Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(1)

Mặt trời đã mọc lên trên đỉnh đầu, cậu trai nằm trọn trong chăn, tay mò mẫm tìm kiếm chiếc điện thoại. Không nhận dạng được thứ hình hộp chữ nhật, chỉ cảm giác tay chạm vào một vật khá ấm, còn mềm mềm. Quơ quào mấy phát cũng không biết là gì, Park Hyung Suk từ từ mở mắt nhìn về phía trước, ánh nắng hắt qua như muốn làm tan biến cơn buồn ngủ còn sót lại trong cậu. Nhìn về phía trước, người con trai với dáng vẻ anh tuấn hướng mắt về phía cậu, từng đường nét trên khuôn mặt đều đẹp đến mỹ miều, có điều trông ánh mắt anh ta cứ đăm đăm về phía cậu làm cậu hơi sợ.

"Oh..."

À từ lúc nãy đến giờ thứ mà cậu chạm vào là bộ ngực trần của người ta... Cậu trố mắt nhìn, hé mền nhìn từ trên xuống dưới thân, hóa ra vẫn ổn. May ghê, cậu thở phào nhẹ nhõm, rụt tay ra khỏi thân người trước mặt.

"Dagyeom... Aghhhhh"

Cậu hét lên trong hoang mang, rốt cuộc thì vì sao mà cậu ở đây, anh ta còn trong bộ dạng đó. Kéo chăn lại về hướng mình, Hyung Suk bây giờ chỉ biết nhìn Kang Dagyeom không dám nói câu nào, anh ta vẫn chăm chăm nhìn vào cậu. Im bặt một lúc, hai mắt nhìn nhau, anh ta ghé sát vào mặt cậu.

"Park Hyung Suk, điều hôm qua cậu nói có thật không?"

"Hôm qua...?"

"Cậu nói thích tôi"

Chưa kịp nghĩ lại điều gì hết, anh ta đã nói thẳng ra, cái này là muốn ép cậu thừa nhận sao. Mặt Hyung Suk đỏ rần, các giác quan như ngừng hoạt động, rốt cuộc là hôm qua cậu đã làm cái gì hả trời ơi.

Ký ức thoáng mờ trong tâm trí còn thoang thoảng hương men rượu. Hôm qua cậu cùng đồng nghiệp đi uống rượu, lúc say mèm thì họ rủ chơi Truth or Dare, không biết dũng khí từ đâu mà cậu chọn thử thách, hình phạt "gọi cho người mà bạn thích bảo bạn đang say và nhờ người đó đến đón". Trời ơi chết mất, gọi xong cậu lăn đùng ra ngủ, chuyện tiếp theo coi như tan sạch, không nhớ gì hết.

"Chuyện đó là thật... Tôi có còn nói gì nữa không ạ?"

"Cậu nói tôi là tên mù, biểu hiện rõ như thế còn không biết, còn nói tôi ngu ngốc"

Mặt người không biến sắc, từng lời nói như đâm thẳng vào trong đầu cậu, thêm một chút nữa thôi cũng đủ để Hyung Suk thổ huyết tại chỗ. Tay nắm chặt tấm chăn, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, một tiếng cũng không dám thở mạnh.

Cứ im lặng mãi cũng không được, cậu liếc mắt lại nhìn anh.

"Wahhhh..."

Anh ta đang cười kìa, là lần đầu thấy Dagyeom cười kiểu đó, cái người mặt lạnh lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo đó đang cười.

Nụ cười mang chút cợt nhả, lại ôn hòa ấm áp, lấp lóe ngoài khung cửa sổ là ánh nắng chói chang đang chiếu rực rỡ sau tấm lưng anh, hào quang của anh như muốn rọi thẳng vào mắt cậu. Đôi mắt anh khép hờ lại, lông mày nhướng lên đôi chút, khuôn miệng cong lên.

Nụ cười đó, ánh mắt đó đang hướng về phía cậu làm con tim cậu thêm chút rung động, ngày càng đập mạnh hơn, từng chút từng chút một. Cậu nhìn theo anh mà cười.

