Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương Ba: Muốn Xây Dựng Tình Cảm Cũng Không Phải Chuyện Dễ Dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Bắc, ngày xx tháng 10 năm 1933

Làm tốt lắm, tiếp tục theo dõi, chờ thời cơ.

Số tài liệu mã hóa quyết không được để lọt mất.

Để ý các hoạt động của đối tượng.

V.T

***

"Tôi là Trịnh Tại Hiền, chủ thuê mới của anh." Trịnh Tại Hiền lặp lại lần nữa, hắn đưa tay ra, vươn qua mặt bàn gỗ bóng loáng, đến trước mặt Thái Dung. Đây là một cử chỉ giao tiếp tân thời của phương Tây, được rất nhiều người đi học ở nước ngoài về áp dụng.

Lý Thái Dung không ngần ngại, anh bắt tay Trịnh Tại Hiền. "Hân hạnh, Trịnh thiếu gia." Bàn tay áp lấy tay anh là một bàn tay thật lớn, lòng bàn tay rất sâu, các ngón tay thì dài và đầy đặn. Bàn tay ấy nóng ấm, lại khô ráp lạ thường, chẳng hiểu sao lại hơi làm anh lưu luyến. Không thể gọi là một bàn tay đẹp theo mức tiêu chuẩn, nhưng chắc chắn là một bàn tay có thể tạo cho người khác cảm giác an toàn.

Cuối cùng cũng có một khoảng cách thích hợp để quan sát Trịnh Tại Hiền, Thái Dung không thể không thừa nhận, người này quả thật rất có sức hút. Phong thái của hắn chững chạc, ung dung, bình chân như vại, như một mặt hồ phẳng lặng có ném đá vào cũng chẳng gợi nên một gợn sóng. Một kẻ biết những điểm mạnh của mình, một kẻ mà thật giỏi che giấu những suy nghĩ của hắn. Lý Thái Dung không hiểu được hắn.

Chuyện này khó rồi đây.

Khi nhận nhiệm vụ này Thái Dung chưa bao giờ nghĩ mục tiêu của nhiệm vụ lại khó khăn đến như thế. Một kẻ bình tĩnh và giỏi kiềm chế cảm xúc chưa bao giờ là mục tiêu dễ ăn cho bất cứ chuyện gì. Hắn bây giờ có thể đang tỏ ra thân thiện thế thôi, nhưng nếu bảo hắn suy nghĩ thật như thế nào về anh thì anh cũng không thể nắm chắc. Phiền phức thật đấy.

"Tôi được chú Trần nói qua về anh" Trịnh Tại Hiền nói, khi Thái Dung buông tay hắn ra. "Chú ấy nói rằng ông Cao rất tự hào về việc tìm ra được anh đấy."

Lý Thái Dung nhận ra trong tông giọng của hắn có cái gì đó gần như là châm chọc. Nhưng Thái Dung cũng chẳng thể nào trách hắn được, đến người dễ tính như anh còn cảm thấy hơi nực cười với những lời ông Cao có khả năng phun ra khỏi miệng. Thật sự nếu không phải lão ta đã giúp anh thành công vào được nhà họ Trịnh, thì anh cũng muốn lấy lại đống tiền dịch vụ mà anh đưa cho lão lắm. "Để Trịnh thiếu chê cười rồi."

Trịnh Tại Hiền gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ trước mặt theo nhịp, rồi sau đó, hắn bất chợt đứng lên, "À phải rồi, tôi vô ý quá nhỉ. Đúng ra phải mời anh ngồi trước mới hợp lẽ. Anh Lý, mời ngồi."

Nói rồi, hắn vòng ra ngoài từ phía sau bàn, thong thả nghiêng người dựa vào cạnh bàn, đưa tay hướng về phía bộ sa lông ở giữa phòng. Một động tác ngỏ ý mời. Trịnh Tại Hiền hướng về phía Thái Dung, bày ra một nụ cười mỉm. Nụ cười này của hắn khiến Thái Dung phát hiện ra hắn có một đôi lúm đồng tiền ở hai bên má.

Sau khi Lý Thái Dung đã an vị, Trịnh Tại Hiền mới từ vị trí cạnh bàn hắn đứng bước đến một kệ tủ cabinet đặt bên dưới cửa sổ của phòng. Trên nóc tủ bày một cái phích nhôm, một vài hộp sắt và vài bộ ấm tách uống trà kiểu Tây. Có vẻ như đó là chỗ mà Trịnh thiếu gia dùng để pha trà.

"Anh uống trà chứ?" Trịnh Tại Hiện hỏi, trong lúc quay lưng về phía anh để loay hoay làm gì đó.

"Nếu không phiền." Thái Dung trả lời.

Thái Dung đang có một khoảng thời gian khá dễ chịu ở trên cái ghế sa lông anh ngồi. Loại ghế của phương Tây này hơi khác so với ghế của Trung Quốc. Ghế của Trung Quốc thường là ghế gỗ đặc, không được kê thêm bất cứ loại nệm nào, nên ngồi đôi khi có hơi đau người. Trong khi đó ghế của phương Tây lại thường được nhồi thêm một lớp vải bông phía dưới, đặc biệt là ghế của Trịnh thiếu gia, vừa đặt mông xuống cả người đã như lún sâu vào trong ghế, cảm giác vô cùng thoải mái. Cũng chẳng khó hiểu vì sao nhiều thanh niên các gia đình giàu có lại chuộng mấy loại đồ vật phương Tây như thế, bên cạnh lí do học đòi của đám con cháu nhà giàu ra.

Khi anh đang tận hưởng sự êm ái mới mẻ của ghế sa lông, thì Trịnh Tại Hiền nhẹ nhàng đặt một chén trà xuống mặt bàn trước mặt anh. Đáng ngạc nhiên thay, đó không phải một cái tách kiểu Tây (như những vật dụng đậm chất Tây phương khác trong phòng), ngược lại lại là một cái chén khải bằng sứ truyền thống của Trung Quốc.

"Đây là trà Phổ Nhĩ Dị Võ Sơn," Có lẽ do gương mặt lộ vẻ bất ngờ của anh, Trịnh Tại Hiền đột nhiên ngừng nói, hắn nhướn mày: "Sao thế? Anh có vấn đề gì à?"

