đàn violin."

"Có điều em không thích gọi vậy. Đấy có phải là dấu hôn thật đâu."

Jaehyun "ừ" một tiếng.

Jungwoo không biết Jaehyun có nhận được ám hiệu của mình hay không.

Cái này khó hơn nhiều so với việc cậu nhắm mắt nhắm mũi buông lời ba hoa liếm màn hình trên diễn đàn, nhịp tim của cậu rất nhanh, lông mi chớp động, thậm chí không dám nhìn biểu cảm của Jaehyun.

"Cho nên..." Jungwoo nuốt một ngụm không khí khô khốc, "Sau 49 ngày nữa, anh có thể... có thể làm cho em một cái thật không?"

Bởi vì không dám nhìn cũng không dám nghe, Jungwoo không biết làn da lộ ra trong camera của mình trắng nõn thế nào, lời thổ lộ kinh động người ta ra sao.

Nhìn đoạn cổ trắng ngần kia, sắc đỏ từ mặt lan dần xuống dưới, lồng ngực phập phồng và xương quai xanh mời gọi, Jaehyun cũng bắt đầu miệng đắng lưỡi khô.

Anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng cao bất thình lình, nghi ngờ Seo Youngho đi party tất niên về vô tình tăng công tắc máy sưởi bên cạnh bình nước nóng

Nhưng anh không bài xích cảm giác này, cũng thích Jungwoo bày ra một mặt người khác không thể thấy được trước mặt anh

Không đáp ứng là chuyện không thể nào.

Jaehyun nghiêm mặt như thường ngày, dù vành tai phiếm hồng đã bán đứng hết thảy

Anh nói rõ ràng từng chữ, trịnh trọng trả lời: "Đương nhiên là có thể."


Hết chương 23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top