Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Find A Way

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: mellow (dan)

Pairing: Ja Phachara x First Chalongrat

Categories: General, fluff, plot bunny,...

Rating: T

Disclaimers: Nhân vật không phải của tác giả, tác giả viết với mục đích phi lợi nhuận.

Notes: Cảm ơn cậu vì đã chọn [Find a way] trong [Eunoia] - một chuỗi những oneshot mà tớ sẽ viết về JaFirst. Đừng đạo, đừng lấy ý tưởng, đừng chuyển ver hay mang đi mà không có sự cho phép của tớ. Xin cảm ơn. Chúc cậu một ngày tốt lành!

Intro

First thích Ja, thích nhiều lắm.

Thích đến mức mỗi lần cả hai đóng phim chung, cậu chẳng thể làm gì ngoài để lộ toàn bộ bản ngã của mình trước ống kính. First có lẽ không phải là Fiat, nhưng Fiat sẽ luôn luôn là một bản thể của First, một bản thể cuồng si trong tình yêu với những cung bậc cảm xúc phức tạp. Tựa một đoá hoa trắng nở dưới tuyết, tình cảm của First sâu lắng và thầm kín đến mức tinh tế lắm cũng khó có thể nhận ra được. Hạt giống của loài hoa ấy, First chẳng biết cậu đã gieo trồng nó từ trong tim mình lúc nào, cũng chẳng biết đất, nước, và điều gì tạo nên chất dinh dưỡng cho nó. Theo thời gian, những bông hoa tình yêu trắng ươm cứ thể bung dần, trở thành một vườn hoa toả sắc trong trái tim cậu diễn viên trẻ. Nhưng những đoá hoa ấy, chúng ở dưới tuyết. Tuyết có màu trắng, chúng cũng màu trắng, làm sao phân biệt được chúng trong lớp tuyết dày?

Mà huống chi, chủ nhân của chúng cũng chẳng buồn đợi ngày tuyết tan.

Duy chỉ có một hôm nọ, khi mùa thu đã chạm ngõ Don Muang, khi tập phim cuối cùng của "Don't say no the series" kết thúc, người ta mới thấy có chàng trai trẻ đạp chiếc xe thuê ngoài công viên, để rồi lạc mình trong nỗi nhớ, để rồi cũng không biết điều gì đã dẫn đưa cậu đến nơi này.

* * *

Tâm sự: Cảm ơn, cho dù cậu đi tiếp hay dừng lại.

----

Find a way

"A lô, First! Em đang ở đâu đó? Cái thằng nhóc này, em có biết là chị lo lắm không hả? Tại sao đi đâu cũng không nói một tiếng? Em có biết mọi người chỉ một xíu nữa thôi là đi báo cảnh sát không hả?"

Tiếng của chị Alex bên kia đầu điện thoại như muốn xé toạc không gian im lắng nơi First đứng, nó lớn đến mức cậu có thể cảm nhận được độ rung thần sầu thông qua cái ốp dày sụ, đến mức cậu phải để loa xa xa lỗ tai mình ra một chút nếu không muốn bị điếc hay ù tạm thời. Nhăn mày, di di chiếc điện thoại trong lòng bàn tay mình, First bĩu môi, cậu cũng đâu có muốn đâu chứ? Chỉ là cậu nổi hứng lên, thích đi thì đi chẳng ai cản được nên mới ra nông nỗi này. Mà mọi người cũng lo lắng quá đáng rồi, cậu đồng ý rằng cậu là một đứa trẻ to xác luôn dễ thích thú với tất cả mọi thứ, nhưng đâu có nghĩa là mọi người phải chăm cậu như bảo mẫu chăm trẻ lên ba thế này? Mới có hai tuần không liên lạc, mà họ đã đồn ầm lên là cậu bị bắt cóc rồi bỏ đi...

Buổi sáng ở Bangkok yên bình, lại bị chị Alex đánh cắp. Mọi người xung quanh cho dù là làm bất cứ việc gì, đi ngang qua cậu cũng phải ngoái lại để nhìn chiếc điện thoại trong tay First do thứ âm lượng kinh khủng mà nó phát ra. Nếu chiếc điện thoại này không đáng giá hai tháng cơm, chắc chắc First hứa cậu sẽ chôn quách nó ở đâu đó trong công viên này luôn cho rồi!

- Vâng... em xin lỗi. Nhưng mà em cần có thời gian riêng, chúng ta đều trong kỳ nghỉ mà chị.

First trả lời một cách mệt nhọc, giọng điệu có chút uể oải làm người bên kia đầu dây cũng không nỡ mắng mỏ quá nhiều. Chị Alex "hừ" một cái thật mạnh, nhấn nhá vài câu dặn dò rồi sau đó cũng tắt máy. First vốn là đứa nhỏ lúc nào cũng toát ra nguồn năng lượng tích cực cho mọi người, bây giờ cậu nghe có vẻ rã rời thế này, đúng là có gì đó đã xảy ra mà họ không biết. Từ lúc quay xong DSN đến bây giờ, mọi người ai cũng đã dành cho mình khoảng thời gian nghỉ ngơi bù lại những đêm làm việc đến hai, ba giờ sáng. First và Ja cũng vậy, nói đúng hơn, hai đứa là hai người cực nhất trong số các dàn diễn viên. Vậy mà trên phim trường chẳng đứa nào dám than vãn điều gì, cũng chẳng đứa nào tỏ vẻ bất lực hay mệt mỏi. First thì lăng xăng tìm cách học diễn từ nhiều người, Ja thì yên ắng ngồi suy ngẫm kịch bản. Lúc được nghỉ ngơi thì hai đứa trêu nhau mãi, còn chọc ghẹo cả người trong đoàn làm không khí cũng vui vẻ, tích cực hẳn lên trông thấy.

Vậy mà sau khi đóng máy, chỉ có thằng nhóc Ja là nhiệt tình hơn xưa, còn First... dường như đã có chút trầm lắng, trưởng thành hơn rất nhiều.

Có nhiều chuyện xảy ra trong đoàn phim mà chẳng ai hay biết được, và có lẽ First là một thiên tài trong việc che giấu cảm xúc. Vì chẳng có ai nghĩ rằng thằng nhóc nói nhiều nhất nhì dàn diễn viên, sau khi làm việc lại trở nên im lặng một cách đáng sợ, kèm theo đó là vài tuần không liên lạc với ai, cũng chẳng buồn nói với ai về tình hình của bản thân hay bất cứ điều gì. Lúc còn trong đoàn, người ta còn thấy cậu tự ngồi nói chuyện với mình trong một góc, khỏi phải nói cảnh đó đã khiến bao nhiêu nhân viên hãi hùng vào ngày đầu tiên bắt gặp, nhưng rồi cũng quen dần với tính cách ấy. Bây giờ không có nhiều người cạnh bên như lúc trước, chẳng biết cái góc nhà của First có in luôn dấu mông cậu ở đó hay không.