Lý Thái Dung vươn tay, nhẹ nhàng cầm chén trà lên, anh mở nắp và ngửi thấy một mùi thơm ngai ngái nhè nhẹ, nhẹ đến mức gần như không tồn tại. Mùi hương nọ vương vẩn một chút ở chóp mũi anh rồi biến mất, vô tung tích. "Tôi nói thế này có hơi không phải, nhưng mà tôi đã nghĩ Trịnh thiếu là một người tân thời theo xu hướng hơn cơ."

Vừa nói anh vừa nhấp một ngụm trà. Trà mùi thì nhẹ như không có, thế nhưng màu sắc lại rất đậm đà, đỏ sẫm như màu táo tàu, thế mà cũng rất trong. Khi vừa uống, trà có một vị đắng nhàn nhạt, kéo dài, nhưng khi xuống đến cuống họng, hậu vị lại ngọt và đằm thắm vô cùng. Trà Phổ Nhĩ Thái Dung có biết, một trong những loại trà quý nổi tiếng vùng Vân Nam, rất đắt đỏ, đặc biệt là loại bánh trà còn tươi và lâu năm. Tuy rằng cả đời anh chưa được chạm đến loại trà "quý tộc" ấy bao giờ, thế nhưng anh biết, cái loại mình đang uống đây, chỉ sợ là loại có giá nhất trong các loại trà Phổ Nhĩ. Thật đúng là lắm tiền.

Trịnh Tại Hiền nghe anh nói vậy, không giống như nổi giận, ngược lại, hắn còn bật cười thành tiếng. Đặt cái ấm tử sa lên mặt bàn, hắn thả người ngồi xuống cái ghế đối diện với Thái Dung. Chọn một tư thế có phần thoải mái, Trịnh Tại Hiền vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Nụ cười trên mặt vẫn chưa tan, hắn hỏi: "Vì lí do gì mà anh lại nghĩ thế? Vì căn phòng này hả?"

Lý Thái Dung không hiểu rõ lắm có cái gì đáng cười như thế trong câu nói của anh, thế nhưng anh vẫn gật đầu: "Có lẽ tôi hơi nông cạn khi đánh giá như thế, nhưng quả thật là tôi có nghĩ vậy."

Trịnh Tại Hiền nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt ở đầu gối của mình, nụ cười dần phai khỏi khuôn mặt, ngũ quan trên mặt bỗng trở nên nghiêm nghị, hắn khẽ nói: "Không phải cái gì anh nhìn thấy cũng là bản chất thật của nó."

Vì một lí do kì lạ không biết tên nào đó, Lý Thái Dung nghĩ câu nói này có một ý nghĩa khác. Và cũng chẳng rõ vì sao anh lại cảm thấy nó được ý nhị hướng đến một đối tượng cụ thể...là anh.

Tự nhiên Thái Dung cảm thấy hơi sượng người, nhưng cũng lại do một xúc cảm quái đản nào đó, anh thật chẳng muốn thua người này một chút nào. "Làm cho Trịnh thiếu thất vọng, nhưng tôi dù sao cũng chỉ là một học trò xuất thân thường dân thôi. Không thể so sánh với những người thuộc các gia tộc danh giá, nhận đủ loại giáo dục từ nhỏ được. Càng không tài nào tránh khỏi đôi lúc có những đánh giá không thích hợp."

Phải nói thật một điều, Lý Thái Dung cực kỳ không muốn phải đối phó với kiểu người như Trịnh Tại Hiền. Anh không thể phân tích được hắn ta có ý định gì, có suy nghĩ gì. Anh không giỏi theo kịp cái kiểu thay đổi thất thường như muốn thăm dò anh như vậy. Đến cả việc hắn có thật sự nghi ngờ gì anh, hắn có nhìn ra gì từ anh hay không, anh cũng chẳng thể nói rõ.

Khác hẳn với Từ Anh Hạo cũng như ông Trần, những người tỏ ý đề phòng anh một cách rõ ràng, anh chẳng nhìn ra được gì từ thái độ của Tại Hiền cả. Điều đó làm anh không dễ chịu một tí nào.

Anh đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, vô thức nghịch các ngón tay của mình. Anh chờ đợi một đợt tấn công khác từ phía hắn.

Nhưng trái ngược với những gì Thái Dung cho là sẽ xảy ra, Tại Hiền chỉ đơn giản là cầm chén trà của hắn lên, uống một ngụm, rồi chủ động chuyển chủ đề. "Anh đã bắt đầu xem các sổ sách mà tôi giao chưa?"

Giống như hắn rất hào hứng với cái trò chơi mèo vờn chuột của mình vậy, Thái Dung nghĩ thầm trong đầu. "Tôi mới chỉ kịp nhìn qua sổ sách của ba tháng cũ nhất mà thôi. Tôi định xem sổ sách theo thứ tự thời gian."

Trịnh Tại Hiền dời tầm nhìn từ khuôn mặt Thái Dung xuống những ngón tay của hắn. "Anh có nhận thấy vấn đề gì không?"

"Đến hiện tại thì không có gì kì lạ cả. Tất cả các số liệu đều trùng khớp với nhau." Thái Dung lắc đầu.

Đột nhiên, Trịnh Tại Hiền ngồi thẳng người dậy, tầm nhìn lại trở về đối diện với Lý Thái Dung. Động thái bất ngờ này của hắn làm Thái Dung bị giật mình, anh hơi ngả người về phía sau.

"Ở Trịnh gia, tôi luôn muốn những người mình thuê về phải là người được việc, càng được nhiều việc càng tốt. Chính vì vậy, tôi trông mong vào việc tôi sẽ có đủ những yếu tố để cho rằng anh là một người đáng để được đánh giá cao." Trịnh Tại Hiền trao cho Thái Dung một ánh nhìn sắc bén. Hắn có một đôi mắt phượng hẹp dài, khi hắn nheo chúng lại như bây giờ, cả khuôn mặt đó chợt tỏa ra một loại khí tức âm trầm đến khó tả. "Thế nên tôi hi vọng là anh sẽ thật tập trung để hoàn thành tốt nhất công việc của mình."

