Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dẫu có là ai


Nghiêm túc mà nói thì Lý Thái Dung là một doanh nhân, là người đứng đầu Lý thị tung hoành ngang dọc, là đứa cháu mà trưởng họ đời trước yêu thương nhất.

Ông cố Lý mất, để lại một mình Lý Thái Dung độc chiếm nửa giang sơn cùng đứa em họ bấy giờ răng sữa còn chưa mọc Lý Đế Nỗ, đường hoàng trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người trong gia tộc. Sự thật cho thấy kẻ được trưởng họ coi trọng không phải đèn cạn dầu, mất mấy năm đưa gia tộc vốn đã mạnh càng như hổ mọc thêm cánh, hùng hổ tiến vào thương trường.

Từ đó người trong giới đều biết Lý gia chính thức trở thành đế chế độc tài của Lý Thái Dung.

Chỉ là sau đó, đánh bậy đánh bạ thế nào gặp mặt Trịnh Tại Hiền, mọi chuyện đều thay đổi.

Lý Thái Dung xử lí việc ở công ty xong không có gì làm liền nhàn rỗi ngồi trong văn phòng, ở đối diện sofa là thằng bạn nối khố Từ Anh Hạo tay đeo đồng hồ vàng cầm điện thoại nói đến quên trời quên đất.

"Cục cưng, anh nhớ em quá đi mất... đằng trên đằng dưới chỗ nào cũng nhớ em, hôm nay không được rồi, ông xã bận lắm, ngày mai được không? Lily ngoan..."

"Ơ? Không phải Lily sao?"

Đầu dây bên kia tức giận cúp máy cái rụp, hắn khó hiểu nhìn lại màn hình.

Liền phát hiện đây là Lucy...

" ..... "

Lý Thái Dung kiểm tra báo cáo tài chính của cấp dưới, dùng ánh mắt bắn tới ẩn ý mắng nó là đồ con bò.

Từ Anh Hạo không nản lòng tìm một cái tên khác nhấn gọi. Đầu dây bên kia đang vang tiếng tít tít thì cùng lúc này, cánh cửa văn phòng bung mở xuất hiện một giọng nam thảm thiết ăn vạ:

"Lý Thái Dung anh phải cứu em! Em trai anh sắp bị người ta mắng chết rồi, nếu anh không cứu em thì chúng ta đoạn tuyệt! Em sẽ không ăn cơm nữa!"

Đứa em họ này của anh là hoàng tử bé được bọc trong màn nhung từ lúc lọt lòng, tính tình ngông cuồng ngậm thìa vàng đã quen có một ông anh chống lưng quen thói tác oai tác quái, say rượu đạp ga lủi vào cổng nhà dân, đã không biết điều xin lỗi lại còn thích kiếm thêm chuyện vào người.

Nếu mọi chuyện kết thúc ở đây thì cũng không đến nỗi nào, chỉ là thằng phá gia chi tử Đế Nỗ kia não như quả nho tự cho mình là hoàng tử bé thật vừa gặp cảnh sát đã nắm cổ áo đánh người ta, vừa đánh vừa hùng hổ la lối:

"Mày có biết ông nội mày là ai không? Có muốn ông nội mày đốt cái đồn cảnh sát của bọn mày không?"

Một màn này thành công bị người qua đường dùng điện thoại ghi hình đăng lên mạng, ồn ào chỉ trích mấy kẻ có tiền xem mạng dân nghèo như cỏ rác. Mỗi người một bình luận cùng nhau đẩy tin tức treo lủng lẳng trên đầu trang báo điện tử sáng nay.

Từ Anh Hạo thích thú đọc bình luận, chép miệng đưa ra câu trần thuật:

"Em trai cậu còn sống đúng là ngày tàn của Lý gia."

Lý Đế Nỗ nghe đến đây thì tự ái phồng mang trợn má, không tin được đây là ông anh tốt nhìn mình từ nhỏ lớn lên, ấm ức khóc:

"Mấy chuyện này không phải tại em mà! Đúng là em say rượu, nhưng bợm nhậu lái xe ai mà không từng thử tuyến đường mới một lần trong đời chứ? Anh Hạo ơi anh không thể thấy chết không cứu!"

Từ Anh Hạo nhìn con báo con vẫn còn ngồi đây lậo tức tự hỏi sao Lý Thái Dung không vặt trụi lông thằng em trời đánh này đem hấp xả cho rồi.

Nếu là hắn...

... cam đoan Lý Đế Nỗ không sống qua mùa trăng mười tám tuổi.

