Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Nỗi nhớ

Sunghoon tới chơi nhà cũng đã được năm ngày rồi. Đêm nay sẽ là đêm giao thừa và ngày mai là mùng một Tết ở Châu Á. Mấy đứa trẻ trong nhà ai cũng háo hức vì thời khắc giao thừa thiêng liêng giữa năm mới và năm cũ, nhưng mẹ của chúng cũng chỉ có vẻ mặt biểu hiện sự thờ ơ trước khoảnh khắc trọng đại này. Vì họ đã vô tình bước qua cái tuổi hồn nhiên, háo hức khi nhận được phong bao lì xì màu đỏ ấy mất rồi, họ đã trưởng thành, và cũng đã vươn mình gánh chịu biết bao nhiêu giông bão của cuộc đời. Một người thì hôn nhân tan vỡ, người kia thì phải di dời sang nơi đất khách chỉ đề mưu sinh kiếm tiền nuôi con, nuôi người chồng dù bệnh tật nhưng vẫn cố gắng đi làm từng ngày để san sẻ bớt gánh nặng cho người vợ có số phận bôn ba trôi nổi, và ông cũng phải kiếm tiền để tự nuôi sống bản thân, chăm lo cho người cha già ở quê chỉ vì ông ấy không có chỗ dựa nào ngoài chính bản thân mình.

Thử hỏi xem sau ngần ấy năm, ngần ấy chuyện, trải qua hơn nửa đời người thì tâm hồn thơ ngây năm nào của bọn họ còn có thể vẹn nguyên như thuở ban đầu được sao?

Tết năm nào cũng thế. Tết là dịp gia đình đoàn viên. Tết là dịp mà người con trai chinh chiến nơi xa trường thảm khốc quay trở về với đấng sinh thành để tạ ơn. Là dịp mà bọn trẻ con có thể khoe quần áo mới - dáng vẻ hồn nhiên và lung linh nhất bọn chúng diện lên mình vào lễ xuân đầu năm , háo hức đón chào nàng tiên của mùa xuân quay về thăm chốn cũ. 

Mùa Tết về trên khắp muôn nơi. Những phiên chợ hoa của làng quê hàng loạt được dựng lên để chào đón các du khách tha phương tới khám phá văn hoá, truyền thống của nước nhà. Mấy món bánh thơm ngon nức mũi của những người anh em khắp Châu Á và đặc biệt là món phở và bánh chưng - bánh tét của Việt Nam lúc nào cũng thành công làm ví tiền của cả bọn phải kêu lên báo động đỏ, cơ thể thon gầy tăng thêm vài kí thịt chỉ sau vài tuần ăn Tết.

Tết đến là thế, Tết là dịp mà nàng tiên mùa xuân mới có thể tặng trao cho các con phố, mấy ngõ đường nhỏ tấm áo màu xuân xanh mà nàng mới thêu dệt, đem lại sự sống mới cho những mảnh đất khô cằn vì cái tiết trời giá rét của mùa đông. Bốn mùa luân chuyển, đông qua xuân lại về, cuối cùng sự sống cũng đã quay trở lại với mảnh vườn nhỏ nhắn sau nhà, mấy chồi non xanh cũng chỉ vừa mới nhu nhú lên một chút. Cây hoa đào được trồng nơi góc sân nhà ai cũng hồi sinh cùng với bộ cánh diễm lệ màu hồng phớt, đánh một hồi chuông thật vang vào trái tim non nớt của chàng thiếu niên trẻ, trước vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng xuân - một vẻ đẹp dịu dàng và ấm áp quá đỗi.

“Tựa như Lee Heeseung của Sim Jaeyun vậy... ”

Nhưng tiếc thay, sau này chúng ta không thể cùng nhau đón một mùa Tết náo nhiệt như thế nữa rồi. Nhỉ?

-

Jaeyun không muốn về nhà lúc này.

Vì sao ư?

Jaeyun lại nhớ nhà nữa rồi. Mỗi lần tâm trạng xuống dốc thì anh luôn muốn được la cà bên ngoài lâu thêm một chút nữa, bằng không sẽ tự nhốt mình trong một căn phòng kín tách biệt với thế giới bên ngoài chỉ vì anh không muốn bất cứ ai có thể thấy được bộ dạng yếu đuối và thảm hại của anh lúc bấy giờ.