Lý Thái Dung cảm thấy thật khó khăn để bắt ép bản thân không né tránh ánh mắt Trịnh Tại Hiền, cái nhìn của hắn khiến anh thật sự không thoải mái. Anh bỗng thấy mình như một củ hành tây bị người ta bóc trần hết lớp vỏ che đậy bên ngoài vậỵ.

Anh biết đây là cách mà Trịnh Tại Hiền ý nhị đưa ra lời cảnh cáo cho anh. Đúng là Trịnh Tại Hiền có nghi ngờ mục đích xuất hiện của anh. Tại sao nhỉ? Thái Dung tự hỏi. Anh đã xóa sạch mọi giấu vết có thể rồi cơ mà...Nhưng, như thế thì cũng có sao, anh tự trấn an bản thân. Không có bằng chứng nào hết, anh đã rất cẩn thận, và anh sẽ an toàn. "Tôi hiểu rõ điều đó, Trịnh thiếu gia."

Trịnh Tại Hiền nhìn chằm chằm anh, không rõ hắn đang muốn tìm cái gì thông qua những quan sát đó. Cũng có thể hắn đã tìm thấy rồi, cũng có thể là chưa, Thái Dung cũng không thể xác định rõ, hắn chẳng tỏ ra bất cứ một thái độ gì.

Hình như đã tự mình kết thúc công cuộc nghiên cứu Lý Thái Dung ở trong đầu, Trịnh Tại Hiền vuốt cằm: "Thôi được rồi, chúng ta không nói chuyện phiếm nữa. Mấy hôm nữa anh theo tôi đi gặp đối tác. Nhân tiện sẽ đưa anh đến một trong những cửa hàng chính của Trịnh gia để làm quen."

"Tôi nghĩ mình được thuê để kê khai sổ sách thôi?"

Trịnh Tại Hiền cười mỉm. Đôi mắt hẹp dài của hắn làm nụ cười này trông thật là gian manh: "Ở nhà họ Trịnh, chúng tôi không thích nuôi những kẻ vô tích sự."


Khoảng thời gian đối diện với Trịnh Tại Hiền phải nói là khoảng thời gian vất vả nhất mà Lý Thái Dung từng trải qua trong quãng thời gian gần đây. Người này nói chuyện nhiều ẩn ý ám chỉ, lại thích đặt một cái bẫy, chực chờ người ta rơi vào để tóm gọn. Hắn khiến người khác cảm thấy từng lời nói, từng cử chỉ của mình đều đang bị hắn quan sát, bị hắn suy xét, chỉ hòng tìm ra điểm sơ hở để tấn công.

Chỉ nói chuyện có một chút thôi mà Thái Dung giống hệt như bị vắt kiệt sức lực vậy. Chẳng ai có thể hiểu được cảm giác hạnh phúc của anh khi được giải thoát khỏi Trịnh thiếu là vô bờ đến như thế nào. Nếu như không phải vì anh mặc một bộ đồ tối màu, có lẽ Trịnh Tại Hiền đã có thể thấy một lớp mồ hôi lạnh sau lưng anh rồi.

Cũng may thay, những ngày sau đó, Trịnh Tại Hiền không xuất hiện trước mặt anh thêm lần nào. Cuộc sống của Lý Thái Dung ở Trịnh gia vì thế cũng có thể coi là khá thoải mái tự tại.

Hàng ngày cứ đúng đầu giờ Thìn thì anh tỉnh dậy, giữa giờ Thìn thì ăn sáng, đầu giờ Tỵ thì bắt đầu công việc kiểm kê sổ sách tại ngoại thư phòng. Đến chính Ngọ thì nghỉ việc đi ăn trưa, rồi lại làm việc đến giờ ăn tối. Sau giờ ăn tối thì anh trở về phòng của mình, đọc sách hoặc tranh thủ làm những công việc cá nhân đến tận khi đi ngủ.

Cuộc sống nhàn hạ và thảnh thơi hiếm hoi như thế này khiến Lý Thái Dung có chút mất phương hướng về ngày tháng. Chẳng mấy chốc mà anh đã đến Trịnh gia được một tuần tròn.

Trong những ngày này, anh cũng tranh thủ làm thân với Đổng Tư Thành hơn. Cậu giúp đỡ anh trong mọi việc có thể, cũng không ngần ngại nói chuyện cùng anh để giải khuây. Chính vì thế mà anh cũng biết thêm một chút về cậu, ví như Đổng Tư Thành là con một trong nhà, lại ví như cha mẹ cậu đều đã mất do chiến tranh. Xuất phát từ lòng trắc ẩn và sự đồng cảm sâu sắc, Thái Dung lại càng coi cậu như anh em trong nhà mà đối đãi.

Cũng trong mấy ngày êm ả hiếm hoi này, ông Trần cũng chỉ ghé qua ngó Thái Dung có một vài lần, chủ yếu là để xem anh có chịu làm việc tử tế không, đảm bảo nếu anh biếng nhác việc làm thì lập tức sẽ nhận được lệnh đuổi việc. Có những hôm thì ông lại đến để thu lại kết quả báo cáo của anh cho Trịnh Tại Hiền, cũng có một vài hôm là để tự mình lấy một tài liệu nào đó cho Trịnh thiếu gia. Thái độ của ông Trần với anh vẫn chẳng gọi là thêm mấy phần hòa nhã, nhưng ít ra ông không có thái độ hống hách nổi tiếng người ta thường nhắc đến khi bàn tán về đám người làm của các nhà giàu có.

Bên cạnh đó, nhờ những lần đi giúp bê thức ăn ở trù phòng mà anh có thêm chút thời gian để quan sát toàn bộ Trịnh gia. Những đường đi khó thấy, những vị trí có thể nấp được, đều được anh tìm hiểu qua. Nhưng có lẽ để lén lút vào được chính viện của Trịnh thiếu thì chỉ như thế vẫn không đủ. Anh chỉ có thể đoán thứ anh cần nằm ở trong căn nội thư phòng hôm nọ. Dù vậy, có khả năng Trịnh Tại Hiền còn một thư phòng nữa sát buồng ngủ; hoặc tệ hơn thế, hắn có thể trực tiếp để đồ quan trọng trong buồng ngủ của mình. Ở đâu đi chăng nữa, chuyện anh có thể tiến vào đó mà không kinh động đến hắn vẫn là một bài toán khó mà anh cần phải giải quyết.

