Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Chăn mùa hè, gỗ thông, và chú mèo hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có người hỏi tôi yêu người bé tuổi hơn mình cảm giác ra sao. Tôi suy nghĩ đôi chút - Nó bình thường thôi - tôi trả lời, nhưng chắc là kèm theo một số đặc quyền nho nhỏ, ví dụ như tôi có thể trở nên "trẻ con" giống em.

Em nói tôi là một đứa trẻ bị chiều hư.

- Đấy là lỗi tại em chứ không phải tại anh. - tôi cãi lời chê bai của em, đang ngồi trong lòng em mà vẫn phách lối được.

Đúng mà, trông cái cách em chẳng phản bác được gì khiến tôi bật cười. Công nhận là tôi có nhiều tật xấu, nhưng vì em đã dung túng chúng cho nên từ "quen thói", chúng đã trở thành "không bỏ được".

Tôi mắc bệnh tuỳ hứng cấp độ cao.

Một hôm trời nắng to, tôi quyết định ôm chăn gối ra giặt giũ. Chúng tôi chỉ có mỗi ba cái chăn, một cái mỏng tanh để ngoài sô pha, một cái màu xanh nhạt dùng để đắp vào mùa hè và một cái dày dặn màu xám dùng để đắp cho mùa đông. Chả nhớ đã bận suy nghĩ chuyện gì, tôi đứng thẫn thờ giữa nhà trong khi trên tay đang ôm ba cái chăn đó, phóng tầm nhìn ra ban công có mấy chậu hoa mà tôi rinh về từ tiệm bán cây nằm trên đường đến toà soạn.

- Jaehyun ơi..... - tôi gọi em bằng tông giọng à ơi hết sức có thể.

Em từ phòng bếp ngó ra, em đang làm món sủi cảo mà tôi thích.

- Sao đó? Anh cần em giúp gì à?

Tôi buông chăn xuống, đi đến xem em gói sủi cảo. Em hỏi tôi muốn ăn sủi cảo chiên hay hấp, tôi nói cả hai. Em hỏi tôi muốn ăn sủi cảo gấp nếp kiểu con sò hay chum lại như hình bánh sừng trâu, tôi nói kiểu con sò thì chiên còn kiểu bánh sừng trâu thì hấp.

Tôi còn kêu ca thêm.

- Tí nữa mình đi mua chăn không em? Anh lười giặt quá.

Nếu là mẹ tôi, bà chắc chắn sẽ mắng tôi ngay sau khi nghe câu này. Nếu là bố tôi, ông sẽ nói để ông giặt cho. Còn nếu là Jaehyun, em sẽ nói:

- Ừ, ba mươi phút nữa nhé?

Tôi cười tươi như hoa.

Thay cho cái màu xanh nhạt chúng tôi dùng từ khi mới dọn về nhà này, tôi chọn cái chăn mới làm từ chất liệu cotton hai mặt - giống cái hay trải sẵn trong phòng khách sạn nhưng mỏng hơn. Trên đường về, em còn tạt vào mua bingsu cho tôi - bingsu xoài - tôi không biết là bingsu có thể mua mang về được. Tôi rướn người qua đút cho em một muỗng đầy bingsu và si rô. Em đang tập trung lái xe, há miệng ăn vào rồi khẽ nhăn mũi vì lạnh.

Buổi tối của chúng tôi đương nhiên là một bàn toàn sủi cảo. Tôi ăn no cả cái xửng hấp sáu cái và nửa phần sủi cảo chiên cùng em. Số sủi cảo còn lại chúng tôi cất trong ngăn đông để dành ăn dần. Mấy lúc tôi đói bụng đêm, em lại lôi ra làm cho tôi một đĩa.

Vì thích thú thử cái chăn mới, tôi đã đi ngủ thật sớm. Tôi chợt nhận ra, áo thun 100% làm từ cotton thì xịn đấy nhưng chăn cotton thì chẳng xịn chút nào. Nó trơn và cứng ngắt so với thứ gọi là "chăn". Tôi đắp chả quen, với cả chiều dài cũng không ló bàn chân ra hoàn hảo như cái cũ - tôi thích đắp chăn nhưng muốn thò chân ra cho mát.

Trở mình cả buổi trời, tôi gọi em dậy. Dường như vì tôi trở mình nên em cũng ngủ chưa sâu.

