Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

cái này không nằm trong dự tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Jaehyun, hiện tại mới thức dậy và đầu thì đau vô cùng vì hôm qua quá chén. Đó là tất cả những gì cậu nhớ.

Bằng hết sức bình sinh của mình, Jaehyun cố gắng dựng cái thây rệu rã ngồi dậy rồi lê lết vào nhà tắm vớt vát lại tí hình người để lát còn đi ra đường, không thôi gặp mấy bà hàng xóm quở là hình tượng be bét hết. Jaehyun vốn dĩ không có định màu mè đâu nhưng mà trước khi dọn tới đây chủ nhà đã dặn cậu tốt nhất là nên bày ra bộ dạng thư sinh ngoan hiền để dễ bề sống khỏe, lỡ mà làm mấy bà kia gai mắt một cái là tàn đời. Jaehyun nghe vậy thì sợ lắm nên lúc nào ra đường cũng tươm tất hết.

"Hôm qua chơi vui không con?"

Người đầu tiên hỏi thăm Jaehyun là bà bác gần nhà, tính ra đây là người hàng xóm có tâm nhất cái khu này, ít khi nào lấy chuyện soi mói người khác làm thú vui như mấy người khác đã vậy còn tốt bụng nữa. Bác kể nhà cũng có đứa con trai đi làm ở nước ngoài, ít khi nào về nên có Jaehyun dễ thương bác thích lắm.

"Dạ có, mà bạn bè lâu ngày mới tụ tập đông đủ nên con lỡ uống hơi nhiều." Jaehyun nghiêng đầu cười giả lả, "Nên giờ con mới dậy đây, đầu đau quá trời luôn."

"Ừ. Bác nói Jaehyunie nghe này, dù ai nói xấu gì con thì bác vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ con. Con làm gì cũng phải cố lên đó nha."

"Dạ con cảm ơn bác."

Từ tận đáy lòng, Jaehyun rất cảm kích sự chân thành từ bác. Nhưng mà ghép với tình huống bây giờ hình như không có khớp lắm thì phải?

Bước thêm vài bước thì gặp thằng cháu của bà bác. Bây giờ đang là mùa hè nên nó qua nhà bà chơi một thời gian, xui xẻo thay mỗi ngày đều phải dậy sớm chạy lòng vòng tập thể dục với ông bà thì mới được đi chơi, không thì nhốt hẳn trong nhà cho đến hết hè. Nghe thế thì đứa nào mà không sợ, thằng nhóc vì thế mà rất chăm chỉ, ngày ngày vào lúc bốn giờ sáng đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi lên đường.

Jaehyun chưa kịp chào thì thằng nhóc đã nó bật ngón cái, cười híp mắt bảo:

"Anh ghê á hê hê hê."

Xong chạy mất.

Nó làm sao vậy?

Cuối cùng cũng đến được cửa hàng tiện lợi, Jaehyun vừa bước vào đã thấy không đúng cho lắm. Đó giờ không phải lần đầu cậu bị người khác nhìn chằm chằm, ai bảo bố mẹ sinh ra ưa nhìn quá thể nhưng mà đúng kịch bản là em thu ngân phải cười khúc khích chứ? Sao em lại cười mỉm chi đến rợn người như vậy?

Đặt mấy lốc sữa lên quầy tính tiền, khóe miệng em thu ngân lại kéo cao hơn một chút, đến mắt cũng muốn biến thành sợi chỉ. Em gái ngước lên nhìn, nụ cười vẫn yên vị trên môi, Một cơn ớn lạnh đột nhiên chạy khắp người Jaehyun.

"Của anh một trăm nghìn nha."

Chỉ chờ có nhiêu đó, Jaehyun vội vã trả tiền rồi chạy đi mất.

Nhưng xui cho Jaehyun, đến trước cửa nhà rồi vẫn chưa vào được, bác bảo an đang thong dong trên đường, mắt liếc thấy cậu liền ngoắt lại nói chuyện.

"Jaehyun à, hôm qua đi chơi về khuya dữ luôn ha."

"Dạ bác."

"Bác khuyên cháu sau này làm gì cũng nên từ từ cháu ạ, đồng ý là đẹp thì ai mà không mê nhưng mà mình phải biết tiết chế, vồ vập quá người ta sợ đó cháu."

Jaehyun biết là bây giờ hai cái lúm ăn tiền của cậu nó hiện lên rõ lắm, mỗi lần đụng chuyện gì khó là mặc định lôi chúng nó ra dùng, đồ phòng thân cả. Dù không hiểu bác trai nói gì nhưng vẫn nghe ra là ý tốt, mang một bụng ngờ vực ừ ừ dạ dạ rồi về nhà gọi điện cho chủ xị vụ ăn nhậu hôm qua để hỏi cho ra lẽ.

Câu đầu tiên nhận được nghe có chút drama.

"Còn nhớ chuyện gì hôm qua không?"

"Khúc nào?"

"Khúc cuối, lúc về nhà."

"Thì, tui xỉn rồi ông với bạn ông chở tui về nhà."

"Có nhiêu đó thôi?"

"Có nhiêu đó thôi."

"Sao mày không nhớ lúc mày ôm eo bạn tao cứng ngắt, hai tay hai chân dài lòng thong của mày còn bám lên người nó như ếch đu cây, mày đu từ nhà tao về tới nhà mày vẫn không chịu buông, dai gần chết."

"Gì?! Ghê vậy hả?"