"Sao cậu biết tôi không phạt nó?"

Giống như đọc được suy nghĩ trên mặt bạn chí cốt Từ Anh Hạo, người vẫn lặng yên từ nãy đến giờ đanh giọng:

"Lúc nó mới biết phá làng phá xóm làm vỡ mất gốm sứ cổ truyền bảy đời nhà họ Lý tôi đã đề nghị dùng dây thừng treo ngược nó lên quạt trần đắt tiền đánh chết trước bàn thờ ông cố, chẳng qua thím tôi vừa khóc lóc vừa mắng tôi không có tình anh em."

"Vậy cậu đem nó quỳ xuống dập đầu xin lỗi người dân cả nước là được, đỡ mất công nghĩ cách đốt nhà phóng viên, cư dân mạng cả nước đông như thế cậu có đốt từng nhà được không?"

Lý Thái Dung bỗng đau đầu xoa thái dương.

"Tìm mấy lão già phía quân đội nhờ khống chế trang web và những bình luận kia là được. Còn mày, nhịn đói một tuần đi, cơm dì giúp việc nấu không mượn mày ăn."

"Anh!"

Người lạnh lùng hất tay, Lý Đế Nỗ không dám cãi nửa tiếng thất thiểu mếu máo bước ra ngoài. Từ nhỏ cậu đã sống dựa vào cánh tay bảo bọc của người anh này, có bất mãn cỡ nào cũng không thể phủ nhận là mình bị chiều đến hư hỏng.

Gần đây Lý thị đầu tư vào một loạt phim truyền hình ăn khách nên nhà sản xuất gửi thư mời bọn họ đến buổi lễ công chiếu phim. Khi xe gần đến thảm đỏ vô số ánh đèn lấp lánh, Lý Thái Dung cho tài xế đổi lối đi VIP vào hội trường, bỏ được thủ tục thảm đỏ rườm rà mà bản thân anh vốn không thích thú.

Anh cũng không phải minh tinh, lười phải quản miệng đám nhà báo như diều hâu.

Người phụ trách cung kính mời anh vào hàng ghế đầu tiên, Lý Thái Dung đánh mắt thấy Từ Anh Hạo đã ở đó mới thong thả ngồi xuống.

Sao nữ được chỉ định tiếp đón bọn họ đã từng phục vụ Lý Thái Dung trước đây, chỉ là anh không nhớ nổi tên cô. Mấy nữ diễn viên gần đó xì xầm ghen tị không ngớt, phải biết rằng bám đùi Dung tổng chẳng khác nào một bước lên mây vinh hoa phú quý. Sao nữ đang đấm bóp cũng không ngoại lệ nghĩ như vậy, càng ra sức mỉm cười hé môi hồng đào.

"Dung tổng, ngài hút thuốc."

"Ừm."

Một lúc sau lại nhịn không được nói.

"Dung tổng, em là thật lòng thích ngài."

"Ừm."

Lý Thái Dung nhả thuốc tự hỏi lời này có mấy phần là thật, tuy vậy cũng không vạch trần cô ta. Giới giải trí chính là như thế, còn thiếu người nào không muốn trèo cao sao? Nữ diễn viên không được đáp thì xấu hổ cúi đầu, vất vả xoa bóp ba mươi phút mới được buông tha nhận được vai chính phim truyền hình rồi mới vui vẻ rời đi.

Ngoài cửa có tiếng bàn tán, hẳn là nhóm diễn viên chính vừa đi qua thảm đỏ mới vào đến. Phó đạo diễn ngồi cạnh Lý Thái Dung vui vẻ giới thiệu từng người, trong số họ có một nam diễn viên đang nóng bỏng tay khuôn mặt cương trực, cặp mắt hoa đào híp lại mỗi khi nhoẻn miệng cười. Phó đạo diễn hài lòng tấm tắc khen:

"Kĩ năng diễn xuất của cậu này rất tốt, có thể nói là tốt nhất trong số nhóm người này, không uổng công Sương Mai dọn đường muốn đưa gà nhà lên cho bằng được, chỉ tiếc là kịch bản tới tay chưa có nhiều sự thay đổi nên hình tượng còn hay bị đóng khung."

Nói rồi quay sang hắng giọng ra hiệu, nhóm diễn viên tiến lên lần lượt từng người một lễ phép cúi chào bọn họ. Đến lượt sao nam mắt hoa đào, cậu ta giữ nguyên tư thế cúi thấp đầu, vành tai đỏ ửng, người ngoài nhìn vào sẽ phát hiện giống như gặp phải mối tình đầu.

