Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17 - Cuộc biểu tình và tàn sát đẫm máu lần thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Trước khi chết, lão John tốt bụng kia vẫn còn cố gắng nói rằng, Riki cậu ấy là chàng trai lương thiện, cậu ấy chưa bao giờ, và sẽ mãi mãi không bao giờ có thể trở thành một Rêvasser thứ hai. Bởi tâm can Riki chẳng cho phép cậu được làm như vậy. Chính vì thế mà Riki đã vội rời khỏi căn nhà hoang cách trung tâm thành phố độ năm ki-lô-mét ngay trong đêm bão tuyết lạnh giá. Khi thời khắc họ nâng ly nghe dàn nhạc giao hưởng vang hát lời Thánh ca.

Suy cho cùng, tôi, sau ngày giải phóng, dưới cương vị là đứa con nuôi của viên tổng thống đã từng là một thống đốc, tôi vẫn luôn trân trọng những việc làm đó của Riki, anh cùng chú Heeseung đứng lên để giải phóng. Và tôi nghĩa rằng, bản thân mình đủ rộng lượng để tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ mà anh ấy đã từng gây ra.

_

Rồi bỗng nhiên, họ nói với chúng tôi rằng; được sinh ra và tồn tại ở nơi có chế độ nô lệ đang đứng trên thời kỳ huy hoàng thế kia, sẽ là bất khả thi để làm trái lại nó nếu như cậu chẳng sở hữu cho mình đủ các mối quan hệ, tiền và quyền lực thật tốt, vì nó khó vô cùng. Riki cũng vậy, cậu ta không muốn dính tới nó, phải lẽ thế. Nhưng kì thực, cậu ta, hay ngay cả Sim Jaeyoon cũng chả biết làm cách nào để có thể thoát khỏi nó. Nên họ đành phải hạ mình tuân theo.

"Ta đều được ví như vài ba con rối ngu ngốc của vũ trụ!"

2.

Hơn tuần lễ sau khi rất nhiều cuộc họp kín đã được tổ chức nhanh chóng trên diện rộng trải dài khắp xứ Frenca hoàn mỹ, vào không giờ không phút mùng một năm mới XXXX khi mấy trận bão tuyết lớn đều đã ngừng rơi hẳn, cái lạnh thoáng chốc rời đi và trời dần ấm trở lại. Đồng thời, đây cũng chính là thời khắc mà đám nô lệ da đen ở Sasto phất cờ nổi dậy. Họ cầm đuốc rực lửa, cầm công cụ làm vườn, cầm đá và những đồ vật sắc nhọn khác lên để đi đánh các chủ đồn điền bông, sợi. Họ điên cuồng đốt toàn bộ cỏ cây trong trang trại, đốt nơi nghỉ của bọn da trắng, vừa làm vừa hô to: "tôi tôi cần sự bình đẳng, tự do và chúng tôi chống phá chế độ nô lệ". Cùng lúc đó, những nơi khác khi thấy tín hiệu từ pháo sáng được bắn đằng xa như đang thôi thúc họ phải lật đổ cho bằng được viên thống đốc đương thời, toàn bộ nô lệ da đen phía bắc, phía nam, đặc biệt ở Santanat đều đứng lên biểu tình. Họ gây mất trật tự, náo loạn và làm bị động tất cả cảnh sát cùng các viên chức cấp cao, đặc biệt là người trong tòa nhà chính phủ. Lúc bấy giờ, Sim Jaeyoon vẫn còn ngồi hoàn thiện cho xong bản báo cáo thì bất chợt nghe thấy mấy âm thanh kỳ lạ, kèm theo đó là vài ba tiếng la thất thanh, tiếng hô to hỗn loạn xen vào tiếng đồ vật đổ vỡ. Hắn lắc đầu đặt bút xuống dưới mặt bàn, tháo cặp kính ra khỏi mắt, đứng dậy từ từ đi về phía cửa sổ. Jaeyoon nhíu mày, bản thân hắn vẫn chưa biết tai họa gì đang dần ập tới, hắn gằn giọng khó chịu:

"Zohat đâu? Chuyện quái nào xảy ra thế này?"

"Chết mất thôi, thưa thống đốc cao quý. Đám da đen đột ngột đứng lên phá thành phố, họ đốt nhà và gây thương vong cho một vài ông chủ đồn điền. Cảnh sát cùng binh lính sắp tới nơi rồi. Ngài hãy ở yên trong này, ngài phải được an toàn. Mai chúng tôi sẽ đưa ngài tới chỗ khác cùng với tổng thống và các viên chức đầu não."

