Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Anh ta sẽ không giận bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối, Jungwoo ôm đàn mới đi ngủ cũng ngủ không ngon.

Cậu không dám đem nhầm lẫn tai hại kia nói cho cha mẹ, cũng không dám tùy tiện gỡ block cho người ta. Hơn hai mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên Jungwoo gặp phải tình huống liên quan đến đối nhân xử thế. Sáng hôm sau, cậu dậy thật sớm, đi chưng cầu ý kiến của bạn bè.

Đàn chị Eunha đang chỉ âm cho đàn hỏi: "Đắc tội á? Em đắc tội người ta thế nào?"

Thấy đàn chị chỉnh đàn khó khăn, Jungwoo vén tay áo hỗ trợ, để chị ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.

"Cũng không phải tội lỗi tày trời gì. Chỉ là em nhầm người ta thành người khác, rồi nói vài câu... nặng lời."

"Nặng tới mức nào?"

Jungwoo gảy thử dây đàn nghe âm thanh rồi lại vặn trục: "Đại khái là bảo người ta tự biết đường mà lui, rồi đừng quấy rối em gì gì đó."

"Thế thì đâu đến nỗi" - Eunha uống sữa tươi đàn em vừa cống nạp, hất mái tóc dài - "Thì gỡ block cho người ta, nói câu xin lỗi, bảo là em nhận nhầm người."

"Nhưng mà làm thế là hỏng bét ấn tượng đầu tiên..." - da mặt Jungwoo mỏng, việc giữ mặt mũi quan trọng vô cùng - "Người ta là con trai bạn thân mẹ em, sau này lỡ như có gặp nhau thì xấu hổ chết mất."

"Ồ, chính là đối tượng xem mắt của em hả?

"... Vâng."

Eunha thiếu chút nữa cười phun cả sữa trong miệng: "Anh ta rốt cuộc làm gì mà em lại xem anh ta là đồ lưu manh?"

"Này lại liên quan đến một sự việc quái đản khác." - Jungwoo chỉnh xong dây đàn thở phào một hơi - "Nói ra rất dài. Tóm lại là không thể tưởng tượng nổi em cũng có ngày hôm nay."

"Không sao đâu. Con người ai chẳng có lúc nhầm lẫn." - Eunha đứng lên vỗ vỗ vai cậu cỗ vũ - "Huống hồ em chị có gương mặt đẹp trai thế này, ai mà nỡ nhẫn tâm trách cứ?"

Jungwoo cảm thấy đàn chị Eunha nói rất có lý. Để tăng thêm vẻ đẹp trai của mình, buổi chiều Jungwoo quyết định đi cắt kiểu tóc mới.

Minhyung đi cùng cậu, ở ghế chờ không có việc gì, thò đầu lại gần đoán là Jungwoo lại đang lên diễn đàn thưởng thức mỹ nam cơ bắp.

Diễn đàn vẫn là diễn đàn. Nhưng không thấy mỹ nam đâu.

"Làm thế nào để nói chuyện với đối tượng hẹn hò mà không thất lễ... Ồ ông anh nhà có điều kiện kia rốt cuộc add cậu rồi à?"

"Ừ." - Jungwoo hết sức chăm chú đọc tinh hoa nội dung bình luận - "Chỉ là bị tớ block."

Minhyung giơ ngón tay cái lên: "Cậu khủng thật đấy!"

Đến lượt Jungwoo cắt tóc, thợ làm tóc hỏi cậu muốn thử kiểu tóc mới không? Cậu quay sang chỉ một vị khách chỗ mai tóc cạo một đường hình tia chớp, rồi chỉ chỉ vào tóc mình nói: "Có thể cạo cho em mấy chữ không? Cái nào tràn ngập chí khí anh hùng ấy."

Thợ làm tóc nghĩ nghĩ: "Tinh trung báo quốc?"

"Không." Jungwoo nhìn mình trong gương, "Thấy chết không sờn."

Minhyung và thợ làm tóc: ...

Cắt tóc xong, cậu và Minhyung ở quán ven đường ăn lẩu cay, cay thật là cay. Lúc về đến nhà đã là giữa trưa.

Buổi chiều không có tiết học, dàn nhạc cũng không cần luyện tập. Jungwoo cầm violin điện kéo khúc Mùa hè trong concerto  Bốn Mùa của Vivaldi. Sau đó, cậu nương theo cảm xúc bốc lên đầu mở ứng dụng chat ra.