Như muốn tan chảy trong sự ấm áp đó, cậu nhìn đắm đuối, không rời mắt một giây nào.

Thoáng thấy nụ cười của cậu, khuôn miệng không còn nhếch lên nhưng mắt anh vẫn giữ một sự ôn hòa cùng với ý cười còn đọng lại ở khóe mắt.

Bước ra khỏi giường, cả người Dagyeom chỉ bận một chiếc quần dài, phần thân trên ở trần. Bắp thịt săn chắc lộ ra, người kia chỉ biết ngước nhìn theo mà nuốt nước miếng.

Hyung Suk biết anh cũng nhìn thấy nụ cười của cậu, cái gì cũng nói hết rồi. Chỉ mong anh cũng có cảm giác giống như cậu, cảm giác mà chỉ cần nghĩ tới thì tâm trí cũng bắt đầu nhảy loạn xạ theo nhịp tim.

"Cậu cứ lấy bàn chải dự phòng ở trong nhà vệ sinh, tôi sẽ dùng đồ ở dưới nhà"

Nói xong anh lấy một bộ đồ từ trong tủ rồi bước đi. Tới gần cửa đôi chân anh mới khựng lại.

"À... tôi không có cái nào vừa với cậu cả. Mặc tạm đồ cũ được không"

"Vâng"

Mãi nhìn theo bước chân của anh, cậu quên cả nghĩ ngợi, chỉ biết vâng một cái. Đang không tập trung thì bị tiếng nói của người ta làm cho tỉnh.

"Thế cậu cứ rửa mặt trước đi, khi nào tìm được đồ tôi sẽ để ngoài cửa"

"À... dạ"

Anh đi ra, đóng cửa lại. Cậu cũng ra khỏi giường lại chỗ phòng tắm, nhìn vào trong gương.

"Hừm hừm... vẫn đẹp trai, không chỗ chê luôn. Chắc hôm qua người ta cũng mê lắm mới cho mình ngủ chung hê hê"

Nói sảng được mấy câu, Hyung Suk cầm bàn chải dự phòng, vừa đánh răng vừa nghĩ. Chắc ngoài mấy câu đó ra cậu cũng không nói gì thêm, tự nhiên lại đi đào lỗ chính mình. Nghĩ một hồi cậu cũng làm cậu nhớ đến khuôn mặt khi nãy của anh ta.

"Đồ mặt lạnh cười lên đẹp ghê, thích đúng người nó phải khác"

Mới súc miệng xong, vừa lúc ở ngoài có tiếng gõ cửa. Bước ra mở cửa, động tác của người ngoài đó khựng lại khi nhìn vào mặt cậu, anh ta hướng mắt xuống dưới gần miệng.

Lấy tay định xem thử có gì, anh ta di chuyển tới, khuỵu xuống, lấy tay chùi đi thứ trên mép cậu.

"Ahh..."

Không biết nói thế nào, khoảng cách rất gần, chỉ cần di chuyển một tí là môi cậu chạm vào má phải của anh ta.

Cái gì màu trắng trắng? Là bọt đánh răng. Khi nãy cậu mới súc miệng chưa kịp lau mặt rửa mặt gì cả thì người ta đã gõ cửa ra lấy đồ.

Ngại ngùng nhìn lại, nhanh nắm lấy đôi bàn tay của anh ta, mau lẹ lau đi vết bọt đó. Bất ngờ trước hành động của cậu, Kang Dagyeom nhướng mày đôi chút.

"A..hahah...."

Cười trừ chứ cũng không biết nói gì, cậu giật lấy bộ đồ trong tay bên kia của anh ta rồi đóng sầm cửa.

"Thế cậu cứ thay đồ đi rồi xuống ăn"

"Vâng"

Mặt cậu nóng ran, khi nãy kéo tay anh ta lại, cậu cũng nhướng lên, khoảng cách rất gần, môi của Park Hyung Suk đã đụng phải má của Kang Dagyeom.

Nhìn lại thứ trên tay, cảm giác ngại ngùng khi nãy cũng biến mất.

"Nhục quá đi"

-------
Ở dưới bếp là dáng người cao ráo đang nấu ăn, hành động của cậu cứ làm anh nghĩ mãi không thôi, ánh mắt ngập ý cười.