Zohat hớt hải chạy vào phòng, lão vội vã thu xếp toàn bộ số tài liệu cùng những đồ vật cần thiết của Sim Jaeyoon, đồng thời run rẩy nắm thật chặt bộ đàm, chỉ huy cho lũ cảnh sát giàu kinh nghiệm chuẩn bị đủ vũ khí để hộ tống viên thống đốc trẻ tuổi di tản tới địa điểm an toàn. Jaeyoon quả thực vẫn chưa dám tin vào mắt mình rằng, bọn nô lệ ngu ngốc đó lại có thể cả gan dám biểu tình vào ngày đầu năm mới. Hắn tức giận kêu Zohat cho gọi Heeseung tới ngay văn phòng của hắn. Lúc này, hắn mới được Zohat hay tin chính anh là người đã thuyết phúc chúng nó đồng loạt nổi dậy. Heeseung đã phá vỡ lời hứa của bản thân mình hay sao?

3.

Cạch...

"Jaeyoon à, có chuyện gì đang diễn ra ngoài kia thế?"

Zohat chưa kịp rời đi thì Heeseung tức tốc chạy vào. Anh hoảng hồn nhìn ngọn lửa cháy rực từ phía những người da đen đang dần tiến thẳng về tòa nhà dành cho thống đốc. "Tại sao...?"

"Tại sao vậy Heeseung, tại sao lần một anh còn chưa kinh hãi? Anh bảo đám chúng nó nổi dậy thì có cái ích gì? Anh dám chắc bản thân anh có thể giúp được chúng nó thoát khỏi chế độ đã trường tồn hơn nghìn năm này sao? Heeseung, anh chống lại tôi hết lần này đến lần khác tôi đều bỏ qua cả, anh vẫn chẳng một chút sửa đổi nào. Anh nghĩ anh đủ khả năng để làm việc độc lập? Không, Heeseung ạ, nó chưa bao giờ dễ dàng đến thế. Viêc chống lại hàng triệu con người chẳng hề đơn giản như anh đã nghĩ đâu!"

Jaeyoon cắt ngang lời nói của Heeseung, hắn gào lớn chỉ tay về phía bọn nô lệ biểu tình đang dần bị bắn hạ bởi đám cảnh sát vừa mới ồ ạt xông tới. Trước mắt anh, và hắn, và những người còn bị mắc kẹt trong tòa nhà, khung cảnh ngoài kia chẳng khác nào một cuộc chiến tranh đẫm máu. Khói bốc lên xám xịt, mọi người la hét không ngừng, đồ vật đổ vỡ, cây cháy rụi, tiếng súng phát ra liên hồi chẳng khi nào ngừng nghỉ. Đạn nổ inh tai. Tất thảy mọi thứ, bao gồm cả mấy vật vô tri vô giác đều chìm trong biển lửa. Heeseung chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thậm chí từ sau đêm Giáng Sinh an lành đấy, anh vẫn luôn ở trong quán rượu nhỏ chơi với Weltschmerz. Anh chưa bao giờ, và sẽ chẳng bao giờ kêu gọi họ nổi dậy một cách ngẫu hứng. Vì nó vô cùng nguy hiểm cho anh, cho Jaeyoon, thậm chí là cho chính bản thân họ.

"Khi nào anh mới chịu hiểu được cái điều cỏn con đó đây?"

Jaeyoon nắm chặt tay, hắn gằn giọng và cúi đầu. "Không giữ nổi lời hứa thì hứa làm gì chứ? Tôi quá thất vọng về anh. Heeseung ạ!"

"Bình tĩnh, Sim Jaeyoon. Tôi cam đoan với cậu rằng tôi không dính tới vụ nổi dậy lần này. Vả lại tôi còn chưa kịp lên kế hoạch cơ mà?"

Heeseung hoảng sợ chạy về phía cửa sổ, hiện giờ anh chẳng biết mình phải xử lí ra sao. Bỗng dưng, họ nổi dậy mà anh chả hề hay biết. Họ gào thét như những kẻ tù tội vì bị dày vò lâu năm cũng đâu thể thay đổi được thực tại. Anh nhận thấy bản thân anh còn gây lỗi lớn với Sim Jaeyoon. Dù vốn anh thực sự không làm.

"Không liên quan? Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc hả? Còn ai vào đây dám cả gan kêu họ nổi dậy phá nát thành phố của tôi nữa? Ai? Anh nói đi? Nói ngay bây giờ?"