- Hay là mình đổi chăn cũ đi em. - tôi rờ rờ cái mặt láng mịn của chăn cotton - Nó chẳng có cái cảm giác là chăn chút nào, y như mình đang đắp áp phích quảng cáo giăng ở quảng trường vậy. - tôi thêm thắt.

Jaehyun nói cách so sánh của tôi thật buồn cười.

- Chăn cũng không tệ, nhưng nếu anh không thích thì là không thích. - em lắc đầu cười trừ, kiểu đã quá quen với việc thay đổi nhấp nhoáng này của tôi. Em tự động bò đi lấy chăn cũ cất trong tủ quần áo, bọc tôi lại y chang cách em bọc sủi cảo. Em hôn lên trán tôi, chúc tôi ngủ ngon lần nữa.

Vậy là ngày mai, chúng tôi lại đi hoàn chăn để đổi hai cái gối sô pha (vì nếu bắt chủ cửa hàng trả tiền thì kì quá). Chăn cũ cuối cùng vẫn phải giặt theo kế hoạch. Tôi phơi chăn ngoài ban công, đập đập tay vào chăn để bụi bột giặt bay đi.

Ngẫm đi ngẫm lại, bệnh của tôi không phải "tuỳ hứng" mà là "lắm chuyện" mới đúng.

Em nào có thần thánh gì, rất nhiều lúc em đã nổi nóng với cái sự "lắm chuyện" đó của tôi.

Đã lắm chuyện còn cứng đầu, em mắng.

Tôi ôm về một bé mèo hoang trong lần nọ đi nộp bản thảo cho toà soạn. Tôi tha tất cả mọi thứ nằm trên con đường đến toà soạn về nhà. Điển hình như mấy chậu hoa cúc hoạ mi tôi để ngoài ban công, bức tranh vẽ con cá voi xanh bơi trong mây hay lọ nến thơm mùi gỗ thông giống mùi nước hoa của em. Cũng may tôi không đến toà soạn thường xuyên vì bình thường chỉ cần gửi email là được, nếu không, chắc chắn nhà chúng tôi sẽ chật nức vì "hội những thứ linh tinh không cần thiết của Lee Taeyong".

Trở lại với chuyện chú mèo, tôi đã nhìn thấy nó đi lang thang vòng quanh bãi đỗ xe được mấy lần. Lông nó màu tro xám sọc đen - một chú mèo mướp điển hình - với gương mặt cau có như thể ai nợ nó cả thế giới. Mỗi lần tôi đều mua thức ăn hộp cho nó. Nó cảnh giác lắm, đợi đến khi nào tôi rời đi mới dám mon men tới ăn.

- Mày không đánh mùi được tao là người tốt sao? - tôi hừ mũi với nó, vẫy tay tạm biệt với cái bụi cây vì tôi biết nó đang núp trong đó.

Vậy mà hôm nay, nó không tránh tôi. Tôi mở hộp thức ăn đặt xuống, nó tiến tới ngay, vươn cái lưỡi hồng hào ra liếm cá ngừ rồi từ tốn ăn. Chà, lần đầu tiên tôi gần nó như thế này, tôi muốn xoa đầu nó nhưng nghe bảo không nên chạm vào động vật khi chúng đang ăn nên tôi thôi. Tôi đứng dậy, con mèo ngước lên nhìn tôi, rồi cứ vậy, nó theo tôi về nhà. Nó thậm chí còn định bỏ hộp cá ngừ nên tôi phải đứng lại chờ nó.

Buổi chiều trời mưa, tôi chợt nhận ra vì sao chú mèo mướp này lại chịu theo người lạ. Tôi ôm nó trong lòng, hắt xì mấy cái.

Em tan làm về, mua thuốc cảm cho tôi. Em không có ý kiến gì về chuyện nuôi mèo, chỉ nói thứ bảy em nghỉ, em sẽ chở nó đi khám sức khoẻ đàng hoàng.

- Nó tên Suki được không em? - tôi gật đầu, ngồi chồm hổm nhìn mèo uống nước.

Suki trong tiếng Nhật vừa có nghĩa là "thích", vừa có nghĩa là "trăng" nếu thành Tsuki - tôi giải thích thêm. Tôi thích trăng, và tôi cũng thích nó.

- Ừ, Suki. - em đưa tay, lấy khăn giấy chùi nước mũi cho tôi. - Làm sao mà để bị cảm như thế này không biết.

Tôi cười trừ với em, bắt đầu ngồi vào bàn ăn bữa tối em mua về.