Lý Thái Dung híp mắt, cảm thấy người này rất biết diễn. Ngược lại cậu ta còn dám đánh giá anh từ trên xuống dưới, mỉm cười lộ lúm đồng tiền nhỏ:

"Quần áo của Dung tổng rất đặc biệt, giữa mấy chục người dự yến tiệc hôm nay tôi chỉ chú ý dáng vẻ thư thái của một mình ngài."

Sao nam nói xong lại bẽn lẽn mím môi, có điều cậu ta khen không ngoa, quần áo tối nay anh mặc thật sự rất đẹp. Âu phục được may đo theo vóc dáng cổ điển cùng áo khoác ngoài, cổ áo bẻ đứng tôn lên đường nét khuôn mặt. Là một diễn viên, sự thưởng thức đối với cái đẹp của cậu trai này không hề sai.

Nhưng với Lý Thái Dung, đây chắc chắn là một chiêu trò trèo cao.

"Cậu tên gì?"

Nhà sản xuất và phó đạo diễn thay nhau lo lắng cho số phận sao nam, phải biết chưa người nào dám đánh giá Dung tổng như vậy.

"Dung tổng, tôi là Trịnh Tại Hiền."

Lúc nói chuyện ngẩng đầu nhìn Lý Thái Dung lộ nụ cười nhàn nhạt, không nịnh bợ không điêu ngoa, phó đạo diễn cẩn thận bổ sung.

"Cậu ấy là nghệ sĩ thuộc giải trí Sương Mai, nam chính bộ phim bom tấn công chiếu tháng trước là cậu ta đóng."

Lý Thái Dung gật đầu, không nói lời nào chuyên tâm xem lễ công chiếu đến khi buổi diễn kết thúc mới đứng dậy làm mấy thủ tục xã giao. Trời về đêm hơi lạnh, anh mặc áo lông xa xỉ chậm rãi cùng Anh Hạo tan tầm.
Hai người đi đến góc cầu thang thì nghe được tiếng quát:

"Mày là cái loại không tên không tuổi nào? Mày làm sao vậy, đi đường không mang mắt theo à?"

"Xin lỗi anh Kim, là do em đi đứng không cẩn thận."

"Ai là anh Kim của mày? Mới ngóc đầu đã muốn móc nối quan hệ, con chó của tao bị mày giẫm vào đuôi giờ tính sao đây?"

"Cái mạng của mày có đền được tiền thuốc thang không, chỉ biết đực mặt!"

Hai người phía sau cầu thang nhìn nhau, lời này nói ra rất nặng. Lý Thái Dung biết người tên Kim Đình Hựu đang quát tháo này, phim anh ta đóng là loại mỗi năm đều chiếu không ai nhớ, năng lực tầm thường, có địa vị cao chẳng qua là tình nhân của một ông lớn.

Thảm đỏ ban nãy chỉ có tên này là lố nhất, mặc quần áo hiệu dắt một con Ngao Tây Tạng rọ mõm tạo dáng lâu đến mức mọi người đều tưởng anh ta sẽ ngủ ở đó. Kim Đình Hựu càng mắng càng hăng, ngay cả Trịnh Tại Hiền vốn định dĩ hòa vi quý cũng không nhịn được nắm chặt tay, trừng đôi mắt hoa đào đỏ ướt.

"Mày trừng cái gì? Có tin tao mở rọ mõm sai nó cắn mày không?"

Nói rồi xông đến con Ngao đang sủa như định làm thật, nghĩ tới nghĩ lui một diễn viên hạng ba đang lên như Trịnh Tại Hiền bị cắn chảy máu cũng không làm gì được anh ta. Có ông chủ lớn sau lưng anh ta mới ngồi vững ở vị trí này, còn ai dám động vào anh ta?

"Canh chừng con chó kĩ một chút, cả ngày chỉ biết sủa."

Kim Đình Hựu trợn mắt quay đầu về góc cầu thang nơi hai người qua đường vừa xuất hiện. Trong một giây lộ rõ ngạc nhiên, sau đó lập tức phản ứng lại:

"Cậu vừa nói gì? Cậu là ai?"

"Nói anh canh chừng chó của mình, chó giống cha gà giống mẹ, nếu chẳng may nó thoát dây xích chạy đến phía bên này, tôi sẽ bẻ cổ nó."