"Ngáo hết sức"

"Ồ! Anh cũng biết nấu ăn hả?"

Giọng nói từ sau phát ra. Mùi hương xông thẳng tới mũi, dẫn cái bụng phẳng phiu vì đói meo của cậu Park Hyung Suk đi xuống bếp. Nhìn anh ta tỉ mỉ làm đồ ăn trong miệng còn lẩm bẩm gì đó khiến cậu có chút hiếu kì mà tới gần.

Anh ta nhìn cậu, tay vẫn không ngừng động tác.

"Lấy giúp tôi hai cái đĩa"

Cậu nhìn xung quanh, vẫn không biết anh ta để chén đĩa ở chỗ nào.

"Ở tủ bên trái, phía dưới"

Đi theo lời của anh ta, lại cái tủ bên trái, phía dưới là một sắp chén đĩa, lấy hai cái đĩa để trên kệ rồi cũng đứng yên, không biết làm gì.

"Đây ạ..."

Lướt thấy bộ dạng lúng túng của cậu, anh cũng bất lực.

"Cậu lại bàn ngồi đi, tôi sẽ mang đồ tới"

"Vâng"

Khi nãy mùi thức ăn lấn át tâm trí Hyung Suk, bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy căn nhà sạch sẽ không chút bụi, cách trang trí vừa sang trọng vừa nam tính giống như khí chất của anh ta. Nến thơm trên bàn, cũng có mùi giống của anh ta.

Cạch. Cái tiếng đồ ăn được mang tới để lấp đầy bụng của cậu. Để xem, trứng, thịt xông khói và một ít bánh mì. Bữa ăn trông không có gì cầu kì nhưng cái bụng của cậu không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó.

"Anh ăn đi ạ"

"Cậu ăn trước đi"

Bầu không khí có phần lúng túng, nếu anh ta đã bảo vậy thì cậu cũng xin phép.

"Ngon thật đó ạ"

Cắn miếng đầu tiên, đồ ăn anh ta làm ngon thật.

Anh ta nhìn cậu không nói câu nào rồi cũng bắt đầu ăn.

Ăn tới miếng cuối cùng, chỉ nhiêu đây thì thật là không thể lấp đầy bụng cậu, nhưng cũng đủ để lót dạ. Cũng vừa lúc anh ăn xong.

Cậu đang là khách của chủ nhà, bảo rửa chén giúp thì cũng không tiện.

"Tôi sẽ rửa"

"À thế tôi giúp anh mang lại kia"

"Không sao, cứ để đấy đi"

Kang Dagyeom lấy chén đĩa, mang lại chậu rửa. Tự nhiên ngồi không cũng được ăn khiến cậu có chút lạ. Thức dậy ở nhà crush, bỗng dưng bị biến thành đồ vô dụng.

"Không có gì làm thì uống nước đi"

Anh ta rửa chén thì lướt thấy cậu đang thẫn thờ ở đó mới nhắc một câu. Cậu quay qua quay lại, có bình nước ở ngay kế bên. Rót một ly rồi ngồi uống. Nhìn theo bóng lưng của người ta, người đẹp rửa chén cũng đẹp.

Kang Dagyeom lau tay, quay lại ngồi đối diện, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Cậu Park Hyung Suk"

"Ahh...vâng"

Ánh nhìn với hành động của anh khiến cậu có chút hoảng, cậu đáp nhanh lại để bớt căng thẳng.

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu"

"À vâng?"

Không ổn, không khí ngày càng căng thẳng, nhưng vẫn có cái gì đó thôi thúc cậu nhìn vào mắt anh. Cảm giác nó lạ lẫm hơn một chút, sự cao lãnh trong ánh mắt như ẩn chứa thêm một cái gì đó khác với thường ngày.

Lúc này, từng câu từng chữ Dagyeom nói ra cậu đều nghe không thiếu một chữ nào. Câu nói mà lúc nào cậu cũng mong chờ từ người đó.

"Park Hyung Suk, tôi thích cậu!"

------
🧸
@miee_pyk
×
×
×

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top