Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. You are the pine tree of my eye

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảng biển là do nhà nước quản lý, nhưng bảy phần mười số tàu hàng neo trong cảng là do công ty nhà họ Lee quản lý. Ba phần còn lại, hai phần là tàu nước ngoài tới ăn hàng rồi đi vội, chỉ có một phần là do công ty vốn nhà nước mua lại mấy đôi tàu cũ của nhà họ Lee để vận hành cho đủ chỉ tiêu.

Nói cách khác, nhà họ Lee gần như độc quyền cảng nước sâu. Độc quyền thì không có cạnh tranh, nhưng để ai đó nhảy vào cuộc chiến với gia tộc mấy đời làm hàng hải thì rất khó.

Vậy khi nhận được tấm ảnh con rể hờ đứng giữa, môi hơi méo vì chưa kịp cười thì đã bị chụp; hai bên là hai nhà Lee Jung đang cầm hai tập giấy đại diện hợp đồng trao nhau, ngài Jung đang ở trong khu cách ly Covid nổi cơn xúc động đến nỗi mặt mày đỏ ong, ho lên khù khụ.

Ngay lập tức, ngài được đem đi lấy mẫu xét nghiệm. Que thọc mũi hôm đó dịu dàng êm ái lạ thường.

Ngài Jung không tin tưởng vợ mình. Cái việc gả bán con trai nghe hơi đê tiện, vả lại ngài cũng hơi hơi bài xích chuyện con trai mình cưới một thằng con trai khác. Chị gái của Jaehyun thì đã nhanh chóng cưới một nhà sản xuất phụ liệu may mặc nên không còn cách nào khác, ngài ỡm ờ đồng ý cho vợ thử vận may.

Gần ba mươi năm trước, thầy bói trước khi đem giấu bát tự của Jaehyun thì vẽ bản đồ sao lên cái bàn gỗ bằng móng tay, phán rằng Jaehyun có phước ở cung phu thê, sau khi khai giải cung phu thê thì cung điền trạch và cung tài bạch cũng được mở mang phát triển. Ngài Jung nhắm mắt nghe một nửa bởi thằng con trai của ngài đang ở tuổi biết đi, lúc này chập chững bò ra thềm, tính vịn vào khung cũi vốn là của một con chó to gấp năm lần nó để đứng lên đi tiếp.

Con chó "gáu" một tiếng đúng vào lúc thầy bói nói gì đó về chuyện cưới hỏi, Jung Jaehyun khóc ré rồi bỏ chạy - bỏ chạy khi chưa đi thành thạo được dăm bước. Ngài Jung chạy ra tóm lấy thằng bé lúc này đã chạy đến tận cái chậu xi măng thả đầy hoa súng, dứt khoát ôm con về nhà.

Biết có ngày hôm nay, ngài cứ để Jaehyun tập chạy trước, còn mình thì ngồi nghe xem đường phu thê của cậu thế nào, liệu cung phu thê đó có hiện ra hai ba lần cưới hỏi hay không, có thê hay không hay chỉ toàn là phu như hiện tại. Tiếc là thầy bói bây giờ đã mất, còn Jung phu nhân thì ngày ngày sướng rơn rủ anh con rể hờ đi mua sắm thứ nọ thứ kia.

-&-

Đã kết hôn được gần năm tháng, người lạ mấy cũng thành quen, Jaehyun chở Taeyong đi mua cây thông Giáng Sinh về nhà trang trí. Đi được nửa đường thì Taeyong nổi cơn muốn quay ngoắt xe đến chợ thông phía Bắc. Phía Nam là chợ tập kết cây thông đã được chặt gọn gàng bó sạch đẹp, còn chợ Bắc ở trên núi, ai thích cây nào thì có thể tự đốn về.

Trong lòng Jaehyun không vui tí nào, nhưng cậu nhớ lời mẹ dạy triền miên bên tai không dứt. Nếu như Lee Taeyong là con rể hàng thật giá thật mà Taeyong có thể kéo cả một chiếc hợp đồng đảm bảo kinh tế cho công ty trong suốt mười năm, cả nhà hẳn sẽ đúc một chiếc ngai vàng cho Taeyong, ngai có khắc tên anh trên đó. Taeyong là công thần, nên tạm thời anh muốn gì được nấy. Anh muốn đi chặt thông thì Jaehyun phải chặt thông.