Jaehyun nhai nhai má trong, gõ mấy cái lên trán hòng mong nhớ lại gì đó nhưng ôi thôi ký ức đêm qua bằng cách nào đó đã bay sạch trơn rồi...

"Mà mấu chốt là mày quên mẹ nó hết rồi, đoạn sau đó mới kinh thiên động địa."

Yuta úp úp mở mở, giọng nói khi không lại trầm xuống ra vẻ thần bí, Jaehyun sáng giờ đụng cả mớ chuyện không khỏi bất an...

"Mày nghe xong mày xỉu liền."

"Thôi ông kể đại đi đừng có úp mở nữa tui bị làm mệt."

Thấy Yuta vẫn tiếp tục rề rà, Jaehyun mất kiên nhẫn giục, hai hàng lông mày vì căng thẳng mà nhíu lại thành một đoàn.

"Thì mày ôm mãi không cho nó đi, mà mày thì khỏe như trâu í nên tao với nó cũng hết cách, cuối cùng nó hỏi mày làm sao mới chịu buông ra."

"Ừ ừ."

"Mày biết mày đòi gì không?"

"Trời ơi ông đừng có hỏi ngược nữa, tui mà nhớ thì tui hỏi ông làm gì. Kể lẹ lên coi."

Jaehyun rên rỉ trong vô vọng, ông Nakamoto, làm ơn chuyển đến phần quan trọng đi, người ta gấp lắm rồi đây này...

"Mày nằng nặc đòi nó cho mày hôn một cái. Tao phải nói đm Jaehyun mày khôn vãi chưởng tao chưa gặp thằng nào khôn như mày. Trời ơi lúc đó tao còn tưởng mày giả bộ xỉn nữa nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui thì mày là đứa uống nhiều nhất nên tao phải đưa ra kết luận là mày khôn vãi chưởng."

"Oi, cái này hơi xa nha so với cái nết ăn nhậu của tui rồi nha. Ông bịa ra lừa tui chứ gì."

"Không tin thì đi hỏi mấy cái loa phường xem có phải bốn giờ sáng có ba thằng kì kèo trước cổng nhà mày sau đó mày lớn gan đè thằng kia ra hôn tới nỗi hai đứa ngã xuống bụi cỏ còn tao phải cực khổ gỡ mày ra khỏi nó không?"

"Rồi há, gỡ ra được rồi việc tiếp theo là phải cho mày vào nhà đóng cửa cẩn thận không thôi ngủ dậy trộm nó vét hết, nó tức đỏ mặt luôn nhưng mà vẫn phải phụ tao lôi mày lên giường đắp chăn. Thấy mày hành hạ anh em chưa?"

"Cái nết của mày nó trôi theo bãi nôn mày rồi em ạ."

"Nghe hơi ghê đó nhưng mà vẫn chấp nhận được, hôn cái có mất mát gì đâu nò. À mà Johnny trông vậy sao yếu vậy ta, tui mấy ký mà hai ông làm thấy ớn. Thôi không sao, bao ổng cà phê là xong chuyện chứ gì đâu mà ông làm quá."

"Sáng giờ có ra đường không?"

"Có. Nhưng mà ai cũng nhìn, kì lắm."

"Nếu hôm qua tao với John đưa mày về thì đâu có chuyện gì, cả xóm quen mặt tao với nó mà."

"Hả? Không phải John hả? V-vậy hôm qua là ai bị tui hại?"

Jaehyun thoáng rùng mình, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn vì hồi hộp lẫn sợ hãi. Thả dê trúng đứa có bồ thì tím con mắt như chơi. Để xem, hôm qua có mười thằng, người kia là bạn Yuta nên có thể là: Johnny và Taey–

"Taeyong."

Jaehyun ngây người, trong đầu thầm xâu chuỗi lại từng chuyện một: đi nhậu – thua game liên tục nên bị đơm cả đống bia vào người – xỉn quắc cần câu nè – 4 giờ sáng được đưa về – hôn trai đẹp – vật trai lăn xuống đất (cỏ) – bị hàng xóm thấy.

"Ê sao im re vậy? Sáng có ăn đồ ăn trong tủ lạnh không?"

"Có hả? Mới ngủ dậy rồi đi ra tiệm tạp hóa mua sữa chứ chưa có lăn vào bếp nữa."

"Có cháo Taeyong nấu để trong đó, ăn lấy sức rồi sửa chữa lỗi lầm đi nhé. Tốt bụng đưa về cái tự nhiên bị mày dê, đồ độc ác nhà mày hôn nó ná thở luôn ấy đm cái mặt nó lúc đó đúng tội nghiệp. Nó còn tốt nấu cho ăn chứ gặp thằng nào đè tao là tao đấm cho gãy mũi chứ ở đó mà nấu cháo. Vậy nha, tao đi đây, bye."

Jaehyun khuấy phần cháo vừa được hâm nóng, trong lòng gợn sóng to nhỏ.

Cái này không nằm trong dự tính...

Đưa về nhà còn nấu cho ăn này...

Ông nói Taeyong giận đỏ mặt là ý gì chứ, ảnh là thích tui nên đỏ mặt thì có...

Chết rồi...

Dễ thương quá...

Taeyong à, Taeyong à, Taeyong à,

Jaehyun đến với anh đây.


-

đúng bài thì phải là nhật ký nuôi dạy ichenu nhma tui chưa biết dạy cái gì nên viết cái này hic. mới gõ xong ấy nên là chưa có xem lại đâu nha. chăm chỉ để khấn selca 2021 đóaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top