First cất điện thoại vào túi quần baggy jean, sẵn tiện đút luôn hai tay vào túi. Cậu ngửa mặt lên trời, hít một hơi dài rồi lại thở ra nặng nhọc. Mùa thu ở Bangkok sao mà nhẹ nhàng và dịu dàng đến thế, từng cơn gió cứ thổi qua các tán cây xanh đã ngả màu vàng cam hiền dịu. Gió cứ luồn lách qua mọi ngóc ngách của thành phố, mơn trớn mọi thứ nó đi qua, chạm nhẹ lên những cánh hoa cúc trắng, hôn lên mái tóc khẽ của đứa trẻ nhỏ nào đó, rồi lại nói lời từ biệt với một cặp đôi yêu nhau. Mùa thu là mùa đôi lứa, cũng là mùa chia ly, cũng là mùa của hoa quả đơm chín. Có lẽ vì sự đặc biệt này của nó, mà cậu ấy mới yêu mùa thu đến vậy.

Ja đã từng nói với cậu rằng, anh rất yêu mùa thu. Lúc ấy, cả hai còn đang ở một nơi xa xôi khói bụi thành phố, đó chẳng phải là một cuộc hẹn hò, cũng chẳng phải một chuyến đi chơi, nhưng khoảnh khắc đó chỉ có hai người. Đối với First, thế là đủ. Nhìn lên những đám mây tầng tít cao vút và vòm trời rồng rộng toả ánh vàng ấm áp, Ja đã quay đầu nhìn cậu:

- Cậu biết không First? Mùa thu ấy, là mùa mà những tán cây úa vàng. Chúng chuẩn bị để nói lời từ biệt, và có lẽ người ta liên tưởng đến sự chia ly. Nhưng tớ thì không, tớ nghĩ... nó là khởi nguồn cho một khoảng lặng trước hạnh phúc thật sự. - Ja nhìn cậu, và First có cảm giác rằng xung quanh anh có cả một vườn hoa. Đôi mắt Ja lúc ấy, trong vắt và hồn nhiên như một đứa trẻ, mang đậm ý vị chân thành.

Lúc đó First chỉ cười, cậu bảo với Ja rằng anh đã suy nghĩ quá nhiều, rằng những cuốn sách triết học anh đọc đã dần thấm nhuần vào tư tưởng của anh. Nhưng thật tâm, sâu trong lòng, cậu đã vui mừng khôn xiết.

Bởi lẽ, vào lúc anh nói những câu nói ấy, cậu cũng đã định dừng lại tình yêu này.

Người ta nói, tình yêu đôi lứa phải có sự chăm sóc và nuôi dưỡng từ cả hai người, từ đó bồi đắp và gầy dựng nên một nền tảng vững chắc dựa trên các cơ sở khác nhau. Thế còn tình yêu đơn phương thì sao? Liệu chỉ với một người nuôi dưỡng, nó vẫn có thể sống khoẻ, vẫn có thể phát triển bình thường chứ? Câu trả lời là "có" và còn mạnh mẽ hơn như thế. Cho dù chỉ có một mình cậu đứng sau lưng anh, chúc phúc cho anh, làm những điều thầm lặng cho anh mà bản thân chẳng mong đợi nhận lại bất kỳ điều gì, thì tình yêu này vẫn luôn dồi dào đến vậy.

Nghĩ đến từ lúc họ gặp nhau, cho đến lúc cùng quay những dự án riêng, sau chuyến đi Khao Yai và cả sau khi đóng máy "Don't say no", First cũng không biết cậu yêu Ja từ lúc nào, tình yêu ấy đến ra sao.

Cậu chỉ phát hiện ra chính mình đứng dưới mưa chỉ để chờ đợi một lời nói đùa vô căn cứ của anh.

Hôm ấy Ja đã nói với cậu rằng, anh chắc chắn sẽ đến quán cà phê cây xanh cuối con đường kia với cậu vào chiều mai nếu như cả hai là người yêu. Và thế là... cậu đứng đợi ở đó, với một niềm tin ít ỏi và một trái tim mong chờ đầy mạnh mẽ và hy vọng. Cho dù nó chỉ là một lời nói đùa, cho dù mọi người đều cười cợt sau đó và First thì phẩy tay đi như chẳng có gì sẽ xảy ra giữa cả hai. Chỉ duy nhất có một điều nằm ngoài dự đoán là cuối ngày, trời mưa rất lớn và cậu phải tìm chỗ trú.

Nghĩ lại chuyện đó, First chỉ muốn chui đầu mình xuống một cái lỗ cho xong. May là chẳng có ai bắt gặp cũng chẳng có ai buồn để ý đến cậu là ai. Nếu không, cậu cũng không biết phải làm sao, nói thế nào với các fan, với chị Alex và mọi người. Hơn nữa, sau nhiều tháng suy nghĩ thấu đáo hơn thì First nghĩ rằng cũng không nên vì tình cảm trong lòng mà phá hỏng tình bạn đẹp này.

Vì vậy, cậu chọn hèn nhát để giữ chân Ja ở lại, để có lý do để chấm dứt tình cảm này.

Và ngày First vừa mong đợi vừa không mong đợi cũng đã đến. Mong đợi vì cậu biết mình sẽ có cơ hội chấm dứt hoàn toàn tình cảm này, không mong đợi vì khi yêu, chẳng ai muốn rời xa người mình đang yêu cả. Ngày đóng máy "Don't say no" là một ngày nắng tuyệt đẹp và rực rỡ vô cùng, thật sự là một ngày thích hợp để tỏ tình, để cho nhau một cái ôm trước một kỳ nghỉ dài hạn không biết khi nào gặp lại. Phim vẫn đang trong giai đoạn sửa chữa những phân cảnh cuối cùng để công chiếu, còn họ, nghỉ ngơi với vốn thời gian rộng rãi của mình.

Đáng lẽ cũng sẽ chẳng có gì đặc biệt, nếu First không cảm thấy mình nhớ anh. Nhớ da diết những điều nhỏ bé giữa cả hai, những điều ngu ngốc nhưng đáng yêu vô cùng họ từng làm trên phim trường, trên đường đi, trong chiếc xe riêng của chị Alex. First cứ khen Ja đẹp trai mãi, là vì cậu không muốn anh phải tự ti về những gì anh có. Hay thậm chí cậu có thể sẵn sàng nói với anh rằng anh là một trong số những người đẹp nhất cậu từng gặp. Vẻ đẹp của anh ấm áp như mùa xuân hoa nở, khoé mắt nụ cười đều toát lên dáng hình và hơi thở phóng khoáng của cỏ cây. Ấy mà vì thế, anh cứ quanh quẩn hoài trong tâm trí cậu không chịu rời đi... hay là chính cậu cũng không nỡ để anh đi.

Vậy là ôm một bầu nhớ nhung cả tuần lễ cộng vài ngày, First không thèm liên lạc với ai, cũng chẳng buồn tâm sự nỗi lòng cho bất kì người nào biết, kể cả những người thân nhất. Cậu cứ sống trong mớ suy nghĩ bòng bong của mình, sống trong nỗi nhớ và những tình cảm vụn vặt còn sót lại đang chực chờ để nổ tung.