Cậu chẳng ngờ được đó là lần cuối cùng mình lên chợ Bắc mua thông. Hai năm sau ngày ly hôn, có người cũng vui vẻ hẹn Jaehyun lên đó xem sao, Jaehyun nuốt nghẹn một cơn rồi ngay lập tức lắc đầu từ chối.

Dĩ nhiên nếu người đó là Taeyong, Jaehyun cũng lắc đầu từ chối. Bởi vì đốn hạ cây thông là việc mệt hơn tất cả những thứ việc tay chân cậu từng làm.

Trái với khung cảnh tấp nập của chợ Nam, đường lên núi chỉ lèo tèo vài người. Trời chuyển lạnh lâu rồi, một anh con nhà giặt ủi cộng với một anh con nhà may mặc rõ ràng là thừa vải, tự biến mình thành hai con gấu quấn mấy lớp mền đủ loại, miễn sao giữ ấm được thì thôi. Jaehyun cười phá lên khi Taeyong dừng lại bên người tuyết làm bằng xốp cắm trước cửa khu đăng kí mua cây. Người tuyết có chiếc khăn ca rô giống hệt như chiếc Taeyong đeo ở cổ.

Chụp ảnh chán chê rồi hai người mới bắt đầu đi chọn cây để chặt. Taeyong than thở một hồi vì chuyện không dắt theo con Loki, nhưng con quỷ đó dạo này hình như điếc mũi nên gặp của lạ gì cũng hít ngửi nhiệt tình quá mức. Nhựa thông đặc quánh tràn xuống những gốc thông trơ trụi, Jaehyun khều Taeyong một cái, chỉ vào gốc thông:

"Loki mà tới đây thì Giáng Sinh này có tượng Loki giữ nhà."

Taeyong nhăn nhăn:

"Sao cậu thành kiến với nó quá vậy? Tôi thấy cậu thơm tôi cũng ngửi, mắc gì nó không được ngửi nhựa thông tươi?"

Jaehyun nhún vai, đủng đỉnh nói:

"Anh ngửi tôi nhưng anh đâu có dí mũi vààooo Lee Taeyong!"

Taeyong mất hút sau một bụi cây cao ngang đầu hai người. Jaehyun đuổi theo sau anh, thêm một cậu nhân viên tư vấn đuổi phía sau cậu, Taeyong đi tới chỗ cây thông cao vọt hẳn lên thì dừng lại.

"Đây rồi!"

Taeyong reo lên. Jaehyun ước lượng gốc cây lớn bằng bắp vế mình thì cật lực từ chối. Đôi co một lúc, Taeyong ngồi thụp xuống gốc cây, ngẩng đầu nhìn chót lá kim trên cùng, nói:

"Cậu có biết chuyện cây thông của Andersen không?"

Jaehyun khẽ gật. Cây thông non sống trong rừng nghe bầy chim kể lại về đêm Giáng Sinh hào nhoáng với nó là nhân vật chính thì vui vẻ vặn mình vươn cao. Nó lớn lên thành một cây thông xinh đẹp và đúng như dự định, nó được đốn đi, người ta mang nó về chưng qua một mùa Giáng sinh thì vứt. Năm sau, nó bị đem ra làm củi đốt. Vậy là kết thúc một cuộc đời.

Jaehyun đưa mắt nhìn cậu tư vấn, khẽ khàng nói với Taeyong:

"Anh trai tôi ơi, anh nhận ra cây thông này lớn là do được thúc phân chứ không phải do nó cố gắng đúng không?"

Taeyong cười không ra cười, mếu không ra mếu. Jaehyun ngồi xuống cạnh anh, tiện tay bứt một đọt lá non.

"Chúng ta đâu cần cây thông lớn thế này? Anh tưởng tượng đến cảnh thằng con anh dí mũi vào hít rồi kéo đổ cây mỗi ngày chưa?"

Cây thông này đúng là to quá cỡ, đã mọc lâu năm mà không ai mua. Cậu tư vấn thấy có người đòi mua thì hồ hởi nói:

"Cây không đổ đâu ạ! Bên em sẽ cử người về dựng giúp, đảm bảo người lớn cũng không xô nổi!"

Taeyong không đếm xỉa đến chuyện đó, anh chìa tay đòi rìu. Jaehyun không còn cách nào khác, cậu cũng nhận lấy một chiếc cưa và một chiếc rìu, quay lại định hỏi cưa này sử dụng làm sao thì nhân viên đã chạy mất.

Hai người đàn ông hì hụi cưa kéo cây thông, qua ba mươi phút mà chiếc cưa chỉ lún vào được non một phân rưỡi.