Một điều khác mà anh nhận thấy sau những ngày quan sát, Trịnh Tại Hiền hầu như hôm nào cũng sẽ có việc phải đi ra ngoài, gần như hiếm hoi lắm mới có một ngày hắn ở nhà. Hắn thường ra khỏi nhà vào đầu giờ Tỵ, và đi đến tận giờ cơm tối mới trở về. Tuy việc đi vào khi sáng và về vào trước lúc trời tối hẳn cũng không cho anh được thêm nhiều không - thời gian hành động cho lắm, nhưng Lý Thái Dung muốn thử tìm ra cách lợi dụng chi tiết này.

Trước mắt, vì chưa có phương án nào khả thi nên anh cũng chỉ đành án binh bất động, tiếp tục lẳng lặng thu thập thông tin hữu ích, xem thử bản thân mình có thể xây dựng niềm tin với nhà họ Trịnh hoặc nghĩ ra được cái gì hữu dụng trước tình cảnh bây giờ hay không.


Mọi chuyện cứ thế trôi qua, cho đến một buổi sáng nọ, trong lúc Lý Thái Dung đứng tại cái giếng con được đào quấy quá của đảo tọa viện, đang giặt cái khăn trắng nhỏ xinh của mình để lau mặt, thì ông Trần đến tìm anh.

Thấy bóng một người lững thững bước vào sân viện, Lý Thái Dung bèn ngẩng đầu lên để xem là ai. Nhận ra đó là ông Trần, anh liền gật đầu một cái, tỏ ý chào ông.

Ông Trần nhướng một bên mày khi nhìn thấy mái tóc dài lòa xòa trước mắt, trông không được gọn gàng lắm của Thái Dung. "Cậu Lý, sáng nay thiếu gia cho gọi cậu." Ông nói bằng một giọng có phần không hài lòng.

Trời vẫn còn khá sớm, lúc này Lý Thái Dung chỉ vừa mới dậy, lẽ dĩ nhiên anh vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả, không thể trách bộ dạng có phần bê bối. Thế nhưng anh cũng đâu có mặc mỗi trung y chạy tồng ngồng ngoài đường đâu, anh vẫn mặc đồ tử tế mà, chỉ là không gọn gàng lắm thôi, cũng đâu đến nỗi nào, đúng không? Thái Dung đột nhiên có một suy nghĩ kì quái, thái độ ông Trần đối với mình cứ như mẹ chồng soi mói nàng dâu vậy, suy nghĩ ấy làm anh bỗng dưng mất tự nhiên hết sức. Anh ngọ nguậy bàn tay, cố làm bản thân thoát khỏi cái cảm giác lạ lùng kia: "Thiếu gia cho gọi cháu có vấn đề gì không ạ?"

"Hôm nay cậu theo thiếu gia đến cửa hàng tổng, cậu ấy chưa nói cho cậu biết à?" Ông Trần giống như có xu hướng nhướn cả bên mày còn lại lên luôn.

Lúc này Thái Dung mới nhớ ra, đúng là một tuần trước Trịnh Tại Hiền có nói là sẽ đưa anh đến cửa hàng. Thế nhưng một tuần rồi không thấy hắn ư hử gì nên anh nhất thời quên mất. Tuy vậy anh không dám để ông Trần biết được sự thật là anh đã quên mất điều này, phải thú thực là anh sợ ông Trần còn hơn cả Trịnh thiếu gia ấy. Anh cúi đầu: "Dạ Trịnh thiếu có nhắc cháu, nhưng cậu ấy không cho cháu biết ngày." Dừng lại một chút, anh tiếp, "Quản gia Trần cảm phiền nói thiếu gia đợi cháu một chút cháu lấy đồ rồi sẽ ra ngay."

"Đừng có để thiếu gia đợi lâu đấy." Ông Trần ném lại những lời này trước khi quay người bỏ đi.

Lý Thái Dung nhanh chóng lấy cái khăn mặt anh vừa giặt lau một vòng cho xong mặt, rồi vội vàng vào phòng chuẩn bị. Thật thà mà nói thì Thái Dung không có mấy việc phải làm, thế nên anh cũng chẳng mất bao lâu để hoàn thành tất cả mọi thứ. Nhìn lại bản thân một lần nữa trong gương, hôm nay anh cũng ăn mặc gần giống hôm đầu tiên anh đến, dù sao anh cũng chẳng có nhiều đồ tùy thân cho lắm. Đẩy gọng kính tròn không độ của mình, chắc chắn bản thân không có vấn đề gì, bấy giờ Thái Dung mới ra ngoài.


Khi Thái Dung ra đến ngoài cổng lớn, Trịnh Tại Hiền đã đứng đợi từ bao giờ, vẫn cái dáng điệu ung dung đến phát ghét như lần trước.

Trên người hắn hôm nay là một bộ com lê màu đen, với một chiếc áo sơ mi màu trắng ở bên trong và một cái cà vạt cũng màu đen nằm gọn gàng nơi cổ áo. Loại trang phục đang thịnh hành ở Thượng Hải vào thời gian này.

Các loại trang phục của phương Tây thường có chút bám sát người, càng làm lộ rõ các đường nét cơ thể vốn đã đẹp mắt của Trịnh Tại Hiền, trong số đó, nổi bật hơn cả là đôi chân dài thẳng tắp của hắn. Trịnh Tại Hiền mặc bộ đồ này, hai tay đút vào túi quần, đứng một bên như thế lại càng thêm cái vẻ già dặn thủng thẳng ẩn giấu một tầng nguy hiểm không dễ thấy nọ.

Vừa bước qua bậc cửa, Lý Thái Dung vừa nói: "Để Trịnh thiếu đợi rồi."

Nhận thấy Thái Dung đã đến, Trịnh Tại Hiền trở người, hắn thì chẳng bao giờ hết cái vẻ ngoài ung dung vô sự ấy của mình, làm chẳng ai biết được hắn có cảm xúc gì, nghĩ gì khi hắn nhìn người ta. Kể cả bây giờ cũng vậy, Trịnh Tại Hiền chỉ đơn giản là nhìn Lý Thái Dung từ trên xuống dưới một cái, rồi nhẹ nhàng bảo: "Đến rồi thì đi thôi."