Hoá ra đó không phải là cảm. Tận tới ngày mai, tôi mới biết tôi bị dị ứng lông mèo nên mới hắt xì và chảy mũi liên tục. Tôi còn bị nổi mẫn ngứa ở cổ nên em không cho tôi giữ Suki nữa.

- Nhưng anh đã đặt tên nó là Suki. Và chúng ta hẹn lịch kiểm tra ngày mai cho nó rồi. Đâu thể thất hứa với bác sĩ được! - tôi vơ đại lý do, hậm hực với em.

- Taeyong, anh bị dị ứng! - em nhắc lại, tay thì bôi thuốc cho tôi, tay thì búng trán tôi.

- Anh thích Suki. Anh sẽ uống thuốc dị ứng mỗi ngày.

Em kiên nghị nhìn tôi.

- Đó không phải là cách lâu dài.

Cuối cùng, từ chuyện con mèo, chúng tôi đã chuyển sang cãi nhau về những điều to tát hơn.

Tôi tức giận, lật đật ôm áo khoác và rời khỏi nhà. Em biết càng đuổi theo tôi thì mọi thứ càng trở nên rối rắm hơn nên em chỉ thở dài đứng đó. Tôi thuộc tuýp cứng đầu lắm, nhưng được một lúc thì lại mềm đi ngay. Nên sau hàng chục lần cãi vã tệ hại, em đã nhận ra điều đó và để tôi ở một mình.

Như cũ, tôi bắt xe đến biển, chạy lên ngọn hải đăng và ngồi thừ ở đó. Tôi đã nghĩ về rất nhiều thứ, về em, về những lời nói tức giận của tôi có thể đã tổn thương em, về những hành động của em đã làm tổn thương tôi, và nhiều nhiều nữa.

Nhưng cuối cùng thì em vẫn là em. Làm sao mà tôi ngừng yêu em cho được.

Cỡ một tiếng sau đó, đèn xe ô tô của em rọi dưới mặt đường dẫn đến ngọn hải đăng. Tôi trề môi, chạy đến bên em và được em ôm trong lòng.

- Em sẽ xây một căn nhà nhỏ cho Suki ngoài vườn, được chưa? - em thủ thỉ nói, em lại chiều tôi nữa rồi.

Tôi gật gật đầu, trán cọ vào lồng ngực em.

Thế nhưng sáng hôm sau thì Suki đã đi mất.

- Nó là một con mèo hoang. - tôi lẩm bẩm, hay cho dù có là mèo nhà hay mèo hoang, người ta cũng không thể ngăn nó.

Đây là lần đầu tiên tôi tự mình chạy xe đến ngọn hải đăng. Điện thoại báo ba mươi phút nữa sẽ tới nơi. Tôi tự hỏi trong ba mươi phút lái xe này, em đã từng nghĩ về những gì.

Phải chăng em cũng giống như tôi, nghĩ về những lần chúng tôi vô tình tổn thương nhau. Nhưng em yêu tôi, em sẽ chẳng buông tay tôi. Cũng giống như tôi yêu em, tôi sẽ mãi không rời xa cái ôm của em.

Như vậy mà, đúng không?

Từ ba mươi phút, đoạn đường dài thêm năm phút khi tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi mua soju và sủi cảo hấp, đem lên ngọn hải đăng nhấm nháp.

Tôi ngồi xoay lưng lại với hướng chiều gió để đốt nến thơm. Tôi cố bao bọc nó bằng thân mình để ngọn lửa yếu ớt không tắt, rồi tôi mở soju, không có ly nên tôi tu ừng ực, rồi tôi xé bao bì sủi cảo, đổ nước chấm lên và ăn.

Nến thơm mùi gỗ thông, nhưng vì ở một không gian quá lớn nên nó không thơm được như lúc tôi đốt ở nhà. Tôi cúi xuống ngửi lấy nó, thật giống mùi của em.

Gió to quá, nến chỉ cháy được một lúc thì tắt hẳn. Tôi không làm cách nào đốt nó lên lại được nữa, nhìn chằm chằm vào nó như thể tôi đã mất đi thứ gì to tát.

Bỗng nhiên nước mắt tôi chảy dài trên má.

Tôi đưa tay quẹt đi vài giọt nóng hổi, cuối cùng lại bưng lấy mặt mà nấc lên.

Jaehyun biến thành Suki mất rồi.


....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top