Người ta nói, khi để cảm xúc chi phối, con người thường hay làm những hành động liều lĩnh. Và First chính là một trong những trường hợp đó. Cậu đi ra khỏi nhà, đến công viên vào một buổi sáng mùa thu. Mặc chiếc quần baggy jean và chiếc áo thun trắng cơ bản, First khoác thêm cho mình một chiếc áo khoác sơ mi trơn màu xanh dương nhạt hài hoà, cậu đi dạo xung quanh Bangkok, lượn lờ khắp các ngõ ngách quen thuộc mà cậu và Ja hay thường đi chung với nhau. Do phim chưa chiếu nên cậu cũng chẳng buồn sợ bị nhận ra bởi ai.

Các cô gái đi băng qua First rồi cứ ngoái đầu nhìn mãi, chẳng biết anh đẹp trai đã có người yêu hay chưa?

Đi dạo chán chê và chắc chắn rằng không còn một nơi nào cả hai từng đi qua mà mình chưa đặt chân đến nữa. First mới tiến thẳng đến ga tàu. Đúng vậy, cậu sẽ đi đến Don Muang, là nơi mà Ja Phachara đang sống cùng với gia đình.

Cậu đến đó làm gì ư? Chẳng để làm gì cả. Có lẽ là để được gần anh thêm một chút ư? Nhưng xác suất gặp được Ja ở đó là rất thấp, có mong chờ thì cũng chỉ dựa vào sự may mắn nhất thời mà thôi. Biết là vô nghĩa, nhưng First vẫn muốn đi. Cậu chưa bao giờ đi du lịch một mình trong đời, cũng chưa từng đi đâu mà không có ai đi theo. Duy chỉ lần này, cậu muốn tự mình đến đó, muốn tự mình chiêm ngắm mùa thu ở Don Muang, ở nơi mà người cậu yêu cũng yêu nó bằng cả tấm lòng và cả trái tim. Và biết đâu, nếu cậu hoà làm một với Don Muang, thì Ja cũng sẽ yêu cậu bằng một cách khác thì sao?

- Thật ngu ngốc làm sao... First, mày là đồ ngốc! Tại sao mày có thể suy nghĩ như vậy cơ chứ? - First vò đầu bứt tai, bây giờ có nói gì đi nữa thì cậu cũng đã ngồi trên tàu mất rồi. Đầu tuần của mùa thu, chuyến tàu vắng tanh chỉ lác đác vài người. Họ cũng chẳng buồn quan tâm đến cậu trai trẻ đang tự nói chuyện một mình, giới trẻ bây giờ lạ lùng như vậy đó!

Nhìn ra cửa sổ, với tầm mắt lên những tầng cây xanh đang băng băng qua mắt như những vệt màu nhoè nhanh đi trên giấy, First cũng chẳng biết cậu đã suy nghĩ gì trong cái đầu bé tí của mình. Cậu không ngờ rằng mình yêu nhiều đến như vậy. Từ bé, cậu mọi thứ đều thuận theo gia đình. Từ việc chơi cầu lông, việc ca hát, nhảy múa, học kiến trúc, đều dựa trên những quyết định nhất thời mà đi đến ngày hôm nay. Không ngờ cuối cùng dính phải mũi tên cupid này, có cố dứt mãi cũng chẳng thoát ra được.

Nhưng rồi, First thu lại ánh nhìn, hàng mi cong kiều diễm khẽ rung động trước khi nhắm lại. Cậu gác đầu mình lên thành cửa sổ, cảm nhận ánh nắng chiếu qua màn kính trong, sưởi ấm mái đầu mình. Chỉ ngày hôm nay thôi, xong ngày hôm nay thôi.

Thì tớ sẽ không yêu cậu nữa.

Thì tớ hứa chúng ta sẽ thật sự là bạn, tớ thật sự sẽ xem cậu là một người bạn tốt hơn tất cả những người bạn khác. Chúng ta có thể thoải mái đi những nơi chúng ta muốn, nói về những chủ đề chúng ta ưa thích, trêu đùa nhau với những trò trẻ con mà tớ sẽ không phải suy nghĩ nhiều nữa. Tớ sẽ không tự ảo tưởng rằng chúng ta thật sự sẽ tiến lên một bước hay cậu cũng đang thầm thích tớ.

Chẳng mấy chốc, chuyến tàu dừng hẳn, tiếng của phát thanh viên vang lên đánh thức mọi người dậy trước một chuyến đi ngắn hạn. First xốc lại tinh thần, dù gì cũng là ngày cuối rồi, phải cố gắng tìm thấy được anh và... nhìn anh lần cuối trước khi chúng ta chính thức là bạn với nhau thôi. Cậu bước ra khỏi tàu, hai tay hờ hững nhét trong túi. Vừa bước chân ra khỏi tàu, cũng là lúc First khẽ khựng lại.

Trước vẻ đẹp mê đắm của ga tàu Don Muang vào mùa thu, cậu không thể cho phép mình bước đi mà không đứng lại vài ba giây để nhìn ngắm và cảm nhận. Ga tàu Don Muang khoác lên mình vẻ hoài cổ trắng au của những thềm gạch trắng bóng cổ kính, của những cột đèn điện đã hơi rỉ sét nhưng vẫn kiên cố vô cùng, của ánh nắng màu trắng phau trong vắt như đầu hạ, cả những hàng quán trông chẳng có vẻ gì là đều nhau nhưng vẫn vô cùng hoà hợp. Tiếng cười nói của vài ba đứa trẻ dạo chơi không thể lấn át được cả tiếng của những chú chim đang hót reo mừng vị khách mới đến. Những giàn cây trầu bà ôm lấy mọi ngõ ngách trống vắng mà nó có thể chen vào được, phản chiếu bóng của những vũng nước đọng sạch trong nằm bên lề đường.

Thảo nào, Ja yêu nơi này đến vậy.

First ngẩn ra một hồi lâu, cậu hít vào một hơi dài, buồng phổi như được sàng lọc qua một thứ không khí thuần khiết của cây cỏ và tự nhiên. Bắt đầu hành trình sải bước trên các con đường của mình, trong lòng cậu bỗng thấy vừa trống vắng lại vừa nôn nao, mong đợi. Chẳng biết rằng liệu có ai đó sẽ vô tình gặp mình ở đây? Hay mình có khi nào lại gặp được cậu ấy?

First cứ mải đi, mải đi, vừa đi vừa suy nghĩ. Chẳng mấy chốc, cậu đã rời khỏi ga tàu mà đón lấy cái ánh nắng thật sự của tỉnh lẻ đầu tuần. Don Muang yên bình dịu dàng với nhiều cây xanh bao phủ mọi lối đi sạch sẽ như Singapore thu nhỏ, cả những chiếc hồ rộ tiếng chim kêu nằm ở trung tâm. Những vỉa hè lát gạch trắng muốt chia sẻ vị trí với những hàng ghế đá đôi nằm dưới những tán cây hoa tử đằng đã dần bạc màu.