Lúc này Thái Dung mới nhận ra có một chiếc xe ô tô đỗ ở ngay phía trước. Ô tô là loại phương tiện giao thông mới được du nhập vào Trung Quốc sau khi đám người phương Tây tràn vào. Tuy không còn quá mới lạ nữa, nhưng chỉ có những nhà tư sản giàu có mới có thể sử dụng loại phương tiện này. Dân thường vẫn chủ yếu là di chuyển bằng ngựa, xe kéo, xe đạp hoặc đi bộ mà thôi.

Chiếc xe được sơn một màu đen bóng, mui xe hơi dài, thân xe cong lên thành một mái vòm nho nhỏ. Nội thất bên trong chính là kiểu loại hiện đại nhất bây giờ, bọc một lớp giả da màu trắng sữa đến là sang trọng. Được Trịnh Tại Hiền dẫn đường, Lý Thái Dung cũng bước về phía chiếc xe ấy.

Đến gần, anh mới ngạc nhiên phát hiện, ngồi phía sau tay lái thế mà lại là Đổng Tư Thành.

Đổng Tư Thành nhìn thấy anh, cậu nở một nụ cười rồi bảo: "À chắc thầy không biết tài xế hôm nay là tôi ha."

Lý Thái Dung gật đầu với cậu, anh biết Trịnh tổng bình thường không mấy khi dùng ngựa để di chuyển mà lại thường hay sử dụng ô tô; nhưng anh chưa từng thấy Đổng Tư Thành ra khỏi nhà với Trịnh Tại Hiền bao giờ, nên anh không thể ngờ cậu cũng kiêm luôn cả việc làm tài xế.

Như nhận ra anh đang nghĩ gì qua vẻ mặt có phần bối rối của anh, Đổng Tư Thành nói: "Tôi chỉ làm thời vụ thôi, bình thường là có tài xế khác làm đấy. Hôm nay anh ấy có việc nên đến phiên tôi lái xe."

Đến đó, đột nhiên có một tiếng mở cửa xe truyền ra từ phía sau lưng Thái Dung làm anh giật mình và quay đầu lại. Ông Trần đứng đó, nắm lấy tay vặn cánh cửa, nhìn anh với một vẻ không mấy hài lòng.

Lý Thái Dung nghe thấy tiếng Tư Thành thì thầm: "Tôi quên không bảo thầy, đúng ra thầy phải mở cửa xe cho thiếu gia đó."

Nghe thấy vậy Thái Dung liền quay đầu nở một nụ cười hối lỗi với ông Trần, trong lòng lại thầm mắng: Thái tử gia nhà này khó chiều quá đi mất!

Trịnh Tại Hiền trong suốt quá trình chỉ đứng một bên nhìn, hắn chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng tỏ bất cứ một thái độ gì, cửa vừa mở liền chui đầu vào trong xe. Sau khi đã yên vị, hắn mới quay đầu ra nói một câu: "Tôi đi đây chú Trần"

Ông Trần, dù đang bận lườm Lý Thái Dung tóe lửa, nghe thấy tiếng Tại Hiền vẫn quay đầu cung kính chào hắn: "Thiếu gia đi suôn sẻ."

Nói xong ông lại quay đầu cho Lý Thái Dung một cái nhìn đầy nguy hiểm, giống như đang cảnh cáo anh tập trung vào việc anh phải làm. Dưới ánh nhìn mang đầy tính khiêu chiến như thế, Thái Dung ngay lập tức mở cửa xe bên ghế lái phụ, nhanh chóng chui tọt vào, chỉ mong xe khởi động càng nhanh càng tốt. Đổng Tư Thành dĩ nhiên là hiểu ý anh, cậu nhìn ông Trần qua gương chiếu hậu, nở một nụ cười rồi khởi động xe, chiếc xe nổ máy rồi trờ lên phía trước và biến mất sau con ngõ.

***

Vài ngày trước.

Lý Thái Dung đẩy cánh cửa phòng mở ra, nhấc chân bước qua bậc cửa, anh xoay người lại, cẩn thận đóng lại cánh cửa về chỗ cũ.

Bước xuống khoảng sân gạch, anh ngước mắt nhìn lên trời, bầu trời cuối tháng chín vẫn đang nằm trong cái sự xanh cao vời vợi mà một bầu trời giữa thu đáng phải thế. Vòm trời xanh trong, tạo cảm giác về một mái vòm sâu hun hút. Bầu trời ấy không gợn lên một tí mây nào, nhưng lại chẳng hề có nắng gắt, bởi lẽ lúc này vẫn còn sớm, mặt trời mới chỉ lên được vài sào mà thôi. Thay vào đó, một vài cơn gió lành lạnh thổi thứ mùi hương rất thu lùa qua mái tóc đen của Thái Dung, mang cho anh cảm giác khoan khoái bất ngờ.

Giơ tay lên che trước trán, Lý Thái Dung nheo mắt, hít nhẹ một hơi từ làn không khí trong lành của buổi sớm mai.

"Thầy Lý sáng nay chưa gì đã ăn mặc tươm tất thế?" Giọng nói vang lên từ phía sau lưng Thái Dung.

Anh giật mình quay người lại và nhận ra Đổng Tư Thành đang đứng ngay đấy, chỉnh trang trong bộ quần áo hàng ngày của mình và một nụ cười tươi tắn vô hại nở trên môi. Thái Dung gật đầu xem như chào hỏi: "Tôi định đi ra tiệm sách gần đây một chút trước khi bắt đầu làm việc."

"Hiệu sách?" Đổng Tư Thành hỏi, hình như cậu ấy không rõ anh đang nói đến nơi nào.

Lý Thái Dung thấy vậy bèn bảo: "Hôm nọ trên đường đến đây tôi có thấy một hiệu sách, nên sáng nay muốn ra xem thử có gì có thể mua được không, nếu không có gì đọc được thì tôi mua một ít báo. Hiệu sách ở phố bên cạnh ấy."