Jaehyun cởi ra ba lớp áo, chiếc khăn giống người tuyết của Taeyong cũng đã vắt vẻo trên cây. Taeyong mím môi mím lợi cưa cây, Jaehyun thì từ từ làm chậm nhịp cưa lại.

Nhịp cưa dừng hẳn, Taeyong ngồi phịch xuống đất. Jaehyun thận trọng rút cưa ra rồi thương lượng:

"Chúng ta có thể nào nghe theo vai trò xã hội được không?"

Ý cậu là, thạc sĩ tiến sĩ thì cứ yên tâm mà ngồi bàn giấy. Còn cưa cây thông thì vẫn nên để cho dân lao động làm.

Lee Taeyong kiên cường nhặt cưa lên. Ba tiếng sau, Jaehyun ngồi nhìn Taeyong, Taeyong chìa hai bàn tay bắt đầu nổi bong bóng nước lên, khẽ nói:

"Theo cậu đi."

Jaehyun thở dài thườn thượt.

Trong lúc Lee Taeyong nghiên cứu hết quy tắc vật lý rồi tính đến cả đường dùng chế phẩm ăn mòn gốc cây, sau đó cưa cây trong tiếng nhạc Giáng Sinh xập xình từ khu lều trại, Jaehyun bình tĩnh đi thuê cái bếp nướng nho nhỏ, mua một bọc xúc xích và khoai lang. Đến phần này thì Jaehyun cũng có hơi thương tiếc cho con Loki. Lee Taeyong quyết tâm cưa cây trong mùi xúc xích nướng thơm lừng được hẳn ba tiếng, Jaehyun thầm vỗ tay cho sự kiên trì đột xuất đó. Đưa cho anh khay xúc xích và khoai lang đã nướng chín vàng, Jaehyun đi tìm đội cưa cây chuyên nghiệp.

Cây thông già ngã xuống, chiều cao là bốn mét tám.

Chủ rừng thông nhìn ngó cái cây khổng lồ đã đè mất bếp nướng của Jaehyun, hồ hởi góp ý:

"Cây này dựng trước cửa thôi, đẹp phải biết!"

Jaehyun lắc:

"Không, đưa vào nhà chứ. Ở ngoài cửa làm sao treo kẹo?"

Một ngôi nhà đủ chỗ để trưng cây thông có chu vi hai mét.

Đội cưa cây lẳng lặng tính gấp đôi tiền công vận chuyển.

Taeyong xin thêm một cây thông còi, chủ vườn vui vẻ đồng ý. Chuyến xe chở cây về thành phố đi ngay phía trước đầu xe của Jaehyun, từng nhánh thông rung lên xôm tụ, đỉnh ngọn cây chìa ra khỏi thùng xe tải. Taeyong bóc củ khoai lang gần chót, vừa ăn vừa nói tỉnh bơ:

"Tôi giống cây thông đó ghê."

Thầy Jung liếc sang, đáp:

"Anh giống cây này thì có."

"Cây này" là cây thông còi đang ở ngay phía sau lưng ghế lái. Taeyong không buồn trả treo, anh nói tiếp:

"Lớn lên đàng hoàng đẹp đẽ, dâng lên cho nhà cậu trưng trổ một mùa Giáng Sinh. Chơi Giáng Sinh xong, chẳng mấy mà bị đem đi cất kho rồi đốt. Hợp đồng cũng kí xong rồi, nhà cậu đã bàn xem tiếp theo cho cậu cưới ai chưa?"

Jaehyun nói:

"Anh làm như anh cưới tôi bằng động cơ trong sáng. Tôi cũng là cây thông của anh thôi."

Taeyong nói:

"Thực tế thì nhà cậu cần tôi hơn, phải là tôi mới được. Còn tôi thì có thể cưới đại một người nào đó, nhưng tôi vẫn chọn cậu. Động cơ của tôi trong sáng hơn rồi."

Đèn thành phố nhòe thành hàng triệu đốm tròn, Jaehyun vươn người lấy cặp kính đeo vào mắt. Cậu mím môi lái xe đi tiếp, Taeyong cũng co hai chân lên ghế, tập trung chiến đấu với củ khoai.

---

Cây thông cao gần năm mét, thạc sĩ Lee vặt trụi cành cây trong vòng hai mét rưỡi từ gốc lên ngọn.