Con tim ấy lại nhói lên thêm một hồi, đau thật!

Anh và Heeseung đang cùng nhau tản bộ trên con đường quen thuộc sau khi tan trường. Bầu không khí nơi xứ xở Hoa Kỳ hiện tại lại không thể đẹp như mùa xuân thân yêu chốn xưa cũ.

Sự mất mát, tuổi hờn, và nhớ nhung nơi vùng quê xứ kim chi của bọn họ lại thêm một lần hiện hữu nữa rồi.

Heeseung và Jaeyun có một điểm chung là lúc tâm trạng của họ không được thoải mái khi đang ở bên ngoài, họ sẽ không về nhà. Vì thế hai người cứ đi mãi, đi mãi, băng qua khu nhà quen thuộc và trở ra bãi đất trống đầu con hẻm hôm trước. Hai chàng thiếu niên có chung một nỗi nhớ, thả mình nhìn theo mấy bông cúc dại nhỏ xinh đang đu đưa hoà mình vào tiếng hát cao vút, bay bổng của chị gió. Nhờ lời ru thiện lành tựa thánh ca của chị đã giúp xua tan đi phần nào phiền muộn đang ngự trị trong trái tim hai chàng thiếu niên trẻ. Sự chữa lành ấy đã làm cho họ vơi bớt những nỗi niềm khó nói được chôn chặt sâu trong trái tim.

Ôi mẹ thiên nhiên sao mà luôn dịu dàng và hiền từ với chúng con quá đỗi! Mẹ luôn bao dung chúng con, cho chúng con sự chữa lành, luôn sẵn sàng cất lên tiếng hát êm đềm thánh thót để ru chúng con tới những miền thanh bình, dễ chịu và an yên.

-

"Em cảm thấy ổn hơn chứ?"

"Vâng, còn anh? Anh cũng có chuyện trong lòng hả?"

Jaeyun quay sang nhìn chàng trai bên cạnh. Mái tóc vốn mềm mượt đen nhánh của Heeseung đang được chị gió dịu dàng vỗ về, khiến anh thoáng bật cười.

"Ừm! Chúng ta có nhiều điểm chung nhỉ?"

Cậu vẫn lơ đãng hướng nhìn nơi bầu trời xám xịt báo hiệu cho một cơn mưa sắp tới, dõng dạc nói.

"Có phải... chúng ta cùng chung suy nghĩ đúng không anh?"

"Anh nghĩ thế. Anh nghĩ rằng nỗi lòng hiện tại của anh cũng là nỗi đau của em hiện tại."

"Anh cũng đang nhớ nhà sao anh?"

Thời khắc này cậu mới chịu quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không đáy của anh, mỉm cười:

"Ừ! Đứa nhạy cảm như anh dễ nhớ nhà lắm!"

Jaeyun không đáp mà chỉ mím môi cười.

"Sắp mưa rồi kìa, về thôi! Anh không muốn bị mưa nó tạt như bữa đầu tiên mà mình gặp nhau nữa đâu."

Jaeyun vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Anh đưa tay ra, ý bảo rằng anh muốn nắm tay cậu cùng nhau về nhà.

Heeseung bật cười trước cái hành động sến súa mà lại chân thành này của Jake Sim. Cậu đặt tay mình vào tay anh, nắm chặt, sau đó về nhà.

Về nhà...

-

"Ê Jake are you okay??? Mày có sao không đó?"

Câu hỏi này đến từ Jungwon.

"Em ổn!"

Bỏ lại hai từ cụt ngũn, Jaeyun liền đi thẳng vô phòng mà cất đồ cất đạc, còn Jeongseong lại dõi theo anh không nói gì. Chập sau anh vừa thay đồ xong thì gặp tin nhắn của hắn đang nhảy ting ting trên màn hình.

———————————————

Parkpark_number1

@Parkpark_number1
Ê mày sao vậy Jaeyun?

Mày đỡ hơn chưa?

Nhớ Hàn hả?

@YunJake
Vâng anh Jeongseong -))

@Parkpark_number1
Ê cún mày câm mẹ mồm vào nha :)) nói bao lần rồi hả?
Đã nói trước với nhau là khi ở riêng thì nói chuyện bình thường như hai thằng bạn thân rồi kia mà?

Mất não hả?