Đổng Tư Thành hơi nghiêng đầu, ra chiều nghiền ngẫm, sau đó, cậu hỏi: "Thế thầy có cần tôi đưa đi không?"

Lý Thái Dung nghe vậy thì lập tức xua tay: "Hiệu sách ở ngay gần đây thôi mà, tôi tự đi được, không cần phải phiền phức thế đâu."

Đồng Tư Thành thấy vậy thì gật đầu, cậu vẫy tay với Thái Dung trước khi quay lưng đi ra cửa viện. Trao cho Lý Thái Dung một cái nheo mắt nho nhỏ, cậu nói: "Vậy thầy đi cẩn thận nhé, tôi không làm phiền thầy nữa."

Nhìn theo bóng Đổng Tư Thành rời đi, Lý Thái Dung khe khẽ thở dài một cái không rõ ràng. Đôi vai anh hơi chùng xuống một chút, một cách rất nhẹ nhàng, gần như không thể nhận ra được. Đến khi Đổng Tư Thành khuất bóng, anh mới thôi không dõi theo cậu nữa.


Tư gia nhà họ Trịnh nằm sâu ở nơi cuối cùng của một con ngõ khá lớn, đủ để cho hai chiếc xe đi dàn hàng nhau. Con ngõ này khá sâu, tuy vậy, bởi vì ngõ rất rộng, có rất nhiều ánh sáng, vào thời điểm giữa ngày thậm chí còn tràn ngập nắng; lại thêm có mấy ngôi nhà xây cổng phụ xoay vào ngõ, thế nên ngõ không tạo cho người khác cảm giác hiu hắt đáng sợ.

Ra khỏi ngõ thì sẽ đến với một con phố buôn bán lớn rất sầm uất, với đủ loại cửa hàng trải dàn trên đường, bán đủ loại mặt hàng khác nhau. Đi hết con phố sầm uất nọ sẽ đế một ngã tư nho nhỏ, băng qua ngã tư ấy là đến một con phố khác, nơi cũng có rất nhiều cửa hiệu khác nhau, nhưng không bán đa dạng hàng hóa như con phố trước. Thay vào đó, hầu như tất cả các cửa hàng đều bán chung một loại mặt hàng duy nhất, đó chính là thuốc Đông y. Cả một dãy phố, thơm nức mùi thảo dược khô gay mũi vô cùng đặc trưng của các loại thuốc Bắc.

Tiệm sách mà Lý Thái Dung định ghé nằm ngay trên con phố vô cùng đặc biệt này.

Lý Thái Dung bước vào cửa tiệm, sộc vào mũi anh là một thứ mùi hương hòa trộn của bụi mịn, giấy cũ, da và sách mới. Khác hẳn với không gian ngập mùi thuốc Bắc ở ngoài kia, đây là một thứ mùi gai mũi rất khác biệt chỉ thuộc về hiệu sách.

Trong tiệm, không có gì đáng ngạc nhiên khi chỉ toàn là sách báo. Hầu khắp bốn bức tường là các kệ sách bằng gỗ màu đen tuyền cực kỳ lớn, kéo dài từ trên trần nhà đầy mạng nhện xuống đến tận sàn. Các kệ sách lớn đến nỗi, mà mỗi một kệ ở một phía tường đều phải gắn thêm một thanh gỗ, trên thanh gỗ móc một cái thang (cũng gỗ nốt) di động để giúp người ta tiện lấy sách hơn. Trải dài ở giữa, nằm rải rác không theo một thứ tự cụ thể nào, là các giá sách bé hơn, cũng với cái màu đen đặc quánh ấy. Tất nhiên, chẳng có một cái giá nào lại không đầy nhóc toàn những sách là sách cả.

Nằm gần sát bức tường đối diện với cửa ra vào tiệm là một quầy thanh toán be bé. Đằng sau quầy, có một người đàn ông quay lưng lại với cả tiệm, cậu ta đang tất bật cầm chổi lông gà phủi bụi các kệ sách trước mặt mình.

Lý Thái Dung khẽ hắng giọng, đoạn cất bước lại gần quầy tính tiền, đôi mày khẽ nhướn lên nhìn người nọ: "Ờ...xin lỗi?"

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông theo phản xạ quay đầu lại, vừa nhìn thấy anh, người nọ đã lấy cái chổi lông gà đang cầm trên tay đập bem bép lên mặt quầy. Sau đó, tỏ ra như thể vừa rồi mình không hề làm ra bất cứ hành động khiếm nhã nào, cậu ta nở một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp và nói: "À, quý khách cần tìm gì ạ?"

Đó là một người đàn ông còn trẻ, khoảng hai mươi sáu đến hai mươi bảy tuổi. Cậu ta có một gương mặt nhỏ với đôi má phính, đôi mắt linh động hơi xếch lên và khóe môi hơi xịu xuống, làm cho cậu ta trông từa tựa một chú thỏ con cáu kỉnh. Cậu thỏ con ấy lúc này đang lấy ngón tay gõ lên mặt quầy với một vẻ không thể nào mất kiên nhẫn hơn.

Lý Thái Dung tỏ ra bình thản, tay anh đưa ra một tờ giấy nho nhỏ, trên đó liệt kê ra một loạt những tựa sách khác nhau. Đặt tờ giấy lên bàn, bàn tay thon dài của anh khẽ đẩy nó về phía cậu trai kia. "Cửa tiệm của cậu có mấy tựa sách này không?"

Thỏ con liếc mắt nhìn tờ giấy trên mặt quầy, cậu ta huýt sáo một tiếng, rồi cảm thán với một tông giọng cao hơn hẳn so với bình thường: "Ái chà, "Tư Tưởng Triết học trong Học Thuyết Khổng Tử" cơ à, quý khách học rộng thật đấy!" Lia nhanh những cái tên còn lại trên tờ giấy, cậu ta tiếp, "Ài, nhà chúng tôi có một vài cuốn trong danh sách này đấy, nhưng số còn lại thì phải phiền quý khách đi chỗ khác rồi."

Lý Thái Dung mỉm cười: "Vậy cũng được, phiền cậu lấy hộ những cuốn cậu có với."