Bây giờ ở trong nước là một rưỡi chiều, nghĩa là bên kia mới có bốn rưỡi sáng. Thức khuya cũng không thức muộn đến thế, mà dậy sớm cũng không dậy sớm như vậy, cậu gửi tin nhắn lúc này khẳng định sẽ không nhận được trả lời ngay, tránh phải ngay lập tức đối diện với xấu hổ.

Chờ khi đối phương phản hồi, cậu có thể mượn cớ đang đi học không thể xem điện thoại, lại có thể kéo dài thời gian thêm một lúc. Sau đó lại do chênh lệch múi giờ mà vừa khéo không thể cùng nhau nói chuyện, cứ thế cuộc đối thoại sẽ chấm dứt.

Tính toán quả thực là hoàn mĩ.

Vì thế, Jungwoo đem Jeong gỡ khỏi danh sách block, cẩn thận từng li từng tí gửi một cái emoji đi. Không qua một giây, bên kia trả lời làm cậu sợ đến mức chân tay rụng rời, thiếu chút nữa là quỳ xuống.

Ở bên kia địa cầu, Jaehyun nhận được tin nhắn Jungwoo chủ động gửi đến cũng vô cùng bất ngờ.

Anh không phải đang đợi tin nhắn, chỉ là không ngủ được. Anh cảm thấy cứ nằm vô ích thì cũng không nên, bởi vậy ngồi dậy trước bàn loay hoay lắp mô hình máy bay mới tới tay.

So với những mô hình máy bay mà Jaehyun sưu tập trước nay, mô hình máy bay từ Seoul đến Daegu hết sức bình thường, chất lượng mô hình không gọi là tinh tế, trang trí trên bàn cũng không quá đẹp.

Jaehyun cầm nó lên, thổi hơi vào động cơ khiến cánh quạt máy bay xoay nhẹ, giống như chuẩn bị cất cánh đến phương trời nào đó.

Loay hoay trong chốc lát, ánh mắt của Jaehyun không khỏi nhìn về phía chiếc điện thoại im lìm trên bàn.

Là một người có sở thích lắp ráp và sửa chữa, mặc dù đu học có hai năm, Jaehyun vẫn theo đầy đủ các dụng cụ lắp ráp cần thiết. Đang lúc cắm điện chờ lớp keo nhựa chảy ra để dán mô hình, điện thoại di động đột ngột vang lên. 

Today Woo Không Happy: 【[/tủi thân]】

Jaehyun đầu tiên là sửng sốt, vươn tay đẩy kính mắt lên sống mũi, nhìn màn hình điện thoại di động, xác nhận lại lần nữa.

Là thật, Jungwoo đã không block anh nữa rồi.

Đầu ngón tay trượt một cái, một dấu chấm tròn vô nghĩa được gửi đi, Jaehyun không biết có thể thu hồi tin nhắn, vội bổ sung:【Xin lỗi, tôi ấn nhầm.】

Sau đó anh nhìn phần dưới khung chat hiển thị  [Đối phương đang soạn tin].

Ước chừng khoảng hai phút đồng hồ, bên kia mới cẩn thận đáp lời:【Người nên xin lỗi là tôi. Chắc tôi làm phiền anh nghỉ ngơi đúng không?】

Không hiểu sao bao nhiêu bận tâm lo lắng tan biến cũng chuỗi tin nhắn bị block ở phía trên.

Dựa theo lẽ thường, lúc này Jaehyun nên hỏi vì sao cậu lại block anh, hoặc là nên cáu kỉnh tức giận bất mãn gì đó, ngón tay Jaehyun dừng trên màn hình, một lúc sau chỉ nhắn hai chữ:【Không đâu.】

Anh không muốn dùng giọng điệu chất vấn, càng không muốn đối phương nhìn ra sự luống cuống của anh.

Cũng may lúc này đối phương chủ động, như súng liên thanh bắn ra một tràng.

【Xin lỗi anh, vô cùng xin lỗi anh】

【Tôi sai rồi, không phải tôi cố ý block anh】

【Tại tôi đầu óc quá bộp chộp, đáng lẽ phải hỏi cho kỹ】

【Di động của anh không hỏng, là đầu tôi hỏng】

【Tại sao anh không nói chuyện...... T▽T 】

Jaehyun tin nhắn nhảy lên liên tiếp, nhất thời không phản ứng kịp, ngón tay dừng lại trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng mới nhắn một tin gửi đi:【Ừ, không sao đâu.】

Today Woo Không Happy: 【Thật sao?】

Jeong: 【Thật.】

Today Woo Không Happy: 【Tôi không tin】

Jaehyun: ...