@YunJake
Ừ tao xin lỗi :)) Ừ, tao nhớ nhà :))
Thân ai nấy lo hả cưng?

@Parkpark_number1
:))) Bớt xàm đi thằng quỷ này
Tao đang thật lòng quan tâm tới mày đấy, nghiêm túc chút đi :)))

@YunJake
Vâng =}}}

@Parkpark_number1
Ông Hee cũng vậy hả? Nhớ Hàn ấy?

@YunJake
Mày tinh tế đó anh zai, sao biết được hay vậy?

@Parkpark_number1
Tại tao sâu sắc, tao sâu sắc đấy mày hiểu không cún??? Nếu không thì sao tao chơi được với một đứa khó hiểu như mày kia chứ???

@YunJake
Bộ tao khó hiểu lắm hả?

@Parkpark_number1
Không hẳn, chỉ là từ sau khi qua đây mày có vẻ trông tiêu cực hơn hẳn, lại hay che giấu cảm xúc nên đôi lúc tao cũng không nhìn ra được mày đang nghĩ cái thứ quái quỷ đen tối gì trong đầu
Bệnh tình của mày chắc đoán đoán cũng đúng tầm 7 80% rồi, nên tao chỉ sợ mày nghĩ ngợi lung tung rồi chết ở cái xó khỉ ho cò gáy nào đó éo biết mà thôi :)))

@YunJake
Yên tâm đi kưng, bố mày dù có mất não tới mấy cũng không làm chuyện ngu ngốc ấy đâu :))) Vì chuyện đó tao đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi, thà lắm thì cáu vài đường vào cánh tay hay cào gần tróc da đầu khi gội thôi, không có gì là to tác cả đâu :))

@Parkpark_number1
Không ổn lắm, mày vẫn tự gây thương tích cho mình thì tốt chỗ nào hả? Vẫn là làm chuyện ngu ngốc thôi cái thằng điên này =}}

@YunJake
Ừ, tao điên, tao sai, được chưa?!!

@Parkpark_number1
:)))

Haizz... tao cũng chỉ mới đón tết âm một lần hồi lúc 9 hay 10 tuổi gì đó thôi, nghĩ lại thì lúc đó vui lắm, hoài niệm thật

@YunJake
Cũng phải thôi, mỗi năm cũng chỉ có tao và Sunghoon tụ tập ăn tết, cũng chỉ call với bọn mày qua loa cho tụi bây thấy được một phần của mùng 1 =}} Năm nay khác, Sunghoon nó trượt băng giật giải và bỏ tiền qua đây chỉ vì cả hội bạn thân đều ở Mỹ, mà cũng tiếc do tụ tập nói chuyện thôi chứ bên này đón tết có được đâu :))

@Parkpark_number1
Thì bởi, chán thật :))) Do mình ở vùng quê hẻo lánh và mẹ tao bận vcl, làm gì có thời gian chở tụi mình đi đây đi đó? Còn bên này có nghỉ tết âm đéo đâu mà đi?

@YunJake

Ê mà nhắc tới Sunghoon thì nó đi đâu rồi mày? Sao lúc tao về không thấy nó đâu hết???

@Parpark_number1 đã trả lời tin nhắn của @YunJake:
Ai biết :)) nó bảo đi mua gì ấy mà xa lắm nên đi từ hồi trưa rồi, miết tới giờ chưa về

@YunJake
Chắc mày khổ sở lắm

@Parkpark_number1
Sao?!

@YunJake
Nhớ bồ chứ sao? Bộ mày không nhớ em yêu của mày à?

@Parkpark_number1 đã trả lời tin nhắn của @YunJake:
Câm 🙂 tụi tao chưa chính thức yêu nhau mà?

@YunJake
Ừ :)) nhưng tụi bây có mối quan hệ mập mờ chứ bộ :)))

@Parkpark_number1
:)))

———————————————

Park Jeongseong im bặt, và Jaeyun cũng thả máy xuống nghỉ ngơi, không nói gì nữa.

Tiếng mưa va đập với ô kính cửa sổ làm Jaeyun khó chịu không thôi. Anh ghét mưa lắm, vì thế anh sẽ phải đi ngủ một giấc chiều.

Đánh một giấc, tối dậy đón giao thừa cho đỡ buồn ngủ...

———————————————

@sweetvanilla

Bí ý tưởng quớ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top