Jaehyun dở khóc dở cười nhìn vật thể kì lạ nằm trong phòng khách. Loki thiếu lông nên kêu lên eng éc như lợn mỗi khi chạy ngang qua cây thông, Taeyong bèn vặt trụi nửa cây, để lộ ra gốc thông lớn. Anh treo đèn nhấp nháy và quà bánh lòng thòng từ trên xuống. Thật lòng mà nói thì cái cây trông cũng ra gì lắm, nên Jung phu nhân sau một hồi chê bai cũng phải sà xuống chụp hình.

Cô giúp việc được trưng dụng làm nhiếp ảnh gia, Jung phu nhân khoác tay Taeyong, Jaehyun đành lãnh trách nhiệm ôm con Loki. Jung phu nhân mấy mươi năm qua sống trong ngôi nhà mà chồng bận bịu, con gái ít nói chuyện, con trai thờ ơ, bỗng nhiên có người bắt bà phải đứng chụp cho được mười tấm ảnh để lựa lấy hai, chê bai khăn quàng cổ không hợp bảng màu,năn nỉ bà đội chiếc mũ len cho hợp không khí lễ hội thì ngoài miệng không vui nhưng trong lòng vui lắm.

Trông thấy con rể hờ ngồi dưới gốc cây thông vô cùng thiếu đoan chính, cố gắng trùm cho được một chiếc mũ đỏ lên đầu con chó đen thui, Jung phu nhân kéo tay Jaehyun đang cầm trái châu đi ngang, khẽ nói:

"Con vất vả rồi."

Jaehyun chỉ cười. Jung phu nhân nói tiếp:

"Bố nói rồi, từ giờ trở đi con chỉ cần vui vẻ yêu đương thôi. Bố sẽ không cấm con như lần trước nữa, con hạnh phúc là được."

Jung phu nhân biết một cuộc hôn nhân vì lợi ích có thể kéo dài mấy mươi năm, thậm chí là cả đời người. Bà cũng biết Lee Taeyong không phải đáp án quá tệ cho một cuộc hôn nhân vì lợi ích. Thế nhưng qua một lần cấm cản khiến Jaehyun đáng ra sẽ về nước sau khi tốt nghiệp đại học lại tiếp tục ở lại học lên tiến sĩ, bà biết rằng Jaehyun là đứa con luôn đồng ý nghe lời cha mẹ, sau đó sẽ quay sang trừng phạt bản thân mình.

Cây thông còi Taeyong đặt ở lối lên phòng ngủ, bên trên có gắn một ngôi sao màu bạc.

--

Ngài Jung hết cách ly, việc đầu tiên là mang lễ vật qua nhà họ Lee, sau đó mới gọi con cái về nhà ăn mừng một bữa. Đó cũng là lần đầu tiên ngài gặp anh con rể. Lúc Jaehyun và Taeyong làm đám cưới, ngài kẹt ở nước ngoài khi đi tìm đối tác, mọi chuyện cũng chỉ toàn là nghe kể lại, nhìn trên mạng mà thôi.

Vốn còn cay cú ngài Lee Sunhyuk vì cái lần ngài Lee Sunhyuk cay cú mình, ngài Jung vừa nhìn thấy Taeyong thì giật mình một cái. Câu tiếp theo, người ta đã hỏi nhiều lắm nên không còn làm Taeyong ngạc nhiên nữa: Trước đây con chưa bao giờ nghi ngờ bố con là bố của con à?

Đường nét trên mặt Taeyong giống ngài Lee như tạc. Vì thế cho nên cái ngày mà Taeyong được đưa tới trước mặt nhà họ Lee, ba cô chị gái vốn đã tính toán từ trước cũng không thể mạnh dạn mở lời đòi xét nghiệm huyết thống.

Tiệc Giáng Sinh nhà họ Jung đơn giản nhanh gọn: ngài Jung tập trung tinh thần đón tết Nguyên Đán hơn là đu theo mấy thứ lễ hội từ bên Tây nhập về. Cả nhà và khách mời có đâu đó gần hai mươi người, ăn tiệc xong thì người già uống trà đánh cờ tướng, đám trẻ con chạy chơi dưới cây thông, Taeyong, Jaehyun và vợ chồng người chị ngồi nói chuyện kinh doanh cốt chỉ để chờ đến giờ rã đám. So với Jaehyun, Taeyong còn am hiểu tình hình kinh tế hơn cậu. Nhưng hễ anh rể hỏi Taeyong nghĩ sao về công ty này giám đốc nọ, Taeyong cũng chỉ nói năng cầm chừng.