Kim Đình Hựu không ngu đến mức không biết Lý Thái Dung ám chỉ mình, liền điên tiết xông tới hắng giọng muốn làm cho ra nhẽ. Kết quả vừa bước đến thì bị Từ Anh Hạo dùng một tay bẻ ngược người ra sau. Trịnh Tại Hiền ở một bên không ngờ đến tình huống này sợ hãi mở miệng giải vây, ầm ĩ ở đây sẽ làm mồi cho cánh nhà báo.

Nếu bọn họ ở chỗ hoang vắng, cậu tình nguyện để người to cao kia bẻ gãy cánh tay tên này!

"Dung tổng...."

Kim Đình Hựu bị bẻ tay đau không chịu được nghe Trịnh Tại Hiền gọi hai tiếng này ngoại lệ sửng sốt. Từ trước tới giờ ai ai cũng đồn thổi vị Dung tổng này không có thói quen lui đến mấy loại tiệc xã giao như vừa rồi, tiệc cao cấp của các ông lớn thì mình lại không đủ tư cách chen chân vào, nên dĩ nhiên hai người họ chưa từng gặp nhau.

"Đều là người trong giới sao phải làm vậy, ai không từ vai nhỏ quần chúng đi lên? Huống chi hiện tại đến giải thưởng quốc tế anh còn không có, cảm thấy sau lưng dựa cây to thì kiêu ngạo à? Thái tổng dạy anh như vậy sao?"

Trịnh Tại Hiện đứng một bên trợn mắt, nghe vậy càng đỏ mắt như sắp khóc. Lý Thái Dung vẫn còn nhớ bộ dạng đỏ mắt nghe sỉ nhục của cậu ta ban nãy, trong bụng râm ran cảm thấy giới giải trí này đúng là không dễ dàng. Thằng trời đánh Lý Đế Nỗ cũng ngoan ngoãn như nam diễn viên này thì tốt, càng nhìn càng giống một em trai nhỏ.

Từ trên xuống dưới như trái đào phủ một lớp lông tơ mềm mịn.

Tóc cũng mềm thật.

Tự dưng muốn sờ thử quá....

Dung tổng một tiếng trước còn nghĩ người khác chiêu trò với mình một tiếng sau không kiềm được vươn cánh tay muốn xoa đầu trái đào nhỏ thì bị Từ Anh Hạo bẻ xuống.

Anh Hạo dùng khẩu hình miệng bắn ánh mắt đến ngụ ý mắng anh.

Đồ. con. bò.

" .... "

"Anh ta mắng cậu, cậu mắng lại là được, đáng để bản thân chịu sỉ nhục sao?"

Trịnh Tại Hiền nghe người nắm quyền lực một trời nói, chỉ biết cúi đầu càng thấp, nhỏ giọng lí nhí:

"Anh ấy mắng cha tôi..."

"Mày nói dối..."

"Anh Hạo, đánh!"

Kim Đình Hựu mếu máo sống chết bám quần Lý Thái Dung:

"Dung tổng, tôi lớn tuổi hơn ngài. Ngài đây bắt nạt kẻ hèn này tôi sẽ khóc cho mọi người biết! Ngài không thể bạo lực với người lớn tuổi đâu, trong luật pháp còn có bảo vệ người già mà..."

"Mạnh tay vào, để Thái tổng còn nghe được tiếng khóc của anh ta mà chạy đến xin tha."

Thật ra Lý Thái Dung cũng không định đánh thật, anh chỉ muốn dọa tình nhân nhỏ của Thái tổng một chút ít, để có bài học về sau không vạ miệng lung tung nữa. Không nghĩ đến Từ Anh Hạo còn chưa kịp đánh anh ta đã tu tu khóc ầm lên.

Anh nhìn người ngồi dưới đất kế bên là con Ngao đã ngừng sủa khó hiểu nhìn chủ của mình, trán nổi gân xanh rút di động gọi cho Trung Bổn Du Thái.

Lúc Thái tổng đến đón tình nhân nhỏ đã là chuyện của mười lăm phút sau, Kim Đình Hựu khóc đến mức tê tâm liệt phế, mặt mũi nhăn lại hai mắt đỏ hoe trông y hệt con khỉ nhỏ. Trung Bổn Du Thái trừng mắt cậu ta, cuối cùng vẫn không đành lòng mắng người quay sang cười trừ với Thái Dung rời đi.

Lý Thái Dung lặng lẽ nhìn bọn họ sánh vai đi dưới thời tiết se lạnh của Nam Kinh, bỗng dưng có chút hâm mộ rũ mắt.


p/s: cái hố này viết vì mình nổi hứng thôi, khi nào lấp thì thui.
spoil: Thật ra mấy đứa hay khắc khẩu mốt hay làm bạn thân đồ đó =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top