First tuỳ tiện chọn một chiếc ghế ngồi hướng ra mặt hồ, cậu gác chân lên hàng rào trắng ngăn cách hồ với vỉa hè, vui vẻ nhìn đàn vịt đang tung tăng lội mình dưới nước. Tán hoa tử đằng trắng muốt bay theo gió mà rụng rơi khắp nơi. Những cánh hoa bay trong gió, hôn lên má First, sượt nhẹ qua bả vai cậu, vươn lên quần áo cậu và đậu lên tóc cậu. Có lẽ, những bông hoa cũng động lòng trước vẻ đẹp đáng yêu của cậu trai trẻ. Đôi mắt tròn, lông mi dài, hai má phúng phính cùng chiếc mũi và đôi môi nhỏ xinh luôn ửng hồng. Chẳng hiểu vì sao nhân viên ở MMY luôn phàn nàn rằng họ có mặt để làm gì với khuôn mặt này đây?

First chẳng buồn gạt chúng đi. Cậu cảm thấy những đoá hoa này rất giống cậu, chúng rơi vào mùa thu, mỏng manh và khó thấy vô cùng dưới làn gió. Nếu như Don Muang có tuyết, chắc chắn con đường này sẽ không thể ngắm hoa. Tựa như một mối tình đơn phương, những cánh hoa cứ ẩn mình trong lá, trong gió, và cả nếu có thể... trong cả tuyết nữa. Chúng chờ đợi một ngày được nâng niu, được trân trọng và được bung nở một lần nữa trong sự tròn vẹn, trong sắc màu của riêng mình.

Nếu như nói ra mà không lỗ, thì First vẫn sẽ chọn nói ra thôi. Nhưng cuộc đánh cược này, lời lãi sẽ không nhiều đâu.

Đứng dậy, First lượn một vòng qua những con phố nhỏ nhất, những con hẻm vô tư lự nhất và nhiều dấu chân người nhất. Thứ hai không phải một ngày lý tưởng để đi thăm thú, nhỉ? Nên đường cũng chẳng đông người và sầm uất như cậu nghĩ. Cũng được thôi, chứ nếu không phải nhìn các cặp đôi tình chàng ý thiếp đi bên nhau, First sẽ tủi thân đến chết mất.

- Cho cháu hai túi kẹo dẻo này được không ạ? Cháu muốn làm quà cho bạn. - First mỉm cười, nụ cười trái tim đáng yêu quen thuộc với một bà lão ở một tiệm bánh kẹo gần đó. Bà ấy thấy cậu trai trẻ liền biết ngay không phải dân địa phương, đành hào phóng tặng cậu luôn một túi nữa là ba túi.

- Chúc cậu có thời gian vui vẻ ở Don Don nhé!

First cười khúc khích, cậu chắp tay cúi đầu một lần cuối trước khi rời khỏi con đường. "Don Don" ư, nghe đáng yêu quá thể, người dân ở đây thật đáng yêu, họ vẫn luôn hiếu khách và hiền lành như bản chất truyền thống của dân tộc.

Cầm ba bịch kẹo được gói ghém một cách tối giản trong tay, First lại tung tăng khắp đường phố Don Muang. Nơi đây ngọt ngào đến độ trong một phút giây nào đó, cậu ngỡ mình đã quên mục đích thật sự của mình.

- Không biết có gặp được cậu ấy ở đây không nhỉ?

First tự hỏi, khi cậu chọn đại một bàn cà phê ngoài trời trong một khu vườn lát đá của một quán cà phê trông rất thẩm mỹ nằm trên đường. Một ngày nắng dịu đầu mùa thu thế này, uống một cốc Mocha, ăn kẹo và thưởng thức bánh ngọt thì còn gì tuyệt vời hơn? Nhớ lúc cậu và Ja còn ở Khao Yai, họ cũng thường hẹn nhau dậy sớm để ra ban công ngắm mặt trời mọc, trong lúc cậu còn dụi mắt dựa đầu vào ghế thì Ja đã mang ra hai cốc trà Darjeeling thơm nồng cùng một đĩa bánh quy chocolate.

Đó là một trong những trang đẹp nhất trong cuốn sách cuộc đời của First.

Hút một hơi Mocha vào cổ họng, First cảm nhận sự beo béo đăng đắng thơm lừng lan toả trên đầu môi, rồi tan dần xuống hậu vị. Thật buồn cười, đến cả cách cảm nhận cà phê này, cậu cũng học được từ Ja. Có lẽ, anh đã cho cậu nhiều thứ hơn là cả tình yêu đơn phương này. Từng nhịp đập và hơi thở của cuộc đời, Ja sống để cảm nhận chúng. Anh quyết không để giây phút nào mình còn thở là vô nghĩa, vì thế, anh luôn dành thời gian cho những khoảng lặng thế này. Để cảm nhận những điều không ai cảm nhận.

Bỗng, First phát biện ra có người đang nhìn chằm chằm mình ở bàn đối diện. À, không phải nhìn chằm chằm cậu, mà là ba túi kẹo cậu đang để trên bàn. Cô bé đáng yêu với mái tóc dài đen óng, đôi mắt một mí lém lỉnh và chiếc mũi giống First. Nhìn chăm chú vào túi kẹo cậu để trên bàn, cô nhóc nghiêng đầu, trông có vẻ buồn buồn. Khuôn mặt in lên câu chuyện xin xỏ nhưng bị mẹ mắng.

First chống tay lên má, cậu nghiêng đầu. Đúng là ông trời làm gì cũng có lý do riêng. Cậu nhìn dáo dác xung quanh, vẫy vẫy tay ý bảo cô bé lại gần. Nếu như cậu mà mặc một chiếc hoodie, chắc chắn sẽ bị hiểu nhầm thành bắt cóc trẻ con mất!

- Anh cho em một túi kẹo, lại đây! - First cười mỉm khi cô bé vừa muốn đến lại vừa không dám đến. Cô nhóc này là một em bé rất ngoan ngoãn và nghe lời đây.

Giải quyết nốt chiếc bánh quy cuối cùng trên bàn, First đứng dậy, cậu cầm theo trên tay ly Mocha và ba túi kẹo, từ từ tiến lại gần cô bé. Trên nét mặt của người bé tuổi hơn có chút lo sợ, nhưng rồi một nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt nhỏ bé ấy khi được nhận từ anh đẹp trai một túi kẹo dẻo vị trái cây thơm lừng. Cô bé ríu rít cảm ơn bằng giọng ngượng nghịu đáng yêu, còn nâng niu túi kẹo bằng hai tay rồi ôm trọn vào lòng.

- Em cảm ơn anh ạ!

- Không có gì, bà lão ở cửa hàng đã tặng anh một túi nữa. Anh tặng nó cho em, xem như chúng ta là bạn, nhé! - First vẫy tay, cậu toan đi tiếp trên con đường thăm thú Don Muang của mình thì một giọng nói cất lên.

Một giọng nói mà có chết First cũng không quên được.

- First?! Và cả Mee nữa, em đang làm gì đó hả?

Giọng của anh Mild vang lên. First ngạc nhiên nhìn người anh em lâu lắm không gặp đang đứng trước mặt cậu, anh Mild đã có nhiều thay đổi kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau. Anh ấy đã cao hơn, cứng cáp hơn và có chút gì đó hoang dại hơn nữa. Còn em bé này? Chắc là em gái của Mild rồi.