Thỏ con gật đầu, cậu ta mở cửa quầy, ra hiệu cho anh đi vào. Rồi sau đó cậu ta bước đến và mở cánh cửa nằm sau quầy, bên cạnh giá sách ra. Cậu nói: "Chỗ sách đấy thuộc dạng hiếm, nên tiệm chúng tôi để ở phòng trong, anh vào đây, để tôi lấy sách cho anh."

Nói rồi, cậu ta toan quay người bước vào phòng trong thì Lý Thái Dung vội hỏi: "Cậu không cần trông cửa hàng hả?"

Thỏ con nghe vậy bèn phất tay, cậu ta nói với một giọng không kiên nhẫn, "Làm như thời nay thì sẽ có ai thèm ăn cắp mấy cái quyển sách vớ vẩn này ấy. Thế anh có lấy sách không thì bảo?"

Sau câu nói ấy, Lý Thái Dung đành ngoan ngoãn theo cậu ta đi vào trong.


Phòng trong cách phòng ngoài bởi hai cánh cửa, một cánh nằm ở ngoài làm từ gỗ dán, trên thân cửa có một ô cửa kính con con. Cánh nằm bên trong thì hoàn toàn là gỗ sồi đặc, vừa dày vừa kín, có thể chặn được âm thanh từ bên trong vang ra ngoài. Cánh cửa trong vừa mới đóng sập lại, thỏ con liền quay sang Lý Thái Dung với một ánh mắt tóe lửa, giống như chỉ trực lao vào sống mái với anh một trận. Lý Thái Dung giả đò nhìn vào mấy kệ sách trong phòng, hoàn toàn bơ đẹp thỏ con ở sau lưng anh.

Thỏ con túm vai anh, kéo anh xoay người lại, sau khi thành công bắt anh nhìn cậu ta thì bắt đầu một tràng cằn nhằn tràng giang đại hải: "Này Lý Thái Dung! Nếu anh không có lời giải thích hợp lý cho việc tại sao anh lại ở đây trong vòng 2 phút nữa thì em sẽ cho anh biết thế nào là mùi đời đấy!"

Lý Thái Dung trưng ra một nụ cười cực kỳ vô tội, anh xoa hai tay vào nhau với điệu bộ làm hòa: "Làm nhiệm vụ chứ còn làm gì, cậu cũng phải phối hợp với anh đi chứ, nhiệm vụ đấy."

Thỏ con trông như sắp bốc hỏa đến nơi. Cậu ta muốn tìm thứ gì đó, hình như là cái chổi lông gà ban nãy, nhưng chợt nhận ra cậu đã để quên nó ở ngoài quầy, đành dùng tay không vụt lên vụt xuống: "Anh ngứa đánh thế nhỉ? Em đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, đừng có dại mà nhận nhiệm vụ lần này. Đây có thể là thành viên đầu não của chính quyền Quốc dân Đảng Thượng Hải, anh loăng quăng là bị bắt vào lòng địch ngay đấy có biết không? Đến lúc đấy thì có ba thằng em đây cũng cứu bằng trời!"

Lý Thái Dung giơ tay lên làm động tác đầu hàng, nhỏ giọng lí nhí nói: "Nhưng anh thật sự có thể đảm nhiệm được việc này mà, đến cả chỉ huy cũng đã nói anh sẽ làm được."

"Anh ta nói anh có thể ăn cớt được thì anh cũng ăn luôn hả?" Thỏ con tức đến muốn trợn ngược mắt lên trời. Nếu cậu mà là thỏ thật, chắc chắn cậu sẽ cắn cho cái thằng cha đẹp mã trước mặt một phát thật đau cho thỏa nỗi lòng, "Anh coi lời em nói là cái gì hả, tự mình đâm đầu vào chỗ chết như thế à? Biết thế em phải bảo mấy đứa trong đơn vị trói anh lại không để anh làm bừa mới đúng, thật là tức chết mất!"

Thỏ con thở phì phì, cậu ta làm bộ như muốn nhổ cái gì đó ra khỏi cổ họng (mà hẳn cậu sẽ gọi là "cục tức"), Thái Dung mặc dù đã biết trước cậu có thể sẽ phản ứng giống thế này, nhưng vẫn không ngờ được việc mình nhận nhiệm vụ ở Trịnh gia lại gây ra ảnh hưởng mạnh mẽ đến thế, anh nói với một giọng vô cùng hối lỗi: "Anh xin lỗi Đông Anh, nhưng mà anh rất muốn nhận nhiệm vụ này. Anh chắc chắn sẽ cẩn thận mà, thề đấy."

Kim Đông Anh trợn mắt, nếu như có thể hẳn cậu đã tức sùi cả bọt mép rồi, "Anh còn phải nói hả? Anh BẮT BUỘC phải cẩn thận ấy, thề thốt cái gì ở đây! Anh tin em đánh anh bây giờ không?" Dừng lại một chút để thông khí, Kim Đông Anh nói tiếp, "Má, giờ có cách nào cho anh thoát nhiệm vụ bây giờ không nhỉ? Em viết thư kêu chỉ huy cho anh rút nhé?"

Vừa nói cậu ta vừa lấy tay nắm lấy vai Lý Thái Dung mà lắc lấy lắc để. Lý Thái Dung cố chống lại cảm giác muốn nôn vào mặt cậu do hậu quả của những cái lắc, vừa hạ giọng khuyên giải: "Cậu đừng có bàn lùi như thế có được không? Anh đã nhận nhiệm vụ rồi, không thể rút được nữa. Chẳng lẽ cậu lại không hiểu được tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này à?"

Kim Đông Anh bĩu môi nhăn mày. Tất nhiên là cậu hiểu được tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này chứ, nếu không thành thì rất có thể toàn bộ cán bộ bí mật của Đảng Cộng sản tại Thượng Hải sẽ bị Quốc dân Đảng lùng ra và thanh trừng. Nhưng cậu ta vẫn rất không cam tâm khi nhìn người anh yêu quý của mình đâm đầu vào chỗ chết. Cuối cùng, sau một phút dài tưởng vô tận tự tranh luận với bản thân, cậu ta thở dài: "Em hiểu."

Lý Thái Dung mỉm cười với cậu, anh đưa tay lên vỗ vỗ đầu cậu ta một cái.