Jaeyoon gào lớn. Hắn bây giờ như muốn đem Heeseung ra xét xử vì anh đã phạm vào tội phản động. Nhưng hắn không thể làm như thế. Trái tim hắn ngăn hắn tổn thương đến thể xác của Heeseung. Đối với một con thú dữ dù đang rất điên loạn vẫn phải kiềm chế trước sự công kích từ phía con người, nó chả còn cách nào khác ngoài chửi rủa, rồi lẳng lặng rời đi. Jaeyoon bất lực ngồi xuống cái ghế thống đốc mà hắn chỉ vừa mới đắc cử chưa được nửa năm đấy, tay hắn vò nát bản báo cáo hắn cất công mất ba tuần trời để làm. Hắn cười khẩy:

"Biện minh gì nữa đây?"

"Tôi...chưa tìm ra. Nhưng việc này...tôi không biết."

Heeseung bất động đứng im một chỗ. Anh lắc đầu: "Tôi xin lỗi."

"Đủ rồi, đừng đứng đây nữa. Trước khi tôi lỡ tay thực hiện việc gì đấy khiến tôi phải hối hận sau này. Làm ơn đi đi."

Jaeyoon quay về phía đám nô lệ vẫn còn đang ngoan cố nổi dậy, ánh mắt hắn toát lên vẻ lạnh lẽo đến rợn sống lưng. Heeseung đành rời đi. Anh cần phải tìm Riki và những người ở quán rượu nhỏ bàn bạc một số chuyện.

Tôi xin lấy cả mạng sống của tôi ra thề với cậu rằng, tôi thực sự không có làm.

4.

Trong khi đó, bác Hard, cô Emily và bà Selcouth đang ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ để chờ đợi Heeseung quay về. Họ rất muốn biết vì sao Heeseung lại tạo ra một cuộc nội chiến đẫm máu tới như vậy. Mặc dù nổi dậy đòi lại công bằng cho họ là điều đáng khen ngợi, nhưng thế này chẳng khác gì anh tự tay cầm dao giết chết Sim Jaeyoon. Weltschmerz còn nhỏ, nó không biết gì cả nên cô Emily đã để cho nó đi ngủ trước, tiện thể cô cũng hoàn thành công việc thu dọn tất thảy mọi vật phẩm cần thiết cho cuộc di cư sang Amarei. Bác Hard thấp thỏm đứng lên ngồi xuống, ngó ngang ngó dọc trông vào hình bóng Heeseung bác mong rằng anh nhất định sẽ xuất hiện.

Và chỉ vài phút sau, Heeseung đã kịp lên xe ngựa đi thẳng đến quán rượu nhỏ, anh vội vã bước vào, mọi người đều nhìn anh với vẻ trách móc. Chắc hẳn anh biết họ đang căm hận anh tới nhường nào. Cô Emily tiến về phía Heeseung, cô buồn bã cất giọng:

"Ôi cậu chủ đáng kính, cậu đang làm gì vậy?"

"Cậu muốn giết ngài Sim Jaeyoon ư?"

Bác Hard nghiêm nghị nhìn chàng trai trẻ bất lực đứng trước những tội lỗi vô hình từ đâu bỗng đổ ập lên đầu. Bác không còn dáng vẻ hiền lành, ân cần của ông lão năm mươi, bác không còn điềm tĩnh như hồi trước, bác giờ đây chẳng khác Sim Jaeyoon là bao. Đều nghi ngờ Heeseung, và đều thấy rằng chính Heeseung mới là kẻ có tội. Bà Selcouth thì khác, bà ấy không tin Heeseung lại hành xử thiếu suy nghĩ tới thế, cơ mà tai nghe đám nô lệ bảo anh kêu họ nổi dậy, bà phải nghe ai bây giờ?

"Heeseung à, tôi...chẳng còn gì để nói với anh cả."

"Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi tất cả mọi người.".

Heeseung thẫn thờ quay về phía sau bỗng thấy trời có vệt sáng màu đỏ. Đó vốn không phải dấu hiệu của vệt nắng mỗi sớm ấm áp đón chào năm mới yên lành như mọi ngày lễ tết. Nó đâu phải ánh hừng đông báo hiệu cho ngày giải phóng đang tới vô cùng gần. Sau bao nhiêu nỗ lực, kết quả cuối cùng cũng chỉ vẻn vẹn lại trong hai chữ nổi loạn, họ đã tự hủy hoại chính bản thân họ, họ hủy hoại tình cảm giữa Sim Jaeyoon và tôi, thật rồi.

"Tôi có lỗi với Sim Jaeyoon. Tôi có lỗi với mọi người. Tôi xin lỗi."

. . .

"Không, anh chẳng có tội. Anh không cần phải xin lỗi cho những việc mà tôi đã gây ra!"

5. End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top