- Anh Mild! Lâu quá không gặp nha! Anh dạo này thế nào rồi? Còn cô bé này là ai đây? - First đập tay với anh Mild một cái, lúc trước họ toàn chào nhau bằng kiểu này.

- Mee là đứa nhỏ bạn nhờ canh chừng giúp thôi. Anh vẫn khoẻ. Cơ mà chú em trông ngon ra phết ấy nhỉ? Em vừa đưa nó cái gì thế? - Anh Mild vỗ vai First thùm thụp làm cậu rụt người vì đau, nhớ lại lúc anh em còn trong đoàn phim cũ, ngày nào anh, Ja và cậu cũng đánh lẻ đi ăn.

- Em cho Mee một túi kẹo thôi. Anh... sống ở Don Muang ạ? - First vốn định hỏi về nhà của Ja, nhưng rồi cậu lại thôi. Nếu cậu biết được địa chỉ nhà anh, thì sao chứ? Đến rồi đi, tình đẹp thì tình cũng sẽ tàn.

- Ừm, anh yêu nơi này lắm. Còn em? Đi với ai à? - Anh Mild gãi gãi đầu, cười lớn nhưng cũng thắc mắc nhìn First, đứa nhỏ này hiếm có khi du lịch một mình như vậy.

- Em đang đợi bạn mua nước thôi ạ! Anh đi trước đi, em cũng đi đây!

First tìm cách đánh bài chuồn, không thể để anh Mild biết cậu đi một mình. Thứ nhất, cậu không muốn mình phải làm phiền đến ai. Thứ hai, cậu không muốn mọi người nghi ngờ. Biết đâu anh Mild lại gọi điện hỏi chị Alex về tình hình của cậu? Lúc ấy thì không chỉ cả đoàn phim biết cậu đi Don Muang mà cả Ja cũng sẽ biết. First đã nói dối quá nhiều lần về tình cảm này rồi, cậu không muốn chính cậu phải thốt ra những lời làm đau đớn con tim mình nữa.

Anh Mild thấy đứa nhỏ vội vàng cũng không tiện giữ lại. First là First, thằng nhỏ đã quyết thì không ai cản được. Đó vốn là tính cách nổi bật của nó. Anh chỉ cười nhẹ, cho dù đã trưởng thành nhiều hơn xưa, nhưng First vẫn không thay đổi nhiều. Vẫn là cách nói dối đáng yêu đó, vẫn là sự né tránh mỗi khi có ai đó ngỏ ý giúp đỡ hay hỏi thăm. Tưởng hướng ngoại nhưng lại hướng nội không tưởng.

First rời khỏi quán cà phê, cậu thở phào nhẹ nhõm. Lại tiếp tục đi trên hành trình thăm thú của mình.

Anh Mild dắt Mee ra khỏi quán cà phê, đứa nhỏ mân mê bịch kẹo ngọt trong tay, thích thú với hai mắt sáng rực. Đưa nó đến vị trí mà cậu nó đang mải mê lựa chọn những vật phẩm đáng yêu trên quầy hàng nội thất, anh Mild mới thở dài nói với người nọ.

- Này Ja! Cháu em đó, thật là may mắn! Anh đã không cho mua kẹo, cuối cùng nó vẫn được một túi đầy đây này!

Ja dừng tay, anh thôi lựa chọn những thứ đồ gỗ xinh xắn. Dời tầm mắt về phía đứa nhỏ đáng yêu đang vui vẻ ôm túi kẹo, Ja thở dài. Mee rất dễ bị sâu răng, nên cô bé lúc nào cũng phải được sắp xếp chế độ ăn uống phù hợp và rõ ràng kẹo ngọt không hề được phép nằm trong thực đơn. Hôm nay mẹ Mee, tức chị gái anh, có một số vấn đề phải giải quyết ở công ty nên không thể ở cùng cô bé cả ngày được. Kì học năm đầu vẫn chưa đến, tức Mee vẫn còn đang nghỉ hè. Không thể làm ngơ trước việc cô cháu gái bé nhỏ xinh xinh phải ở nhà một mình, Ja mới xung phong làm bảo mẫu cho cô bé.

Thế là "anh bảo mẫu" dẫn bé Mee đi dạo phố Don, trên đường gặp anh Mild cũng đang tung tăng mua cà phê. Anh Mild lâu ngày không gặp Mee, nhất quyết đòi dẫn cô bé đi cùng mình cho bằng được. Trong lúc đợi anh, thì Ja có nghía sơ qua vài ống đựng bút bằng gỗ xoan đáng yêu này. Chỉ là, anh chợt nhớ đến một chú mèo đang học ngành mỹ thuật có ti tỉ những thứ dụng cụ vẽ khác nhau luôn nằm xáo trộn và cần một thứ đủ tốt để phân loại chúng gọn gàng hơn.

- First cho con bé đấy! Anh gặp thằng nhỏ----

- FIRST? Ý ANH LÀ... CHALONGRAT ĐÓ HẢ? - Ja bất ngờ, chen ngang cả lời anh Mild. Chỉ cần ai nhắc đến tên cậu thôi, thì anh cũng như chiếc công tắc cầu chì đang bình thường bỗng quá tải điện năng mà tự bật.

- Chứ ai? Bộ thằng nhỏ không nói với em là nó đến Don Muang một mình à? - Anh Mild nhăn mày, những đứa nhỏ này, rốt cuộc là chúng bị sao thế?

- First, Don Muang, một mình? Anh không đùa em chứ? - Ja không tin vào tai mình, anh lặng người, nhiều dòng suy nghĩ trong đầu cứ trôi tuồn tuột, lộn xộn mà xáo trộn. First chưa bao giờ đi du lịch một mình cả. Hơn nữa, cậu ấy đến Don Muang làm gì? Chẳng lẽ... là đi tìm mình? Nhưng nếu tìm thì cậu ấy phải gọi điện cho anh chứ? Đã hơn một tuần cậu ấy chẳng trả lời tin nhắn của anh, thậm chí điện thoại hay mạng xã hội cũng đều tắt ngúm làm anh lo lắng vô cùng. Ja còn định nếu tối nay First không trả lời cuộc gọi của anh, anh sẽ bắt tàu lên Bangkok tìm cậu để hỏi cho ra lẽ.

Vậy mà thoáng một cái cậu ấy đã ở đây. Còn đi một mình không ai đồng hành. Cậu ấy rốt cuộc là đang muốn làm gì chứ?

Chả nhẽ... anh không đủ tin tưởng để cậu ấy gọi đến sao? Để cậu ấy tâm sự hay nói về những điều cỏn con mà cậu ấy luôn ưa thích? Để cậu ấy có thể trả lời tin nhắn và nhận sự quan tâm, chăm sóc từ anh? Chẳng lẽ, anh không có chút địa vị nào trong lòng cậu ấy hay sao? Cậu ấy có thể gọi cho anh khi đến Don Muang, và anh sẽ cùng cậu ấy đi đến mọi chân trời góc bể. Cậu ấy đã hứa sẽ cùng anh đến đây cơ mà?

- Em hỏi Mee đi, túi kẹo của con bé là First cho đấy! - Anh Mild thở dài, nhìn thằng nhỏ to xác trước mặt đang đờ người ra.