Năm Lý Thái Dung vừa tròn hai mươi hai tuổi, vì Quốc dân Đảng nghi ngờ thuộc phe Cộng sản mà cha anh - một thầy giáo theo học thuyết tư tưởng tiến bộ, bị thanh trừng. Sau khi sự việc đau lòng xảy ra, mẹ con anh bắt buộc phải bỏ đi biệt xứ. Xui xẻo làm sao, trên đường trốn chạy thì hai người lại rơi vào tay quân Đế quốc Nhật. Để bảo vệ đứa con duy nhất là anh chạy trốn, mẹ anh đã hy sinh thân mình, ôm bom tự sát. 

Kể từ đó đến giờ, Kim Đông Anh, đứa trẻ cũng mất hết cha mẹ do lửa đạn chiến tranh, là người duy nhất mà anh có thể coi như người trong gia đình. Việc cậu lo cho anh như thế này khiến từ sâu trong lòng anh vô cùng ấm áp.

Lý Thái Dung và Kim Đông Anh gặp nhau lần đầu tiên sau khi anh chạy trốn lên phía Bắc được một thời gian và nhận làm đủ thứ việc để sống qua ngày. Một thanh niên không nhà không cửa, không đủ tiền thuê bất cứ cái gì, nay đây mai đó, bỗng dưng gặp được một cậu nhóc kém mình một tuổi cũng trong tình cảnh tương tự, vào một đêm trời đổ cơn bão lớn, dưới chân một cây cầu sắt nhỏ cũ rích rỉ sét, nơi mà cỏ mọc còn cao hơn cả đầu người.

Đứa bé, dù đã ra dáng thanh niên, vẫn gầy và bé như một que củi, mặt mày thì lấm lấm lem lem, hình như đã lâu rồi không tắm rửa gì. Trên tay cầm một mẩu bánh mỳ khô không khốc mốc xanh mốc đỏ, cẩn thận bẻ từng vụn nhỏ ra mà ăn, giống như thèm thuồng, lại không dám ăn hết cả cái bánh mỳ ném chó chó cùng không thèm ấy. Thái Dung chỉ bỏ có mấy đồng lẻ tẻ mua cho cậu ta một củ khoai lang nướng dở tệ - được quảng cáo là khoai lang mật xịn, từ lão già bán hàng lừa đảo trú cạnh đó, mà sau đó cậu ta đã tò tò đi theo anh rồi gọi anh là anh Dung như thật.

Hai người nương nhau mà sống đến tận khi Lý Thái Dung thành công ghi danh vào lực lượng Nhân dân Giải phóng quân, trở thành người bộ đội Hồng quân Cộng sản. Điều kiện sống của cả hai liền lập tức tốt hơn hẳn so với thuở lang thang ngày trước. Sau đó vài tháng, Kim Đông Anh cũng từ suất người nhà quân nhân lên một vị trí binh nhất đầy kiêu hãnh, vào cùng một đơn vị với người anh trai nuôi của mình.

Hiện giờ đã là ba năm sau kể từ ngày đó, tâm thế của họ cũng đã khác xưa. Họ không còn chạy trốn nữa, mà đã trở thành những người sẵn sàng nhận những nhiệm vụ vào sinh ra tử để bảo vệ cho những người đồng chí cách mạng của mình. Đó cũng là lí do vì sao mà bây giờ hai người lại ở đây, và cũng là lí do vì sao mà Lý Thái Dung anh lại xuất hiện ở nhà họ Trịnh như thế này.


Kim Đông Anh nhấc tay anh ra khỏi đầu mình, cậu cau mày bực bội: "Em vẫn chưa nguôi giận đâu đấy."

"Rồi rồi, anh không động trên đầu thái tuế nữa." Lý Thái Dung cười cười làm lành, "Thôi đấy, đằng nào anh cũng nhận nhiệm vụ rồi, em cũng phải thực hiện nhiệm vụ của em đi, đồng chí Kim."

Kim Đông Anh lườm anh một cái, nguýt một hơi, cậu xòe tay ra, bộ dạng vô cùng cắm cảu: "Hừ, được rồi. Đâu? Báo cáo của anh đâu, đồng chí Lý?"

Lúc này, Lý Thái Dung mới mò vào túi nhỏ anh bí mật khâu trong tay áo rộng của mình, lấy ra một cái phong thư rất bé, được gấp gọn gàng đẹp mắt, phía trên bì thư không ghi gì hết. Anh trao nó cho Kim Đông Anh, cậu ta cầm lấy, soi nó một cái rồi nhét vào trong túi áo mình.

Sau đó, cậu xoay người, tiến đến dãy kệ sách nọ, lôi ra một chồng sách vô tình mà cố ý đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đặt đánh bộp lên tay Thái Dung. Cậu nhăn nhó mặt mày: "Đấy, anh cầm lấy đi, rồi về mau không lại bị nghi ngờ đấy."

Ngay khi cậu chuẩn bị mở cánh cửa gỗ cách âm ra, Kim Đông Anh đột ngột quay đầu lại, nhìn Lý Thái Dung với một ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: "Mà, cái tên Trịnh Tại Hiền đó, anh phải thật cẩn thận với hắn đấy. Kẻ này không hề dễ chơi đâu." Cậu đanh mặt, "Ngay từ những ngày đầu tiên em đến đây, em đã rơi vào tầm ngắm của hắn rồi."


Chú thích:

- Giờ:

+ Tý: 23h - 1h

+ Sửu: 1h - 3h

+ Dần: 3h - 5h

+ Mão: 5h - 7h

+ Thìn: 7h - 9h

+ Tỵ : 9h - 11h

+ Ngọ: 11h - 13h

+ Mùi: 13h - 15h

+ Thân: 15h - 17h

+ Dậu: 17h - 19h

+ Tuất: 19h - 21h

+ Hợi: 21h - 23h


- Chén khải: Một loại chén truyền thống của Trung Quốc

Chén khải


- Trường bào mã quái: Là loại trang phục truyền thống cho nam phố biến ở Trung Quốc dưới thời Trung Hoa Dân Quốc. Trường bào: Loại áo dài mặc bên trong, khuy chéo. Mã quái: Áo ngắn hơn cổ cao, khuy thẳng hàng mặc ở bên ngoài

Trường bào mã quái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top