Không moi được tin tức gì hay trong nội bộ tập đoàn hàng hải, mấy đứa con chạy chán thì bắt đầu dặt dẹo đòi về, chị gái Jaehyun xin phép ra về trước tiên. Còn lại hai người ngồi trên quầy bar đặt gần phòng khách nhìn ra, Jaehyun tự mình rót rượu phục vụ Taeyong.

Bàn người lớn chốc chốc lại rộ lên tiếng cười. Taeyong nghiêng ly rượu đào trong tay, nhìn chằm chằm chất lỏng tỏa mùi thơm y như nước trái cây lên men, bỗng nhiên lại nói:

"Bố cậu cưng cậu lắm, cậu biết không?"

Jaehyun nhướn mày lên. Taeyong trông hơi lạnh lùng khi mặc mấy chiếc áo cao cổ tối màu, đèn quầy bar hắt ra làm đường nét trên khuôn mặt anh càng thêm sắc lạnh.

"Bố cậu tôn trọng tôi như là đối tác. Ở vị trí người kết hôn với cậu, bố cậu khinh tôi."

Jaehyun chống một tay lên đầu, nhìn vu vơ về phía bố mình. Cậu không có lời nào để bào chữa cho ông. Lee Taeyong nói đúng.

"Tìm người yêu đi Jaehyun", Taeyong nói. "Tìm người yêu đi. Đẹp trai giỏi giang như cậu, tuổi trẻ phải dùng để yêu đương chứ."

Jaehyun quay lại nhìn Taeyong. Anh vẫn chỉ ngửi rượu mà không uống.

"Tôi chỉ là cây thông một mùa thôi. Cậu tìm đối tượng từ bây giờ rồi yêu đương là vừa đẹp. Chờ đến khi chúng ta ly hôn thì phí thời gian của cậu ra."

"Hoặc cậu có ai đó rồi thì đừng ngại."

Jaehyun cầm lấy ly rượu trong tay Taeyong, không phủ nhận mà chỉ đánh trống lảng đi:

"Anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa."

Taeyong ngoan ngoãn đưa trả ly rượu, nhưng Jaehyun không rụt tay ra. Chỉ có hai đầu ngón tay chạm vào nhau, Taeyong thỉnh thoảng lại gãi lên chót ngón tay trắng muốt.

Taeyong và Jung phu nhân đi mua sắm với nhau, đi ăn uống với nhau, thậm chí có lần còn đi làm tóc với nhau, không phải thân ai nấy lo, cũng không thiếu đề tài để nói. Vì thế nên Taeyong biết, Jung Jaehyun lại một lần nữa không phản đối bố mẹ nhưng đang ra sức trừng phạt bản thân mình.

--

Cây thông lớn khiến phòng khách sáng bừng ấm áp. Loki cuộn tròn dưới gốc cây, khăn quàng của Taeyong đã bị nó trưng dụng thành một thứ gì đó gần giống cái ổ. Jaehyun và Taeyong vào nhà, con chó chỉ ngẩng đầu lên nhìn một chút rồi lại lười nhác nằm xuống.

Trong bếp vẫn còn mùi thơm của một mẻ kẹo gừng Taeyong dụ cô giúp việc thử làm để uốn que. Hai cốc trà một cam một xanh đặt cạnh nhau, bóng của cành lựu trong bình thủy tinh phủ xuống lớp men vốn không hề được vẽ thêm gì, tạo thành một thứ hoa văn ngồ ngộ. Trên sô pha dày vương vãi hai chiếc khăn lông cừu dùng để đắp khi xem phim giờ khuya, một chiếc đã rơi hơn một nửa xuống đất. Thanh vịn cầu thang lên lầu, cứ mỗi mét lại có một vòng lá bạch đàn be bé quấn ruy băng bạc lấm tấm kim tuyến ánh vàng.

Taeyong ngồi phịch xuống sô pha, vơ tấm chăn đắp lên người mình. Jaehyun lặng lẽ lên lầu, vừa được nửa đường thì bị gọi giật lại.

"Jung Jaehyun!"

Cây thông che khuất một nửa sô pha, Jaehyun dừng bước lắng nghe. Đằng sau những kim tuyến nhấp nháy vang lên tiếng nói bình thản:

"Tôi luôn ủng hộ cậu hẹn hò, chỉ cần đừng dẫn người đó về nhà chúng ta là được."

--

Hết phần 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top