Ja đơ người, anh cũng không biết phải làm sao với sự thật rằng người anh thích nhất trên đời cũng đang ở đây. Cậu ấy còn đi một mình, chẳng buồn gọi điện cho anh cho dù cậu ấy thừa biết gia đình anh sống ở đây?

- Cậu ấy đi hướng nào vậy anh? - Ja hỏi, anh nhìn theo hướng tay chỉ của anh Mild.

Nhờ anh Mild đưa bé Mee về nhà của anh để chơi một lát, Ja mới bắt đầu hành trình đi tìm First của mình. Bé Mee đi dạo nhiều nên cũng đã mệt mỏi, hơn nữa anh Mild cũng rất thương con bé nên không thể làm gì ngoài chấp nhận làm "bảo mẫu" thay Ja. Anh nhìn cậu em to xác khoác vội chiếc áo măng tô nâu, khẽ cười nhẹ. Đúng vậy, cho dù phải trải qua ngần ấy thời gian không gặp nhau, thì chúng nó cũng chỉ nghĩ đến đối phương chứ chẳng có gì khác.

- Em cảm ơn anh nhiều lắm! Do có việc đột xuất nên em mới đi. Em sẽ đón Mee sau nhé!

Ja nói, cậu cầm chiếc chìa khoá xe bấm một cái. Nhanh nhẹn xỏ giày vào chân, anh quyết định mình không thể phí thêm một giây nào nữa. Chẳng hiểu vì sao mà cả hôm nay anh cứ có cảm giác lo lắng sờ sợ đến lạnh cả sống lưng. Chỉ là Ja có cảm giác, nếu như mình không giữ First lại Don Muang quá một ngày, thì anh sẽ mất cậu.

- Này, nhớ bảo First ghé nhà anh ăn cơm. Cả hai đứa!

Ja hơi ngớ người ra, cậu có bảo anh mình đi tìm First đâu nhỉ? Làm sao mà anh biết được. Hay là do cậu đã quá lộ liễu? Cậu không hề nói chuyện này cho ai ngoài chị Alex, chẳng lẽ bà chị ấy nhiều chuyện đến như vậy à?

Vẫy tay chào anh, Ja mới leo lên chiếc xe màu trắng của mình. Chạy ù đi đâu đó.

Trong lúc có người hớt ha hớt hải đi tìm, thì First đang tìm đường đến công viên. Cậu còn nhớ lúc cậu đề cập đến vấn đề đi Don Muang, Ja đã bảo cậu nhất định phải đến công viên địa phương một lần. Nơi hàng cây xanh rợp lối đi quanh co như một mê cung thực thụ. Lúc ấy, anh cứ khăng bảo cậu nhất định phải thuê một chiếc xe đạp, thử một que kem lạnh mua ở cửa hàng tiện lợi.

Gặm gặm chiếc kem trong tay, First bật cười khúc khích với chính mình. Mái tóc đen óng hơi xù lắc lắc nhẹ, đôi môi trái tim mím lại trông rất đáng yêu. Thì ra, từ đó đến giờ, trái tim cậu đã yêu một người nhiều đến vậy. Đến mức mọi việc cậu làm, mọi quyết định cậu đưa ra đều mang dáng hình của Ja. Nếu Ja ở đây thì tốt quá, vì biết đâu cậu sẽ buột miệng mà nói với anh rằng cậu thích anh đến thế nào, rằng First mong nhớ anh bao nhiêu.

Rằng em có thể hôn anh, cho dù anh không yêu em, được không?

Vén lọn tóc mai ra sau tai, First vứt que kem gỗ vào thùng tái chế. Cậu thuê một chiếc xe đạp màu xanh vừa vặn với chiều cao của mình rồi thong dong dắt nó đi trên con đường nhựa màu xanh.

"Lúc cậu thuê xe ấy, đừng đạp vội. Hãy thưởng thức và ngỏ lời xin thần bảo vệ của công viên. Khi trời gió lên, cậu sẽ biết khi nào mình nên đạp nó"

First nhắm mắt, cơn gió đầu hè thổi qua và cậu nghĩ rằng mình chẳng còn gì để hối tiếc nữa. Don Muang đã mở lòng với cậu hoà làm một với nó, đã ngỏ lời để cuối cùng, cậu vẫn có thể cảm nhận được một phần nào đó tình cảm của Ja. Tình yêu này không giống như tình yêu đôi lứa, nhưng nó cũng tuyệt đẹp không kém cạnh.

Đạp xe vòng quanh công viên một mình là trải nghiệm First chưa từng nghĩ mình sẽ có được trong đời. Cậu dạo quanh các tán cây, các ngõ ngách, đi theo đường đi của cơn gió, chậm lại ở những khúc cua dốc xuyên qua các bồn hoa cúc trắng tươi mới. Ngắm nhìn sân tennis vắng người với những màu đơn sắc rực rỡ trong ánh nắng. Nghe tiếng chim hót và vẫy chào bất cứ người lạ nào cậu đi ngang qua.

Vậy mà thoáng một cái, cũng đã đến giờ chào tạm biệt Don Don.

Một ngày yên bình cứ thế trôi qua, Don Muang có lẽ không muốn phí phạm thời gian của bất kì ai. Thì ra, phải có kết thúc thì khởi đầu mới có ý nghĩa, phải có hoàng hôn thì bình minh mới thật sự rực rỡ và xinh đẹp, phải có ngày mưa để ngày nắng giảm bớt sự oi bức. Và biết đâu, lời tạm biệt nói ra cũng chưa phải là tạm biệt.

Có lẽ, tớ sẽ không yêu cậu nữa. Nhưng biết đâu chúng ta lại trở thành những người thân thì sao?

First mãn nguyện, cho dù cậu biết trái tim mình đang thắt lại đau đớn. Đi nhiều đến như vậy, cuối cùng cũng không gặp được Ja. Nhưng không sao cả, cậu tin ông trời có sự sắp xếp riêng dành cho mỗi người. Sau khi trả xe đạp cho chủ, cậu thong dong đi dạo một vòng cuối trước khi bắt chuyến tàu cuối cùng về Bangkok. Có một số cô gái nhận ra cậu cho dù phim vẫn chưa lên sóng. Họ tiến lại gần, xin những bức ảnh và trò chuyện. Một trong số các cô còn cho cậu những tấm áp phích thật xinh của cậu ở những dự án trước. First thật sự rất biết ơn họ.

- Anh đến đây với ai vậy ạ? - Một cô gái hỏi, cô cười tinh nghịch, ôm khư khư chiếc điện thoại trong tay, ý ngỏ muốn xin số điện thoại.

- Ừm... anh đến với một người bạn. Các em là người ở đây à? - First hỏi, cậu kí tên cho một cô nàng gần đó. Họ cười khúc khích khi cậu vô tình kí bung cả mực lên tay mình. Có lẽ những cô gái này không biết nhà của Ja là ở đây.

- Vâng ạ. Thế bạn anh đâu? - Cô gái tò mò hỏi.