Today Woo Không Happy: 【Nếu không sao thì tại sao muộn vậy anh còn chưa ngủ】

Nhìn thoáng qua mô hình máy bay trên bàn, Jaehyun trả lời: 【Tôi đang viết luận văn】

Today Woo Không Happy: 【Thật không thế?】

Jeong: 【Thật.】

Cậu dường như vẫn không yên tâm: 【Hay là anh block tôi một lần đi... Mắng tôi cho đã xong rồi block.】

Jeong: 【Sao tôi phải làm thế? 】

Today Woo Không Happy: 【Bởi vì lần trước tôi mắng anh xong rồi block anh  T▽T 】

Jeong: 【Jungwoo-sshi không cố ý.】

Today Woo Không Happy: 【Không cố ý thì vẫn là tôi sai, tôi cần chịu trách nhiệm.】

Jeong: 【Jungwoo-sshi đã gỡ block cho tôi.】

Jeong: 【Như thế đủ rồi.】

Có lẽ câu trả lời này làm người bên kia thở phào nhẹ nhõm:【Nhưng tôi còn trắng trợn nhận tiền của anh...】

Jaehyun cũng thở ra một hơi: 【Đó là phí học tập.】

Today Woo Không Happy: 【... Đó là do tôi tưởng anh là phụ huynh học sinh tôi dạy kèm thôi.】

Nghĩ đến em gái Hayoung nói: "Tuy rằng mới nói chuyện mà gửi tiền lì xì thì có kì kì, nhưng đúng là không biết nói gì thì gửi lì xì  cho bớt khách sáo có vẻ cũng không sai." Jaehyun thở dài, thật sự không biết nên giải thích thế nào cho đúng.

Jeong: 【Xin lỗi, là do tôi suy xét không chu toàn.】

Today Woo Không Happy: 【Không không không, tôi mới là người có vấn đề, là tôi suy nghĩ lung tung.】

Jaehyun vừa muốn hỏi cậu suy nghĩ lung tung gì thì cậu đã tiếp tục:【Nhưng hiện tại tôi không có tiền, chờ tháng sau nhận được lương tôi sẽ trả lại cho anh T▽T】

Bài học kinh nghiệm trước đó nói cho Jaehyun biết, nếu lúc này bảo là "Không cần", có lẽ đối phương sẽ không vui.

Anh suy tư một lát, đánh chữ hỏi: 【 "T▽T" nghĩa là gì? 】

Có lẽ chuyển chủ đề hơi gượng ép, đầu bên kia sửng sốt trong giây lát.

Today Woo Không Happy: 【Là một biểu tượng cảm xúc, nhìn giống há to miệng khóc lớn.】

Jaehyun cho rằng cậu khóc thật, trong lòng bỗng chốc căng thẳng.

Không đợi anh nghĩ ra phải an ủi như thế nào, phía đối diện gửi tới ba tin nhắn liên tiếp.

Today Woo Happy: 【Biểu tượng khóc mặc định trong ứng dụng xấu quá, nên tự đánh ra đẹp hơn】

Today Woo Happy: 【Vả lại nếu thêm hai dấu ngoặc kép sẽ rất đáng yêu, giống hai cái lông mi】

Today Woo Happy: 【 "^o^" 】

Đem tên sửa lại như cũ, Jungwoo nheo mắt, càng nhìn biểu tượng cảm xúc càng thấy thú vị, hồn nhiên quên mất mười phút trước mình hèn mọn thỉnh tội như thế nào.

Dù đã muộn, cậu vẫn giới thiệu bản thân:【Tôi tên là Kim Jungwoo, nhỏ hơn anh một tuổi, sau này mong anh chiếu cố nhiều hơn! 】

Jeong: 【Được.】

Jeong: 【 "^o^" 】

Jungwoo vui mừng nghĩ ông anh học nhanh ghê ta.

Giải quyết xong tâm sự, người không không thói quen ngủ trưa như Jungwoo cũng mất hết sức lực, nằm trên giường đánh một giấc.

Trong lúc cậu thả lỏng khép mắt lại, không biết được ở nơi cách cậu hơn 9000km, có người bởi vì cậu mà mỉm cười, sương mù xám xịt được nắng sớm xua đi, rốt cuộc cũng có thể chợp mắt.

Chiếc điện thoại cuối cùng cũng tránh được vận mệnh bị đem ra mổ xẻ. 

Cũng không biết rằng mấy tiếng trước, cậu ở trên diễn đàn gửi xin giúp đỡ "Xin lỗi như thế nào để người ta chóng nguôi giận." - trong một đống tin nhắn mách nước đủ kiểu, có một người cũng không để ẩn danh giống cậu, để lạ một lời tiên đoán may mắn.

Jae: Anh ta sẽ không giận bạn.

- hết chương 4 - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top