- Cậu ấy đi lấy xe... các em còn cần gì không nè? - First mỉm cười làm các cô đỏ mặt. Một trong số họ bảo cậu cúi đầu vì hình như có gì đó dính lên tóc cậu. Vốn tính cách chiều chuộng fan, cậu cũng không phiền cúi đầu để họ phẩy hoa tử đằng trắng còn sót lại xuống.

- Nhiều hoa quá, anh đã đi đến đâu vậy ạ? Anh có đến gặp ai không?

First mỉm cười, cậu toan nói gì đó thì phía sau, một người bất thình lình xuất hiện. Trán người đó đầy mồ hôi còn tóc thì dính đầy hoa tử đằng trắng. Người đó cao hơn First một cái đầu, nhìn dữ hơn First rất nhiều với cơ thể cường tráng và đôi mắt đằng đằng sát khí.

- First... - Ja khẽ gọi và First thấy mình thật ngu ngốc. Cậu muốn gặp anh đến mức phải tưởng tượng ra giọng nói của anh ư?

Các cô gái như đông cứng, họ nhìn chằm chằm người sau lưng First, á khẩu không nói được lời nào.

- Hình như bạn anh quay lại rồi! Cảm ơn anh nhé! Hẹn gặp lại anh! - Rồi họ chạy biến, nhanh đến mức cậu cũng chưa kịp nói lời cảm ơn.

Mãi một hồi lâu, First mới tiêu hoá được câu nói của họ.

Cậu run run không dám quay lưng lại, hai chân như đông cứng dính chặt với nền gạch dưới đất. Đúng là cậu có muốn gặp anh, nhưng cậu vẫn chưa tính toán nếu gặp anh cậu sẽ làm gì? Đặc biệt là cả tuần nay cậu không thèm trả lời tin nhắn hay bất cứ cuộc gọi nào của anh. Ja có lẽ đã giận cậu lắm.

- First, đến nhìn tớ cậu cũng không muốn ư? - Ja đặt tay lên vai người trước mặt. Anh tiến đến trước mặt First, nhìn người đang cúi gằm mặt đứng yên, nhỏ nhắn đáng yêu như một đứa trẻ vừa bị bắt quả tang trộm kẹo. Anh nhỏ nhẹ nói, bàn tay đặt trên vai cậu lay lay nhẹ.

First, hôm nay cậu nhìn dễ thương lắm.

- Sắp đến giờ tớ đi rồi! Nói chuyện sau nhé!

First vội vàng rời đi, cậu không muốn đứng đây lâu hơn nữa. Ja vẫn như thế, anh vẫn đẹp trai như mọi ngày, vẫn ấm áp và hiền dịu như mùa thu nơi anh sống. Cậu muốn hét lên rằng cậu nhớ anh rất nhiều, nhớ đến mức bấu víu vào những lời nói của anh và những kỉ niệm vụn vặt về anh. Cậu muốn nhìn trực diện vào đôi mắt anh và nói rằng: tớ đến đây là vì cậu. Là vì tớ muốn gặp cậu một lần cuối cùng với tư cách một người thầm yêu thương cậu bấy lâu nay.

Nhưng mà vì sao tớ lại muốn khóc đến như thế?

- First, nhìn tớ đi mà. Là tớ đây, cậu đang ở Don Muang đó, không có sự cho phép của chủ nhân của nơi đây thì cậu không được đi đâu...

Ja giữ chặt First lại. Có điên mà anh mới để cậu đi. Anh đã tìm cậu cả ngày trời ở mọi nơi mà anh nghĩ cậu có thể đi đến. Từ ga tàu, ven hồ, ngõ ngách đến tiệm kẹo địa phương. Anh cứ ngỡ cậu đã thầm lặng mà biến mất một lần nữa... cho đến khi Ja nhớ ra rằng mình đã từng nói với cậu rằng: nhất định khi đến Don Muang, cậu phải đạp xe vòng quanh công viên.

Chỉ là chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng anh không ngờ cậu thật sự đã đến công viên mà anh từng nói với cậu. Công viên này là tuổi thơ của Ja, là nơi mà anh đã bộc bạch với cậu rằng anh yêu nó không thua kém gì những hồ cá Koi ở nhà nội.

- Để tớ đi đi Ja... tớ sẽ liên lạc với cậu s--

- NHÌN TỚ ĐI NÀY! TỚ BẢO CẬU NHÌN TỚ! - Ja ngắt lời cậu, anh hét toáng lên làm First giật bắn cả mình. Cậu thôi giãy giụa trong vòng tay của Ja. Sao anh lại quát cậu chứ? Chỉ là cậu không muốn mình phải khóc khi nhìn thấy anh thôi mà.

- First.... First... không, tớ không có ý quát cậu. Chỉ là... tớ lo lắng lắm, cậu biến mất cả tuần không trả lời tớ, không liên lạc với ai cho dù người đó là anh Run, chị Alex. Và rồi anh Mild bảo với tớ rằng cậu ở đây. Lúc đó, tớ đã mừng muốn ngất đi được. Vì thế nên tớ đi tìm cậu. First, cậu có thể đừng đùa với trái tim tớ nữa được không?

Ja gục đầu lên vai cậu, anh thở dài một cách nhẹ nhõm, bao nhiêu gánh nặng như muốn trút ra khỏi người hết tất cả. Cậu có biết rằng anh lo lắng đến mức nào hay không? Danh sách ngoại lệ của anh không có nhiều người đâu, và anh không muốn phải mất một ai trong danh sách đó cả. Đặc biệt là cậu.

- Tớ xin lỗi Ja, nhưng mà tớ trễ tàu rồi. Cậu... cậu... cho tớ đ-i-i, đ-ược kh-ông?

First bắt đầu nấc lên, cậu không thể làm chủ được mình nữa. Ja nghĩ rằng có một mình anh là lo lắng chắc? Cậu cũng rất lo cho anh. Cậu biết anh có nhiều căn bệnh kinh niên, biết anh tuy ăn uống lành mạnh nhưng cũng đam mê công việc hơn tất thảy. Cậu đâu có muốn cắt đứt với anh, với chị Alex, với anh Run. Chỉ là cậu hèn nhát, cậu không muốn đối mặt với bất kì ai hay bất kì thứ gì liên quan đến anh. Cậu nghĩ nếu mình làm như thế, thì có lẽ cậu sẽ đỡ yêu anh hơn, ít nhất là không mãnh liệt như ban đầu. Ai ngờ nỗi nhớ dồn đọng, chất thành một cục ứ trong lòng. Để rồi một chiều thu và cậu ở Don Muang, lạc mình trong nỗi nhớ.

- Đừng có khóc! Trời ơi, sao cậu lại- lại khóc? Đừng đừng khóc. Tớ ở đây, kể cho tớ nghe đi.

Ja luống cuống, anh nhìn con mèo đang lấm lem trước mặt. First bù lu bù loa với hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên má. Lông mi kiều diễm ướt át cứ chớp chớp liên tục, môi mỏng mím lại, hai má và chóp mũi nhỏ đỏ ửng lên trông vô cùng đáng thương. Cậu nấc lên từng hồi nhẹ, không dám phát ra âm thanh lớn giữa chốn đông người.

Ja thở dài, anh không nên mắng cậu.

Vòng tay ôm lấy cả cơ thể của người nhỏ bé vào trong lòng, Ja xoa xoa nhẹ lưng cậu. First tìm được chỗ ấm, theo bản năng mà rúc vào đó, hai má cọ cọ vào áo cổ lọ trắng của anh làm nó loang lổ vệt nước khắp nơi. Khóc cho đã một hồi lâu, cậu mới thoát khỏi vòng tay anh, bàn tay đưa lên dụi dụi hai mắt đã sưng húp, trông như chú mèo sau khi làm nũng thì rửa mặt.

- Nín đi nào, tớ ở đây. Cậu đi bộ chắc đã mỏi chân lắm. - Ja nói, anh xoa xoa đầu cậu nhưng First né tránh. Anh cứ ấm áp thế này, làm sao mà bỏ anh đây?

Ja thấy con mèo dỗi cũng không nói gì. Chỉ lấy hai tay ôm má lau đi nước mắt cho cậu. Bây giờ mới nhìn kĩ được First này, hình như cậu ốm đi thì phải. Gò má đã có chút hóp lại rồi.

- Tớ ổn, rất ổn. Ja, tớ lỡ tàu rồi. Bây giờ phải làm sao? - First nhìn vé tàu, cậu thở dài. Đã trễ mất mười phút rồi.

- Về nhà tớ. Tớ sống một mình ở gần đây. Tối nay ở lại với tớ nhé, tớ nghĩ mình sẽ có nhiều chuyện muốn nói với cậu.

First ngạc nhiên, cậu mở mắt nhìn anh. Ja trước mắt cậu bây giờ trông lo lắng với mồ hôi nhễ nhại khắp nơi. Đúng là anh đã đi tìm cậu. Vươn tay, First dùng ống tay áo khoác lau lau mồ hôi trên trán cho anh. Ja có hơi ngạc nhiên vì hành động của cậu, nhưng anh không từ chối, chỉ ngoan ngoãn đứng yên cho cậu làm.

Nhận ra việc mình làm không hay lắm, First nhanh nhẹn rút tay mình lại nhưng không kịp vì Ja đã vội nắm lấy nó. Tay First mềm mềm đáng yêu, trông vô cùng thanh thoát dịu dàng. Nhìn bàn tay này mà nói cậu chơi cầu lông chắc chẳng ai tin nổi được! Anh đã luôn muốn nắm lấy đôi này một cách trân trọng như vậy từ lâu lắm rồi.

- Sao lại bị trầy thế này? Vết trầy do cái gì làm ra? - Đôi mắt Ja lia đến một vết xước dưới lòng bàn tay cậu, anh lật nó lên, quan sát tỉ mỉ làm First thấy buồn cười vô cùng. Chỉ là một vết xước nhỏ thôi mà.

- Tớ đạp xe, lúc bóp thắng thì có nhỡ bị vỏ tay cầm bằng nhựa làm xước, không sao đâu. - First cười xoà nhưng với nét mặt nghiêm túc của Ja, cậu biết mình đã sai rồi.

- Ai cho cậu đạp xe mà không có tớ? Cậu có biết tớ đã luôn muốn được đạp xe cùng cậu ở đây không? Sao cậu không nói cho tớ biết cậu đến đây? Chẳng lẽ, tớ không là gì ư?

Ja nghiêm túc nói, anh nhìn vào mắt cậu, đôi mắt trong suốt này đang giấu diếm anh cái gì đây? Liệu rằng sâu trong đôi mắt này, First đang muốn nói gì với anh? Cậu đã hứa cùng anh đạp xe ở đây, đã hứa sẽ cùng anh đến Don Muang nhưng cuối cùng lại làm tất cả mọi thứ một mình. Vậy anh là gì ngoài một lời hứa đã vỡ chứ?

- Không có... là tớ sợ... sợ... - First ấp úng, là cậu sợ phải gặp Ja vì nếu gặp anh, cậu sẽ không thể giữ lại con tim mình.

- Ja... - First lặng người, cậu nhìn người đối diện đang từ từ cúi đầu. Đôi môi thô ráp của anh chạm vào vết thương trong lòng bàn tay cậu, lướt nhẹ rồi nhấn xuống một cách dịu dàng. Hơi ấm đến nhanh nhưng tan đi chẳng nhanh, để lại chút dư âm cho dù đôi môi anh đã rời đi khỏi nơi ấy.

Một cảm giác vui sướng tràn vào trái tim First.

- Về nhà tớ. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tớ vẫn còn giận cậu, rất giận!

Ja xoa đầu cậu, anh phủi mấy đoá hoa cuối cùng còn sót lại xuống khỏi tóc cậu. Ban nãy mấy cô nàng kia làm anh ngứa mắt lắm rồi đó. Sẵn tiện nhéo má cậu một cái đau điếng làm người kia la oai oái, anh bật cười kéo cậu đi.

- Ja... tớ bảo này!

First gọi anh, và người kia chỉ quay đầu đủ kịp để cảm nhận một nụ hôn dịu nhẹ đáp lên trán mình. Cái chạm ấy như mặt nước mùa thu, ngọt ngào sóng sánh, mang đậm ý vị tình yêu. First đỏ mặt quay đầu, cậu cũng không biết vì sao mình làm như thế nữa. Anh hôn lên vết trầy cho cậu, thì cậu cũng sẽ hôn lên nơi ban nãy ra nhiều mồ hôi nhất cho anh. Đó gọi là có qua có lại, mỗi tội cậu nhón chân hơi đau.

- Xin lỗi v-ì bắt cậu đ-i tì-m tớ! - First đỏ mặt nhìn sang phía khác, cậu đi trước, để lại con gấu đang đơ người đứng phía sau. Một nụ cười ngốc nghếch xuất hiện trên mặt Ja, đồng tử anh mở to, hai má ửng hồng, môi nhếch nhếch... Người đi đường đi ngang qua anh chỉ thở dài, đúng là yêu vào chỉ có thành kẻ ngốc.

Có lẽ, Don Muang luôn có cho nó những sự sắp xếp riêng. First mỉm cười nhìn cậu trai cao to đi cạnh mình, Ja cười tươi rói sau nụ hôn. Anh vui vẻ, vừa đi vừa tung tăng hát vu vơ vài câu hát nào đó, những ngón tay vẫn đan chặt lấy kẽ tay cậu không buông. Anh luyên thuyên gì đó về anh Mild, về chị Alex, về Mee, bữa cơm gia đình và cả chuyện ra mắt gì đó mà cậu không nghe rõ.

Chiều thu ở Don Muang là một màu cam dịu nhẹ hoà lẫn với sắc phong đỏ của lá khô rơi rụng khắp nơi. Bóng của họ đổ dài trên mặt đường, cứ từ từ mà hoà làm một.

First nhìn cây tử đằng trắng cuối cùng của con đường dần biến mất, chiếc xe của Ja đã trước mắt.

Có lẽ, em sẽ không cần phải thôi yêu anh nữa.

The end

Ủa kêu viết chơi mà 8884 chữ là sao huhu...
cảm ơn mọi người nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top